Lang Tế Chiến Thần
-
C26: Quỳ xuống nói chuyện
“Nhưng tôi không hề thích hắn.” Bạch Dao ngẩng đầu nhìn Diệp Tân, lúc nói ra lời này, đôi mắt xinh đẹp của cô vẫn vô cùng bình tĩnh.
Diệp Lân nhướn mày hỏi: “Không thích thì không gả thôi.”
Bạch Dao thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Không được đâu, công ty của nhà gặp chút vấn đề, vừa hay nhà Chu Thuỵ lại có thể giúp đỡ, yêu cầu của bọn họ chính là lấy tôi, tôi cũng muốn từ chối nhưng không có cách để chối từ!”
Ở trong mấy gia tộc hào môn sẽ luôn bị dính đến mấy việc như vậy.
Diệp Lân nhướn mày hỏi tiếp: “Thế nên, cậu định nhờ tôi giúp cậu hả?”
Bạch Dao lắc đầu nói: “Cậu có thể giúp tôi cái gì? Nếu trước đây cậu không xảy ra chuyện thì thành tích vẫn tốt, được nhà họ Diệp coi trọng có lẽ còn giúp được tôi một chút.”
Diệp Lân thầm tức cười.
Thực tế hắn của hiện tại đã không thèm quan tâm nhà họ Diệp rồi!
Hắn có thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, trong 6 năm làm Người Gác Đêm hắn đã có nhân mạch rộng khắp, có không ít sản nghiệp ở nước ngoài, hơn nữa còn có chỗ dựa vững chãi như Người Gác Đêm nữa….
Tuy hắn không quay về Giang thành, nhưng thực tế thì cha mẹ vẫn được hắn sắp xếp ổn thoả.
“Có lẽ.. tôi thực sự có thể giúp cậu.” Diệp Lân sờ mũi.
Bạch Dao nhíu mày, sau đó nói: “Diệp Lân, cậu cũng biết với tính cách như vậy nên tôi không có nhiều bạn bè khác giới, thâm chí là không có, chỉ có mình cậu, 9 năm qua đi rồi tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện khi trước nữa, em họ tôi cũng đã lập gia đình, cậu cũng khó khăn lắm mới ra tù, tối qua tôi đã bảo Uyển Uyển giới thiệu cậu đến công ty cô ấy làm việc, cố sống cho tốt đi!”
Diệp Lân câm nín, hiển nhiên câu nói hôm qua của anh không đáng, Bạch Dao không hề nghe lọt tai!
Hắn bĩu môi nói: “Cho nên cậu tìm tôi là để nói mấy lời này hả?”
“Tôi nói rồi, tôi không có nhiều bạn khác giới.” Bạch Dao nói: “Hơn nữa 9 năm không gặp nên muốn gặp lại cậu một lần. Nói chuyện riêng với cậu một chút… hôm qua có Chu Thuỵ ở đây nên nếu nói chuyện với cậu thì anh ta sẽ không vui!”
Trong lòng Diệp Tân hơi động, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Dao.
Chín năm, tuổi Bạch Dao có lớn hơn nhưng dường như tính cách của cô vẫn không hề thay đổi, nét lạnh lùng thanh nhã từ tận cốt tuỷ vẫn còn đấy.
Bạch Dao thấy Diệp Lân nhìn mình thì mặt hơi ửng đỏ.
“Cậu thực sự không muốn gả cho Chu Thuỵ sao?” Diệp Lân hỏi lại.
“Không muốn thì sao chứ? Đã đính hôn rồi.” Bạch Dao nói: “Nếu không gả, trong nhà gánh tổn thất nặng nề, người nhà không cho phép đâu.”
Diệp Lân khẽ cười, nói: “Tôi hiểu rồi!”
Bạch Dao nghe thấy lời Diệp Tân nói thì hơi nhíu mày, sau đó cô lắc đầu.
Cô không biết Diệp Lân có thể làm gì, cô chỉ đành lắc đầu, nhìn ra ngoài rồi nói: “Uyển Uyển vào đi!”
Giang Uyển Uyển đi vào, trên mặt còn thoáng lộ hai cái lúm đồng tiền: “Sớm vậy mà hai người đã nói xong rồi sao!”
Bạch Dao gật đầu sau đó đứng lên: “Chúng ta phải về thôi nếu không Chu Thuỵ hỏi đến thì phiền to.”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi sau đó gật đầu nói: “Được rồi, tôi tiễn hai người.”
Giang Uyển Uyển đi thanh toán, ba người rời khỏi quán trà, đi đến bãi đỗ xe bên cạnh!
“Hử?” Mới ra khỏi quán trà không lâu, lông mày Diệp Lân hơi nhướn lên, hắn cảm thấy đằng sau đang có người bám theo hắn.
Thấy hai người Giang Uyển Uyển rời đi, Diệp Lân xoa xoa gáy nói: “Mẹ nó, quên không hỏi mấy cô ấy đến Giang thành làm gì rồi.”
Cùng lúc ấy, có hai người đi đến từ sau lưng hắn, một trong số đó vỗ vai Diệp Lân.
“Có việc gì?” Diệp Lân bình tĩnh hỏi.
“Anh Tinh của bọn tao gọi mày đi một chuyến.” Người tới nhìn Diệp Tân rồi thản nhiên nói.
Anh Tinh, Lam Tinh à?
Hắn lại nhớ đến chuyện Giang Uyển Uyển lấy hắn làm lá chắn.
Hôm qua hắn đã hỏi Chiết Thu Vũ về Lam Tinh này một chút, thấy gia đình anh ta cũng không tầm thường, Giang Chấn Nam đúng là nhà giàu nhất Giang Thành mà thực tế thì nhà Lam Tinh cũng chẳng kém Giang Chấn Nam là bao.
Giang thành chỉ lớn chừng này, trên phương diện làm ăn hai nhà tranh giành lẫn nhau thành ra quan hệ giữa hai nhà cũng không tốt lắm.
Cùng là con nhà giàu ở Giang thành, tuổi tác lại tương đương nên từ nhỏ Lam Tinh và Giang Uyển Uyển đã quen biết, hơn nữa hầu như học cùng một trường, sau khi lên đại học, Lam Tinh bắt đầu theo đuổi Giang Uyển Uyển!
Đúng vậy, Lam Tinh cũng tốt nghiệp đại học Lâm Hải, là trường tốt nhất trong nước, không ít nhà giàu có đều cho con em vào trường đại học này.
“Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, vừa hay có thể giải quyết phiền phức này.” Diệp Tân sờ mũi, nhìn hai người rồi nói: “Dẫn đường!”
Mấy lời này của hắn ngược lại khiến đám kia ngây người.
Bọn họ vốn cho rằng Diệp Lân sẽ từ chối, sau đó bọn sẽ uy hiếp, bày thủ đoạn của mình.
Thế nhưng Diệp Lân đồng ý cũng loại bỏ khá nhiều phiền phức cho bọn họ, một trong số đó cười âm hiểm: “Theo bọn tao.”
Nói xong, hắn huých Diệp Lân một cái.
Diệp Lân cười, đi theo bọn họ lên một chiếc xe.
“Thằng nhãi này, gan cũng không nhỏ nhỉ, một người phụ nữ như Giang Uyển Uyển mà loại mày đòi có được sao?” Sau khi khởi động xe, một tên cười lạnh nói: “Tao nói cho mày rõ, cô ấy là vợ của anh Tinh bọn tao.”
Diệp Lân chỉ cười chứ không đáp lại hắn.
“Thế mà còn cười được, chốc nữa thấy anh Tinh cũng chính là lúc mà mày phải khóc!” Trên mặt kẻ kia thoáng chút hiểm độc.
Đương nhiên, mấy lời này căn bản chẳng có chút uy hiếp gì với Diệp Lân, hắn còn có thể đi nhờ xe vào nội thành nữa, được hời rồi!
Xe đi được tầm nửa tiếng rồi dừng lại ở một gara, có mấy chiếc xe sang đậu ngoài cửa, sau khi Diệp Lân xuống xe, một tên theo dõi hắn bèn đẩy hắn vào, nói: “Vào đi!”
Diệp Tân đi vào cửa lớn, phát hiện bên trong cũng rất rộng rãi, bên ngoài nhìn như một cái gara, nhưng bên trong cái gì cũng có!
Sân tennis, sân bóng rổ cỡ nhỏ, ngăn ở giữa còn có mấy cái gác. Trong sảnh còn có mấy chiếc xe sang, Diệp Lân đếm sơ qua thì có ít nhất mười chiếc.
Giữa bãi còn có một khoảng đất trống, trên bãi bày khá nhiều sofa, mà lúc này mười mấy hai mươi nam nữ thanh niên đương ngồi trên sofa, Diệp Lân nhìn lướt qua thấy có mấy người quen!
Mà bắt mắt nhất dĩ nhiên là Lam Tinh tóc xanh. Cùng với đó là Chu Thuỵ ngồi bên cạnh hắn!
Đúng vậy, thế nào Diệp Lân cũng không ngờ được dĩ nhiên Chu Thuỵ lại ở đây, mà bên cạnh hắn còn có mấy cô nàng ăn mặc cực gợi cảm, lúc này Chu Thuỵ còn đang ôm eo mấy ả!
Trông thấy cảnh này, Diệp Lân khẽ cau mày!
Lúc Chu Thuỵ trông thấy Diệp Lân cũng thoáng chút kinh ngạc.
Ngoại trừ mấy người đó thì còn mấy người khá quen mặt, có Trần Nghị cùng Hàn Thạc với gương mặt chưa lành. Còn một số tên khác hắn cũng từng thấy trong buổi tụ hội của đám nhà giàu.
Lúc hắn đi vào, Lam Tinh đang điên cuồng khoe khoang, anh ta nói: “Anh Thuỵ, không phải em bốc phét với anh, em đã chi không ít tiền cho cái căn cứ này, nếu nói về độ xe thì trong nước cũng chẳng có mấy chỗ độ được tốt hơn chỗ em đâu, xe của mấy anh em em đều độ ở chỗ em…..”
“Anh Tinh, người đến rồi.” Hai tên dẫn Diệp Lân vào rồi nói.
Diệp Lân bị mấy người này đẩy vào trong, Chu Thuỵ thấy DIệp Lân, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cậu nói thằng này là bạn trai của Uyển Uyển à!”
Lam Tinh hơi ngạc nhiên, nhìn Chu Thuỵ rồi hỏi: “Anh Thuỵ, anh quen à?”
“Quen! Quen chứ.” Chu Thuỵ cười ha hả: “Nhưng cũng đừng để ý đến tôi, chú em muốn xử lý thế nào thì làm thế đấy, tôi không quen cậu ta, thậm chí…. Còn hơi thù nhau đấy!”
Lúc này Lam Tinh mới thở phào một hơi, hắn vắt chéo chân, hắn ngồ ngả ngớn bên đó, hếch mặt, nhìn Diệp Lân rồi nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống đi đã!
Ánh mắt của toàn bộ gần hai mươi con người đều dồn về phía Diệp Lân, mấy cô nàng nhan sắc không tệ, ăn mặc gợi cảm, dường như nhìn đến quen rồi, mấy ả nhìn Diệp Lân với vẻ xem trò.
Trần Nghị với Hàn Thạc cũng ngồi bên đó, hả hê nhìn Diệp Lân.
“Ha ha, mày nghĩ là có ông già Giang Chấn Nam kia che chở là tao sợ mày chắc? Tao không phải cái loại nhát cáy như Đào Đăng Vân đâu!” Lam Tinh nói, sắc mặt cùng lúc trầm xuống: “Tao bảo mày quỳ xuống nói chuyện, nghe không hiểu à?”
Nói xong, mấy người bên cạnh cầm gậy bóng chày, ống tuýp, vợt tennis….cùng đi về phía Diệp Lân.
Diệp Lân xoa xoa mũi, trên mặt còn cười vui vẻ thản nhiên, ánh mắt chậm rãi lướt quan Lam Tinh, sau đấy hắn mấp máy môi: “Mày mà cũng xứng sủa trước mặt tao à?”
Diệp Lân nhướn mày hỏi: “Không thích thì không gả thôi.”
Bạch Dao thở dài một hơi, lắc đầu nói: “Không được đâu, công ty của nhà gặp chút vấn đề, vừa hay nhà Chu Thuỵ lại có thể giúp đỡ, yêu cầu của bọn họ chính là lấy tôi, tôi cũng muốn từ chối nhưng không có cách để chối từ!”
Ở trong mấy gia tộc hào môn sẽ luôn bị dính đến mấy việc như vậy.
Diệp Lân nhướn mày hỏi tiếp: “Thế nên, cậu định nhờ tôi giúp cậu hả?”
Bạch Dao lắc đầu nói: “Cậu có thể giúp tôi cái gì? Nếu trước đây cậu không xảy ra chuyện thì thành tích vẫn tốt, được nhà họ Diệp coi trọng có lẽ còn giúp được tôi một chút.”
Diệp Lân thầm tức cười.
Thực tế hắn của hiện tại đã không thèm quan tâm nhà họ Diệp rồi!
Hắn có thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, trong 6 năm làm Người Gác Đêm hắn đã có nhân mạch rộng khắp, có không ít sản nghiệp ở nước ngoài, hơn nữa còn có chỗ dựa vững chãi như Người Gác Đêm nữa….
Tuy hắn không quay về Giang thành, nhưng thực tế thì cha mẹ vẫn được hắn sắp xếp ổn thoả.
“Có lẽ.. tôi thực sự có thể giúp cậu.” Diệp Lân sờ mũi.
Bạch Dao nhíu mày, sau đó nói: “Diệp Lân, cậu cũng biết với tính cách như vậy nên tôi không có nhiều bạn bè khác giới, thâm chí là không có, chỉ có mình cậu, 9 năm qua đi rồi tôi cũng không muốn nhắc đến chuyện khi trước nữa, em họ tôi cũng đã lập gia đình, cậu cũng khó khăn lắm mới ra tù, tối qua tôi đã bảo Uyển Uyển giới thiệu cậu đến công ty cô ấy làm việc, cố sống cho tốt đi!”
Diệp Lân câm nín, hiển nhiên câu nói hôm qua của anh không đáng, Bạch Dao không hề nghe lọt tai!
Hắn bĩu môi nói: “Cho nên cậu tìm tôi là để nói mấy lời này hả?”
“Tôi nói rồi, tôi không có nhiều bạn khác giới.” Bạch Dao nói: “Hơn nữa 9 năm không gặp nên muốn gặp lại cậu một lần. Nói chuyện riêng với cậu một chút… hôm qua có Chu Thuỵ ở đây nên nếu nói chuyện với cậu thì anh ta sẽ không vui!”
Trong lòng Diệp Tân hơi động, hắn ngẩng đầu nhìn Bạch Dao.
Chín năm, tuổi Bạch Dao có lớn hơn nhưng dường như tính cách của cô vẫn không hề thay đổi, nét lạnh lùng thanh nhã từ tận cốt tuỷ vẫn còn đấy.
Bạch Dao thấy Diệp Lân nhìn mình thì mặt hơi ửng đỏ.
“Cậu thực sự không muốn gả cho Chu Thuỵ sao?” Diệp Lân hỏi lại.
“Không muốn thì sao chứ? Đã đính hôn rồi.” Bạch Dao nói: “Nếu không gả, trong nhà gánh tổn thất nặng nề, người nhà không cho phép đâu.”
Diệp Lân khẽ cười, nói: “Tôi hiểu rồi!”
Bạch Dao nghe thấy lời Diệp Tân nói thì hơi nhíu mày, sau đó cô lắc đầu.
Cô không biết Diệp Lân có thể làm gì, cô chỉ đành lắc đầu, nhìn ra ngoài rồi nói: “Uyển Uyển vào đi!”
Giang Uyển Uyển đi vào, trên mặt còn thoáng lộ hai cái lúm đồng tiền: “Sớm vậy mà hai người đã nói xong rồi sao!”
Bạch Dao gật đầu sau đó đứng lên: “Chúng ta phải về thôi nếu không Chu Thuỵ hỏi đến thì phiền to.”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi sau đó gật đầu nói: “Được rồi, tôi tiễn hai người.”
Giang Uyển Uyển đi thanh toán, ba người rời khỏi quán trà, đi đến bãi đỗ xe bên cạnh!
“Hử?” Mới ra khỏi quán trà không lâu, lông mày Diệp Lân hơi nhướn lên, hắn cảm thấy đằng sau đang có người bám theo hắn.
Thấy hai người Giang Uyển Uyển rời đi, Diệp Lân xoa xoa gáy nói: “Mẹ nó, quên không hỏi mấy cô ấy đến Giang thành làm gì rồi.”
Cùng lúc ấy, có hai người đi đến từ sau lưng hắn, một trong số đó vỗ vai Diệp Lân.
“Có việc gì?” Diệp Lân bình tĩnh hỏi.
“Anh Tinh của bọn tao gọi mày đi một chuyến.” Người tới nhìn Diệp Tân rồi thản nhiên nói.
Anh Tinh, Lam Tinh à?
Hắn lại nhớ đến chuyện Giang Uyển Uyển lấy hắn làm lá chắn.
Hôm qua hắn đã hỏi Chiết Thu Vũ về Lam Tinh này một chút, thấy gia đình anh ta cũng không tầm thường, Giang Chấn Nam đúng là nhà giàu nhất Giang Thành mà thực tế thì nhà Lam Tinh cũng chẳng kém Giang Chấn Nam là bao.
Giang thành chỉ lớn chừng này, trên phương diện làm ăn hai nhà tranh giành lẫn nhau thành ra quan hệ giữa hai nhà cũng không tốt lắm.
Cùng là con nhà giàu ở Giang thành, tuổi tác lại tương đương nên từ nhỏ Lam Tinh và Giang Uyển Uyển đã quen biết, hơn nữa hầu như học cùng một trường, sau khi lên đại học, Lam Tinh bắt đầu theo đuổi Giang Uyển Uyển!
Đúng vậy, Lam Tinh cũng tốt nghiệp đại học Lâm Hải, là trường tốt nhất trong nước, không ít nhà giàu có đều cho con em vào trường đại học này.
“Dù sao cũng chẳng có chuyện gì, vừa hay có thể giải quyết phiền phức này.” Diệp Tân sờ mũi, nhìn hai người rồi nói: “Dẫn đường!”
Mấy lời này của hắn ngược lại khiến đám kia ngây người.
Bọn họ vốn cho rằng Diệp Lân sẽ từ chối, sau đó bọn sẽ uy hiếp, bày thủ đoạn của mình.
Thế nhưng Diệp Lân đồng ý cũng loại bỏ khá nhiều phiền phức cho bọn họ, một trong số đó cười âm hiểm: “Theo bọn tao.”
Nói xong, hắn huých Diệp Lân một cái.
Diệp Lân cười, đi theo bọn họ lên một chiếc xe.
“Thằng nhãi này, gan cũng không nhỏ nhỉ, một người phụ nữ như Giang Uyển Uyển mà loại mày đòi có được sao?” Sau khi khởi động xe, một tên cười lạnh nói: “Tao nói cho mày rõ, cô ấy là vợ của anh Tinh bọn tao.”
Diệp Lân chỉ cười chứ không đáp lại hắn.
“Thế mà còn cười được, chốc nữa thấy anh Tinh cũng chính là lúc mà mày phải khóc!” Trên mặt kẻ kia thoáng chút hiểm độc.
Đương nhiên, mấy lời này căn bản chẳng có chút uy hiếp gì với Diệp Lân, hắn còn có thể đi nhờ xe vào nội thành nữa, được hời rồi!
Xe đi được tầm nửa tiếng rồi dừng lại ở một gara, có mấy chiếc xe sang đậu ngoài cửa, sau khi Diệp Lân xuống xe, một tên theo dõi hắn bèn đẩy hắn vào, nói: “Vào đi!”
Diệp Tân đi vào cửa lớn, phát hiện bên trong cũng rất rộng rãi, bên ngoài nhìn như một cái gara, nhưng bên trong cái gì cũng có!
Sân tennis, sân bóng rổ cỡ nhỏ, ngăn ở giữa còn có mấy cái gác. Trong sảnh còn có mấy chiếc xe sang, Diệp Lân đếm sơ qua thì có ít nhất mười chiếc.
Giữa bãi còn có một khoảng đất trống, trên bãi bày khá nhiều sofa, mà lúc này mười mấy hai mươi nam nữ thanh niên đương ngồi trên sofa, Diệp Lân nhìn lướt qua thấy có mấy người quen!
Mà bắt mắt nhất dĩ nhiên là Lam Tinh tóc xanh. Cùng với đó là Chu Thuỵ ngồi bên cạnh hắn!
Đúng vậy, thế nào Diệp Lân cũng không ngờ được dĩ nhiên Chu Thuỵ lại ở đây, mà bên cạnh hắn còn có mấy cô nàng ăn mặc cực gợi cảm, lúc này Chu Thuỵ còn đang ôm eo mấy ả!
Trông thấy cảnh này, Diệp Lân khẽ cau mày!
Lúc Chu Thuỵ trông thấy Diệp Lân cũng thoáng chút kinh ngạc.
Ngoại trừ mấy người đó thì còn mấy người khá quen mặt, có Trần Nghị cùng Hàn Thạc với gương mặt chưa lành. Còn một số tên khác hắn cũng từng thấy trong buổi tụ hội của đám nhà giàu.
Lúc hắn đi vào, Lam Tinh đang điên cuồng khoe khoang, anh ta nói: “Anh Thuỵ, không phải em bốc phét với anh, em đã chi không ít tiền cho cái căn cứ này, nếu nói về độ xe thì trong nước cũng chẳng có mấy chỗ độ được tốt hơn chỗ em đâu, xe của mấy anh em em đều độ ở chỗ em…..”
“Anh Tinh, người đến rồi.” Hai tên dẫn Diệp Lân vào rồi nói.
Diệp Lân bị mấy người này đẩy vào trong, Chu Thuỵ thấy DIệp Lân, tựa tiếu phi tiếu nói: “Cậu nói thằng này là bạn trai của Uyển Uyển à!”
Lam Tinh hơi ngạc nhiên, nhìn Chu Thuỵ rồi hỏi: “Anh Thuỵ, anh quen à?”
“Quen! Quen chứ.” Chu Thuỵ cười ha hả: “Nhưng cũng đừng để ý đến tôi, chú em muốn xử lý thế nào thì làm thế đấy, tôi không quen cậu ta, thậm chí…. Còn hơi thù nhau đấy!”
Lúc này Lam Tinh mới thở phào một hơi, hắn vắt chéo chân, hắn ngồ ngả ngớn bên đó, hếch mặt, nhìn Diệp Lân rồi nhàn nhạt nói: “Quỳ xuống đi đã!
Ánh mắt của toàn bộ gần hai mươi con người đều dồn về phía Diệp Lân, mấy cô nàng nhan sắc không tệ, ăn mặc gợi cảm, dường như nhìn đến quen rồi, mấy ả nhìn Diệp Lân với vẻ xem trò.
Trần Nghị với Hàn Thạc cũng ngồi bên đó, hả hê nhìn Diệp Lân.
“Ha ha, mày nghĩ là có ông già Giang Chấn Nam kia che chở là tao sợ mày chắc? Tao không phải cái loại nhát cáy như Đào Đăng Vân đâu!” Lam Tinh nói, sắc mặt cùng lúc trầm xuống: “Tao bảo mày quỳ xuống nói chuyện, nghe không hiểu à?”
Nói xong, mấy người bên cạnh cầm gậy bóng chày, ống tuýp, vợt tennis….cùng đi về phía Diệp Lân.
Diệp Lân xoa xoa mũi, trên mặt còn cười vui vẻ thản nhiên, ánh mắt chậm rãi lướt quan Lam Tinh, sau đấy hắn mấp máy môi: “Mày mà cũng xứng sủa trước mặt tao à?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook