Lãng Nhân Thiên Nhai
-
Chương 29
Phong Thiên Nhai kéo tay áo Yến Cô Minh, “Xuống ngay xuống ngay.”
Yến Cô Minh không nhúc nhích.
Phong Thiên Nhai: “Ta mạnh tay đấy.”
Yến Cô Minh vẫn không động đậy.
Phong Thiên Nhai nói được làm được, trụ vững người, tay vận sức, thoắt cái đã kéo Yến Cô Minh dậy.
Yến Cô Minh ngồi trên giường, gắng ngẩng đầu lên, nhìn Phong Thiên Nhai.
“Làm cái…”
Hắn vừa mở miệng, hơi rượu phả đầy mặt Phong Thiên Nhai. Phong Thiên Nhai nhăn nhó mặt mày, một tay đỡ lấy hắn, một tay quạt mạnh trước mặt.
“Ối chao, thối chết được.”
Yến Cô Minh say đến chẳng ra thể thống gì nữa, nếu Phong Thiên Nhai không đỡ lấy, hắn sẽ ngã xuống ngay.
Phong Thiên Nhai: “Tắm thôi.”
Yến Cô Minh mơ mơ màng màng, cũng không biết có nghe thấy không, lắc đầu qua quýt.
Phong Thiên Nhai: “Ngồi im nào, ta giúp anh cởi đồ.”
Nàng để Yến Cô Minh tựa nửa người vào mình, cởi quần áo cho hắn.
Yến Cô Minh ít hơn người ta một cánh tay, quần áo dễ cởi hơn nhiều, bộ đồ đen như mực chốc lát đã tuột ra.
Phong Thiên Nhai cởi trần nửa thân trên của hắn.
Cơ thể của Yến Cô Minh rắn rỏi khỏe mạnh, làn da thô ráp, trên ngực có ba bốn vết sẹo, có hai vết rất dài. Ngọn đèn dầu ở phía sau chợt lay động, ánh lên vết sẹo trên người hắn, sâu thật sâu.
Phong Thiên Nhai nhẹ nhàng đặt tay lên trên chúng, từ bả vai trượt dần xuống.
“Vẫn còn may, là vết chém…” Phong Thiên Nhai thì thầm, “Nếu là vết đâm, với lực thế này, anh đã đi đời rồi.”
Yến Cô Minh cúi đầu, nửa mê nửa tỉnh.
Phong Thiên Nhai lại nhìn bờ vai cụt của hắn.
Vết thương nơi ấy đã lành hẳn. Phong Thiên Nhai vừa nhìn vừa nghĩ, một chiêu này thật dứt khoát quá, người ra tay có võ công cực cao, tính cách quyết đoán. Phong Thiên Nhai cho rằng đây hẳn là vết đao, một đao này bổ cụt cả cánh tay và non nửa xương bả vai của Yến Cô Minh, giờ da thịt liền lại, hơi lõm vào.
Trước kia Phong Thiên Nhai thỉnh thoảng hay chê thân thủ của Yến Cô Minh, thực ra, đó chỉ là cách nàng trấn an tinh thần hắn.
Võ công của Yến Cô Minh không kém, chẳng những không kém, mà còn đứng đầu trong số những người mà Phong Thiên Nhai từng tiếp xúc, không kể sư phụ nàng.
Nếu ở phong độ tốt nhất, võ công của hắn vượt cả tên Độc kia, cao minh hơn thương pháp của Diệp Hoài Sơn nhiều.
Có thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế, dùng một bàn tay chưa từng cầm kiếm lần nào, điều khiển tụ kiếm đạt đến cảnh giới này, Yến Cô Minh không phải kẻ tầm thường đầu đường xó chợ.
Nếu bảo kém là kém ở chỗ hồn võ.
Yến Cô Minh trước giờ chưa từng chính thức gia nhập võ đạo, với hắn, võ công là thuật giết người, còn vũ khí là dụng cụ giết người.
Nếu hắn có thể bình tâm, chỉnh sửa kiến thức võ học của mình lại lần nữa, thể nào cảnh giới cũng cao hơn một tầng.
Phong Thiên Nhai đưa tay ra, khẽ khàng phủ lên bờ vai cụt của Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh dù đang chìm trong mộng cũng phải thoáng run rẩy.
Nam nhân cao lớn này, đã chịu quá nhiều khổ đau.
Phong Thiên Nhai đã sớm biết. Nhưng lúc đầu, nàng hiểu hắn có danh dự, có kiên trì của riêng mình, nàng khi ấy, chỉ xem mình như một khán giả, dõi theo cuộc đời như tấm bèo trôi của lãng nhân, xem xem cuộc đời ấy nhấp nhô bập bềnh thế nào.
Nhưng rồi, dõi theo dõi theo mãi, Phong Thiên Nhai rốt cuộc đã không kìm nổi mà chìa tay ra, giúp cái này, đỡ đần cái kia, cuối cùng lại sa vào hoàn toàn.
Phong Thiên Nhai chẳng hề muốn kể chuyện tế ti cho Yến Cô Minh nghe, dù võ công của hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ đối phó với Khanh Sĩ Việt, nàng vẫn không muốn nói hắn biết.
Nàng không muốn lại để hắn dấn thân vào nguy hiểm, nàng muốn tự mình hoàn thành. Chờ nàng quay về, nàng sẽ đi cùng hắn.
Từ đó, cứ như những điều trong một cuốn sách nào đó đã viết, chân trời góc biển, mãi không chia lìa.
Phong Thiên Nhai cởi thắt lưng Yến Cô Minh.
Chính lúc đó, bàn tay to lớn của Yến Cô Minh chợt phủ lên tay nàng.
Phong Thiên Nhai ngẩn ra, nàng cúi đầu xuống, nhìn sắc mặt Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh say đến độ mắt nhắm mắt mở.
Phong Thiên Nhai kéo tay hắn ra, nhưng vừa buông lỏng, hắn lại lập tức chụp lại.
Phong Thiên Nhai: “…”
Nàng thử lại lần nữa, vẫn thất bại.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, ta tắm cho anh, phải cởi hết đồ ra mới được.”
Yến Cô Minh mơ mơ màng màng, ngây ra hồi lâu, lắc đầu.
Phong Thiên Nhai: “… Không cởi đồ sao mà tắm được, nước nguội hết bây giờ.”
Lần này Yến Cô Minh không thèm lắc đầu nữa, tay vẫn đè chặt đai lưng.
Tay hắn không còn sức, không thể nắm được, chỉ có thể đè thế thôi.
Phong Thiên Nhai hơi mạnh tay một chút, bên kia lập tức ra sức chống đối.
“…”
Phong Thiên Nhai: “Sao chứ, lên cơn à.” Một tay nàng nắm lấy cằm Yến Cô Minh, gương mặt mê mang của lãng nhân hiện ra. Phong Thiên Nhai ngắm một hồi lại phì cười thành tiếng.
“Buồn cười chết mất.”
Một Yến Cô Minh lúc nào cũng lạnh băng chẳng ai bì nổi mà cũng có giờ phút này.
Giọng của Phong Thiên Nhai cũng thoải mái hơn.
“Ê này, lơi tay ra.”
Yến Cô Minh đương nhiên nghe mà chẳng hiểu.
Phong Thiên Nhai cười, tay dần vận sức, nàng không kéo ngay một phát mà từ từ từng chút một, cứ như đang đùa.
Hắn mà ấn chặt, nàng sẽ bất động. Chốc sau hắn nới tay, nàng mới hơi ra sức.
Kéo, lôi, kéo, lôi.
Cái đai lưng thể nào cũng nhích về phía Phong Thiên Nhai.
“Ư…”
Lãng nhân cau mặt, ra vẻ tội nghiệp nấc thầm một tiếng, còn đâu dáng vẻ của một người sắp ba mươi, cứ như một đứa trẻ bị cướp mất bánh ngọt ngoài phố.
“Ha ha ha.” Phong Thiên Nhai chưa từng thấy Yến Cô Minh như thế này. “Sư phụ tắm cho chứ có hàm oan gì anh đâu, để người ta thấy được lại tưởng ta ức hiếp anh.”
Đai lưng rốt cuộc đã cởi xong.
Yến Cô Minh gập lưng, ngơ ngẩn ngồi đấy. Chợt đưa cánh tay trái lên, bắt đầu nện vào vai phải.
“Ê này! Làm gì vậy!”
Phong Thiên Nhai vội vã kéo tay hắn ra.
Tuy Phong Thiên Nhai lấy làm buồn cười, nhưng nom vẻ mặt Yến Cô Minh rất đau khổ.
Dù đang say trong mộng, hắn vẫn tỏ tường nỗi bất lực của bản thân, chưa từng quên mình tàn tật.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, dần tắt nụ cười.
Hàng mày Yến Cô Minh cau chặt lại, Phong Thiên Nhai cố gắng vuốt phẳng chúng, nhưng chẳng thấm vào đâu.
“Yến khờ, xin lỗi.” Tận đáy lòng Phong Thiên Nhai hơi áy náy, cảm thấy mình không nên đùa hắn như thế. “Anh ngủ một giấc đi, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.”
Phong Thiên Nhai ra tay, thoáng cái đã điểm vài đại huyệt của Yến Cô Minh, để hắn ngủ thẳng giấc.
“Sư phụ tắm cho anh nhé.”
Phong Thiên Nhai vác Yến Cô Minh lên, cẩn thận đặt vào thùng tắm.
Nàng vừa chà người, vừa xối nước cho hắn.
Phong Thiên Nhai trước giờ chưa tắm cho ai bao giờ, liên tục xảy ra vấn đề.
“Úi cha, chìm rồi chìm rồi!” Yến Cô Minh ngủ như chết, không còn ý thức chống đỡ cơ thể, Phong Thiên Nhai phải hoàn toàn đỡ lấy. Hắn gục đầu xuống, đầu tóc bù xù.
Phong Thiên Nhai vừa tắm cho hắn vừa lẩm bẩm: “Có già đâu mà lại nhiều tóc bạc đến vậy…”
Phong Thiên Nhai tắm rất kỹ, tuy hơi vất vả nhưng tâm trạng rất tốt.
Cực tốt.
“Diệp Hoài Sơn nói, ở bên người mình yêu thương, sẽ muốn làm những chuyện khiến mình vui vẻ. Ta bên anh, lúc nào cũng vui cả, anh có phải người ta thương yêu không?”
Phong Thiên Nhai nhếch bờ môi nhỏ xinh, nói chuyện với Yến Cô Minh không còn một chút tri giác.
“Còn cảm giác của anh đối với ta thì sao, yến khờ, anh có động lòng với ta chưa?”
Yến Cô Minh bắp thịt rắn chắc, rắn chắc đến độ thành múi, trên da có vô số vết thương, to nhỏ khác nhau. Phong Thiên Nhai đứng rất gần hắn, nhìn thấy rõ ràng.
“Rốt cuộc anh làm sao luyện ra được cái loại võ công giết địch một ngàn tự hại tám trăm này vậy, thảo nào trong sách cứ viết lãng nhân đều là những kẻ vong mạng, quả nhiên…” Phong Thiên Nhai chun mũi, vẩy một ít nước lên mặt Yến Cô Minh, “Dù có luyện đến độ lợi hại hơn cũng chẳng phải kế lâu dài, đến khi nào anh mới hiểu được.”
Nàng tiếp tục vẩy nước lên mặt Yến Cô Minh, giúp hắn rửa mặt.
“Nhưng không hiểu cũng chẳng hề gì, ta sẽ không để anh lại dấn thân vào nguy hiểm.”
Phong Thiên Nhai khẽ ngâm nga điệu hát nọ, tay nhẹ nhàng kỳ cọ cho Yến Cô Minh.
Ngày hôm sau, khi Yến Cô Minh thức giấc, Phong Thiên Nhai đang ngồi bên giường, chống đầu nhìn hắn.
“Tỉnh rồi.”
Yến Cô Minh say cả đêm, đầu đau như muốn nứt ra.
Phong Thiên Nhai đưa cho hắn một chén nước, Yến Cô Minh thoáng liếc nhìn nàng, nhận lấy.
Phong Thiên Nhai: “Khó chịu chứ gì, ai bảo anh uống nhiều vậy.”
Yến Cô Minh ngồi dậy, khàn giọng:
“Em ra ngoài một lát.”
Phong Thiên Nhai: “Làm gì?”
Yến Cô Minh: “Ta thay đồ, lát gặp em sau.”
Phong Thiên Nhai: “Hôm qua ta đã thay cho anh rồi.”
Yến Cô Minh: “…”
Lãng nhân cúi đầu, bấy giờ mới phát hiện quần áo của mình đã được thay từ sớm. Hắn cau mày, muốn nhớ lại chuyện tối qua, nhưng một mẩu tí tẹo cũng chẳng thể nhớ lại nổi.
“Em thay quần áo cho ta…”
“Thì sao.” Phong Thiên Nhai vẻ mặt thản nhiên, “Thẹn thùng à, toàn thân anh bị ta nhìn tỷ lần, cũng sờ tỷ lần rồi, giờ mới thẹn đã muộn.”
Yến Cô Minh vừa tỉnh rượu, có lẽ là do chưa hoàn toàn hồi thần, chất giọng trầm hơn bình thường nhiều.
“Em thế này sao đến cái phủ ấy được.”
Phong Thiên Nhai không hiểu, “Làm sao?”
Yến Cô Minh lắc đầu.
Phong Thiên Nhai: “Đêm qua sao anh uống nhiều vậy?”
Yến Cô Minh: “Muốn uống cứ uống thôi.”
Phong Thiên Nhai ờ một tiếng, không nhiều lời nữa.
Yến Cô Minh phát hiện tóc mình vẫn hơi ẩm, hắn hỏi Phong Thiên Nhai: “Đêm qua, em tắm cho ta à?”
Phong Thiên Nhai: “Ừ, ta chẳng nói toàn thân anh bị mình nhìn tỷ lần, sờ tỷ lần rồi đấy thôi.”
Yến Cô Minh: “…”
Hắn lại bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, nghĩ đến chuyện bàn tay bé nhỏ của Phong Thiên Nhai từng sờ tới mò lui người mình, hắn nóng cả mặt.
“Hồ đồ!”
Phong Thiên Nhai: “Quát cái gì?”
Yến Cô Minh trợn mắt nhìn nàng: “Em rốt cuộc có hiểu không, chuyện này…”
Hắn nín hồi lâu mà không tiếp lời, Phong Thiên Nhai chớp chớp mắt, “Gì?”
Yến Cô Minh lại thở dài, ngoảnh mặt đi.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, sư phụ phải rời khỏi đây vài ngày.”
Yến Cô Minh: “Đi đâu?”
Phong Thiên Nhai: “Làm một việc, xong rồi về tìm anh.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, “Việc gì, ta đi với em.”
Phong Thiên Nhai lăc đầu, “Không cần.”
Yến Cô Minh cúi đầu, nói: “Không cần ta, thế Diệp Hoài Sơn thì sao?”
Phong Thiên Nhai: “Y đi cùng.”
Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, lặng lẽ hồi lâu, nói: “Yến khờ, anh có từng nghĩ đến việc thành thân cùng người khác chưa?”
Nàng vừa thốt lời này, lòng Yến Cô Minh chợt lạnh.
Thành thân, em và y đã bàn tới bước cưới gả luôn rồi?
Tuy hắn từng nghĩ đến việc bọn họ sẽ ở bên nhau, nhưng hắn không ngờ chuyện đấy lại đến nhanh như vậy.
Yến Cô Minh lạnh nhạt đáp.
“Chưa từng.”
Phong Thiên Nhai liếm môi, chần chừ: “Yến khờ, anh không có người trong lòng ư, có người trong lòng rồi sẽ nghĩ đến việc thành thân.”
Yến Cô Minh lòng đầy chua xót, người trong lòng, hắn đương nhiên biết mình có người trong lòng không.
“Không có, lãng nhân ung dung tự tại không gì trói buộc, tại sao lại muốn thành thân.”
Phong Thiên Nhai cũng im lặng luôn.
Hồi lâu sau, nàng cười nói: “Anh ở đây đợi ta, ta đi trước nhé.”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, bước đến cửa phòng.
Yến Cô Minh: “Rốt cuộc em muốn đi đâu!”
Phong Thiên Nhai ngoảnh đầu lại, mặt mày vẫn toe toét như thế.
“Ây dà, ở đây đợi sư phụ, vài ngày sau ta sẽ quay về.”
Nàng đóng cửa phòng lại, Yến Cô Minh nghe tiếng bước chân ngoài cửa, dần dần đi xa.
Vài ngày sau ta sẽ quay về.
Nơi đáy mắt Yến Cô Minh giăng đầy tia máu.
“Về rồi định làm gì, từ biệt ta sao…”
Yến Cô Minh không nhúc nhích.
Phong Thiên Nhai: “Ta mạnh tay đấy.”
Yến Cô Minh vẫn không động đậy.
Phong Thiên Nhai nói được làm được, trụ vững người, tay vận sức, thoắt cái đã kéo Yến Cô Minh dậy.
Yến Cô Minh ngồi trên giường, gắng ngẩng đầu lên, nhìn Phong Thiên Nhai.
“Làm cái…”
Hắn vừa mở miệng, hơi rượu phả đầy mặt Phong Thiên Nhai. Phong Thiên Nhai nhăn nhó mặt mày, một tay đỡ lấy hắn, một tay quạt mạnh trước mặt.
“Ối chao, thối chết được.”
Yến Cô Minh say đến chẳng ra thể thống gì nữa, nếu Phong Thiên Nhai không đỡ lấy, hắn sẽ ngã xuống ngay.
Phong Thiên Nhai: “Tắm thôi.”
Yến Cô Minh mơ mơ màng màng, cũng không biết có nghe thấy không, lắc đầu qua quýt.
Phong Thiên Nhai: “Ngồi im nào, ta giúp anh cởi đồ.”
Nàng để Yến Cô Minh tựa nửa người vào mình, cởi quần áo cho hắn.
Yến Cô Minh ít hơn người ta một cánh tay, quần áo dễ cởi hơn nhiều, bộ đồ đen như mực chốc lát đã tuột ra.
Phong Thiên Nhai cởi trần nửa thân trên của hắn.
Cơ thể của Yến Cô Minh rắn rỏi khỏe mạnh, làn da thô ráp, trên ngực có ba bốn vết sẹo, có hai vết rất dài. Ngọn đèn dầu ở phía sau chợt lay động, ánh lên vết sẹo trên người hắn, sâu thật sâu.
Phong Thiên Nhai nhẹ nhàng đặt tay lên trên chúng, từ bả vai trượt dần xuống.
“Vẫn còn may, là vết chém…” Phong Thiên Nhai thì thầm, “Nếu là vết đâm, với lực thế này, anh đã đi đời rồi.”
Yến Cô Minh cúi đầu, nửa mê nửa tỉnh.
Phong Thiên Nhai lại nhìn bờ vai cụt của hắn.
Vết thương nơi ấy đã lành hẳn. Phong Thiên Nhai vừa nhìn vừa nghĩ, một chiêu này thật dứt khoát quá, người ra tay có võ công cực cao, tính cách quyết đoán. Phong Thiên Nhai cho rằng đây hẳn là vết đao, một đao này bổ cụt cả cánh tay và non nửa xương bả vai của Yến Cô Minh, giờ da thịt liền lại, hơi lõm vào.
Trước kia Phong Thiên Nhai thỉnh thoảng hay chê thân thủ của Yến Cô Minh, thực ra, đó chỉ là cách nàng trấn an tinh thần hắn.
Võ công của Yến Cô Minh không kém, chẳng những không kém, mà còn đứng đầu trong số những người mà Phong Thiên Nhai từng tiếp xúc, không kể sư phụ nàng.
Nếu ở phong độ tốt nhất, võ công của hắn vượt cả tên Độc kia, cao minh hơn thương pháp của Diệp Hoài Sơn nhiều.
Có thể trong một khoảng thời gian ngắn như thế, dùng một bàn tay chưa từng cầm kiếm lần nào, điều khiển tụ kiếm đạt đến cảnh giới này, Yến Cô Minh không phải kẻ tầm thường đầu đường xó chợ.
Nếu bảo kém là kém ở chỗ hồn võ.
Yến Cô Minh trước giờ chưa từng chính thức gia nhập võ đạo, với hắn, võ công là thuật giết người, còn vũ khí là dụng cụ giết người.
Nếu hắn có thể bình tâm, chỉnh sửa kiến thức võ học của mình lại lần nữa, thể nào cảnh giới cũng cao hơn một tầng.
Phong Thiên Nhai đưa tay ra, khẽ khàng phủ lên bờ vai cụt của Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh dù đang chìm trong mộng cũng phải thoáng run rẩy.
Nam nhân cao lớn này, đã chịu quá nhiều khổ đau.
Phong Thiên Nhai đã sớm biết. Nhưng lúc đầu, nàng hiểu hắn có danh dự, có kiên trì của riêng mình, nàng khi ấy, chỉ xem mình như một khán giả, dõi theo cuộc đời như tấm bèo trôi của lãng nhân, xem xem cuộc đời ấy nhấp nhô bập bềnh thế nào.
Nhưng rồi, dõi theo dõi theo mãi, Phong Thiên Nhai rốt cuộc đã không kìm nổi mà chìa tay ra, giúp cái này, đỡ đần cái kia, cuối cùng lại sa vào hoàn toàn.
Phong Thiên Nhai chẳng hề muốn kể chuyện tế ti cho Yến Cô Minh nghe, dù võ công của hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ đối phó với Khanh Sĩ Việt, nàng vẫn không muốn nói hắn biết.
Nàng không muốn lại để hắn dấn thân vào nguy hiểm, nàng muốn tự mình hoàn thành. Chờ nàng quay về, nàng sẽ đi cùng hắn.
Từ đó, cứ như những điều trong một cuốn sách nào đó đã viết, chân trời góc biển, mãi không chia lìa.
Phong Thiên Nhai cởi thắt lưng Yến Cô Minh.
Chính lúc đó, bàn tay to lớn của Yến Cô Minh chợt phủ lên tay nàng.
Phong Thiên Nhai ngẩn ra, nàng cúi đầu xuống, nhìn sắc mặt Yến Cô Minh.
Yến Cô Minh say đến độ mắt nhắm mắt mở.
Phong Thiên Nhai kéo tay hắn ra, nhưng vừa buông lỏng, hắn lại lập tức chụp lại.
Phong Thiên Nhai: “…”
Nàng thử lại lần nữa, vẫn thất bại.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, ta tắm cho anh, phải cởi hết đồ ra mới được.”
Yến Cô Minh mơ mơ màng màng, ngây ra hồi lâu, lắc đầu.
Phong Thiên Nhai: “… Không cởi đồ sao mà tắm được, nước nguội hết bây giờ.”
Lần này Yến Cô Minh không thèm lắc đầu nữa, tay vẫn đè chặt đai lưng.
Tay hắn không còn sức, không thể nắm được, chỉ có thể đè thế thôi.
Phong Thiên Nhai hơi mạnh tay một chút, bên kia lập tức ra sức chống đối.
“…”
Phong Thiên Nhai: “Sao chứ, lên cơn à.” Một tay nàng nắm lấy cằm Yến Cô Minh, gương mặt mê mang của lãng nhân hiện ra. Phong Thiên Nhai ngắm một hồi lại phì cười thành tiếng.
“Buồn cười chết mất.”
Một Yến Cô Minh lúc nào cũng lạnh băng chẳng ai bì nổi mà cũng có giờ phút này.
Giọng của Phong Thiên Nhai cũng thoải mái hơn.
“Ê này, lơi tay ra.”
Yến Cô Minh đương nhiên nghe mà chẳng hiểu.
Phong Thiên Nhai cười, tay dần vận sức, nàng không kéo ngay một phát mà từ từ từng chút một, cứ như đang đùa.
Hắn mà ấn chặt, nàng sẽ bất động. Chốc sau hắn nới tay, nàng mới hơi ra sức.
Kéo, lôi, kéo, lôi.
Cái đai lưng thể nào cũng nhích về phía Phong Thiên Nhai.
“Ư…”
Lãng nhân cau mặt, ra vẻ tội nghiệp nấc thầm một tiếng, còn đâu dáng vẻ của một người sắp ba mươi, cứ như một đứa trẻ bị cướp mất bánh ngọt ngoài phố.
“Ha ha ha.” Phong Thiên Nhai chưa từng thấy Yến Cô Minh như thế này. “Sư phụ tắm cho chứ có hàm oan gì anh đâu, để người ta thấy được lại tưởng ta ức hiếp anh.”
Đai lưng rốt cuộc đã cởi xong.
Yến Cô Minh gập lưng, ngơ ngẩn ngồi đấy. Chợt đưa cánh tay trái lên, bắt đầu nện vào vai phải.
“Ê này! Làm gì vậy!”
Phong Thiên Nhai vội vã kéo tay hắn ra.
Tuy Phong Thiên Nhai lấy làm buồn cười, nhưng nom vẻ mặt Yến Cô Minh rất đau khổ.
Dù đang say trong mộng, hắn vẫn tỏ tường nỗi bất lực của bản thân, chưa từng quên mình tàn tật.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, dần tắt nụ cười.
Hàng mày Yến Cô Minh cau chặt lại, Phong Thiên Nhai cố gắng vuốt phẳng chúng, nhưng chẳng thấm vào đâu.
“Yến khờ, xin lỗi.” Tận đáy lòng Phong Thiên Nhai hơi áy náy, cảm thấy mình không nên đùa hắn như thế. “Anh ngủ một giấc đi, ngủ một giấc rồi sẽ ổn thôi.”
Phong Thiên Nhai ra tay, thoáng cái đã điểm vài đại huyệt của Yến Cô Minh, để hắn ngủ thẳng giấc.
“Sư phụ tắm cho anh nhé.”
Phong Thiên Nhai vác Yến Cô Minh lên, cẩn thận đặt vào thùng tắm.
Nàng vừa chà người, vừa xối nước cho hắn.
Phong Thiên Nhai trước giờ chưa tắm cho ai bao giờ, liên tục xảy ra vấn đề.
“Úi cha, chìm rồi chìm rồi!” Yến Cô Minh ngủ như chết, không còn ý thức chống đỡ cơ thể, Phong Thiên Nhai phải hoàn toàn đỡ lấy. Hắn gục đầu xuống, đầu tóc bù xù.
Phong Thiên Nhai vừa tắm cho hắn vừa lẩm bẩm: “Có già đâu mà lại nhiều tóc bạc đến vậy…”
Phong Thiên Nhai tắm rất kỹ, tuy hơi vất vả nhưng tâm trạng rất tốt.
Cực tốt.
“Diệp Hoài Sơn nói, ở bên người mình yêu thương, sẽ muốn làm những chuyện khiến mình vui vẻ. Ta bên anh, lúc nào cũng vui cả, anh có phải người ta thương yêu không?”
Phong Thiên Nhai nhếch bờ môi nhỏ xinh, nói chuyện với Yến Cô Minh không còn một chút tri giác.
“Còn cảm giác của anh đối với ta thì sao, yến khờ, anh có động lòng với ta chưa?”
Yến Cô Minh bắp thịt rắn chắc, rắn chắc đến độ thành múi, trên da có vô số vết thương, to nhỏ khác nhau. Phong Thiên Nhai đứng rất gần hắn, nhìn thấy rõ ràng.
“Rốt cuộc anh làm sao luyện ra được cái loại võ công giết địch một ngàn tự hại tám trăm này vậy, thảo nào trong sách cứ viết lãng nhân đều là những kẻ vong mạng, quả nhiên…” Phong Thiên Nhai chun mũi, vẩy một ít nước lên mặt Yến Cô Minh, “Dù có luyện đến độ lợi hại hơn cũng chẳng phải kế lâu dài, đến khi nào anh mới hiểu được.”
Nàng tiếp tục vẩy nước lên mặt Yến Cô Minh, giúp hắn rửa mặt.
“Nhưng không hiểu cũng chẳng hề gì, ta sẽ không để anh lại dấn thân vào nguy hiểm.”
Phong Thiên Nhai khẽ ngâm nga điệu hát nọ, tay nhẹ nhàng kỳ cọ cho Yến Cô Minh.
Ngày hôm sau, khi Yến Cô Minh thức giấc, Phong Thiên Nhai đang ngồi bên giường, chống đầu nhìn hắn.
“Tỉnh rồi.”
Yến Cô Minh say cả đêm, đầu đau như muốn nứt ra.
Phong Thiên Nhai đưa cho hắn một chén nước, Yến Cô Minh thoáng liếc nhìn nàng, nhận lấy.
Phong Thiên Nhai: “Khó chịu chứ gì, ai bảo anh uống nhiều vậy.”
Yến Cô Minh ngồi dậy, khàn giọng:
“Em ra ngoài một lát.”
Phong Thiên Nhai: “Làm gì?”
Yến Cô Minh: “Ta thay đồ, lát gặp em sau.”
Phong Thiên Nhai: “Hôm qua ta đã thay cho anh rồi.”
Yến Cô Minh: “…”
Lãng nhân cúi đầu, bấy giờ mới phát hiện quần áo của mình đã được thay từ sớm. Hắn cau mày, muốn nhớ lại chuyện tối qua, nhưng một mẩu tí tẹo cũng chẳng thể nhớ lại nổi.
“Em thay quần áo cho ta…”
“Thì sao.” Phong Thiên Nhai vẻ mặt thản nhiên, “Thẹn thùng à, toàn thân anh bị ta nhìn tỷ lần, cũng sờ tỷ lần rồi, giờ mới thẹn đã muộn.”
Yến Cô Minh vừa tỉnh rượu, có lẽ là do chưa hoàn toàn hồi thần, chất giọng trầm hơn bình thường nhiều.
“Em thế này sao đến cái phủ ấy được.”
Phong Thiên Nhai không hiểu, “Làm sao?”
Yến Cô Minh lắc đầu.
Phong Thiên Nhai: “Đêm qua sao anh uống nhiều vậy?”
Yến Cô Minh: “Muốn uống cứ uống thôi.”
Phong Thiên Nhai ờ một tiếng, không nhiều lời nữa.
Yến Cô Minh phát hiện tóc mình vẫn hơi ẩm, hắn hỏi Phong Thiên Nhai: “Đêm qua, em tắm cho ta à?”
Phong Thiên Nhai: “Ừ, ta chẳng nói toàn thân anh bị mình nhìn tỷ lần, sờ tỷ lần rồi đấy thôi.”
Yến Cô Minh: “…”
Hắn lại bắt đầu hồi tưởng lại cảnh tượng đêm qua, nghĩ đến chuyện bàn tay bé nhỏ của Phong Thiên Nhai từng sờ tới mò lui người mình, hắn nóng cả mặt.
“Hồ đồ!”
Phong Thiên Nhai: “Quát cái gì?”
Yến Cô Minh trợn mắt nhìn nàng: “Em rốt cuộc có hiểu không, chuyện này…”
Hắn nín hồi lâu mà không tiếp lời, Phong Thiên Nhai chớp chớp mắt, “Gì?”
Yến Cô Minh lại thở dài, ngoảnh mặt đi.
Phong Thiên Nhai: “Yến khờ, sư phụ phải rời khỏi đây vài ngày.”
Yến Cô Minh: “Đi đâu?”
Phong Thiên Nhai: “Làm một việc, xong rồi về tìm anh.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, “Việc gì, ta đi với em.”
Phong Thiên Nhai lăc đầu, “Không cần.”
Yến Cô Minh cúi đầu, nói: “Không cần ta, thế Diệp Hoài Sơn thì sao?”
Phong Thiên Nhai: “Y đi cùng.”
Yến Cô Minh cười lạnh một tiếng, không nói tiếp nữa.
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, lặng lẽ hồi lâu, nói: “Yến khờ, anh có từng nghĩ đến việc thành thân cùng người khác chưa?”
Nàng vừa thốt lời này, lòng Yến Cô Minh chợt lạnh.
Thành thân, em và y đã bàn tới bước cưới gả luôn rồi?
Tuy hắn từng nghĩ đến việc bọn họ sẽ ở bên nhau, nhưng hắn không ngờ chuyện đấy lại đến nhanh như vậy.
Yến Cô Minh lạnh nhạt đáp.
“Chưa từng.”
Phong Thiên Nhai liếm môi, chần chừ: “Yến khờ, anh không có người trong lòng ư, có người trong lòng rồi sẽ nghĩ đến việc thành thân.”
Yến Cô Minh lòng đầy chua xót, người trong lòng, hắn đương nhiên biết mình có người trong lòng không.
“Không có, lãng nhân ung dung tự tại không gì trói buộc, tại sao lại muốn thành thân.”
Phong Thiên Nhai cũng im lặng luôn.
Hồi lâu sau, nàng cười nói: “Anh ở đây đợi ta, ta đi trước nhé.”
Phong Thiên Nhai đứng dậy, bước đến cửa phòng.
Yến Cô Minh: “Rốt cuộc em muốn đi đâu!”
Phong Thiên Nhai ngoảnh đầu lại, mặt mày vẫn toe toét như thế.
“Ây dà, ở đây đợi sư phụ, vài ngày sau ta sẽ quay về.”
Nàng đóng cửa phòng lại, Yến Cô Minh nghe tiếng bước chân ngoài cửa, dần dần đi xa.
Vài ngày sau ta sẽ quay về.
Nơi đáy mắt Yến Cô Minh giăng đầy tia máu.
“Về rồi định làm gì, từ biệt ta sao…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook