Lãng Tử Tại Đô Thị
-
Chương 419: Độc kế!
Lâm Dật Phi biết được Trần Lương Hòa tuyệt đối không phải là đối thủ của mình, nhưng một người như vậy cũng rất khó vì một câu nói của sư điệt, vì nguyên nhân ghen tuông, tranh giành của sư điệt với kẻ khác mà từ mình làm khó chính mình. Theo như ông ta nói thì hình như Quân Ức vẫn chưa từ bỏ công cuộc tìm kiếm tung tích nhân sĩ có võ công cao cường. Năm đó bà ta tự mình tìm kiếm, hiện giờ lại bồi dưỡng thủ hạ đi tìm kiếm, năm đó có thể nói là đi tìm nhân vật Tiêu Biệt Ly không tồn tại, nhưng hiện nay thì sao? Lẽ nào vẫn còn tìm Hoàn Nhan Liệt?
– Bọn họ nếu như đã ép anh ra tay không có lợi ích gì, nếu em cũng đến mức như bọn họ thì sẽ có hai biện pháp có thể suy nghĩ. Bách Lý Băng chậm rãi nói: – Thứ nhất là sẽ lôi kéo anh lại, hữu dụng với bản thân, như vậy vô hình trung có thể tạo ra một kẻ địch mạnh đối với đối phương. Cách thứ hai là tạm xử lý anh, nghĩa là không lấy lòng được anh thì cũng không đắc tội với anh. Trần Lương Hòa không muốn thu hút sự cảnh giác của anh, vô tình muốn âm thầm quan sát anh, rồi mới quyết định sử dụng phương án nào, nực cười là tên Phương Vũ Dương này lại trông ngóng sư thúc sẽ lộ diện vì chuyện của bản thân y.
– Em nói không sai, anh quan sát bọn họ là cũng muốn biết được hành động của bọn chúng. Lâm Dật Phi thở dài nói: – Tâm niệm hại người không nên có, nhưng phòng người không thể không có, nhiều khi đề phòng cẩn thận luôn tốt, chỉ cần Trần Lương Hòa không có tâm niệm hại anh thì anh cũng sẽ không so đo với bọn họ. Bất luận Quân Ức như thế nào, bà ta vốn không phải là bình bạc, vậy thì cũng không có chút liên quan nào với anh.
Ánh mắt Bách Lý Băng lộ ra vẻ vui sướng nói:
– Như vậy thì tốt.
– Nhưng mà anh nên đề phòng tên tiểu tử Phương Vũ Dương kia. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Tuy Trần Lương Hòa hết lần này đến lần khác cảnh cáo, nhưng anh nghe giọng điệu của y vẫn luôn có mối oán hận không dứt, có điều y tội không đáng chết, nếu anh đã không giết y, y cũng không dám động tới anh, nói không chừng sẽ có ác ý gì đó với em.
– Em đang lo y sẽ không tìm đến cửa. Bách Lý Băng cười nhạt nói: – Gần đây em cũng nghĩ y rốt cuộc có bản lĩnh ra sao.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Nếu em đã nghĩ như vậy thì chắc hẳn đã có nguy hiểm. Em nên biết, rất nhiều người ra tay đều sẽ không từ thủ đoạn, cũng không dựa vào võ công, súng thật dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những loại pháp môn này mà xuất ra thì cho dù võ công của em có giỏi đi nữa cũng không có tác dụng gì.
Trong lòng Bách Lý Băng nghiêm lại, lặng lẽ gật đầu.
– Có điều em không cần quá lo lắng, em đừng quên ban nãy Trần Lương Hòa đã nói cái gì. Lâm Dật Phi trầm ngâm nói: – Đó chính là tuyệt đối không được đụng tới em.
– Đó chẳng phải là vì anh sao. Bách Lý Băng khẽ nói:
– Hiện giờ ông ta không dám đắc tội với em, đương nhiên là vẫn có chút khách khí với em rồi.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu nói: – E là chuyện này không đơn giản như em nghĩ.
– Anh đừng có nói ông ta kiêng nể võ công của em nha! Bách Lý Băng gượng cười nói: – Hoặc là nói ông ta vì tôn kính cha của em, ban nãy nghe giọng điệu của ông ta hình như đã tìm hiểu một chút về cha em, nhưng đối với Phương Vũ Dương mà nói, quyền uy của cha em dường như không đủ để uy hiếp hành động của y.
Lâm Dật Phi bình thản nói: – Cha của em không được, còn ông nội của em đâu?
Bách Lý Băng thất thanh hỏi: – Anh nói cái gì? Ông nội của em?
– Cái này chỉ là anh suy đoán thôi. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Nếu không phải em ngẫu nhiên nghe được nguyên nhân, thì ai mà biết ông nội em với Phương Chấn Đình có gút mắc. Võ công của ông nội em không hề kém, năm đó ông đã không chết, vậy hiện giờ rốt cuộc đang làm cái gì, tại sao lại im hơi lặng tiếng đến nay? Bọn họ quan tâm đến cha của em, có phải là do ông nội của em không?
Bách Lý Băng cảm giác không phải là kinh hãi, mà là sự hoang mang, cô nói: – Dật Phi, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?
Lâm Dật Phi khẽ nói: – Hình như trước giờ em không có bà nội?
– Đúng vậy, cha em nói bà nội đã chết từ lâu rồi. Bách Lý Băng gượng cười nói: – Người thời đó chết sớm hơn một chút, hơn nữa còn chết trong sự im hơi lặng tiếng.
Lâm Dật Phi hỏi: – Trong ấn tượng của em, từ trước tới giờ không có một chút ấn tượng về bà nội? Kể cả một tấm ảnh, hay một miêu tả?
Bách Lý Băng mông lung nói:
– Cha của em cũng không có ấn tượng thì em làm sao có ấn tượng gì chứ?
– Ồ. Lâm Dật Phi đáp một tiếng, sau một hồi lâu sau cũng không nói gì.
Bách Lý Băng biết mỗi câu hỏi của Lâm Dật Phi tuyệt đối không phải là vô căn cứ, thuận miệng nói ra, vì thế cô cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu, tuy mơ hồ nhưng đủ để cô thấy kinh hãi muốn chết: – Dật Phi, lẽ nào anh muốn nói bà nội của em chính là?
Lâm Dật Phi nhìn đôi mắt cô, thấy vẻ mặt khó có thể tin nổi của cô anh chầm chậm gật đầu: – Anh cũng chỉ là suy đoán, nói không chừng là sai đấy
Thanh âm của Phương Vũ Dương lại phát ra từ bộ thu tín hiệu: – Sư thúc, con nghĩ ra được một cách.
Bách Lý Băng mới định nói điều gì đó, nhưng môi cứ giật giật lên, nhưng không phát ra được âm thanh, vì muốn cho hai người bọn Trần Lương Hòa quan sát thấy biểu hiện giả dối, đó chính là cô vẫn đang nói mà không phải do một nguyên nhân nào khác mà dừng lại.
Lâm Dật Phi nhìn thấy cô giả vờ rất ra dáng cảm thấy rất buồn cười: – Kỳ thực giữa những người yêu nhau cũng không cần phải như quạ đen, ếch xanh, suốt ngày gõ trống reo hò, đôi lúc không nói chuyện cũng là bình thường.
Bách Lý Băng cười cười, khoát tay nói: – Chúng ta nghe Phương Vũ Dương nói cái gì, cũng tốt để chuẩn bị trước.
Giọng điệu của Trần Lương Hòa có vẻ thiếu kiên nhẫn: – Không biết ngươi lại có kế Trương Lương gì?
– Con đương nhiên không thể sánh kịp với sư thúc. Giọng điệu của Phương Vũ Dương coi như vẫn khiêm tốn: – Có điều sư thúc nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, con đây chỉ xem là một ý niệm thoáng qua trong đầu, còn về rốt cuộc có được hay không thì còn cần sư thúc người định đoạt.
Trần Lương Hòa ôn tồn nói: – Nói đi.
Phương Vũ Dương ho khan một tiếng: – Sư thúc, người còn nhớ mấy chục năm trước cũng có một ngôi sao võ thuật quốc tế nổi tiếng, cha của hắn cũng không một cao thủ võ công lừng lẫy.
– Ừ. Trần Lương Hòa đáp một tiếng, nhưng cũng không phản ứng gì.
Phương Vũ Dương hưng phấn hẳn lên: – Phụ tử hai người bọn họ đều là người có võ công giỏi, thanh danh không kém, trên trường quốc tế cũng rất nổi tiếng, đáng tiếc là đều không được chết tử tế, bị người khác đánh lén. Còn nhớ trước lúc quay phim, sử dụng đạo cụ là súng, súng là thật còn đạn là giả, nhưng sau này khi quay phim thì lại bắn ra đạn thật.
Bách Lý Băng hít một hơi lạnh, nhìn Lâm Dật Phi, trong lòng chỉ nghĩ loại người nghĩ ra cách này quả nhiên thâm hiểm, tuy Phương Vũ Dương vẫn còn chưa nói hết thì cô ít nhiều cũng đoán ra được ý đồ của y.
– Người con trai kia nghe nói chính là chết do viên đạn thật bắn ra trong lúc quay phim. Phương Vũ Dương hiển nhiên rất đắc chí với chủ ý của chính mình, lại không biết chính mình đã tự tay dấy lên hồi chuông báo tử cho bản thân.
– Ồ. Trần Lương Hòa lại đáp một tiếng, dường như vẫn chưa được rõ lắm: – Vậy ý của ngươi là?
Phương Vũ Dương hiển nhiên cảm thấy sư thúc hơi ngu xuẩn, tại sao lại không giống như rèn cửa dổ kia, một cái đã hiểu: – Sư thúc, mọi người không phải nói là để Lâm Dật Phi làm vai nam nhất, còn Tần Vũ và Hách Hi Nhân đều ở bên trong đảm nhiêm vai phụ sao?
– Tốt lắm. Trần Lương Hòa chậm rãi nói: – Vai phụ đương nhiên vẫn chưa xác định, tuy nhiên đạo diễn Triệu đã xác định về cơ bản mấy người này, chắc chắn không có biến đổi gì lớn, có điều Lâm Dật Phi diễn xuất lần này chắc không có vấn đề gì.
– Sư thúc, con cảm thấy đạo diễn Triệu thực sự không kính trọng người, bất luận là nhìn từ góc độ nào thì ít ra cô ta cũng phải có chút cung kính người. Phương Vũ Dương công kích bốn phía, chỉ sợ không làm cho thiên hạ bất loạn.
– Ngươi chớ có nói như vậy. Trần Lương Hòa không ngờ không hề tức giận nói: – Ngươi gọi tôn chủ là bà nội là bởi vì quan hệ của ông nội ngươi. Ngươi nên biết ngươi không phải là tôn tử ruột của tôn chủ, nhưng cô ta là cháu gái ruột của tôn chủ, bất luận tôn chủ đối với ngươi tốt đến mức nào thì ngươi cũng không được vọng tưởng thay thế vị trí của đạo diễn Triệu. Vũ Dương, ta khuyên ngươi đừng có vọng tưởng điều gì, bằng không sẽ chỉ mất mát đi nhiều hơn.
Phương Vũ Dương còn chưa nói điều gì thì Bách Lý Băng đã thất thành hô nhẹ: – Dật Phi, hóa ra Triệu Mộng Điềm là cháu gái của Quân Ức?
Dường như Lâm Dật Phi không có gì là ngạc nhiên, chỉ gật đầu nói: – Theo cách nói của Trần Lương Hòa thì hình như là vậy, xem ra lần nghe trộm này của chúng ta lại thật sự giúp chúng ta nghe được rất nhiều bí mật đáng vui mừng.
Tên Phương Vũ Dương bên kia hiển nhiên không biết bản thân đã vô tình tiết lộ ra rất nhiều bí mật, vẫn đĩnh đạc nói. Trần Lương Hòa đương nhiên cũng không biết, bằng không ông ta chắc chắn đã bóp chết Phương Vũ Dương ngay lúc này.
– Bọn họ nếu như đã ép anh ra tay không có lợi ích gì, nếu em cũng đến mức như bọn họ thì sẽ có hai biện pháp có thể suy nghĩ. Bách Lý Băng chậm rãi nói: – Thứ nhất là sẽ lôi kéo anh lại, hữu dụng với bản thân, như vậy vô hình trung có thể tạo ra một kẻ địch mạnh đối với đối phương. Cách thứ hai là tạm xử lý anh, nghĩa là không lấy lòng được anh thì cũng không đắc tội với anh. Trần Lương Hòa không muốn thu hút sự cảnh giác của anh, vô tình muốn âm thầm quan sát anh, rồi mới quyết định sử dụng phương án nào, nực cười là tên Phương Vũ Dương này lại trông ngóng sư thúc sẽ lộ diện vì chuyện của bản thân y.
– Em nói không sai, anh quan sát bọn họ là cũng muốn biết được hành động của bọn chúng. Lâm Dật Phi thở dài nói: – Tâm niệm hại người không nên có, nhưng phòng người không thể không có, nhiều khi đề phòng cẩn thận luôn tốt, chỉ cần Trần Lương Hòa không có tâm niệm hại anh thì anh cũng sẽ không so đo với bọn họ. Bất luận Quân Ức như thế nào, bà ta vốn không phải là bình bạc, vậy thì cũng không có chút liên quan nào với anh.
Ánh mắt Bách Lý Băng lộ ra vẻ vui sướng nói:
– Như vậy thì tốt.
– Nhưng mà anh nên đề phòng tên tiểu tử Phương Vũ Dương kia. Lâm Dật Phi thản nhiên nói: – Tuy Trần Lương Hòa hết lần này đến lần khác cảnh cáo, nhưng anh nghe giọng điệu của y vẫn luôn có mối oán hận không dứt, có điều y tội không đáng chết, nếu anh đã không giết y, y cũng không dám động tới anh, nói không chừng sẽ có ác ý gì đó với em.
– Em đang lo y sẽ không tìm đến cửa. Bách Lý Băng cười nhạt nói: – Gần đây em cũng nghĩ y rốt cuộc có bản lĩnh ra sao.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Nếu em đã nghĩ như vậy thì chắc hẳn đã có nguy hiểm. Em nên biết, rất nhiều người ra tay đều sẽ không từ thủ đoạn, cũng không dựa vào võ công, súng thật dễ tránh, ám tiễn khó phòng, những loại pháp môn này mà xuất ra thì cho dù võ công của em có giỏi đi nữa cũng không có tác dụng gì.
Trong lòng Bách Lý Băng nghiêm lại, lặng lẽ gật đầu.
– Có điều em không cần quá lo lắng, em đừng quên ban nãy Trần Lương Hòa đã nói cái gì. Lâm Dật Phi trầm ngâm nói: – Đó chính là tuyệt đối không được đụng tới em.
– Đó chẳng phải là vì anh sao. Bách Lý Băng khẽ nói:
– Hiện giờ ông ta không dám đắc tội với em, đương nhiên là vẫn có chút khách khí với em rồi.
Lâm Dật Phi chậm rãi lắc đầu nói: – E là chuyện này không đơn giản như em nghĩ.
– Anh đừng có nói ông ta kiêng nể võ công của em nha! Bách Lý Băng gượng cười nói: – Hoặc là nói ông ta vì tôn kính cha của em, ban nãy nghe giọng điệu của ông ta hình như đã tìm hiểu một chút về cha em, nhưng đối với Phương Vũ Dương mà nói, quyền uy của cha em dường như không đủ để uy hiếp hành động của y.
Lâm Dật Phi bình thản nói: – Cha của em không được, còn ông nội của em đâu?
Bách Lý Băng thất thanh hỏi: – Anh nói cái gì? Ông nội của em?
– Cái này chỉ là anh suy đoán thôi. Lâm Dật Phi chậm rãi nói: – Nếu không phải em ngẫu nhiên nghe được nguyên nhân, thì ai mà biết ông nội em với Phương Chấn Đình có gút mắc. Võ công của ông nội em không hề kém, năm đó ông đã không chết, vậy hiện giờ rốt cuộc đang làm cái gì, tại sao lại im hơi lặng tiếng đến nay? Bọn họ quan tâm đến cha của em, có phải là do ông nội của em không?
Bách Lý Băng cảm giác không phải là kinh hãi, mà là sự hoang mang, cô nói: – Dật Phi, rốt cuộc anh muốn nói điều gì?
Lâm Dật Phi khẽ nói: – Hình như trước giờ em không có bà nội?
– Đúng vậy, cha em nói bà nội đã chết từ lâu rồi. Bách Lý Băng gượng cười nói: – Người thời đó chết sớm hơn một chút, hơn nữa còn chết trong sự im hơi lặng tiếng.
Lâm Dật Phi hỏi: – Trong ấn tượng của em, từ trước tới giờ không có một chút ấn tượng về bà nội? Kể cả một tấm ảnh, hay một miêu tả?
Bách Lý Băng mông lung nói:
– Cha của em cũng không có ấn tượng thì em làm sao có ấn tượng gì chứ?
– Ồ. Lâm Dật Phi đáp một tiếng, sau một hồi lâu sau cũng không nói gì.
Bách Lý Băng biết mỗi câu hỏi của Lâm Dật Phi tuyệt đối không phải là vô căn cứ, thuận miệng nói ra, vì thế cô cẩn thận suy nghĩ, bỗng nhiên một ý niệm chợt xuất hiện trong đầu, tuy mơ hồ nhưng đủ để cô thấy kinh hãi muốn chết: – Dật Phi, lẽ nào anh muốn nói bà nội của em chính là?
Lâm Dật Phi nhìn đôi mắt cô, thấy vẻ mặt khó có thể tin nổi của cô anh chầm chậm gật đầu: – Anh cũng chỉ là suy đoán, nói không chừng là sai đấy
Thanh âm của Phương Vũ Dương lại phát ra từ bộ thu tín hiệu: – Sư thúc, con nghĩ ra được một cách.
Bách Lý Băng mới định nói điều gì đó, nhưng môi cứ giật giật lên, nhưng không phát ra được âm thanh, vì muốn cho hai người bọn Trần Lương Hòa quan sát thấy biểu hiện giả dối, đó chính là cô vẫn đang nói mà không phải do một nguyên nhân nào khác mà dừng lại.
Lâm Dật Phi nhìn thấy cô giả vờ rất ra dáng cảm thấy rất buồn cười: – Kỳ thực giữa những người yêu nhau cũng không cần phải như quạ đen, ếch xanh, suốt ngày gõ trống reo hò, đôi lúc không nói chuyện cũng là bình thường.
Bách Lý Băng cười cười, khoát tay nói: – Chúng ta nghe Phương Vũ Dương nói cái gì, cũng tốt để chuẩn bị trước.
Giọng điệu của Trần Lương Hòa có vẻ thiếu kiên nhẫn: – Không biết ngươi lại có kế Trương Lương gì?
– Con đương nhiên không thể sánh kịp với sư thúc. Giọng điệu của Phương Vũ Dương coi như vẫn khiêm tốn: – Có điều sư thúc nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa, con đây chỉ xem là một ý niệm thoáng qua trong đầu, còn về rốt cuộc có được hay không thì còn cần sư thúc người định đoạt.
Trần Lương Hòa ôn tồn nói: – Nói đi.
Phương Vũ Dương ho khan một tiếng: – Sư thúc, người còn nhớ mấy chục năm trước cũng có một ngôi sao võ thuật quốc tế nổi tiếng, cha của hắn cũng không một cao thủ võ công lừng lẫy.
– Ừ. Trần Lương Hòa đáp một tiếng, nhưng cũng không phản ứng gì.
Phương Vũ Dương hưng phấn hẳn lên: – Phụ tử hai người bọn họ đều là người có võ công giỏi, thanh danh không kém, trên trường quốc tế cũng rất nổi tiếng, đáng tiếc là đều không được chết tử tế, bị người khác đánh lén. Còn nhớ trước lúc quay phim, sử dụng đạo cụ là súng, súng là thật còn đạn là giả, nhưng sau này khi quay phim thì lại bắn ra đạn thật.
Bách Lý Băng hít một hơi lạnh, nhìn Lâm Dật Phi, trong lòng chỉ nghĩ loại người nghĩ ra cách này quả nhiên thâm hiểm, tuy Phương Vũ Dương vẫn còn chưa nói hết thì cô ít nhiều cũng đoán ra được ý đồ của y.
– Người con trai kia nghe nói chính là chết do viên đạn thật bắn ra trong lúc quay phim. Phương Vũ Dương hiển nhiên rất đắc chí với chủ ý của chính mình, lại không biết chính mình đã tự tay dấy lên hồi chuông báo tử cho bản thân.
– Ồ. Trần Lương Hòa lại đáp một tiếng, dường như vẫn chưa được rõ lắm: – Vậy ý của ngươi là?
Phương Vũ Dương hiển nhiên cảm thấy sư thúc hơi ngu xuẩn, tại sao lại không giống như rèn cửa dổ kia, một cái đã hiểu: – Sư thúc, mọi người không phải nói là để Lâm Dật Phi làm vai nam nhất, còn Tần Vũ và Hách Hi Nhân đều ở bên trong đảm nhiêm vai phụ sao?
– Tốt lắm. Trần Lương Hòa chậm rãi nói: – Vai phụ đương nhiên vẫn chưa xác định, tuy nhiên đạo diễn Triệu đã xác định về cơ bản mấy người này, chắc chắn không có biến đổi gì lớn, có điều Lâm Dật Phi diễn xuất lần này chắc không có vấn đề gì.
– Sư thúc, con cảm thấy đạo diễn Triệu thực sự không kính trọng người, bất luận là nhìn từ góc độ nào thì ít ra cô ta cũng phải có chút cung kính người. Phương Vũ Dương công kích bốn phía, chỉ sợ không làm cho thiên hạ bất loạn.
– Ngươi chớ có nói như vậy. Trần Lương Hòa không ngờ không hề tức giận nói: – Ngươi gọi tôn chủ là bà nội là bởi vì quan hệ của ông nội ngươi. Ngươi nên biết ngươi không phải là tôn tử ruột của tôn chủ, nhưng cô ta là cháu gái ruột của tôn chủ, bất luận tôn chủ đối với ngươi tốt đến mức nào thì ngươi cũng không được vọng tưởng thay thế vị trí của đạo diễn Triệu. Vũ Dương, ta khuyên ngươi đừng có vọng tưởng điều gì, bằng không sẽ chỉ mất mát đi nhiều hơn.
Phương Vũ Dương còn chưa nói điều gì thì Bách Lý Băng đã thất thành hô nhẹ: – Dật Phi, hóa ra Triệu Mộng Điềm là cháu gái của Quân Ức?
Dường như Lâm Dật Phi không có gì là ngạc nhiên, chỉ gật đầu nói: – Theo cách nói của Trần Lương Hòa thì hình như là vậy, xem ra lần nghe trộm này của chúng ta lại thật sự giúp chúng ta nghe được rất nhiều bí mật đáng vui mừng.
Tên Phương Vũ Dương bên kia hiển nhiên không biết bản thân đã vô tình tiết lộ ra rất nhiều bí mật, vẫn đĩnh đạc nói. Trần Lương Hòa đương nhiên cũng không biết, bằng không ông ta chắc chắn đã bóp chết Phương Vũ Dương ngay lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook