Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
-
Chương 46: Sự thật!
Nước mắt lưng tròng tuôn rơi, đôi gò má lạnh tanh của Lộ Quân Dao bất chợt ửng đỏ, cô càng kìm chế cảm xúc thì nó càng bộc phát dữ dội hơn.
Cô đã chờ, chờ lời xin lỗi từ anh, nhưng khi nghe được rồi, sao vẫn cảm thấy không vui?
Có phải vì nó đã quá muộn màng hay là vì nó không còn ý nghĩa gì nữa?
“Đi thôi! Em không muốn ở lại đây thêm một phút một giây nào.”
Lộ Quân Dao vừa quay lưng thì Ôn Tiểu Noãn sụt sụt mấy tiếng, quẹt vội dòng nước mắt nóng nổi rồi gắt giọng.
“Lộ Quân Dao, cô cũng thật ngây thơ, bị anh ta lừa suốt thời gian qua mà không hay biết gì?” Ánh mắt như mũi tên xuyên người Lăng Trạch Hàm, Ôn Tiểu Noãn cười lớn ba tiếng chứa đầy sự đểu cán. “Cái gì mà loại phụ nữ lừa lọc, giả dối như tôi, Lăng Trạch Hàm, anh khác tôi chắc.”
Lòng dấy lên sự âu lo, Lăng Trạch Hàm dìu tay Lộ Quân Dao âu yếm.
“Chúng ta đi thôi! Chắc là cô ta đã phát điên thật rồi.”
Tuyệt tình đến mức đó sao?
Ôn Tiểu Noãn hoàn toàn rơi xuống đáy của tuyệt vọng, cô ta cười nhạt, cười cho chính mình, cười cho những gì mà cô ta làm thật vô nghĩa.
Khi hai người họ vừa đặt chân tới cửa, Ôn Tiểu Noãn cố ý nâng tông giọng, vun vút như nốt bổng của tiếng đàn piano, thật vang, thật xa.
“Lộ Quân Dao… Chẳng lẽ cô cho rằng anh ta vô duyên vô cớ mà tối tốt với cô sao? Chẳng lẽ cô không thắc mắc vì sao trước kia anh ta luôn vũ nhục cô, nhưng kể từ sau khi cô mất trí nhớ anh ta lại thay đổi hoàn toàn sao? Cô thực sự không muốn biết những năm qua đã xảy ra việc gì sao?”
Không thể tiếp tục làm ngơ mọi chuyện, Lộ Quân Dao ngừng bước quay đầu, trong đáy mắt cô chứa một mảng tối đầy sự nghi hoặc, giọng cô chất chứa bao nghẹn ngào.
“Cô có ý gì?”
Ôn Tiểu Noãn tự thấy mình chẳng còn gì để mất, cũng không thể chiếm đoạt được lại Lăng Trạch Hàm, sự thống hận trong cô ta đối với anh, đối với Lộ Quân Dao tầng tầng lớp lớp, chỉ muốn lập tức khiến họ khổ sở, khiến họ phải hận nhau như trước đây, để họ không được sống yên ổn.
“Hứ! Cô ngây thơ hơn tôi nghĩ đó. Cô thực sự không nhớ là hai người đã…”
“Câm miệng.”
Giọng nam tràn đầy mãnh lực cắt đứt lời Ôn Tiểu Noãn, nhưng, cô ta nào có ý định dừng lại, mà trái ngược còn hung hăng hơn nhiều.
“Sao thế? Anh sợ tôi sẽ nói ra sự thật cho cô ấy biết à? Sợ cô ấy sẽ hận anh sao?”
Nhịp thở Lăng Trạch Hàm gấp gáp đầy sự âu lo, điều đó khiến Lộ Quân Dao càng muốn biết sự thật.
“Quân Dao, em đừng nghe cô ta nói linh tinh. Chúng ta đi thôi!”
“Trạch Hàm, cứ để cho cô ta nói. Em muốn xem xem cô ta sẽ làm gì.”
Sự hụt hẫng trào dâng trên gương mặt anh, tái nhợt và bâng quơ, anh thực không biết phải làm sao? Nếu như cô biết sự thật, chỉ sợ là sẽ không chịu nổi mất.
Ánh mắt bén như dao anh tức tối nhìn về phía Ôn Tiểu Noãn, như muốn giết chết cô ta, muốn xé tan xương thịt cô ra ra thành nhiều mảnh.
Điều đó khiến trái tim Ôn Tiểu Noãn thắt lại, toàn thân sởn da gà, ánh mắt sợ sệt chìm lắng trong bóng tối đen kịt. Nhưng mà cô ta vẫn run rẩy nói tiếp:
“Chắc là anh ta chưa nói cho cô biết việc hai người đã ly hôn đâu nhỉ? Anh ta kết hôn với cô là vì trả thù, hành hạ cô tới thân tàn ma dại rồi bỏ rơi cô. Vậy mà cô vẫn sẵn sàng xả thân cứu anh ta nên mới mất đi trí nhớ. Cô nghĩ anh ta đang thật lòng yêu thương chăm sóc cô sao? Cô nhầm rồi, đó là sự thương hại, sự day dứt, sự hối hận mà thôi!”
Từng lời nói, từng mặt câu chữ, như từng vết dao găm chặt lên trái tim Lộ Quân Dao. Cô chết lâm sàn tại chỗ, hai con ngươi đen láy rơi vào trong sự tăm tối và khổ đau.
Sau một thoáng lấy lại được linh hồn cô mới ngỡ ngàng quay sang nhìn anh, sao anh có thể giấu cô một chuyện lớn như thế?
Dường như cả thế giới đã sụp đổ trên vai cô, khiến toàn thân cô rã rời, hai chân cứ muốn gục ngã xuống, thần trí mơ hồ như phiêu diêu trong cơn mộng ác.
“Cô nghĩ Thiên Thiên là con trai Trạch Hàm thật sao? Trước kia sau mỗi lần hai người ân ái thì anh ta đều bắt cô uống thuốc tránh thai, thế thì làm sao mà cô có thai được chứ!”
Phải rồi, suýt chút nữa thì Lộ Quân Dao quên khuấy đi việc này.
Làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?
Khi Lăng Trạch Hàm bước tới định đỡ lấy Lộ Quân Dao thì cô lại lùi người né tránh. Người đàn ông này thực ác ma, anh dám lợi dụng lúc cô mất trí nhớ để đạt được mục đích của mình sao?
Nhưng mà mục đích của anh là gì?
Dường như, Lộ Quân Dao đang đứng trong tâm thế từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Mọi thứ đến quá bất ngờ và đột ngột khiến cô nhất thời chưa hấp thụ kịp.
“Không phải, không phải như cô ta nói đâu!”
Lăng Trạch Hàm thấy hụt hẫng khi Lộ Quân Dao lại luồn lách khỏi vòng tay mình, giống như thể hạnh phúc xa tầm tay. Anh đau lòng thốt lên mấy chữ đầy khó khăn, nhưng nhìn sự tuyệt vọng trên gương mặt cô lại thấy thật vô nghĩa.
Phải mất một lúc lâu sau đó Lộ Quân Dao mới đẫm lệ ngước nhìn Ôn Tiểu Noãn mà đối kháng.
“Cô nghĩ làm như vậy là có thể chia cắt tình cảm giữa tôi và Trạch Hàm sao?”
Mép môi Ôn Tiểu Noãn nhếch lên nụ cười đau khổ, ánh mắt thấu hận nhìn xuyên qua người Lộ Quân Dao.
“Cần thiết sao? Tôi chỉ là có lòng tốt muốn cô biết rõ con người anh ta thôi! Để có được thứ mà mình muốn, anh ta không từ thủ đoạn, nhưng khi hết giá trị sử dụng thì anh ta lại nhẫn tâm vứt bỏ không chút động lòng. Thực ra, tôi của hiện tại là cô trong quá khứ.”
“Im mồm…”
Lăng Trạch Hàm giận giữ quát lớn, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, thân thể run lẩy bẩy vì dự cảm xấu trồi lên.
“Ôn Tiểu Noãn cô đừng nói bừa.”
Một nhát dao chí mạng xuyên thấu sự sợ hãi của Ôn Tiểu Noãn, cô ta không còn sợ, mà thay vào đó là bao căm phẫn và uất hận. Nét mặt gian manh của cô ta phủ đầy bọt khí đen huyền.
“Tôi nói bừa sao? Đâu có, là anh có tật giật mình đó thôi!”
Cô đã chờ, chờ lời xin lỗi từ anh, nhưng khi nghe được rồi, sao vẫn cảm thấy không vui?
Có phải vì nó đã quá muộn màng hay là vì nó không còn ý nghĩa gì nữa?
“Đi thôi! Em không muốn ở lại đây thêm một phút một giây nào.”
Lộ Quân Dao vừa quay lưng thì Ôn Tiểu Noãn sụt sụt mấy tiếng, quẹt vội dòng nước mắt nóng nổi rồi gắt giọng.
“Lộ Quân Dao, cô cũng thật ngây thơ, bị anh ta lừa suốt thời gian qua mà không hay biết gì?” Ánh mắt như mũi tên xuyên người Lăng Trạch Hàm, Ôn Tiểu Noãn cười lớn ba tiếng chứa đầy sự đểu cán. “Cái gì mà loại phụ nữ lừa lọc, giả dối như tôi, Lăng Trạch Hàm, anh khác tôi chắc.”
Lòng dấy lên sự âu lo, Lăng Trạch Hàm dìu tay Lộ Quân Dao âu yếm.
“Chúng ta đi thôi! Chắc là cô ta đã phát điên thật rồi.”
Tuyệt tình đến mức đó sao?
Ôn Tiểu Noãn hoàn toàn rơi xuống đáy của tuyệt vọng, cô ta cười nhạt, cười cho chính mình, cười cho những gì mà cô ta làm thật vô nghĩa.
Khi hai người họ vừa đặt chân tới cửa, Ôn Tiểu Noãn cố ý nâng tông giọng, vun vút như nốt bổng của tiếng đàn piano, thật vang, thật xa.
“Lộ Quân Dao… Chẳng lẽ cô cho rằng anh ta vô duyên vô cớ mà tối tốt với cô sao? Chẳng lẽ cô không thắc mắc vì sao trước kia anh ta luôn vũ nhục cô, nhưng kể từ sau khi cô mất trí nhớ anh ta lại thay đổi hoàn toàn sao? Cô thực sự không muốn biết những năm qua đã xảy ra việc gì sao?”
Không thể tiếp tục làm ngơ mọi chuyện, Lộ Quân Dao ngừng bước quay đầu, trong đáy mắt cô chứa một mảng tối đầy sự nghi hoặc, giọng cô chất chứa bao nghẹn ngào.
“Cô có ý gì?”
Ôn Tiểu Noãn tự thấy mình chẳng còn gì để mất, cũng không thể chiếm đoạt được lại Lăng Trạch Hàm, sự thống hận trong cô ta đối với anh, đối với Lộ Quân Dao tầng tầng lớp lớp, chỉ muốn lập tức khiến họ khổ sở, khiến họ phải hận nhau như trước đây, để họ không được sống yên ổn.
“Hứ! Cô ngây thơ hơn tôi nghĩ đó. Cô thực sự không nhớ là hai người đã…”
“Câm miệng.”
Giọng nam tràn đầy mãnh lực cắt đứt lời Ôn Tiểu Noãn, nhưng, cô ta nào có ý định dừng lại, mà trái ngược còn hung hăng hơn nhiều.
“Sao thế? Anh sợ tôi sẽ nói ra sự thật cho cô ấy biết à? Sợ cô ấy sẽ hận anh sao?”
Nhịp thở Lăng Trạch Hàm gấp gáp đầy sự âu lo, điều đó khiến Lộ Quân Dao càng muốn biết sự thật.
“Quân Dao, em đừng nghe cô ta nói linh tinh. Chúng ta đi thôi!”
“Trạch Hàm, cứ để cho cô ta nói. Em muốn xem xem cô ta sẽ làm gì.”
Sự hụt hẫng trào dâng trên gương mặt anh, tái nhợt và bâng quơ, anh thực không biết phải làm sao? Nếu như cô biết sự thật, chỉ sợ là sẽ không chịu nổi mất.
Ánh mắt bén như dao anh tức tối nhìn về phía Ôn Tiểu Noãn, như muốn giết chết cô ta, muốn xé tan xương thịt cô ra ra thành nhiều mảnh.
Điều đó khiến trái tim Ôn Tiểu Noãn thắt lại, toàn thân sởn da gà, ánh mắt sợ sệt chìm lắng trong bóng tối đen kịt. Nhưng mà cô ta vẫn run rẩy nói tiếp:
“Chắc là anh ta chưa nói cho cô biết việc hai người đã ly hôn đâu nhỉ? Anh ta kết hôn với cô là vì trả thù, hành hạ cô tới thân tàn ma dại rồi bỏ rơi cô. Vậy mà cô vẫn sẵn sàng xả thân cứu anh ta nên mới mất đi trí nhớ. Cô nghĩ anh ta đang thật lòng yêu thương chăm sóc cô sao? Cô nhầm rồi, đó là sự thương hại, sự day dứt, sự hối hận mà thôi!”
Từng lời nói, từng mặt câu chữ, như từng vết dao găm chặt lên trái tim Lộ Quân Dao. Cô chết lâm sàn tại chỗ, hai con ngươi đen láy rơi vào trong sự tăm tối và khổ đau.
Sau một thoáng lấy lại được linh hồn cô mới ngỡ ngàng quay sang nhìn anh, sao anh có thể giấu cô một chuyện lớn như thế?
Dường như cả thế giới đã sụp đổ trên vai cô, khiến toàn thân cô rã rời, hai chân cứ muốn gục ngã xuống, thần trí mơ hồ như phiêu diêu trong cơn mộng ác.
“Cô nghĩ Thiên Thiên là con trai Trạch Hàm thật sao? Trước kia sau mỗi lần hai người ân ái thì anh ta đều bắt cô uống thuốc tránh thai, thế thì làm sao mà cô có thai được chứ!”
Phải rồi, suýt chút nữa thì Lộ Quân Dao quên khuấy đi việc này.
Làm sao có thể? Làm sao có thể chứ?
Khi Lăng Trạch Hàm bước tới định đỡ lấy Lộ Quân Dao thì cô lại lùi người né tránh. Người đàn ông này thực ác ma, anh dám lợi dụng lúc cô mất trí nhớ để đạt được mục đích của mình sao?
Nhưng mà mục đích của anh là gì?
Dường như, Lộ Quân Dao đang đứng trong tâm thế từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Mọi thứ đến quá bất ngờ và đột ngột khiến cô nhất thời chưa hấp thụ kịp.
“Không phải, không phải như cô ta nói đâu!”
Lăng Trạch Hàm thấy hụt hẫng khi Lộ Quân Dao lại luồn lách khỏi vòng tay mình, giống như thể hạnh phúc xa tầm tay. Anh đau lòng thốt lên mấy chữ đầy khó khăn, nhưng nhìn sự tuyệt vọng trên gương mặt cô lại thấy thật vô nghĩa.
Phải mất một lúc lâu sau đó Lộ Quân Dao mới đẫm lệ ngước nhìn Ôn Tiểu Noãn mà đối kháng.
“Cô nghĩ làm như vậy là có thể chia cắt tình cảm giữa tôi và Trạch Hàm sao?”
Mép môi Ôn Tiểu Noãn nhếch lên nụ cười đau khổ, ánh mắt thấu hận nhìn xuyên qua người Lộ Quân Dao.
“Cần thiết sao? Tôi chỉ là có lòng tốt muốn cô biết rõ con người anh ta thôi! Để có được thứ mà mình muốn, anh ta không từ thủ đoạn, nhưng khi hết giá trị sử dụng thì anh ta lại nhẫn tâm vứt bỏ không chút động lòng. Thực ra, tôi của hiện tại là cô trong quá khứ.”
“Im mồm…”
Lăng Trạch Hàm giận giữ quát lớn, sắc mặt anh trắng bệch như tờ giấy, thân thể run lẩy bẩy vì dự cảm xấu trồi lên.
“Ôn Tiểu Noãn cô đừng nói bừa.”
Một nhát dao chí mạng xuyên thấu sự sợ hãi của Ôn Tiểu Noãn, cô ta không còn sợ, mà thay vào đó là bao căm phẫn và uất hận. Nét mặt gian manh của cô ta phủ đầy bọt khí đen huyền.
“Tôi nói bừa sao? Đâu có, là anh có tật giật mình đó thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook