Thiệu Khải Long chưa bao giờ quên hứa hẹn đối với Trữ Nhiễm, trong khoảng thời gian này, đem toàn bộ tâm tư dùng ở việc đối phó tập đoàn Lâm thị, lần trước bị Thiệu Khải Long lấy đi khối đất Đông Lâm kia, đã làm cho Lâm Thắng tổn thất nghiêm trọng, hơn nữa còn luân phiên buôn bán đả kích làm cho hắn càng trở tay không kịp, bất quá đối phó với đối thủ thực lực tương đương cũng không phải việc dễ dàng như vậy, vì thế Thiệu Khải Long cũng phải trả giá không nhỏ. Ngồi trong văn phòng, Thiệu Khải Long mang theo tiếu ý lạnh lùng, nhìn báo cáo trong tay, cuối cùng vừa lòng gật gật đầu.

Thiệu Khải Long thật sự cũng rất chán ghét cách làm người của Lâm Thắng, rõ ràng là vì tiền hại người, lại cố tình cấp cho chính mình một đống danh hiệu từ thiện gia, cho nên trước nay Thiệu Khải Long vẫn không muốn cùng Lâm Thắng giao tiếp, hiện tại phát sinh thêm chuyện Trữ Nhiễm, Thiệu Khải Long đã từ chán ghét biến thành căm phẫn, nhất định phải làm cho Lâm Thắng chết không có chỗ chôn mới cam tâm.

“Chuyện gì cười vui vẻ như vậy?” Trữ Nhiễm bưng một ly cà phê đưa đến trong tay Thiệu Khải Long.

“Tự nhiên là chuyện tốt, qua một thời gian nữa sẽ nói cho ngươi.”

Trữ Nhiễm thản nhiên cười nói: “Hảo, vậy ngươi tiếp tục làm việc đi, ta không quấy rầy ngươi.”

Thiệu Khải Long giữ chặt bàn tay nhỏ bé của hắn: “Đừng đi, ở trong này theo giúp ta được không?”

“Ta còn muốn đi xem tiểu Hải thế nào.”

Thiệu Khải Long khóe mắt co rúm lại, tuy rằng biết bọn họ chỉ là bằng hữu, bất quá chính mình vẫn là cảm thấy không thoải mái: “Ngày sau rồi đi, hôm nay vẫn là theo giúp ta được không.”

Trữ Nhiễm bất đắc dĩ nở một chút nụ cười: “Được rồi, vậy ngươi làm việc, ta đi nhìn xem báo chí.”

“Hảo.”

Thiệu Khải Long nhìn chằm chằm Trữ Nhiễm trên sô pha một hồi, mới cúi đầu xử lý văn kiện, bí thư gõ cửa đi đến: “Chủ tịch.”

“Chuyện gì?”

“Nhà xưởng Thiên Cổ bên kia đưa tới một đám thiết bị, Vương tổng điện thoại đến đây, hy vọng ngài có thể tự mình đi nhìn xem.” Thiên cổ? Trữ Nhiễm tâm lý khẽ động, là thành phố nơi mình sinh ra?

“Loại sự tình này bảo hắn tự đi xử lí là được rồi.”

“Tiên sinh, là Thiên Cổ thị sao?”

Thiệu Khải Long gật gật đầu: “Làm sao vậy, tiểu Nhiễm?”

“Ta, ta muốn đi.”

Thiệu Khải Long nhẹ nhàng cười cười: “Nếu ngươi đã muốn vậy, ta đây cũng thực nguyện ý đi một chuyến…. Nói cho Vương tổng một tiếng, ngày mai ta sẽ qua đó.”

“Dạ, chủ tịch, ta lập tức đi an bài.”

Thiệu Khải Long âm thầm nghĩ nghĩ, đại khái có chút hiểu được ý đồ của Trữ Nhiễm, Mục Thiên Hào ở ngay tại Thiên Cổ thị. Mà mục đích việc này của Trữ Nhiễm cũng không chỉ là vì Mục Thiên Hào.

Trời xanh thăm thẳm trên cao trong vắt, một đám mây cũng không có, ngồi trên phi cơ đang từ từ bay lên, Trữ Nhiễm xuyên qua cửa sổ nhìn xuống phía dưới, càng tiếp cận thành phố kia khiếnTrữ Nhiễm càng cảm thấy không thoải mái. Mỗi người thời điểm về nhà đều có một loại cảm giác vội vàng mà lại hưng phấn trong lòng, nhưng Trữ Nhiễm lại hoàn toàn không có cảm giác, từ biệt gia hương hơn mười năm càng làm cho hắn cảm thấy áp lực.

Thời điểm máy bay đáp xuống, xe Vương tổng đã chở sẵn, hàn huyên vài câu, sau ba người cùng nhau ngồi xe rời đi. Ngoài cửa sổ, cảnh sắc lần lượt vụt qua, tuy rằng đã qua nhiều năm, nhưng kiến trúc vẫn là có rất nhiều bóng dáng quen thuộc, có một số nơi thậm chí từng lưu lại những hồi ức tốt đẹp trong quá khứ. Dọc theo đường đi, Trữ Nhiễm một mực yên lặng không nói, Thiệu Khải Long xem ra tâm tình của hắn thật không tốt.

Mấy ngày kế tiếp, Trữ Nhiễm đều im lặng bồi ở bên người Thiệu Khải Long, cùng hắn thị sát nhà xưởng, cùng hắn họp, thẳng đến ngày thứ ba công việc xong xuôi mới tính đến chuyện riêng của mình.

“Tiểu Nhiễm, kế tiếp ngươi muốn đi đâu, ta đi cùng ngươi.”

Trữ Nhiễm ngồi ở bên giường cúi đầu trầm mặc sau một lúc lâu, mấy ngày nay hắn suy nghĩ rất nhiều, không biết có nên hay không trở về nhìn xem. Thiệu Khải Long ngồi ở bên cạnh đưa hắn ôm vào trong lòng: “Tiểu Nhiễm, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

“Không có gì, xem như, chúng ta vẫn là trở về đi.” Cái kia, cái gọi là nhà xem hay không xem lại có cái gì khác biệt sao? Nơi đó căn bản không còn thuộc về ta, từ sau khi sáu tuổi rời khỏi, nơi đó đã không còn thuộc về mình.

Thiệu Khải Long thở dài ở trên trán hắn hôn một chút: “Ngươi yên tâm, Mục Thiên Hào ta sẽ giúp ngươi thu thập.”

Trữ Nhiễm cuối cùng buông tha cho ý tưởng về nhà, ngày hôm sau buổi sáng hai người còn chưa rời khách sạn Thiệu Khải Long liền nhận được điện thoại của Vương tổng, sau khi buông điện thoại Thiệu Khải Long thật có lỗi nói: “Tiểu Nhiễm, thực xin lỗi hôm nay không thể trở về.”

“Có phải hay không có việc làm ăn cần bàn? Không quan hệ, ngươi đi lo công việc đi.”

“Ngươi cùng đi theo giúp ta đi, chỉ là một cái hội nghị đầu tư mà thôi, rất nhanh có thể chấm dứt.”

Trữ Nhiễm nghĩ nghĩ vẫn là gật gật đầu: “Được rồi, ta cùng ngươi đi.”

Đối với Trữ Nhiễm mà nói chỉ là bỏ chút thời gian đi một lần hội nghị, không nghĩ tới thế nhưng để cho hắn thấy người tuyệt không muốn nhìn thấy. Có lẽ hết thảy đều là ý trời đã định, nhất định muốn cho ân oán của hai người trong lúc đó phải có cái chấm dứt.

Ngồi ở một không gian rộng mở trong phòng hội nghị, Trữ Nhiễm nhàm chán nhìn ngoài cửa sổ, đại biểu công ty đối phương được bí thư dẫn dắt đi vào phòng họp. Thiệu Khải Long lễ phép đứng dậy, cùng ba vị đại biểu kia theo thứ tự nắm tay.

“Vị này là quản lí tài vụ tập đoàn Đế khải, Lăng Phong Hải tiên sinh.” Trữ Nhiễm nháy mắt liền ngẩng đầu, ánh mắt không thể tin dừng ở trên người nọ, đầu óc đã muốn hoàn toàn đình chỉ. Sau khi mọi người ngồi xuống, Thiệu Khải Long nghi hoặc nhìn bên người Trữ Nhiễm, ánh mắt kia thế nhưng nửa ngày cũng không động đậy, biểu tình trên mặt muốn bao nhiêu phức tạp liền có bấy nhiêu phức tạp.

Rắc một tiếng, Trữ Nhiễm nháy mắt bẻ gẫy cây bút trong tay lấy lại tinh thần, Thiệu Khải Long cả kinh, vội vàng kéo tay hắn mở ra, thấy không có bị thương mới an tâm, theo tầm mắt Trữ Nhiễm nhìn lại, chính là dừng ở trên người nam sĩ kêu Lăng Phong Hải kia. Thiệu Khải Long thầm nghĩ một lát, trong đầu lập tức hiện lên một người tên là Phong Hải. Chẳng lẽ…..

“Tiểu Nhiễm, ngươi làm sao vậy?”

Trữ Nhiễm sắc mặt âm trầm, gục đầu xuống: “Ta không sao.” Thiệu Khải Long ngón tay sờ sờ mu bàn tay Trữ Nhiễm trấn an. Phía đối diện, Lăng Phong Hải đã sớm bị ánh mắt oán hận của nam hài này nhìn chằm chằm khiến cả người không được tự nhiên. Thiệu Khải Long tuyên bố hội nghị bắt đầu, tiếp nhận hạng mục dự án đầu tư từ trong tay mấy người kia. Hắn vốn là đối với cái đầu tư này không có gì hứng thú, bất quá biểu hiện của Trữ Nhiễm lại làm cho hắn thay đổi ước nguyện ban đầu.

Hội nghị tiến hành thực thuận lợi rồi kết thúc, Trữ Nhiễm một mực yên lặng, cúi đầu một câu cũng chưa nói, bởi vì tâm tình thủy chung không thể bình tĩnh trở lại, thẳng đến thời điểm hội nghị suốt hai canh giờ chấm dứt, Trữ Nhiễm mới chậm rãi ngẩng đầu, thần sắc phức tạp nhìn phụ thân kiếp trước. Tướng mạo hắn vẫn là cùng với thời điểm nhìn thấy lần đó giống nhau, không có gì thay đổi, gần bốn mươi tuổi, người vẫn như trước anh tuấn bất phàm, năm tháng tựa hồ cũng không lưu lại dấu vết gì ở trên mặt hắn.

Ngươi như thế nào có thể sống tự tại như vậy, suốt chín năm ta đem toàn bộ hy vọng của mình đều ký thác trên người của ngươi, nhưng đến cuối cùng cũng là chính ngươi tự tay hủy hoại mọi hy vọng của ta. Trữ Nhiễm không biết đó là cái tâm trạng gì, là hận hay là oán. Tâm lý giống như bị tảng đá lớn đè nặng, phi thường khó chịu, phi thường không thoải mái.

Trữ Nhiễm đánh giá y ước chừng có một hồi lâu, thần sắc quái dị làm cho Lăng Phong Hải rất nghi hoặc. Thẳng đến sau khi hội nghị chấm dứt, Trữ Nhiễm mới mở miệng nói một câu, khiến mọi người phải dừng cước bộ.

“Lăng tiên sinh, chúng ta có phải hay không đã gặp qua ở đâu?”

Lăng Phong Hải lần đầu tiên chậm rãi quan sát nam hài này, suy nghĩ lại vẫn là không nghĩ ra từng gặp mặt ở địa phương nào: “Dường như là chưa thấy qua đi?”

“Nga? Phải không?…… Nếu vậy hôm nay chúng ta cùng nhận thức, ta gọi là Trữ Nhiễm.” Trữ Nhiễm đi đến bên người Lăng Phong Hải, mang theo tươi cười quái dị, chủ động cùng hắn bắt tay.

Thiệu Khải Long vẫn quan sát thần sắc Trữ Nhiễm, gương mặt tươi cười nhưng bên dưới lại cất dấu một cỗ hận ý, loại cảm giác này cùng với lúc Trữ Nhiễm gặp cừu nhân của hắn hoàn toàn bất đồng. Rất là khó hiểu làm cho người ta hoang mang, mặc kệ này trong đó có ẩn tình gì, Thiệu Khải Long đều quyết định thành toàn cho Trữ Nhiễm, giúp cho hắn không phải băn khoăn bất cứ chuyện gì, đi theo bên cạnh mình.

Thiệu Khải Long vỗ vỗ bả vai Trữ Nhiễm, hướng những người đó giới thiệu: “Trữ Nhiễm là phó tổng công ty ta, về sau hạng mục này do hắn phụ trách.”

Vừa nghe lời này, hai người còn lại liền dùng vẻ mặt tươi cười cùng Trữ Nhiễm bắt tay, phó tổng tuổi trẻ như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy, vừa rồi ngồi ở bên cạnh một câu cũng chưa nói, còn tưởng là bí thư của Thiệu Khải Long.

Đợi sau khi mọi người rời đi, Trữ Nhiễm hoàn toàn bình tĩnh trở lại, áy náy nói: “Thực xin lỗi.”

“Tiểu Nhiễm, mặc kệ ngươi làm cái gì, ta đều giúp ngươi.”

Trữ Nhiễm tiến đến ôm lấy lưng áo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn gắt gao dán tại bờ ngực rắn chắc: “Cám ơn, cám ơn ngươi!”

Nhẹ nhàng hôn lên trên mái tóc đen bóng, Thiệu Khải Long gắt gao ôm hắn: “Không cần cảm tạ.”

Hành trình này bởi vì việc chạm mặt ngoài ý muốn mà toàn bộ thay đổi, Thiệu Khải Long tuy rằng không biết người kêu Lăng Phong Hải rốt cuộc cùng Trữ Nhiễm có cái gì ân oán, cũng không biết Phong Hải này có phải cùng với hai chữ Phong Hải mà hắn vô tình gọi là ba ba trước kia giống nhau hay không, rất nhiều nghi hoặc, rất nhiều ẩn tình, Thiệu Khải Long quyết định muốn tìm tòi đến cùng. Tựa như xâm nhập vào trong một trò chơi mê cung, rất thú vị, không phải sao?

Thiệu Khải Long ở khách sạn đặt một gian phòng dài hạn, cũng phái người đưa tới quần áo Trữ Nhiễm, sau khi đem toàn bộ an bài thỏa đáng, Thiệu Khải Long mới đặt vé máy bay trở về:

“Tiểu Nhiễm, ta trước hết về công ty an bài một chút, dài nhất là một tuần, ta lập tức sẽ quay lại cùng ngươi, được không?”

Trữ Nhiễm cắn cắn miệng mình, tựa hồ có chút lo lắng: “Tiên sinh, ta sẽ không bàn việc làm ăn, vạn nhất xảy ra sai lầm gì?”

Thiệu Khải Long vỗ vỗ đầu của hắn: “Ngươi cái gì cũng không cần làm, nếu gặp phải vấn đề gọi điện thoại cho ta là tốt rồi.”

“Thực xin lỗi, ta có phải hay không rất tùy hứng?”

“Tiểu Nhiễm, muốn làm cái gì thì liền lớn mật đi làm, chỉ cần ngươi cao hứng là tốt rồi, những chuyện khác đã có ta.” Trữ Nhiễm xoay người vụng trộm sờ sờ khóe mắt.

Thiệu Khải Long từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, hướng vào lỗ tai nhỏ kia ái muội nói: “Tiểu Nhiễm, ta muốn ngươi.”

Khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, Trữ Nhiễm ngậm miệng một câu cũng chưa nói. Thiệu Khải Long cười xấu xa một tiếng, một tay kéoTrữ Nhiễm từ chỗ đang ngồi ôm thẳng đến bên giường: “Ta coi như ngươi đồng ý.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương