Lặng Thinh
-
Chương 35: Kề tai nói nhỏ
Phân đoạn hỗ động kết thúc thì chính thức tiến vào phân đoạn chọn bài hát.
Đầu tiên là sáu người trong phòng Lâm Gia nắm trong tay đặc quyền, cậu xếp ở vị trí thứ sáu. Xếp trước là Hạ Đông Thiền sau khi chọn xong, nhân viên công tác dùng loa phát thanh thông báo cậu rời phòng.
Lâm Gia đứng dậy rời khỏi phòng, trêи cửa phòng học đối diện hành lang quả nhiên dán tám bài hát được ghi rõ ràng bằng giấy trắng mực đen. Cậu ngước mắt đảo qua các bài hát một lượt, mới đột nhiên hiểu ra ám chỉ trong câu nói kia của Giang Liễm.
Bởi vì bài hát trêи cửa căn phòng đầu tiên ở cuối hành lang, có tên là .
(Tên gốc丛林月光: ánh trăng rừng.)
Cậu không hề do dự mà đẩy cửa phòng ra.
Mười giây sau, cậu nghe tên Giang Liễm vọng ra từ cái loa gắn trong phòng. Trêи hành lang trống rỗng ngoài cửa, có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
Giang Liễm xuất hiện.
Tiếng bước chân của đối phương hơi dừng lại trêи hành lang, đi về hướng ngược lại căn phòng mà Lâm Gia chọn. Trong mắt Lâm Gia hiện lên nghi hoặc, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi một bước về phía cánh cửa.
Một giây kế tiếp, tiếng bước chân bên ngoài lại như đang thay đổi phương hướng, từ từ bước tới vị trí của cậu.
Vẻ mặt Lâm Gia hơi thả lỏng, khoảng khắc đứng ở cửa nghe thấy tiếng động lại nhẹ nhàng nhíu mày. Cách ván cửa mỏng, cậu thấp thoáng nghe được Giang Liễm dừng lại bên ngoài căn phòng sát vách.
Cậu nhớ lại tờ giấy dán trêи cửa phòng học kia. Bài hát tên là < Thủ hướng thư kϊƈɦ >, cũng là bốn chữ, nhưng lại không hề liên quan đến hai chữ “Tùng lâm”x
(*Tên gốc: 取向狙击, tra ra bài My Type của iKon. Mình không dịch nghĩa gốc là vì nó có liên quan với đoạn sau, nên moi người chịu khó đọc chú thích nhé.)
Cậu im lặng chờ giây lát, nhưng vẫn luôn không thể nghe được tiếng bước chân của đối phương vang lên lần nữa. Trong lòng Lâm Gia dần dần căng thẳng, nhẩm lại vài lần tên bài hát ở phòng sát vách, do dự trong mắt càng ngày càng rõ ràng.
Giang Liễm hình như cũng chưa từng nói rõ, mà chỉ ám chỉ bằng hai chữ “Tùng lâm”.Thêm vào đó, Lâm Gia mặc dù không chơi CS, nhưng cũng đã nghe qua CS là trò chơi đột kϊƈɦ.
Nếu là trò chơi đột kϊƈɦ, thì nhất định sẽ liên quan đến hai từ “thư kϊƈɦ”. Cán cân trong lòng đung đưa không ngừng giữa hai bài hát đó, bất kể chọn bài nào trong số đó, kết hợp với câu nói ám thị của Giang Liễm kia mà phân tích thì đều có vẻ hợp lý.
(*thư kϊƈɦ trong tên bài hát Thủ hướng thư kϊƈɦ, thư kϊƈɦ là: đánh úp.)
Lâm Gia còn bắt đầu hoài nghi, mình có thể ngay từ đầu đã chọn sai rồi không.
Cán cân trong lòng ngày càng nghiêng về phía < Thủ hướng thư kϊƈɦ >. Cậu giơ tay đặt lên chốt cửa, quay đầu liếc cameras trong góc tường, sau đó xoay đầu lại, buông mắt nhìn chốt cửa hai giây.
Mặc dù không nói qua thực tập sinh đã chọn phòng rồi thì không thể tự ý mở cửa ra ngoài, nhưng nếu kiên quyết muốn đi ra thì vẫn tính là phạm quy.
Hai giây sau, Lâm Gia đi về phía trước một bước, chuẩn bị đẩy cửa ra.
Nhưng mà bàn tay nắm chốt cửa còn chưa dùng sức, cánh cửa trước mặt đã bị người từ bên ngoài kéo ra trước một bước, Lâm Gia theo lực kéo nhìn vào người đang đứng ngoài cửa.
Đối phương thuận thế giơ hai tay lên ôm cậu vào lòng, khẽ cười kề sát vào tai cậu: “Vào cửa đã nhận được cái ôm nồng nhiệt như vậy, là dành cho người kéo cánh cửa này hay chỉ dành cho một người nào đó? ”
Lâm Gia nghe tiếng lui ra phía sau một bước, trái tim treo cao trong lồng ngực ngay lúc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Giang Liễm, rốt cục cũng nhẹ nhàng mà hạ xuống.
Cậu và Giang Liễm ở trong phòng học chờ không bao lâu, Minh Nhượng và Khưu Dặc cũng chân trước tiếp chân sau mà đẩy cửa vào. Ba thứ hạng cao ở vòng loại đều chọn cùng một bài hát, < Tùng lâm ánh trăng > cuối cùng trở thành nhóm duy nhất trong mười nhóm có ba thành viên lớp A (3A), cũng là nhóm đáng mong đợi nhất.
Mười nhóm không cần dùng chung phòng tập với nhau, Giang Liễm vẫn lựa chọn phòng lớp A làm phòng luyện tập của nhóm. Cùng lúc đó, tập thứ hai của chương trình cũng đúng giờ phát sóng.
Tám thành viên tổ < Tùng lâm ánh trăng > tranh thủ chút thời gian đến phòng chiếu xem. Tập thứ hai lấy chủ đề là nhiệm vụ công diễn trêи sân khấu, ống kính của Lâm Gia chỉ xuất hiện ở ký túc xá, lúc Giang Liễm và Ôn Miễn dạy phụ đạo thanh nhạc cho cậu. Sân khấu công diễn cũng không ngoài dự liệu của cậu, phần của cậu đều là những cảnh quay ở xa.
Chỉ là lúc này đây, tâm trạng của Lâm Gia bình tĩnh hơn so với lần trước rất nhiều. Cậu thậm chí còn phân tâm ra để phân tích biểu cảm của mình dưới ống kính chỉ trong vỏn vẹn hai phút kia.
Buổi chiều là theo thường lệ sẽ phân chia nhiệm vụ và vị trí của từng người trong nhóm. Đồng đội của lần công diễn thứ hai còn nhiều hơn lần trước hai người, điều đó cũng có ý nghĩa là phần thể hiện của mỗi người sẽ càng ít hơn.
Điều vui vẻ duy nhất là, khi tám người nhìn qua vũ đạo trong video, ngoài C vị ra, bảy người còn lại đều sẽ có vài giây được đứng giữa sân khấu trình diễn.
Lúc chọn đội trưởng, Khưu Dặc ồn ào nhấc tay lên tiếng: “C vị chắc chắn không tới phiên tôi, vậy tôi tự đề cử chức đội trưởng. ”
Nhưng không nghĩ tới chức vị đội trưởng này ngoại trừ cậu ta ra cũng chẳng có ai tranh cử, danh hiệu đội trưởng cũng thuận lợi rơi xuống đầu Khưu Dặc.
Lúc chọn C vị, chỉ có hai người Giang Liễm và Minh Nhượng nhấc tay. Đội trưởng Khưu Dặc mới nhậm chức tổ chức cho hai người thi một đoạn killing-part, sáu người còn lại sẽ bỏ phiếu chọn. Kết quả bỏ phiếu cuối cùng quyết định ra Giang Liễm ở C vị.
Cậu ta tuyên bố C vị xong, ngồi xổm xuống vỗ đầu vai Lâm Gia hỏi: “Sao cậu không đi tranh? ”
Lâm Gia nghiêng đầu hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ thắng? ”
Khưu Dặc nhếch môi cười nói: “Tại sao không thể thắng? Nói không chừng Giang Liễm trực tiếp nhường luôn C vị cho cậu thì sao? ”
Tiếng nói của đối phương vừa dứt, sắc mặt bảy người không ai giống ai. Lâm Gia mang khuôn mặt kỳ lạ nhìn cậu ta chằm chằm, “Vì sao trực tiếp nhường cho tôi? ”
Khưu Dặc khựng lại, không ý thức được lời của mình có chỗ nào nghiêm trọng, sắc mặt chần chờ nhìn lại cậu, “Cậu là thực tập sinh Giang Liễm muốn hợp tác nhất, vì sao Giang Liễm không thể trực tiếp nhường C vị cho cậu được? ”
Lâm Gia nghẹn họng.
Cậu gần như có thể ngay lập tức khẳng định rằng, Khưu Dặc là một thẳng nam từ đầu đến chân. Một thẳng nam mãi mãi cũng sẽ không ý thức được lời nói từ chính miệng mình phát ra có bao nhiêu gay.
Minh Nhượng tranh cử C vị thất bại, tất cả mọi người gần như đều cho rằng hắn sẽ tham dự tranh cử vị trí main dancer. Nhưng mà đối phương vẫn luôn giữ bộ dáng hờ hững, làm như không hề có hứng thú gì với vị trí main dancer này vậy.
Khưu Dặc nói với ba người tranh cử: “Các cậu solo một đoạn, chúng ta lại bỏ phiếu chọn. ”
Giang Liễm chợt mở miệng: “Chờ đã. ”
Khưu Dặc sửng sốt,”Có chuyện gì sao? ”
Giang Liễm chậm rãi đứng lên, “Thêm một người nữa. ”
Vẻ mặt Khưu Dặc vô cùng kinh ngạc, “C vị không thể đồng thời làm main dancer. ”
“Tôi nói mình tranh cử khi nào?” Giang Liễm khẽ mỉm cười một cái, xoay người giơ tay, kéo Lâm Gia từ dưới đất dậy, một tay khoát lên đầu vai Lâm Gia, mặt không thay đổi, “Thêm cậu ấy nữa. ”
Người cạnh tranh từ ba người tăng lên bốn người, người bỏ phiếu từ năm người giờ thành bốn người. Lâm Gia tạm thời gia nhập vào cạnh tranh vị trí main dancer, tuy đứng nhảy bên cạnh ba người kia nhưng không hề sợ hãi chút nào.
Thành viên khác trong nhóm trước đó chưa bao giờ chú ý quá nhiều đến Lâm Gia nay hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ rằng nền tảng vũ đạo của cậu không những không kém, mà còn rất tốt.
Cuối cùng lúc bỏ phiếu, hai người Giang Liễm và Minh Nhượng đương nhiên sẽ bình chọn cho Lâm Gia, Khưu Dặc cũng bỏ cho Lâm Gia. Phiếu của một người còn lại đã không có ý nghĩa gì nữa.
Lâm Gia chỉ giữa đường gia nhập nhưng đã giành được vị trí main dancer từ trong tay ba người kia.
Nhân viên công tác đem huy chương dành cho C vị và đội trưởng đến, Minh Nhượng cách đối phương gần nhất tiện tay tiếp nhận, lấy huy chương C vị ra ném cho Lâm Gia, sau đó gọi Khưu Dặc tới, giúp cậu ta cài huy chương lên trước ngực.
Lâm Gia chụp được huy chương xoay đầu đưa cho Giang Liễm, “Của anh. ”
Giang Liễm nói: “Cậu cài giúp tôi.”
Lâm Gia nghe vậy, liếc thấy Minh Nhượng đang giúp Khưu Dặc cài huy chương, vẻ mặt bình tĩnh mà quỳ xuống trước mặt Giang Liễm, chồm người tới tiến đến trước ngực đối phương, một tay vút lên áo lớp của Giang Liễm, tay kia lật mặt sau huy chương gỡ kim băng nhỏ ra cài lên ngực đối phương.
Giang Liễm cũng bất chợt chồm người về trước, môi lướt qua qua gò má cậu, dừng lại bên dái tai cậu, hơi thở vừa thấp vừa trầm: “Giúp cậu lấy được main dancer, cậu định cảm ơn tôi thế nào đây? ” . Đọc Truyện
Động tác cài huy chương của Lâm Gia khựng lại, nhưng vẫn duy trì tư thế thoáng rũ đầu, khuôn mặt thậm chí chưa từng nghiêng qua, không chút hoang mang mà phản bác: “Cái này chẳng lẽ không phải dựa vào thực lực của tôi để lấy? ”
“Minh Nhượng từ trước đến nay không phải người nhìn thực lực mà bỏ phiếu.” Giang Liễm nhẹ nhàng mỉm cười một cái, “Tôi cũng không phải. ”
Vẻ mặt Lâm Gia hơi cứng lại, dường như đã thoáng dự cảm được điều gì nên tần suất tim đập không thể khống chế nhanh hơn vài lần, giọng nói cố gắng bình tĩnh: “Anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào? ”
Đôi mắt Giang Liễm đầy thâm ý, đều đều mở miệng nói: “Đã đến lúc thực hiện giao dịch của chúng ta rồi. ”
Lâm Gia mím môi lại, không biết là bị lời nói trắng trợn của Giang Liễm làm chấn động, hay là bị hơi thở lúc nói chuyện của đối phương phun ra quấy nhiễu tâm tư, trong nhất thời không biết làm sao nên vẫn chưa kịp trả lời.
Giang Liễm không vui nhíu mày.
Một giây kế tiếp, Lâm Gia cảm nhận được lỗ tai bên phải truyền tới cảm giác khác thường mới hoàn hồn lại.
Giang Liễm cắn tai phải của cậu.
Cậu và Giang Liễm mặt đối mặt ngồi dưới đất, bên trái là tiếng la hét ầm ĩ huyên náo xen lẫn tiếng cười của những thành viên khác, bên phải là một bức tường rất dày.
Không người nào chú ý tới động tĩnh giữa hai người bọn họ, từ góc độ của máy thu hình trong góc nhà nhìn qua, cũng chỉ nghĩ rằng cậu và Giang Liễm đang xúm lại thầm thì với nhau.
Dù vậy, tim Lâm Gia vẫn đập chậm một nhịp.
Lời của tác giả: Tiểu kịch trường, fan cp: Ca ca đệ đệ ở trong phòng tập lén lút kề tai nói nhỏ có ai không biết đâu??? Fan only: Fan cp bị gì vậy??? Mắt không tốt đừng có nhìn bậy. Ca ca đệ đệ chỉ là đang thầm thì to nhỏ thôi.
Đầu tiên là sáu người trong phòng Lâm Gia nắm trong tay đặc quyền, cậu xếp ở vị trí thứ sáu. Xếp trước là Hạ Đông Thiền sau khi chọn xong, nhân viên công tác dùng loa phát thanh thông báo cậu rời phòng.
Lâm Gia đứng dậy rời khỏi phòng, trêи cửa phòng học đối diện hành lang quả nhiên dán tám bài hát được ghi rõ ràng bằng giấy trắng mực đen. Cậu ngước mắt đảo qua các bài hát một lượt, mới đột nhiên hiểu ra ám chỉ trong câu nói kia của Giang Liễm.
Bởi vì bài hát trêи cửa căn phòng đầu tiên ở cuối hành lang, có tên là .
(Tên gốc丛林月光: ánh trăng rừng.)
Cậu không hề do dự mà đẩy cửa phòng ra.
Mười giây sau, cậu nghe tên Giang Liễm vọng ra từ cái loa gắn trong phòng. Trêи hành lang trống rỗng ngoài cửa, có thể nghe thấy tiếng bước chân ngày càng rõ ràng.
Giang Liễm xuất hiện.
Tiếng bước chân của đối phương hơi dừng lại trêи hành lang, đi về hướng ngược lại căn phòng mà Lâm Gia chọn. Trong mắt Lâm Gia hiện lên nghi hoặc, vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi một bước về phía cánh cửa.
Một giây kế tiếp, tiếng bước chân bên ngoài lại như đang thay đổi phương hướng, từ từ bước tới vị trí của cậu.
Vẻ mặt Lâm Gia hơi thả lỏng, khoảng khắc đứng ở cửa nghe thấy tiếng động lại nhẹ nhàng nhíu mày. Cách ván cửa mỏng, cậu thấp thoáng nghe được Giang Liễm dừng lại bên ngoài căn phòng sát vách.
Cậu nhớ lại tờ giấy dán trêи cửa phòng học kia. Bài hát tên là < Thủ hướng thư kϊƈɦ >, cũng là bốn chữ, nhưng lại không hề liên quan đến hai chữ “Tùng lâm”x
(*Tên gốc: 取向狙击, tra ra bài My Type của iKon. Mình không dịch nghĩa gốc là vì nó có liên quan với đoạn sau, nên moi người chịu khó đọc chú thích nhé.)
Cậu im lặng chờ giây lát, nhưng vẫn luôn không thể nghe được tiếng bước chân của đối phương vang lên lần nữa. Trong lòng Lâm Gia dần dần căng thẳng, nhẩm lại vài lần tên bài hát ở phòng sát vách, do dự trong mắt càng ngày càng rõ ràng.
Giang Liễm hình như cũng chưa từng nói rõ, mà chỉ ám chỉ bằng hai chữ “Tùng lâm”.Thêm vào đó, Lâm Gia mặc dù không chơi CS, nhưng cũng đã nghe qua CS là trò chơi đột kϊƈɦ.
Nếu là trò chơi đột kϊƈɦ, thì nhất định sẽ liên quan đến hai từ “thư kϊƈɦ”. Cán cân trong lòng đung đưa không ngừng giữa hai bài hát đó, bất kể chọn bài nào trong số đó, kết hợp với câu nói ám thị của Giang Liễm kia mà phân tích thì đều có vẻ hợp lý.
(*thư kϊƈɦ trong tên bài hát Thủ hướng thư kϊƈɦ, thư kϊƈɦ là: đánh úp.)
Lâm Gia còn bắt đầu hoài nghi, mình có thể ngay từ đầu đã chọn sai rồi không.
Cán cân trong lòng ngày càng nghiêng về phía < Thủ hướng thư kϊƈɦ >. Cậu giơ tay đặt lên chốt cửa, quay đầu liếc cameras trong góc tường, sau đó xoay đầu lại, buông mắt nhìn chốt cửa hai giây.
Mặc dù không nói qua thực tập sinh đã chọn phòng rồi thì không thể tự ý mở cửa ra ngoài, nhưng nếu kiên quyết muốn đi ra thì vẫn tính là phạm quy.
Hai giây sau, Lâm Gia đi về phía trước một bước, chuẩn bị đẩy cửa ra.
Nhưng mà bàn tay nắm chốt cửa còn chưa dùng sức, cánh cửa trước mặt đã bị người từ bên ngoài kéo ra trước một bước, Lâm Gia theo lực kéo nhìn vào người đang đứng ngoài cửa.
Đối phương thuận thế giơ hai tay lên ôm cậu vào lòng, khẽ cười kề sát vào tai cậu: “Vào cửa đã nhận được cái ôm nồng nhiệt như vậy, là dành cho người kéo cánh cửa này hay chỉ dành cho một người nào đó? ”
Lâm Gia nghe tiếng lui ra phía sau một bước, trái tim treo cao trong lồng ngực ngay lúc ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Giang Liễm, rốt cục cũng nhẹ nhàng mà hạ xuống.
Cậu và Giang Liễm ở trong phòng học chờ không bao lâu, Minh Nhượng và Khưu Dặc cũng chân trước tiếp chân sau mà đẩy cửa vào. Ba thứ hạng cao ở vòng loại đều chọn cùng một bài hát, < Tùng lâm ánh trăng > cuối cùng trở thành nhóm duy nhất trong mười nhóm có ba thành viên lớp A (3A), cũng là nhóm đáng mong đợi nhất.
Mười nhóm không cần dùng chung phòng tập với nhau, Giang Liễm vẫn lựa chọn phòng lớp A làm phòng luyện tập của nhóm. Cùng lúc đó, tập thứ hai của chương trình cũng đúng giờ phát sóng.
Tám thành viên tổ < Tùng lâm ánh trăng > tranh thủ chút thời gian đến phòng chiếu xem. Tập thứ hai lấy chủ đề là nhiệm vụ công diễn trêи sân khấu, ống kính của Lâm Gia chỉ xuất hiện ở ký túc xá, lúc Giang Liễm và Ôn Miễn dạy phụ đạo thanh nhạc cho cậu. Sân khấu công diễn cũng không ngoài dự liệu của cậu, phần của cậu đều là những cảnh quay ở xa.
Chỉ là lúc này đây, tâm trạng của Lâm Gia bình tĩnh hơn so với lần trước rất nhiều. Cậu thậm chí còn phân tâm ra để phân tích biểu cảm của mình dưới ống kính chỉ trong vỏn vẹn hai phút kia.
Buổi chiều là theo thường lệ sẽ phân chia nhiệm vụ và vị trí của từng người trong nhóm. Đồng đội của lần công diễn thứ hai còn nhiều hơn lần trước hai người, điều đó cũng có ý nghĩa là phần thể hiện của mỗi người sẽ càng ít hơn.
Điều vui vẻ duy nhất là, khi tám người nhìn qua vũ đạo trong video, ngoài C vị ra, bảy người còn lại đều sẽ có vài giây được đứng giữa sân khấu trình diễn.
Lúc chọn đội trưởng, Khưu Dặc ồn ào nhấc tay lên tiếng: “C vị chắc chắn không tới phiên tôi, vậy tôi tự đề cử chức đội trưởng. ”
Nhưng không nghĩ tới chức vị đội trưởng này ngoại trừ cậu ta ra cũng chẳng có ai tranh cử, danh hiệu đội trưởng cũng thuận lợi rơi xuống đầu Khưu Dặc.
Lúc chọn C vị, chỉ có hai người Giang Liễm và Minh Nhượng nhấc tay. Đội trưởng Khưu Dặc mới nhậm chức tổ chức cho hai người thi một đoạn killing-part, sáu người còn lại sẽ bỏ phiếu chọn. Kết quả bỏ phiếu cuối cùng quyết định ra Giang Liễm ở C vị.
Cậu ta tuyên bố C vị xong, ngồi xổm xuống vỗ đầu vai Lâm Gia hỏi: “Sao cậu không đi tranh? ”
Lâm Gia nghiêng đầu hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu cảm thấy tôi sẽ thắng? ”
Khưu Dặc nhếch môi cười nói: “Tại sao không thể thắng? Nói không chừng Giang Liễm trực tiếp nhường luôn C vị cho cậu thì sao? ”
Tiếng nói của đối phương vừa dứt, sắc mặt bảy người không ai giống ai. Lâm Gia mang khuôn mặt kỳ lạ nhìn cậu ta chằm chằm, “Vì sao trực tiếp nhường cho tôi? ”
Khưu Dặc khựng lại, không ý thức được lời của mình có chỗ nào nghiêm trọng, sắc mặt chần chờ nhìn lại cậu, “Cậu là thực tập sinh Giang Liễm muốn hợp tác nhất, vì sao Giang Liễm không thể trực tiếp nhường C vị cho cậu được? ”
Lâm Gia nghẹn họng.
Cậu gần như có thể ngay lập tức khẳng định rằng, Khưu Dặc là một thẳng nam từ đầu đến chân. Một thẳng nam mãi mãi cũng sẽ không ý thức được lời nói từ chính miệng mình phát ra có bao nhiêu gay.
Minh Nhượng tranh cử C vị thất bại, tất cả mọi người gần như đều cho rằng hắn sẽ tham dự tranh cử vị trí main dancer. Nhưng mà đối phương vẫn luôn giữ bộ dáng hờ hững, làm như không hề có hứng thú gì với vị trí main dancer này vậy.
Khưu Dặc nói với ba người tranh cử: “Các cậu solo một đoạn, chúng ta lại bỏ phiếu chọn. ”
Giang Liễm chợt mở miệng: “Chờ đã. ”
Khưu Dặc sửng sốt,”Có chuyện gì sao? ”
Giang Liễm chậm rãi đứng lên, “Thêm một người nữa. ”
Vẻ mặt Khưu Dặc vô cùng kinh ngạc, “C vị không thể đồng thời làm main dancer. ”
“Tôi nói mình tranh cử khi nào?” Giang Liễm khẽ mỉm cười một cái, xoay người giơ tay, kéo Lâm Gia từ dưới đất dậy, một tay khoát lên đầu vai Lâm Gia, mặt không thay đổi, “Thêm cậu ấy nữa. ”
Người cạnh tranh từ ba người tăng lên bốn người, người bỏ phiếu từ năm người giờ thành bốn người. Lâm Gia tạm thời gia nhập vào cạnh tranh vị trí main dancer, tuy đứng nhảy bên cạnh ba người kia nhưng không hề sợ hãi chút nào.
Thành viên khác trong nhóm trước đó chưa bao giờ chú ý quá nhiều đến Lâm Gia nay hiện lên vẻ mặt kinh ngạc, dường như không ngờ rằng nền tảng vũ đạo của cậu không những không kém, mà còn rất tốt.
Cuối cùng lúc bỏ phiếu, hai người Giang Liễm và Minh Nhượng đương nhiên sẽ bình chọn cho Lâm Gia, Khưu Dặc cũng bỏ cho Lâm Gia. Phiếu của một người còn lại đã không có ý nghĩa gì nữa.
Lâm Gia chỉ giữa đường gia nhập nhưng đã giành được vị trí main dancer từ trong tay ba người kia.
Nhân viên công tác đem huy chương dành cho C vị và đội trưởng đến, Minh Nhượng cách đối phương gần nhất tiện tay tiếp nhận, lấy huy chương C vị ra ném cho Lâm Gia, sau đó gọi Khưu Dặc tới, giúp cậu ta cài huy chương lên trước ngực.
Lâm Gia chụp được huy chương xoay đầu đưa cho Giang Liễm, “Của anh. ”
Giang Liễm nói: “Cậu cài giúp tôi.”
Lâm Gia nghe vậy, liếc thấy Minh Nhượng đang giúp Khưu Dặc cài huy chương, vẻ mặt bình tĩnh mà quỳ xuống trước mặt Giang Liễm, chồm người tới tiến đến trước ngực đối phương, một tay vút lên áo lớp của Giang Liễm, tay kia lật mặt sau huy chương gỡ kim băng nhỏ ra cài lên ngực đối phương.
Giang Liễm cũng bất chợt chồm người về trước, môi lướt qua qua gò má cậu, dừng lại bên dái tai cậu, hơi thở vừa thấp vừa trầm: “Giúp cậu lấy được main dancer, cậu định cảm ơn tôi thế nào đây? ” . Đọc Truyện
Động tác cài huy chương của Lâm Gia khựng lại, nhưng vẫn duy trì tư thế thoáng rũ đầu, khuôn mặt thậm chí chưa từng nghiêng qua, không chút hoang mang mà phản bác: “Cái này chẳng lẽ không phải dựa vào thực lực của tôi để lấy? ”
“Minh Nhượng từ trước đến nay không phải người nhìn thực lực mà bỏ phiếu.” Giang Liễm nhẹ nhàng mỉm cười một cái, “Tôi cũng không phải. ”
Vẻ mặt Lâm Gia hơi cứng lại, dường như đã thoáng dự cảm được điều gì nên tần suất tim đập không thể khống chế nhanh hơn vài lần, giọng nói cố gắng bình tĩnh: “Anh muốn tôi cảm ơn anh thế nào? ”
Đôi mắt Giang Liễm đầy thâm ý, đều đều mở miệng nói: “Đã đến lúc thực hiện giao dịch của chúng ta rồi. ”
Lâm Gia mím môi lại, không biết là bị lời nói trắng trợn của Giang Liễm làm chấn động, hay là bị hơi thở lúc nói chuyện của đối phương phun ra quấy nhiễu tâm tư, trong nhất thời không biết làm sao nên vẫn chưa kịp trả lời.
Giang Liễm không vui nhíu mày.
Một giây kế tiếp, Lâm Gia cảm nhận được lỗ tai bên phải truyền tới cảm giác khác thường mới hoàn hồn lại.
Giang Liễm cắn tai phải của cậu.
Cậu và Giang Liễm mặt đối mặt ngồi dưới đất, bên trái là tiếng la hét ầm ĩ huyên náo xen lẫn tiếng cười của những thành viên khác, bên phải là một bức tường rất dày.
Không người nào chú ý tới động tĩnh giữa hai người bọn họ, từ góc độ của máy thu hình trong góc nhà nhìn qua, cũng chỉ nghĩ rằng cậu và Giang Liễm đang xúm lại thầm thì với nhau.
Dù vậy, tim Lâm Gia vẫn đập chậm một nhịp.
Lời của tác giả: Tiểu kịch trường, fan cp: Ca ca đệ đệ ở trong phòng tập lén lút kề tai nói nhỏ có ai không biết đâu??? Fan only: Fan cp bị gì vậy??? Mắt không tốt đừng có nhìn bậy. Ca ca đệ đệ chỉ là đang thầm thì to nhỏ thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook