Trữ Nhiễm thích dùng phương thức của chính mình để giải quyết ân oán, cái này cũng là từ bản tính quật cường của hắn, rất nhiều lần Thiệu Khải Long muốn thay hắn tìm một sát thủ đi trả thù xong việc, nhưng là Trữ Nhiễm không đồng ý, hắn càng thích bản thân tự tay đi giải quyết. Thiệu Khải Long đi rồi, Trữ Nhiễm tạm thời tiếp quản chi nhánh của tập đoàn Thiên Long ở Thiên Cổ thị, bất quá Thiệu Khải Long đã vì hắn mà an bài sẵn mọi thứ, hắn không cần làm một chuyện gì.

Hôm nay, đại biểu tập đoàn Đế khải tiến đến đưa dự án.

“Trữ phó tổng.”

“Chuyện gì?” Ở văn phòng Trữ Nhiễm tiếp điện thoại thư kí.

“Đại biểu Đế khải cầu kiến.”

“Đại biểu kia tên gọi là gì?”

“Trương Quốc Đống.”

Trữ Nhiễm không chút suy nghĩ trực tiếp ném ra hai chữ: “Không gặp.”

“Ngạch, dạ.”

Cứ như thế lặp lại, đại biểu Đế khải trước sau đã đến đây bốn người, Trữ Nhiễm vẫn như trước không có tiếp kiến. Thẳng đến ngày thứ sáu, bí thư thông báo đại biểu đến là Lăng Phong Hải, Trữ Nhiễm mới đáp ứng gặp một chút. Thời điểm Lăng Phong Hải vào cửa. Trữ Nhiễm ngồi ở ghế giám đốc đang đưa lưng về phía cửa.

“Trữ phó tổng, ngài hảo.”

Nghe thấy thanh âm kia, Trữ Nhiễm toàn thân nhất thời cứng đờ, qua một lúc lâu sau mới chậm rì rì xoay người, ngửa đầu dùng thần sắc kỳ quái nhìn người đứng ở trước mặt mình: Lăng Phong Hải. Trong phòng lập tức lâm vào một mảnh yên tĩnh, Trữ Nhiễm không nói gì, Lăng Phong Hải đành phải xấu hổ đứng ở kia. Ước chừng được vài phút, Trữ Nhiễm mới thu hồi tâm thần: “Ngồi đi!”

“Cám ơn.” Lăng Phong Hải hai tay đem dự án trình cho Trữ Nhiễm, sau đó ngồi ở trên ghế đối diện. Trữ Nhiễm tiếp nhận văn kiện đơn giản nhìn lướt qua môt cái, để lại ở bên cạnh. Lăng Phong Hải đang chờ hắn đặt câu hỏi, kết quả người này lại hỏi ra một vấn đề hắn không nghĩ tới.

“Lăng tiên sinh trong nhà có những người nào?”

Lăng Phong Hải có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là trả lời Trữ Nhiễm: “Thê tử cùng một nhi tử.”

Trữ Nhiễm mày khẽ như ớn lên: “Chỉ một cái nhi tử?”

“Phải, chính là một cái nhi tử.”

Câu trả lời rõ ràng chuẩn xác lại làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy thập phần không thoải mái: “Nhi tử Lăng tiên sinh bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay đã khoảng mười bảy tuổi.”

“Nga? Kia chẳng phải là cùng ta bằng tuổi.”

Lăng Phong Hải có chút kinh ngạc ngẩng đầu, thời điểm mới gặp người này cũng đoán được hắn mới mười sáu, mười bảy mà thôi, nhưng là sau khiThiệu Khải Long nói hắn là phó tổng, lúc ấy lại tưởng người này có thể là trông còn rất trẻ. Không nghĩ tới hắn thế nhưng thật sự đúng là chỉ mới mười bảy tuổi. Thiệu Khải Long như thế nào lại để một người nhỏ tuổi như vậy làm phó tổng? Hay là người này cùng hắn có quan hệ thân thích? Đương nhiên đối với loại sự tình này, Lăng Phong Hải tuyệt đối sẽ không mở miệng hỏi.

“Trữ tổng thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

Trữ Nhiễm thản nhiên đùa nghịch bàn tay nhỏ bé của mình, vờ như không nhìn thấy, liếc mắt hắn một cái: “Mười bảy tuổi cũng đã là không còn nhỏ, có những hài tử sáu, bảy tuổi đã có thể ra ngoài kiếm tiền.”

“Ngạch, phải không.” Lăng Phong Hải cảm thấy cùng người kia nói chuyện thật sự là rất áp lực, không biết có phải hay không chính mình cảm thấy, nhiều đại biểu như vậy hắn cũng chưa gặp, muốn cố tình gặp chính mình, hơn nữa luôn cảm giác ánh mắt hắn nhìn mình mang theo một loại hận ý mơ hồ không rõ. Có lẽ là chính mình suy nghĩ nhiều đi.

Trữ Nhiễm nâng tay nhìn nhìn đồng hồ: “Thời gian không còn sớm……”

Có chút ý tứ tiễn khách, Lăng Phong Hải vội vàng đứng dậy: “Ta đây cáo từ trước.”

“Cùng đi ăn cơm đi.”

Lăng Phong Hải sửng sốt, vẫn là gật gật đầu, dù sao cũng là có việc cầu người khác: “Hảo, còn phần dự án này?”

“Không gấp gáp, có thời gian ta sẽ xem.”

Lăng Phong Hải có chút dần dần hiểu được, người này chính là thầm quan sát chính mình, chẳng lẽ là muốn tìm chút lợi ích hắn có thể nhận được trên người mình? Hai người đi ra khỏi văn phòng, ở trong thang máy Lăng Phong Hải hỏi: “Không biết Trữ tổng thích món ăn như thế nào?” Trong đầu đã tìm kiếm mấy nhà hàng khách sạn xa hoa.

Trữ Nhiễm thản nhiên trả lời một câu: “Ta không thích đi khách sạn ăn.”

Lăng Phong Hải hoàn toàn không ngờ, ăn cơm không đi khách sạn kia muốn đi đâu ăn? Người có tiền giống như hắn sẽ không đến mức thích ăn quán ven đường đi? “Ngạch, nếu Trữ tiên sinh không chê, đi đến nhà của ta, như thế nào?”

Vốn là chỉ muốn hỏi thử, còn sợ Trữ Nhiễm sẽ sinh khí, không nghĩ tới hắn thế nhưng quay đầu nở một chút nụ cười: “Ta đây đành phải quấy rầy.”

Ở thương trường lăn lộn nhiều năm, Lăng Phong Hải gặp qua rất nhiều loại người khác nhau, cho tới bây giờ đều có thể tự nhiên*ng phó, chỉ có Trữ Nhiễm này thật sự không thể hiểu tâm lý hắn muốn cái gì. Trên đường đi, Lăng Phong Hải một bên lái xe một bên thầm nghĩ, người này thật sự là quá khó khăn để đối phó.

Trữ Nhiễm ngồi ở trong xe nhìn phong cảnh bên ngoài, cho dù đã qua nhiều năm như vậy, hắn lại vẫn như cũ nhớ rõ đường về nhà, càng tiếp cận gần nhà càng cảm thấy áp lực. Sắc mặt âm trầm làm cho Lăng Phong Hải hoàn toàn không rõ tâm trạng của hắn. Xe hơi dừng lại ở trước cửa khối kiến trúc quen thuộc.

“Trữ tổng, đã đến nhà của ta.”

“Nga.”

Bởi vì mới trước đây trong nhà coi như cũng giàu có, phòng ở mua khi đó, đến bây giờ thoạt nhìn cũng không cổ xưa, còn có thang máy lên xuống. Trữ Nhiễm xuống xe hít thật sâu mấy hơi thở, lập tức đi vào đại môn, Lăng Phong Hải đi theo phía sau hắn cùng nhau vào thang máy, cửa vừa đóng Trữ Nhiễm liền ấn nút đến tầng thứ 8. Lăng Phong Hải tay dừng ở giữa không trung nghi hoặc nhìn người bên cạnh.

“Trữ tổng, ngươi như thế nào biết nhà của ta ở tầng 8?”

Trữ Nhiễm cúi đầu nhìn tay của mình thở dài: “Thói quen mà thôi, nhà của ta trước kia cũng ở tầng 8.”

“Nga.”

Còn nhớ rõ mới trước đây chính mình vóc dáng còn rất thấp, mỗi lần về nhà ở trong thang máy đều không nhấn tới nút tầng số 8, luôn nhón chân hướng phía trên khều khều, sau được ca ca dạy cho một cách, mỗi ngày ở trong túi mang một cây bút, thời điểm vào thang máy, dùng bút có thể nhấn tới.

Rời khỏi thang máy, hai người cùng nhau đi đến trước cửa phòng 803, Lăng Phong Hải ấn chuông cửa, chỉ vài giây chờ đợi ngắn ngủn lại làm cho Trữ Nhiễm kích động đã cả người run run, trong lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi ẩm ướt.

“Nương tử, vị này là Trữ tổng.”

“Ngài hảo, xin mời vào.” Thấy mẫu thân của mình: Triệu Bình, Trữ Nhiễm cái mũi đau xót, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Cước bộ trầm trọng đi vào ngôi nhà đã tưởng nhớ hơn mười năm. Trong phòng hết thảy cùng trước kia không có thay đổi gì lớn, thậm chí chỗ để đồ gia dụng đều giống như trước đây, chỉ là một ít vật dụng nhỏ thay đổi một chút, Trữ Nhiễm đứng ở cửa, trái phải đánh giá hết thảy trong phòng. Lăng Phong Hải thế nhưng từ trong mắt hắn thấy được một tầng hơi nước mông lung.

“Trữ tổng, mau mời ngồi.”

“Nga.” Trữ Nhiễm thay đổi dép lê, ngồi ở trên sô pha, Triệu Bình vẻ mặt tươi cười vì hắn bưng tới nước trà cùng hoa quả. Trữ Nhiễm ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm mẫu thân của mình, mẫu thân thật sự già đi, khóe mắt đều có nếp nhăn. Giờ phút này Trữ Nhiễm rất muốn nhào vào trong long mẫu thân, nói cho nàng biết mình rốt cuộc có bao nhiêu nhớ nhung nàng.

“Ta đi nấu cơm trước, các ngươi từ từ tán gẫu.” Trữ Nhiễm vẫn nhìn theo bóng dáng mẫu thân đi vào phòng bếp mới hạ ánh mắt, hốc mắt ướt át dần đỏ lên, nước mắt chập chờn tựa hồ như sẽ lập tức rơi xuống. Trữ Nhiễm áp chế không được tâm tình của mình, có chút kích động đứng lên: “Thực xin lỗi, ta đi toilet.”

“Nga, toilet ở…….” Lăng Phong Hải lời còn chưa nói xong, đã thấy Trữ Nhiễm theo phương hướng chuẩn xác đi đến, băng qua các phòng khác trực tiếp hướng đến cánh cửa cuối cùng ở hành lang. Lăng Phong Hải nhìn bóng dáng hắn, ngồi tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích.

Trữ Nhiễm dùng nước lạnh rửa sạch mặt mình, nhìn vào gương trấn tĩnh nửa ngày rồi mới trở ra phòng khách. Ánh mắt ngẫu nhiên bị một tấm ảnh chụp treo trên mớ đồ gia dụng hấp dẫn, Trữ Nhiễm đi từng bước một qua đó, cầm lấy tấm ảnh chụp hé ra, đó là chính mình năm sáu tuổi chụp vào ngày quốc tế thiếu nhi: “Lăng tiên sinh, đây là nhi tử ngươi sao?”

“Nga, đó là tiểu nhi tử của ta.”

“Ngươi không phải chỉ có một nhi tử sao?”

Lăng Phong Hải yên lặng cúi đầu: “Tiểu nhi tử sáu tuổi năm ấy bị người bắt cóc, đến nay cũng chưa tìm được.”

Trữ Nhiễm hung hăng cắn chặt răng: “Ngươi có đi tìm?”

“Khi đó hai nhi tử là cùng nhau bị bắt cóc, ta chỉ cứu được trở về đại nhi tử, tiểu nhi tử……” Lăng Phong Hải bóp bóp cái trán thật sâu thở dài: “Sau ta có đi phía tây tìm hai lần, nhưng là vẫn không có kết quả, cuối cùng đành phải buông tha tìm kiếm.”

“Buông tha tìm kiếm!” Trữ Nhiễm nói rất lớn, khiến cho Lăng Phong Hải chấn động, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn. Trữ Nhiễm xoay người nhắm mắt lại thở hổn hển, sau một lúc lâu sau mới bình tĩnh trở lại, cầm tấm ảnh chụp cười lạnh nói: “Đứa nhỏ này thoạt nhìn thực nhìn quen mắt, hình như đã từng gặp qua nơi nào?”

“Ngươi từng gặp qua?” Lăng Phong Hải kinh ngạc trừng lớn hai mắt.

Trữ Nhiễm theo dõi gương mặt hắn, ngữ khí mang hận ý nói: “Đã hơn một năm trước kia, ta đây ở trên đường gặp qua một tên khất cái, dường như cùng hài tử trên ảnh chụp có chút rất giống.”

Trữ Nhiễm nhìn rất rõ ràng sắc mặt Lăng Phong Hải từ xanh chuyển thành trắng, tiếp tục nói: “Khất cái kia thật rất thảm, hai chân bị chặt đứt, mất cánh tay phải, hơn nữa…. cả đầu lưỡi cũng bị người ta cắt sống, toàn thân đều là vết thương, không ngừng ở trên đường bò lết kiếm ăn…. Khó trách thời điểm ta nhìn thấy ngươi cảm thấy thực nhìn quen mắt, hài tử kia cùng ngươi trông thật đúng là có điểm giống, có thể hay không……” Trữ Nhiễm loan hạ thắt lưng, ghé vào bên tai Lăng Phong Hải âm trầm nói: “…… Chính là nhi tử bị bắt cóc của ngươi?”

Bộp một tiếng, chén trà trong tay Lăng Phong Hải nháy mắt rơi trên mặt đất, vỡ thành bảy tám miếng, trên gương mặt trắng bệch đã mất đi huyết sắc. Phản ứng này thật hoàn toàn chính xác với dự đoán trong lòng của Trữ Nhiễm, năm đó hắn quả thật đã nhận ra chính mình.

Lăng Phong Hải cả người đều đông cứng một câu cũng chưa nói, thẳng đến khi Triệu Bình đi tới: “Phong Hải, ngươi làm sao vậy?”

“….. Không, không có việc gì.” Lăng Phong Hải run run nhặt lại những mảnh vỡ đồ sứ, ngón tay không cẩn thận bị cắt trúng, máu đỏ tươi nhỏ xuống đồ sứ trắng noãn thoạt nhìn thập phần chói mắt. Trữ Nhiễm cười lạnh một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Trên thế giới người giống người rất nhiều, có lẽ là ta nhìn sai rồi, ngươi cũng đừng để tâm đi.”

“Các ngươi đang nói chuyện gì?”

Trữ Nhiễm quay đầu thản nhiên nở một chút nụ cười: “Không có gì, tùy tiện tâm sự mà thôi, thời gian không còn sớm, ta không quấy rầy nữa.”

“Trữ tổng, cơm lập tức sẽ làm xong.”

Trữ Nhiễm khoát tay: “Thật ngượng ngùng, công ty còn có việc, ta muốn trở về một chuyến.” Không để ý tới Triệu Bình giữ lại, thay giầy mở cửa.

“Lão công, ngươi mau nhanh đi tiễn hắn đi.” Lăng Phong Hải nghe vậy mới phản ứng lại, mang dép lê đuổi theo, hai người đi đến dưới lầu, Trữ Nhiễm mới cười nói: “Lăng tiên sinh, mời trở về đi.”

“Trữ tổng, ta lái xe đưa ngươi?”

Trữ Nhiễm quay đầu lại: “Không cần, nga, đúng rồi, ngày mai đến văn phòng ta một chuyến, chúng ta nói chuyện, hợp tác dự án!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương