Lặng Thinh
Chương 13: Kẹp cà vạt

Thời gian ghi hình sân khấu cho Ca khúc chủ đề vừa lâu vừa rắc rối, Lâm Gia cũng không xem đến cuối.

Buổi tối còn có ghi hình càng quan trọng hơn, địa điểm là ở cầu thang trong phòng học chính. Nhân viên công tác yêu cầu toàn bộ thực tập sinh mặc vest đồng phục, Lâm Gia trở về ký túc xá tắm rửa một cái, lục bộ vest trong tủ quần áo ra thay.

Vest may vừa người, nhưng mà Lâm Gia không biết đeo cà vạt.

Cậu đứng ở bên giường sờ sờ dưới gối muốn dùng điện thoại di động tìm video dạy cách đeo và vạt. Mò một lúc mới nhớ ra, điện thoại di động đã nộp lên.

Lâm Gia nghĩ tới quá trình Giang Liễm ngồi bên sân khấu đeo cà vạt rồi làm theo. Trong đầu ngoài ngón tay thon dài đẹp đẽ của Giang Liễm ra, cái gì cũng không nhớ nổi.

Cậu kéo cà vạt trêи cổ xuống, thuận tay gấp lại đút vào túi áo khoát, nhìn thấy còn chưa đến giờ cao điểm nên đến căn tin ăn cơm chiều.

Thực tập sinh tham gia ghi hình cho Ca khúc chủ đề hình như mới giải tán, xa xa có thể nhìn thấy bóng người chen chúc trong phòng ăn, tiếng cười đùa chợt cao chợt thấp vang lên.

Lâm Gia vén rèm cửa đi vào, nhìn quanh một vòng cửa sổ và bàn ăn bên trong phòng ăn. Tất cả mọi người đều mặc đồng phục như nhau, muốn tìm được Hạ Đông Thiền từ trong những người này có chút khó khăn.

Tới quầy gọi một phần cơm sốt thịt, cậu bưng đến bàn ăn ít người trong góc. Trong phòng ăn đều là ghế sô pha dài bốn người và sáu người ngồi, mỗi băng ghế dài đều cách nhau bằng một bức tường thấp.

Lúc đi tới vẫn chưa chú ý, đi vòng qua ngồi vào bàn ăn thường ngồi trước nay, trong tầm mắt đột nhiên lộ ra một góc đồng phục đỏ tím, sô pha đã có người ngồi xuống trước rồi.

Lâm Gia dừng bước chân lại, bưng khay thức ăn xoay người muốn đến đối diện ngồi.

Phía sau đã có người kêu tên cậu, âm cuối vì không quá chắc chắn mà nâng cao: “Lâm Gia? ”

Lâm Gia quay đầu lại, thấy Minh Nhượng một tay chống cằm, lộ ra nửa người nhìn vào chỗ cậu đứng liếc mắt. Lúc thấy rõ mặt cậu, cười híp mắt mở miệng: “Quả nhiên là cậu nha. Tôi đã nói rồi, cái ót màu đen này nhìn khá giống mà. Cậu thay đồ khác đến cả tôi còn không nhận ra được. ”

Lâm Gia ngước mắt cười cười, bưng khay thức ăn bước tới trước một bước, quả nhiên phát hiện Giang Liễm ngồi ở ghế sa lon đối diện Minh Nhượng, sườn mặt cúi thấp dáng vẻ thờ ơ.

Cậu đứng gần Minh Nhượng hơn, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Minh Nhượng, mở miệng trước: “Các anh thấy Hạ Đông Thiền đâu không? ”

Minh Nhượng lười biếng hỏi lại: “Ai là Hạ Đông Thiền? ”

Mặt Lâm Gia lộ vẻ không có gì, “Là bạn cùng phòng của tôi, lớp A. ”

Minh Nhượng cố nhớ lại, nhếch khóe miệng không nói tiếp.

Nhưng Giang Liễm lại nâng mắt liếc về đối diện, câu hỏi không hề liên quan đến Hạ Đông Thiền: “Cà vạt của cậu đâu? ”

Lâm Gia nói: “Ở trong túi. ”

Giang Liễm gật đầu, thản nhiên nói: “Vì sao không đeo? ”

Vẻ mặt Lâm Gia hơi ngượng ngùng, nhưng vẫn thoải mái đáp: “Tôi không biết thắt. ”

Giang Liễm nghe vậy đầu lông mày khẽ giơ lên, ánh mắt từ trêи một nút áo chưa cài của Lâm Gia thu lại.

Mặt Minh Nhượng lại lộ vẻ trêu tức, “Không biết thắt cà vạt, thì vẫn là em trai nhỏ chưa lớn lên nha. ”

Cũng không phản bác lại lời của hắn, Lâm Gia vùi đầu hết sức tập trung mà ăn.

Minh Nhượng chợt cảm thấy không thú vị, bỏ đôi đũa trong tay xuống đứng dậy hỏi người đối diện bàn ăn: “Tôi đi gọi canh, cậu có lấy không? ”

Giang Liễm hỏi: “Canh gì? ”

Minh Nhượng nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn chưa nghĩ ra trả lời thế nào.

Lâm Gia ngồi ở bên cạnh nuốt cơm trong miệng xuống, xen vào nói: “Hôm nay có canh bắp nấu thịt sườn. ”

Giang Liễm nói: “Lấy. ”

Minh Nhượng đứng dậy đi ra khỏi ghế dài, bóng lưng rất nhanh biến mất trong tầm mắt. Lâm Gia thu mắt lại, múc một muỗng nước sốt thịt bỏ vào trong miệng.

Lại thoáng nhìn thấy Giang Liễm thả đũa trong tay xuống, đốt ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, nói với cậu: “Đứng lên. ”

Lâm Gia vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu, “Làm gì?”

Giang Liễm không nói gì, đứng dậy.

Lâm Gia có vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn chậm rãi đứng lên.

Giang Liễm hơi nghiêng người, một tay lướt qua mặt bàn cho vào trong túi áo khoác của cậu, từ bên trong lấy ra một cái cà vạt gấp có chút nhăn nhúm, nói với cậu: “Cậu xích tới chút. ”

Dường như nhận thấy được ý đồ của đối phương, hai tay của Lâm Gia để ở bên cạnh không tự chủ nắm lại, nửa người trêи theo lời Giang Liễm nói nghiêng về phía trước.

Giang Liễm đưa đầu ngón tay dài nắm nút áo sơ mi của cậu, thay cậu cài lại, rồi thắt caravat cho cậu. Ngón tay lại thỉnh thoảng lướt qua trái cổ của Lâm Gia, Lâm Gia cúi thấp đầu sắc mặt vẫn bình tĩnh, trái cổ lại nhẹ nhàng run một cái.

Sau khi thắt cà vạt xong, một góc cà vạt bị gấp cong lại. Có vẻ không hài lòng nheo mắt, Giang Liễm giơ tay lên cởi nút áo trêи cùng của đồng phục mình.

Duới cái nhìn chăm chăm của Lâm Gia, gỡ cái kẹp màu bạc trêи cà vạt xuống, cúi người kẹp nó lên cà vạt của Lâm Gia.

Sau khi kẹp xong, cái tay nắm cà vạt của Giang Liễm cũng không buông ra.

Vẻ mặt Lâm Gia vẫn đang sững sờ, trong mắt dường như chỉ còn lại cái kẹp màu bạc của Giang Liễm.

Ngón tay nắm cà vạt của Giang Liễm hơi dùng sức, kéo người đến gần hắn thêm một chút.

Lâm Gia bất ngờ không kịp chuẩn bị mà khom người về phía trước một cái, hai tay nhanh chóng chống lên mặt bàn giữ thăng bằng.

Trong nháy mắt hô hấp đan xen, Giang Liễm nhìn về phía cậu, giọng nói hờ hững: “Nghĩ xong chưa? ”

Thời gian toàn bộ quá trình vô cùng ngắn ngủi, Lâm Gia thậm chí còn không kịp trả lời.

Tiếng bước chân phía sau đã tiến đến gần, Giang Liễm buông cậu ra ngồi trở lại ghế sa lon. Minh Nhượng bưng hai chén canh đi tới, vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Lâm Gia, “Cậu đứng dậy làm gì? ”

Lâm Gia nghe vậy hoàn hồn, khóe môi cười có lệ, vội vã ngồi xuống. Chuyện thứ nhất không phải là đi nhìn Giang Liễm, mà là che đậy tốt thần sắc mất tự nhiên trêи mặt, cài nút áo khoác lại, giấu cái kẹp cà vạt kia đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương