Lặng Thinh
-
Chương 40: Hồ Ly tinh
Ngày hôm sau đến phòng tập, tất cả mọi người đều đã dán tên mình lên đồng phục mới. Tối hôm qua Lâm Gia không gội đầu, sáng sớm thức dậy thì phát hiện tóc bị gối ép tới lung tung lộn xộn, trước khi ra cửa thuận tay cầm mũ lưỡi trai màu trắng bên cạnh bàn đội lên.
Trong phòng học đã có lác đác vài người đang ngồi tụ lại một chỗ ăn điểm tâm, Giang Liễm và Minh Nhượng còn chưa tới. Ngày hôm qua Lâm Gia vì đi ra ngoài quay quảng cáo nên tiến độ có hơi chậm, sáng nay muốn đến sớm để bù vào.
Cậu chỉ cởi áo lông nhưng không lấy mũ xuống, cầm lời bài hát ngồi trêи bệ cửa số sát hành lang học lời. Giang Liễm và Minh Nhượng lúc này đi ngang qua ngoài cửa sổ, Minh Nhượng cong một ngón tay, búng nhẹ lên sau gáy cậu, thấy cậu quay đầu thì cười nói: “Em trai chăm chỉ ghê ha. ”
Vừa lúc Lâm Gia có một đoạn hợp ca không nắm được nhịp điệu, nên một tay chống lên khung cửa sổ, cầm lời bài hát chồm nửa người ra ngoài, “Có thể giúp tôi bắt nhịp chút không? ”
“Cậu giúp đi.” Minh Nhượng tiếp nhận lời bài hát tiện tay đưa qua cho Giang Liễm, xoay người đến cửa trước bước vào phòng tập, khi nhìn thấy mấy người còn đang ăn điểm tâm trong phòng, mới mở miệng nói chuyện, “Các cậu ăn món gì ngon vậy? Cho tôi nếm thử chút nào. ”
Giang Liễm đội mũ lưỡi trai màu đen, rũ mắt đảo qua lời bài hát trong tay, dựa bên cửa sổ nhìn cậu khẽ giơ cằm ý bảo, “Cậu lại đây. ”
Lâm Gia lại chồm tới gần Giang Liễm một chút. Vành mũ của hai người đụng vào nhau, Lâm Gia nghiêng đầu, lùi ra sau để tránh vành mũ lại va vào trán Giang Liễm, khóe mắt nhìn thoáng qua, thấy vành mũ bên phải của Giang Liễm có một hàng chữ viết nho nhỏ.
Cậu tập trung nhìn vào, nhận ra đó là hai chữ cái phiên âm trong tên của Giang Liễm.
Trong lòng cậu giật mình, sau đó lại muốn lấy cái mũ mà mỗi khi ra ngoài mình hay tiện tay lấy đội ở trêи đầu xuống xem xem có phải cũng ghi tên Giang Liễm hay không. Cậu cố nhớ lại, nhưng vẫn không thể nhớ nổi, mình có từng lật xem trêи mũ Giang Liễm có viết kí tự gì hay chưa.
Giang Liễm đứng ngoài cửa sổ giơ lời bài hát đập nhẹ lên vành mũ cậu, “Nghe rõ lời tôi nói chưa? ”
Lâm Gia khó khăn lắm mới hoàn hồn, “Gì cơ? ”
Giang Liễm không vui nhướng mày, lặp lại một lần nữa những lời mới vừa giảng giải, “Giờ đã nghe rõ chưa? ”
Lâm Gia gật đầu nói rõ rồi.
Giang Liễm trả lời bài hát lại cho cậu, “Cậu hát một lần xem. ”
Lâm Gia làm theo thả chậm giọng hát hát qua một lần.
Giang Liễm nhíu mày.
Lâm Gia cũng nghe ra lúc mình chuyển âm có hơi bị chói tai, đau đầu nói: “Đoạn chuyển âm này khó quá đi.”
Trong giọng nói còn xen lẫn vài phần oán trách và nóng nảy.
Giang Liễm khẽ nhếch miệng giương mắt, “Cậu đang làm nũng với tôi đấy à? ”
Lâm Gia ngạc nhiên, khó khăn lắm mới thốt ra một chữ: “Tôi — ”
Lời phía sau đã bị Giang Liễm cắt ngang, “Nếu như là phần của một mình cậu, tôi sẽ hát giúp cậu. Còn phần hợp ca, tôi không giúp được.”
Hắn nhìn về phía Lâm Gia, “Nếu đoạn chuyển âm này người khác có thể hát được, vì sao cậu lại không khắc phục được? Nghe nhiều luyện nhiều, thời gian còn rất dài. ”
Đối phương quăng ra những lời này xong, xoay người đi đến cửa trước bước vào phòng tập. Lâm Gia bị mấy câu nói chặn họng của hắn làm cho bực mình, lập tức nhảy khỏi bệ cửa sổ đuổi theo, cố ý gọi tên đối phương: “Giang Liễm, tôi lúc nào thì — ”
Mới nói xong nửa câu đã bị Khưu Dặc đang bước vào phòng cắt đứt, hai tay đối phương cắm trong túi, một bên tai nghe nhét trong lỗ tai, một bên thì thả xuống đất, một giây trước vẫn còn rũ mắt hết sức tập trung mà hát theo, một giây sau đã kinh ngạc nhấc mí mắt lên, “Hai người mới sáng sớm ở chỗ này làm gì vậy? Diễn phim thần tượng sao? ”
Lâm Gia nhất thời nghẹn lời.
Có vài người trước và sau khi mở miệng là hai loại dáng dấp khác nhau, những người hâm mộ hận không thể chặn miệng bọn họ lại, để bọn họ vĩnh viễn cũng đừng mở miệng nói chuyện nữa. Lời này đại khái là dùng cho người như Khưu Dặc.
Sau khi các đồng đội đến đông đủ, Khưu Dặc thân làm đội trưởng bắt đầu tổ chức cho mọi người luyện hát. Thực tập sinh trong nhóm ai cũng có trình độ vocal rất khá, chỉ là âm vực và kiểu hát của mỗi người không giống nhau thôi, nên muốn hợp ca tám loại âm vực một cách hoàn hảo nhất, cũng không phải chuyện đơn giản.
Đoạn giữa giọng hơi cao, lúc đang chuyển âm, giọng hát của Lâm Gia lại hơi chói tai. Các đồng đội nhao nhao cổ vũ cậu, lúc đầu còn nghiêm túc, nhưng sau đó càng nói càng lạc đề.
Người này nói:”Dù sao thì cũng còn sớm, cố gắng luyện là được. ”
Người kia nói: “Nếu như thật sự không được nữa, bọn tôi đi xin thầy tắt micro của cậu. ”
Còn có người gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, lúc diễn tập ghi âm vào, chờ đến khi công diễn hát nhép là được rồi. ”
Đồng đội ngồi bên cạnh đánh vào gáy cậu ta một cái nói: “Cậu điên hả? Hát nhép thì không được mở micro, mà phần sau thì phải hát thật. Cái tốt không học, cái xấu thì nhớ vanh vách. Cẩn thận bị ban biên tập nhìn thấy phim gốc, là cậu mất fan như chơi. Đến lúc đó khóc lóc gọi mẹ cũng vô ích. ”
Đối phương nghe vậy trêи mặt lộ vẻ chột dạ, sờ lên sau ót nói thầm: “Tôi nói chứ giọng điệu này của cậu sao lại giống mẹ tôi vậy. ”
Đồng đội trừng mắt dựng mày, giả bộ tức giận, “Nếu giống thì cũng giống ba cậu.” Sau đó, còn làm trò giơ tay kéo cậu ta qua, vuốt đầu nói: “Con trai ngoan, gọi ba nào. ”
Hai người lập tức vì một nan đề viễn cổ “Ai mới là ba” mà náo loạn tranh chấp, những người khác ở một bên hóng hớt đã rồi mới chậm chạp nhào tới khuyên can. Nào ngờ khuyên một hồi, chính mình lại bị làm cho mù mờ không nhận ra địch ta mà gia nhập vào hỗn chiến.
Chỉ có Giang Liễm và Minh Nhượng lớn tuổi nhất trong nhóm là vẫn ngồi yên tại chỗ, không bị các đồng đội kéo vào. Lâm Gia vẫn không tập trung được, nhân lúc hỗn loạn chưa dứt mà gỡ mũ trêи đầu xuống, trực tiếp lật qua bên phải, tỉ mỉ kiểm tra xem vành mũ một lần. Lúc xác định trêи mũ không có tên viết tắt của Giang Liễm, mới lặng lẽ thở phào một cái.
Đám người chơi hăng say bên kia rốt cuộc thở hồng hộc giải lao giữa hiệp, lần lượt ngồi xuống, sau đó mới đồng loạt lộ vẻ mặt hoang mang, “Vừa nãy đang nói tới chỗ nào rồi? ”
Minh Nhượng nhếch miệng nói tiếp: “Lâm Gia chuyển âm. ”
“Đúng, Lâm Gia chuyển âm.” Dường như còn nhớ tới mình đang gánh vác thân phận đội trưởng, sắc mặt Khưu Dặc rất nhanh bình tĩnh lại, thở hồng hộc đi tới bên trái Lâm Gia ngồi xếp bằng xuống, “Các cậu tự luyện trước đi, tôi dạy Lâm Gia phần chuyển âm. ”
Khưu Dặc ngồi cách cậu rất gần, bả vai hai người kề sát nhau, lúc đối phương nói chuyện phả ra hơi thở hào hển nóng hầm hập đập vào bên mặt cậu, Lâm Gia cảm thấy hơi khó chịu, lặng lẽ mà dịch ra bên cạnh một chút, lời bài hát đang cầm trêи tay cũng vì vậy dịch chuyển theo.
Đôi mắt Khưu Dặc đang chăm chú nhìn vào lời bài hát chưa phát hiện ra cử động của cậu, cũng theo bản năng dịch theo lời bài hát trêи tay Lâm Gia.
Trong lúc đó bất ngờ bị mũ trêи đầu Lâm Gia quẹt trúng, cậu ta ôm trán ngẩng mặt, thản nhiên nhếch miệng nói: “Sao hôm nay cậu và Giang Liễm mang mũ lưỡi trai hết vậy? Hai người có phải là lén hẹn nhau đội mũ mà không nói cho chúng tôi biết hay không? ”
Bên trong phòng học bỗng dưng yên tĩnh lại, các đồng đội đồng loạt quay đầu nhìn về phía Khưu Dặc.
“Ngẫu nhiên thôi.” Vẻ mặt Lâm Gia bình tĩnh, chỉ vào lời bài hát chuyển đề tài, “Cần tôi hát trước một lần cho cậu nghe không?”
Khưu Dặc lại không nói tiếng nào.
Nghĩ đối phương có thể là không nghe thấy, Lâm Gia hỏi lại một lần nữa.
Khưu Dặc vẫn không đáp.
Lâm Gia khó hiểu quay đầu, muốn giơ tay đẩy cậu ta, lại thấy đối phương đang nhìn chằm chằm một bên sườn mặt của mình lộ vẻ nghi hoặc.
Một giây sau, cậu nghe Khưu Dặc khẽ ôi một tiếng, chỉ vào phía bên trái mũ cậu hỏi: “Trêи mũ cậu có viết tắt tên của Giang Liễm sao? ”
Đối thoại này cuối cùng lấy một câu 'Mũ đó là của tôi' của Giang Liễm mà chấm dứt. Nếu như nói âm thầm viết tên đồng đội lên mũ mình có vẻ hơi bất thường, nhưng nếu nói là bạn bè thân thiết mượn mũ nhau đội lại càng cũng không có vẻ bình thường cho lắm.
Nhưng mà trong lòng Lâm Gia vẫn còn hơi để tâm. Một lời cậu cũng không nói đã đem mũ của Giang Liễm giữ lại để mình dùng, nghĩ như thế nào đều có vẻ rất vô lý.
Cũng không ai biết rằng, lý do chỉ vẻn vẹn là vì cậu tìm không thấy mũ mà tổ tiết mục phát cho mình.
Nửa giờ sau, Lâm Gia tìm được Giang Liễm trêи cầu thang thoát hiểm không gắn camera. Cậu muốn giải thích chuyện cái mũ, nhưng thấy đối phương đang cắm tai nghe không dây, ngồi trêи bậc cao nhất của cầu thang gọi điện thoại, lại xoay người lui ra ngoài.
Đứng ngoài cửa cầu thang thoát hiểm chờ một lát, nhưng vẫn không thấy Giang Liễm quay lại, cậu rốt cuộc hết kiên nhẫn, lần nữa đẩy cửa đi vào tìm đối phương.
Giang Liễm vẫn đang đeo tai nghe ngồi trêи bậc thang, nhưng không phải đang gọi mà là đang xem điện thoại di động. Lâm Gia không có sở thích đi rình xem riêng tư của người khác, đứng cách đó hai bước gọi tên hắn.
Giang Liễm gỡ tai nghe xuống quay đầu lại, giọng nói hời hợt: “Muốn xem không? ”
Lâm Gia khó hiểu, “Xem cái gì? ”
Giang Liễm nói:”Hậu trường phát sóng của tập ba. ”
Lâm Gia hỏi: “Hậu trường của ai? Của anh hả? ”
Giang Liễm nói: “Của cậu nữa. ”
Lâm Gia sửng sốt một giây, tuy có ngoài ý muốn nhưng lại càng mong đợi mà đi tới ngồi xuống bên cạnh đối phương, tiếp nhận tai nghe Giang Liễm đưa tới đeo vào.
Bên trong tai nghe điện thoại truyền tới âm thanh rất kỳ lạ.
Lâm Gia ngồi sát vào liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Giang Liễm, bên trêи chính xác là có cậu và Giang Liễm, thậm chí còn có cả Minh Nhượng. Liếc mắt là cậu lập tức nhận ra, nội dung hậu trường kỳ này là phát sóng cảnh trong siêu thị hôm đó, cậu cùng với Giang Liễm và Minh Nhượng hỗ động nhau trước ống kính.
Ngoài hình ảnh ra, còn kết hợp một bài nhạc nền.
Lâm Gia hỏi: “Đây là hậu trường? ”
Giang Liễm nhướng mày, “Người hâm mộ lấy hậu trường cắt ghép thành video. ”
Lâm Gia nghi ngờ, “Video gì? ”
Đối phương tạm dừng video, tiêu đề nhanh chóng đập vào mi mắt —
“[ Giang Liễm × Minh Nhượng × Lâm Gia ] Hồ ly tinh. ”
Lâm Gia kinh ngạc ngẩng đầu.
Giang Liễm mở to mắt nhìn cậu, vài giây sau thấp giọng cười nói: “Tiểu hồ ly. ”
Lời của tác giả: Minh Nhượng: Đừng tưởng rằng tôi không phát hiện anh lại lén chạy đi gặp mặt cậu ta / đừng nói thêm gì nữa/ ánh mắt của anh rõ ràng có vấn đề/ đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi/ nếu anh còn u mê không chịu hối cải/ hãy dẫn theo con hồ ly tinh kia bỏ trốn / đi cho khuất mắt tôi.
Trong phòng học đã có lác đác vài người đang ngồi tụ lại một chỗ ăn điểm tâm, Giang Liễm và Minh Nhượng còn chưa tới. Ngày hôm qua Lâm Gia vì đi ra ngoài quay quảng cáo nên tiến độ có hơi chậm, sáng nay muốn đến sớm để bù vào.
Cậu chỉ cởi áo lông nhưng không lấy mũ xuống, cầm lời bài hát ngồi trêи bệ cửa số sát hành lang học lời. Giang Liễm và Minh Nhượng lúc này đi ngang qua ngoài cửa sổ, Minh Nhượng cong một ngón tay, búng nhẹ lên sau gáy cậu, thấy cậu quay đầu thì cười nói: “Em trai chăm chỉ ghê ha. ”
Vừa lúc Lâm Gia có một đoạn hợp ca không nắm được nhịp điệu, nên một tay chống lên khung cửa sổ, cầm lời bài hát chồm nửa người ra ngoài, “Có thể giúp tôi bắt nhịp chút không? ”
“Cậu giúp đi.” Minh Nhượng tiếp nhận lời bài hát tiện tay đưa qua cho Giang Liễm, xoay người đến cửa trước bước vào phòng tập, khi nhìn thấy mấy người còn đang ăn điểm tâm trong phòng, mới mở miệng nói chuyện, “Các cậu ăn món gì ngon vậy? Cho tôi nếm thử chút nào. ”
Giang Liễm đội mũ lưỡi trai màu đen, rũ mắt đảo qua lời bài hát trong tay, dựa bên cửa sổ nhìn cậu khẽ giơ cằm ý bảo, “Cậu lại đây. ”
Lâm Gia lại chồm tới gần Giang Liễm một chút. Vành mũ của hai người đụng vào nhau, Lâm Gia nghiêng đầu, lùi ra sau để tránh vành mũ lại va vào trán Giang Liễm, khóe mắt nhìn thoáng qua, thấy vành mũ bên phải của Giang Liễm có một hàng chữ viết nho nhỏ.
Cậu tập trung nhìn vào, nhận ra đó là hai chữ cái phiên âm trong tên của Giang Liễm.
Trong lòng cậu giật mình, sau đó lại muốn lấy cái mũ mà mỗi khi ra ngoài mình hay tiện tay lấy đội ở trêи đầu xuống xem xem có phải cũng ghi tên Giang Liễm hay không. Cậu cố nhớ lại, nhưng vẫn không thể nhớ nổi, mình có từng lật xem trêи mũ Giang Liễm có viết kí tự gì hay chưa.
Giang Liễm đứng ngoài cửa sổ giơ lời bài hát đập nhẹ lên vành mũ cậu, “Nghe rõ lời tôi nói chưa? ”
Lâm Gia khó khăn lắm mới hoàn hồn, “Gì cơ? ”
Giang Liễm không vui nhướng mày, lặp lại một lần nữa những lời mới vừa giảng giải, “Giờ đã nghe rõ chưa? ”
Lâm Gia gật đầu nói rõ rồi.
Giang Liễm trả lời bài hát lại cho cậu, “Cậu hát một lần xem. ”
Lâm Gia làm theo thả chậm giọng hát hát qua một lần.
Giang Liễm nhíu mày.
Lâm Gia cũng nghe ra lúc mình chuyển âm có hơi bị chói tai, đau đầu nói: “Đoạn chuyển âm này khó quá đi.”
Trong giọng nói còn xen lẫn vài phần oán trách và nóng nảy.
Giang Liễm khẽ nhếch miệng giương mắt, “Cậu đang làm nũng với tôi đấy à? ”
Lâm Gia ngạc nhiên, khó khăn lắm mới thốt ra một chữ: “Tôi — ”
Lời phía sau đã bị Giang Liễm cắt ngang, “Nếu như là phần của một mình cậu, tôi sẽ hát giúp cậu. Còn phần hợp ca, tôi không giúp được.”
Hắn nhìn về phía Lâm Gia, “Nếu đoạn chuyển âm này người khác có thể hát được, vì sao cậu lại không khắc phục được? Nghe nhiều luyện nhiều, thời gian còn rất dài. ”
Đối phương quăng ra những lời này xong, xoay người đi đến cửa trước bước vào phòng tập. Lâm Gia bị mấy câu nói chặn họng của hắn làm cho bực mình, lập tức nhảy khỏi bệ cửa sổ đuổi theo, cố ý gọi tên đối phương: “Giang Liễm, tôi lúc nào thì — ”
Mới nói xong nửa câu đã bị Khưu Dặc đang bước vào phòng cắt đứt, hai tay đối phương cắm trong túi, một bên tai nghe nhét trong lỗ tai, một bên thì thả xuống đất, một giây trước vẫn còn rũ mắt hết sức tập trung mà hát theo, một giây sau đã kinh ngạc nhấc mí mắt lên, “Hai người mới sáng sớm ở chỗ này làm gì vậy? Diễn phim thần tượng sao? ”
Lâm Gia nhất thời nghẹn lời.
Có vài người trước và sau khi mở miệng là hai loại dáng dấp khác nhau, những người hâm mộ hận không thể chặn miệng bọn họ lại, để bọn họ vĩnh viễn cũng đừng mở miệng nói chuyện nữa. Lời này đại khái là dùng cho người như Khưu Dặc.
Sau khi các đồng đội đến đông đủ, Khưu Dặc thân làm đội trưởng bắt đầu tổ chức cho mọi người luyện hát. Thực tập sinh trong nhóm ai cũng có trình độ vocal rất khá, chỉ là âm vực và kiểu hát của mỗi người không giống nhau thôi, nên muốn hợp ca tám loại âm vực một cách hoàn hảo nhất, cũng không phải chuyện đơn giản.
Đoạn giữa giọng hơi cao, lúc đang chuyển âm, giọng hát của Lâm Gia lại hơi chói tai. Các đồng đội nhao nhao cổ vũ cậu, lúc đầu còn nghiêm túc, nhưng sau đó càng nói càng lạc đề.
Người này nói:”Dù sao thì cũng còn sớm, cố gắng luyện là được. ”
Người kia nói: “Nếu như thật sự không được nữa, bọn tôi đi xin thầy tắt micro của cậu. ”
Còn có người gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, lúc diễn tập ghi âm vào, chờ đến khi công diễn hát nhép là được rồi. ”
Đồng đội ngồi bên cạnh đánh vào gáy cậu ta một cái nói: “Cậu điên hả? Hát nhép thì không được mở micro, mà phần sau thì phải hát thật. Cái tốt không học, cái xấu thì nhớ vanh vách. Cẩn thận bị ban biên tập nhìn thấy phim gốc, là cậu mất fan như chơi. Đến lúc đó khóc lóc gọi mẹ cũng vô ích. ”
Đối phương nghe vậy trêи mặt lộ vẻ chột dạ, sờ lên sau ót nói thầm: “Tôi nói chứ giọng điệu này của cậu sao lại giống mẹ tôi vậy. ”
Đồng đội trừng mắt dựng mày, giả bộ tức giận, “Nếu giống thì cũng giống ba cậu.” Sau đó, còn làm trò giơ tay kéo cậu ta qua, vuốt đầu nói: “Con trai ngoan, gọi ba nào. ”
Hai người lập tức vì một nan đề viễn cổ “Ai mới là ba” mà náo loạn tranh chấp, những người khác ở một bên hóng hớt đã rồi mới chậm chạp nhào tới khuyên can. Nào ngờ khuyên một hồi, chính mình lại bị làm cho mù mờ không nhận ra địch ta mà gia nhập vào hỗn chiến.
Chỉ có Giang Liễm và Minh Nhượng lớn tuổi nhất trong nhóm là vẫn ngồi yên tại chỗ, không bị các đồng đội kéo vào. Lâm Gia vẫn không tập trung được, nhân lúc hỗn loạn chưa dứt mà gỡ mũ trêи đầu xuống, trực tiếp lật qua bên phải, tỉ mỉ kiểm tra xem vành mũ một lần. Lúc xác định trêи mũ không có tên viết tắt của Giang Liễm, mới lặng lẽ thở phào một cái.
Đám người chơi hăng say bên kia rốt cuộc thở hồng hộc giải lao giữa hiệp, lần lượt ngồi xuống, sau đó mới đồng loạt lộ vẻ mặt hoang mang, “Vừa nãy đang nói tới chỗ nào rồi? ”
Minh Nhượng nhếch miệng nói tiếp: “Lâm Gia chuyển âm. ”
“Đúng, Lâm Gia chuyển âm.” Dường như còn nhớ tới mình đang gánh vác thân phận đội trưởng, sắc mặt Khưu Dặc rất nhanh bình tĩnh lại, thở hồng hộc đi tới bên trái Lâm Gia ngồi xếp bằng xuống, “Các cậu tự luyện trước đi, tôi dạy Lâm Gia phần chuyển âm. ”
Khưu Dặc ngồi cách cậu rất gần, bả vai hai người kề sát nhau, lúc đối phương nói chuyện phả ra hơi thở hào hển nóng hầm hập đập vào bên mặt cậu, Lâm Gia cảm thấy hơi khó chịu, lặng lẽ mà dịch ra bên cạnh một chút, lời bài hát đang cầm trêи tay cũng vì vậy dịch chuyển theo.
Đôi mắt Khưu Dặc đang chăm chú nhìn vào lời bài hát chưa phát hiện ra cử động của cậu, cũng theo bản năng dịch theo lời bài hát trêи tay Lâm Gia.
Trong lúc đó bất ngờ bị mũ trêи đầu Lâm Gia quẹt trúng, cậu ta ôm trán ngẩng mặt, thản nhiên nhếch miệng nói: “Sao hôm nay cậu và Giang Liễm mang mũ lưỡi trai hết vậy? Hai người có phải là lén hẹn nhau đội mũ mà không nói cho chúng tôi biết hay không? ”
Bên trong phòng học bỗng dưng yên tĩnh lại, các đồng đội đồng loạt quay đầu nhìn về phía Khưu Dặc.
“Ngẫu nhiên thôi.” Vẻ mặt Lâm Gia bình tĩnh, chỉ vào lời bài hát chuyển đề tài, “Cần tôi hát trước một lần cho cậu nghe không?”
Khưu Dặc lại không nói tiếng nào.
Nghĩ đối phương có thể là không nghe thấy, Lâm Gia hỏi lại một lần nữa.
Khưu Dặc vẫn không đáp.
Lâm Gia khó hiểu quay đầu, muốn giơ tay đẩy cậu ta, lại thấy đối phương đang nhìn chằm chằm một bên sườn mặt của mình lộ vẻ nghi hoặc.
Một giây sau, cậu nghe Khưu Dặc khẽ ôi một tiếng, chỉ vào phía bên trái mũ cậu hỏi: “Trêи mũ cậu có viết tắt tên của Giang Liễm sao? ”
Đối thoại này cuối cùng lấy một câu 'Mũ đó là của tôi' của Giang Liễm mà chấm dứt. Nếu như nói âm thầm viết tên đồng đội lên mũ mình có vẻ hơi bất thường, nhưng nếu nói là bạn bè thân thiết mượn mũ nhau đội lại càng cũng không có vẻ bình thường cho lắm.
Nhưng mà trong lòng Lâm Gia vẫn còn hơi để tâm. Một lời cậu cũng không nói đã đem mũ của Giang Liễm giữ lại để mình dùng, nghĩ như thế nào đều có vẻ rất vô lý.
Cũng không ai biết rằng, lý do chỉ vẻn vẹn là vì cậu tìm không thấy mũ mà tổ tiết mục phát cho mình.
Nửa giờ sau, Lâm Gia tìm được Giang Liễm trêи cầu thang thoát hiểm không gắn camera. Cậu muốn giải thích chuyện cái mũ, nhưng thấy đối phương đang cắm tai nghe không dây, ngồi trêи bậc cao nhất của cầu thang gọi điện thoại, lại xoay người lui ra ngoài.
Đứng ngoài cửa cầu thang thoát hiểm chờ một lát, nhưng vẫn không thấy Giang Liễm quay lại, cậu rốt cuộc hết kiên nhẫn, lần nữa đẩy cửa đi vào tìm đối phương.
Giang Liễm vẫn đang đeo tai nghe ngồi trêи bậc thang, nhưng không phải đang gọi mà là đang xem điện thoại di động. Lâm Gia không có sở thích đi rình xem riêng tư của người khác, đứng cách đó hai bước gọi tên hắn.
Giang Liễm gỡ tai nghe xuống quay đầu lại, giọng nói hời hợt: “Muốn xem không? ”
Lâm Gia khó hiểu, “Xem cái gì? ”
Giang Liễm nói:”Hậu trường phát sóng của tập ba. ”
Lâm Gia hỏi: “Hậu trường của ai? Của anh hả? ”
Giang Liễm nói: “Của cậu nữa. ”
Lâm Gia sửng sốt một giây, tuy có ngoài ý muốn nhưng lại càng mong đợi mà đi tới ngồi xuống bên cạnh đối phương, tiếp nhận tai nghe Giang Liễm đưa tới đeo vào.
Bên trong tai nghe điện thoại truyền tới âm thanh rất kỳ lạ.
Lâm Gia ngồi sát vào liếc nhìn màn hình điện thoại di động của Giang Liễm, bên trêи chính xác là có cậu và Giang Liễm, thậm chí còn có cả Minh Nhượng. Liếc mắt là cậu lập tức nhận ra, nội dung hậu trường kỳ này là phát sóng cảnh trong siêu thị hôm đó, cậu cùng với Giang Liễm và Minh Nhượng hỗ động nhau trước ống kính.
Ngoài hình ảnh ra, còn kết hợp một bài nhạc nền.
Lâm Gia hỏi: “Đây là hậu trường? ”
Giang Liễm nhướng mày, “Người hâm mộ lấy hậu trường cắt ghép thành video. ”
Lâm Gia nghi ngờ, “Video gì? ”
Đối phương tạm dừng video, tiêu đề nhanh chóng đập vào mi mắt —
“[ Giang Liễm × Minh Nhượng × Lâm Gia ] Hồ ly tinh. ”
Lâm Gia kinh ngạc ngẩng đầu.
Giang Liễm mở to mắt nhìn cậu, vài giây sau thấp giọng cười nói: “Tiểu hồ ly. ”
Lời của tác giả: Minh Nhượng: Đừng tưởng rằng tôi không phát hiện anh lại lén chạy đi gặp mặt cậu ta / đừng nói thêm gì nữa/ ánh mắt của anh rõ ràng có vấn đề/ đây là lần cảnh cáo cuối cùng của tôi/ nếu anh còn u mê không chịu hối cải/ hãy dẫn theo con hồ ly tinh kia bỏ trốn / đi cho khuất mắt tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook