“Không.”

Phong Thiên Nhai nghe thế, hếch mặt ngoảnh đầu sang hướng khác.

“Xí, mà trễ thì đã làm sao.”

Yến Cô Minh gật gù, “Ừm thì chả làm sao cả.”

Lúc họ nói chuyện, Diệp Hoài Sơn cũng đã về đến. Y nhìn hai con ngựa buộc bên cây, mặt mày sửng sốt.

“Yến huynh, sao huynh mua được ngựa thế?”

Phong Thiên Nhai cũng hùa theo hỏi: “Đúng đấy, anh kiếm đâu ra vậy.”

Yến Cô Minh: “Sòng bạc.”

“Hả!?” Phong Thiên Nhai trợn to mắt, “Mới nãy anh đến sòng bạc?”

Yến Cô Minh gật đầu, “Ừm.”

Với Diệp Hoài Sơn và Phong Thiên Nhai, sòng bạc là một nơi mới lạ. Phong Thiên Nhai thì khỏi phải nói, đến cả trấn Thái Lai mà cũng chưa dạo được mấy lần, huống chi là sòng bạc. Còn Diệp Hoài Sơn từ nhỏ đã phải tuân theo gia quy nghiêm khắc, đương nhiên không được đặt nửa bàn chân vào những nơi phong trần như sòng bạc lầu xanh.

“Yến huynh, chỉ một lúc thôi mà huynh đã thắng được hai con ngựa?”

“Ừ.”

Phong Thiên Nhai xúc động: “Yến khờ, anh may mắn thật.”

“… Ờ.”

Yến Cô Minh vẫn lạnh tanh như cũ, hắn nhìn chằm chằm xuống đất đá dưới chân. Thực ra, hắn không nói cho hai người kia biết, rằng mình phải giở mánh khóe ở sòng bạc mới thắng được số tiền đủ để mua hai con ngựa.

Yến Cô Minh rong ruổi đã nửa đời, hắn thành thạo mấy chiêu trò này hơn bất cứ ai.

Phong Thiên Nhai đi vài vòng quanh hai con ngựa, hồ hởi vuốt bờm nó, con ngựa cao to phì nhẹ mấy tiếng.

“Yến khờ, chỉ có hai con.”

“…” Yến Cô Minh dời mắt đi, nhìn ngọn cỏ khô bên đường. “Ừ, không đủ bạc, chỉ mua được hai con.”

Diệp Hoài Sơn cạnh đấy đỡ lời: “Trong thời gian ngắn như thế, kiếm được hai con đã là không dễ, Yến huynh quả thật đã cứu chúng ta khỏi cảnh lửa sém lông mày.”

Phong Thiên Nhai cười cười, nhìn Diệp Hoài Sơn: “Anh nhìn vậy mà thích tâng bốc người khác à.”

Diệp Hoài Sơn: “…”

Phong Thiên Nhai vỗ ngựa, hỏi họ: “Hai con, chúng ta cưỡi sao đây.”

Yến Cô Minh bấy giờ mới ngẩng đầu lên.

“Ta cưỡi cùng em, để con còn lại cho y.” Hắn nói lạnh tanh, cứ như đang bàn một chuyện vô cùng bình thường.

Diệp Hoài Sơn: “Yến huynh, để ta cưỡi cùng Phong cô nương…” Y vốn muốn bảo tay Yến Cô Minh không tiện lắm, nhưng nhòm sắc mặt của Yến Cô Minh rồi lại nuốt lời định nói vào.

Yến Cô Minh không nhiều lời nữa, sải hai bước đến trước một con ngựa, cổ tay luồn qua cương, cho chân lên bàn đạp, chỉ khẽ xoay người đã yên vị trên lưng ngựa. Ngựa giằng tới lui vài bước, Yến Cô Minh lật tay, quấn cương quanh cổ tay, chân thúc vài cái, ngựa bình tĩnh lại.

Hắn từ trên nhìn xuống Phong Thiên Nhai.

“Lên đây.”

Yến Cô Minh vốn cao lớn, huống chi giờ còn ngồi trên ngựa. Để nhìn hắn, Phong Thiên Nhai phải ngước cổ lên thật cao.

“Lên đây.” Yến Cô Minh lặp lại lần nữa.

Diệp Hoài Sơn: “Yến huynh…”

Diệp Hoài Sơn vừa lên tiếng, Yến Cô Minh đã buông cương, nghiêng người cúi lưng, túm Phong Thiên Nhai lên ngồi trước mình.

“Ối!?”

Ở phía sau, lãng nhân khẽ dịch người, để Phong Thiên Nhai ngồi dễ chịu hơn.

“Hà.” Đôi chân nhỏ nhắn của Phong Thiên Nhai đung đưa bên sườn ngựa, “Đi thôi đi thôi.”

Diệp Hoài Sơn dời mắt, trèo lên con ngựa còn lại.

Có ngựa rồi tốc độ nhanh hơn nhiều, lại thêm ba người đều có võ nên dẻo dai bền sức, đi cả ngày lẫn đêm, ba ngày sau đã tới kinh thành.

Lần đầu tiên Phong Thiên Nhai đến đây, tòa thành phồn hoa nhất thiên hạ.

Lúc họ vào thành đã là giờ Tuất*, tuy trời đã tối nhưng đường phố vẫn rất rộn ràng.

[*Khoảng bảy giờ đến chín giờ tối.]

“Oa…” Phong Thiên Nhai ngắm trái ngó phải, khẽ xuýt xoa, “Dưới chân thiên tử, quả thực bất phàm, quý khí khắp nơi.”

Tuy đường phố vô cùng ồn ã, nhưng với thính lực của Diệp Hoài Sơn và Yến Cô Minh thì không khó để nghe được lời Phong Thiên Nhai đã nói.

Diệp Hoài Sơn hỏi Phong Thiên Nhai: “Phong cô nương, cô lần đầu đến kinh thành?”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Ừm.”

Diệp Hoài Sơn: “Chốc nữa đến phủ tướng quân, Phong cô nương và Yến huynh tạm nghỉ lại nhé, vài ngày nữa Diệp mỗ sẽ làm chủ, đưa hai vị thăm thú kinh thành, được không.”

Phong Thiên Nhai xoay lại nhìn y, “Chẳng phải tiền tuyến đang căng thẳng à, anh còn thời gian đưa bọn ta đi chơi ư?”

Diệp Hoài Sơn bị nàng chất vấn, khẽ cúi đầu xuống, đăm chiêu thật lâu rồi quanh co đáp: “Phong cô nương và Yến huynh là ân nhân cứu mạng ta, dù có bận hơn nữa ta vẫn phải bớt chút thời gian đi cùng hai người.”

“Ha.” Phong Thiên Nhai cười, “Anh đã bảo thế, vậy thì bọn ta chờ.”

Phủ tướng quân nằm giữa kinh thành, mặt tiền lộng lẫy uy nghi, từ xa đã có binh sĩ thủ hộ, nghiêm trang lạnh lẽo.

Diệp Hoài Sơn cưỡi ngựa đến gần phủ tướng quân.

Vì trời đã tối nên không nhìn rõ người, hộ vệ ngăn y lại.

“Kẻ nào!”

Diệp Hoài Sơn: “Là ta.”

Phong Thiên Nhai và Yến Cô Minh theo ngay sau y, nghe Diệp Hoài Sơn buông lời, Phong Thiên Nhai ồ lên một tiếng, đưa khuỷu tay huých huých Yến Cô Minh.

“Yến khờ, nghe thấy chưa, không như lúc nói chuyện với chúng ta.”

Yến Cô Minh: “…”

Phong Thiên Nhai sờ cằm, “Đây mới là phong cách nên có ở một tướng quân.”

Diệp Hoài Sơn chỉ nói hai chữ rồi tiến lại gần, sau khi nhìn rõ người vừa đến, hộ vệ nọ lập tức cao giọng hô:

“Là tướng quân! Tướng quân về rồi —– Tướng quân về rồi!”

Người xung quanh nghe thấy thế, xúm lại với vẻ khó tin.

“Đúng là tướng quân, tướng quân về rồi, còn không mau vào báo với lão thái quân!”

Giữa cảnh ồn ào, một binh sĩ chạy vào phủ, những người khác vẫn vây quanh Diệp Hoài Sơn, nhất tề quỳ xuống hành lễ.

Diệp Hoài Sơn xuống ngựa, nói: “Đứng lên đi.”

“Dạ!”

Mọi người khó nén kích động, quây quần lại thành một nhúm. Diệp Hoài Sơn đưa cương ngựa cho người đứng đầu.

Bấy giờ, có một người vội vã đi từ trong phủ ra, đứng trước cửa nhìn thử, sau khi thấy Diệp Hoài Sơn thì run rẩy chạy đến.

“Ôi chao đại thiếu gia, người bình an trở về rồi.”

Diệp Hoài Sơn thấy người nọ, cũng rất khách khí.

“Bác Tề.”

Bác Tề siết chặt tay Diệp Hoài Sơn, có lẽ vẫn còn kích động, tay vẫn đang run. Bác khom lưng, vẻ mặt thống thiết.

“Đại thiếu gia, người mất tích vài ngày, mọi người đều rất lo sợ. Nhất là lão thái quân và biểu tiểu thư, ngày ngày tụng kinh lễ Phật, đêm đêm mất ngủ, cầu Bồ Tát phù hộ thiếu gia bình an.”

Diệp Hoài Sơn cúi đầu, “Do Cẩn Hòa lỗ mãng, làm phiền mọi người rồi.”

Bác Tề vỗ vỗ tay Diệp Hoài Sơn, “May mà trời cao có mắt, cho đại thiếu gia bình an quay về. Mau vào trong thôi, lão thái quân nghe bảo người về đã đợi ở chính đường rồi.”

“Gượm đã…”

Diệp Hoài Sơn xoay người, Yến Cô Minh hiểu ý y, chân khẽ thúc, ngựa đi đến gần.

Yến Cô Minh và Phong Thiên Nhai lần lượt xuống ngựa, đứng trước mặt Diệp Hoài Sơn.

Bác Tề đánh giá hai người một lượt.

“Hai vị này là…”

Diệp Hoài Sơn nói: “Họ là ân nhân cứu mạng ta.”

Bác Tề vỡ lẽ, khẽ thi lễ. “Hóa ra là ân nhân của đại thiếu gia, lão hủ đây cảm tạ đại ân của hai vị.”

Yến Cô Minh không nói gì, Phong Thiên Nhai phẩy tay, “Không dám.”

Diệp Hoài Sơn lại giới thiệu với hai người Phong Thiên Nhai, “Vị này là tổng quản phủ tướng quân, bác Tề.”

Phong Thiên Nhai gật đầu, “Chào bác.”

Bác Tề: “Cô nương có lễ. Mọi người vào phủ mau thôi.”

Diệp Hoài Sơn đưa tay, mời Phong Thiên Nhai vào trước.

Phong Thiên Nhai dợm bước, Yến Cô Minh chợt bảo.

“Em đi đi.”

Phong Thiên Nhai xoay người, nhìn Yến Cô Minh vẫn đứng im tại chỗ.

“Anh không vào à.”

“Ừm.” Yến Cô Minh vẫn lạnh tanh.

Phong Thiên Nhai nhìn hắn, cân nhắc rồi đáp: “Được.”

Diệp Hoài Sơn định nói thêm vài lời, Phong Thiên Nhai cắt ngang, “Để hắn đi.”

“… Ừm.”

Yến Cô Minh nhìn Phong Thiên Nhai đi vào phủ tướng quân, xoay người rời khỏi.

Với Yến Cô Minh, dù là Diệp Hoài Sơn hay phủ tướng quân, đều chẳng khiến hắn nảy sinh hứng thú. Hắn chỉ muốn chờ, chờ Phong Thiên Nhai thưởng thức xong mọi cảnh náo nhiệt nơi này, họ sẽ rời đi.

Mặt khác, Phong Thiên Nhai theo Diệp Hoài Sơn vào phủ tướng quân.

Bên trong phủ không có vẻ gì là xa hoa, song lại lộ ra hơi thở trang nghiêm tôn quý của riêng mình, tuy ít đồ trang trí nhưng không gian rộng lớn, rất có phong cách.

Diệp Hoài Sơn đưa Phong Thiên Nhai đến một gian viện.

Viện không lớn lắm nhưng rất tinh tế, có vẻ như đã được xây từ lâu.

“Phong cô nương, cô nghỉ tạm ở đây nhé, ta đi gặp lão thái quân trước rồi lại sang.”

Phong Thiên Nhai hồi lâu không đáp.

Diệp Hoài Sơn lấy làm lạ, ngoái đầu nhìn nàng, chợt thấy Phong Thiên Nhai đang ngắm một cái cây đến ngây ngẩn.

“Phong cô nương…”

Phong Thiên Nhai vẫn chẳng ừ hử, Diệp Hoài Sơn do dự một chốc, khẽ đưa tay vỗ vai nàng, “Phong cô nương?”

“À…”

Phong Thiên Nhai bừng tỉnh, chỉ vào một cái cây trong vườn, hỏi: “Đây là cây gì?”

Diệp Hoài Sơn nhìn theo tay nàng, ái ngại.

“Ta… Ta không biết tên nó.”

Phong Thiên Nhai đùa: “Trồng trong nhà anh, anh lại không biết à?”

Diệp Hoài Sơn hơi đỏ mặt, Tề bá thấy vậy, lấy làm ngạc nhiên, thầm đánh giá Phong Thiên Nhai lại một lần.

Diệp Hoài Sơn giải thích: “Lúc Thánh thượng ban đất này cho nhà họ Diệp, cây ấy đã ở đây rồi. Sau này xây phủ, lão thái quân và cha mẹ ta thích nó nên không chặt, cứ trồng đấy.”

Phong Thiên Nhai gật gù, nhắc Diệp Hoài Sơn: “Chẳng phải anh muốn đi gặp lão thái quân sao, còn không nhanh lên.”

“À…” Diệp Hoài Sơn sực nhớ, “Cáo từ trước, Phong cô nương cần gì xin cứ sai hạ nhân là được.”

Phong Thiên Nhai: “Ừ.”

Diệp Hoài Sơn và bác Tề đi rồi, chỉ còn mỗi Phong Thiên Nhai đứng trong sân.

Chẳng bao lâu sau, một nha hoàn đi vào, cung kính thưa chuyện: “Cô nương cần gì, cứ gọi nô tỳ là được.”

Nha hoàn này rất dịu dàng, lúc nói chuyện cũng rất quy củ, đầu vẫn cúi thấp.

Phong Thiên Nhai: “Diệp Hoài Sơn bảo ngươi vào?”

Lời nàng nói khiến tiểu nha hoàn giật thót người, vội ngẩng đầu lên.

Phong Thiên Nhai: “Sao vậy, hay là bác Tề kia lệnh ngươi vào?”

Nha hoàn lại cúi đầu xuống, vội vã đáp: “Không… Không phải… Là Diệp tướng quân bảo nô tỳ vào hầu hạ cô nương.”

Phong Thiên Nhai: “Sao ngươi cuống thế.”

Nha hoàn cúi đầu thấp hơn nữa.

“Vì khi nãy… khi nãy cô nương gọi thẳng tên húy của tướng quân… Nô tỳ bất ngờ nên…”

“À.” Phong Thiên Nhai gật đầu, “Không thể gọi thẳng tên y à?”

“Việc này…” Nha hoàn chẳng biết nên đáp thế nào, cuống quýt quỳ xuống.

“Ấy da, làm gì thế.” Phong Thiên Nhai giật mình, “Đứng lên đứng lên.”

Kéo nha hoàn đứng dậy, Phong Thiên Nhai nói: “Ngươi ra ngoài đi, ta cần sẽ gọi.”

“Dạ, nô tỳ là Thanh Nhi, hầu ngoài cửa.”

Nha hoàn thi lễ cáo lui.

Phong Thiên Nhai nhìn theo bóng lưng nàng ta, thở phào một hơi, ngoái đầu bước đến bên cái cây kia.

Cây không cao, nhưng rất vững chải.

Phong Thiên Nhai đưa tay ra, lia đầu ngón tay vạch khẽ lên thân cây.

Tuy móng nàng không dài nhưng nội lực hùng hậu, ngón tay vạch qua cứ như lưỡi kiếm, trên thân cây xuất hiện một vết xước.

Mới đầu vết xước không rõ lắm, Phong Thiên Nhai đứng im trước cây.

Chẳng bao lâu sau, chỗ vết xước từ từ đổi màu, dần trắng hơn, ngưng tụ thành một giọt nước xanh trắng, đong đưa như muốn rơi xuống.

Phong Thiên Nhai đưa ngón tay hớt lấy giọt nước, sau đó cho vào miệng.

Vị chát nhàn nhạt lan tỏa trong khoang miệng.

[Tiểu Thiên Nhai, con nếm thử cái này xem.]

[Gì thế ạ.]

[Sao nào, thấy giống cái gì?]

[Không biết.]

[Khà, đây là cây quan âm bổn hiền thân* tự chăm sóc, ngoài ta ra chẳng ai trồng được nó đâu.]

[*Cách xưng tôn kính dành cho người thân thiết. Ở đây có thể hiểu là sư phụ.]

[Dóc tổ, đi luyện kiếm thôi.]

[Chiêu cuối cùng trong kiếm pháp của bổn môn, tiểu Thiên Nhai có biết tên là gì không?]

[Không biết, người vẫn chưa dạy.]

[Đến đây, để ta kể cho con nó tên là gì, liên quan mật thiết với cái cây này đấy.]

[…]

Phong Thiên Nhai mút tay.

“Người từng bảo, khắp thiên hạ chỉ người mới trồng được loại cây này, vậy nó cũng là do người trồng ư? Sao nó lại ở đây, sư phụ…”

Phong Thiên Nhai không nhìn cây quan âm nữa, xoay người vào phòng.

Phòng không lớn lắm, nhưng đồ đạc bày biện rất tinh xảo. Phong Thiên Nhai nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà.

Lát sau, có vẻ không thoải mái cho lắm, nàng ngồi dậy, bước xuống giường, đẩy cửa phòng, khẽ khàng nhảy lên nóc nhà. Lại nằm xuống mái ngói xanh, nhìn trời.

Bầu trời nơi đây rất khác với bầu trời ở đỉnh Thiên Nhai, nhưng Phong Thiên Nhai vẫn ngắm đến là mê mải.

Nàng nằm hồi lâu, bỗng nghe thấy tiếng động vọng lại từ ngoài cửa viện.

Rất khẽ, như có người vừa đến.

Phong Thiên Nhai lười nhúc nhích, cứ lặng lẽ nghe.

“Thanh Nhi, biểu tiểu thư bảo ta đi hỏi thử, nghe nói đại thiếu gia đưa một nữ nhân về hả?”

Thanh Nhi thấp giọng, “Ừ, đang ở trong phòng đấy.”

Giọng người mới đến còn dịu dàng hơn cả Thanh Nhi, “Ngươi gặp rồi à? Là người thế nào?”

Thanh Nhi ghét bỏ đáp: “Phường chợ búa, vừa nãy gọi thẳng tên húy của thiếu gia nữa cơ.”

“Cái gì?”

Thanh Nhi nhỏ tiếng đáp: “Lúc nãy ả gọi thẳng tên húy của thiếu gia, đúng là không biết xấu hổ.”

Phong Thiên Nhai: “…”

Nàng nghệch ra.

Tên của Diệp Hoài Sơn không thể gọi bừa à.

Hai tiểu nha hoàn ngoài cửa vẫn thấp giọng trò chuyện, càng nói càng hăng, Phong Thiên Nhai không thể đáp lại, cũng chẳng thể giả vờ không nghe nốt, đúng là bực mình.

Một lúc lâu sau, vẫn chưa có vẻ gì là sắp kết thúc, Phong Thiên Nhai quả thực chịu hết nổi rồi.

Chỉ chút chuyện thế thôi, có cần phải quanh co dài dòng đến thế không…

Phong Thiên Nhai đứng dậy đề khí, chân như lướt gió, nhảy từ nóc nhà sang tường bao quanh viện, lại mượn lực nhảy ra ngoài.

Trong chớp mắt, hai tiểu nha hoàn đứng tán gẫu hăng say ngoài cửa chỉ thấy gió phớt khẽ bên tai, chẳng hay Phong Thiên Nhai vừa rời khỏi.

Phong Thiên Nhai tránh tôi tớ trong nhà, lượn tới lượn lui trong phủ tưởng quân.

Chẳng bao lâu sau đã vòng đến sảnh chính.

Nàng thừa lúc trời tối, nhảy lên nóc chính đường, cúi rạp người.

Phong Thiên Nhai nghe thấy bên trong có người đang nói chuyện, đấy là Diệp Hoài Sơn.

“Khì… Ta tìm thấy rồi nhé…”

Phong Thiên Nhai gẩy một miếng ngói ra, nhìn vào trong qua lỗ hổng be bé.

Chỉ thấy Diệp Hoài Sơn cung kính đứng giữa sảnh lớn, vài người đang ngồi hai bên, trên chủ vị trước mặt có một cụ bà đứng tuổi ngồi chỉnh tề, mặt mày nghiêm nghị. Bác Tề cũng có mặt, đứng cúi đầu bên người bà.

Vị trí gần cụ bà kia nhất là một nữ tử còn trẻ. Từ chỗ Phong Thiên Nhai đang nằm không thấy rõ mặt nàng ta, nữ tử đan tay vào nhau, đặt trên gối đầy quy củ, thoáng nhìn qua thì có vẻ u sầu.

Hồi lâu, cụ bà chậm rãi buông lời.

“Cẩn Hòa, cháu biết tội chưa.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương