Lãng Nhân Thiên Nhai
-
Chương 15
Giọng khàn ngầm chứa quyết tâm không nhượng bộ.
“Ấy chà.” Phong Thiên Nhai nghe lời ấy, nhướng mày, “Thú vị rồi đây…”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai chăm chú nhìn cảnh phía dưới, Yến Cô Minh thì nhìn nàng. Tất cả mọi người, tất cả mọi lời dưới kia, hắn đều chẳng màng đến.
Lại có một nam tử cất lời.
“Diệp tướng quân, ngài làm sao biết cỏ hàn sương mọc ở đây.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, lại là cái tên âm trầm vô tận kia.
Diệp tướng quân: “Quận Nam vốn là lãnh thổ trung nguyên, mỗi cành cây ngọn cỏ đều thuộc quyền sở hữu của bổn triều, biết thì có gì lạ.”
“Ha ha.” Khanh Sĩ Việt chậm rãi cất lời: “Diệp tướng quân đáp lấy lệ như thế, trái lại khiến Khanh mỗ nghi ngờ.”
“…”
Khanh Sĩ Việt nói, ngữ điệu không nhanh không chậm.
“Diệp Hoài Sơn, ngài thân là trấn biên tướng quân của triều đình, chức vị quan trọng, trách nhiệm to lớn. Nhưng hôm nay lại mạo hiểm dấn thân vào con đường cửu tử nhất sinh chỉ để cướp một ngọn cỏ, có đáng không.”
Diệp Hoài Sơn bình thản đáp, chẳng mảy may dao động.
“Vậy, Độc thủ tọa phiên cương vứt lại vị Đại tế ti đang trọng thương, đích thân xông vào trận địch chỉ với mười mấy hộ vệ. Vì một ngọn cỏ, đáng không.”
“Ha ha, Diệp tướng quân thực quyết chí không nhường rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “Đại tế ti là quân sư phiên cương, kế hoạch đánh chiếm trung nguyên đều do một tay ả xúc tiến, sống chết của ả quan trọng đến nhường nào, các ngươi biết, bọn ta đương nhiên cũng hiểu.”
Phong Thiên Nhai nghe đến đây, bỗng ngoái đầu nói với Yến Cô Minh.
“Yến khờ, anh nghe lời ta, bây giờ quay về.”
Yến Cô Minh định nói gì đó, nhưng Phong Thiên Nhai đã bụm chặt miệng hắn.
“Nín thở, đừng lên tiếng.” Nàng nhìn hắn chằm chằm, “Nghe lời ta, ta phải làm vài việc, anh nhất định phải về, về theo đường chúng ta đến, về đỉnh Thiên Nhai.
Yến Cô Minh há lại dễ thuyết phục, hắn vẫn ngồi im như tượng.
Phong Thiên Nhai biết nếu không nói rõ, hắn chắc chắn không chịu nghe. Nàng bỏ tay ra.
Yến Cô Minh: “Cô muốn làm gì.”
Phong Thiên Nhai: “Ta muốn cứu hắn.”
Yến Cô Minh khựng lại.
“Cô muốn cứu hắn?”
Yến Cô Minh như đang gặp phải một vấn đề nan giải, hơi ngỡ ngàng.
Phong Thiên Nhai nhìn xuống đáy cốc.
“Không kịp rồi, yến khờ, anh nghe lời ta, đi nhanh lên.”
Yến Cô Minh mụ mị cả người.
“Ta không đi, ta giúp cô…”
Phong Thiên Nhai chỉ hận không thể bứt sạch tóc hắn.
“Cái tên dưới kia là một cao thủ dùng độc, anh vốn đã bị thương, trúng độc sẽ nặng hơn người bình thường, anh ở đây thì ta khó mà tập trung được.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, “Cô sợ ta liên lụy mình.”
Phong Thiên Nhai nặng lời, “Đúng, ta sợ anh liên lụy ta, anh còn ở đây thì còn gánh nặng, không nhận không xong! Đi mau, theo đường ta bảo, vòng qua núi, về đỉnh Thiên Nhai.”
Đáy mắt Yến Cô Minh ứa máu, cánh tay run rẩy.
“Được… ta là gánh nặng, ta là gánh nặng… Ta không làm phiền cô cứu người ta nữa, ta biến đây.”
Yến Cô Minh xoay người rời đi, Phong Thiên Nhai nhìn theo bóng lưng giận dỗi đến độ run lập cập của hắn, thầm thở dài.
Bấy giờ, Khanh Sĩ Việt lại cất tiếng.
“Diệp tướng quân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Đại tế ti đương nhiên rất quan trọng đối với bọn ta, nhưng ta nghĩ mạng của Diệp tướng quân, với trung nguyên, cũng quan trọng không kém.”
Diệp Hoài Sơn: “Ngươi đang khuyên ta nên luyến tiếc mạng mình à.”
Khanh Sĩ Việt: “Tuy tế ti của bọn ta trọng thương nhưng giờ đây vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Bọn ta tìm thảo dược chữa trị, không có cỏ hàn sương thì vẫn có thể tìm loại khác thay thế. Nhưng mạng của Diệp tướng quân chỉ có một, lấy mạng ra đổi một ngọn cỏ, chẳng phải thua thiệt hay sao.”
“Ha ha.” Diệp Hoài Sơn bỗng bật cười hai tiếng, toát lên vẻ bình thản, không hề sợ hãi.
“Nếu có thể thay thế bằng thứ khác, vậy tại sao Độc thủ tọa lại nhất quyết chọn nơi này. Địa thế phiên cương đặc biệt, rất nhiều dược thảo quý giá sinh sôi, thuật cổ độc càng là món độc nhất vô nhị dưới gầm trời này, Độc thủ tọa lại bỏ qua ưu thế mà đến trung nguyên, chẳng phải là vì Khai Dương đại pháp chỉ có dùng cỏ hàn sương chí âm mới có thể chữa được sao.”
Khanh Sĩ Việt: “Vạn vật trên thế gian, há lại có cái gì là tuyệt đối.”
“Ha.” Diệp Hoài Sơn nói, “Diệp mỗ phải thừa nhận một điều.”
Khanh Sĩ Việt ngẩng đầu, “Điều gì.”
Diệp Hoài Sơn: “Độc thủ tọa của tam kiệt phiên cương, quả nhiên không tầm thường. Từng câu từng chữ đều đi vào lòng người.”
Khanh Sĩ Việt cười khẽ: “Diệp tướng quân chớ đùa, nếu Khanh mỗ thực sự có thể đi vào lòng người thì hiện thời Diệp tướng quân đã đưa thẳng cỏ hàn sương cho ta mà không dây dưa như vậy rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “Để diệt trừ tế ti phiên cương, triều đình đã lên kế hoạch rất lâu, tìm thời cơ khiến ả trúng chiêu Khai Dương đại pháp. Vì chiến dịch này, tám môn mười hai phái của võ lâm trung nguyên đã tổn thất nghiêm trọng, Diệp mỗ mà tham sống, nộp cỏ hàn sương cho các ngươi cứu tế ti, chẳng ra ta là tội nhân của trung nguyên rồi!”
Dứt lời, chợt dừng lại một chút.
Giọng của nữ tử vang lên: “Cỏ hàn sương —–! Ngươi muốn làm gì?!”
Cỏ hàn sương mười năm một ngọn, bị nghiền nát trong tay Diệp Hoài Sơn.
“Ôi…” Khanh Sĩ Việt thở dài một tiếng, “Diệp tướng quân cứ khăng khăng như thế, vậy Khanh mỗ đắc tội rồi.”
Hai nữ tử bên cạnh được chủ nhân cho phép, một trái một phải tấn công Diệp Hoài Sơn.
Hai nữ tử này vốn không địch nổi Diệp Hoài Sơn, nhưng Diệp Hoài Sơn lại trúng độc, động tác khập khừng, càng dây dưa thì càng khó tập trung chân khí trong cơ thể.
Hắn không muốn đánh lâu, một mực tìm kế thoát thân.
“Ôi dào…” Khanh Sĩ Việt lắc đầu, “Nếu đã quyết định, tại sao lại nuốt lời. Lần này đã để ngươi chọn trước, đã chọn cỏ hàn sương thì phải chuẩn bị tinh thần vứt mạng lại chứ.”
Bỗng nhiên, mũi thương của Diệp Hoài Sơn chếch đi, nhắm thẳng vào Khanh Sĩ Việt.
“Thủ tọa —–!”
Hai nữ tử kinh hoảng, nhấc đao muốn giải vây.
Khanh Sĩ Việt không tránh, chờ mũi thương chỉ cách mình hai tấc, hắn khẽ nghiêng người, chìa tay cầm quạt xếp ngăn lại.
“Diệp tướng quân, hương tảo thử không phải kịch độc, nhưng có thể khiến ngươi cạn kiệt sức lực. Cây trường thương này, sắp không cầm nổi rồi chứ gì.”
“Ha.” Diệp Hoài Sơn cười, “Nếu thương đổ trước người, vậy chẳng cần đến các ngươi, Diệp mỗ khắc sẽ tự sát bồi tội.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Hờ…”
Khanh Sĩ Việt: “Diệp tướng quân dũng cảm kiên cường, Khanh mỗ bội phục.”
Diệp Hoài Sơn không muốn nhiều lời với chúng, hắn cũng biết trận này lành ít dữ nhiều, khua thương liều một chiêu cầu đường sống.
Trường thương vung lên, nhắm thẳng Khanh Sĩ Việt.
Người nọ vẫn không tránh không lùi, Độc thủ tọa phiên cương đương nhiên vô cùng tự tin với độc thuật của mình, khí lực còn lại của Diệp Hoài Sơn chẳng mảy may uy hiếp được hắn.
Chính lúc mọi người đều cho rằng trận này đã ngã ngũ, biến cố bỗng xuất hiện.
Phong Thiên Nhai nhếch mép, nhảy ra khỏi chỗ nấp, tốc độ của nàng nhanh tựa một bóng ma giữa đêm đen, hai nữ tử trong trận vẫn chưa kịp phản ứng, nàng đã đến sau lưng Diệp Hoài Sơn rồi.
Diệp Hoài Sơn và Khanh Sĩ Việt đồng thời phát hiện có người đến, nhưng một thương đâm ra khó quay về!
Diệp Hoài Sơn bỗng cảm thấy trên lưng mình có một bàn tay áp lên.
“Ta đến giúp anh.”
Bốn chữ nhẹ nhàng cùng với một nguồn lực lớn xộc thẳng vào từ đốt sống, ùa đến cánh tay. Cánh tay Diệp Hoài Sơn đã có sức giục thương đâm thẳng đến!
Khanh Sĩ Việt không ngờ đến biến cố này, muốn đổi chiêu nghênh địch đã không còn kịp nữa, trong nháy mắt, thương và quạt giao nhau, Khanh Sĩ Việt bị đẩy lùi vài trượng!
“Thủ tọa —–!” Hai nữ hộ vệ thấy chủ nhân bị thương, vội vã chạy đến.
Thời cơ hiếm có, Phong Thiên Nhai túm gáy Diệp Hoài Sơn, nhảy lùi về sau.
“Rút nhanh.”
Diệp Hoài Sơn bám sát Phong Thiên Nhai, chạy vào rừng.
Khanh Sĩ Việt đứng vững, tay khẽ bụm ngực.
“Thủ tọa…”
“Đuổi theo.”
“Dạ!”
Hai nữ hộ vệ tay cầm loan đao, cũng xông vội vào rừng.
Khanh Sĩ Việt nhìn khu rừng đen kịt, ánh mắt âm trầm.
“Chúng ta cũng thật có duyên, Nhện cô nương…”
Quay lại với Phong Thiên Nhai và Diệp Hoài Sơn, hai người vào rừng, Phong Thiên Nhai đi trước dẫn đường, Diệp Hoài Sơn bám sát theo sau. Đi được hơn mười bước, sức tàn mà Diệp Hoài Sơn cố xốc lên cuối cùng đã bị độc tố áp chế. Hắn ngày càng chậm lại, cơ thể cũng ngày càng khó điều khiển.
Phong Thiên Nhai hẳn đã nhận ra, nàng ngoái đầu lại.
“Sao rồi.”
Diệp Hoài Sơn nghiến răng, “Cô nương, cô đi trước đi.”
Phong Thiên Nhai: “Ôi dào, anh đừng có bảo mình chặn hậu nhé, ta sẽ cười chết mất.”
“…” Diệp Hoài Sơn mồ hôi đầm đìa, “E rằng Diệp mỗ không… không đỡ nổi nữa rồi. Ta không muốn liên lụy cô, cô đi nhanh đi…”
Dứt lời, đầu gối Diệp Hoài Sơn nhũn ra, quỳ xuống đất.
“Xì.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Phiền phức.”
Tiếng truy binh phía sau càng lúc càng gần, Phong Thiên Nhai đi đến trước mặt Diệp Hoài Sơn, một tay nắm mảnh áo trước ngực hắn, xoay mình vận lực, vác cả người lên vai.
“Đây…”
Diệp Hoài Sơn nhin nàng bằng ánh mắt khó bề tưởng tượng nổi.
Phong Thiên Nhai: “Hết giờ rồi, đưa vũ khí cho ta, lát nữa anh cầm không nổi đâu.”
Diệp Hoài Sơn đặt trường thương vào tay Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai cầm lấy, khẽ buông một câu.
“Cẩn thận nhé.”
Diệp Hoài Sơn chưa kịp hoàn hồn, Phong Thiên Nhai đã lao vụt đi —–!
Nhanh, rất nhanh.
Diệp Hoài Sơn không nhìn thấy gì cả, hắn chỉ cảm thấy bóng cây hai bên lùi phắt về phía sau, gió táp vào mặt, cứ như đang bay giữa trời.
Hai ả hộ vệ vốn sắp đuổi kịp, song chỉ trong vài cái chớp mắt như thế đã bị Phong Thiên Nhai cắt đuôi hoàn toàn.
Đuổi theo không kịp, chúng đành phải quay về.
Khanh Sĩ Việt vẫn đứng chỗ cũ.
“Mất dấu rồi?”
“Thuộc hạ thất trách, xin thủ tọa trách phạt.”
Khanh Sĩ Việt cười nhạt, “Bỏ đi, tu vi nàng ta vừa bày ra khi nãy, các ngươi vốn chẳng đỡ nổi.” Khanh Sĩ Việt xoay quạt trong tay.
“Diệp Hoài Sơn trúng độc của ta, không còn sức chạy, cách giải thích duy nhất chính là được ai đó cõng đi. Có thể trong chớp mắt vòng qua binh sĩ phiên cương thoát khỏi đây, có thể thấy vị Nhện cô nương ấy nằm lòng địa thế của sơn cốc này.”
“… Nhện cô nương, lẽ nào —–“
Khanh Sĩ Việt chậm rãi đáp: “Không sai, chính là khắc tinh của các ngươi.”
Hai nữ hộ vệ nhíu mày, “Lẽ nào hôm qua ở quán vằn thắn, ả ta cố ý tiếp cận chúng ta?”
Khanh Sĩ Việt: “Điều này không quan trọng.”
“Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Khanh Sĩ Việt đăm chiêu, đáp: “Uyển Hoa, ngươi dẫn người đi điều tra tất cả các hộ dân trong phạm vi ba dặm quanh núi, Nhện cô nương của chúng ta thể nào cũng chỉ sống nội trong vùng này.”
Uyển Hoa: “Dạ.”
Ả hộ vệ còn lại hỏi: “Thủ tọa, thế còn em.”
Khanh Sĩ Việt: “Ngươi còn việc khác để làm. Lần này chúng ta đến trung nguyên là bí mật. Thế mà Diệp Hoài Sơn lại có thể đuổi kịp, ta nghi ngờ ở phiên cương có nội gián.”
“Vậy…”
Khanh Sĩ Việt cân nhắc, nói: “Uyển Dung, chốc nữa ta viết thư, ngươi đưa về bản bộ cho Thiền Nhạc. Hắn đọc xong có phản ứng gì, hành động như nào, đều phải quay về bẩm báo cho ta.”
Uyển Dung cúi đầu, “Vâng.”
“Ấy chà.” Phong Thiên Nhai nghe lời ấy, nhướng mày, “Thú vị rồi đây…”
Yến Cô Minh: “…”
Phong Thiên Nhai chăm chú nhìn cảnh phía dưới, Yến Cô Minh thì nhìn nàng. Tất cả mọi người, tất cả mọi lời dưới kia, hắn đều chẳng màng đến.
Lại có một nam tử cất lời.
“Diệp tướng quân, ngài làm sao biết cỏ hàn sương mọc ở đây.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, lại là cái tên âm trầm vô tận kia.
Diệp tướng quân: “Quận Nam vốn là lãnh thổ trung nguyên, mỗi cành cây ngọn cỏ đều thuộc quyền sở hữu của bổn triều, biết thì có gì lạ.”
“Ha ha.” Khanh Sĩ Việt chậm rãi cất lời: “Diệp tướng quân đáp lấy lệ như thế, trái lại khiến Khanh mỗ nghi ngờ.”
“…”
Khanh Sĩ Việt nói, ngữ điệu không nhanh không chậm.
“Diệp Hoài Sơn, ngài thân là trấn biên tướng quân của triều đình, chức vị quan trọng, trách nhiệm to lớn. Nhưng hôm nay lại mạo hiểm dấn thân vào con đường cửu tử nhất sinh chỉ để cướp một ngọn cỏ, có đáng không.”
Diệp Hoài Sơn bình thản đáp, chẳng mảy may dao động.
“Vậy, Độc thủ tọa phiên cương vứt lại vị Đại tế ti đang trọng thương, đích thân xông vào trận địch chỉ với mười mấy hộ vệ. Vì một ngọn cỏ, đáng không.”
“Ha ha, Diệp tướng quân thực quyết chí không nhường rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “Đại tế ti là quân sư phiên cương, kế hoạch đánh chiếm trung nguyên đều do một tay ả xúc tiến, sống chết của ả quan trọng đến nhường nào, các ngươi biết, bọn ta đương nhiên cũng hiểu.”
Phong Thiên Nhai nghe đến đây, bỗng ngoái đầu nói với Yến Cô Minh.
“Yến khờ, anh nghe lời ta, bây giờ quay về.”
Yến Cô Minh định nói gì đó, nhưng Phong Thiên Nhai đã bụm chặt miệng hắn.
“Nín thở, đừng lên tiếng.” Nàng nhìn hắn chằm chằm, “Nghe lời ta, ta phải làm vài việc, anh nhất định phải về, về theo đường chúng ta đến, về đỉnh Thiên Nhai.
Yến Cô Minh há lại dễ thuyết phục, hắn vẫn ngồi im như tượng.
Phong Thiên Nhai biết nếu không nói rõ, hắn chắc chắn không chịu nghe. Nàng bỏ tay ra.
Yến Cô Minh: “Cô muốn làm gì.”
Phong Thiên Nhai: “Ta muốn cứu hắn.”
Yến Cô Minh khựng lại.
“Cô muốn cứu hắn?”
Yến Cô Minh như đang gặp phải một vấn đề nan giải, hơi ngỡ ngàng.
Phong Thiên Nhai nhìn xuống đáy cốc.
“Không kịp rồi, yến khờ, anh nghe lời ta, đi nhanh lên.”
Yến Cô Minh mụ mị cả người.
“Ta không đi, ta giúp cô…”
Phong Thiên Nhai chỉ hận không thể bứt sạch tóc hắn.
“Cái tên dưới kia là một cao thủ dùng độc, anh vốn đã bị thương, trúng độc sẽ nặng hơn người bình thường, anh ở đây thì ta khó mà tập trung được.”
Yến Cô Minh ngước mắt lên, “Cô sợ ta liên lụy mình.”
Phong Thiên Nhai nặng lời, “Đúng, ta sợ anh liên lụy ta, anh còn ở đây thì còn gánh nặng, không nhận không xong! Đi mau, theo đường ta bảo, vòng qua núi, về đỉnh Thiên Nhai.”
Đáy mắt Yến Cô Minh ứa máu, cánh tay run rẩy.
“Được… ta là gánh nặng, ta là gánh nặng… Ta không làm phiền cô cứu người ta nữa, ta biến đây.”
Yến Cô Minh xoay người rời đi, Phong Thiên Nhai nhìn theo bóng lưng giận dỗi đến độ run lập cập của hắn, thầm thở dài.
Bấy giờ, Khanh Sĩ Việt lại cất tiếng.
“Diệp tướng quân, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, Đại tế ti đương nhiên rất quan trọng đối với bọn ta, nhưng ta nghĩ mạng của Diệp tướng quân, với trung nguyên, cũng quan trọng không kém.”
Diệp Hoài Sơn: “Ngươi đang khuyên ta nên luyến tiếc mạng mình à.”
Khanh Sĩ Việt: “Tuy tế ti của bọn ta trọng thương nhưng giờ đây vẫn chưa nguy hiểm đến tính mạng. Bọn ta tìm thảo dược chữa trị, không có cỏ hàn sương thì vẫn có thể tìm loại khác thay thế. Nhưng mạng của Diệp tướng quân chỉ có một, lấy mạng ra đổi một ngọn cỏ, chẳng phải thua thiệt hay sao.”
“Ha ha.” Diệp Hoài Sơn bỗng bật cười hai tiếng, toát lên vẻ bình thản, không hề sợ hãi.
“Nếu có thể thay thế bằng thứ khác, vậy tại sao Độc thủ tọa lại nhất quyết chọn nơi này. Địa thế phiên cương đặc biệt, rất nhiều dược thảo quý giá sinh sôi, thuật cổ độc càng là món độc nhất vô nhị dưới gầm trời này, Độc thủ tọa lại bỏ qua ưu thế mà đến trung nguyên, chẳng phải là vì Khai Dương đại pháp chỉ có dùng cỏ hàn sương chí âm mới có thể chữa được sao.”
Khanh Sĩ Việt: “Vạn vật trên thế gian, há lại có cái gì là tuyệt đối.”
“Ha.” Diệp Hoài Sơn nói, “Diệp mỗ phải thừa nhận một điều.”
Khanh Sĩ Việt ngẩng đầu, “Điều gì.”
Diệp Hoài Sơn: “Độc thủ tọa của tam kiệt phiên cương, quả nhiên không tầm thường. Từng câu từng chữ đều đi vào lòng người.”
Khanh Sĩ Việt cười khẽ: “Diệp tướng quân chớ đùa, nếu Khanh mỗ thực sự có thể đi vào lòng người thì hiện thời Diệp tướng quân đã đưa thẳng cỏ hàn sương cho ta mà không dây dưa như vậy rồi.”
Diệp Hoài Sơn: “Để diệt trừ tế ti phiên cương, triều đình đã lên kế hoạch rất lâu, tìm thời cơ khiến ả trúng chiêu Khai Dương đại pháp. Vì chiến dịch này, tám môn mười hai phái của võ lâm trung nguyên đã tổn thất nghiêm trọng, Diệp mỗ mà tham sống, nộp cỏ hàn sương cho các ngươi cứu tế ti, chẳng ra ta là tội nhân của trung nguyên rồi!”
Dứt lời, chợt dừng lại một chút.
Giọng của nữ tử vang lên: “Cỏ hàn sương —–! Ngươi muốn làm gì?!”
Cỏ hàn sương mười năm một ngọn, bị nghiền nát trong tay Diệp Hoài Sơn.
“Ôi…” Khanh Sĩ Việt thở dài một tiếng, “Diệp tướng quân cứ khăng khăng như thế, vậy Khanh mỗ đắc tội rồi.”
Hai nữ tử bên cạnh được chủ nhân cho phép, một trái một phải tấn công Diệp Hoài Sơn.
Hai nữ tử này vốn không địch nổi Diệp Hoài Sơn, nhưng Diệp Hoài Sơn lại trúng độc, động tác khập khừng, càng dây dưa thì càng khó tập trung chân khí trong cơ thể.
Hắn không muốn đánh lâu, một mực tìm kế thoát thân.
“Ôi dào…” Khanh Sĩ Việt lắc đầu, “Nếu đã quyết định, tại sao lại nuốt lời. Lần này đã để ngươi chọn trước, đã chọn cỏ hàn sương thì phải chuẩn bị tinh thần vứt mạng lại chứ.”
Bỗng nhiên, mũi thương của Diệp Hoài Sơn chếch đi, nhắm thẳng vào Khanh Sĩ Việt.
“Thủ tọa —–!”
Hai nữ tử kinh hoảng, nhấc đao muốn giải vây.
Khanh Sĩ Việt không tránh, chờ mũi thương chỉ cách mình hai tấc, hắn khẽ nghiêng người, chìa tay cầm quạt xếp ngăn lại.
“Diệp tướng quân, hương tảo thử không phải kịch độc, nhưng có thể khiến ngươi cạn kiệt sức lực. Cây trường thương này, sắp không cầm nổi rồi chứ gì.”
“Ha.” Diệp Hoài Sơn cười, “Nếu thương đổ trước người, vậy chẳng cần đến các ngươi, Diệp mỗ khắc sẽ tự sát bồi tội.”
Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Hờ…”
Khanh Sĩ Việt: “Diệp tướng quân dũng cảm kiên cường, Khanh mỗ bội phục.”
Diệp Hoài Sơn không muốn nhiều lời với chúng, hắn cũng biết trận này lành ít dữ nhiều, khua thương liều một chiêu cầu đường sống.
Trường thương vung lên, nhắm thẳng Khanh Sĩ Việt.
Người nọ vẫn không tránh không lùi, Độc thủ tọa phiên cương đương nhiên vô cùng tự tin với độc thuật của mình, khí lực còn lại của Diệp Hoài Sơn chẳng mảy may uy hiếp được hắn.
Chính lúc mọi người đều cho rằng trận này đã ngã ngũ, biến cố bỗng xuất hiện.
Phong Thiên Nhai nhếch mép, nhảy ra khỏi chỗ nấp, tốc độ của nàng nhanh tựa một bóng ma giữa đêm đen, hai nữ tử trong trận vẫn chưa kịp phản ứng, nàng đã đến sau lưng Diệp Hoài Sơn rồi.
Diệp Hoài Sơn và Khanh Sĩ Việt đồng thời phát hiện có người đến, nhưng một thương đâm ra khó quay về!
Diệp Hoài Sơn bỗng cảm thấy trên lưng mình có một bàn tay áp lên.
“Ta đến giúp anh.”
Bốn chữ nhẹ nhàng cùng với một nguồn lực lớn xộc thẳng vào từ đốt sống, ùa đến cánh tay. Cánh tay Diệp Hoài Sơn đã có sức giục thương đâm thẳng đến!
Khanh Sĩ Việt không ngờ đến biến cố này, muốn đổi chiêu nghênh địch đã không còn kịp nữa, trong nháy mắt, thương và quạt giao nhau, Khanh Sĩ Việt bị đẩy lùi vài trượng!
“Thủ tọa —–!” Hai nữ hộ vệ thấy chủ nhân bị thương, vội vã chạy đến.
Thời cơ hiếm có, Phong Thiên Nhai túm gáy Diệp Hoài Sơn, nhảy lùi về sau.
“Rút nhanh.”
Diệp Hoài Sơn bám sát Phong Thiên Nhai, chạy vào rừng.
Khanh Sĩ Việt đứng vững, tay khẽ bụm ngực.
“Thủ tọa…”
“Đuổi theo.”
“Dạ!”
Hai nữ hộ vệ tay cầm loan đao, cũng xông vội vào rừng.
Khanh Sĩ Việt nhìn khu rừng đen kịt, ánh mắt âm trầm.
“Chúng ta cũng thật có duyên, Nhện cô nương…”
Quay lại với Phong Thiên Nhai và Diệp Hoài Sơn, hai người vào rừng, Phong Thiên Nhai đi trước dẫn đường, Diệp Hoài Sơn bám sát theo sau. Đi được hơn mười bước, sức tàn mà Diệp Hoài Sơn cố xốc lên cuối cùng đã bị độc tố áp chế. Hắn ngày càng chậm lại, cơ thể cũng ngày càng khó điều khiển.
Phong Thiên Nhai hẳn đã nhận ra, nàng ngoái đầu lại.
“Sao rồi.”
Diệp Hoài Sơn nghiến răng, “Cô nương, cô đi trước đi.”
Phong Thiên Nhai: “Ôi dào, anh đừng có bảo mình chặn hậu nhé, ta sẽ cười chết mất.”
“…” Diệp Hoài Sơn mồ hôi đầm đìa, “E rằng Diệp mỗ không… không đỡ nổi nữa rồi. Ta không muốn liên lụy cô, cô đi nhanh đi…”
Dứt lời, đầu gối Diệp Hoài Sơn nhũn ra, quỳ xuống đất.
“Xì.” Phong Thiên Nhai bĩu môi, “Phiền phức.”
Tiếng truy binh phía sau càng lúc càng gần, Phong Thiên Nhai đi đến trước mặt Diệp Hoài Sơn, một tay nắm mảnh áo trước ngực hắn, xoay mình vận lực, vác cả người lên vai.
“Đây…”
Diệp Hoài Sơn nhin nàng bằng ánh mắt khó bề tưởng tượng nổi.
Phong Thiên Nhai: “Hết giờ rồi, đưa vũ khí cho ta, lát nữa anh cầm không nổi đâu.”
Diệp Hoài Sơn đặt trường thương vào tay Phong Thiên Nhai.
Phong Thiên Nhai cầm lấy, khẽ buông một câu.
“Cẩn thận nhé.”
Diệp Hoài Sơn chưa kịp hoàn hồn, Phong Thiên Nhai đã lao vụt đi —–!
Nhanh, rất nhanh.
Diệp Hoài Sơn không nhìn thấy gì cả, hắn chỉ cảm thấy bóng cây hai bên lùi phắt về phía sau, gió táp vào mặt, cứ như đang bay giữa trời.
Hai ả hộ vệ vốn sắp đuổi kịp, song chỉ trong vài cái chớp mắt như thế đã bị Phong Thiên Nhai cắt đuôi hoàn toàn.
Đuổi theo không kịp, chúng đành phải quay về.
Khanh Sĩ Việt vẫn đứng chỗ cũ.
“Mất dấu rồi?”
“Thuộc hạ thất trách, xin thủ tọa trách phạt.”
Khanh Sĩ Việt cười nhạt, “Bỏ đi, tu vi nàng ta vừa bày ra khi nãy, các ngươi vốn chẳng đỡ nổi.” Khanh Sĩ Việt xoay quạt trong tay.
“Diệp Hoài Sơn trúng độc của ta, không còn sức chạy, cách giải thích duy nhất chính là được ai đó cõng đi. Có thể trong chớp mắt vòng qua binh sĩ phiên cương thoát khỏi đây, có thể thấy vị Nhện cô nương ấy nằm lòng địa thế của sơn cốc này.”
“… Nhện cô nương, lẽ nào —–“
Khanh Sĩ Việt chậm rãi đáp: “Không sai, chính là khắc tinh của các ngươi.”
Hai nữ hộ vệ nhíu mày, “Lẽ nào hôm qua ở quán vằn thắn, ả ta cố ý tiếp cận chúng ta?”
Khanh Sĩ Việt: “Điều này không quan trọng.”
“Vậy… bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Khanh Sĩ Việt đăm chiêu, đáp: “Uyển Hoa, ngươi dẫn người đi điều tra tất cả các hộ dân trong phạm vi ba dặm quanh núi, Nhện cô nương của chúng ta thể nào cũng chỉ sống nội trong vùng này.”
Uyển Hoa: “Dạ.”
Ả hộ vệ còn lại hỏi: “Thủ tọa, thế còn em.”
Khanh Sĩ Việt: “Ngươi còn việc khác để làm. Lần này chúng ta đến trung nguyên là bí mật. Thế mà Diệp Hoài Sơn lại có thể đuổi kịp, ta nghi ngờ ở phiên cương có nội gián.”
“Vậy…”
Khanh Sĩ Việt cân nhắc, nói: “Uyển Dung, chốc nữa ta viết thư, ngươi đưa về bản bộ cho Thiền Nhạc. Hắn đọc xong có phản ứng gì, hành động như nào, đều phải quay về bẩm báo cho ta.”
Uyển Dung cúi đầu, “Vâng.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook