Lặng Thinh
Chương 21: Cúp điện

Lâm Gia muốn nói lại thôi, “Bây giờ luôn sao? ”

Giang Liễm tùy ý đáp:”Cậu muốn ghi nợ cũng được. ”

Lâm Gia thở dài một hơi, cười chân thành nói: “Vậy ghi nợ trước đi! ”

Hai người trở lại phòng học, bốn đồng đội trong nhóm còn chưa đi, Giang Liễm triệu tập mọi người lại, ngắn gọn nói qua chuyện mình sẽ hát đệm cho Lâm Gia, lý do cuối cùng đưa ra vẫn là: “Đoàn kết rất quan trọng. ”

Bốn người không nghi ngờ gì, sau khi giải tán thì mỗi người đến căn tin ăn cơm chiều. Minh Nhượng cũng đã kết thúc luyện tập với đội viên trong tổ, rời đi cùng Giang Liễm.

Ôn Miễn đi trước hỏi Lâm Gia: “Cậu đi không? ”

Lâm Gia liếc mắt nhìn thời gian, “Tôi đi với Hạ Đông Thiền.”

Ôn Miễn gật đầu, đi trước với Nhan Thường Phi.

Bên trong phòng học bỗng chốc không còn ai, Lâm Gia đóng cửa sổ ở hành lang lại, đi đến bệ cửa sổ lấy áo lông của mình, dự định đến chỗ Hạ Đông Thiền bên kia.

Trong nháy mắt cầm áo lên, tạp chí MODE rơi vào trong tầm nhìn. Lâm Gia sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chuyện buổi trưa, lại ôm áo lông ngồi xuống bệ cửa sổ, kéo rèm cửa sổ qua bên trái che mình lại, sau đó mở tạp chí ra.

Một mặt giấy trống không, mặt khác lại có chữ. Tưởng là giấy ghi chú Giang Liễm để lại, cậu lật tờ giấy qua, sau đó liếc mắt nhận ra, trêи giấy không phải chữ của Giang Liễm.

Nhìn vào chữ viết, lúc cậu vừa tới ký túc xá, đã từng một lần nhìn thấy chữ viết của Giang Liễm, còn là viết tên của cậu. Nhưng mà cậu vẫn có ký ức sâu sắc đối với chữ viết của Giang Liễm.

Chữ trêи giấy ghi chú khác xa với chữ của Giang Liễm.

Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Giang Liễm gối đầu lên tạp chí nghỉ ngơi. Nếu không phải là Giang Liễm viết, như vậy tờ giấy này có thể là viết cho Giang Liễm. Cậu cũng không xác định được, bản thân Giang Liễm có nhìn thấy tờ giấy này hay không có.

Có người muốn lén hẹn gặp Giang Liễm.

Cậu lặng lẽ nhìn thời gian và địa điểm ghi trêи giấy, trong lòng rối bời. Một trăm thực tập sinh ở cùng một khu ký túc xá, lại cùng một lầu huấn luyện luyện tập, có chuyện gì không thể ban ngày ban mặt đứng trước mặt nói?

Lâm Gia hơi hiếu kỳ.

Lẩm bẩm thời gian là hai ngày sau mấy lần, cậu xé giấy ghi chú thành mảnh nhỏ nắm trong lòng bàn tay, kéo màn ra ôm áo lông nhảy xuống bệ cửa số, muốn đặt tạp chí lại trêи sàn nhà trong phòng học phụ.

Chợt có người ở phía sau gọi cậu.

Lâm Gia đang chột dạ, nghe vậy mí mắt nhẹ nhàng run lên, giả vờ bình tĩnh xoay người lại, thấy Hạ Đông Thiền đứng ở cạnh cửa vẫy tay với cậu.

Chậm rãi thở ra một hơi, Lâm Gia đi tới chỗ đối phương, “Các cậu tập xong rồi hả? ”

“Xong rồi.” Hạ Đông Thiền đỡ khung cửa phòng học, vẻ mặt kỳ quái, “Cậu mới từ chỗ nào chui ra vậy? Tôi vừa mới đứng ở ngoài cửa sổ, tìm toàn phòng học cũng không thấy cậu. ”

“Ở bệ cửa sổ bên kia.” Lâm Gia giơ ngón tay lên chỉ về hướng bệ cửa sổ, “Có thể là bị rèm cửa che mất. ”

Hạ Đông Thiền hiểu rõ, ánh mắt lại đặt lên tạp chí trong tay cậu, “Cậu cũng xem cái này?”

Lâm Gia nghe vậy nhướng mày, “Còn ai xem nữa sao? ”

“Lịch Nguyên đấy!” Hạ Đông Thiền nhíu mày, “Lần thi đấu nhóm nhỏ này bọn tôi không phải chọn cùng một ca khúc sao? Cho nên bình thường vẫn luôn luyện tập trong cùng một phòng. Cậu biết không, người thiết kế sân khấu cho cậu ta và tôi là cùng một người, nên tôi luôn đặc biệt chú ý cậu ta hơn. Tôi thấy cậu ta để vài quyển tạp chí thế này trong phòng tập. ”

“Vậy à?” Giả vờ như mới nhớ tới, Lâm Gia bổ sung, “Tôi không xem, tạp chí này tôi nhặt được ở trong phòng, cậu chờ một chút, tôi để lại chỗ cũ rồi đi. ”

Sau khi ăn cơm tối xong, main dancer Nhan chăm chỉ nhất trong đội tập trung mọi người luyện thêm hai giờ nữa. Mọi người tích cực hưởng ứng, trong lúc luyện tập mồ hôi và thể lực dù tiêu hao nhưng lại rất phấn khích.

Lúc mười giờ hơn, cả tòa lầu huấn luyện đột nhiên bị cúp điện.

Lúc đó bọn Lâm Gia đang tiến hành xếp đội hình, sáu người xếp thành hình tam giác ngược đứng ở trước gương.

Nhạc dạo qua đi, Lâm Gia đứng ở giữa phải lùi nhanh ra sau, Trình Trì và Ôn Miễn đứng hai bên Lâm Gia cũng di chuyển lùi về sau. Mà ba người Kỳ Hoãn và Nhan Thường Phi đứng ở hai bên, cùng với Giang Liễm đứng ở C vị phía sau sẽ phải chen vào giữa đi lên, làm đội hình trở lại hình tam giác đứng.

Là một lần biến đổi đội hình tương đối lớn.

Sáu người tập trung nghe nhạc, trong nháy mắt nhạc dạo biến mất, mọi người đồng thời di chuyển.

Âm nhạc lại chợt ngừng lại, cùng lúc đó, toàn bộ khu phòng học và hành lang đều chìm vào bóng tối. Ngay cả bốn cái cameras trong góc, cũng dừng lại không di chuyển nữa.

Tối đến đưa tay cũng không thấy được năm ngón.

Đội hình trở nên hỗn loạn, Kỳ Hoãn hoảng sợ hét lên một tiếng, bước chân Lâm Gia rối loạn, đế giày giẫm lên mũi giày của người phía sau.

Có người đưa tay giữ lấy eo cậu, đỡ cậu lại. Dây thần kinh trong đầu Lâm Gia đứt phựt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về tấm gương đặt phía trước.

Trong gương ngoại trừ bóng tối dày đặc thì chẳng còn gì cả. Lâm Gia hít một hơi thả lỏng, lại cảm thấy lồng ngực người phía sau áp lên lưng cậu, môi dán sát vào tai cậu thấp giọng nói: “Lấy chân ra. ”

Bên tai là tiếng thảo luận ồn ào của những người khác, Lâm Gia nghe ra thanh âm của Giang Liễm, nhưng không nghe được nội dung, không nghĩ ngợi mà nghiêng mặt qua, giọng nói rất nhẹ:”Cái gì? ”

Má phải lại cạ lên môi Giang Liễm.

Đầu óc cậu trong nháy mắt trống rỗng. Theo bản năng lùi sang bên trái một bước dài, có thể rõ ràng cảm giác được gò má phải nóng rực trong bóng đêm.

Phía sau lần thứ hai truyền đến tiếng nói kinh hoảng của Kỳ Hoãn: “Ai giẫm lên chân tôi đấy? ”

Ôn Miễn ở sát bên mở miệng nói trước: “Không phải tôi. ”

Thứ hai là Trình Trì: “Không phải tớ. ”

Tiếp theo là Nhan Thường Phi: “Không phải tôi. ”

Sau đó là thanh âm có chút xa của Giang Liễm: “Không phải tôi. ”

Cuối cùng là Lâm Gia vẫn chưa hoàn hồn lại, chỉ theo bản năng trả lời: “… Cũng không phải tôi. ”

Trong phòng học bỗng dưng yên tĩnh lại.

Một giây kế tiếp, Kỳ Hoãn thét lên nhảy lên lưng người bên cạnh, tứ chi bám chặt vào đối phương, tiếng nói yếu ớt mà nghẹn ngào: “Nhưng mà, trong phòng học chỉ có sáu người chúng ta thôi. ”

Mấy người ở gần đó nhanh chóng lấy Lâm Gia làm trung tâm mà lui lại tản ra, còn lại Lâm Gia ở tại chỗ bất động rốt cục cũng phản ứng kịp, “Xin lỗi, tôi nhầm, vừa rồi chắc là tôi giẫm lên cậu. ”

Trong bóng tối liên tiếp xả ra tiếng thở.

Mấy phút trôi qua cũng chưa có điện, mấy người mò mẫm đi ra ngoài, đụng phải thực tập sinh ở phòng học khác đang tụ tập trêи hành lang, trong đó còn có bạn cùng phòng của Ôn Miễn và Nhan Thường Phi.

Ôn Miễn hỏi: “Sao đột nhiên lại cúp điện thế?”

Bạn cùng phòng nghe tiếng quay đầu lại, “Không biết, nhưng mà hình như toàn bộ đảo đều cúp hết. ”

Nhan Thường Phi nói: “Đêm nay có điện lại không? ”

Bạn cùng phòng lắc đầu, “Chúng tôi cũng không biết. ”

“Lúc này nếu như ai có điện thoại di động thì tốt rồi.” Kỳ Hoãn thở dài, “Gọi điện thoại cho nhân viên công tác hỏi tình hình một chút. ”

Những người khác nhất thời hai mặt nhìn nhau.

“Tôi có điện thoại di động.” Có người trong bóng tối giơ tay, “Tôi có điện thoại di động. Nhưng mà nếu bây giờ gọi điện thoại tới, không phải đang chủ động thừa nhận với nhân viên công tác tôi giấu điện thoại di động sao? ”

“Cái này thì dễ thôi, các cậu ai biết giả giọng?” Ôn Miễn cười đến thích thú, “Nếu như nhân viên công tác tới kiểm tra, chúng ta liều chết không thừa nhận, mà nếu như bọn họ bên kia ghi âm lại, cũng không tra ra được ai là người đã gọi điện thoại. ”

Những người còn lại cậu một lời, tôi một lời, bắt đầu thảo luận tính khả thi của biện pháp này.

Còn chưa thống nhất lý do, nhân viên công tác đã cầm đèn pin lên lầu, “Trạm điện trêи đảo xảy ra chút vấn đề, làm toàn bộ hệ thống điện tê liệt tạm thời, các cậu về ký túc xá tắm rửa nghỉ ngơi trước, bên ký túc xá có máy phát điện. ”

Nhóm thực tập sinh ngoan ngoãn gật đầu, mỗi người xoay người trở về phòng học lấy đồ của mình.

Lâm Gia và Nhan Thường Phi trở lại phòng học lấy áo lông của sáu người treo trêи bệ cửa sổ, trong lúc mang quần áo ra dường như có cái gì bị rớt xuống bệ cửa sổ, phát ra một âm thanh nhỏ. Nhưng mà trong phòng học một mảnh tối đen, hai người vội vã đi ra ngoài, ai cũng không quá mức để ý đến.

Sau khi cúp điện trêи hành lang vừa tối vừa lạnh, muốn cầm đúng quần áo của mình thực sự quá khó khăn, mọi người dứt khoát sờ soạng mặc đại vào.

Trong nháy mắt khoát áo lông lên người, hương vị sữa tắm quen thuộc tràn vào mũi Lâm Gia. Cậu lập tức phản ứng lại, mình đang mặc áo của Giang Liễm.

Sáu người đi ra tòa nhà, Trình Trì và Kỳ Hoãn muốn đi siêu thị mua đồ dùng hàng ngày, còn lại bốn người men theo ánh trăng cùng nhau trở về phòng ngủ. Ôn Miễn và Nhan Thường Phi kề vai đi ở phía trước, Lâm Gia và Giang Liễm chậm rãi đi sau.

Gió lạnh thổi qua mặt, Lâm Gia theo thói quen đội mũ sau áo lông lên, vùi cả khuôn mặt vào sâu trong áo lông, hít một hơi hương vị trêи áo khoác.

Hít xong mới chợt nhớ tới, Giang Liễm đã có thói quen không thích xài chung đũa với người khác, nên có thể cũng không thích mặc chung quần áo với người khác.

Cậu từ trong áo lông ngẩng mặt lên, “Anh dùng sữa tắm gì mà giữ mùi lâu như vậy?”

Giang Liễm liếc nhìn cậu một cái, vẻ mặt thản nhiên, “Cậu đang mặc áo của tôi? ”

Lâm Gia hỏi: “Đổi liền bây giờ sao? ”

Giang Liễm thờ ơ đáp: “Về ký túc xá hẵn đổi. ”

Lâm Gia đáp một tiếng được, lại lẩm bẩm thì thào: “Áo của tôi còn không biết bị ai mặc nữa… ”

Sau đó, lại xoay mình chợt nhớ lại, chìa khoá ký túc xá vẫn còn ở trong túi áo lông. Trong lòng cậu cảm thấy chùng xuống, dừng chân lại, ngước mắt nhìn về phía bóng lưng Giang Liễm đi lướt qua, “Trong túi áo anh có chìa khóa không? ”

Giang Liễm dừng bước xoay người, đối diện với ánh mắt của cậu, “Sao vậy? ”

“Chìa khóa ký túc xá tôi để trong túi áo lông.” Lâm Gia nói.

Giang Liễm giang hai cánh tay ra, vẻ mặt lạnh nhạt mà đứng tại chỗ nhìn cậu, “Tự cậu qua đi sờ xem. ”

Lâm Gia nhíu mày tiến lên, hai tay cho vào túi áo lông của đối phương. Hai bên túi đều trống không, không có bất kỳ vật gì.

Giữa chân mày cậu càng nhăn chặt hơn, thất vọng lấy hai tay ra, “Không có. ”

Giang Liễm không nói thêm, “Mất thì mất thôi. ”

Lâm Gia nghe vậy nhìn hắn, “Mất chìa khoá, nếu không có ai ở trong phòng, tôi về phòng thế nào đây? ”

Giang Liễm nói: “Hiện tại đang cúp điện, bạn cùng phòng của cậu ngoại trừ ở trong ký túc xá đợi còn có thể đi đâu? ”

Lâm Gia không nói gì.

“Yên tâm,” Giang Liễm nhẹ nhàng mỉm cười một cái, “Chìa khoá hẳn là ở trong túi những người khác. ”

Lâm Gia bắt đầu suy nghĩ có nên quay lại tìm hay không.

Thấy cậu không đáp, giống như mất hết kiên nhẫn, Giang Liễm lạnh lùng nhướng mày, “Cậu không đi, thì tôi về trước đây. ”

Đối phương bỏ lại những lời này, thì thực sự đút túi quần cất bước đi về phía trước, không quay đầu lại chờ cậu.

Lâm Gia theo bản năng bước lên một bước, rồi lại lập tức phản ứng, chính mình cũng không phải là một cô gái ban đêm đi đường còn cần người đi cùng, tại sao phải mong đợi đuổi theo.

Cậu quay đầu đi ngược lại, đi không được hai bước lại nghĩ, trêи tay mình không có công cụ để chiếu sáng, quay lại cũng là phí công. Dứt khoát đổi chủ ý, quyết định đi lên trước hỏi Ôn Miễn và Nhan Thường Phi một câu.

Một giây xoay người kia cổ tay đã bị giữ lại.

“Được rồi, về ký túc xá trước đi!” Giang Liễm ở dưới ánh trăng híp mắt nhìn cậu, “Nếu như trong túi bọn họ cũng không có, tôi quay lại tìm với cậu. ”

Lời của tác giả: Giang Liễm, vốn là phải đi về, nhưng nghĩ lại thấy người còn chưa đuổi tới tay, nên đành quay lại dỗ một chút! Mặc dù không có cp phụ nhưng cũng không phải chỉ dừng lại ở tình huynh đệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương