Lặng Thinh
-
Chương 76: Như cậu mong muốn
Sau khi công diễn kết thúc, Lâm Gia mới biết được có Trình Trì và Kỳ Hoãn tới.
Tuy đã rời khỏi chương trình một khoảng thời gian dài, nhưng khi hai người xuất hiện trong phòng chờ, vẫn không tránh khỏi đưa tới một vài ánh mắt và bàn tán nho nhỏ.
Cũng may bọn họ không hề để ý đến ánh mắt và lời xì xầm bàn tán của người khác.
Hai người hẹn bốn bạn cùng phòng trong ký túc xá đi liên hoan, nhưng vừa vặn ngày mai nhóm khách mời cũng rời đi, nên tổ tiết mục đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để bảy nhóm thực tập sinh chia tay khách mời nhóm mình.
Hạ Đông Thiền và hai bạn cùng phòng khác đều đến bữa tiệc chia tay khách mời, chỉ có nhóm Lâm Gia là không có khách mời, nhưng Giang Liễm cũng đến tham gia để chia tay nhóm của Lý Thanh Trình, nên không thể bớt chút thời gian để gặp bọn họ.
Ba người đụng phải Ôn Miễn trong phòng ăn, đối phương thấy Trình Trì và Kỳ Hoãn cũng rất vui mừng, sau khi kính rượu cho khách mời của nhóm xong, sốt ruột kiếm cớ đứng dậy, tới chỗ bọn họ ngồi.
Nói là muốn liên hoan, nhưng phần lớn thời gian đều dùng để trò chuyện. Mặc dù chỉ nói đến mấy việc vặt vãnh hàng ngày của từng người, nhưng ai nấy đều rất tập trung hào hứng lắng nghe.
Kỳ Hoãn và Trình Trì không thể ở lại trong căn cứ qua đêm, nên trước 0 giờ đã rời đi. Trước khi đi còn lấy từ trong balo ra poster của Lâm Gia và Ôn Miễn giao cho hai người, “Của Lâm Gia là người hâm mộ gửi, còn của Ôn Miễn là Nhan Thường Phi gửi. Cậu ta vốn cũng muốn đến, nhưng lâm thời lại có việc không đi được, nên nhờ tôi gửi poster cho cậu. ”
Ôn Miễn nói tiếng cám ơn, vỗ bả vai Kỳ Hoãn nói: “Chờ sau khi chúng tôi ra đảo, chúng ta sẽ tụ tập một bữa. ”
Kỳ Hoãn cười đáp ứng.
Lâm Gia và Ôn Miễn đứng bên trong cánh cửa nhìn bọn họ rời đi, hai người kia tuy đã đeo khẩu trang và đội mũ đi trong đêm tối, nhưng vẫn bị người hâm mộ lanh mắt ở ngoài cửa nhận ra.
Tiếng nói chuyện của bọn họ và người hâm mộ xen lẫn trong gió đêm bay tới, Lâm Gia và Ôn Miễn vừa nghe vừa đi trở về.
Đi được một đoạn ngắn, Ôn Miễn bất chợt mở miệng: “Thật ra tôi đã sớm biết quan hệ của bọn họ. Lúc chúng ta vẫn còn ở chung một nhóm, tôi từng nhìn thấy bọn họ trốn ở nơi không người hôn môi. ”
Lâm Gia thầm nói cậu thật ra cũng đã gặp qua, nhưng cảnh tượng cậu thấy so với cảnh hôn môi mà Ôn Miễn thấy, còn kϊƈɦ thích hơn. Cậu không nói ra, mà là phối hợp lộ dáng vẻ kinh ngạc.
Trong mắt Ôn Miễn hiện ra vài phần bối rối, “Lá gan của bọn họ cũng lớn thật chứ. ”
Lâm Gia thoáng suy nghĩ, hỏi ra vấn đề mà bản thân đã hoang mang từ rất lâu: “Cậu cảm thấy hai người họ là quan hệ tình nhân, hay chỉ là quan hệ bạn giường thôi? ”
“Cái này còn phải nghĩ hả?” Ôn Miễn kinh ngạc liếc cậu một cái,”Bọn họ là quan hệ tình nhân. ”
Lâm Gia nhíu lông mi, hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Ôn Miễn lúc này mới nhớ ra, người trước mặt này dù gì cũng chưa đến hai mươi tuổi. Cậu ta miễn cưỡng nhếch khóe môi, gật đầu nói: “Chưa từng yêu đương gì phỏng!? ”
Lâm Gia không trả lời.
Nghĩ cậu đang cam chịu, Ôn Miễn vỗ đầu vai cậu chớp mắt nói, “Tuy tôi cũng chưa từng yêu ai, nhưng ít nhiều gì cũng biết một chút. Hai người bọn họ lúc nào cũng trốn ở chỗ không người hôn môi, thì sao lại không phải là quan hệ tình nhân được chứ?”
“Có ý gì?” Lâm Gia liên tưởng đến tình huống của bản thân mình, càng nghe mày càng nhíu chặt lại, “Ý cậu là, chỉ có tình nhân mới hôn môi? ”
“Tôi sẽ phân tích tỉ mỉ với cậu, cậu hãy nghe cho kỹ. Sau này đừng để mấy đứa cặn bã ngụy trang nói yêu cậu nhưng thật ra chỉ muốn lên giường với cậu lừa gạt.” Ôn Miễn thấm thía vỗ vỗ vai cậu nói, “Sự khác biệt lớn nhất giữa tình nhân và bạn giường, chính là người trước thì có cảm tình, còn người sau chỉ muốn làʍ ȶìиɦ. ”
“Mà hôn môi là hành vi được xây dựng trêи cơ sở tình cảm vô cùng thân mật.” Cậu ta như chuyên gia yêu đương kinh nghiệm đầy mình mà hùng hồn nói, tựa như đã quên mất, chính mình còn chưa từng thực hành qua, “Giữa bạn giường với nhau thì chỉ có lên giường. Bọn họ thường thường sau khi xong việc rồi, thì phủi ʍôиɠ một cái xuống giường rời đi, sau đó gửi tin nhắn hẹn lần gặp mặt tiếp theo. Ngoại trừ lên giường, bọn họ sẽ không làm thêm bất kỳ chuyện thừa thãi nào, bao gồm cả hôn môi. ”
Ôn Miễn nghiêm túc nói: “Nhưng tình nhân thì không phải như vậy. Trừ chuyện lên giường ra, sau khi xong việc bọn họ cũng sẽ nắm tay, ôm hôn nhau, sẽ muốn làm chuyện riêng tư thân mật cùng người họ thích, mà bất cứ ai cũng không thay thế được.”
Mỗi một câu nói của đối phương, đều không hề giống với những gì cậu đã trải qua. Lúc cậu và Thẩm Viễn Gian hẹn hò, Thẩm Viễn Gian chỉ muốn lên giường với cậu. Mà cậu và Giang Liễm vốn chỉ là bạn giường, lại từng có rất nhiều hành vi thân mật tựa như tình nhân vậy.
Cậu không mở miệng phản bác Ôn Miễn, mà là rơi vào tự hỏi.
Giang Liễm hôn cậu cậu không hề thấy phản cảm, thậm chí càng về sau, cậu còn chủ động đi hôn đối phương. Giang Liễm và cậu gần gũi tứ chi tiếp xúc, sẽ làm cậu cảm thấy tim đập rộn lên, Giang Liễm tùy tiện nói vài câu, cũng sẽ kéo tâm tình của cậu chuyển biến theo. Mỗi khi ánh mắt Giang Liễm nhìn về phía cậu, luôn làm cậu không thể tự chủ được mà sa vào đó.
Giống như một chú cá chìm sâu vào lòng biển.
Đôi mắt Giang Liễm là nước, mà cậu là chú cá vẫy đuôi hít thở trong biển nước ấy.
Lâm Gia không muốn làm bạn giường của hắn nữa.
Ban đầu bọn họ đã nói rất rõ ràng là chỉ có quan hệ bạn giường, thế nhưng Giang Liễm lại cho cậu quá nhiều thứ vượt qua phạm vi của một người bạn giường, cậu là một người bình thường nên cũng sẽ có bản tính tham lam.
Cậu cảm giác được mình hẳn là thích Giang Liễm rồi, thậm chí còn vượt quá chữ thích một chút. Những cảm tình kia như vườn cây được vun vén trong một thời gian dài nay chợt sinh sôi nảy nở, dần dần chạm đến chữ kia, nhưng lại không dễ nói ra miệng hay thậm chí là xấu hổ không thể mở lời.
Rắc rối chuyện tình cảm có lẽ sẽ đến muộn, nhưng sẽ không thể không đến.
Ôn Miễn cũng không biết Lâm Gia đã vì buổi nói chuyện với mình mà triệt để lâm vào phiền não yêu đương, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt mà truyền thụ quan niệm yêu đương đúng đắn cho cậu.
Lâm Gia không yên lòng.
Hiểu nhầm vì mình dùng từ ngữ vô cùng thực tế và tiêu cực, nên đã đả kϊƈɦ nghiêm trọng lòng tích cực của cậu đối với tình yêu, Ôn Miễn nhấc khuỷu tay lên khều cậu, “Tình yêu rồi sẽ đến, mà đối tượng cũng sẽ có thôi. ”
Không nắm chắc được sau này Lâm Gia muốn tìm bạn gái hay bạn trai, Ôn Miễn ậm ờ dùng hai từ 'đối tượng' này để khái quát.
Lâm Gia không biết trong lòng cậu ta băn khoăn điều này, chỉ thờ ơ gật đầu nói: “Mượn lời chúc này của cậu. ”
Ôn Miễn lặng lẽ quan sát cậu, trong lòng ngầm kết luận, Lâm Gia đây là muốn yêu đương hẹn hò à?
Lúc bọn họ trở về, trong phòng ăn còn lại hai nhóm chưa tan tiệc, trong đó cũng có nhóm của Ôn Miễn. Nhóm < Tàng phong > đã rời đi, Giang Liễm và hai người khác trong ký túc xá đều không ở đây.
Ôn Miễn lưu lại tiếp tục bung lụa với nhóm mình, nên chỉ có một mình Lâm Gia về ký túc xá trước.
Bên trong tòa ký túc xá đèn đuốc sáng trưng, đa số các nhóm thực tập sinh đều đã trở lại. Trong cầu thang trống trãi vắng vẻ, chỉ vang lên tiếng bước chân của Lâm Gia để duy trì đèn cảm ứng.
Cậu đẩy cửa cầu thang đi vào hành lang, cửa phòng ở hai bên ký túc xá đều đang ở trạng thái khép kín, bên trong cánh cửa không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra, chỉ có thể nhìn vào ngọn đèn hắt ra từ khe cửa để phán đoán, phòng ký túc xá nào đã có người trở về.
Cậu tiếp tục đi đến chỗ sâu nhất trong hành lang, nhìn thấy phía trước có một phòng ký túc xá không đóng chặt cửa, ngọn đèn từ trong phòng chiếu ra, khúc xạ một đường ánh sáng thật dài.
Lâm Gia đứng trước tia sáng kia, lúc ngẩng đầu thì phát hiện là ký túc xá của bọn họ.
Mặc dù cửa không đóng chặt, nhưng cũng không tùy tiện mở rộng, từ ngoài cửa không thể nhìn thấy tình huống bên trong. Lâm Gia đi tới giơ tay muốn đẩy ra, đầu ngón tay chưa chạm đến ván cửa, đã nghe thấy thanh âm Lý Thanh Trình từ bên trong truyền ra.
Đối phương nói: “Bầu không khí trêи sân khấu của cậu và bạn trai nhỏ nhà cậu tốt ghê, tôi thấy chờ đến khi biên tập phát sóng ra, độ hot hẳn sẽ vượt qua nhóm < Ám hỏa >. Chỉ là ánh mắt mà lộ liễu thêm chút nữa, các cậu không sợ sẽ có người lợi dụng màn trình diễn này để rêu rao xu hướng tình ɖu͙ƈ của các cậu à? ”
Động tác của Lâm Gia dừng lại, thả tay xuống, ma xui quỷ khiến đứng trong bóng tối ngoài cửa không hề nhúc nhích.
Giang Liễm lạnh nhạt nói: “Không đâu. ”
“Rêu rao cái gì mà rêu rao? Trong phòng chờ đầy nhóc một đám thẳng nam nên căn bản sẽ không ai nghĩ tới cái kia đâu.” Thanh âm này là của Minh Nhượng, “Lúc đó Khưu Dặc ngồi bên cạnh tôi, còn tràn đầy phấn khởi hỏi, màn trình diễn của hai người bọn họ có phải giống với kẻ thù một mất một còn không nữa kìa. ”
Lý Thanh Trình đại khái là cười một tiếng, không nói gì.
Minh Nhượng lại nói: “Cậu cũng đừng luôn mồm gọi người ta là bạn trai nhỏ nữa, bọn họ không phải là quan hệ yêu đương. ”
“Không phải sao?” Trong giọng nói Lý Thanh Trình lộ rõ sự kinh ngạc, sau đó chuyển thành xem thường và chế giễu, “Nếu không phải là quan hệ yêu đương, cậu ta lại tự tiện đổi ý không vào nhóm tôi, còn một lời cũng không nói đã cùng người ta chạy làm gì? ”
Minh Nhượng nhếch môi cười nói: “Tôi cũng không ngờ. ”
“Chẳng qua nếu suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng.” Lý Thanh Trình nửa cảm thán nửa vui đùa bổ sung, “Từ trước đến nay Giang Liễm luôn là người có chính kiến của mình, ai cũng không chi phối được. Nếu như có thể khiến cậu ta thay đổi, chỉ có hai loại khả năng. ”
Minh Nhượng tràn đầy phấn khởi hỏi: “Hai loại nào? ”
Lý Thanh Trình nói: “Một là người kia rất quan trọng với cậu ta, hai là đối phương vốn không hề quan trọng, mặc dù thay đổi vì người kia, nhưng cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của mình. ”
“Người rất quan trọng đến nay còn chưa xuất hiện, nên tôi đoán chắc là loại thứ hai.” Lý Thanh Trình kêu Giang Liễm một tiếng, “Tôi nói đúng không? ”
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Giang Liễm hơi có lệ mà ừ một tiếng.
Lý Thanh Trình lớn hơn hắn và Minh Nhượng vài tuổi, lại là bạn thân chơi từ nhỏ cùng hai người. Từ trình độ nào đó mà nói, đối phương đích xác là vô cùng hiểu hắn.
Nhưng mà sau khi Lý Thanh Trình hỏi ra miệng câu kia, trong đầu Giang Liễm vẫn luôn quanh quẩn không hiểu ra, là câu nói 'người rất quan trọng' chứ không phải 'người không quan trọng' kia.
Cùng xuất hiện với mấy chữ này, là khuôn mặt của Lâm Gia.
Rất quan trọng sao? Giang Liễm lần đầu tiên cảm nhận được mình đang gặp phải một câu hỏi rất vướng tay chân, đồng thời trong tiềm thức luôn cho rằng, nếu như không thận trọng suy nghĩ rõ ràng đáp án cho câu hỏi kia, sau này hắn chắc chắn sẽ vô cùng hối hận.
Rất nhiều người đã hỏi hắn câu hỏi đó, hoặc là trong cuộc sống, hoặc là trong phỏng vấn: “Có lúc nào cậu cảm thấy hối hận chưa? ”
Giang Liễm luôn đáp lại rất thản nhiên: “Chưa từng. ”
Người hỏi thường mang vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn hắn, “Làm cách nào mới khiến bản thân không làm ra việc hối hận? ”
Đáp án của Giang Liễm vẫn trước sau như một: “Đừng cho bản thân có bất kỳ cơ hội nào để hối hận. ”
Tâm trạng hắn hơi rối bời mà duỗi hai cái chân dài ra, hai tay để sau ót tựa vào đầu giường, miệng cực kỳ có lệ mà cho Lý Thanh Trình một câu trả lời ngắn gọn, sau đó rũ mắt suy tư.
Dường như là nhìn ra hắn không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, Lý Thanh Trình đành nói đến vài việc linh tinh trong cuộc sống với Giang Liễm.
Hai phút sau, Lâm Gia mang vẻ mặt rất tự nhiên mà đẩy cửa vào, dường như không biết gì mà quay đầu hỏi bọn họ: “Sao các anh không đóng cửa? ”
“Không đóng cửa sao?” Minh Nhượng tung chân đá Lý Thanh Trình ngồi ở mép giường, “Cậu lại không khóa cửa. ”
Lý Thanh Trình hơi chột dạ sờ càm một cái, “Tôi đóng rồi, nhưng chắc là đóng không chặt.”
Lâm Gia không nói thêm gì nữa, băng qua phòng ngủ đi ra ban công lấy khăn tắm và khăn mặt. Lúc đi ngang qua bên giường Giang Liễm, đối phương đột nhiên nhấc mí mắt lên nhìn vào cậu.
Đối mặt với ánh mắt đen nhánh thâm thúy của hắn, Lâm Gia đờ ra một giây, muốn như bình thường nhìn hắn cười. Nhưng sau đó, Lâm Gia lại phát hiện bản thân không còn cách nào bật cười khi nhìn hắn được nữa.
Cậu thoáng nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh tránh ra ánh mắt đối phương, nhấc chân trực tiếp đi đến ban công.
Sau khi Lâm Gia đi tắm, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Lý Thanh Trình cũng rời đi. Đối phương đi không được bao lâu, Khưu Dặc đến phòng ngủ sát vách nhiều chuyện cũng trở về.
Lâm Gia tắm rửa xong đi ra, lên giường đắp chăn nằm xuống. Khưu Dặc là người tắm cuối cùng nên phụ trách việc khóa cửa tắt đèn. Tất cả bình thường đến nỗi khiến Lâm Gia lầm tưởng đoạn đối thoại của Lý Thanh Trình và Giang Liễm, chỉ là ảo giác của bản thân cậu.
Đêm hôm ấy, Lâm Gia và Giang Liễm không ai ngủ cả.
Không biết kế tiếp phải làm gì, Lâm Gia trợn tròn mắt nằm trêи giường, lăn qua lộn lại suy nghĩ. Lúc hừng đông, cậu một lần nữa nhớ lại những ký ức có sự tham gia của Giang Liễm trong gần hai tháng nay của mình.
Sau đó trong sự lặp đi lặp lại nhiều lần của cuộn phim ký ức ấy, cậu dần dần bình tĩnh và lý trí lại.
Cậu thích Giang Liễm, hay nói là cậu đã yêu Giang Liễm.
Nhưng Giang Liễm đã từng nói rất rõ ràng với cậu rồi.
Lần đầu tiên nói, sẽ không yêu đương với cậu.
Lần thứ hai nói, không hy vọng trong lúc hai người còn mối quan hệ bạn giường, cậu sẽ dây dưa không rõ với người khác.
Lần thứ ba nói, cậu chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
Cậu không muốn làm loại người không thức thời kia, cũng không muốn làm loại người da mặt dày làm lòng người chán ghét kia.
Đối phương đã nói quá rõ ràng, bây giờ điều cậu cần làm, là trước khi những tình cảm kia trở nên càng nhiều thêm, nhanh chóng bứt ra, giảm tổn thương đến mức thấp nhất.
Hai giờ sáng trong ký túc xá vừa tối vừa yên tĩnh, trong đầu Lâm Gia cũng tỉnh táo trước đó chưa từng có. Cậu ngồi trêи giường, trong lồng ngực là mất mác và trống trải chưa từng nếm qua.
Tựa như một trận bão càn quét một đêm trêи bình nguyên, sau đó chỉ còn dư lại tĩnh mịch và hoang vu đầy đất.
Cậu leo xuống cầu thang muốn uống nước, lại bất chợt chạm vào ánh mắt của Giang Liễm trong bóng đêm.
Giang Liễm nằm giường dưới nhắm mắt đến hai giờ, mạch suy nghĩ rối loạn như tơ vò trong đầu đã liên kết lại thành một thể, lần nữa mở mắt ra, đã có đáp án rõ ràng cho câu hỏi kia.
Hắn ngồi trêи giường, nhìn về phía Lâm Gia đã leo xuống, tiếng nói vừa thấp vừa chậm: “Cậu không ngủ à? ”
Lâm Gia im lặng một lúc lâu, trong bóng đêm nhẹ giọng mở miệng: “Chúng ta chia tay đi! ”
Vẻ mặt Giang Liễm hơi ngẩn ra, con ngươi đen nhánh đột nhiên sa sầm xuống, “Cậu có ý gì? ”
“Cũng không tính là chia tay.” Ý thức được mình nói sai, Lâm Gia giải thích, “Ý tôi là, chúng ta chấm dứt đi.”
Cậu không khi nào cảm thấy mình may mắn như lúc này, có thể ẩn giấu bản thân và cảm xúc trêи mặt vào bóng tối, “Nếu như anh cảm thấy tôi còn nợ anh, tôi sẽ bồi thường. Thế nhưng loại quan hệ này, tôi không muốn tiếp tục nữa. ”
Giang Liễm không cần cậu bồi thường.
Hắn chỉ đè xuống nỗi tức giận nhiều lần muốn dâng trào trong lồng ngực vào bóng tối, nhắm mắt lại lạnh lẽo nói: “Cậu đã nói vậy, thì như cậu mong muốn. ”
Lời của tác giả: Xót quá.
Tuy đã rời khỏi chương trình một khoảng thời gian dài, nhưng khi hai người xuất hiện trong phòng chờ, vẫn không tránh khỏi đưa tới một vài ánh mắt và bàn tán nho nhỏ.
Cũng may bọn họ không hề để ý đến ánh mắt và lời xì xầm bàn tán của người khác.
Hai người hẹn bốn bạn cùng phòng trong ký túc xá đi liên hoan, nhưng vừa vặn ngày mai nhóm khách mời cũng rời đi, nên tổ tiết mục đã tổ chức một bữa tiệc nhỏ để bảy nhóm thực tập sinh chia tay khách mời nhóm mình.
Hạ Đông Thiền và hai bạn cùng phòng khác đều đến bữa tiệc chia tay khách mời, chỉ có nhóm Lâm Gia là không có khách mời, nhưng Giang Liễm cũng đến tham gia để chia tay nhóm của Lý Thanh Trình, nên không thể bớt chút thời gian để gặp bọn họ.
Ba người đụng phải Ôn Miễn trong phòng ăn, đối phương thấy Trình Trì và Kỳ Hoãn cũng rất vui mừng, sau khi kính rượu cho khách mời của nhóm xong, sốt ruột kiếm cớ đứng dậy, tới chỗ bọn họ ngồi.
Nói là muốn liên hoan, nhưng phần lớn thời gian đều dùng để trò chuyện. Mặc dù chỉ nói đến mấy việc vặt vãnh hàng ngày của từng người, nhưng ai nấy đều rất tập trung hào hứng lắng nghe.
Kỳ Hoãn và Trình Trì không thể ở lại trong căn cứ qua đêm, nên trước 0 giờ đã rời đi. Trước khi đi còn lấy từ trong balo ra poster của Lâm Gia và Ôn Miễn giao cho hai người, “Của Lâm Gia là người hâm mộ gửi, còn của Ôn Miễn là Nhan Thường Phi gửi. Cậu ta vốn cũng muốn đến, nhưng lâm thời lại có việc không đi được, nên nhờ tôi gửi poster cho cậu. ”
Ôn Miễn nói tiếng cám ơn, vỗ bả vai Kỳ Hoãn nói: “Chờ sau khi chúng tôi ra đảo, chúng ta sẽ tụ tập một bữa. ”
Kỳ Hoãn cười đáp ứng.
Lâm Gia và Ôn Miễn đứng bên trong cánh cửa nhìn bọn họ rời đi, hai người kia tuy đã đeo khẩu trang và đội mũ đi trong đêm tối, nhưng vẫn bị người hâm mộ lanh mắt ở ngoài cửa nhận ra.
Tiếng nói chuyện của bọn họ và người hâm mộ xen lẫn trong gió đêm bay tới, Lâm Gia và Ôn Miễn vừa nghe vừa đi trở về.
Đi được một đoạn ngắn, Ôn Miễn bất chợt mở miệng: “Thật ra tôi đã sớm biết quan hệ của bọn họ. Lúc chúng ta vẫn còn ở chung một nhóm, tôi từng nhìn thấy bọn họ trốn ở nơi không người hôn môi. ”
Lâm Gia thầm nói cậu thật ra cũng đã gặp qua, nhưng cảnh tượng cậu thấy so với cảnh hôn môi mà Ôn Miễn thấy, còn kϊƈɦ thích hơn. Cậu không nói ra, mà là phối hợp lộ dáng vẻ kinh ngạc.
Trong mắt Ôn Miễn hiện ra vài phần bối rối, “Lá gan của bọn họ cũng lớn thật chứ. ”
Lâm Gia thoáng suy nghĩ, hỏi ra vấn đề mà bản thân đã hoang mang từ rất lâu: “Cậu cảm thấy hai người họ là quan hệ tình nhân, hay chỉ là quan hệ bạn giường thôi? ”
“Cái này còn phải nghĩ hả?” Ôn Miễn kinh ngạc liếc cậu một cái,”Bọn họ là quan hệ tình nhân. ”
Lâm Gia nhíu lông mi, hỏi lại: “Sao cậu biết?”
Ôn Miễn lúc này mới nhớ ra, người trước mặt này dù gì cũng chưa đến hai mươi tuổi. Cậu ta miễn cưỡng nhếch khóe môi, gật đầu nói: “Chưa từng yêu đương gì phỏng!? ”
Lâm Gia không trả lời.
Nghĩ cậu đang cam chịu, Ôn Miễn vỗ đầu vai cậu chớp mắt nói, “Tuy tôi cũng chưa từng yêu ai, nhưng ít nhiều gì cũng biết một chút. Hai người bọn họ lúc nào cũng trốn ở chỗ không người hôn môi, thì sao lại không phải là quan hệ tình nhân được chứ?”
“Có ý gì?” Lâm Gia liên tưởng đến tình huống của bản thân mình, càng nghe mày càng nhíu chặt lại, “Ý cậu là, chỉ có tình nhân mới hôn môi? ”
“Tôi sẽ phân tích tỉ mỉ với cậu, cậu hãy nghe cho kỹ. Sau này đừng để mấy đứa cặn bã ngụy trang nói yêu cậu nhưng thật ra chỉ muốn lên giường với cậu lừa gạt.” Ôn Miễn thấm thía vỗ vỗ vai cậu nói, “Sự khác biệt lớn nhất giữa tình nhân và bạn giường, chính là người trước thì có cảm tình, còn người sau chỉ muốn làʍ ȶìиɦ. ”
“Mà hôn môi là hành vi được xây dựng trêи cơ sở tình cảm vô cùng thân mật.” Cậu ta như chuyên gia yêu đương kinh nghiệm đầy mình mà hùng hồn nói, tựa như đã quên mất, chính mình còn chưa từng thực hành qua, “Giữa bạn giường với nhau thì chỉ có lên giường. Bọn họ thường thường sau khi xong việc rồi, thì phủi ʍôиɠ một cái xuống giường rời đi, sau đó gửi tin nhắn hẹn lần gặp mặt tiếp theo. Ngoại trừ lên giường, bọn họ sẽ không làm thêm bất kỳ chuyện thừa thãi nào, bao gồm cả hôn môi. ”
Ôn Miễn nghiêm túc nói: “Nhưng tình nhân thì không phải như vậy. Trừ chuyện lên giường ra, sau khi xong việc bọn họ cũng sẽ nắm tay, ôm hôn nhau, sẽ muốn làm chuyện riêng tư thân mật cùng người họ thích, mà bất cứ ai cũng không thay thế được.”
Mỗi một câu nói của đối phương, đều không hề giống với những gì cậu đã trải qua. Lúc cậu và Thẩm Viễn Gian hẹn hò, Thẩm Viễn Gian chỉ muốn lên giường với cậu. Mà cậu và Giang Liễm vốn chỉ là bạn giường, lại từng có rất nhiều hành vi thân mật tựa như tình nhân vậy.
Cậu không mở miệng phản bác Ôn Miễn, mà là rơi vào tự hỏi.
Giang Liễm hôn cậu cậu không hề thấy phản cảm, thậm chí càng về sau, cậu còn chủ động đi hôn đối phương. Giang Liễm và cậu gần gũi tứ chi tiếp xúc, sẽ làm cậu cảm thấy tim đập rộn lên, Giang Liễm tùy tiện nói vài câu, cũng sẽ kéo tâm tình của cậu chuyển biến theo. Mỗi khi ánh mắt Giang Liễm nhìn về phía cậu, luôn làm cậu không thể tự chủ được mà sa vào đó.
Giống như một chú cá chìm sâu vào lòng biển.
Đôi mắt Giang Liễm là nước, mà cậu là chú cá vẫy đuôi hít thở trong biển nước ấy.
Lâm Gia không muốn làm bạn giường của hắn nữa.
Ban đầu bọn họ đã nói rất rõ ràng là chỉ có quan hệ bạn giường, thế nhưng Giang Liễm lại cho cậu quá nhiều thứ vượt qua phạm vi của một người bạn giường, cậu là một người bình thường nên cũng sẽ có bản tính tham lam.
Cậu cảm giác được mình hẳn là thích Giang Liễm rồi, thậm chí còn vượt quá chữ thích một chút. Những cảm tình kia như vườn cây được vun vén trong một thời gian dài nay chợt sinh sôi nảy nở, dần dần chạm đến chữ kia, nhưng lại không dễ nói ra miệng hay thậm chí là xấu hổ không thể mở lời.
Rắc rối chuyện tình cảm có lẽ sẽ đến muộn, nhưng sẽ không thể không đến.
Ôn Miễn cũng không biết Lâm Gia đã vì buổi nói chuyện với mình mà triệt để lâm vào phiền não yêu đương, vẫn còn đang thao thao bất tuyệt mà truyền thụ quan niệm yêu đương đúng đắn cho cậu.
Lâm Gia không yên lòng.
Hiểu nhầm vì mình dùng từ ngữ vô cùng thực tế và tiêu cực, nên đã đả kϊƈɦ nghiêm trọng lòng tích cực của cậu đối với tình yêu, Ôn Miễn nhấc khuỷu tay lên khều cậu, “Tình yêu rồi sẽ đến, mà đối tượng cũng sẽ có thôi. ”
Không nắm chắc được sau này Lâm Gia muốn tìm bạn gái hay bạn trai, Ôn Miễn ậm ờ dùng hai từ 'đối tượng' này để khái quát.
Lâm Gia không biết trong lòng cậu ta băn khoăn điều này, chỉ thờ ơ gật đầu nói: “Mượn lời chúc này của cậu. ”
Ôn Miễn lặng lẽ quan sát cậu, trong lòng ngầm kết luận, Lâm Gia đây là muốn yêu đương hẹn hò à?
Lúc bọn họ trở về, trong phòng ăn còn lại hai nhóm chưa tan tiệc, trong đó cũng có nhóm của Ôn Miễn. Nhóm < Tàng phong > đã rời đi, Giang Liễm và hai người khác trong ký túc xá đều không ở đây.
Ôn Miễn lưu lại tiếp tục bung lụa với nhóm mình, nên chỉ có một mình Lâm Gia về ký túc xá trước.
Bên trong tòa ký túc xá đèn đuốc sáng trưng, đa số các nhóm thực tập sinh đều đã trở lại. Trong cầu thang trống trãi vắng vẻ, chỉ vang lên tiếng bước chân của Lâm Gia để duy trì đèn cảm ứng.
Cậu đẩy cửa cầu thang đi vào hành lang, cửa phòng ở hai bên ký túc xá đều đang ở trạng thái khép kín, bên trong cánh cửa không có bất kỳ thanh âm nào truyền ra, chỉ có thể nhìn vào ngọn đèn hắt ra từ khe cửa để phán đoán, phòng ký túc xá nào đã có người trở về.
Cậu tiếp tục đi đến chỗ sâu nhất trong hành lang, nhìn thấy phía trước có một phòng ký túc xá không đóng chặt cửa, ngọn đèn từ trong phòng chiếu ra, khúc xạ một đường ánh sáng thật dài.
Lâm Gia đứng trước tia sáng kia, lúc ngẩng đầu thì phát hiện là ký túc xá của bọn họ.
Mặc dù cửa không đóng chặt, nhưng cũng không tùy tiện mở rộng, từ ngoài cửa không thể nhìn thấy tình huống bên trong. Lâm Gia đi tới giơ tay muốn đẩy ra, đầu ngón tay chưa chạm đến ván cửa, đã nghe thấy thanh âm Lý Thanh Trình từ bên trong truyền ra.
Đối phương nói: “Bầu không khí trêи sân khấu của cậu và bạn trai nhỏ nhà cậu tốt ghê, tôi thấy chờ đến khi biên tập phát sóng ra, độ hot hẳn sẽ vượt qua nhóm < Ám hỏa >. Chỉ là ánh mắt mà lộ liễu thêm chút nữa, các cậu không sợ sẽ có người lợi dụng màn trình diễn này để rêu rao xu hướng tình ɖu͙ƈ của các cậu à? ”
Động tác của Lâm Gia dừng lại, thả tay xuống, ma xui quỷ khiến đứng trong bóng tối ngoài cửa không hề nhúc nhích.
Giang Liễm lạnh nhạt nói: “Không đâu. ”
“Rêu rao cái gì mà rêu rao? Trong phòng chờ đầy nhóc một đám thẳng nam nên căn bản sẽ không ai nghĩ tới cái kia đâu.” Thanh âm này là của Minh Nhượng, “Lúc đó Khưu Dặc ngồi bên cạnh tôi, còn tràn đầy phấn khởi hỏi, màn trình diễn của hai người bọn họ có phải giống với kẻ thù một mất một còn không nữa kìa. ”
Lý Thanh Trình đại khái là cười một tiếng, không nói gì.
Minh Nhượng lại nói: “Cậu cũng đừng luôn mồm gọi người ta là bạn trai nhỏ nữa, bọn họ không phải là quan hệ yêu đương. ”
“Không phải sao?” Trong giọng nói Lý Thanh Trình lộ rõ sự kinh ngạc, sau đó chuyển thành xem thường và chế giễu, “Nếu không phải là quan hệ yêu đương, cậu ta lại tự tiện đổi ý không vào nhóm tôi, còn một lời cũng không nói đã cùng người ta chạy làm gì? ”
Minh Nhượng nhếch môi cười nói: “Tôi cũng không ngờ. ”
“Chẳng qua nếu suy nghĩ một chút thì thấy cũng đúng.” Lý Thanh Trình nửa cảm thán nửa vui đùa bổ sung, “Từ trước đến nay Giang Liễm luôn là người có chính kiến của mình, ai cũng không chi phối được. Nếu như có thể khiến cậu ta thay đổi, chỉ có hai loại khả năng. ”
Minh Nhượng tràn đầy phấn khởi hỏi: “Hai loại nào? ”
Lý Thanh Trình nói: “Một là người kia rất quan trọng với cậu ta, hai là đối phương vốn không hề quan trọng, mặc dù thay đổi vì người kia, nhưng cũng sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với cuộc sống của mình. ”
“Người rất quan trọng đến nay còn chưa xuất hiện, nên tôi đoán chắc là loại thứ hai.” Lý Thanh Trình kêu Giang Liễm một tiếng, “Tôi nói đúng không? ”
Yên lặng ngắn ngủi qua đi, Giang Liễm hơi có lệ mà ừ một tiếng.
Lý Thanh Trình lớn hơn hắn và Minh Nhượng vài tuổi, lại là bạn thân chơi từ nhỏ cùng hai người. Từ trình độ nào đó mà nói, đối phương đích xác là vô cùng hiểu hắn.
Nhưng mà sau khi Lý Thanh Trình hỏi ra miệng câu kia, trong đầu Giang Liễm vẫn luôn quanh quẩn không hiểu ra, là câu nói 'người rất quan trọng' chứ không phải 'người không quan trọng' kia.
Cùng xuất hiện với mấy chữ này, là khuôn mặt của Lâm Gia.
Rất quan trọng sao? Giang Liễm lần đầu tiên cảm nhận được mình đang gặp phải một câu hỏi rất vướng tay chân, đồng thời trong tiềm thức luôn cho rằng, nếu như không thận trọng suy nghĩ rõ ràng đáp án cho câu hỏi kia, sau này hắn chắc chắn sẽ vô cùng hối hận.
Rất nhiều người đã hỏi hắn câu hỏi đó, hoặc là trong cuộc sống, hoặc là trong phỏng vấn: “Có lúc nào cậu cảm thấy hối hận chưa? ”
Giang Liễm luôn đáp lại rất thản nhiên: “Chưa từng. ”
Người hỏi thường mang vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ nhìn hắn, “Làm cách nào mới khiến bản thân không làm ra việc hối hận? ”
Đáp án của Giang Liễm vẫn trước sau như một: “Đừng cho bản thân có bất kỳ cơ hội nào để hối hận. ”
Tâm trạng hắn hơi rối bời mà duỗi hai cái chân dài ra, hai tay để sau ót tựa vào đầu giường, miệng cực kỳ có lệ mà cho Lý Thanh Trình một câu trả lời ngắn gọn, sau đó rũ mắt suy tư.
Dường như là nhìn ra hắn không muốn nói thêm về chủ đề này nữa, Lý Thanh Trình đành nói đến vài việc linh tinh trong cuộc sống với Giang Liễm.
Hai phút sau, Lâm Gia mang vẻ mặt rất tự nhiên mà đẩy cửa vào, dường như không biết gì mà quay đầu hỏi bọn họ: “Sao các anh không đóng cửa? ”
“Không đóng cửa sao?” Minh Nhượng tung chân đá Lý Thanh Trình ngồi ở mép giường, “Cậu lại không khóa cửa. ”
Lý Thanh Trình hơi chột dạ sờ càm một cái, “Tôi đóng rồi, nhưng chắc là đóng không chặt.”
Lâm Gia không nói thêm gì nữa, băng qua phòng ngủ đi ra ban công lấy khăn tắm và khăn mặt. Lúc đi ngang qua bên giường Giang Liễm, đối phương đột nhiên nhấc mí mắt lên nhìn vào cậu.
Đối mặt với ánh mắt đen nhánh thâm thúy của hắn, Lâm Gia đờ ra một giây, muốn như bình thường nhìn hắn cười. Nhưng sau đó, Lâm Gia lại phát hiện bản thân không còn cách nào bật cười khi nhìn hắn được nữa.
Cậu thoáng nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh tránh ra ánh mắt đối phương, nhấc chân trực tiếp đi đến ban công.
Sau khi Lâm Gia đi tắm, mắt thấy thời gian không còn sớm nữa, Lý Thanh Trình cũng rời đi. Đối phương đi không được bao lâu, Khưu Dặc đến phòng ngủ sát vách nhiều chuyện cũng trở về.
Lâm Gia tắm rửa xong đi ra, lên giường đắp chăn nằm xuống. Khưu Dặc là người tắm cuối cùng nên phụ trách việc khóa cửa tắt đèn. Tất cả bình thường đến nỗi khiến Lâm Gia lầm tưởng đoạn đối thoại của Lý Thanh Trình và Giang Liễm, chỉ là ảo giác của bản thân cậu.
Đêm hôm ấy, Lâm Gia và Giang Liễm không ai ngủ cả.
Không biết kế tiếp phải làm gì, Lâm Gia trợn tròn mắt nằm trêи giường, lăn qua lộn lại suy nghĩ. Lúc hừng đông, cậu một lần nữa nhớ lại những ký ức có sự tham gia của Giang Liễm trong gần hai tháng nay của mình.
Sau đó trong sự lặp đi lặp lại nhiều lần của cuộn phim ký ức ấy, cậu dần dần bình tĩnh và lý trí lại.
Cậu thích Giang Liễm, hay nói là cậu đã yêu Giang Liễm.
Nhưng Giang Liễm đã từng nói rất rõ ràng với cậu rồi.
Lần đầu tiên nói, sẽ không yêu đương với cậu.
Lần thứ hai nói, không hy vọng trong lúc hai người còn mối quan hệ bạn giường, cậu sẽ dây dưa không rõ với người khác.
Lần thứ ba nói, cậu chỉ là một người không quan trọng mà thôi.
Cậu không muốn làm loại người không thức thời kia, cũng không muốn làm loại người da mặt dày làm lòng người chán ghét kia.
Đối phương đã nói quá rõ ràng, bây giờ điều cậu cần làm, là trước khi những tình cảm kia trở nên càng nhiều thêm, nhanh chóng bứt ra, giảm tổn thương đến mức thấp nhất.
Hai giờ sáng trong ký túc xá vừa tối vừa yên tĩnh, trong đầu Lâm Gia cũng tỉnh táo trước đó chưa từng có. Cậu ngồi trêи giường, trong lồng ngực là mất mác và trống trải chưa từng nếm qua.
Tựa như một trận bão càn quét một đêm trêи bình nguyên, sau đó chỉ còn dư lại tĩnh mịch và hoang vu đầy đất.
Cậu leo xuống cầu thang muốn uống nước, lại bất chợt chạm vào ánh mắt của Giang Liễm trong bóng đêm.
Giang Liễm nằm giường dưới nhắm mắt đến hai giờ, mạch suy nghĩ rối loạn như tơ vò trong đầu đã liên kết lại thành một thể, lần nữa mở mắt ra, đã có đáp án rõ ràng cho câu hỏi kia.
Hắn ngồi trêи giường, nhìn về phía Lâm Gia đã leo xuống, tiếng nói vừa thấp vừa chậm: “Cậu không ngủ à? ”
Lâm Gia im lặng một lúc lâu, trong bóng đêm nhẹ giọng mở miệng: “Chúng ta chia tay đi! ”
Vẻ mặt Giang Liễm hơi ngẩn ra, con ngươi đen nhánh đột nhiên sa sầm xuống, “Cậu có ý gì? ”
“Cũng không tính là chia tay.” Ý thức được mình nói sai, Lâm Gia giải thích, “Ý tôi là, chúng ta chấm dứt đi.”
Cậu không khi nào cảm thấy mình may mắn như lúc này, có thể ẩn giấu bản thân và cảm xúc trêи mặt vào bóng tối, “Nếu như anh cảm thấy tôi còn nợ anh, tôi sẽ bồi thường. Thế nhưng loại quan hệ này, tôi không muốn tiếp tục nữa. ”
Giang Liễm không cần cậu bồi thường.
Hắn chỉ đè xuống nỗi tức giận nhiều lần muốn dâng trào trong lồng ngực vào bóng tối, nhắm mắt lại lạnh lẽo nói: “Cậu đã nói vậy, thì như cậu mong muốn. ”
Lời của tác giả: Xót quá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook