Lãng Tử Tại Đô Thị
-
Chương 413: Bất định
– Anh, Hoàn Nhan Phi Hoa, Hoàn Nhan Liệt, ba người bọn anh là mấu chốt. Vấn Thiên Kiếm và Ma Viêm Đao đều xem như thần binh, không có gì kiên cố mà không phá nổi. Có thể phát huy cực hạn công lực của bọn anh, vì binh khí tầm thường, không đợi đến khi bọn anh phát huy năm mươi phần trăm công lực, thì đa số là đã không chịu nổi, sớm đã bị hủy hoại rồi.
– Vấn Thiên Kiếm? Thanh kiếm đó không phải anh vẫn để trong thạch thất đó sao.
Bách Lý Băng hỏi:
– Anh không hề mang nó theo ngươi, chẳng lẽ không sợ người khác lấy mất?
Lâm Dật Phi cười cười:
– Người khác lấy đi thì lấy đi, thì có làm sao, nếu như đến một thanh kiếm mà không thể buông tay, thì có thể buông gì đây chứ?
Bách Lý Băng tươi cười rạng rỡ lên, rốt cuộc hiểu rõ ý của Lâm Dật Phi:
– Dật Phi…
– Trừ ba người bọn anh, hai thanh binh khí, anh còn đang nghĩ xem năm đó còn có cái gì khác thường, mà Loan Phượng Thanh Minh vẫn luôn xuất hiện một cách mơ hồ, Quân Ức sau đó lại không ngừng tìm kiếm, chẳng lẽ là cô ta cũng nghe Hoàn Nhan Liệt nói, biết được một vài tình hình năm đó mà từ đó đoán ra bản thân Loan Phượng Thanh Minh cũng có điều kỳ lạ?
– Dật Phi, anh nói là, Loan Phượng Thanh Minh và viên đá này của anh đều giống nhau, thuộc loại cỗ máy thời gian?
Bách Lý Băng càng phát hiện càng thấy không thể tin nổi.
– Cũng có thể lắm.
Lâm Dật Phi thở dài:
– Tiếc là năm đó lúc anh cầm Loan Phượng Thanh Minh đương nhiên không hề nghĩ đến điểm này. Giờ nghĩ đến điểm này, thì lại không có cơ hội để thử. Nhưng viên ngọc trong tay anh, năng lượng càng lớn thì vòng sáng phát ra lại càng lớn. Anh nghi ngờ có khả năng khi có nguồn năng lượng cực mạnh đưa vào, nó có thể mở ra đường hầm thời gian.
– Nhưng viên ngọc này là chị Ngân Bình đưa cho anh, chẳng lẽ anh muốn nói, khoa học kỹ thuật của triều Tống tám trăm năm trước còn cao minh hơn cả hiện đại?
– Điều đó đương nhiên là không thể rồi.
Lâm Dật Phi cũng bật cười:
– Chí ít thì anh cũng từng ở đó, biết thời đó không có máy bay, tàu hỏa gì gì cả. Nhưng em đừng quên mất một điểm, từ triều Tống đến hiện đại, đã qua tám trăm năm, đã xuất hiện máy bay, có thể tự do bay lượn trên trời, có thể bay đến mấy nghìn km. cái này ở thời của anh thì chỉ có thể là pháp khí của thần tiên thôi, hoặc là chỉ trong tưởng tượng mới có được uy lực này.
– Anh nói là?
Bách Lý Băng mơ hồ nhận thức được, nhưng lại nói không nên lời.
– Anh nói là, nếu quả thật xảy ra việc đi vượt thời gian,
Lâm Dật Phi cười:
– Sự thực cũng là như thế, máy móc mà chúng ta sử dụng, rất có thể chính là máy móc của tám trăm năm sau.
– Hả?
Bách Lý Băng trầm mặc, suy nghĩ nghiêm túc, đột nhiên mắt sáng lên, hơi thở trở nên có chút dồn dập:
– Anh muốn nói thời đại này của em tuy không có khả năng chế tạo ra cỗ máy thời gian, hoặc là những thăm dò đối với vũ trụ này đều ở trạng thái mông lung, nhưng tám trăm năm sau thì rất có khả năng? Khoa học hiện nay phát triển rất mạnh, có thể tám trăm năm sau, con người có thể đến hành tinh khác sinh sống, như vậy thì phát minh ra cỗ máy thời gian cũng không phải chỉ là ảo tưởng? Bởi vì tám trăm năm sau có cỗ máy thời gian, con người có thể đi về quá khứ. Nhưng vì việc ngoài ý muốn, họ đã để lại cỗ máy thời gian, cũng chính là viên ngọc này của anh, hoặc là còn có Loan Phượng Thanh Minh. Chỉ là trước giờ chưa bị ai phát hiện, nhưng lại bị anh và Hoàn Nhan Liệt trong lúc đánh nhau đã vô tình mở ra mấu chốt trong đó, mới đưa các anh đến tám trăm năm sau?
Lúc cô nói đến đây, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngoại trừ kết luận này, cô thực sự nghĩ không ra thời đại kia còn có thể có cách giải thích nào khác.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Những điều em nói với những điều anh nghĩ cơ bản là không khác biệt lắm.
– Xem ra anh – tiên phong của tám trăm năm trước, lại có thể tưởng tượng hơn cả em – người của thời hiện đại tám trăm năm sau.
Bách Lý Băng cười khổ nói.
– Không bảo thủ thì mới có thể không ngừng bắt đầu cái mới.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Việc thiên hạ, không phải tất cả đều như vậy. Võ học là như thế, công nghệ đương nhiên cũng phải có tinh thần như thế này. Nếu em chỉ thấy được điều trước mắt là chân lý, vậy thì làm sao có thể phát triển được đây?
– Nếu viên ngọc trong tay anh thực sự là do người của tám trăm năm sau làm rơi mất ở tám trăm năm trước,
Khi Bách Lý Băng nói đến đây, ít nhiều thấy gượng miệng, lại thận trọng nói:
– Nói như vậy, nếu mấy người các anh thực sự ở cạnh nhau, đánh một trận nữa, thì rất có thể lại xuyên thời gian một lần nữa?
Lâm Dật Phi gật gật đầu.
– Vậy anh sẽ xuyên thời gian sao?
Bách Lý Băng tuy biết Lâm Dật Phi đã buông bỏ tất cả, nhưng vẫn không kìm nổi mà hỏi.
– Hoàn Nhan Liệt nếu biết được vật trong tay anh, chắc chắn y không thể bỏ qua.
– Y điên cuồng bắt cóc các nhà khoa học, lần lượt từng người một.
Lâm Dật Phi trầm ngâm:
– Y có thể đã biết được bí mật của Loan Phượng Thanh Minh. Hy vọng những người đó có thể nghiên cứu ra cấu tạo khoa học bên trong dựa theo mẫu. Nhưng đã lâu như vậy rồi. Hay là Loan Phượng Thanh Minh vốn không hề có bí mật gì, bọn họ cũng không thể kích hoạt?
– Hả?
Bách Lý Băng lo lắng:
– Dật Phi, bí mật của viên đá này, anh biết em biết, trời biết đất biết là được rồi. Đừng tiết lộ cho người thứ ba biết.
– Nhưng hiện giờ anh còn có một nghi vấn.
Lâm Dật Phi trầm ngâm, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ.
– Còn có nghi vấn gì nữa?
Bách Lý Băng cảm thấy mình đã hiểu được kha khá, không biết Lâm Dật Phi lại nghĩ đến cái gì nữa.
– Coi như là mấy người bọn anh, tất cả các điều kiện đều có đủ cả. Nếu viên đá này lại có thể khởi động năng lượng lần nữa, nếu không nghiên cứu rõ ràng, nó không đưa bọn anh về tám trăm năm trước, mà là tám trăm năm sau thì sao đây? Hoặc là nó không đến được tám trăm năm trước, mà lại đưa bọn anh đến thời chiến quốc. Việc này rốt cuộc là như thế nào, không ai có thể khẳng định.
Lâm Dật Phi cuối cùng lộ ra nét mặt không biết làm thế nào được.
Bách Lý Băng không khỏi rùng mình một cái:
– Điều đó, thực, thực sự thật là đáng sợ.
Cô thực rất khó tưởng tượng, vốn ba người, ít nhiều có thể thích ứng với hiện đại, đột nhiên lại tới rồi một nơi hoàn toàn xa lạ, đó là loại tâm trạng gì chứ. Nếu đổi lại là chính mình, vô cùng hy vọng, rồi đột nhiên thất bại, thì chắc chắn là sẽ nổi điên lên mất. Cô hiện cũng ít nhiều hiểu được tâm trạng của Hoàn Nhan Liệt, chẳng qua là cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Hai người trở nên yên lặng, dường như đều đang nghĩ đến kết quả của việc xuyên qua không gian và thời gian, Bách Lý Băng phá vỡ sự yên lặng này trước:
– Nếu Hoàn Nhan Liệt và Quân Ức đều biết Loan Phượng Thanh Minh có bí mật, vậy thì, chẳng nhẽ Hoàn Nhan Phi Hoa cũng biết, nên cô ấy cũng vẫn luôn tìm viên ngọc này? Nếu không thì cô ấy cũng không để thuộc hạ thúc ép Uông Tử Hào. Uông Tử Hào cũng vì vậy mà mất mạng. Mấy người Đinh lão đại, còn có cả Đao Ba Lý, Chung Tín mấy người cũng bị lôi vào, trở thành vật hy sinh cho trận đấu. Chỉ là lúc đầu không biết tại sao thuộc hạ của Hoàn Nhan Liệt lại đến Giang Nguyên? Chẳng lẽ bọn chúng cũng là đích thực đứng sau mua bán đồ cổ? nhưng bị anh vô tình giết chết. Nghiên cứu khoa học của Hoàn Nhan Liệt chắc chắn tốn rất nhiều tiền, mà buôn lậu văn vật đầu tư trục lợi, chắc chắn là một cuộc mua bán một vốn bốn lời.
– Cuối cùng em cũng nghĩ đến điểm này.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười:
– Hoàn Nhan Phi Hoa, Hoàn Nhan Liệt hiển nhiên cũng đều tự hỏi tại sao lại có thể xuyên thời gian, nhiều năm như vậy, bọn chúng chắc cũng sớm đã nghĩ đến sự kỳ quái trong viên ngọc.
– Cái cô Hoàn Nhan Phi Hoa kia biết hay không biết, anh của cô ấy cũng vậy, hơn nữa còn nghiên cứu cỗ máy thời gian?
Bách Lý Băng cảm thấy vấn đề này rất then chốt, lén cho rằng, với bản lĩnh cao cường của Hoàn Nhan Phi Hoa, tuyệt đối không có lý do không biết.
– Phục Bộ Ngọc Tử đã đi đến thảo nguyên, nhưng Giang Hải Đào đã từng nói, Quân Ức đã không đi thảo nguyên, vậy thì mục đích của cô ta là gì, Khổng Thượng Nhiệm thì sao? Mục đích dụ cô đi thảo nguyên là gì?
Lâm Dật Phi ngồi trên salon, chậm rãi nhắm hai mắt, lẩm bẩm một mình:
– Nước cờ này của Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn có hành động sát thanh đó, rốt cục có hàm ý chính xác là gì?
Thực ra Bách Lý Băng cảm thấy mình rất thông minh, cũng rất biết cách tiếp thu, cô cũng cảm thấy Lâm Dật Phi là người cổ đại, cũng có thể tiếp nhận hiện đại hóa, tiếp nhận đến mức độ này đã là rất khá rồi.
Nhưng cô bây giờ mới phát hiện, người hiện đại dường như không thông minh hơn người cổ đại là bao nhiêu. Hơn nữa so với Lâm Dật Phi, cô còn cảm thấy mình rất ngốc.
Trước đây, cô thực sự đã đưa ra rất nhiều giả thiết, nhưng giờ cứ nghĩ lại thì đa số đều là mình ngộ nhận. Những mưu kế của chính mình, xem ra vẫn còn kém quá xa. Đừng nhìn bộ dạng ung dung không nhanh không chậm của Lâm Dật Phi, lúc làm việc thì lại vô cùng có hiệu quả, trước giờ vẫn không bao giờ bắn tên mà không có mục đích.
– Vấn Thiên Kiếm? Thanh kiếm đó không phải anh vẫn để trong thạch thất đó sao.
Bách Lý Băng hỏi:
– Anh không hề mang nó theo ngươi, chẳng lẽ không sợ người khác lấy mất?
Lâm Dật Phi cười cười:
– Người khác lấy đi thì lấy đi, thì có làm sao, nếu như đến một thanh kiếm mà không thể buông tay, thì có thể buông gì đây chứ?
Bách Lý Băng tươi cười rạng rỡ lên, rốt cuộc hiểu rõ ý của Lâm Dật Phi:
– Dật Phi…
– Trừ ba người bọn anh, hai thanh binh khí, anh còn đang nghĩ xem năm đó còn có cái gì khác thường, mà Loan Phượng Thanh Minh vẫn luôn xuất hiện một cách mơ hồ, Quân Ức sau đó lại không ngừng tìm kiếm, chẳng lẽ là cô ta cũng nghe Hoàn Nhan Liệt nói, biết được một vài tình hình năm đó mà từ đó đoán ra bản thân Loan Phượng Thanh Minh cũng có điều kỳ lạ?
– Dật Phi, anh nói là, Loan Phượng Thanh Minh và viên đá này của anh đều giống nhau, thuộc loại cỗ máy thời gian?
Bách Lý Băng càng phát hiện càng thấy không thể tin nổi.
– Cũng có thể lắm.
Lâm Dật Phi thở dài:
– Tiếc là năm đó lúc anh cầm Loan Phượng Thanh Minh đương nhiên không hề nghĩ đến điểm này. Giờ nghĩ đến điểm này, thì lại không có cơ hội để thử. Nhưng viên ngọc trong tay anh, năng lượng càng lớn thì vòng sáng phát ra lại càng lớn. Anh nghi ngờ có khả năng khi có nguồn năng lượng cực mạnh đưa vào, nó có thể mở ra đường hầm thời gian.
– Nhưng viên ngọc này là chị Ngân Bình đưa cho anh, chẳng lẽ anh muốn nói, khoa học kỹ thuật của triều Tống tám trăm năm trước còn cao minh hơn cả hiện đại?
– Điều đó đương nhiên là không thể rồi.
Lâm Dật Phi cũng bật cười:
– Chí ít thì anh cũng từng ở đó, biết thời đó không có máy bay, tàu hỏa gì gì cả. Nhưng em đừng quên mất một điểm, từ triều Tống đến hiện đại, đã qua tám trăm năm, đã xuất hiện máy bay, có thể tự do bay lượn trên trời, có thể bay đến mấy nghìn km. cái này ở thời của anh thì chỉ có thể là pháp khí của thần tiên thôi, hoặc là chỉ trong tưởng tượng mới có được uy lực này.
– Anh nói là?
Bách Lý Băng mơ hồ nhận thức được, nhưng lại nói không nên lời.
– Anh nói là, nếu quả thật xảy ra việc đi vượt thời gian,
Lâm Dật Phi cười:
– Sự thực cũng là như thế, máy móc mà chúng ta sử dụng, rất có thể chính là máy móc của tám trăm năm sau.
– Hả?
Bách Lý Băng trầm mặc, suy nghĩ nghiêm túc, đột nhiên mắt sáng lên, hơi thở trở nên có chút dồn dập:
– Anh muốn nói thời đại này của em tuy không có khả năng chế tạo ra cỗ máy thời gian, hoặc là những thăm dò đối với vũ trụ này đều ở trạng thái mông lung, nhưng tám trăm năm sau thì rất có khả năng? Khoa học hiện nay phát triển rất mạnh, có thể tám trăm năm sau, con người có thể đến hành tinh khác sinh sống, như vậy thì phát minh ra cỗ máy thời gian cũng không phải chỉ là ảo tưởng? Bởi vì tám trăm năm sau có cỗ máy thời gian, con người có thể đi về quá khứ. Nhưng vì việc ngoài ý muốn, họ đã để lại cỗ máy thời gian, cũng chính là viên ngọc này của anh, hoặc là còn có Loan Phượng Thanh Minh. Chỉ là trước giờ chưa bị ai phát hiện, nhưng lại bị anh và Hoàn Nhan Liệt trong lúc đánh nhau đã vô tình mở ra mấu chốt trong đó, mới đưa các anh đến tám trăm năm sau?
Lúc cô nói đến đây, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng ngoại trừ kết luận này, cô thực sự nghĩ không ra thời đại kia còn có thể có cách giải thích nào khác.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu:
– Những điều em nói với những điều anh nghĩ cơ bản là không khác biệt lắm.
– Xem ra anh – tiên phong của tám trăm năm trước, lại có thể tưởng tượng hơn cả em – người của thời hiện đại tám trăm năm sau.
Bách Lý Băng cười khổ nói.
– Không bảo thủ thì mới có thể không ngừng bắt đầu cái mới.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Việc thiên hạ, không phải tất cả đều như vậy. Võ học là như thế, công nghệ đương nhiên cũng phải có tinh thần như thế này. Nếu em chỉ thấy được điều trước mắt là chân lý, vậy thì làm sao có thể phát triển được đây?
– Nếu viên ngọc trong tay anh thực sự là do người của tám trăm năm sau làm rơi mất ở tám trăm năm trước,
Khi Bách Lý Băng nói đến đây, ít nhiều thấy gượng miệng, lại thận trọng nói:
– Nói như vậy, nếu mấy người các anh thực sự ở cạnh nhau, đánh một trận nữa, thì rất có thể lại xuyên thời gian một lần nữa?
Lâm Dật Phi gật gật đầu.
– Vậy anh sẽ xuyên thời gian sao?
Bách Lý Băng tuy biết Lâm Dật Phi đã buông bỏ tất cả, nhưng vẫn không kìm nổi mà hỏi.
– Hoàn Nhan Liệt nếu biết được vật trong tay anh, chắc chắn y không thể bỏ qua.
– Y điên cuồng bắt cóc các nhà khoa học, lần lượt từng người một.
Lâm Dật Phi trầm ngâm:
– Y có thể đã biết được bí mật của Loan Phượng Thanh Minh. Hy vọng những người đó có thể nghiên cứu ra cấu tạo khoa học bên trong dựa theo mẫu. Nhưng đã lâu như vậy rồi. Hay là Loan Phượng Thanh Minh vốn không hề có bí mật gì, bọn họ cũng không thể kích hoạt?
– Hả?
Bách Lý Băng lo lắng:
– Dật Phi, bí mật của viên đá này, anh biết em biết, trời biết đất biết là được rồi. Đừng tiết lộ cho người thứ ba biết.
– Nhưng hiện giờ anh còn có một nghi vấn.
Lâm Dật Phi trầm ngâm, trong ánh mắt lộ ra suy nghĩ.
– Còn có nghi vấn gì nữa?
Bách Lý Băng cảm thấy mình đã hiểu được kha khá, không biết Lâm Dật Phi lại nghĩ đến cái gì nữa.
– Coi như là mấy người bọn anh, tất cả các điều kiện đều có đủ cả. Nếu viên đá này lại có thể khởi động năng lượng lần nữa, nếu không nghiên cứu rõ ràng, nó không đưa bọn anh về tám trăm năm trước, mà là tám trăm năm sau thì sao đây? Hoặc là nó không đến được tám trăm năm trước, mà lại đưa bọn anh đến thời chiến quốc. Việc này rốt cuộc là như thế nào, không ai có thể khẳng định.
Lâm Dật Phi cuối cùng lộ ra nét mặt không biết làm thế nào được.
Bách Lý Băng không khỏi rùng mình một cái:
– Điều đó, thực, thực sự thật là đáng sợ.
Cô thực rất khó tưởng tượng, vốn ba người, ít nhiều có thể thích ứng với hiện đại, đột nhiên lại tới rồi một nơi hoàn toàn xa lạ, đó là loại tâm trạng gì chứ. Nếu đổi lại là chính mình, vô cùng hy vọng, rồi đột nhiên thất bại, thì chắc chắn là sẽ nổi điên lên mất. Cô hiện cũng ít nhiều hiểu được tâm trạng của Hoàn Nhan Liệt, chẳng qua là cảm thấy hắn có chút đáng thương.
Hai người trở nên yên lặng, dường như đều đang nghĩ đến kết quả của việc xuyên qua không gian và thời gian, Bách Lý Băng phá vỡ sự yên lặng này trước:
– Nếu Hoàn Nhan Liệt và Quân Ức đều biết Loan Phượng Thanh Minh có bí mật, vậy thì, chẳng nhẽ Hoàn Nhan Phi Hoa cũng biết, nên cô ấy cũng vẫn luôn tìm viên ngọc này? Nếu không thì cô ấy cũng không để thuộc hạ thúc ép Uông Tử Hào. Uông Tử Hào cũng vì vậy mà mất mạng. Mấy người Đinh lão đại, còn có cả Đao Ba Lý, Chung Tín mấy người cũng bị lôi vào, trở thành vật hy sinh cho trận đấu. Chỉ là lúc đầu không biết tại sao thuộc hạ của Hoàn Nhan Liệt lại đến Giang Nguyên? Chẳng lẽ bọn chúng cũng là đích thực đứng sau mua bán đồ cổ? nhưng bị anh vô tình giết chết. Nghiên cứu khoa học của Hoàn Nhan Liệt chắc chắn tốn rất nhiều tiền, mà buôn lậu văn vật đầu tư trục lợi, chắc chắn là một cuộc mua bán một vốn bốn lời.
– Cuối cùng em cũng nghĩ đến điểm này.
Lâm Dật Phi thản nhiên cười:
– Hoàn Nhan Phi Hoa, Hoàn Nhan Liệt hiển nhiên cũng đều tự hỏi tại sao lại có thể xuyên thời gian, nhiều năm như vậy, bọn chúng chắc cũng sớm đã nghĩ đến sự kỳ quái trong viên ngọc.
– Cái cô Hoàn Nhan Phi Hoa kia biết hay không biết, anh của cô ấy cũng vậy, hơn nữa còn nghiên cứu cỗ máy thời gian?
Bách Lý Băng cảm thấy vấn đề này rất then chốt, lén cho rằng, với bản lĩnh cao cường của Hoàn Nhan Phi Hoa, tuyệt đối không có lý do không biết.
– Phục Bộ Ngọc Tử đã đi đến thảo nguyên, nhưng Giang Hải Đào đã từng nói, Quân Ức đã không đi thảo nguyên, vậy thì mục đích của cô ta là gì, Khổng Thượng Nhiệm thì sao? Mục đích dụ cô đi thảo nguyên là gì?
Lâm Dật Phi ngồi trên salon, chậm rãi nhắm hai mắt, lẩm bẩm một mình:
– Nước cờ này của Hoàn Nhan Phi Hoa vẫn có hành động sát thanh đó, rốt cục có hàm ý chính xác là gì?
Thực ra Bách Lý Băng cảm thấy mình rất thông minh, cũng rất biết cách tiếp thu, cô cũng cảm thấy Lâm Dật Phi là người cổ đại, cũng có thể tiếp nhận hiện đại hóa, tiếp nhận đến mức độ này đã là rất khá rồi.
Nhưng cô bây giờ mới phát hiện, người hiện đại dường như không thông minh hơn người cổ đại là bao nhiêu. Hơn nữa so với Lâm Dật Phi, cô còn cảm thấy mình rất ngốc.
Trước đây, cô thực sự đã đưa ra rất nhiều giả thiết, nhưng giờ cứ nghĩ lại thì đa số đều là mình ngộ nhận. Những mưu kế của chính mình, xem ra vẫn còn kém quá xa. Đừng nhìn bộ dạng ung dung không nhanh không chậm của Lâm Dật Phi, lúc làm việc thì lại vô cùng có hiệu quả, trước giờ vẫn không bao giờ bắn tên mà không có mục đích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook