Lang Phi
Quyển 1 - Chương 22: Nổi bật ngoài ý muốn

Tiếng gọi to trong các thanh âm ầm ỹ của các thiếu nữ thập phần vang dội.

Hắn thế nhưng phát hiện! Nam hài khoé miệng rút trừu, không tin được hắn để ý nàng như vậy, chẳng lẽ là muốn cái hứa hẹn kia của nàng? Hoặc là, đúng như lời đồn, hắn không thích thiếu nữ, ngược lại thích tiểu hài tử chưa phát dục?

Nghĩ đến đây, khoé miệng Hàn Lăng run rẩy mãnh liệt, trong lòng một trận ác hàn, nếu là như thế, thật có chút biến thái.

Các thiếu nữ hoài xuân đang nhiệt tình, ngốc lăng nhìn thiếu niên, vì sao tứ điện hạ lại biến hoá mau như vậy? Vừa rồi còn một bộ dáng xơ xác tiêu điều, hiện tại lại giống như một ngọn lửa.

“Tiểu thư……” Chỉ Hâm kinh ngạc quay đầu nhìn thiếu niên trên lầu hai. Quả thật là tứ điện hạ! Hơn nữa tứ điện hạ đã nhận ra tiểu thư! Vậy phải làm sao cho đúng? “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Trên khuôn mặt lạnh như băng của thiếu niên ở lầu hai hơi hơi nhu hoà, nhìn ánh mắt lạnh lùng của nam hài, hai mi hơi nhíu, nàng tựa hồ không muốn gặp hắn. Thật là như vậy? Trong lòng có chút tư vị khó hiểu, hắn cứu nàng nhiều lần như vậy, nàng lại không nhớ hắn?

Hàn Lăng kéo tay Chỉ Hâm, thu hồi tầm mắt, xoay người, liền lôi kéo Chỉ Hâm đang kinh ngạc chạy đi. Nàng nói, hiện tại không phải thời điệm để bọn họ tìm được, hứa hẹn đó có thể thực hiện, nhưng không phải bây giờ.

“Ngươi còn muốn chạy!” Nhìn thấy Hàn Lăng xoay người rời đi, mắt Phượng Hạo Thiên nhất thời u ám, giống như khúc dạo đầu cho mưa to gió lớn, thanh âm âm hàn không thôi vang lên sau lưng Hàn Lăng.

Nếu khí thế này đặt lên người người khác, khẳng định đã bị doạ đến toàn thân xụi lơ, còn có thể chạy? Nhưng Phượng Hạo Thiên đối mặt là Hàn Lăng, cả ngày sống trong mưa bom bão đạn, người cận kề cái chết, đã quen khí thế khiếp người của hắc ám, cho nên, uy áp này của Phượng Hạo Thiên vẫn chưa đủ!

Vài bước đã ra khỏi cửa, lúc tiểu bóng dáng của Hàn Lăng muốn biến mất trước mặt mọi người, bóng dáng cao ngất của thiếu niên lầu hai dùng tốc độ như cuồng phong, từ lầu hai nhảy xuống.

Mắt thấy, bóng dáng hai người Hàn Lăng và Chỉ Hâm biến mất, Phượng Hạo Thiên căn bản không có khả năng ngăn các nàng lại.

Ngay tại lúc mọi người cảm thán, bóng dáng màu đen như gió xoáy, đã đứng trước mặt nam hài và thiếu nữ.

Phượng Hạo Thiên kéo khoé miệng, nở một nụ cười tà mị, có gió thổi đến, thổi bay y bào màu đen của hắn. Mắt thiếu niên nhìn chăm chú vào đồng mâu lạnh như băng của nam hài, mở bạc môi nói: “Không muốn nhìn thấy ta đến vậy? Hay là, ngươi đã quên ngươi thiếu ta cái gì?”

Thiếu? Mặt Hàn Lăng không chút thay đổi nhưng khoé môi khẽ co rút, chỉ là một cái hứa hẹn mà thôi, sao lại biến thành thiếu?

Chỉ Hâm nắm chặt tay Hàn Lăng run run không thôi. Các nàng trốn không thoát. Làm sao bây giờ, nên làm gì bây giờ? Hàn Lăng tựa hồ cảm nhận được sự khẩn trương và sợ hãi của nàng, quay đầu nhìn về phía Chỉ Hâm, gật đầu thật mạnh. Ánh mắt kiên định nói với Chỉ Hâm, các nàng không có chuyện gì.

“Sao lại trầm mặc?” Phượng Hạo Thiên đợi nửa ngày, cũng không thấy Hàn Lăng trả lời hắn, coi hắn là người trong suốt, trong lòng vặn vẹo nghĩ nguyên nhân Hàn Lăng lạnh lùng, dung nhan tuấn lãng bắt đầu dần dần vặn vẹo.

Hàn Lăng hơi nhíu mi, lạnh giọng nói: “Nghĩ ra muốn ta đáp ưng ngươi cái gì?”

Phượng Hạo Thiên sửng sốt, khoé miệng cong lên, hài tử vẫn là hài tử, ý nghĩ này, thật đúng là đủ ‘ngây thơ’! “Bản điện hạ chỉ muốn ôn chuyện với ngươi.”

“Ôn chuyện? Không cần.” Hàn Lăng lạnh giọng trả lời. Lôi kéo Chỉ Hâm phía sau đi lướt qua Phượng Hạo Thiên.

Thấy thế, Phượng Hạo Thiên vươn tay ngăn trở, giọng điệu có chút tức giận nói: “Bản điện hạ nói, muốn ôn chuyện. Ngươi đi rồi, còn ôn chuyện như thế nào?”

Lưu phó tướng cùng mấy chục binh lính canh cửa và tuỳ tùng từ lầu hai đuổi theo, nhìn thấy Phượng Hạo Thiên, lập tức chạy tới.

Mấy chục người lập tức đem hai người Hàn Lăng vây ở bên trong, bọn quan binh đều đều mặc khôi giáp màu đen, trong tay mỗi người đều cầm trường mâu, người người hung thần ác sát.

Chỉ Hâm bước lên một chút, trở tay nắm lấy tay Hàn Lăng, các nàng bị vây quanh!

Hàn Lăng sóng mắt lưu chuyển, lại quay đầu nhìn thoáng qua Chỉ Hâm, thấy nàng không có gì khác thường, quay đầu nhìn về phía Phượng Hạo Thiên, khoé miệng cứng rắn mím chặt, thật lâu sau, đem tất cả lãnh ý nói với Phượng Hạo Thiên: “Ôn chuyện sao? Được.”

Trầm mặc qua đi, khinh địch như vậy đáp ứng hắn? Phượng Hạo Thiên tuy rằng trong lòng nghi hoặc, nhưng, vẫn gật đầu như cũ.

“Nhã gian lầu hai đúng lúc có vị trí.” Phượng Hạo Thiên ném lại một câu, nhìn cũng không liếc mắt nhìn Hàn Lăng một cái, liền cao ngạo tiêu sái đi trước.

Một loạt hành động liên tục, đem hình tượng cao cao tại thượng, phát huyphithường hoàn mỹ.

Trong mắt đẹp, hàn quang thoáng hiện, Hàn Lăng cười lạnh, nhíu mày, đi theo phía sau hắn, đi vào bên trong Danh Dương tưu lâu.

Đoàn người lại đi vào.

Phía sau, ai cũng không chú ý Chỉ Hâm vốn đi theo phía sau Hàn Lăng, bị hai gã nam tử lẫn trong đám lính lặng yên không tiếng động mang đi.

“Ân…… Ngô…….” Một người bịt kín miệng Chỉ Hâm, một người điểm huyệt đạo của Chỉ Hâm.

Chỉ Hâm kinh ngạc nhìn hết thảy sự việc phát sinh, bất lực. Nàng thế nhưng bị người của tứ điện hạ bắt cóc! Tứ điện hạ bắt nàng là muốn làm gì? Bất lợi đối với tiểu thư sao?

Lúc nàng suy đoán, hai nam tử đã đem nàng mang ra xa, trong một ngõ nhỏ tối đen, trong đó một nam tử đánh nàng choáng váng, lúc nàng té xỉu, nghe được bọn họ nói: “Phải nhanh một chút đem nàng đưa đến kinh thành giao cho lão gia! Lục tiểu thư hiện tại đang ở cùng tứ điện hạ, ra tay không tốt, để lão gia quyết định tiếp theo nên làm như thế nào.”

Hai người kia không phải người của Phượng Hạo Thiên! Một câu cuối cùng này dừng lại trong đầu Chỉ Hâm!

Mà Hàn Lăng đi theo phía sau Phượng Hạo Thiên vào Danh Dương tửu lâu, vẫn nghĩ đến thân thể của Chỉ Hâm đi theo phía sau nàng. Cho nên vẫn chưa phát hiện một màn phát sinh sau lưng này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương