Lặng Thinh
-
Chương 93: Kể chuyện
Lời đồn trêи mạng không ai ngăn chặn, nên phạm vi khuếch tán dần dần từ fan nhà mình lan tới toàn bộ chương trình tuyển chọn, thậm chí còn có xu thế vượt ra khỏi showbiz. Tài khoản weibo chính thức phía công ty Lâm Gia cũng có thái độ khác thường, đăng liên tiếp vài video luyện tập của Lâm Gia ở công ty, nhưng từ đầu tới cuối đều không nhắc tới Hạ Đông Thiền.
Người hâm mộ của Hạ Đông Thiền hợp thành đội tìm đến weibo công ty, mắng chửi lương tâm công ty bị chó ăn, vì nâng những người khác mà chà đạp Hạ Đông Thiền như vậy, dường như trong công ty không hề có thực tập sinh nào tên Hạ Đông Thiền cả.
Hành vi bất công rõ ràng của công ty cũng gián tiếp khơi dậy mâu thuẫn giữa fan hai nhà Lâm Gia và Hạ Đông Thiền, trước đây fan hai nhà vốn là quan hệ bạn bè với nhau, nay tức thì biến thành không đội trời chung.
Fan Hạ Đông Thiền châm chọc Lâm Gia là hoàng thái tử của công ty, fan Lâm Gia đưa ra dẫn chứng lí lẽ mắng bọn họ tỉnh táo lại, công ty đăng video và ảnh chụp của Lâm Gia chỉ mới hai ngày nay thôi. Lâm Gia lên đảo đã mấy tháng, công ty vẫn chưa từng làm bất cứ tuyên truyền gì cho cậu cả.
Chẳng qua fan của Hạ Đông Thiền đã giận điên lên, căn bản nghe không vào lời giải thích của các cô.
Công ty tự tiện làm việc, khiến cho tin đồn Lâm Gia là người nhà sản xuất lựa chọn càng trở nên khó biện giải. Lúc đầu còn có người qua đường giải thích vài câu thay cậu, nhưng bây giờ tình hình đã nghiêng hẳn về một phía.
Dân cư mạng mắng chửi cậu càng ngày càng nhiều, một phần vì để trút giận lên việc ca ca hoặc đệ đệ nhà mình đã bị loại không thể debut được, một phần căm tức nói Lâm Gia không xứng với vị trí thứ chín.
Người bị chỉ ngoài Lâm Gia ra, còn có gã thực tập sinh xếp thứ tám bị phanh phui lịch sử đen tối kia.
Thỉnh thoảng cũng có người tỉnh táo đưa ra nghi vấn, xếp hạng của hai người họ rõ ràng không lọt vào được danh sách debut, tại sao lại bị mắng ác như vậy. Còn rất nhiều thực tập sinh, thế thì vì sao lại chỉ có hai người nằm gần danh sách ra mắt nhất là bọn họ lại trùng hợp bị đào lại chuyện cũ.
Fan của chương trình cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ giải thích là mấy người đứng đầu trong danh sách ra mắt nếu có bị thay thế trong đêm chung kết là chuyện hết sức bình thường, người nằm ngoài danh sách cũng cực kỳ có khả năng sẽ lọt vào top 7 vị trí đầu, huống hồ trong hai người kia còn có một người là do nhà sản xuất chọn.
Fan Lâm Gia đấu không lại đám fan của chương trình đó, một trận tức giận dồn ở trong ngực không có chỗ xả, chỉ có thể vào trong siêu thoại ra sức thúc giục donate: “Mấy đứa kia không muốn cho bảo bối nhà chúng ta debut, chúng ta càng phải để bọn họ mở to tròng mắt mà nhìn, đêm chung kết bảo bối chúng ta sẽ debut thế nào!”
Mọi người chẳng những không hề uể oải sa sút tinh thần, ngược lại càng bị tiếng mắng chửi của mấy anh hùng bàn phím ngoài siêu thoại khơi dậy ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, mức donate tăng cao đột ngột đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Rất nhiều fan chưa từng tốn một đồng nào cho thần tượng và fan người qua đường cũng nhao nhao tranh luận, “ĐM, tôi làm chương trình tuyển chọn mấy năm nay còn chưa từng thấy có chuyện người được nhà sản xuất chọn mà hai tuần trước lại tìm không ra nổi cái tên. Giận quá giận nên tôi thu tiền lại rồi.”
Mấy ngày trước vốn nghĩ phải cần hai đến ba ngày mới có thể hoàn thành mục tiêu donate, nhưng hiện tại không đến một ngày đã có thể đến đích. Bên fanclub khởi xướng hạng mục donate không nói hai lời đã khóa sổ, không để người ngoài rình rập được kế hoạch của mình.
Poster dùng để tuyên truyền trong đêm debut đã làm xong, sau khi tham khảo hết tất cả ý kiến của fan một lượt, quyết định viết bên trêи là “Lâm Gia debut!”. Mà hiện nay Gia Thanh Tỷ Tỷ cũng không có mặt đầy đủ, nên bọn họ phải làm việc suốt đêm để sửa lại poster.
Năm nào đạt thứ hạng cao cũng đều là top 3, nên các cô không ôm mộng xa vời Lâm Gia có thể đạt top đầu. Thế nhưng không lọt vào được top đầu, vậy thì ít nhất phải đạt top giữa.
Sau trận khuấy ở bên ngoài vừa rồi, mục tiêu của các cô không còn nằm ở top cuối cùng trong danh sách ra mắt nữa. Các cô không chỉ muốn cho Lâm Gia debut, mà còn phải đưa Lâm Gia đến top giữa. Để mỗi hành trình sau khi debut về sau, Lâm Gia không thể chỉ đứng ở vị trí ngoài bìa, mà phải đường đường chính chính đứng ở chính giữa.
Đến lúc đó, các Gia Thanh Tỷ Tỷ cũng có đầy đủ sức mạnh, mà nhìn về phía đám fan chuyên đi bôi xấu kia, cười hả hê mà chửi một câu “Cho mày tức chết luôn”.
Trêи weibo có bài đăng bôi xấu cậu, Lâm Gia đều thấy được. Thậm chí bây giờ chỉ cần đến khung tìm kiếm trêи weibo nhập tên cậu vào, bên dưới sẽ tự động hiện ra mổ vài bài đăng bôi xấu.
Cậu cầm điện thoại di động ngẩn người, cho đến khi Giang Liễm gọi cậu lần nữa, mới phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng rời khỏi weibo, ngẩng mặt hỏi: “Sao vậy?”
Giang Liễm không trả lời, mà tiến đến gần cậu hơn chút nữa, buông mắt nhìn lướt qua điện thoại, “Em đang xem gì vậy?”
Lâm Gia nhìn hắn cười cười, trả điện thoại di động lại cho hắn, “Nhìn bừa ấy mà.”
Giang Liễm không hỏi lại, nắm điện thoại di động thả lại trong túi, vươn một tay ra nhìn người đang ngồi dưới đất, “Bên chỗ Minh Nhượng chắc cũng xong rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Lâm Gia đưa tay nắm chặt tay hắn, được hắn kéo dậy khỏi sàn nhà, “Cơm nước xong sẽ quay lại đây, hay đến phòng học chính bên kia?”
Giang Liễm thuận tay khoác lên bả vai cậu, mang cậu đi ra ngoài bằng cửa trước, “Qua phòng học bên kia đi. Có vài người còn chưa học được vũ đạo của < Times Up >, em qua đó hướng dẫn bọn họ luyện một chút.”
Lâm Gia đồng ý.
Một ngày trước tổ tiết mục đã thông báo cho mọi người, trước trận chung kết sẽ tổ chức một buổi fanmeeting một ngàn người.
Trong buổi fanmetting phải biễu diễn lại bài hát bọn họ đã thể hiện trong mấy đêm công diễn trước, biểu diễn bài nào và chia nhóm ra sao thì nội bộ thực tập sinh tự bỏ phiếu chọn ra, cuối cùng quyết định ngoại trừ Ca khúc chủ đề ra thì bổ sung thêm bốn bài hát nữa.
Vì để giảm thiểu áp lực cho mọi người, Lâm Gia được chia đến hai bài hát đều đã từng học qua, là < Tùng lâm ánh trăng > và < Times Up >. Nhưng vẫn không thể tránh được, có vài người vẫn chưa từng biểu diễn qua bất kỳ bài nào trong bốn bài hát này, chỉ có thể bắt đầu học lại từ đầu.
Lúc hai người ra khỏi phòng học, Minh Nhượng và Khưu Dặc đã đứng trong hành lang chờ bọn họ, bên cạnh còn có một thực tập sinh nữa. Thực tập sinh có mặt mũi đẹp đẽ lại thông minh này tên là Quý Đạo Tuyên, là thành viên trong nhóm của Minh Nhượng ở đêm chung kết.
Lâm Gia tuy đã ở trêи đảo một quãng thời gian, nhưng chưa từng chung nhóm hay chung phòng gì với cậu ta, nên khả năng chạm mặt nhau không nhiều.
Minh Nhượng khoác bả vai đối phương, “Em trai này cũng đi ăn cùng chúng ta.”
Giang Liễm gật đầu, “Đi thôi. ”
Bọn họ ra khỏi tòa nhà luyện tập, băng qua rừng cây đến căn tin. Ba người Minh Nhượng đi phía trước, Lâm Gia và Giang Liễm theo sau. Quý Đạo Tuyên bị kẹp giữa Minh Nhượng và Khưu Dặc, mở miệng gọi 'anh Nhượng' và 'anh Dặc' ngọt xớt, khiến Khưu Dặc mở cờ trong bụng, tay khoác bên bả vai cậu ta chưa từng bỏ xuống.
Minh Nhượng thấy thế, cũng chỉ liếc mắt nhìn về phía cậu ta, cười cười, cũng không nói lời nào.
Mấy người đến phòng ăn, gọi đồ ăn xong thì ngồi đối diện nhau dùng cơm, Minh Nhượng hỏi Quý Đạo Tuyên: “Mấy ngày trước cậu ở trong căn tin nói, công ty các cậu đưa năm người tới, giờ chỉ còn lại một mình cậu à? ”
Quý Đạo Tuyên gật đầu, “Bốn đồng đội khác đều bị loại cả rồi.”
Lâm Gia đang vùi đầu gắp thức ăn cũng hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
Minh Nhượng lại hỏi: “Cậu ở công ty nào? ”
Quý Đạo Tuyên thốt ra tên một công ty nghe rất quen tai.
Minh Nhượng suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, cũng không biết là cố tình hay vô ý, hắn nhếch môi cười nói: “Vậy cậu cũng còn may mắn đấy.”
Quý Đạo Tuyên khiêm tốn cười, một lúc sau lại lộ ra vẻ mặt hơi buồn rầu,”Thật ra có đôi khi buổi tối không ngủ được, cũng đã nghĩ tới, vì sao người bị loại không phải là mình, mà là bạn mình. Năm người chúng tôi đến hòn đảo này, mỗi ngày đêfu cùng ăn cùng ở, rồi đột nhiên có một ngày, bọn họ đều đi cả, chỉ còn lại một mình tôi. Loại cảm giác này thật sự làm tôi thích ứng không nổi.”
Trêи mặt Minh Nhượng biểu hiện ra hơi thờ ơ, có lẽ là không muốn nghe cậu ta bộc bạch nội tâm, lập tức chuyển đề tài nói: “Lần công bố thứ hạng vừa rồi cậu đứng thứ bao nhiêu?”
Quý Đạo Tuyên khựng lại một giây, bất chợt đề cập đến tên của Lâm Gia: “Tôi xếp sau Lâm Gia.”
Lâm Gia nghe thấy thì nhìn về phía cậu ta, lễ độ cười cười với cậu ta, “Vậy à?”
“Phải.” Quý Đạo Tuyên cũng lộ ra nụ cười, “Tôi xếp thứ mười.”
Lâm Gia bình tĩnh thu tầm mắt lại, không trả lời nữa.
Quý Đạo Tuyên quay đầu lại nói chuyện cùng Khưu Dặc, Minh Nhượng ngồi bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng tùy ý chêm vào đôi câu.
Giang Liễm đã ăn xong, bỏ đũa xuống, ngồi trêи ghế sa lon chờ bọn họ. Lâm Gia còn đang tập trung lựa ớt xanh trong thức ăn ra.
Một tay bỗng dưng đặt lên bắp đùi cậu, lòng bàn tay cách vải quần chậm rãi sờ qua lại trêи đùi cậu. Lâm Gia làm như không nhận ra cảm xúc khác thường trêи chân mình, rất bình tĩnh mà tập trung lựa ớt xanh.
Áng chừng không gây được chú ý, nên cái tay đặt trêи bắp đùi cậu kia từ từ di chuyển, duỗi vào bên trong bắp đùi sờ nắn.
Động tác gắp ớt xanh của Lâm Gia hơi ngừng lại, nhưng vẫn không cúi đầu nhìn xuống chân của mình, mà lặng lẽ khép hai đùi lại, kẹp chặt cái tay vẫn lộn xộn trêи đùi mình lại.
Giang Liễm nhếch nhếch khóe môi.
Nhận thấy hắn đang cười, Quý Đạo Tuyên đang tám chuyện với Khưu Dặc nghiêng mặt qua, nhưng lại không thân thiết giống như gọi Minh Nhượng và Khưu Dặc, mà là hiện ra hai phần lễ phép và lấy lòng: “Anh cũng cảm thấy buồn cười hả? Anh Giang.”
Giang Liễm hời hợt ừ một tiếng.
Sau đó trong tiếng cười của Quý Đạo Tuyên và Khưu Dặc, co đầu ngón tay lại, cọ xát dọc theo bên đùi Lâm Gia.
Cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ nhưng đều đặn lan đến một diện tích lớn hơn trêи làn da, ngón tay cầm đũa của Lâm Gia nhẹ nhàng run lên, ớt xanh gắp trong đũa rơi lại vào trong thức ăn, Lâm Gia dùng tay trái đang rảnh đẩy ngón tay Giang Liễm ra.
Giang Liễm trở tay nắm chặt năm ngón tay cậu vào lòng bàn tay, nhiệt độ lòng bàn tay hắn từ từ chuyển sang mấy đầu ngón tay cậu, lại xuôi theo đầu ngón tay đưa vào trong lòng cậu.
Lâm Gia không đẩy tay hắn ra nữa, vì động tác thân mật của đối phương mà buông lỏng cảnh giác trong lòng.
Tay kia của Giang Liễm vốn đang cách xa, lại chợt đẩy đùi cậu ra chen vào.
Sắc mặt Lâm Gia mơ hồ trở nên vi diệu, lo lắng tay của đối phương sẽ đụng vào háng mình, quay đầu nhìn về phía Giang Liễm như muốn nói gì đó.
Giang Liễm lại không hề liếc mắt nhìn cậu cái nào.
Quý Đạo Tuyên đã chuyển từ kể chuyện cười sang kể chuyện xấu lúc đồng đội còn nhỏ đi bắt trộm cá trong thôn, thỉnh thoảng quay mặt lại nói với Giang Liễm: “Tôi lớn ngần này còn chưa từng đến nông thôn bắt cá đấy, anh Giang anh từng bắt cá chưa? ”
Giang Liễm suy nghĩ hai giây, ngắn gọn đáp: “Bắt rồi. ”
Minh Nhượng ngồi đối diện nghe vậy, nghi ngờ nheo mắt lại, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần hắn.
Quý Đạo Tuyên quả nhiên lộ ra vẻ mặt tràn đầy phấn khởi, “Anh Giang, bắt cá có cảm giác thế nào?”
Tay Giang Liễm đang vuốt ve giữa hai đùi Lâm Gia, “Cá rất khó nghe lời, nó không để cậu bắt được dễ dàng như vậy đâu.”
Quý Đạo Tuyên chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn.
“Nhưng cũng không khó bắt. ” Cái tay Giang Liễm đang cầm tay trái của Lâm Gia giật giật, lòng bàn tay lướt qua đầu ngón tay trơn mềm của Lâm Gia, trong giọng nói của hắn nhiễm vào tươi cười thản nhiên, “Chỉ cần dỗ dành nó, thu hút sự chú ý của nó, nó sẽ buông lỏng cảnh giác. ”
Lâm Gia khẽ nhướng chân mày, càng nghe trong lòng càng cảm thấy quái dị.
Quý Đạo Tuyên lại mở to mắt trông ngóng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu sẽ tóm được nó thôi.” Giang Liễm khôi phục lại dáng dấp nhẹ nhàng phóng khoáng, cái tay kia chen vào chỗ sâu trong đùi Lâm Gia, chậm rãi xoa nắn phần đùi trong mềm mại ở đó, “Vẩy cá rất trơn, thịt cá lại rất mềm, nhưng cá cũng rất mẫn cảm. ”
“Lúc tay cậu lướt qua bụng cá, cá sẽ không chịu được mà phẩy đuôi.” Giang Liễm một bên ung dung nói, một bên buông ngón tay đang niết chỗ đùi trong mềm mại ra, cổ tay xoa làn da hai bên bắp đùi của Lâm Gia, lặng lẽ trượt xuống dưới háng cậu.
Lâm Gia không kịp phòng bị, chợt thẳng lưng đứng dậy khỏi ghế sa lon.
Khưu Dặc nghe xong cũng không hiểu lắm, “Thì ra bắt cá còn cần có nhiều tri thức như vậy.”
Tay Giang Liễm đã dừng lại trước háng cậu, “Lúc này, cậu nên có chừng mực. Dù sao,” Hắn mỉm cười ngước mắt lên, “Cá cũng biết cáu kỉnh.”
Lời nói đầy ẩn dụ khiến sắc mặt Lâm Gia đình trệ, chân thon đang chặt chẽ quấn lấy bắp chân Giang Liễm chợt cứng còng. Một giây sau, chân thon của Lâm Gia âm thầm rời khỏi bắp chân Giang Liễm, lại còn như đang trút giận mà nhắm ngay bắp chân Giang Liễm nhẹ nhàng đạp một đạp.
Giang Liễm giấu ý cười dưới đáy mắt, rút tay ra khỏi hai đùi Lâm Gia, đưa mắt nhìn cậu, “Còn ăn nữa không?”
Lâm Gia hít sâu một hơi, tâm trạng không có vẻ gì là vui vẻ mà trả lời: “Không ăn nữa.”
Lặng lẽ nhếch khóe môi, Giang Liễm nói với ba người ngồi ở đối diện kia: “Các cậu ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Khưu Dặc và Quý Đào Tuyên đồng loạt gật đầu.
Giang Liễm và Lâm Gia lần lượt thu dọn khay thức ăn, đi đến trả lại cho nhà bếp.
Minh Nhượng thu lại tầm mắt đang nhìn vào hai người lại, khóe môi khẽ nhếch.
Lúc này hắn rốt cuộc đã nhìn ra, Giang Liễm kể chuyện xuống nông thôn bắt cá cái nỗi gì, rõ ràng là đang tán tĩnh Lâm Gia thì có.
Hắn nhìn về phía hai người bên cạnh.
Quý Đạo Tuyên vẫn mang dáng vẻ cười mỉm, nhưng không biết là đang thật sự say sưa nghe kể chuyện, hay chỉ đang cố tình bày ra biển hiện giả tạo lấy lòng Giang Liễm đây.
Còn Khưu Dặc thì —
Quý ĐạoTuyên đã đi theo Giang Liễm và Lâm Gia, Minh Nhượng quay đầu liếc nhìn Khưu Dặc, “Chuyện hay không?”
“Hay hay, chẳng qua nghe có chút,” Khưu Dặc lấy một tay chống cằm, thành thật suy nghĩ rồi bổ sung, “Không biết phải diễn tả thế nào, tự nhiên trong đầu lại tôi nhớ tới cảm giác tế nhị lúc adrenalin tăng đột ngột khi chen chúc trước máy vi tính xem AV với bạn cùng phòng trong ký túc xá đại học năm đó. ”
Cậu ta nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì lâu nay chưa dùng tay giải quyết nhu cầu sinh lý sao? ”
Lời của tác giả: Mở khóa tiết kể chuyện của tiểu Giang.
Yeah: Lại đây nghe GL kể chuyện đi bắt cá này, thích thì nghe không thích cũng phải nghe. Nghe xong hết muốn ăn cá (hoặc thích?)= ]]]]
Người hâm mộ của Hạ Đông Thiền hợp thành đội tìm đến weibo công ty, mắng chửi lương tâm công ty bị chó ăn, vì nâng những người khác mà chà đạp Hạ Đông Thiền như vậy, dường như trong công ty không hề có thực tập sinh nào tên Hạ Đông Thiền cả.
Hành vi bất công rõ ràng của công ty cũng gián tiếp khơi dậy mâu thuẫn giữa fan hai nhà Lâm Gia và Hạ Đông Thiền, trước đây fan hai nhà vốn là quan hệ bạn bè với nhau, nay tức thì biến thành không đội trời chung.
Fan Hạ Đông Thiền châm chọc Lâm Gia là hoàng thái tử của công ty, fan Lâm Gia đưa ra dẫn chứng lí lẽ mắng bọn họ tỉnh táo lại, công ty đăng video và ảnh chụp của Lâm Gia chỉ mới hai ngày nay thôi. Lâm Gia lên đảo đã mấy tháng, công ty vẫn chưa từng làm bất cứ tuyên truyền gì cho cậu cả.
Chẳng qua fan của Hạ Đông Thiền đã giận điên lên, căn bản nghe không vào lời giải thích của các cô.
Công ty tự tiện làm việc, khiến cho tin đồn Lâm Gia là người nhà sản xuất lựa chọn càng trở nên khó biện giải. Lúc đầu còn có người qua đường giải thích vài câu thay cậu, nhưng bây giờ tình hình đã nghiêng hẳn về một phía.
Dân cư mạng mắng chửi cậu càng ngày càng nhiều, một phần vì để trút giận lên việc ca ca hoặc đệ đệ nhà mình đã bị loại không thể debut được, một phần căm tức nói Lâm Gia không xứng với vị trí thứ chín.
Người bị chỉ ngoài Lâm Gia ra, còn có gã thực tập sinh xếp thứ tám bị phanh phui lịch sử đen tối kia.
Thỉnh thoảng cũng có người tỉnh táo đưa ra nghi vấn, xếp hạng của hai người họ rõ ràng không lọt vào được danh sách debut, tại sao lại bị mắng ác như vậy. Còn rất nhiều thực tập sinh, thế thì vì sao lại chỉ có hai người nằm gần danh sách ra mắt nhất là bọn họ lại trùng hợp bị đào lại chuyện cũ.
Fan của chương trình cũng không suy nghĩ sâu xa, chỉ giải thích là mấy người đứng đầu trong danh sách ra mắt nếu có bị thay thế trong đêm chung kết là chuyện hết sức bình thường, người nằm ngoài danh sách cũng cực kỳ có khả năng sẽ lọt vào top 7 vị trí đầu, huống hồ trong hai người kia còn có một người là do nhà sản xuất chọn.
Fan Lâm Gia đấu không lại đám fan của chương trình đó, một trận tức giận dồn ở trong ngực không có chỗ xả, chỉ có thể vào trong siêu thoại ra sức thúc giục donate: “Mấy đứa kia không muốn cho bảo bối nhà chúng ta debut, chúng ta càng phải để bọn họ mở to tròng mắt mà nhìn, đêm chung kết bảo bối chúng ta sẽ debut thế nào!”
Mọi người chẳng những không hề uể oải sa sút tinh thần, ngược lại càng bị tiếng mắng chửi của mấy anh hùng bàn phím ngoài siêu thoại khơi dậy ý chí chiến đấu trước nay chưa từng có, mức donate tăng cao đột ngột đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy.
Rất nhiều fan chưa từng tốn một đồng nào cho thần tượng và fan người qua đường cũng nhao nhao tranh luận, “ĐM, tôi làm chương trình tuyển chọn mấy năm nay còn chưa từng thấy có chuyện người được nhà sản xuất chọn mà hai tuần trước lại tìm không ra nổi cái tên. Giận quá giận nên tôi thu tiền lại rồi.”
Mấy ngày trước vốn nghĩ phải cần hai đến ba ngày mới có thể hoàn thành mục tiêu donate, nhưng hiện tại không đến một ngày đã có thể đến đích. Bên fanclub khởi xướng hạng mục donate không nói hai lời đã khóa sổ, không để người ngoài rình rập được kế hoạch của mình.
Poster dùng để tuyên truyền trong đêm debut đã làm xong, sau khi tham khảo hết tất cả ý kiến của fan một lượt, quyết định viết bên trêи là “Lâm Gia debut!”. Mà hiện nay Gia Thanh Tỷ Tỷ cũng không có mặt đầy đủ, nên bọn họ phải làm việc suốt đêm để sửa lại poster.
Năm nào đạt thứ hạng cao cũng đều là top 3, nên các cô không ôm mộng xa vời Lâm Gia có thể đạt top đầu. Thế nhưng không lọt vào được top đầu, vậy thì ít nhất phải đạt top giữa.
Sau trận khuấy ở bên ngoài vừa rồi, mục tiêu của các cô không còn nằm ở top cuối cùng trong danh sách ra mắt nữa. Các cô không chỉ muốn cho Lâm Gia debut, mà còn phải đưa Lâm Gia đến top giữa. Để mỗi hành trình sau khi debut về sau, Lâm Gia không thể chỉ đứng ở vị trí ngoài bìa, mà phải đường đường chính chính đứng ở chính giữa.
Đến lúc đó, các Gia Thanh Tỷ Tỷ cũng có đầy đủ sức mạnh, mà nhìn về phía đám fan chuyên đi bôi xấu kia, cười hả hê mà chửi một câu “Cho mày tức chết luôn”.
Trêи weibo có bài đăng bôi xấu cậu, Lâm Gia đều thấy được. Thậm chí bây giờ chỉ cần đến khung tìm kiếm trêи weibo nhập tên cậu vào, bên dưới sẽ tự động hiện ra mổ vài bài đăng bôi xấu.
Cậu cầm điện thoại di động ngẩn người, cho đến khi Giang Liễm gọi cậu lần nữa, mới phản xạ có điều kiện mà nhanh chóng rời khỏi weibo, ngẩng mặt hỏi: “Sao vậy?”
Giang Liễm không trả lời, mà tiến đến gần cậu hơn chút nữa, buông mắt nhìn lướt qua điện thoại, “Em đang xem gì vậy?”
Lâm Gia nhìn hắn cười cười, trả điện thoại di động lại cho hắn, “Nhìn bừa ấy mà.”
Giang Liễm không hỏi lại, nắm điện thoại di động thả lại trong túi, vươn một tay ra nhìn người đang ngồi dưới đất, “Bên chỗ Minh Nhượng chắc cũng xong rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
Lâm Gia đưa tay nắm chặt tay hắn, được hắn kéo dậy khỏi sàn nhà, “Cơm nước xong sẽ quay lại đây, hay đến phòng học chính bên kia?”
Giang Liễm thuận tay khoác lên bả vai cậu, mang cậu đi ra ngoài bằng cửa trước, “Qua phòng học bên kia đi. Có vài người còn chưa học được vũ đạo của < Times Up >, em qua đó hướng dẫn bọn họ luyện một chút.”
Lâm Gia đồng ý.
Một ngày trước tổ tiết mục đã thông báo cho mọi người, trước trận chung kết sẽ tổ chức một buổi fanmeeting một ngàn người.
Trong buổi fanmetting phải biễu diễn lại bài hát bọn họ đã thể hiện trong mấy đêm công diễn trước, biểu diễn bài nào và chia nhóm ra sao thì nội bộ thực tập sinh tự bỏ phiếu chọn ra, cuối cùng quyết định ngoại trừ Ca khúc chủ đề ra thì bổ sung thêm bốn bài hát nữa.
Vì để giảm thiểu áp lực cho mọi người, Lâm Gia được chia đến hai bài hát đều đã từng học qua, là < Tùng lâm ánh trăng > và < Times Up >. Nhưng vẫn không thể tránh được, có vài người vẫn chưa từng biểu diễn qua bất kỳ bài nào trong bốn bài hát này, chỉ có thể bắt đầu học lại từ đầu.
Lúc hai người ra khỏi phòng học, Minh Nhượng và Khưu Dặc đã đứng trong hành lang chờ bọn họ, bên cạnh còn có một thực tập sinh nữa. Thực tập sinh có mặt mũi đẹp đẽ lại thông minh này tên là Quý Đạo Tuyên, là thành viên trong nhóm của Minh Nhượng ở đêm chung kết.
Lâm Gia tuy đã ở trêи đảo một quãng thời gian, nhưng chưa từng chung nhóm hay chung phòng gì với cậu ta, nên khả năng chạm mặt nhau không nhiều.
Minh Nhượng khoác bả vai đối phương, “Em trai này cũng đi ăn cùng chúng ta.”
Giang Liễm gật đầu, “Đi thôi. ”
Bọn họ ra khỏi tòa nhà luyện tập, băng qua rừng cây đến căn tin. Ba người Minh Nhượng đi phía trước, Lâm Gia và Giang Liễm theo sau. Quý Đạo Tuyên bị kẹp giữa Minh Nhượng và Khưu Dặc, mở miệng gọi 'anh Nhượng' và 'anh Dặc' ngọt xớt, khiến Khưu Dặc mở cờ trong bụng, tay khoác bên bả vai cậu ta chưa từng bỏ xuống.
Minh Nhượng thấy thế, cũng chỉ liếc mắt nhìn về phía cậu ta, cười cười, cũng không nói lời nào.
Mấy người đến phòng ăn, gọi đồ ăn xong thì ngồi đối diện nhau dùng cơm, Minh Nhượng hỏi Quý Đạo Tuyên: “Mấy ngày trước cậu ở trong căn tin nói, công ty các cậu đưa năm người tới, giờ chỉ còn lại một mình cậu à? ”
Quý Đạo Tuyên gật đầu, “Bốn đồng đội khác đều bị loại cả rồi.”
Lâm Gia đang vùi đầu gắp thức ăn cũng hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta một cái.
Minh Nhượng lại hỏi: “Cậu ở công ty nào? ”
Quý Đạo Tuyên thốt ra tên một công ty nghe rất quen tai.
Minh Nhượng suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, cũng không biết là cố tình hay vô ý, hắn nhếch môi cười nói: “Vậy cậu cũng còn may mắn đấy.”
Quý Đạo Tuyên khiêm tốn cười, một lúc sau lại lộ ra vẻ mặt hơi buồn rầu,”Thật ra có đôi khi buổi tối không ngủ được, cũng đã nghĩ tới, vì sao người bị loại không phải là mình, mà là bạn mình. Năm người chúng tôi đến hòn đảo này, mỗi ngày đêfu cùng ăn cùng ở, rồi đột nhiên có một ngày, bọn họ đều đi cả, chỉ còn lại một mình tôi. Loại cảm giác này thật sự làm tôi thích ứng không nổi.”
Trêи mặt Minh Nhượng biểu hiện ra hơi thờ ơ, có lẽ là không muốn nghe cậu ta bộc bạch nội tâm, lập tức chuyển đề tài nói: “Lần công bố thứ hạng vừa rồi cậu đứng thứ bao nhiêu?”
Quý Đạo Tuyên khựng lại một giây, bất chợt đề cập đến tên của Lâm Gia: “Tôi xếp sau Lâm Gia.”
Lâm Gia nghe thấy thì nhìn về phía cậu ta, lễ độ cười cười với cậu ta, “Vậy à?”
“Phải.” Quý Đạo Tuyên cũng lộ ra nụ cười, “Tôi xếp thứ mười.”
Lâm Gia bình tĩnh thu tầm mắt lại, không trả lời nữa.
Quý Đạo Tuyên quay đầu lại nói chuyện cùng Khưu Dặc, Minh Nhượng ngồi bên cạnh bọn họ, thỉnh thoảng tùy ý chêm vào đôi câu.
Giang Liễm đã ăn xong, bỏ đũa xuống, ngồi trêи ghế sa lon chờ bọn họ. Lâm Gia còn đang tập trung lựa ớt xanh trong thức ăn ra.
Một tay bỗng dưng đặt lên bắp đùi cậu, lòng bàn tay cách vải quần chậm rãi sờ qua lại trêи đùi cậu. Lâm Gia làm như không nhận ra cảm xúc khác thường trêи chân mình, rất bình tĩnh mà tập trung lựa ớt xanh.
Áng chừng không gây được chú ý, nên cái tay đặt trêи bắp đùi cậu kia từ từ di chuyển, duỗi vào bên trong bắp đùi sờ nắn.
Động tác gắp ớt xanh của Lâm Gia hơi ngừng lại, nhưng vẫn không cúi đầu nhìn xuống chân của mình, mà lặng lẽ khép hai đùi lại, kẹp chặt cái tay vẫn lộn xộn trêи đùi mình lại.
Giang Liễm nhếch nhếch khóe môi.
Nhận thấy hắn đang cười, Quý Đạo Tuyên đang tám chuyện với Khưu Dặc nghiêng mặt qua, nhưng lại không thân thiết giống như gọi Minh Nhượng và Khưu Dặc, mà là hiện ra hai phần lễ phép và lấy lòng: “Anh cũng cảm thấy buồn cười hả? Anh Giang.”
Giang Liễm hời hợt ừ một tiếng.
Sau đó trong tiếng cười của Quý Đạo Tuyên và Khưu Dặc, co đầu ngón tay lại, cọ xát dọc theo bên đùi Lâm Gia.
Cảm giác ngứa ngáy rất nhỏ nhưng đều đặn lan đến một diện tích lớn hơn trêи làn da, ngón tay cầm đũa của Lâm Gia nhẹ nhàng run lên, ớt xanh gắp trong đũa rơi lại vào trong thức ăn, Lâm Gia dùng tay trái đang rảnh đẩy ngón tay Giang Liễm ra.
Giang Liễm trở tay nắm chặt năm ngón tay cậu vào lòng bàn tay, nhiệt độ lòng bàn tay hắn từ từ chuyển sang mấy đầu ngón tay cậu, lại xuôi theo đầu ngón tay đưa vào trong lòng cậu.
Lâm Gia không đẩy tay hắn ra nữa, vì động tác thân mật của đối phương mà buông lỏng cảnh giác trong lòng.
Tay kia của Giang Liễm vốn đang cách xa, lại chợt đẩy đùi cậu ra chen vào.
Sắc mặt Lâm Gia mơ hồ trở nên vi diệu, lo lắng tay của đối phương sẽ đụng vào háng mình, quay đầu nhìn về phía Giang Liễm như muốn nói gì đó.
Giang Liễm lại không hề liếc mắt nhìn cậu cái nào.
Quý Đạo Tuyên đã chuyển từ kể chuyện cười sang kể chuyện xấu lúc đồng đội còn nhỏ đi bắt trộm cá trong thôn, thỉnh thoảng quay mặt lại nói với Giang Liễm: “Tôi lớn ngần này còn chưa từng đến nông thôn bắt cá đấy, anh Giang anh từng bắt cá chưa? ”
Giang Liễm suy nghĩ hai giây, ngắn gọn đáp: “Bắt rồi. ”
Minh Nhượng ngồi đối diện nghe vậy, nghi ngờ nheo mắt lại, nhưng cũng không trực tiếp vạch trần hắn.
Quý Đạo Tuyên quả nhiên lộ ra vẻ mặt tràn đầy phấn khởi, “Anh Giang, bắt cá có cảm giác thế nào?”
Tay Giang Liễm đang vuốt ve giữa hai đùi Lâm Gia, “Cá rất khó nghe lời, nó không để cậu bắt được dễ dàng như vậy đâu.”
Quý Đạo Tuyên chăm chú nhìn vào ánh mắt hắn.
“Nhưng cũng không khó bắt. ” Cái tay Giang Liễm đang cầm tay trái của Lâm Gia giật giật, lòng bàn tay lướt qua đầu ngón tay trơn mềm của Lâm Gia, trong giọng nói của hắn nhiễm vào tươi cười thản nhiên, “Chỉ cần dỗ dành nó, thu hút sự chú ý của nó, nó sẽ buông lỏng cảnh giác. ”
Lâm Gia khẽ nhướng chân mày, càng nghe trong lòng càng cảm thấy quái dị.
Quý Đạo Tuyên lại mở to mắt trông ngóng hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó cậu sẽ tóm được nó thôi.” Giang Liễm khôi phục lại dáng dấp nhẹ nhàng phóng khoáng, cái tay kia chen vào chỗ sâu trong đùi Lâm Gia, chậm rãi xoa nắn phần đùi trong mềm mại ở đó, “Vẩy cá rất trơn, thịt cá lại rất mềm, nhưng cá cũng rất mẫn cảm. ”
“Lúc tay cậu lướt qua bụng cá, cá sẽ không chịu được mà phẩy đuôi.” Giang Liễm một bên ung dung nói, một bên buông ngón tay đang niết chỗ đùi trong mềm mại ra, cổ tay xoa làn da hai bên bắp đùi của Lâm Gia, lặng lẽ trượt xuống dưới háng cậu.
Lâm Gia không kịp phòng bị, chợt thẳng lưng đứng dậy khỏi ghế sa lon.
Khưu Dặc nghe xong cũng không hiểu lắm, “Thì ra bắt cá còn cần có nhiều tri thức như vậy.”
Tay Giang Liễm đã dừng lại trước háng cậu, “Lúc này, cậu nên có chừng mực. Dù sao,” Hắn mỉm cười ngước mắt lên, “Cá cũng biết cáu kỉnh.”
Lời nói đầy ẩn dụ khiến sắc mặt Lâm Gia đình trệ, chân thon đang chặt chẽ quấn lấy bắp chân Giang Liễm chợt cứng còng. Một giây sau, chân thon của Lâm Gia âm thầm rời khỏi bắp chân Giang Liễm, lại còn như đang trút giận mà nhắm ngay bắp chân Giang Liễm nhẹ nhàng đạp một đạp.
Giang Liễm giấu ý cười dưới đáy mắt, rút tay ra khỏi hai đùi Lâm Gia, đưa mắt nhìn cậu, “Còn ăn nữa không?”
Lâm Gia hít sâu một hơi, tâm trạng không có vẻ gì là vui vẻ mà trả lời: “Không ăn nữa.”
Lặng lẽ nhếch khóe môi, Giang Liễm nói với ba người ngồi ở đối diện kia: “Các cậu ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì đi thôi.”
Khưu Dặc và Quý Đào Tuyên đồng loạt gật đầu.
Giang Liễm và Lâm Gia lần lượt thu dọn khay thức ăn, đi đến trả lại cho nhà bếp.
Minh Nhượng thu lại tầm mắt đang nhìn vào hai người lại, khóe môi khẽ nhếch.
Lúc này hắn rốt cuộc đã nhìn ra, Giang Liễm kể chuyện xuống nông thôn bắt cá cái nỗi gì, rõ ràng là đang tán tĩnh Lâm Gia thì có.
Hắn nhìn về phía hai người bên cạnh.
Quý Đạo Tuyên vẫn mang dáng vẻ cười mỉm, nhưng không biết là đang thật sự say sưa nghe kể chuyện, hay chỉ đang cố tình bày ra biển hiện giả tạo lấy lòng Giang Liễm đây.
Còn Khưu Dặc thì —
Quý ĐạoTuyên đã đi theo Giang Liễm và Lâm Gia, Minh Nhượng quay đầu liếc nhìn Khưu Dặc, “Chuyện hay không?”
“Hay hay, chẳng qua nghe có chút,” Khưu Dặc lấy một tay chống cằm, thành thật suy nghĩ rồi bổ sung, “Không biết phải diễn tả thế nào, tự nhiên trong đầu lại tôi nhớ tới cảm giác tế nhị lúc adrenalin tăng đột ngột khi chen chúc trước máy vi tính xem AV với bạn cùng phòng trong ký túc xá đại học năm đó. ”
Cậu ta nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm: “Chẳng lẽ là vì lâu nay chưa dùng tay giải quyết nhu cầu sinh lý sao? ”
Lời của tác giả: Mở khóa tiết kể chuyện của tiểu Giang.
Yeah: Lại đây nghe GL kể chuyện đi bắt cá này, thích thì nghe không thích cũng phải nghe. Nghe xong hết muốn ăn cá (hoặc thích?)= ]]]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook