Lăng Nhiễm Trọng Sinh
-
Chương 15
“Ngươi không muốn gặp ma ma sao?”
Bình Hải ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một nhà ba người hạnh phúc kia: “Ta, ta không nghĩ sẽ đi quấy rầy yên tĩnh của bọn họ.”
Trữ Nhiễm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Vậy chúng ta trở về đi.”
Trữ Nhiễm lôi kéo tay Bình Hải ra khỏi tiểu khu, thời điểm sắp rời khỏi một nhà ba người, Bình Hải quay đầu nhìn mẫu thân mình liếc mắt một cái, trên gương mặt giản dị đã bị năm tháng lưu lại dấu vết, nhưng trong nụ cười vẫn mang theo sự hạnh phúc và an bình.
Mẫu thân kia nghi hoặc nhìn theo bóng dáng hai người, trượng phu hỏi: “Làm sao vậy, nhìn cái gì đâu?”
“…… Nga, không có gì, chúng ta đi mua đồ ăn đi.”
Ngày đó ban đêm, ở trên giường của khách sạn, Bình Hải như trước yên lặng rơi lệ, cuối cùng mang theo nước mắt ràn rụa nặng nề đi vào giấc ngủ. Trong khi ngủ mơ, Bình Hải không ngừng kêu ba ba, ba ba. Trữ Nhiễm nằm bên cạnh hắn giúp hắn chỉnh lại góc chăn, lòng chua xót, nước mắt chậm rãi rơi xuống mặt.
Sáng sớm tỉnh lại Bình Hải phát hiện hai người đang gắt gao ôm lấy nhau, giống như thời điểm trước kia cùng tiểu Nhiễm ngủ, dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Trữ Nhiễm mở hai mắt hướng hắn gợi lên khóe miệng nở nụ cười: “Sớm.”
“Sớm, Trữ tiên sinh.”
“Đừng gọi ta tiên sinh, gọi tên ta đi.”
Bình Hải do dự một chút gật đầu “Trữ Nhiễm.”
“Tiểu Hải, ngươi thật sự không nghĩ trở về sao?”
Bình Hải chậm rãi hạ ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Trữ Nhiễm, ta có thể đi theo ngươi không? Ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình kiếm tiền, ta sẽ không cho ngươi thêm phiền toái.”
Trữ Nhiễm thở dài một hơi: “Hảo, kia hôm nay chúng ta trở về thôi.”
“Trữ Nhiễm, cám ơn ngươi.”
Bình Hải tìm được phần mộ phụ thân, ở trước bia một quỳ suốt vài giờ, cuối cùng mang theo ưu thương thản nhiên cùng Trữ Nhiễm đi trên đường. Ở trước cửa nhà ga, Trữ Nhiễm lôi kéo tay hắn hỏi: “Tiểu Hải, ngươi thật sự không muốn về nhà sao?”
“Nơi đó, nơi đó đã không phải nhà của ta.”
Trữ Nhiễm ôn nhu giúp hắn lau đi nước mắt: “Chúng ta đây đi thôi.”
Suốt chín năm suy nghĩ nhớ nhà, ai ngờ lúc này đã là sự việc đã đổi thay. Ma ma đã có một gia đình mới, cũng có một nhi tử khả ái, nàng đã sớm không cần ta. chính mình việc gì phải đi quấy rầy sinh hoạt của nàng? Bình Hải quay đầu nhìn thoáng qua gia hương của mình lần cuối, bước chân trầm trọng cùng Trữ Nhiễm vào nhà ga.
Bình Hải thấy Trữ Nhiễm mua hai tấm vé xe đi Mạnh Thiên thị, kỳ quái hỏi: “Trữ Nhiễm, vì cái gì không trở về Vân thị?”
“Chúng ta cùng đi hoàn thành tâm nguyện của tiểu Đồng.”
Bình Hải kinh ngạc hỏi: “Ngươi như thế nào biết?”
Trữ Nhiễm thản nhiên nở nụ cười một chút: “Là, là Lăng Nhiễm nói cho ta biết. Chúng ta cùng đi hoàn thành tiểu Đồng tâm nguyện đi.”
Bình Hải thật mạnh gật gật đầu: “Ân.”
“Nhà của ta ở Lam Hải tỉnh, Mạnh Thiên thị, Tân khải tiểu khu, đường số 5, chung cư số 2, số nhà 302. Tên của ta gọi là Hàn Tử Đồng!” Nhiều năm như vậy, Bình Hải cùng Lăng Nhiễm thủy chung vẫn nhớ rõ hết thảy những lời này, thủy chung nhớ rõ di ngôn của tiểu Đồng, nhưng là nếu thật sự nhìn thấy cha mẹ tiểu Đồng thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn nói cho bọn họ tiểu Đồng vài năm trước đã qua đời rồi sao?
Ngồi trên xe lửa, Bình Hải cùng Trữ Nhiễm đều là trầm mặc không nói, ánh mắt mê man nhìn ngoài cửa sổ. Đoạn hành trình này đối với bọn họ mà nói là như thế trầm trọng, vì mục đích đến đây đều cảm thấy tâm tình bị áp lực. Thời điểm tới Mạnh Thiên thị trời đã tối, hai người không có nghỉ ngơi, trực tiếp kêu xe đi Tân khải tiểu khu. Mãi cho đến khi đứng ở đường số 5, chung cư số 2, Trữ Nhiễm do dự, cảm giác chân mình tựa như bị quấn vào nhau.
“Tiểu Hải, lát nữa gặp mặt, chúng ta phải nói như thế nào?”
Bình Hải tựa vào cửa trên tường, dùng chân lặp lại, xoa xoa mặt: “Ta, ta cũng không biết phải nói như thế nào.”
Trữ Nhiễm mỏi mệt chà xát gương mặt: “Đi thôi.”
“Nga.”
Chỉ ba tầng lầu nhưng hai người dùng rất nhiều thời gian mới đi lên được, số phòng 302 hiện ra ngay trước mắt, Trữ Nhiễm giơ tay lên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ ba cái.
Vài giây sau một nam nhân trung niên tóc hoa râm chạy ra mở cửa: “Các ngươi tìm ai?”
“Chúng ta là, là….”
“Nga, các ngươi là đến xem phòng sao?”
Trữ Nhiễm sửng sốt một chút, đâm lao đành phải theo lao gật gật đầu: “Phải.”
“Kia, mời tiến vào.” Nam nhân kia mua chóng tránh đường, đem hai người mời vào phòng trong.
Đi vào Trữ Nhiễm liền ngây ngẩn cả người, phòng khách trống trải chỉ bày vài cái ghế dựa plastic cùng với một cái bàn cũ, mặt trên còn có hai chén khoai, hai hũ dưa muối điều, hai chén cháo loãng, những thức ăn khác cũng không có. Trừ bỏ phòng ngủ kia có một cái giường cùng với một chiếc điện thoại, những đồ điện gia dụng khác đều không có, quần áo được xếp lại cần thận đặt ở một góc sáng sủa. Hình ảnh này quả thật có thể dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung.
Một phụ nữ trung niên vẻ mặt tang thương cười cười bước lại đây, chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói “Ngượng ngùng, trong nhà rất rối loạn, mau ngồi đi.”
“Các ngươi vì cái gì muốn bán phòng ở?”
Vừa nghe lời này, người phụ nữ kia hốc mắt liền đỏ, đứng ở một bên vuốt nước mắt, nam nhân theo túi tiền lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Trữ Nhiễm: “Chúng ta muốn bán lấy tiền, đi kiếm nhi tử.”
Trữ Nhiễm tiếp nhận ảnh chụp một chút liền rơi nước mắt, người trên ảnh chụp đúng là tiểu Đồng, Trữ Nhiễm rưng rưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vợ chồng hai người: “Hắn, hắn…….” Lời nói vọt tới bên miệng nhưng vô luận như thế nào đều nói không được.
Nam nhân ưu tư hạ ánh mắt nói: “Con ta tên Hàn Tử Đồng, chín năm trước bị người ta bắt cóc, chúng ta luôn luôn đi tìm hắn, chúng ta sợ nhi tử trở về tìm không thấy nhà, cho nên vẫn giữ lại căn phòng này, nhưng là gần đây trong nhà thật sự không còn tiền, đành phải đem phòng ở cũng phải bán.”
Phụ nữ khẩn cầu nói: “Các ngươi nếu mua lại phòng, có thể thuê chúng ta trụ lại không? Vạn nhất tiểu Đồng trở về, ta sợ hắn không tìm được nhà.”
Một bên Bình Hải cúi đầu gắt gao cắn môi dưới, cực lực áp chế tiếng khóc của mình. Trữ Nhiễm sờ sờ ánh mắt: “Các ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”
Nam nhân kia rất kích động vài bước đi tới: “Phòng này ở trên thị trường muốn hơn ba mươi vạn, các ngươi nếu mua, ta chỉ muốn hai mươi lăm vạn thì tốt rồi.”
Trữ Nhiễm không chút suy nghĩ gật gật đầu: “Hảo, phòng ở này ta mua, các ngươi không cần bán cho người khác.”
Hai vợ chồng hưng phấn không thôi: “Thật sự là cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.”
Trữ Nhiễm theo túi tiền lấy ra một ít đặt ở trên bàn: “Này xem như tiền đặt cọc, ngày mai ta liền đem tiền đưa lại đây.” Nói xong lôi kéo Bình Hải liền đi ra ngoài. Nam nhân đuổi tới cửa: “Ta còn chưa viết chứng từ cho ngươi.”
“Không cần, ta tin tưởng các ngươi, ngày mai ta trở lại đây đưa tiền, các ngươi không cần đem phòng ở bán cho người khác.”
“Hảo, hảo, ta đây ngày mai ở nhà chờ các ngươi.”
Thời điểm hai người đi tới cửa, đồng thời gặp một nam một nữ đi vào, mới vừa đi vào một hồi, một nam một nữ kia liền bước trở ra: “Làm cái gì đây? Vừa mới đến xem phòng ở, nhanh như vậy liền bán đi.”
“Xin lỗi, mời xem nhà khác đi.”
Hai người ở trong phòng khách sạn ngồi đối diện nhau trầm mặc vài giờ, hiện tại rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Lời nói tàn nhẫn như thế, làm thế nào có thể nhẫn tâm nói ra miệng, nhi tử bọn họ tìm suốt chín năm, nếu nói cho bọn họ tiểu Đồng đã qua đời, hai vợ chồng kia sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu thương tâm? Nhưng nếu không nói cho bọn họ sự thật, bọn họ có thể còn tiếp tục tìm cả đời. Lãng phí thời gian cùng tinh lực, như vậy khi nào mới kết thúc?
Bình Hải ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một nhà ba người hạnh phúc kia: “Ta, ta không nghĩ sẽ đi quấy rầy yên tĩnh của bọn họ.”
Trữ Nhiễm vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Vậy chúng ta trở về đi.”
Trữ Nhiễm lôi kéo tay Bình Hải ra khỏi tiểu khu, thời điểm sắp rời khỏi một nhà ba người, Bình Hải quay đầu nhìn mẫu thân mình liếc mắt một cái, trên gương mặt giản dị đã bị năm tháng lưu lại dấu vết, nhưng trong nụ cười vẫn mang theo sự hạnh phúc và an bình.
Mẫu thân kia nghi hoặc nhìn theo bóng dáng hai người, trượng phu hỏi: “Làm sao vậy, nhìn cái gì đâu?”
“…… Nga, không có gì, chúng ta đi mua đồ ăn đi.”
Ngày đó ban đêm, ở trên giường của khách sạn, Bình Hải như trước yên lặng rơi lệ, cuối cùng mang theo nước mắt ràn rụa nặng nề đi vào giấc ngủ. Trong khi ngủ mơ, Bình Hải không ngừng kêu ba ba, ba ba. Trữ Nhiễm nằm bên cạnh hắn giúp hắn chỉnh lại góc chăn, lòng chua xót, nước mắt chậm rãi rơi xuống mặt.
Sáng sớm tỉnh lại Bình Hải phát hiện hai người đang gắt gao ôm lấy nhau, giống như thời điểm trước kia cùng tiểu Nhiễm ngủ, dựa sát vào nhau, sưởi ấm cho nhau.
Trữ Nhiễm mở hai mắt hướng hắn gợi lên khóe miệng nở nụ cười: “Sớm.”
“Sớm, Trữ tiên sinh.”
“Đừng gọi ta tiên sinh, gọi tên ta đi.”
Bình Hải do dự một chút gật đầu “Trữ Nhiễm.”
“Tiểu Hải, ngươi thật sự không nghĩ trở về sao?”
Bình Hải chậm rãi hạ ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Trữ Nhiễm, ta có thể đi theo ngươi không? Ngươi yên tâm, ta sẽ tự mình kiếm tiền, ta sẽ không cho ngươi thêm phiền toái.”
Trữ Nhiễm thở dài một hơi: “Hảo, kia hôm nay chúng ta trở về thôi.”
“Trữ Nhiễm, cám ơn ngươi.”
Bình Hải tìm được phần mộ phụ thân, ở trước bia một quỳ suốt vài giờ, cuối cùng mang theo ưu thương thản nhiên cùng Trữ Nhiễm đi trên đường. Ở trước cửa nhà ga, Trữ Nhiễm lôi kéo tay hắn hỏi: “Tiểu Hải, ngươi thật sự không muốn về nhà sao?”
“Nơi đó, nơi đó đã không phải nhà của ta.”
Trữ Nhiễm ôn nhu giúp hắn lau đi nước mắt: “Chúng ta đây đi thôi.”
Suốt chín năm suy nghĩ nhớ nhà, ai ngờ lúc này đã là sự việc đã đổi thay. Ma ma đã có một gia đình mới, cũng có một nhi tử khả ái, nàng đã sớm không cần ta. chính mình việc gì phải đi quấy rầy sinh hoạt của nàng? Bình Hải quay đầu nhìn thoáng qua gia hương của mình lần cuối, bước chân trầm trọng cùng Trữ Nhiễm vào nhà ga.
Bình Hải thấy Trữ Nhiễm mua hai tấm vé xe đi Mạnh Thiên thị, kỳ quái hỏi: “Trữ Nhiễm, vì cái gì không trở về Vân thị?”
“Chúng ta cùng đi hoàn thành tâm nguyện của tiểu Đồng.”
Bình Hải kinh ngạc hỏi: “Ngươi như thế nào biết?”
Trữ Nhiễm thản nhiên nở nụ cười một chút: “Là, là Lăng Nhiễm nói cho ta biết. Chúng ta cùng đi hoàn thành tiểu Đồng tâm nguyện đi.”
Bình Hải thật mạnh gật gật đầu: “Ân.”
“Nhà của ta ở Lam Hải tỉnh, Mạnh Thiên thị, Tân khải tiểu khu, đường số 5, chung cư số 2, số nhà 302. Tên của ta gọi là Hàn Tử Đồng!” Nhiều năm như vậy, Bình Hải cùng Lăng Nhiễm thủy chung vẫn nhớ rõ hết thảy những lời này, thủy chung nhớ rõ di ngôn của tiểu Đồng, nhưng là nếu thật sự nhìn thấy cha mẹ tiểu Đồng thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự muốn nói cho bọn họ tiểu Đồng vài năm trước đã qua đời rồi sao?
Ngồi trên xe lửa, Bình Hải cùng Trữ Nhiễm đều là trầm mặc không nói, ánh mắt mê man nhìn ngoài cửa sổ. Đoạn hành trình này đối với bọn họ mà nói là như thế trầm trọng, vì mục đích đến đây đều cảm thấy tâm tình bị áp lực. Thời điểm tới Mạnh Thiên thị trời đã tối, hai người không có nghỉ ngơi, trực tiếp kêu xe đi Tân khải tiểu khu. Mãi cho đến khi đứng ở đường số 5, chung cư số 2, Trữ Nhiễm do dự, cảm giác chân mình tựa như bị quấn vào nhau.
“Tiểu Hải, lát nữa gặp mặt, chúng ta phải nói như thế nào?”
Bình Hải tựa vào cửa trên tường, dùng chân lặp lại, xoa xoa mặt: “Ta, ta cũng không biết phải nói như thế nào.”
Trữ Nhiễm mỏi mệt chà xát gương mặt: “Đi thôi.”
“Nga.”
Chỉ ba tầng lầu nhưng hai người dùng rất nhiều thời gian mới đi lên được, số phòng 302 hiện ra ngay trước mắt, Trữ Nhiễm giơ tay lên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng gõ ba cái.
Vài giây sau một nam nhân trung niên tóc hoa râm chạy ra mở cửa: “Các ngươi tìm ai?”
“Chúng ta là, là….”
“Nga, các ngươi là đến xem phòng sao?”
Trữ Nhiễm sửng sốt một chút, đâm lao đành phải theo lao gật gật đầu: “Phải.”
“Kia, mời tiến vào.” Nam nhân kia mua chóng tránh đường, đem hai người mời vào phòng trong.
Đi vào Trữ Nhiễm liền ngây ngẩn cả người, phòng khách trống trải chỉ bày vài cái ghế dựa plastic cùng với một cái bàn cũ, mặt trên còn có hai chén khoai, hai hũ dưa muối điều, hai chén cháo loãng, những thức ăn khác cũng không có. Trừ bỏ phòng ngủ kia có một cái giường cùng với một chiếc điện thoại, những đồ điện gia dụng khác đều không có, quần áo được xếp lại cần thận đặt ở một góc sáng sủa. Hình ảnh này quả thật có thể dùng nhà chỉ có bốn bức tường để hình dung.
Một phụ nữ trung niên vẻ mặt tang thương cười cười bước lại đây, chỉ vào ghế dựa bên cạnh nói “Ngượng ngùng, trong nhà rất rối loạn, mau ngồi đi.”
“Các ngươi vì cái gì muốn bán phòng ở?”
Vừa nghe lời này, người phụ nữ kia hốc mắt liền đỏ, đứng ở một bên vuốt nước mắt, nam nhân theo túi tiền lấy ra một tấm ảnh chụp đưa cho Trữ Nhiễm: “Chúng ta muốn bán lấy tiền, đi kiếm nhi tử.”
Trữ Nhiễm tiếp nhận ảnh chụp một chút liền rơi nước mắt, người trên ảnh chụp đúng là tiểu Đồng, Trữ Nhiễm rưng rưng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vợ chồng hai người: “Hắn, hắn…….” Lời nói vọt tới bên miệng nhưng vô luận như thế nào đều nói không được.
Nam nhân ưu tư hạ ánh mắt nói: “Con ta tên Hàn Tử Đồng, chín năm trước bị người ta bắt cóc, chúng ta luôn luôn đi tìm hắn, chúng ta sợ nhi tử trở về tìm không thấy nhà, cho nên vẫn giữ lại căn phòng này, nhưng là gần đây trong nhà thật sự không còn tiền, đành phải đem phòng ở cũng phải bán.”
Phụ nữ khẩn cầu nói: “Các ngươi nếu mua lại phòng, có thể thuê chúng ta trụ lại không? Vạn nhất tiểu Đồng trở về, ta sợ hắn không tìm được nhà.”
Một bên Bình Hải cúi đầu gắt gao cắn môi dưới, cực lực áp chế tiếng khóc của mình. Trữ Nhiễm sờ sờ ánh mắt: “Các ngươi muốn bán bao nhiêu tiền?”
Nam nhân kia rất kích động vài bước đi tới: “Phòng này ở trên thị trường muốn hơn ba mươi vạn, các ngươi nếu mua, ta chỉ muốn hai mươi lăm vạn thì tốt rồi.”
Trữ Nhiễm không chút suy nghĩ gật gật đầu: “Hảo, phòng ở này ta mua, các ngươi không cần bán cho người khác.”
Hai vợ chồng hưng phấn không thôi: “Thật sự là cám ơn ngươi, cám ơn ngươi.”
Trữ Nhiễm theo túi tiền lấy ra một ít đặt ở trên bàn: “Này xem như tiền đặt cọc, ngày mai ta liền đem tiền đưa lại đây.” Nói xong lôi kéo Bình Hải liền đi ra ngoài. Nam nhân đuổi tới cửa: “Ta còn chưa viết chứng từ cho ngươi.”
“Không cần, ta tin tưởng các ngươi, ngày mai ta trở lại đây đưa tiền, các ngươi không cần đem phòng ở bán cho người khác.”
“Hảo, hảo, ta đây ngày mai ở nhà chờ các ngươi.”
Thời điểm hai người đi tới cửa, đồng thời gặp một nam một nữ đi vào, mới vừa đi vào một hồi, một nam một nữ kia liền bước trở ra: “Làm cái gì đây? Vừa mới đến xem phòng ở, nhanh như vậy liền bán đi.”
“Xin lỗi, mời xem nhà khác đi.”
Hai người ở trong phòng khách sạn ngồi đối diện nhau trầm mặc vài giờ, hiện tại rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Lời nói tàn nhẫn như thế, làm thế nào có thể nhẫn tâm nói ra miệng, nhi tử bọn họ tìm suốt chín năm, nếu nói cho bọn họ tiểu Đồng đã qua đời, hai vợ chồng kia sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng, bao nhiêu thương tâm? Nhưng nếu không nói cho bọn họ sự thật, bọn họ có thể còn tiếp tục tìm cả đời. Lãng phí thời gian cùng tinh lực, như vậy khi nào mới kết thúc?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook