“ sao không vào trong mà đứng ở đây làm gì”.

Giọng nói của Lăng Hạo tự nhiên vang lên sau lưng.

Hạ An Ngôn hơi khựng lại, chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Lăng Hạo.
Hạ An Ngôn trông thấy anh tiến gần về phía mình.
Quả thực Lăng Hạo sở hữu tất cả những khí chất đặc biệt thu hút sự chúý của người khác.
Hôm nay không phải đến công ty nên anh ăn mặc rất thoải mái.


Áo len cổ cao màu sáng đơn giản, quần dài thẳng tắp, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đen.

Cách ăn mặc của anh hôm nay, khiến Hạ An Ngôn thấy anh chân thật hơn và có phần dễ gần gũi hơn trước.
- “ à, bà nội bảo em ra xem anh đã về chưa”.
- “ ừ, vào trong đi”
Lăng Hạo tiến lại gần ôm eo Hạ An Ngôn đi vào trong.
Hành động của Lăng Hạo làm cô bất ngờ, gương mặt thoáng chốc đã đỏ ứng.
- “hôm nay anh mặc như vậy.

Thật đẹp”.
Lăng Hạo khựng lại nhìn vào cô, rất lâu sau anh mới cười nhẹ “ em là đang công khai tỏ tình tôi sao”.
Hạ An Ngôn cúi đầu không trả lời tiếp tục đi.
Vào đến sảnh tiệc, khách khứa đang rộn ràng trò chuyện.

Lăng Hạo vừa mới bước đến cửa thì trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh.


Lúc nhìn thấy Lăng Hạo nắm tay Hạ An Ngôn bước vào, những vị khách lúc nãy xì xầm chế nhạo Hạ An Ngôn giờ đây im bặt, không ai dám nói tiếng nào.
Chỉ trong nháy mắt, những người đó đều nghĩ thân phận Lăng thiếu phu nhân của Hạ An Ngôn không phải là hữu danh vô thực.
Nguyễn Nhã Hân thấy cảnh tượng trước mắt, không cam lòng mà lườm nguýt Hạ An Ngôn.

Tại sao lúc nào cô cũng là người được mọi người quan tâm, không nuốt trôi cục tức này Nguyễn Nhã Hân tươi cười đi tới quàng tay anh “ Lăng Hạo, anh có mệt không”.
Hạ An Ngôn thấy như vậy thức thời buông tay Lăng Hạo ra đi về phía bà nội.

Nhìn Hạ An Ngôn hành động như vậy Lăng Hạo khó chịu nhưng vẫn không để lộ trên gương mặt.
Vẻ mặt lạnh lùng của Lăng Hạo vẫn giữ được nụ cười vừa phải với mọi người.
“ Lăng Hạo” Nguyễn Nhã Hân nũng nịu lây tay anh “ Lăng Hạo , anh xem mọi người đã có mặt đầy đủ hết rồi.

Chỉ còn đợi anh về để chúc thọ bà nội và cùng bà nội cắt bánh thôi”.
Lăng Hạo bước tới “ bà nội, chúc người đại thọ tốt lành, cùng vui cùng khoẻ với chúng con “
- “ ta chỉ cần, con đối xử tốt với bảo bối của ta một chút là ta đã vui đã khoẻ nhiều rồi “ bà ôm lấy Lăng Hạo nói lời này chỉ có mình anh nghe.
Lúc này, Tần Thiên và Tần Lãng cùng bước vào.


Cả hai cùng bước về phía bà “ bà nội, đại thọ tốt lành”
- “ hai tên tiểu tử các con, sao đến bây giờ mới tới” ngoài miệng tuy trách móc nhưng trong lòng thật sự rất vui vẻ.
- “ nào Tiểu Ngôn lại đây, có mặt đầy đủ năm đứa rồi, các con cùng bà nội thổi nến và cắt bánh nhanh lên”.

Trang Tử Khâm vui vẻ thúc giục mọi người.
Không khí trong phòng tiệc ấm cúng, rộn ràng, vui vẻ.

Nguyễn Nhã Hân cứ bám dính lấy Lăng Hạo, còn Hạ An Ngôn thì không biết nói chuyện gì với anh em họ Tần mà cười đến nức nẻ.
Lần đầu tiên thấy Hạ An Ngôn vui đến như vậy, Lăng Hạo thấy bực bội, cô vui vẻ như vậy nhưng không phải đối với anh.
Nhìn thấy Lăng Hạo cứ đưa mắt về phía Hạ An Ngôn, Nguyễn Nhã Hân siết chặt nắm đấm “ Hạ An Ngôn, qua đêm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là sống không bằng chết” ( nghĩ thầm trong lòng)
Đến tận buổi chiều, khách lui tới chúc thọ và tặng quà đã về hơn phân nữa thì tiệc mừng thọ của gia đình mới chính thức bắt đầu vào buổi tối.
Lăng Viện không còn đón tiếp khách bên ngoài nữa, hiện giờ trong phòng đều là bà con của nhà họ Lăng..


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương