Lãng Nhân Thiên Nhai
-
Chương 27
Yến Cô Minh thực sự ngủ rồi ư?
Tất nhiên là không.
Đũa mới bay được nửa đường, Yến Cô Minh đã cong cánh tay, mắt vẫn nhắm, chỉ nghe một tiếng vù, đũa đã gãy.
Phong Thiên Nhai: “Ấy, xuất kiếm rất nhanh.”
Dứt lời, nàng lại rút một chiếc đũa trong ống ra xoay.
Lần này Phong Thiên Nhai vận sức, chiếc đũa mảnh thế mà phát ra tiếng gió.
Yến Cô Minh nhắm mắt ngồi đấy, không mảy may biến sắc.
Xoẹt —–
Đũa bay, đũa gãy.
Cũng chỉ trong chớp mắt.
“Ha ha.” Phong Thiên Nhai vui cực, “Yến khờ, anh xuất kiếm nhanh thật.”
Lời khen thật lòng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Yến Cô Minh như đã quen hoàn toàn với tụ kiếm.
“Yến khờ, trước đây anh từng dùng kiếm bằng tay trái à.”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai như đã nghe câu trả lời, nàng gật gù.
“Vậy mà được đến mức này, không tệ.”
Yến Cô Minh mở mắt, hắn thấy hơi buồn cười.
Dường như cô bé này xem hắn là người cần được chăm sóc. Thực ra, đừng bảo là cụt một, dù có cụt cả hai tay thì đã làm sao, Yến Cô Minh đã kinh qua vô vàn tình huống nguy hiểm, hắn vẫn sống tiếp đấy thôi.
Nhưng hắn sẽ không nói với nàng, hắn thích Phong Thiên Nhai vì mình mà lo lắng thế này thế nọ.
Rượu được mang lên, Phong Thiên Nhai rót một chén cho Yến Cô Minh.
“Yến khờ, hôm nay là tiết Khánh Bình, anh biết không?”
Yến Cô Minh: “Biết.”
Phong Thiên Nhai: “Ta lần đầu nghe nói đến đấy, tối nay có cả lễ hội.”
Yến Cô Minh: “Em muốn đi?”
Phong Thiên Nhai uống một hớp rượu, nói: “Nghe bảo rất tưng bừng, ta muốn tham gia thử.”
Yến Cô Minh: “Được.”
Phong Thiên Nhai: “Diệp Hoài Sơn sẽ đưa ta đi, anh không thích ồn ào thì cứ ở lại khách điếm nhé.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, dùng giọng trầm thấp chậm rãi lặp lại lời Phong Thiên Nhai vừa nói.
” Diệp Hoài Sơn sẽ đưa em đi…”
Phong Thiên Nhai gẩy cơm, “Ừm.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, khẽ nhếch mép, “Em muốn đi cùng y?”
Phong Thiên Nhai lại gắp một đũa rau cho vào miệng nhai.
“Đương nhiên, không còn nhiều thời gian nữa, phải chơi bời cho thỏa một phen mới được.”
Yến Cô Minh: “Là sao, cái gì gọi là không còn nhiều thời gian nữa?”
Phong Thiên Nhai ngừng đũa, mắt nhìn chòng chọc vào đĩa thịt bằm khô, chẳng biết đang nghĩ gì.
Yến Cô Minh cau mày, mấy ngày gần đây Phong Thiên Nhai rất lạ, thường nhìn chằm chằm vào vật gì đó rồi ngây ngẩn, như đang cân nhắc chuyện gì rất khó khăn, điều này khác với hình tượng vô tư vô lo thuở ban đầu hắn gặp.
“Em đang nghĩ gì thế.” Yến Cô Minh nhìn nàng, do dự một lúc mới chậm rãi nói, “Em gặp phải khó khăn gì, có thể nói với ta.”
Phong Thiên Nhai chớp chớp mắt, có vẻ đã hoàn hồn.
Nàng phẩy tay, “Không gì đâu, khi nãy vừa nghĩ đến Diệp Hoài Sơn.”
Yến Cô Minh: “…”
Hắn nghiến răng thốt lên một câu.
“Em ngẩn ngơ cả buổi, là vì nhớ* Diệp Hoài Sơn?”
[*Trong tiếng Trung thì “nhớ” và “nghĩ” đều có thể dùng chữ 想, tóm lại là, người có lòng sẽ nghĩ xiên nghĩ xẹo, vậy đó…]
Phong Thiên Nhai gật đầu.
Yến Cô Minh sát khí khắp người, nhìn Phong Thiên Nhai chằm chặp, như một con hổ đã đói lâu ngày đang nhìn một con dê núi nhảy nhót trước mặt mình, chẳng màng sống chết.
Hắn gằn từng chữ một, “Sao lại nhớ nó.”
Phong Thiên Nhai: “Ta đang cân nhắc xem mình nên nói với y lời từ tận đáy lòng thế nào.”
Yến Cô Minh: “Lời từ tận đáy lòng…”
Phong Thiên Nhai cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Yến Cô Minh. Hàng mày của lãng nhân tựa như đao khắc, đầu mày chau lại, mắt ưng đang nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe của thiếu nữ trước mặt.
Yến Cô Minh trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt này của Phong Thiên Nhai. Nàng không khóc, nhưng đôi mắt ấy lại ấm áp long lanh, nắng rọi vào từ cửa sổ ánh trong mắt nàng, bừng lên từng tia sóng rực rỡ, như vắt được ra nước.
Đầy bụng lệ khí của Yến Cô Minh, trong khoảnh khắc đối mắt với Phong Thiên Nhai, đã tiêu tán cả. Còn lại chỉ là nỗi bất đắc dĩ nhàn nhạt và sự chua chát khó diễn tả bằng lời.
Cũng tốt, Yến Cô Minh nghĩ.
Đệ tử danh môn, tướng quân niên thiếu.
Hơn một tên lãng nhân tàn tật không chốn nương thân.
Phong Thiên Nhai: “Ta phải nói với y một chuyện.”
Yến Cô Minh chẳng lọt tai được bao nhiêu, chỉ trả lời theo bản năng.
“Chuyện gì…”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, bất chợt lại cúi đầu. Nàng không đáp đấy là chuyện gì, chỉ không ngừng và cơm. Vừa ăn vừa khẽ giọng:
“Không hối hận, ta không hối hận…”
Yến Cô Minh không hỏi thêm nữa, đến tận lúc mặt trời xuống núi, Phong Thiên Nhai rời đi, hắn vẫn chẳng nói một câu nào.
Đêm đến, đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành lên đèn kết hoa, vô cùng ồn ã.
Vì tối nay mà Diệp Hoài Sơn đã chuẩn bị kỹ càng một phen, thay áo lụa thêu tường vân bằng chỉ bạc hoa lệ mà thường ngày y không bao giờ mặc, tóc cũng buộc cao bằng một dải lụa xanh trong. Y luyện võ thường niên, dáng người cao ngất, lại có bộ cánh vừa in làm nền, đúng là gấm quàng mặt ngọc, sang quý vô ngần.
Để đi chơi buổi này, Diệp Hoài Sơn đã tốn không ít công sức, tốn rất nhiều thời gian mới thuyết phục được biểu muội Tinh Ca của mình, đôi mắt phiếm đỏ của con bé khiến Diệp Hoài Sơn áy náy vài phần.
Từ lúc còn rất nhỏ, mỗi khi đến tiết Khánh Bình, Diệp Tinh Ca sẽ kéo y trẩy hội cùng mình. Cha mẹ của Diệp Tinh Ca mất sớm, cả nhà đều rất yêu thương nàng, lão thái quân cũng thường nói với y, phải chăm sóc Diệp Tinh Ca thật chu đáo.
Diệp Hoài Sơn hiếu thảo lại nghe lời, từ nhỏ đã tỉ mẩn chăm sóc cho biểu muội.
Nhưng hôm nay…
Bắt gặp ánh mắt trông ngóng mình đi cùng của biểu muội, nhưng y lại không chìu theo con bé nữa.
Diệp Hoài Sơn ngắm thiếu nữ đang kiễng chân với chiếc đèn hoa trước mặt, ngắm mãi ngắm hoài, đến mức bất giác bật cười.
Y tiến lên một bước, giơ tay lấy chiếc đèn hoa hình con thỏ xuống.
Phong Thiên Nhai cầm nó, ngoái đầu nói với y:
“Đa tạ.”
Ngọn nến xuyên qua chụp đèn, hắt lên mặt Phong Thiên Nhai, đỏ rực.
Diệp Hoài Sơn cười, khẽ nói: “Nếu Phong cô nương thích cái này, để ta mua tặng cô.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Ta cầm ngắm thôi mà, không cần phải mua đâu.”
Dù Phong Thiên Nhai đã từ chối, Diệp Hoài Sơn vẫn mua. Trên con đường này, chỉ cần là nơi Phong Thiên Nhai nán lại, Diệp Hoài Sơn sẽ mua vài món ở đấy. Mua xong y không để Phong Thiên Nhai cầm, cuối cùng, càng lúc càng nhiều món, nhiều đến nỗi dồn thành một đống trên tay, một quý công tử hào hoa, bị giày vò đến độ tơi bời hoa lá.
Nhưng Diệp Hoài Sơn không quan tâm lắm.
Y nghĩ rất đơn giản, Phong Thiên Nhai trước nay đều xa cõi trần, chưa từng chú trọng ăn mặc chi tiêu, còn y lại muốn nàng sống thật thoải mái. Có thể mua quà cho nàng, nhìn nàng vui vẻ, Diệp Hoài Sơn rất hãnh diện.
Niềm hãnh diện này không phải là thứ có thể gặt hái được trên chiến trường hay trong triều đình, niềm hãnh diện này, nhỏ bé nhưng vững bền.
Đường phố muôn màu rực rỡ, đèn vàng hoa bạc, đông người đến độ không phân biệt được nam nữ. Dù là nhà nông nghèo khó bần hàn hay công tử bảnh bao sang quý, cùng một tâm trạng, sẽ cười ngơ cùng một kiểu.
Nhưng trong một góc của con đường này, nơi mà ánh đèn hoa không thể nào soi đến được, có một người, lặng lẽ nhìn ai đó.
Màu áo đen của hắn như hòa vào màn đêm.
Ánh mắt của Yến Cô Minh có chất chứa ghen tỵ, vương nét căm hờn không?
Không.
Hắn chỉ nhìn thế thôi.
Công tử khôi ngô, giai nhân rực rỡ.
Trời đất nên đôi.
Cả một đêm, Yến Cô Minh đều dõi theo họ từ xa, hắn nhìn Diệp Hoài Sơn mua rất nhiều thứ cho Phong Thiên Nhai, xách hộ nàng. Hắn thấy Phong Thiên Nhai cười với y.
Sau đó, hắn nhận ra mình nhìn đến mức mắt xót, bèn quay lưng tựa vào từng, nhắm mắt lắng nghe.
Trên phố biết bao người, ầm ĩ lắm thay, nhưng trong đầu Yến Cô Minh chỉ có hai giọng nói. Họ dừng lại trò chuyện, hắn cũng ngừng, họ đến nơi khác, hắn đi theo.
Thế gian ồn ã, với hắn, vô cùng lặng im.
Chẳng qua chỉ trở về thuở xưa.
Yến Cô Minh tự bảo mình, chẳng qua chỉ trở về thuở xưa.
Trẩy hội hơn một canh giờ, nơi chốn tưng bừng đều đã góp mặt đủ. Diệp Hoài Sơn rịn ít mồ hôi, sắc mặt hơi đỏ. Nhưng y lại phấn chấn vô cùng, nói với Phong Thiên Nhai:
“Phong cô nương, chúng ta đến tửu lâu nghỉ ngơi một chốc nhé.”
Phong Thiên Nhai nhai mứt quả, “Ừm.”
Diệp Hoài Sơn đưa Phong Thiên Nhai vào một tửu lâu, gọi vài món tinh tế.
Yến Cô Minh đứng trước cửa tửu lâu một lát, xoay người rời đi.
Diệp Hoài Sơn đẩy đĩa đến trước mặt Phong Thiên Nhai.
“Phong cô nương, hẳn là đã mệt rồi.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Chưa.”
Diệp Hoài Sơn cười cười, “Tiết Khánh Bình kéo dài ba ngày, nếu cô thích, ngày mai ta lại đi cùng cô.”
Phong Thiên Nhai gắp một đũa thịt bò, cho vào miệng.
“Anh rảnh thế à?”
Diệp Hoài Sơn nhếch môi, thực ra y chẳng rỗi rãi tý nào, vì buổi tối hôm nay mà y đã bù đầu suốt đêm qua, duyệt hết chiến báo ngoài tiền tuyến.
Nhưng y không muốn Phong Thiên Nhai bận lòng.
“Tạm thời không có nhiều việc, có thể nhín chút thời gian.”
Phong Thiên Nhai: “Không nhiều việc? Diệp Hoài Sơn, anh trúng độc rồi bị hỏng đầu luôn hả.”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Diệp Hoài Sơn cũng không muốn phân bua nhiều, cười cười dùng món.
Phong Thiên Nhai ăn xong một bát, buông đũa, nhìn Diệp Hoài Sơn. Diệp Hoài Sơn bị nàng nhìn đến độ bối rối phải ăn chậm lại.
“Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai chợt buông lời:
“Diệp tướng quân.”
Diệp Hoài Sơn nghẹn cơm, ho khan hai tiếng, “Gì cơ?”
Phong Thiên Nhai nhìn y.
Diệp Hoài Sơn phát hiện, khi Phong Thiên Nhai không bày ra bất cứ cảm xúc nào lại có vẻ nghiêm túc như thế, thậm chí còn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Diệp Hoài Sơn kìm nén tâm trạng, từ từ ngồi thẳng dậy.
“Phong cô nương, sao thế?”
“Diệp tướng quân, ta phải nói với anh một chuyện.”
Diệp Hoài Sơn không hỏi vì sao Phong Thiên Nhai lại đột nhiên gọi mình là tướng quân, nhưng trách nhiệm đạo nghĩa y cáng đáng trên vai, tựa như đã bị ba chữ ngắn ngủn này của nàng gợi dậy.
“Chuyện gì.”
Phong Thiên Nhai: “Tế ti của phiên cương, vẫn chưa chết.”
Gió thốc vào, mọi thứ xung quanh lắng lại.
Hồi lâu, Diệp Hoài Sơn: “Cô nói gì?”
Phong Thiên Nhai: “Ta nói, tế ti của phiên cương, vẫn chưa chết.”
Diệp Hoài Sơn cau chặt mày.
“Phong cô nương, cô nói thế là sao.”
Phong Thiên Nhai: “Ý trên mặt chữ.”
Diệp Hoài Sơn lắc đầu, nói: “Cỏ hàn sương đã không còn, không chữa được Khai Dương đại pháp, tế ti chắc chắn phải chết.”
Phong Thiên Nhai: “Vẫn còn thứ có thể cứu được cô ta.”
Diệp Hoài Sơn: “Cái gì?”
Phong Thiên Nhai: “Ta bảo, vẫn còn thứ có thể cứu được cô ta. Cửu Hoa chân nhân đã tạ thế, hiện nay chưa ai luyện được đến tầng thứ chín của Khai Dương đại pháp, thương thế không phải bởi tầng thứ chín gây ra thì thứ chữa được không chỉ có mỗi cỏ hàn sương.”
Diệp Hoài Sơn càng nghe càng kinh hãi, cuối cùng, giọng không khỏi nghiêm hơn.
“Những chuyện này, làm sao cô biết được!”
Tất nhiên là không.
Đũa mới bay được nửa đường, Yến Cô Minh đã cong cánh tay, mắt vẫn nhắm, chỉ nghe một tiếng vù, đũa đã gãy.
Phong Thiên Nhai: “Ấy, xuất kiếm rất nhanh.”
Dứt lời, nàng lại rút một chiếc đũa trong ống ra xoay.
Lần này Phong Thiên Nhai vận sức, chiếc đũa mảnh thế mà phát ra tiếng gió.
Yến Cô Minh nhắm mắt ngồi đấy, không mảy may biến sắc.
Xoẹt —–
Đũa bay, đũa gãy.
Cũng chỉ trong chớp mắt.
“Ha ha.” Phong Thiên Nhai vui cực, “Yến khờ, anh xuất kiếm nhanh thật.”
Lời khen thật lòng, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Yến Cô Minh như đã quen hoàn toàn với tụ kiếm.
“Yến khờ, trước đây anh từng dùng kiếm bằng tay trái à.”
Yến Cô Minh không đáp.
Phong Thiên Nhai như đã nghe câu trả lời, nàng gật gù.
“Vậy mà được đến mức này, không tệ.”
Yến Cô Minh mở mắt, hắn thấy hơi buồn cười.
Dường như cô bé này xem hắn là người cần được chăm sóc. Thực ra, đừng bảo là cụt một, dù có cụt cả hai tay thì đã làm sao, Yến Cô Minh đã kinh qua vô vàn tình huống nguy hiểm, hắn vẫn sống tiếp đấy thôi.
Nhưng hắn sẽ không nói với nàng, hắn thích Phong Thiên Nhai vì mình mà lo lắng thế này thế nọ.
Rượu được mang lên, Phong Thiên Nhai rót một chén cho Yến Cô Minh.
“Yến khờ, hôm nay là tiết Khánh Bình, anh biết không?”
Yến Cô Minh: “Biết.”
Phong Thiên Nhai: “Ta lần đầu nghe nói đến đấy, tối nay có cả lễ hội.”
Yến Cô Minh: “Em muốn đi?”
Phong Thiên Nhai uống một hớp rượu, nói: “Nghe bảo rất tưng bừng, ta muốn tham gia thử.”
Yến Cô Minh: “Được.”
Phong Thiên Nhai: “Diệp Hoài Sơn sẽ đưa ta đi, anh không thích ồn ào thì cứ ở lại khách điếm nhé.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, dùng giọng trầm thấp chậm rãi lặp lại lời Phong Thiên Nhai vừa nói.
” Diệp Hoài Sơn sẽ đưa em đi…”
Phong Thiên Nhai gẩy cơm, “Ừm.”
Yến Cô Minh nhìn nàng, khẽ nhếch mép, “Em muốn đi cùng y?”
Phong Thiên Nhai lại gắp một đũa rau cho vào miệng nhai.
“Đương nhiên, không còn nhiều thời gian nữa, phải chơi bời cho thỏa một phen mới được.”
Yến Cô Minh: “Là sao, cái gì gọi là không còn nhiều thời gian nữa?”
Phong Thiên Nhai ngừng đũa, mắt nhìn chòng chọc vào đĩa thịt bằm khô, chẳng biết đang nghĩ gì.
Yến Cô Minh cau mày, mấy ngày gần đây Phong Thiên Nhai rất lạ, thường nhìn chằm chằm vào vật gì đó rồi ngây ngẩn, như đang cân nhắc chuyện gì rất khó khăn, điều này khác với hình tượng vô tư vô lo thuở ban đầu hắn gặp.
“Em đang nghĩ gì thế.” Yến Cô Minh nhìn nàng, do dự một lúc mới chậm rãi nói, “Em gặp phải khó khăn gì, có thể nói với ta.”
Phong Thiên Nhai chớp chớp mắt, có vẻ đã hoàn hồn.
Nàng phẩy tay, “Không gì đâu, khi nãy vừa nghĩ đến Diệp Hoài Sơn.”
Yến Cô Minh: “…”
Hắn nghiến răng thốt lên một câu.
“Em ngẩn ngơ cả buổi, là vì nhớ* Diệp Hoài Sơn?”
[*Trong tiếng Trung thì “nhớ” và “nghĩ” đều có thể dùng chữ 想, tóm lại là, người có lòng sẽ nghĩ xiên nghĩ xẹo, vậy đó…]
Phong Thiên Nhai gật đầu.
Yến Cô Minh sát khí khắp người, nhìn Phong Thiên Nhai chằm chặp, như một con hổ đã đói lâu ngày đang nhìn một con dê núi nhảy nhót trước mặt mình, chẳng màng sống chết.
Hắn gằn từng chữ một, “Sao lại nhớ nó.”
Phong Thiên Nhai: “Ta đang cân nhắc xem mình nên nói với y lời từ tận đáy lòng thế nào.”
Yến Cô Minh: “Lời từ tận đáy lòng…”
Phong Thiên Nhai cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Yến Cô Minh. Hàng mày của lãng nhân tựa như đao khắc, đầu mày chau lại, mắt ưng đang nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe của thiếu nữ trước mặt.
Yến Cô Minh trước giờ chưa từng thấy vẻ mặt này của Phong Thiên Nhai. Nàng không khóc, nhưng đôi mắt ấy lại ấm áp long lanh, nắng rọi vào từ cửa sổ ánh trong mắt nàng, bừng lên từng tia sóng rực rỡ, như vắt được ra nước.
Đầy bụng lệ khí của Yến Cô Minh, trong khoảnh khắc đối mắt với Phong Thiên Nhai, đã tiêu tán cả. Còn lại chỉ là nỗi bất đắc dĩ nhàn nhạt và sự chua chát khó diễn tả bằng lời.
Cũng tốt, Yến Cô Minh nghĩ.
Đệ tử danh môn, tướng quân niên thiếu.
Hơn một tên lãng nhân tàn tật không chốn nương thân.
Phong Thiên Nhai: “Ta phải nói với y một chuyện.”
Yến Cô Minh chẳng lọt tai được bao nhiêu, chỉ trả lời theo bản năng.
“Chuyện gì…”
Phong Thiên Nhai nhìn hắn, bất chợt lại cúi đầu. Nàng không đáp đấy là chuyện gì, chỉ không ngừng và cơm. Vừa ăn vừa khẽ giọng:
“Không hối hận, ta không hối hận…”
Yến Cô Minh không hỏi thêm nữa, đến tận lúc mặt trời xuống núi, Phong Thiên Nhai rời đi, hắn vẫn chẳng nói một câu nào.
Đêm đến, đường lớn ngõ nhỏ trong kinh thành lên đèn kết hoa, vô cùng ồn ã.
Vì tối nay mà Diệp Hoài Sơn đã chuẩn bị kỹ càng một phen, thay áo lụa thêu tường vân bằng chỉ bạc hoa lệ mà thường ngày y không bao giờ mặc, tóc cũng buộc cao bằng một dải lụa xanh trong. Y luyện võ thường niên, dáng người cao ngất, lại có bộ cánh vừa in làm nền, đúng là gấm quàng mặt ngọc, sang quý vô ngần.
Để đi chơi buổi này, Diệp Hoài Sơn đã tốn không ít công sức, tốn rất nhiều thời gian mới thuyết phục được biểu muội Tinh Ca của mình, đôi mắt phiếm đỏ của con bé khiến Diệp Hoài Sơn áy náy vài phần.
Từ lúc còn rất nhỏ, mỗi khi đến tiết Khánh Bình, Diệp Tinh Ca sẽ kéo y trẩy hội cùng mình. Cha mẹ của Diệp Tinh Ca mất sớm, cả nhà đều rất yêu thương nàng, lão thái quân cũng thường nói với y, phải chăm sóc Diệp Tinh Ca thật chu đáo.
Diệp Hoài Sơn hiếu thảo lại nghe lời, từ nhỏ đã tỉ mẩn chăm sóc cho biểu muội.
Nhưng hôm nay…
Bắt gặp ánh mắt trông ngóng mình đi cùng của biểu muội, nhưng y lại không chìu theo con bé nữa.
Diệp Hoài Sơn ngắm thiếu nữ đang kiễng chân với chiếc đèn hoa trước mặt, ngắm mãi ngắm hoài, đến mức bất giác bật cười.
Y tiến lên một bước, giơ tay lấy chiếc đèn hoa hình con thỏ xuống.
Phong Thiên Nhai cầm nó, ngoái đầu nói với y:
“Đa tạ.”
Ngọn nến xuyên qua chụp đèn, hắt lên mặt Phong Thiên Nhai, đỏ rực.
Diệp Hoài Sơn cười, khẽ nói: “Nếu Phong cô nương thích cái này, để ta mua tặng cô.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Ta cầm ngắm thôi mà, không cần phải mua đâu.”
Dù Phong Thiên Nhai đã từ chối, Diệp Hoài Sơn vẫn mua. Trên con đường này, chỉ cần là nơi Phong Thiên Nhai nán lại, Diệp Hoài Sơn sẽ mua vài món ở đấy. Mua xong y không để Phong Thiên Nhai cầm, cuối cùng, càng lúc càng nhiều món, nhiều đến nỗi dồn thành một đống trên tay, một quý công tử hào hoa, bị giày vò đến độ tơi bời hoa lá.
Nhưng Diệp Hoài Sơn không quan tâm lắm.
Y nghĩ rất đơn giản, Phong Thiên Nhai trước nay đều xa cõi trần, chưa từng chú trọng ăn mặc chi tiêu, còn y lại muốn nàng sống thật thoải mái. Có thể mua quà cho nàng, nhìn nàng vui vẻ, Diệp Hoài Sơn rất hãnh diện.
Niềm hãnh diện này không phải là thứ có thể gặt hái được trên chiến trường hay trong triều đình, niềm hãnh diện này, nhỏ bé nhưng vững bền.
Đường phố muôn màu rực rỡ, đèn vàng hoa bạc, đông người đến độ không phân biệt được nam nữ. Dù là nhà nông nghèo khó bần hàn hay công tử bảnh bao sang quý, cùng một tâm trạng, sẽ cười ngơ cùng một kiểu.
Nhưng trong một góc của con đường này, nơi mà ánh đèn hoa không thể nào soi đến được, có một người, lặng lẽ nhìn ai đó.
Màu áo đen của hắn như hòa vào màn đêm.
Ánh mắt của Yến Cô Minh có chất chứa ghen tỵ, vương nét căm hờn không?
Không.
Hắn chỉ nhìn thế thôi.
Công tử khôi ngô, giai nhân rực rỡ.
Trời đất nên đôi.
Cả một đêm, Yến Cô Minh đều dõi theo họ từ xa, hắn nhìn Diệp Hoài Sơn mua rất nhiều thứ cho Phong Thiên Nhai, xách hộ nàng. Hắn thấy Phong Thiên Nhai cười với y.
Sau đó, hắn nhận ra mình nhìn đến mức mắt xót, bèn quay lưng tựa vào từng, nhắm mắt lắng nghe.
Trên phố biết bao người, ầm ĩ lắm thay, nhưng trong đầu Yến Cô Minh chỉ có hai giọng nói. Họ dừng lại trò chuyện, hắn cũng ngừng, họ đến nơi khác, hắn đi theo.
Thế gian ồn ã, với hắn, vô cùng lặng im.
Chẳng qua chỉ trở về thuở xưa.
Yến Cô Minh tự bảo mình, chẳng qua chỉ trở về thuở xưa.
Trẩy hội hơn một canh giờ, nơi chốn tưng bừng đều đã góp mặt đủ. Diệp Hoài Sơn rịn ít mồ hôi, sắc mặt hơi đỏ. Nhưng y lại phấn chấn vô cùng, nói với Phong Thiên Nhai:
“Phong cô nương, chúng ta đến tửu lâu nghỉ ngơi một chốc nhé.”
Phong Thiên Nhai nhai mứt quả, “Ừm.”
Diệp Hoài Sơn đưa Phong Thiên Nhai vào một tửu lâu, gọi vài món tinh tế.
Yến Cô Minh đứng trước cửa tửu lâu một lát, xoay người rời đi.
Diệp Hoài Sơn đẩy đĩa đến trước mặt Phong Thiên Nhai.
“Phong cô nương, hẳn là đã mệt rồi.”
Phong Thiên Nhai lắc đầu, “Chưa.”
Diệp Hoài Sơn cười cười, “Tiết Khánh Bình kéo dài ba ngày, nếu cô thích, ngày mai ta lại đi cùng cô.”
Phong Thiên Nhai gắp một đũa thịt bò, cho vào miệng.
“Anh rảnh thế à?”
Diệp Hoài Sơn nhếch môi, thực ra y chẳng rỗi rãi tý nào, vì buổi tối hôm nay mà y đã bù đầu suốt đêm qua, duyệt hết chiến báo ngoài tiền tuyến.
Nhưng y không muốn Phong Thiên Nhai bận lòng.
“Tạm thời không có nhiều việc, có thể nhín chút thời gian.”
Phong Thiên Nhai: “Không nhiều việc? Diệp Hoài Sơn, anh trúng độc rồi bị hỏng đầu luôn hả.”
Diệp Hoài Sơn: “…”
Diệp Hoài Sơn cũng không muốn phân bua nhiều, cười cười dùng món.
Phong Thiên Nhai ăn xong một bát, buông đũa, nhìn Diệp Hoài Sơn. Diệp Hoài Sơn bị nàng nhìn đến độ bối rối phải ăn chậm lại.
“Phong cô nương…”
Phong Thiên Nhai chợt buông lời:
“Diệp tướng quân.”
Diệp Hoài Sơn nghẹn cơm, ho khan hai tiếng, “Gì cơ?”
Phong Thiên Nhai nhìn y.
Diệp Hoài Sơn phát hiện, khi Phong Thiên Nhai không bày ra bất cứ cảm xúc nào lại có vẻ nghiêm túc như thế, thậm chí còn tỏa ra sát khí lạnh thấu xương.
Diệp Hoài Sơn kìm nén tâm trạng, từ từ ngồi thẳng dậy.
“Phong cô nương, sao thế?”
“Diệp tướng quân, ta phải nói với anh một chuyện.”
Diệp Hoài Sơn không hỏi vì sao Phong Thiên Nhai lại đột nhiên gọi mình là tướng quân, nhưng trách nhiệm đạo nghĩa y cáng đáng trên vai, tựa như đã bị ba chữ ngắn ngủn này của nàng gợi dậy.
“Chuyện gì.”
Phong Thiên Nhai: “Tế ti của phiên cương, vẫn chưa chết.”
Gió thốc vào, mọi thứ xung quanh lắng lại.
Hồi lâu, Diệp Hoài Sơn: “Cô nói gì?”
Phong Thiên Nhai: “Ta nói, tế ti của phiên cương, vẫn chưa chết.”
Diệp Hoài Sơn cau chặt mày.
“Phong cô nương, cô nói thế là sao.”
Phong Thiên Nhai: “Ý trên mặt chữ.”
Diệp Hoài Sơn lắc đầu, nói: “Cỏ hàn sương đã không còn, không chữa được Khai Dương đại pháp, tế ti chắc chắn phải chết.”
Phong Thiên Nhai: “Vẫn còn thứ có thể cứu được cô ta.”
Diệp Hoài Sơn: “Cái gì?”
Phong Thiên Nhai: “Ta bảo, vẫn còn thứ có thể cứu được cô ta. Cửu Hoa chân nhân đã tạ thế, hiện nay chưa ai luyện được đến tầng thứ chín của Khai Dương đại pháp, thương thế không phải bởi tầng thứ chín gây ra thì thứ chữa được không chỉ có mỗi cỏ hàn sương.”
Diệp Hoài Sơn càng nghe càng kinh hãi, cuối cùng, giọng không khỏi nghiêm hơn.
“Những chuyện này, làm sao cô biết được!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook