Lãng Tử Tại Đô Thị
-
Chương 12: Khuynh tâm
Nghe thấy tiếng động, Hà Tú Lan quay đầu lại, vẻ mặt đầy u buồn. Y tá
Tiếu thấy vậy, khẽ giật mình hỏi: - Cô Lan, có chuyện gì vậy?
Hà Tú Lan lắc đầu, cười nói: - Không có gì. Thực ra trong lòng bà ta rất lo lắng. Vừa nãy nói chuyện với con trai, nhưng nó chẳng nhớ ra cái gì cả. Mà ánh mắt của nó nhìn mình rất kỳ quái. Điều này làm cho một người mẹ như bà ta sao có thể không lo lắng. Chỉ là con trai không còn kiên quyết phủ nhận nó là Lâm Dật Phi, xem như là có tiến triển.
- Cô Lan, hôm nay cô không phải đi làm à? Y tá Tiếu hỏi, lại nhìn chai truyền dịch. Chỉ còn một nửa. Đoán chừng một tiếng nữa mới hết.
- Tí nữa cô mới đi. Hà Tú Lan hơi bất đắc dĩ: - Gần đây có một công trình sắp phải đấu thầu, nên khá bận rộn. Chồng cô vừa mới quay về công trường. Cháu chăm sóc Tiểu Phi hộ cô nhé. Tiểu Phi đã ăn được chưa? Xem ra cô phải nghỉ thêm một ngày rồi.
- Cô Lan, cô cứ yên tâm đi làm đi. Y tá Tiếu mỉm cười ngọt ngào: - Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, hết thảy có chúng cháu chiếu cố. Cô yên tâm, Dật Phi sẽ không bị bỏ đói.
Hà Tú Lan nhìn con trai:
- Chỉ là Tiểu Phi thích ăn thức ăn do cô làm. Cô muốn về nhà nấu mấy món rồi mang tới đây.
- Cô Lan, cậu ấy bị thương ở lá lách. Dù đã khôi phục rất nhanh, nhưng trước mắt vẫn chỉ có thể ăn những thức ăn lỏng mà thôi. Hơn nữa không thể có dầu mỡ. Cô cứ yên tâm đi, trong bệnh viện đều chuẩn bị những thứ này, hơn nữa, không tính là đắt.
- Cô không sợ đắt, chỉ cần Tiểu Phi mau chóng khỏe mạnh là được. Cho dù phải dùng bao nhiêu tiền cô cũng không để ý. Suy nghĩ một lát, dù không yên lòng, nhưng công việc vẫn phải làm. Hiện tại con trai đang phải dùng tiền, công việc không thể bỏ bê. Nghĩ tới đây, bà ta lấy mấy trăm nguyên nhét vào trong tay của y tá Tiếu.
- Cô làm gì vậy.
Y tá Tiếu khẩn trương. - Cô Lan, cô không cần phải làm như vậy đâu, cháu sẽ chăm sóc cẩn thận cho Dật Phi.
- Cô không có ý đó. Hà Tú Lan giải thích: - Tí nữa nếu Tiểu Phi muốn ăn cái gì đó, thì làm phiền cháu mua hộ cô. Nó thích ăn những món ăn cay.
- Nhưng hiện tại cậu ta không thể ăn cay được. Y tá Tiếu giải thích.
Hà Tú Lan dúi tiền vào tay của y tá Tiếu. Bệnh viện nào chẳng như vậy. Đừng nhìn người ta chỉ là một y tá, mọi việc đều qua tay bọn họ hết. Số tiền ấy nói rằng là mua thức ăn cho Tiểu Phi, thực ra là biến tướng nhờ y tá Tiếu cố gắng chăm sóc cho con trai.
Còn chưa đợi Tiếu Nguyệt Dung cự tuyệt, Hà Tú Lan liền đi ra ngoài cửa. Quay đầu nhìn về phía con trai, thấy nó cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt không có sự lưu luyến như ngày bình thường, bà ta thở dài một tiếng: - Tiểu Phi, buổi tối mẹ lại quay lại thăm con.
Đợi Hà Tú Lan rời đi, y tá Tiếu mới tới ngồi bên cạnh người thiếu niên, mỉm cười nói: - Hôm nay cậu muốn ăn gì?
- Có rượu không? Tiêu Biệt Ly hơi có tinh thần. Ở nơi này, nếu nói tới sự quen thuộc, không thể nghi ngờ chính là cô y tá Tiếu Nguyệt Dung này.
Y tá Tiếu vừa tức vừa buồn cười: - Cậu muốn uống rượu?
Tiêu Biệt Ly gật đầu. Lúc còn ở Nhạc gia quân, hắn có thể uống nghìn bát mà không say, uống rượu như uống nước sôi vậy. Thích nhất là cùng các huynh đệ uống rượu ăn thịt. Hiện tại vết thương đã chuyển biến tốt lành, cơn nghiện rượu của hắn lại trỗi dậy.
- Uống gì mà uống chứ, không muốn sống chắc. Y tá Tiếu có chút lửa giận: - Còn muốn hút thuốc không?
- Hút thuốc? Tiêu Biệt Ly hơi sửng sốt, không rõ ý của cô ta là gì. Tuy nhiên, qua biểu lộ của cô ta, việc uống rượu là không thể nào rồi, liền cười khổ: - Đúng rồi, cô có mang theo quyển lịch sử thời Tống nào không?
- Biết ngay là cậu không quên được.
Như ảo thuật, y tá Tiếu lấy ra cuốn lịch sử thời Tống, đưa tới trước mặt Tiêu Biệt Ly: - Cậu đọc thử xem có giống như triều đại của cậu không?
Tiêu Biệt Ly nhận lấy, lật vài tờ, hơi nhíu mày.
Tiếu Nguyệt Dung luôn chú ý nét mặt của hắn, thấy vậy thắc mắc hỏi: - Sao vậy? Không giống với triều đại của cậu à? Cô luôn để ý tới sơ hở của người thiếu niên. Bởi vì cô biết người cổ đại hơn phân nữa sẽ đọc không hiểu cuốn sách, nhưng Lâm Dật Phi thì có thể!
Nói một cách khác, nếu hắn đúng như tới từ triều đại kia, thì hắn sẽ đọc không hiểu. Y tá Tiếu đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều lần, cũng có chút đắc ý với ý tưởng này của mình.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Tiêu Biệt Ly cười khổ:
- Có rất nhiều chữ không nhận ra.
Tiếu Nguyệt Dung lắp bắp kinh hãi: - Cậu nói gì? Ngay cả tôi đều đọc hiểu, vậy mà một sinh viên như cậu lại không hiểu?
Tiêu Biệt Ly chậm rãi lắc đầu: - Những chữ này chỉ hơi giống với chữ ở thời đại của tôi, khác biệt thật không nhỏ. Thực ra tôi không phải là Lâm Dật Phi, chỉ là các người luôn coi tôi là kẻ điên vậy. Còn có, nữ tử vừa nãy, luôn coi tôi là con của bà ta. Mà tôi thì không đành lòng phủ nhận. Thần trí của tôi nhập vào thân thể của Lâm Dật Phi, còn Lâm Dật Phi thực tế thì đã chết rồi.
Tiêu Biệt Ly đã nhẫn nhịn vấn đề này rất lâu, rốt cuộc quyết định lập lại lần nữa. Hắn nhìn ra được, cô gái trước mắt này luôn cố gắng chứng minh hắn là Lâm Dật Phi, không phải là Tiêu Biệt Ly.
Tiếu Nguyệt Dung rùng mình một cái, lui lại mấy bước. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cô nhìn về người thiếu niên có có chút sợ hãi. Cô không biết mình có nên tin những lời người thiếu niên nói hay không.
- Cậu là quỷ nhập vào người? Tiếu Nguyệt Dung hoảng sợ hỏi.
Quỷ? Tiêu Biệt Ly cười khổ: - Tôi không có cách nào giải thích được. Tôi đang ở chiến trường chiến đấu, sau một khắc thì đã bị đưa tới đây.
Xuyên qua thời không? Trong đầu y tá Tiếu hiện lên mấy từ đó. Đó là điều chỉ xuất hiện trong những bộ phim khhoa học viễn tưởng. Thật không ngờ nó lại xuất hiện ở ngay bên cạnh mình.
- Vậy anh có thể chứng minh anh không phải Lâm Dật Phi không? Tiếu Nguyệt Dung trầm mặc thật lâu, rốt cuộc đặt câu hỏi: - Chứ không phải anh mất trí nhớ rồi phủ nhận anh là Lâm Dật Phi?
- Đúng vậy. Tiêu Biệt Ly gật đầu: - Cô nói rất đúng. Còn bằng chứng, thì tôi có rất nhiều kiến thức mà Lâm Dật Phi không có. Chẳng hạn như y thuật, chẳng hạn như Đồng Quân Thải Dược Lục!
Tiếu Nguyệt Dung khẽ giật mình: - Nhưng Lâm Dật Phi cũng có thể đã từng học y thuật. Nói sau, cuốn Đồng Quân Thải Dược Lục mà anh nói, chưa chắc là tồn tại!
- Cậu ta có thể học tinh thông hơn cả bác sĩ Tiền?
Tiêu Biệt Ly thản nhiên nói.
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu. Thiếu niên này nói rất đúng, với y thuật của bác sĩ Tiền, một sinh viên sao có thể hơn được. - Nhưng…Những điều này vẫn chưa thể khiến tôi hoàn toàn tin vào lời của anh.
Tiêu Biệt Ly cũng không nóng nảy. Hắn đã suy nghĩ thật lâu mới quyêt định nói rõ ràng cho y tá Tiếu. Ít nhất, ánh mắt của cô gái này, không giống những ánh mắt của người khác khi nhìn mình. Hắn biết, đây là một loại thiện ý.
- Người ở thời đại này có luyện võ công không? Tiêu Biệt Ly tìm kiếm bằng chứng mình không phải là Lâm Dật Phi.
- Chỉ có hòa thượng của Thiếu Lâm Tự mới luyện võ công, hoặc là cảnh sát. Ở thời bình, luyện võ có tác dụng gì? Y tá Tiếu chậm rãi nói.
- Như vậy Lâm Dật Phi không biết võ công? Tiêu Biệt Ly mỉm cười.
- Cái này thì tôi không biết. Y tá Tiếu lắc đầu: - Nhưng chắc là không. Mà anh trước đừng nên sốt ruột mà chứng minh. Anh còn chưa hồi phục. Nếu muốn chứng minh cũng phải đợi khi có thể đi lại rồi chứng minh. Trong ấn tượng của y tá Tiếu, luyện võ phải giống như trong phim ảnh, múa may quay cuồng. Một người quấn đầy băng như hắn sao có thể luyện được.
Trong lòng cảm khái sự thiện lương của y tá Tiếu, Tiêu Biệt Ly chậm rãi vươn tay, chỉ về phía cái bàn bên cạnh: - Cái bàn này làm bằng gỗ?
Tiếu Nguyệt Dung gật đầu, kỳ quái nhìn hành động của hắn, lại quên ngăn cản.
- Cô có thể dùng một ngón tay xuyên thủng cái bàn này được không? Tiêu Biệt Ly vận chuyển chân khí. Dù còn lâu mới bằng lúc trước, nhưng vẫn có thể sử dụng.
- Anh nói đùa gì vậy, ngón tay sao có thể xuyên qua được. Anh tưởng rằng… Bỗng nhiên hai mắt trừng lớn, y tá Tiếu khó có thể tin nhìn người thiếu niên.
Hắn duỗi ngón tay ra, chỉ đâm một cái, ngón tay đã như cắm vào đậu hũ, xuyên qua cái bàn. Rồi hắn chậm rãi thu tay lại, nói:
- Hiện tại cô đã tin chưa?
Y tá Tiếu chậm rãi ngồi xuống. Trong lúc nhất thời cô không thích ứng được sư thay đổi này. Tiêu Biệt Ly không thúc dục, chỉ nhìn Tiếu Nguyệt Dung, trong mắt có sự đồng tình. Giống hệt như lúc hắn vừa mới tới đây, hắn không tin mình đến từ tám trăm năm sau. Ai có thể tin tưởng hắn chính là một vị tướng tiên phong của Nhạc nguyên soái cách đây tám trăm năm?
- Vì sao anh lại nói những điều này với tôi, sao anh không…Nói với bố mẹ của Lâm Dật Phi? Tiếu Nguyệt Dung rốt cuộc phá vỡ sự yên tĩnh, hơi khó khăn nói.
- Bởi vì tôi nghĩ cô có thể giúp tôi. Tiêu Biệt Ly mỉm cười. Hắn biết cô gái này đã bắt đầu tin tưởng mình là người của tám năm trước.
- Anh có nhiều khả năng như vậy, biết y thuật, biết võ công, tôi có thể giúp được gì cho anh cơ chứ? Y tá Tiếu nhìn sự chân thành trong ánh mắt của người thiếu niên, không biết vì sao cô không còn sợ hãi nữa. Một nụ cười nghịch ngợm xuất hiện trên miệng. Quen một người lính tiên phong từ tám trăm năm trước cũng là điều thú vị.
- Ít nhất tôi không biết những chữ này. Tiêu Biệt Ly đau khổ nói: - Đệ tử học đường lại không biết đọc, liệu có khiến các lão sư đánh vào tay không?
Tiếu Nguyệt Dung phì cười một tiếng, không khí nặng nề trong phòng bệnh trở nên tan biến. Cô đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh người thiếu niên.
Một đôi mắt ôn nhu nhìn người thiếu niên, khẽ nói: - Anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ dạy anh.
Hà Tú Lan lắc đầu, cười nói: - Không có gì. Thực ra trong lòng bà ta rất lo lắng. Vừa nãy nói chuyện với con trai, nhưng nó chẳng nhớ ra cái gì cả. Mà ánh mắt của nó nhìn mình rất kỳ quái. Điều này làm cho một người mẹ như bà ta sao có thể không lo lắng. Chỉ là con trai không còn kiên quyết phủ nhận nó là Lâm Dật Phi, xem như là có tiến triển.
- Cô Lan, hôm nay cô không phải đi làm à? Y tá Tiếu hỏi, lại nhìn chai truyền dịch. Chỉ còn một nửa. Đoán chừng một tiếng nữa mới hết.
- Tí nữa cô mới đi. Hà Tú Lan hơi bất đắc dĩ: - Gần đây có một công trình sắp phải đấu thầu, nên khá bận rộn. Chồng cô vừa mới quay về công trường. Cháu chăm sóc Tiểu Phi hộ cô nhé. Tiểu Phi đã ăn được chưa? Xem ra cô phải nghỉ thêm một ngày rồi.
- Cô Lan, cô cứ yên tâm đi làm đi. Y tá Tiếu mỉm cười ngọt ngào: - Đây là phòng chăm sóc đặc biệt, hết thảy có chúng cháu chiếu cố. Cô yên tâm, Dật Phi sẽ không bị bỏ đói.
Hà Tú Lan nhìn con trai:
- Chỉ là Tiểu Phi thích ăn thức ăn do cô làm. Cô muốn về nhà nấu mấy món rồi mang tới đây.
- Cô Lan, cậu ấy bị thương ở lá lách. Dù đã khôi phục rất nhanh, nhưng trước mắt vẫn chỉ có thể ăn những thức ăn lỏng mà thôi. Hơn nữa không thể có dầu mỡ. Cô cứ yên tâm đi, trong bệnh viện đều chuẩn bị những thứ này, hơn nữa, không tính là đắt.
- Cô không sợ đắt, chỉ cần Tiểu Phi mau chóng khỏe mạnh là được. Cho dù phải dùng bao nhiêu tiền cô cũng không để ý. Suy nghĩ một lát, dù không yên lòng, nhưng công việc vẫn phải làm. Hiện tại con trai đang phải dùng tiền, công việc không thể bỏ bê. Nghĩ tới đây, bà ta lấy mấy trăm nguyên nhét vào trong tay của y tá Tiếu.
- Cô làm gì vậy.
Y tá Tiếu khẩn trương. - Cô Lan, cô không cần phải làm như vậy đâu, cháu sẽ chăm sóc cẩn thận cho Dật Phi.
- Cô không có ý đó. Hà Tú Lan giải thích: - Tí nữa nếu Tiểu Phi muốn ăn cái gì đó, thì làm phiền cháu mua hộ cô. Nó thích ăn những món ăn cay.
- Nhưng hiện tại cậu ta không thể ăn cay được. Y tá Tiếu giải thích.
Hà Tú Lan dúi tiền vào tay của y tá Tiếu. Bệnh viện nào chẳng như vậy. Đừng nhìn người ta chỉ là một y tá, mọi việc đều qua tay bọn họ hết. Số tiền ấy nói rằng là mua thức ăn cho Tiểu Phi, thực ra là biến tướng nhờ y tá Tiếu cố gắng chăm sóc cho con trai.
Còn chưa đợi Tiếu Nguyệt Dung cự tuyệt, Hà Tú Lan liền đi ra ngoài cửa. Quay đầu nhìn về phía con trai, thấy nó cũng đang nhìn mình, trong ánh mắt không có sự lưu luyến như ngày bình thường, bà ta thở dài một tiếng: - Tiểu Phi, buổi tối mẹ lại quay lại thăm con.
Đợi Hà Tú Lan rời đi, y tá Tiếu mới tới ngồi bên cạnh người thiếu niên, mỉm cười nói: - Hôm nay cậu muốn ăn gì?
- Có rượu không? Tiêu Biệt Ly hơi có tinh thần. Ở nơi này, nếu nói tới sự quen thuộc, không thể nghi ngờ chính là cô y tá Tiếu Nguyệt Dung này.
Y tá Tiếu vừa tức vừa buồn cười: - Cậu muốn uống rượu?
Tiêu Biệt Ly gật đầu. Lúc còn ở Nhạc gia quân, hắn có thể uống nghìn bát mà không say, uống rượu như uống nước sôi vậy. Thích nhất là cùng các huynh đệ uống rượu ăn thịt. Hiện tại vết thương đã chuyển biến tốt lành, cơn nghiện rượu của hắn lại trỗi dậy.
- Uống gì mà uống chứ, không muốn sống chắc. Y tá Tiếu có chút lửa giận: - Còn muốn hút thuốc không?
- Hút thuốc? Tiêu Biệt Ly hơi sửng sốt, không rõ ý của cô ta là gì. Tuy nhiên, qua biểu lộ của cô ta, việc uống rượu là không thể nào rồi, liền cười khổ: - Đúng rồi, cô có mang theo quyển lịch sử thời Tống nào không?
- Biết ngay là cậu không quên được.
Như ảo thuật, y tá Tiếu lấy ra cuốn lịch sử thời Tống, đưa tới trước mặt Tiêu Biệt Ly: - Cậu đọc thử xem có giống như triều đại của cậu không?
Tiêu Biệt Ly nhận lấy, lật vài tờ, hơi nhíu mày.
Tiếu Nguyệt Dung luôn chú ý nét mặt của hắn, thấy vậy thắc mắc hỏi: - Sao vậy? Không giống với triều đại của cậu à? Cô luôn để ý tới sơ hở của người thiếu niên. Bởi vì cô biết người cổ đại hơn phân nữa sẽ đọc không hiểu cuốn sách, nhưng Lâm Dật Phi thì có thể!
Nói một cách khác, nếu hắn đúng như tới từ triều đại kia, thì hắn sẽ đọc không hiểu. Y tá Tiếu đã suy nghĩ vấn đề này rất nhiều lần, cũng có chút đắc ý với ý tưởng này của mình.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, Tiêu Biệt Ly cười khổ:
- Có rất nhiều chữ không nhận ra.
Tiếu Nguyệt Dung lắp bắp kinh hãi: - Cậu nói gì? Ngay cả tôi đều đọc hiểu, vậy mà một sinh viên như cậu lại không hiểu?
Tiêu Biệt Ly chậm rãi lắc đầu: - Những chữ này chỉ hơi giống với chữ ở thời đại của tôi, khác biệt thật không nhỏ. Thực ra tôi không phải là Lâm Dật Phi, chỉ là các người luôn coi tôi là kẻ điên vậy. Còn có, nữ tử vừa nãy, luôn coi tôi là con của bà ta. Mà tôi thì không đành lòng phủ nhận. Thần trí của tôi nhập vào thân thể của Lâm Dật Phi, còn Lâm Dật Phi thực tế thì đã chết rồi.
Tiêu Biệt Ly đã nhẫn nhịn vấn đề này rất lâu, rốt cuộc quyết định lập lại lần nữa. Hắn nhìn ra được, cô gái trước mắt này luôn cố gắng chứng minh hắn là Lâm Dật Phi, không phải là Tiêu Biệt Ly.
Tiếu Nguyệt Dung rùng mình một cái, lui lại mấy bước. Trong một khoảnh khắc, ánh mắt của cô nhìn về người thiếu niên có có chút sợ hãi. Cô không biết mình có nên tin những lời người thiếu niên nói hay không.
- Cậu là quỷ nhập vào người? Tiếu Nguyệt Dung hoảng sợ hỏi.
Quỷ? Tiêu Biệt Ly cười khổ: - Tôi không có cách nào giải thích được. Tôi đang ở chiến trường chiến đấu, sau một khắc thì đã bị đưa tới đây.
Xuyên qua thời không? Trong đầu y tá Tiếu hiện lên mấy từ đó. Đó là điều chỉ xuất hiện trong những bộ phim khhoa học viễn tưởng. Thật không ngờ nó lại xuất hiện ở ngay bên cạnh mình.
- Vậy anh có thể chứng minh anh không phải Lâm Dật Phi không? Tiếu Nguyệt Dung trầm mặc thật lâu, rốt cuộc đặt câu hỏi: - Chứ không phải anh mất trí nhớ rồi phủ nhận anh là Lâm Dật Phi?
- Đúng vậy. Tiêu Biệt Ly gật đầu: - Cô nói rất đúng. Còn bằng chứng, thì tôi có rất nhiều kiến thức mà Lâm Dật Phi không có. Chẳng hạn như y thuật, chẳng hạn như Đồng Quân Thải Dược Lục!
Tiếu Nguyệt Dung khẽ giật mình: - Nhưng Lâm Dật Phi cũng có thể đã từng học y thuật. Nói sau, cuốn Đồng Quân Thải Dược Lục mà anh nói, chưa chắc là tồn tại!
- Cậu ta có thể học tinh thông hơn cả bác sĩ Tiền?
Tiêu Biệt Ly thản nhiên nói.
Tiếu Nguyệt Dung lắc đầu. Thiếu niên này nói rất đúng, với y thuật của bác sĩ Tiền, một sinh viên sao có thể hơn được. - Nhưng…Những điều này vẫn chưa thể khiến tôi hoàn toàn tin vào lời của anh.
Tiêu Biệt Ly cũng không nóng nảy. Hắn đã suy nghĩ thật lâu mới quyêt định nói rõ ràng cho y tá Tiếu. Ít nhất, ánh mắt của cô gái này, không giống những ánh mắt của người khác khi nhìn mình. Hắn biết, đây là một loại thiện ý.
- Người ở thời đại này có luyện võ công không? Tiêu Biệt Ly tìm kiếm bằng chứng mình không phải là Lâm Dật Phi.
- Chỉ có hòa thượng của Thiếu Lâm Tự mới luyện võ công, hoặc là cảnh sát. Ở thời bình, luyện võ có tác dụng gì? Y tá Tiếu chậm rãi nói.
- Như vậy Lâm Dật Phi không biết võ công? Tiêu Biệt Ly mỉm cười.
- Cái này thì tôi không biết. Y tá Tiếu lắc đầu: - Nhưng chắc là không. Mà anh trước đừng nên sốt ruột mà chứng minh. Anh còn chưa hồi phục. Nếu muốn chứng minh cũng phải đợi khi có thể đi lại rồi chứng minh. Trong ấn tượng của y tá Tiếu, luyện võ phải giống như trong phim ảnh, múa may quay cuồng. Một người quấn đầy băng như hắn sao có thể luyện được.
Trong lòng cảm khái sự thiện lương của y tá Tiếu, Tiêu Biệt Ly chậm rãi vươn tay, chỉ về phía cái bàn bên cạnh: - Cái bàn này làm bằng gỗ?
Tiếu Nguyệt Dung gật đầu, kỳ quái nhìn hành động của hắn, lại quên ngăn cản.
- Cô có thể dùng một ngón tay xuyên thủng cái bàn này được không? Tiêu Biệt Ly vận chuyển chân khí. Dù còn lâu mới bằng lúc trước, nhưng vẫn có thể sử dụng.
- Anh nói đùa gì vậy, ngón tay sao có thể xuyên qua được. Anh tưởng rằng… Bỗng nhiên hai mắt trừng lớn, y tá Tiếu khó có thể tin nhìn người thiếu niên.
Hắn duỗi ngón tay ra, chỉ đâm một cái, ngón tay đã như cắm vào đậu hũ, xuyên qua cái bàn. Rồi hắn chậm rãi thu tay lại, nói:
- Hiện tại cô đã tin chưa?
Y tá Tiếu chậm rãi ngồi xuống. Trong lúc nhất thời cô không thích ứng được sư thay đổi này. Tiêu Biệt Ly không thúc dục, chỉ nhìn Tiếu Nguyệt Dung, trong mắt có sự đồng tình. Giống hệt như lúc hắn vừa mới tới đây, hắn không tin mình đến từ tám trăm năm sau. Ai có thể tin tưởng hắn chính là một vị tướng tiên phong của Nhạc nguyên soái cách đây tám trăm năm?
- Vì sao anh lại nói những điều này với tôi, sao anh không…Nói với bố mẹ của Lâm Dật Phi? Tiếu Nguyệt Dung rốt cuộc phá vỡ sự yên tĩnh, hơi khó khăn nói.
- Bởi vì tôi nghĩ cô có thể giúp tôi. Tiêu Biệt Ly mỉm cười. Hắn biết cô gái này đã bắt đầu tin tưởng mình là người của tám năm trước.
- Anh có nhiều khả năng như vậy, biết y thuật, biết võ công, tôi có thể giúp được gì cho anh cơ chứ? Y tá Tiếu nhìn sự chân thành trong ánh mắt của người thiếu niên, không biết vì sao cô không còn sợ hãi nữa. Một nụ cười nghịch ngợm xuất hiện trên miệng. Quen một người lính tiên phong từ tám trăm năm trước cũng là điều thú vị.
- Ít nhất tôi không biết những chữ này. Tiêu Biệt Ly đau khổ nói: - Đệ tử học đường lại không biết đọc, liệu có khiến các lão sư đánh vào tay không?
Tiếu Nguyệt Dung phì cười một tiếng, không khí nặng nề trong phòng bệnh trở nên tan biến. Cô đứng lên, chậm rãi đi tới bên cạnh người thiếu niên.
Một đôi mắt ôn nhu nhìn người thiếu niên, khẽ nói: - Anh không cần phải lo lắng, tôi sẽ dạy anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook