Lặng Thinh
Chương 51: Móc ngón út

Cậu tỉnh táo lại, nghĩ hai chữ “Mua coca” không phải đang nói đến nghĩa đen, sau đó thoát khỏi giao diện weibo, mở trang web tìm kiếm ra.

Nghĩa bóng tra ra càng làm cho người ta thêm kinh hãi, may mà chủ weibo chỉ nói là dưa, nhưng không đưa ra bằng chứng xác thực. Điều này làm cho lòng cậu thoáng yên ổn xuống, quay lại weibo kia, nhìn kỹ bình luận bên dưới.

“@syunem: Nếu là dưa giả, tôi là người thứ nhất tới đập ông. ”

“@dhdisn: Dưa độc gì đây? Đầu năm nay người nào cũng có thể tùy tiện giả mạo nhân viên công tác thả dưa? ”

“@nxhhdk: Nói dưa độc rồi có nhìn lên tài khoản chưa, chẳng lẽ chủ dưa này lần trước thả tin cũng là dưa giả? ”

“@yuwoeon: Mấy người không nhìn bình luận sao??? Chủ thớt đã nói trong bình luận, đây là dưa ngoài lề. ”

“@bxhsjsk: Tất cả giải tán đi, dưa độc không nên ăn, ăn vào coi chừng thối mồm. ”

Khu bình luận dần dần khôi phục im lặng, tâm tình Lâm Gia cũng từ từ bình tĩnh lại.

Cậu rời khỏi trang chủ của tài khoản thả dưa, vốn muốn lên weibo tìm kiếm tên mình, lại đập vào mắt là siêu thoại có tag tên mình. Lúc thấy số lượng người theo dõi trêи siêu thoại đã lên con số hàng vạn, cậu hơi sững sờ.

Giang Liễm ngồi xuống bên cạnh cậu, cầm lấy điện thoại từ trong tay cậu qua liếc mắt nhìn, không nói hai lời nhấn vào siêu thoại nhìn lướt qua.

Bài post trang chủ có thể chia thành ba loại. Loại thứ nhất là fan mới xin follow bài post của nhau, trong số này có người là fan từ chỗ khác chuyển đến, cũng có người là fan CP chuyển thành fan only, nói là lúc đầu thầm nghĩ an phận làm fan CP, thế nhưng sau khi xem xong tập ba, trực tiếp bị thứ hạng đáng thương của đệ đệ biến thành fan only.

Loại thứ hai là cắt hình ảnh từ các tập phát sóng làm bài post, vì vậy dưới mỗi weibo đều có thể thấy được mấy câu cảm khái đại loại như “Đệ đệ vặn eo tôi thích quá”, “Đệ đệ giơ cao chân chắc tôi chớt”, hoặc là “Đệ đệ cười một cái muốn rụng tim”.

Càng nhiều hơn là kêu gọi tương tác và kêu gọi tăng lượt xem của bài post.

“@dbxjdnk: Gia Thanh Tỷ Tỷ phải cật lực phản ánh! Cật lực chống đối! Các chị nhẫn tâm nhìn một kho báu vừa có nhan sắc vừa có thực lực như đệ đệ bị tổ tiết mục chó má cắt hết cảnh quay trong hai tập trước sao?! Ngày hôm nay cũng phải mắng nhiếc, tổ tiết mục chó chết. ”

“@asnekh: Fan lẻ đừng hám fame nữa, đệ đệ nhà cô không cần loại fan hám fame như cô đâu! Ngày hôm nay đệ đệ nhà cô được top cứu về, top có thể cứu đệ đệ cô lần thứ nhất, nhưng lần thứ hai thì sao??? Đệ đệ nhà cô đã bị giữ chân hai năm, các cô nhẫn tâm nhìn cậu ấy tiếp tục bơi trong hồ nước không đáy này nữa sao??? ”

“@bcgyet: Bà một phiếu tôi một phiếu, đệ đệ ngày mai sẽ ra mắt! Bà không chọn tôi không chọn, đệ đệ khi nào mới có thể tăng thứ hạng! ”

“@buytwj: Bà mười tệ, tôi năm tệ. Từ giờ trở đi, hễ người nào bỏ mười tệ, tôi lập tức thêm năm tệ. Thời hạn cuối cùng là sau 24h, chụp màn hình làm bằng chứng, Gia Thanh Tỷ Tỷ đừng để tôi quê nha! Đừng để tôi có tiền mà không có chỗ dùng nha! Mỗi người bớt uống một ly trà sữa, là có thể đưa đệ đệ vào vòng thứ ba, đừng luôn đặt hy vọng vào phú bà, tiền của phú bà không phải ai cũng lấy được!!! ”

“@fukit: Sân khấu công diễn tuần này nhà mình có ai đi xem không!!! Gia Thanh Tỷ Tỷ ai đi được thì hãy nhìn cho kỹ nha!!! Trận công diễn đầu tiên đệ đệ nhà mình đến một cái light board cũng không có, các chị còn muốn em ấy tiếp tục thất vọng sao??? Đệ đệ chỉ có chúng ta thôi! Nhất định phải có light board! Lần công diễn này không phải là thi đấu nhóm nữa, mà là quyết đấu giữa tất cả thực tập sinh, sau khi kết thúc công diễn sẽ tại chỗ công bố số phiếu, các chị nhẫn tâm thấy đệ đệ đến cả một phiếu cũng không có sao?! ”

Giang Liễm rời khỏi siêu thoại cá nhân của cậu, ở ngay trước mắt cậu đánh vào khung tìm kiếm bốn chữ “Khương Trấp Gia Nãi”. Trêи trang chủ nhảy ra một bài post đứng đầu đến từ fan CP.

“@apkebn: Phiền phức sát vách không cần quay lại đâm chọt thêm nữa, tập ba có coi chưa? Chưa coi thì về coi cho tôi. Ca ca của tôi viết là Lâm Gia không phải Lịch Nguyên, đệ đệ nhà cô là đơn phương, ca ca và đệ đệ nhà tôi mới là song phương! Khương Trấp Gia Nãi szd, chị em đồ ngọt chúng ta hôm nay là hoàng đế! Nhà của chúng ta rốt cục cũng được ở biệt thự view biển rồi! ”

Giang Liễm nở nụ cười, bất ngờ mở miệng nói: “Lần trước mua cho cậu bánh pudding sữa gừng đã ăn chưa? ”

Lâm Gia hơi suy nghĩ rồi nói, “Ăn rồi. ”

Giang Liễm ngước mắt nhìn cậu, “Ăn ngon không? ”

Lâm Gia hỏi lại hắn: “Ăn ngon hay không anh còn không biết? ”

Giang Liễm nói: “Cậu cảm thấy ăn ngon không? ”

Lâm Gia suy nghĩ một chút, cuối cùng cẩn thận đáp: “Tạm được. ”

Đối phương lại cười lên, kéo cái post kia ra ấn vào khung phản hồi, đánh ba chữ cái lên rồi gửi đi –“szd”.

Hắn cầm điện thoại di động ném vào trong lòng Lâm Gia, đứng dậy kề sát vào cậu hạ giọng, một lời hai nghĩa nói: “Khương Trấp Gia Nãi là thật, bánh pudding sữa gừng cũng là thật. ”

Lâm Gia ngồi trêи ghế sa lon không ngẩng đầu lên, nhưng lại cảm thấy cái ʍôиɠ hơi ê ẩm sưng.

Ôm ý định đánh trả trong lòng cầm điện thoại di động của Giang Liễm chơi đến hết pin tắt máy, Lâm Gia mới trở về ký túc xá của mình tắm. Sau đó nhớ tới lời căn dặn của Minh Nhượng, lại chạy tới ký túc xá Khưu Dặc gọi người.

Trong túc xá bên kia đang chơi ma sói đến khí thế hừng hực, Minh Nhượng đang thăng cấp, bận rộn không rảnh quay đầu đáp lại cậu, nhưng lại có ý đồ kéo Lâm Gia cùng nhập bọn.

Lâm Gia không biết chơi ma sói, cự tuyệt mấy người kia rồi trở lại ký túc xá của mình, trong lòng còn băn khoăn miếng dưa giả trêи weibo, trước khi ngủ còn hỏi bạn cùng phòng khác: “Gần đây có nghe thấy tin đồn gì không? ”

Vài bạn cùng phòng nhao nhao lắc đầu, Kỳ Hoãn nói tiếp: “Gần đây không có chuyện gì cả. ”

Hạ Đông Thiền nằm úp sấp bên giường nghiêng đầu nhìn cậu ta, “Sao cậu biết không có? Có lẽ có, chỉ là cậu không biết mà thôi. ”

“Trêи toà đảo này làm gì có chuyện gì mà tôi không biết chứ?” Kỳ Hoãn cam đoan vỗ lồng ngực, “Tôi tuyệt đối là người ăn dưa sôi nổi nhất. Bàn về việc ăn dưa, tôi đứng thứ hai, thì trong nhóm thực tập sinh tuyệt đối không ai dám xếp số một. ”

Những người khác nghe vậy cùng nở nụ cười, nhao nhao chế giễu cậu ta mạnh miệng ghê.

Kỳ Hoãn ra vẻ vô tội nhíu mày, đầu tiên là mở miệng hà một ngụm vào lòng bàn tay, sau đó cúi đầu ngửi ngửi, “Nói bậy, tôi căn bản không hề mạnh miệng. ”

Một đêm này sáu người trong ký túc xá đều ở trong tiếng cười vui đùa mà chìm vào giấc ngủ.

Nhưng mà tiếng cười vui vẻ này dường như không thể dẫn Lâm Gia vào giấc mộng đẹp, cậu mơ một giấc mơ rất thực tế. Trong mơ bọn họ vẫn như mỗi buổi sáng tỉnh lại trong giai điệu của Ca khúc chủ đề, sau đó đi đánh răng rửa mặt, thay đồng phục trắng quen thuộc rồi rủ nhau đến phòng tập.

Tầng một của khu túc xá bị ai đó khóa lại, nhóm thực tập sinh mang sắc mặt khác nhau vây xung quanh cửa, dùng sức gõ, ngoài cửa lại không có ai đến mở, nhưng loa phát thanh lại vang lên.

Tổ tiết mục ở trong loa phát thanh tuyên bố tập hợp khẩn cấp, nhóm thực tập sinh đi vào phòng khách ở lầu một, sắc mặt mờ mịt mà không yên lòng. Cameras trong góc phòng im lặng chuyển động ghi lại toàn bộ nhất cử nhất động của bọn họ.

Người của tổ tiết mục không có ai xuất hiện, nhưng thanh âm lại từ trong loa phát thanh truyền tới lần thứ hai, nghe rất thờ ơ và lạnh lùng: “Chúng tôi nhận được tố cáo từ một bạn trêи mạng, trong số thực tập sinh có người nảy sinh quan hệ không đứng đắn. Tôi cho các em ba phút, nếu như đương sự không chủ động đứng ra thừa nhận, mọi người ai cũng đừng mong rời khỏi đây. ”

Đoàn người rối loạn cả lên. Nhóm thực tập sinh bên cạnh có người lộ ra khuôn mặt hả hê, có người lại thờ ơ lạnh nhạt, hoặc lo sợ bất an, hoặc mở cờ trong bụng, giống như thước phim điện ảnh quay chậm xẹt qua trước mắt.

Lâm Gia khẩn trương đến đổ mồ hôi đầy trán, hai chân nặng trĩu như bị đóng đinh tại chỗ, làm sao cũng không bước ra được.

Ba phút trôi qua, thanh âm giận dữ không kiềm nén được lần thứ hai vang lên: “Vẫn không có người nào thừa nhận sao? Nếu như không ai thừa nhận, tôi đành phải chỉ tên! ”

Lâm Gia bị mọi người vây chen ở chính giữa, há mồm ra muốn nói, lại phát hiện mình không thể phát ra tiếng.

Tổ tiết mục hết kiên nhẫn, ở trong loa phát thanh cao giọng gầm lên: “Lâm Gia! Em bước ra cho tôi! ”

Lời đối phương vừa ra khỏi miệng, nhóm thực tập sinh đang vây chen bên cạnh Lâm Gia tựa như gặp người bệnh truyền nhiễm vậy, lập tức tản ra xa.

Lâm Gia bị tiếng gọi của Hạ Đông Thiền và giai điệu của Ca khúc chủ đề kêu tỉnh lại. Cậu vén chăn lên ngồi xuống, một bên run rẩy nhéo góc đồ ngủ, một bên cúi đầu nhìn về phía Hạ Đông Thiền đứng ở mép giường, “Tập hợp sao? ”

Hạ Đông Thiền kỳ lạ nhìn lại cậu, “Chưa nghe nói. ”

Lâm Gia lúc này mới hơi bình tĩnh lại, hỏi cậu ta nói: “Vậy thì có chuyện gì? ”

Ánh mắt Hạ Đông Thiền nhìn vào cạnh bàn, không tập trung nói lầm bầm: “Cậu có nhớ hôm qua trước khi ngủ tôi ném đồng hồ đeo tay ở đâu không? ”

Lâm Gia suy nghĩ một lát, trong đầu cũng không có ấn tượng gì, cuối cùng lắc đầu đáp: “Không rõ. ”

Hạ Đông Thiền buồn bực nhíu mày, lại xoay người đến chung quanh góc phòng tìm đồng hồ đeo tay.

Cả buổi sáng đều trôi qua rất bình thường. Lâm Gia rời giường rửa mặt thay quần áo, sau đó đến căn tin ăn điểm tâm, cuối cùng vào phòng học khẩn trương luyện tập.

Buổi trưa lúc cơm nước xong trở về phòng tập, lại xảy ra một khúc nhạc đệm nhỏ. Nhân viên công tác canh giữ trước tòa nhà luyện tập đuổi người, nói là có vài phòng tập phải tạm thời tiến hành tu sửa, thời gian nghỉ trưa ai không có phận sự thì không được vào.

Lâm Gia chỉ có thể quay đầu trở về ký túc xá ngủ trưa.

Lúc vào cửa bạn cùng phòng còn hơi khó hiểu hỏi cậu: “Sao cậu về nhanh thế? Không phải nói không ngủ trưa sao? ”

Lâm Gia nói: “Phòng tập cần tu sửa, nên buổi trưa đóng cửa. ”

Trêи mặt mấy người đều là vẻ mặt không hiểu, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa. Lâm Gia leo trêи giường của mình, cài đồng hồ báo thức xong, sau đó mới cởi đồ ra nằm xuống đắp chăn lên.

Nhưng chỉ chốc lát sau, đôi mắt còn chưa kịp nhắm lại, loa phát thanh đã vang lên. Quản lý ký túc xá thông báo, nhắc nhở mọi người năm phút sau phải tập hợp ở phòng khách lầu một.

Lâm Gia nghe loa phát thanh lặp lại thông báo mà sững sờ ngồi dậy, cảnh tượng lúc này dần dần chồng khít lên khung cảnh trong giấc mơ của cậu.

Mọi người mặc quần áo tử tế xuống giường, một bên oán giận ngoài miệng, một bên nhìn vào gương sửa sang lại kiểu tóc, sau đó buồn bã ỉu xìu đi ra ngoài.

Bọn họ ở hành lang dài đằng đẵng đụng phải thực tập sinh khác cũng đang vội vã ra cửa, hoặc là dụi mắt lê dép buồn ngủ, hoặc là quần áo mũ nón chỉnh tề chậm chạp bước đi.

Điều giống nhau duy nhất là, trêи mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mờ mịt hoang mang. Không ai biết có chuyện gì gấp mà giữa trưa mười hai giờ, quản lý lại đột nhiên triệu tập mọi người lại.

Trong lòng Lâm Gia đã thoáng có dự cảm, cậu hơi bất an quay đầu lại nhìn, nhưng không tìm được người mình muốn gặp trong một đám người dài ngoằng phía sau.

Trong nháy mắt cậu không tập trung đã bị bạn cùng phòng bỏ lại, nên cậu vội vã im lặng đuổi theo bọn họ.

Đã có người chờ trong phòng khách, nhóm bọn họ đến, lại chen chúc phòng khách càng đầy. Lâm Gia giương mắt quét về phía trong phòng khách, rốt cục trong dòng người nhấp nhô cũng tìm được bóng dáng Giang Liễm.

Lâm Gia nhấc chân ra khỏi dòng người đi bên cạnh quay đầu đi về phía Giang Liễm. Trong nhóm thực tập sinh dường như có người đã nghe thấy tiếng gió ở đâu đó, bận rộn quay đầu nhỏ giọng thảo luận với bạn cùng phòng, không một ai chú ý tới hành động của cậu.

Lâm Gia một mình đi ngược dòng người. Lúc bóng lưng cao ngất thon dài của Giang Liễm cách cậu càng ngày càng gần, trong lòng Lâm Gia rốt cục cũng sinh ra một chút gấp gáp, bước chân càng đi về trước nhanh hơn.

Có người từ sau lưng vội vã đi qua, khuỷu tay nặng nề mà đánh vào lưng cậu. Bị đụng phải nên hơi lảo đảo về trước một chút, trong nháy mắt thân thể chênh vênh, Lâm Gia theo bản năng giơ tay lên, trong dòng người chen chúc ngày càng nhiều, chặt chẽ nắm lấy một góc lưng áo của Giang Liễm.

Giang Liễm từ từ quay đầu, “Sao vậy? ”

Lâm Gia giữ vững thân thể đứng thẳng lưng, tay phải vẫn nắm chặt góc áo hắn không buông, con mắt chăm chú nhìn vào mặt hắn, mở miệng nói ra một chữ.

Thanh âm kia vừa ngắn vừa nhỏ, lập tức đã bị thanh âm từ loa phát thanh đè lên. Cậu lập tức buông tay ngẩng đầu lên, nhìn dòng người ầm ĩ rồi im lặng cúi đầu.

Quản lý và đạo diễn tổ tiết mục tới.

Đoàn người ồn ào từng bước an tĩnh lại, Lâm Gia đứng ở phía sau Giang Liễm bị người khác chen chúc đẩy tới bên cạnh Giang Liễm.

Trong mấy phút ngắn ngủi đó, nhóm thực tập sinh đã truyền ra không dưới ba kịch bản, vẻ lười nhác và buồn ngủ trêи mặt tất cả mọi người đã sớm không còn tồn tại, thay vào đó là khẩn trương và nghiêm túc.

Quản lý đưa loa phát thanh cho đạo diễn, lui sang một bên. Đạo diễn tiếp nhận loa phát thanh, trong giọng nói không nghe ra bất kỳ cảm xúc gì: “Quy định nghiêm phạt dán trêи tường trong mỗi phòng ký túc xá tất cả mọi người đã nhìn hết chưa? ”

Mọi người nói: “Đã thấy. ”

Đạo diễn lại hỏi: “Nội dung cuối cùng trêи đó là gì, còn nhớ rõ không? ”

Nhóm thực tập sinh sửng sốt, phía trước có người nhỏ giọng thuật lại: “Thực tập sinh không được phát triển quan hệ không đứng đắn cùng thực tập sinh khác hoặc nhân viên công tác. ”

Đạo diễn gật đầu, thanh âm chợt nghiêm khắc lên rất nhiều: “Điều cuối cùng này, các em có nhớ kỹ trong lòng hay không? ”

Nhóm thực tập sinh đồng loạt cúi đầu im lặng.

“Ngày hôm nay tập hợp tất cả mọi người ở đây là vì điều này.” Ánh mắt chậm rãi đảo qua mọi người, “Ngày hôm qua có người đến tố cáo với tôi, nói trong số các em, có người lén lút phát triển quan hệ không đứng đắn. ”

Trong lòng Lâm Gia chợt nặng trĩu, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, nỗ lực khắc chế kϊƈɦ động quay đầu nhìn Giang Liễm.

“Trêи tường ký túc xá giấy trắng mực đen viết rõ rõ ràng ràng, các em dù đã biết nhưng vẫn cố ý vi phạm!” Vẻ mặt đạo diễn rất tức giận, giọng nói càng thêm lạnh lùng, “Hiện tại tôi cho các em thời gian hai phút, các em tự đứng ra thừa nhận. Nếu như các em vẫn nhất quyết không chịu thừa nhận, vậy hậu quả không chỉ đơn giản là rút lui khỏi chương trình thôi đâu. ”

Đạo diễn nói cho hai phút, quả thật đúng hai phút. Trong phòng khách đứng gần trăm người, nhưng không khí lại rơi vào yên ắng đáng sợ. Rõ ràng là hệ thống sưởi đã mở rất đầy đủ, nhưng trêи lưng Lâm Gia lại tràn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Mọi người nhao nhao cúi đầu không nói, thậm chí ngay cả tiếng hô hấp cũng thả nhẹ đi rất nhiều. Đồng hồ trêи tay Giang Liễm trôi qua từng giây, lại giống như bùa đòi mạng vang lên bên tai cậu. Mỗi lần kim giây đồng hồ tik tok kêu lên, trong lòng cậu đều rơi vào bất an càng thêm trầm trọng.

Mỗi một giây đều là dày vò vô tận.

Dường như đã nhẫn nại đến cực hạn, Lâm Gia chậm rãi thở ra một hơi, tay trái cứng còng thả xuống thật lâu khẽ động đậy.

Một giây kế tiếp, mu bàn tay của cậu nhẹ nhàng đụng vào tay phải của Giang Liễm.

Mu bàn tay hai người kề sát nhau, nhiệt độ cơ thể của riêng Giang Liễm chậm rãi truyền qua, chui vào từng lỗ chân lông trêи mu bàn tay Lâm Gia, cuối cùng lặng lẽ xâm nhập vào bề mặt da tay của cậu.

Lâm Gia không tránh tay ra.

Cậu lẳng lặng đụng chạm vào tay Giang Liễm, rõ ràng chỉ là một nguồn nhiệt nhỏ trêи mu bàn tay, nhưng cảm giác lại ấm áp từ đầu đến chân.

Lâm Gia dần dần thả lỏng ra.

Hai người ở trong miệng đạo diễn không nhất định phải là cậu và Giang Liễm, cậu và Giang Liễm đã từng phát hiện ra bí mật giữa Trình Trì và Kỳ Hoãn. Nhưng cậu cũng không hy vọng, hai người mà đạo diễn đề cập tới là Trình Trì và Kỳ Hoãn.

Trong khi nhóm thực tập sinh im lặng thì kim phút đã quay nửa vòng, nhưng vẫn không thấy hai người kia chủ động thừa nhận, nét mặt đạo diễn càng ngày càng tức giận. Trong sự giằng co không tiếng động này, đạo diễn giơ tay lên ném loa phát thanh xuống.

Âm thanh vật nặng bất ngờ đập xuống đất khiến mọi người giật mình, đạo diễn không dùng loa phát thanh nhưng lại nổi giận đùng đùng hét lên khắp phòng: “Còn trốn không ra, chẳng lẽ muốn tôi ngay tại đây chỉ tên điểm họ các cậu sao?! Đêm công diễn hôm đó, là hai người nào trốn trong phòng rửa tay ở hậu trường thân mật, chính các cậu trong lòng rõ ràng! ”

Lâm Gia vốn không hề nháy mắt, sắc mặt cũng coi như bình tĩnh, nhưng khi nghe rõ đối phương miêu tả thời gian và địa điểm cụ thể, đầu ngón tay âm thầm run rẩy.

Thời gian có thể đúng, địa điểm cũng không sai. Nhưng ngày đó trước khi vào cửa cậu đã tắt đèn. Lâm Gia vừa nghi hoặc vừa mờ mịt, bên tai là tiếng tim đập gấp gáp như muốn phá vỡ màng nhĩ, trong lòng bàn tay cũng xuất hiện mồ hôi dinh dính.

Dù có cố gắng bĩnh tĩnh thế nào đi nữa, cậu vẫn rốt cục không nhịn được, ánh mắt chậm rãi lướt đến vị trí mà Giang Liễm đứng.

Một giây kế tiếp, ánh mắt Lâm Gia bỗng nhiên dừng giữa không trung.

Có người đang móc lấy ngón tay út của cậu thật chặt.

Là Giang Liễm.

Lời của tác giả: Giang Liễm: Đảo ngược tình thế là nghề của tôi.

_____________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương