Lang Phi
Quyển 1 - Chương 20: Không gần người lạ

Khuôn mặt ửng hồng, mĩ nhân cười duyên. Nhẹ nhàng khởi vũ, câu hồn đoạt phách.

Hơn nửa nam nhân ngồi trong nhã gian bị tư thái kiều mị của Lâm Nguyệt Nhi hấp dẫn. Ai ai cũng mở to mắt thưởng thức, Lâm Nguyệt Nhi này là đệ nhất mỹ nhân Hoài An thành, vũ kĩ siêu quần, muốn thấy nàng múa một lần, là khó được a. Hôm nay đúng lúc có Tứ điện hạ, ngắm đệ nhất mỹ nhân Hoài An múa, cơ hội khó có được cỡ nào a!

“Hảo!” Phó tướng của Phượng Hạo Thiên vỗ tay tán thưởng.

Các quan viên phía sau cũng bắt đầu phụ họa, kêu to, hảo!

Dưới tư thái vũ động xinh đẹp của Lâm Nguyệt Nhi bầu không khí dần dần thân thiện.

Thiếu nữ xinh đẹp, không ngừng đưa tia nhìn tình ý về phía thiếu niên mặt lạnh như băng đối diện. Nàng hy vọng kỹ thuật múa của mình có thể hấp dẫn thiếu niên anh tuấn đó, cũng hy vọng thiếu niên anh tuấn có thể thích nàng. Mà nàng có thể thông qua cơ hội lần này, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Đáng tiếc, toàn bộ nhiệt tình của nàng đều bị khí thế lạnh như băng của thiếu niên dập tắt.

Đôi mắt thiếu niên sâu thẳm nhìn cô gái đang càng khiêu khích lớn mật hơn, dần dần u ám xuống, sống trong hoàng gia, bắt đầu từ mười một tuổi, bên người sẽ có cung nữ ấm giường, mỗi cung nữ đều có tư sắc thượng đẳng. Nhưng, tại đêm đầu tiên của hắn, thời điểm các nàng dạy hắn cách trở thành nam nhân, vẫy tay cự tuyệt. Chỉ vì, hắn chán ghét các nàng đụng chạm! Chỉ cần các nàng muốn tiếp cận, hắn đã muốn lấy đao giết người. Nếu không phải muốn diễn trò cho thiên hạ xem, hắn căn bản sẽ không chạm vào một nữ nhân nào!

Các nữ nhân cùng nữ nhân trước mắt này đụng chạm, còn có ánh mắt tham lam đó, làm cho hắn sinh tâm chán ghét!

Bất quá, giờ này hắn lại quên, Hàn Lăng là ngoại lệ của hắn. Không phải Hàn Lăng chạm vào hắn, mà là hắn đi chạm vào Hàn Lăng.

“Hay! Thật hay quá!”

Thiếu nữ nghe được tiếng ca ngợi, tư thái càng thêm càng rỡ, lá gan cũng lớn lên, theo bước vũ, từng bước một tới gần thiếu niên thiết huyết lạnh như băng.

Bên ngoài nhã gian nhạc phối càng ngày càng nhanh lên.

Thiếu nữ xoay thân thể tuyệt vời như rắn nước, yêu mị tiến đến.

Các quan viên đều là người trong quan trường, đều có thể nhìn ra ý đồ. Lâm tiểu thư như thiên tiên này muốn được tứ điện hạ sủng ái, cho nên mới dưới tầm mắt mọi người, làm ra hành vi lớn mật như vậy. Vũ còn chưa tận hứng, đã đến trước mặt tứ điện hạ, vì tứ điện hạ mà khiêu vũ.

Giơ lên chiếc cốc đầy rượu, một ngụm uống hết, các quan viên đều cúi đầu, màn trình diễn lát nữa, bọn họ còn chưa đủ tư cách để nhìn.

Đều cùng đợi một màn sắc sinh hương sống diễn ra.

Phượng Hạo Thiên từ trong suy nghĩ hoàn hồn, lãnh mâu đảo qua, nhìn thấy Lâm Nguyệt Nhi trang điểm tỉ mỉ đi đến trước mặt, tay áo dài ở trên người hắn thỉnh thoảng khiêu khích, nhất thời ánh mắt u ám, một tia sát khí lạnh như băng từ trong thoát ra.

Lâm Nguyệt Nhi đang chìm trong mộng xuân của chính mình, tất nhiên bị tiếng trống sôi sục mê hoặc, hoàn toàn không nhận thấy, thiếu niên mà nàng muốn quyến rũ đã động sát tâm với nàng.

Thùng thùng thùng…….

Nhịp trống phối với nhạc, vang dội điếc tai.

Trong nhã gian, tràn ngập hương rượu, hương đồ ăn, hương mỹ nhân, còn có…… mùi máu tươi.

Trong mắt thiếu niên bình tĩnh không gợn sóng, giăng đầy mây đen. Tay cầm ly rượu nắm chặt, nổi lên gân xanh.

Chỉ cần tay áo dài đang khiêu khích hắn có hành động làm càn tiếp theo, hắn sẽ……. giết người.

………

Dưới lầu Danh Dương tửu lâu, thiếu nữ thanh tú một thân cực kì bình thường và một tiểu nam hài ước chừng bảy tám tuổi một thân hơi thở lạnh như băng xuất hiện ở cửa.

Hai người giống như muốn vào tửu lâu, tiểu nhị phụ trách tiếp đãi ở cửa, vẻ mặt hèn mọn nhìn hai người bọn họ.

“Các ngươi phải biết, trong tửu lâu chúng ta, một ly trà bình thường cùng là một lượng bạc, một ly rượu bình thường cùng là hai lượng bạc, như các ngươi? Muốn vào gọi món ăn, cũng phải xem trong hà bao đến cùng là có bạc hay không! Nếu không, lát nữa các ngươi ăn bá vương cơm, cũng đừng trách ta không nói trước, nơi này chúng ta có rất nhiều đại thủ, tuyệt đối sẽ không cho các ngươi chiếm tiện nghi!” Tiểu nhị nhìn hai người khinh thường nói. Hiện tại giờ này, là thời điểm sinh ý tốt nhất, khách nhân đông nhất, đều là người hiển hách phóng khoáng, mà hai người trước mắt, mặc vải thô áo tang, bình thường đến cực điểm, so với quần áo trên người hắn, chất liệu còn muốn kém hơn, có thể ăn cơm ở nơi này của bọn họ sao?

Lời nói cực kì chói tai, làm cho thiếu nữ phía sau nam hài, sắc mặt lúc đỏ, lúc trắng, hơn nửa ngày sao, kéo kéo ống tay áo nam hài phía trước, “Thiếu gia, chúng ta vẫn là đừng vào, thức ăn và rượu ở tửu lâu này có lẽ cùng trong kinh thành cũng không khác nhau, ăn hay không cũng không sao cả.” So với đứng ở đây bị người cười nhạo, còn không bằng mau ly khai, có lẽ trở về khách điếm, ăn cũng không kém nơi này.

Thân hình nam hài không động, chỉ là nhướng nhướng mi, âm thanh lạnh lùng nói: “Không phải ngươi muốn ăn sao?”

Sắc mặt thiếu nữ kinh ngạc, cắn chặt răng, lắc đầu: “Hiện tại không muốn.” Chẳng qua hôm qua nghe người trong khách điếm nhắc tới Danh Dương tửu lâu, nhất thời tò mò, liền nói với tiểu thư, nhưng mà, không ngờ điếm tiểu nhị nơi này, thế nhưng lấy mắt cẩu nhìn người thấp.

Nam hài nhíu mi, hàn mâu lạnh như băng sương nhìn về phía điếm tiểu nhị mắt cẩu nhìn người thấp, “Nếu ngươi dám can đảm nói nhiều một câu, ta sẽ cắt lưỡi của ngươi!”

Điếm tiểu nhị trừng mắt, tiểu thí hài này thế nhưng uy hiếp hắn! Nhưng mà lúc muốn mắng to, không thấy nam hài dị động cước bộ như thế nào thế nhưng trong chớp mắt đi đến trước mắt hắn, nhìn hắn với ánh mắt xơ xác tiêu điều làm cho người khác mao cốt tủng thiên! Ánh mắt so với hàn băng còn lạnh hơn, so với sát thủ còn sâu thẳm hơn nhìn hắn, điếm tiểu nhị không thể khống chế hai chân nhũn ra.

Tiểu hài tử này thật khủng bố!

Hàn Lăng hơi động thân hình, không quay đầu, mắt nhìn phía trước nói: “Chỉ Hâm, chúng ta đi vào.”

Điếm tiểu nhị há hốc mồm nhìn hai người đi vào, lời muốn mắng cũng nuốt vào trong bụng. Nhớ tới ánh mắt của nam hài, trong lòng vẫn sợ hãi như cũ.

Trong nhã gian lầu hai, thiếu niên anh tuấn không hiểu sao tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Sao lại thế này?

Phượng Hạo Thiên lấy tay vỗ vỗ ngực, tâm mãnh liệt nhảy lên.

Trong chớp mắt vừa rồi, hắn thế nhưng có ảo giác, trong nhịp trống thanh nhạc điếc tai, hắn thế nhưng nghe được thanh âm non nớt mà trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc.

Tự giễu cười khẽ, bắt đầu từ khi nào, hài tử kia làm cho hắn để ý như vậy? Chỉ lả thanh âm nghe qua vài lần, cũng đã khắc thật sâu vào trong đầu?

Chẳng lẽ hắn không yêu mĩ nhân, lại yêu một tiểu hài tử gầy như que củi?

Hay là…… Bởi vì nàng có giá trị lợi dụng?

Trong lúc đau khổ tìm kiếm nguyên nhân, Lâm Nguyệt Nhi xinh đẹp trong lúc khiêu khích, thấy Phượng Hạo Thiên vẫn chưa nói gì, hơn nữa bộ dáng có chút đăm chiêu, ở nàng xem ra, có lẽ, Phượng Hạo Thiên có ý với nàng, nếu không sẽ không nhìn nàng thất thần, dưới ánh mắt thầm bảo của Lâm đại nhân, Lâm Nguyệt Nhi gan lớn một chút ngồi lên đùi Phượng Hạo Thiên.

Nhất thời, dường như là bản năng phản ứng, toàn thân Phượng Hạo Thiên đều lộ ra hơi thở người lạ chớ gần, đánh ra một chưởng, vô tình lại đánh trúng vai trái của Lâm Nguyệt Nhi.

“A……”

Hết thảy sự tình phát sinh quá nhanh, mọi người trong nhã gian đều không kịp phản ứng.

Thân thể mềm mại của Lâm Nguyệt Nhi liền như diều đứt dây, phá tung cửa nhã gian, từ trên lầu hai rơi xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương