Lãng Tử Tại Đô Thị
-
Chương 424: Không có chuyện không lên điện Tam Bảo
– Sai rồi. Hỏa Ninja cười cười: – Thực ra tông chủ có lệnh, đối với thế lực bên ngoài xâm nhập Y Hạ Lưu thì nhất định phải đuổi cùng giết tận, không cần tra hỏi.
– Đây chính là cái mà các anh gọi là hơ khô thẻ tre sao? Trương Tam ngây ra: – Vậy thì anh kéo dài cái gì?
Hỏa Ninja cười cười: – Tôi chỉ đợi thời cơ tốt để giết anh thôi. Anh ta vừa nói xong đã ra tay.
Một luồng ánh sáng đỏ như chớp xẹt về phía Trương Tam, nhanh đến mức không thể nhìn thấy.
Trương Tam quát lên một tiếng lớn nhưng cũng sớm chuẩn bị. Anh ta luôn tỏ vẻ yếu thế chính là chờ một kích sinh tử này nhưng anh ta đang định luồn lên thì thấy mắt cá chân như mắc phải hai vòng sắt.
Trong lòng anh ta lạnh lẽo, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện một đôi tay không biết từ lúc nào đã phá đất mà lên, túm được mắt cá chân của anh ta.
– Thổ Ninja? Trương Tam quát lên một tiếng dữ dội, trường đao vừa vung lên đã đánh úp về quả cầu lửa kia, chém nó thành hai nửa. Đao pháp cực nhanh, giống như cuồng phong nhưng không đợi anh ta vung đao lên lần nữa thì đã nghe thấy tiếng mắt cá chân mình rạn nứt một cách rõ ràng.
Khi Trương Tam xoay người ngã quỵ xuống thì đau đến thấu tim nhưng vẫn nắm chặt trường đao, dùng sức đâm vào trong đất, bất kể thế nào thì anh ta cũng phải chết, giết một người cũng đủ rồi nhưng anh ta vung trường đao lên đã cắm vào trong đất, giống như bị một cái kìm kẹp chặt, không phát ra tiếng kêu thảm thiết như anh ta tưởng tượng, ngược lại có một đôi tay vươn ra từ trong đất, đánh thật mạnh vào ngực anh ta. Trương Tam quát to một tiếng, hộc máu rồi phi đao ra, ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng “răng rắc” ở cổ rồi không còn tri giác nữa.
Tuy cổ điều tự yêu, người thời nay không còn đàn, gảy khúc này cho anh, tri âm khó có được.
Mấy tiếng đàn “ting tang” truyền ra từ một căn phòng, tiết tấu Tô Yên Nhiên đàn rất thong thả, trong lòng chỉ muốn nói ra bốn câu này.
Gần đây tâm trạng cô cũng không tốt, khi cô gảy đàn thường có một sự hỗn loạn kỳ lạ trong đó, điều này khiến cô cảm thấy rất bất an.
Người nhà không phản đối cô gảy đàn, cô cũng có điều kiện để đi học đàn. Hiện giờ không phải là thời đại con gái không có tài mới là đức, có thể học được chút cầm kỳ thi họa cũng là việc có thể nâng cao giá trị bản thân mặc dù dự tính ban đầu của Tô Yên Nhiên không phải là vậy.
Cô thích đánh đàn vì những thứ cô có thể có được từ nó nhiều nhưng cô không muốn có được lợi ích kinh tế từ tiếng đàn. Điều này thì lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mẹ Tô.
Thân là một người mẹ thì đều muốn tốt cho con cái nhưng ý tốt này lại có thêm ý chủ quan, dễ khiến con cái hiểu lầm và phản đối.
Mấy năm nay Tô gia có hai tài nữ, một là Tô Tình và một là Tô Yên Nhiên. Có lẽ rất nhiều người thích Tô Yên Nhiên, cho dù là một công tử như Phương Vũ Dương thì cũng thích Tô Yên Nhiên hơn Tô Tình. Đương nhiên trong lòng Phương Vũ Dương cũng không thấy được vẻ đẹp bên trong của Tô Yên Nhiên vì có nhiều lúc hiếm mới là quý. Minh tinh hiện giờ như Tô Tình như cá diếc sang sông (người mù chạy theo mốt) nhưng tài nữ như Tô Yên Nhiên lại càng ngày càng ít, nếu không hiện giờ một người xuất hiện ngẫu nhiên trên mạng cũng trở nên vô cùng hot.
Nhưng người mẹ Tô thích lại là Tô Tình, mẹ Tô không phải là một thương nhân nhưng lại có đầu óc còn khôn khéo hơn cả thương nhân. Tài nghệ của con gái đều được bà đặt trên cân rồi biến nó thành lợi thế để lập gia đình. Mẹ Tô rất thích Phương Vũ Dương, nói một cách chính xác hơn thì rất thích quyền thế của Phương gia nhưng con gái lại không thích. Đây rõ ràng là một chuyện khiến bà rất đau đầu.
Tô Yên Nhiên không muốn xảy ra mâu thuẫn với mẹ nhưng cô tuyệt đối không thỏa hiệp trong chuyện này. Bố cô tuy bên ngoài nở mày nở mặt nhưng mọi chuyện trong nhà đều nghe theo mẹ cô. Người có thể nghe tâm ý của cô chỉ có ông ngoại nhưng ông ngoại cũng không làm chủ được.
Trở lại trường thôi, cổ tay ngọc ngà của Tô Yên Nhiên nâng lên, vẽ thành một âm cuối, dường như tấu ra tiếng thở dài trong lòng cô. Trở lại trường thì sao chứ? Ít ra có thể xa mẹ cô một chút, không phải nghe bà cằn nhằn hàng ngày. Tuy mục đích lúc trước cô đến Chiết Thanh không giống với Ngô Vũ Thân nhưng hiển nhiên cũng là vì trốn tránh.
Cửa phòng vang lên mấy tiếng “cốc, cốc, cốc” không nhẹ không nặng. Mẹ Tô hé cửa phòng, mỉm cười nhìn con gái, vỗ tay hai tiếng: – Yên Nhiên, con càng ngày càng đàn hay đấy.
Hiển nhiên là mẹ Tô đã đến được một lúc nhưng lại kiên nhẫn chờ Tô Yên Nhiên đan xong. Bà biết Tô Yên Nhiên khi đàn thì rất chuyên tâm, đứa trẻ này không để bà bớt lo chút nào cả, từ bé đã vậy rồi. Từ bé cô luôn một mình ngồi một góc, cứ làm như triết học gia, khiến bà rất lo lắng, khi đến bệnh viện kiểm tra thì bác sỹ cứ luôn nói không có vấn đề gì nhưng có khả năng là con cái và bố mẹ thiếu sự gắn kết. Lúc trước bà và bố của Yên Nhiên đều bận rộn, bận rộn kiếm tiền, việc bỏ quên gắn kết với cô cũng là có khả năng, sau đó có một ngày, đột nhiên cô nói muốn học đàn, bà cũng đồng ý, không ngờ cô đàn nhiều rồi nhưng cũng không nói nhiều hơn chút nào. Người làm mẹ như bà cảm thấy rất lo lắng, không biết làm thế nào.
Tô Yên Nhiên biết mẹ cô nghe không hiểu, tốt xấu gì cũng là lời nói nên cô cười cười: – Mẹ, hôm nay mẹ rảnh vậy?
– Rảnh hay không thì cũng phải tâm sự với con gái chứ. Mẹ Tô bước tới, khóe miệng mỉm cười, xem ra khởi đầu hôm nay cũng không tệ lắm.
Nhưng Tô Yên Nhiên biết đằng sau nụ cười này khó tránh khỏi là cằn nhằn nhưng cô cũng không thể đẩy mẹ ra khỏi phòng được. Những tình tiết cái gì mà ánh trăng trắng đầy hiên, tiếng đàn nhẹ nhàng đêm khuya chẳng thấy đâu cả, nếu như trên đời này còn có cái gọi là tri âm thì đó chắc hẳn là Lâm Dật Phi. Nghĩ đến Lâm Dật Phi, trước mặt Tô Yên Nhiên như hiện lên một khuôn mặt thản nhiên, trong lòng có chút lo lắng.
Khi cô đối mặt với Lâm Dật Phi thì vẫn bất tri bất giác coi mình là Uyển Nhi, có lúc cô không phân biệt được người đối diện là Tiêu đại hiệp hay là Lâm Dật Phi, giống như có lúc cô không phân biệt được mình là Tô Yên Nhiên hay là Uyển Nhi của tám trăm năm trước. Có lẽ hai người này chính là một, một người tuy bề ngoài có thay đổi nhưng phẩm cách và hành động thì đã được định sẵn kiếp này. Cô thích ở bên Lâm Dật Phi nhưng đó hẳn không phải là tình yêu, chỉ có thể coi là tình bạn giữa tri kỷ với nhau vì chỉ có Lâm Dật Phi mới có thể hiểu được tâm trạng của cô.
– Yên Nhiên, chuẩn bị đi học đúng không? Mẹ Tô không tìm được chủ đề nói.
– Thực ra thì đã coi như vào học rồi. Tô Yên Nhiên cười cười, biết cuộc đàm phán sắp bắt đầu. Mẹ Tô là một người như vậy, không có chuyện thì sẽ không lên điện Tam Bảo nhưng có nhiều lúc thì vẫn khách khách khí khí che che giấu giấu. Điều này khiến cô ít nhiều nảy ra ý có lỗi: – Con chuẩn bị mấy ngày nữa là phải trở về trường rồi.
– Thực ra cũng không cần vội đâu. Vốn mẹ Tô đã nghĩ rất nhiều lời để nói nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con gái thì tất cả mọi lời lại trở nên hữu tâm vô lực, chỉ có thể tùy cơ ứng biến: – Thực ra con về trường cũng không có chuyện gì, Chiết Thanh không coi âm nhạc làm trọng tâm, thầy giáo dạy nhạc ở đó cũng không hẳn là cao minh.
Tô Yên Nhiên nhẹ nhàng nhíu mày nhưng chỉ xẹt qua: – Bọn họ rất tốt, cũng rất tốt với con.
– Vậy thì có tác dụng gì chứ?
Mẹ Tô không bắt được sự bất mãn của con gái, hoặc là nói cho dù có biết thì cũng coi như không nhìn thấy: – Mẹ nghe nói nước Áo rất tốt, kinh tế ổn định, an ninh xã hội cũng không tệ, có thể nói là một nước có cuộc sống an nhàn của Châu Âu. Đáng quý là ở đó có âm nhạc, lại lãng mạn, cho dù bốn mùa đều xảy ra thiên tai nhưng đều cử hành hội âm nhạc để tưởng nhớ. Ở đó có Mozalt, Sô panh, lễ hội âm nhạc hằng năm Vienna
– Mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ nói thẳng ra đi ạ. Giọng nói của Tô Yên Nhiên rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết.
– Mẹ nói là thực ra việc học của con cũng không quan trọng đến vậy. Mẹ Tô thở dài một tiếng: – Lẽ nào con chưa từng nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì sao?
– Có lẽ sẽ làm một giáo viên âm nhạc mẫu giáo. Tô Yên Nhiên thản nhiên cười: – Vậy cũng không tồi, đúng không mẹ?
Mẹ Tô hơi biến sắc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường: – Yên Nhiên, chúng ta là người của Tô gia, sao có thể đi làm cái gì vua trẻ con chứ? Không phải có câu nói nhà có năm đấu thóc thì không làm vua trẻ con sao? Con phải nhìn xa hơn một chút. Con có năng lực, trong nhà cũng có năng lực, con hoàn toàn có thể nhắm một mục tiêu cao hơn một chút.
– Thế mẹ nói xem con có thể làm gì? Tô Yên Nhiên vẫn không nhanh không chậm, cô đã làm tốt việc chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến.
Hiển nhiên mẹ Tô không chuẩn bị đánh lâu dài gì đó mà điều động toàn bộ binh lực: – Sau khi kết hôn thì con có thể đến Vienna phát triển, toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp âm nhạc của con. Tài năng âm nhạc này của con mà không để cho toàn thế giới biết thì quả là lãng phí.
– Đây chính là cái mà các anh gọi là hơ khô thẻ tre sao? Trương Tam ngây ra: – Vậy thì anh kéo dài cái gì?
Hỏa Ninja cười cười: – Tôi chỉ đợi thời cơ tốt để giết anh thôi. Anh ta vừa nói xong đã ra tay.
Một luồng ánh sáng đỏ như chớp xẹt về phía Trương Tam, nhanh đến mức không thể nhìn thấy.
Trương Tam quát lên một tiếng lớn nhưng cũng sớm chuẩn bị. Anh ta luôn tỏ vẻ yếu thế chính là chờ một kích sinh tử này nhưng anh ta đang định luồn lên thì thấy mắt cá chân như mắc phải hai vòng sắt.
Trong lòng anh ta lạnh lẽo, cúi đầu nhìn lại mới phát hiện một đôi tay không biết từ lúc nào đã phá đất mà lên, túm được mắt cá chân của anh ta.
– Thổ Ninja? Trương Tam quát lên một tiếng dữ dội, trường đao vừa vung lên đã đánh úp về quả cầu lửa kia, chém nó thành hai nửa. Đao pháp cực nhanh, giống như cuồng phong nhưng không đợi anh ta vung đao lên lần nữa thì đã nghe thấy tiếng mắt cá chân mình rạn nứt một cách rõ ràng.
Khi Trương Tam xoay người ngã quỵ xuống thì đau đến thấu tim nhưng vẫn nắm chặt trường đao, dùng sức đâm vào trong đất, bất kể thế nào thì anh ta cũng phải chết, giết một người cũng đủ rồi nhưng anh ta vung trường đao lên đã cắm vào trong đất, giống như bị một cái kìm kẹp chặt, không phát ra tiếng kêu thảm thiết như anh ta tưởng tượng, ngược lại có một đôi tay vươn ra từ trong đất, đánh thật mạnh vào ngực anh ta. Trương Tam quát to một tiếng, hộc máu rồi phi đao ra, ngay sau đó thì nghe thấy một tiếng “răng rắc” ở cổ rồi không còn tri giác nữa.
Tuy cổ điều tự yêu, người thời nay không còn đàn, gảy khúc này cho anh, tri âm khó có được.
Mấy tiếng đàn “ting tang” truyền ra từ một căn phòng, tiết tấu Tô Yên Nhiên đàn rất thong thả, trong lòng chỉ muốn nói ra bốn câu này.
Gần đây tâm trạng cô cũng không tốt, khi cô gảy đàn thường có một sự hỗn loạn kỳ lạ trong đó, điều này khiến cô cảm thấy rất bất an.
Người nhà không phản đối cô gảy đàn, cô cũng có điều kiện để đi học đàn. Hiện giờ không phải là thời đại con gái không có tài mới là đức, có thể học được chút cầm kỳ thi họa cũng là việc có thể nâng cao giá trị bản thân mặc dù dự tính ban đầu của Tô Yên Nhiên không phải là vậy.
Cô thích đánh đàn vì những thứ cô có thể có được từ nó nhiều nhưng cô không muốn có được lợi ích kinh tế từ tiếng đàn. Điều này thì lại hoàn toàn trái ngược với suy nghĩ của mẹ Tô.
Thân là một người mẹ thì đều muốn tốt cho con cái nhưng ý tốt này lại có thêm ý chủ quan, dễ khiến con cái hiểu lầm và phản đối.
Mấy năm nay Tô gia có hai tài nữ, một là Tô Tình và một là Tô Yên Nhiên. Có lẽ rất nhiều người thích Tô Yên Nhiên, cho dù là một công tử như Phương Vũ Dương thì cũng thích Tô Yên Nhiên hơn Tô Tình. Đương nhiên trong lòng Phương Vũ Dương cũng không thấy được vẻ đẹp bên trong của Tô Yên Nhiên vì có nhiều lúc hiếm mới là quý. Minh tinh hiện giờ như Tô Tình như cá diếc sang sông (người mù chạy theo mốt) nhưng tài nữ như Tô Yên Nhiên lại càng ngày càng ít, nếu không hiện giờ một người xuất hiện ngẫu nhiên trên mạng cũng trở nên vô cùng hot.
Nhưng người mẹ Tô thích lại là Tô Tình, mẹ Tô không phải là một thương nhân nhưng lại có đầu óc còn khôn khéo hơn cả thương nhân. Tài nghệ của con gái đều được bà đặt trên cân rồi biến nó thành lợi thế để lập gia đình. Mẹ Tô rất thích Phương Vũ Dương, nói một cách chính xác hơn thì rất thích quyền thế của Phương gia nhưng con gái lại không thích. Đây rõ ràng là một chuyện khiến bà rất đau đầu.
Tô Yên Nhiên không muốn xảy ra mâu thuẫn với mẹ nhưng cô tuyệt đối không thỏa hiệp trong chuyện này. Bố cô tuy bên ngoài nở mày nở mặt nhưng mọi chuyện trong nhà đều nghe theo mẹ cô. Người có thể nghe tâm ý của cô chỉ có ông ngoại nhưng ông ngoại cũng không làm chủ được.
Trở lại trường thôi, cổ tay ngọc ngà của Tô Yên Nhiên nâng lên, vẽ thành một âm cuối, dường như tấu ra tiếng thở dài trong lòng cô. Trở lại trường thì sao chứ? Ít ra có thể xa mẹ cô một chút, không phải nghe bà cằn nhằn hàng ngày. Tuy mục đích lúc trước cô đến Chiết Thanh không giống với Ngô Vũ Thân nhưng hiển nhiên cũng là vì trốn tránh.
Cửa phòng vang lên mấy tiếng “cốc, cốc, cốc” không nhẹ không nặng. Mẹ Tô hé cửa phòng, mỉm cười nhìn con gái, vỗ tay hai tiếng: – Yên Nhiên, con càng ngày càng đàn hay đấy.
Hiển nhiên là mẹ Tô đã đến được một lúc nhưng lại kiên nhẫn chờ Tô Yên Nhiên đan xong. Bà biết Tô Yên Nhiên khi đàn thì rất chuyên tâm, đứa trẻ này không để bà bớt lo chút nào cả, từ bé đã vậy rồi. Từ bé cô luôn một mình ngồi một góc, cứ làm như triết học gia, khiến bà rất lo lắng, khi đến bệnh viện kiểm tra thì bác sỹ cứ luôn nói không có vấn đề gì nhưng có khả năng là con cái và bố mẹ thiếu sự gắn kết. Lúc trước bà và bố của Yên Nhiên đều bận rộn, bận rộn kiếm tiền, việc bỏ quên gắn kết với cô cũng là có khả năng, sau đó có một ngày, đột nhiên cô nói muốn học đàn, bà cũng đồng ý, không ngờ cô đàn nhiều rồi nhưng cũng không nói nhiều hơn chút nào. Người làm mẹ như bà cảm thấy rất lo lắng, không biết làm thế nào.
Tô Yên Nhiên biết mẹ cô nghe không hiểu, tốt xấu gì cũng là lời nói nên cô cười cười: – Mẹ, hôm nay mẹ rảnh vậy?
– Rảnh hay không thì cũng phải tâm sự với con gái chứ. Mẹ Tô bước tới, khóe miệng mỉm cười, xem ra khởi đầu hôm nay cũng không tệ lắm.
Nhưng Tô Yên Nhiên biết đằng sau nụ cười này khó tránh khỏi là cằn nhằn nhưng cô cũng không thể đẩy mẹ ra khỏi phòng được. Những tình tiết cái gì mà ánh trăng trắng đầy hiên, tiếng đàn nhẹ nhàng đêm khuya chẳng thấy đâu cả, nếu như trên đời này còn có cái gọi là tri âm thì đó chắc hẳn là Lâm Dật Phi. Nghĩ đến Lâm Dật Phi, trước mặt Tô Yên Nhiên như hiện lên một khuôn mặt thản nhiên, trong lòng có chút lo lắng.
Khi cô đối mặt với Lâm Dật Phi thì vẫn bất tri bất giác coi mình là Uyển Nhi, có lúc cô không phân biệt được người đối diện là Tiêu đại hiệp hay là Lâm Dật Phi, giống như có lúc cô không phân biệt được mình là Tô Yên Nhiên hay là Uyển Nhi của tám trăm năm trước. Có lẽ hai người này chính là một, một người tuy bề ngoài có thay đổi nhưng phẩm cách và hành động thì đã được định sẵn kiếp này. Cô thích ở bên Lâm Dật Phi nhưng đó hẳn không phải là tình yêu, chỉ có thể coi là tình bạn giữa tri kỷ với nhau vì chỉ có Lâm Dật Phi mới có thể hiểu được tâm trạng của cô.
– Yên Nhiên, chuẩn bị đi học đúng không? Mẹ Tô không tìm được chủ đề nói.
– Thực ra thì đã coi như vào học rồi. Tô Yên Nhiên cười cười, biết cuộc đàm phán sắp bắt đầu. Mẹ Tô là một người như vậy, không có chuyện thì sẽ không lên điện Tam Bảo nhưng có nhiều lúc thì vẫn khách khách khí khí che che giấu giấu. Điều này khiến cô ít nhiều nảy ra ý có lỗi: – Con chuẩn bị mấy ngày nữa là phải trở về trường rồi.
– Thực ra cũng không cần vội đâu. Vốn mẹ Tô đã nghĩ rất nhiều lời để nói nhưng không biết tại sao vừa nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của con gái thì tất cả mọi lời lại trở nên hữu tâm vô lực, chỉ có thể tùy cơ ứng biến: – Thực ra con về trường cũng không có chuyện gì, Chiết Thanh không coi âm nhạc làm trọng tâm, thầy giáo dạy nhạc ở đó cũng không hẳn là cao minh.
Tô Yên Nhiên nhẹ nhàng nhíu mày nhưng chỉ xẹt qua: – Bọn họ rất tốt, cũng rất tốt với con.
– Vậy thì có tác dụng gì chứ?
Mẹ Tô không bắt được sự bất mãn của con gái, hoặc là nói cho dù có biết thì cũng coi như không nhìn thấy: – Mẹ nghe nói nước Áo rất tốt, kinh tế ổn định, an ninh xã hội cũng không tệ, có thể nói là một nước có cuộc sống an nhàn của Châu Âu. Đáng quý là ở đó có âm nhạc, lại lãng mạn, cho dù bốn mùa đều xảy ra thiên tai nhưng đều cử hành hội âm nhạc để tưởng nhớ. Ở đó có Mozalt, Sô panh, lễ hội âm nhạc hằng năm Vienna
– Mẹ, có chuyện gì thì mẹ cứ nói thẳng ra đi ạ. Giọng nói của Tô Yên Nhiên rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết.
– Mẹ nói là thực ra việc học của con cũng không quan trọng đến vậy. Mẹ Tô thở dài một tiếng: – Lẽ nào con chưa từng nghĩ đến sau khi tốt nghiệp sẽ làm gì sao?
– Có lẽ sẽ làm một giáo viên âm nhạc mẫu giáo. Tô Yên Nhiên thản nhiên cười: – Vậy cũng không tồi, đúng không mẹ?
Mẹ Tô hơi biến sắc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại thái độ bình thường: – Yên Nhiên, chúng ta là người của Tô gia, sao có thể đi làm cái gì vua trẻ con chứ? Không phải có câu nói nhà có năm đấu thóc thì không làm vua trẻ con sao? Con phải nhìn xa hơn một chút. Con có năng lực, trong nhà cũng có năng lực, con hoàn toàn có thể nhắm một mục tiêu cao hơn một chút.
– Thế mẹ nói xem con có thể làm gì? Tô Yên Nhiên vẫn không nhanh không chậm, cô đã làm tốt việc chuẩn bị cho trường kỳ kháng chiến.
Hiển nhiên mẹ Tô không chuẩn bị đánh lâu dài gì đó mà điều động toàn bộ binh lực: – Sau khi kết hôn thì con có thể đến Vienna phát triển, toàn tâm toàn ý phát triển sự nghiệp âm nhạc của con. Tài năng âm nhạc này của con mà không để cho toàn thế giới biết thì quả là lãng phí.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook