March không có ý định kể cho May nghe về bữa trưa lần hai của cô với Will dù hai người cùng xem thời sự, cùng ăn tối, và chị cô vẫn chẳng đả động gì đến cú điện thoại nhận được từ ông đạo diễn lúc sáng.

March chẳng biết tìm cách nào để dẫn dắt vấn đề nếu không kể đến bữa trưa với Will. Dù cô nhớ như in câu nói của Will về chuyện May lưỡng lự đến London để thử diễn. Và cả lý do của việc ấy!

“Hôm nay có gì thú vị không chị?”, cô bất chợt hỏi khi hai người tản bộ về phía khu chuồng trại nơi có cừu mẹ và lũ cừu con non nớt.

May nhìn cô khó hiểu. “Chị kể với em rồi, chị ở trang trại cả ngày mà.”

March gật gù. “Nhưng mà không có khách? Hay cú điện thoại nào sao?” Cô bắn ánh mắt về phía căn phòng gia dụng đang chìm trong bóng tối, nghĩa là Will chưa về nhà. Hoặc là anh ta đã về và lại ra ngoài. Điều này thật thú vị, vì cô nghĩ anh ta không biết ai trong vùng...

“Nếu em muốn biết về January thì chị chưa nghe được tin gì cả”, May khẽ an ủi khi hai người họ bước vào trong lán cừu ấm áp. “Nhưng mà chị đâu có mong. Em có không hả?”, May tinh nghịch nói thêm khi tiến lại chỗ cừu mẹ trong chỗ quây đầu tiên. “Chào Ginny, cô gái thông minh!”, cô vừa dỗ dành vừa cẩn thận xem xét con vật đang chờ sinh.

Cha họ luôn phàn nàn chuyện ba cô con gái đặt tên cho gia súc, nghĩ rằng cưng chiều động vật sẽ làm họ thêm khó khăn mỗi khi ‘ra chợ’, ông tế nhị gọi vậy. Chuyện này hẳn là đúng khi họ còn nhỏ nhưng lúc lớn hơn, họ phải dần chấp nhận cuộc sống giản dị nơi nông trang, bò và cừu được đem ra chợ bán, vì bất cứ lý do gì.

Dẫu sao, đó không phải là trường hợp xảy ra với Ginny, qua thời gian, cả ba chị em vẫn ưa thích con cừu cái này. Có lẽ bây giờ nó đã tới hạn hữu dụng nhưng họ đều miễn cưỡng đưa ra quyết định.

Mà trong lúc này thì March chẳng thực sự để ý đến Ginny hay con vật nào khác trong đàn gia súc. “Thực sự em không nói đến January”, cô căng thẳng nói.

Lúc bấy giờ May nhìn cô dò hỏi. “Sáng nay, Will có tạt qua làm ly cà phê, nếu em muốn biết.” Cô nhún vai.

A, khởi đầu rồi đó.

“Anh ta muốn gì ạ?”, cô vội bật ra.

“Chị bảo em rồi đấy, một ly cà phê. Ôi, và anh ta đem trả tách đường mà đêm qua em sang đó xin”, chị cô trêu thêm.

March cảm thấy hai má hồng lên khi nhớ lại lý do cô vội vã rời khỏi căn phòng ấy tối hôm trước. “Anh ta tốt nhỉ”, cô cấm cẳn.

May cười nhẹ nhàng. “Em chẳng tinh ý chút nào nhỉ?” Cô lắc đầu liên tục. “Will không nói nhiều về chuyện đó nhưng chị dám chắc tối qua em đã làm cho anh chàng khổ sở khi biết anh ta là ai.”

Đó không hẳn là cách March diễn đạt chuyện đã xảy ra giữa cô và Will tối hôm trước!

Cô nhìn tránh đi. “Em đã nói với chị rằng anh ta là kẻ giấu mặt nham hiểm mà!”

May thở dài đánh sượt. “Anh ta chỉ làm việc của mình thôi March, theo cách mà anh ta thấy tốt nhất. Giống như chúng ta”, chị khẽ khàng nói thêm.

“Anh ta nói với chị thế sao?”, cô khinh miệt. “Tình cờ em lại nghĩ khác.” Cô lắc đầu gạt đi, không bỏ lỡ câu nhận xét thứ hai của chị mình, và cũng không muốn lạc đề vì câu chuyện của Will Davenport. Hôm nay, cô đã nghe quá nhiều về anh ta rồi. “May à, chị nghĩ thế nào về việc từ bỏ hết mấy thứ này?” Cô giang rộng cánh tay, cố tình giữ vẻ mặt bình thường.

May luôn làm những điều tốt nhất cho ba chị em, không hề phàn nàn, không hề nuối tiếc, từ trước đến giờ March vẫn biết thế. Nhưng nghĩ đến lúc chị lưỡng lự nhận lời đề nghị thử vai, và nhớ đến lúc chị đã vui sướng thế nào khi đạo diễn tiếp xúc với mình thì March chẳng thể nào tin chuyện đó một cách giản đơn nữa.

Dù March rất ghét chuyện phải để Jude Marshall tự tung tự tác nơi trang trại của họ thì cô cũng không thể cản trở chị mình.

“Ờ, mình đâu định bán nó, đúng không?” May vui vẻ đáp. “Cho nên khả năng đó thậm chí còn chẳng xuất hiện.”

“Nhưng mà...”

“Chào các quý cô”, Will đứng trước ngưỡng cửa lán cừu và cất lời chào ngọt xớt. “Hy vọng chưa có con nào định đẻ chứ?” Anh cẩn thận dừng lại.

“Không phải lúc này”, March lạnh nhạt đáp lời trước khi quay sang chị mình với một nụ cười hiểu biết. “Will tái mét mặt khi thấy máu đấy”, cô thông báo cho May với giọng giễu cợt.

“Anh nghĩ đó là câu ‘té xỉu khi thấy máu’ mới đúng”, anh nhăn mặt chữa.

May gật đầu. “March cũng thế khi gặp nhện đấy.” Chị cười tinh nghịch nhìn March.

“Thật sao?” Giờ thì Will xoay ánh nhìn màu xanh lơ sang phía cô. “Em chẳng kể cho anh biết.”

“Anh đâu có hỏi tôi!” March đốp lại. Anh ta vẫn mặc chiếc áo len màu xanh da trời và quần jean màu đen, có lẽ anh ta chưa về nhà và lại ra ngoài, rốt cuộc thì...

“Thế là anh không hỏi.” Anh tủm tỉm cười công nhận. “Thế nếu không hộ sinh thì hai người đang làm gì ngoài này thế?”, anh quan tâm hỏi.

“Kiểm tra xem có ổn không”, March sốt ruột trả lời, rốt cuộc cô đã kéo câu chuyện với May sang đâu đó, có thể sẽ có kết quả nếu không bị xen ngang thế này. Nhất là lại từ Will!

Anh gật đầu, rõ ràng chẳng biết thêm chút gì về công việc trang trại của họ so với vài phút trước. “Tôi vừa từ trên phố về... có ai muốn làm cốc rượu vang với tôi không?”

“Không, cảm ơn...”

“Hay quá...”

Hai chị em đồng thanh đáp, March cự tuyệt, rõ rành rành rồi! May trả lời tích cực.

“Hai thắng một rồi, March”, Will đắc thắng bảo cô. “Vang thắng!”

Cô nheo mắt lại. Trông rõ mười mươi anh ta rất vui vẻ tối nay. Rất nhiều, như thể anh ta biết điều gì họ không biết...

“Được thôi”, cô khẽ thừa nhận, làm Will nhìn cô đầy dò xét khi lúng túng không hiểu lý do nào khiến cô lại đầu hàng dễ dàng vậy.

Thôi được rồi, Will Davenport lúng túng còn dễ ưa hơn Will Davenport hiểu biết.

“Chỗ các cô hay chỗ tôi?” Anh hỏi ngay khi họ bước ra màn đêm giá lạnh.

March bắn cho anh một cái nhìn thương hại vì tính khôi hài, và nhận lại cái nhìn ngây thơ với hai mắt mở to không lừa nổi cô lấy một giây. “Nhà chúng tôi”, cô đáp dứt khoát. “Ở đó ấm hơn”, cô giải thích thêm khi thấy anh nhướng mày hỏi.

“Vậy sao?” Anh nhún vai. “Đúng là cả ngày hôm nay tôi ra ngoài, nhưng tôi thấy phòng tôi buổi tối luôn ấm hơn cần thiết.”

Anh nhìn cô thách thức.

March quắc mắt đáp lại. Nếu anh ta hy vọng làm cô xấu hổ bằng cách vặn vẹo các chuyện sang buổi tối hôm qua thì anh ta mất cơ hội rồi. Tối nay cô còn nhiều thứ quan trọng hơn... chẳng hạn như buổi diễn thử của May vào ngày mai. Hoặc không... thì tùy theo tình hình thực tế vậy.

“Anh...”

“Nhà chính rộng hơn”, May nói chắc nịch. “Bọn tôi sẽ đi và lấy ly ra còn anh đi lấy rượu vang.” Cô luồn chặt tay mình vào tay March để kéo cô về phía cửa bếp. “Chuyện gì thế?” Cô suyt khẽ.

“Gì ạ?” March nhẹ nhàng lẩn tránh. “Sao cơ, chẳng có gì cả.” Cô lắc đầu dứt khoát.

May nhìn cô đầy trách móc khi họ bước vào gian bếp ấm áp, ánh mắt dần nheo lại dò xét khi căn bếp chìm trong im lặng bất ngờ. Ít ra thì March cũng y như vậy!

May có thể thấy gì trên mặt cô thế? Cô vừa lộ ra cảm xúc gì thế?

“Không phải thêm một người nữa chứ!” Cuối cùng May hoài nghi thốt lên.

“Gì cơ ạ?” Cô cau mày, hai tay co thành nắm đấm bên hông trong khi cố trụ lại trước cái nhìn xuyên thấu của May.

“Chị không tin nổi.” May lắc đầu đầy sửng sốt. “Làm thế nào mà chuyện đó lại xảy ra? Người đàn ông ấy mới ở đây có mấy ngày!”

March lắc đầu, sốt ruột xì một tiếng. “Em chẳng hiểu chị đang nói gì”, cô mất kiên nhẫn gạt đi, tiến tới tủ bát để tìm ly uống rượu vang. Còn May rõ ràng vẫn không động thủ.

“Em yêu Will Davenport”, May run rẩy nói.

March quay phắt lại trước câu nói của chị gái làm một chiếc ly tuột khỏi tay và vỡ tan tành trên sàn gỗ. Dường như chẳng ai trong họ để ý đến điều đó.

May cứ nhìn chằm chằm vào March đầy hoài nghi, hiển nhiên cô đã bị chấn động sâu sắc bởi nhận biết của riêng mình.

Còn March... run rẩy vì thậm chí còn chẳng rõ xem mình cảm thấy như thế nào!

Yêu Will Davenport ư?

Không thể nào!

“Đây rồi...” Will đột ngột dừng lời chào vui vẻ khi bước vào bếp và thấy hai chị em cứ đứng nhìn nhau chằm chằm, cả hai đều xanh lét như tàu lá.

Một chiếc ly nằm trên sàn giữa hai người, nhưng dường như không phải có ai trong họ đã ném vào người kia, chẳng thấy vẻ tức giận gì bừng lên trên mặt họ... thực ra trông họ choáng váng hơn là giận dữ.

Will chẳng biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai chị em chỉ trong khoảnh khắc anh vắng mặt... nhưng chắc chắn là có chuyện! May đang nhìn March chằm chăm đầy nghi hoặc còn March thì nhìn anh cũng y vẻ đó.

May là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, hình như cô hơi run người khi quay lại nhìn anh. “Xin lỗi anh.” Cô thoáng cười. “Chúng tôi... ừm... đang bàn chuyện trang trại”, cô nói tránh đi.

Và không nói thật nữa, nếu như Will có hiểu chút ít về tính cách; trong hai chị em thì March là người dễ đọc hơn nhưng chắc chắn May là người thật thà hơn. Vậy mà giờ cô lại nói dối.

“Hình như có ai vô tình...”, anh khẽ chỉ ra, nhìn xuống chiếc ly vỡ đang nằm trên sàn giữa hai chị em.

“Là tôi”, March run run thừa nhận, cô quay mặt đi, tóc rủ xuống trước che đi nét mặt trong lúc ngồi thụp xuống nhặt chiếc ly vỡ.

“Không phải thế!” Will nhanh chóng di chuyển, chộp lấy khuỷu tay và kéo cô đứng lên. “Em làm đứt tay bây giờ...” Anh ngưng lại khi phát hiện ra mình cảnh báo đã quá muộn, thậm chí lúc này March còn kéo một miếng dăm thủy tinh ra khỏi ngón tay, ngay lập tức máu tuôn ra từ chỗ cắt.

Cô vụt ngước lên, ánh mắt sắc bén nhìn anh đầy thách thức. “Không phải anh sắp té xỉu sao?”, cô thốt lên gay gắt.

Lạ lùng thay, không. Có lẽ đó chỉ là màu máu trong lý thuyết, khi anh không biết người đó thì chỉ có máu trở nên thật. Nhưng anh biết mình không té xỉu khi thấy máu của March, anh chỉ muốn làm gì đó để ngăn máu chảy, để giảm đau cho cô nếu có thể.

“Đây này.” May là người đưa cho anh miếng vải sạch.

Will cầm lấy, hơi lưỡng lự trước khi quấn mảnh vải quanh ngón tay cô. “Lấy hết thủy tinh ra chưa?”, anh thì thào khi thấy cô nhăn mặt đau đớn.

“Đừng có làm um lên thế, Will!”, cô vừa nạt vừa rút tay ra khỏi tay anh. “Tôi đã có hai gà mái mẹ là May và January rồi, tôi không cần thêm nữa đâu!”, cô cáu kỉnh nói thêm.

“Kìa March!”, thấy chướng tai quá, May thốt lên.

“Sao hai người không để tôi yên nhỉ?” March kêu toáng, hai mắt long lên rồi quay người chạy khỏi phòng.

Will nhìn May, để ý thấy hai má cô tái xanh, những giọt nước mắt chực rơi xuống dâng đầy trong đôi mắt to màu lục.

May nhìn anh đầy ái ngại khiến anh biết có lẽ trông mình cũng chẳng hơn gì.

“Có phải tôi đã nói gì sai?”, rốt cuộc anh rầu rĩ than.

May cười run run. “Không đâu... tôi nghĩ chắc là do điều tôi đã nói!” Cô nhăn nhó.

Cũng là lý do căng thẳng giữa hai chị em lúc anh vào trong bếp sao...?

Anh liếc ngang qua cửa mở dẫn vào hành lang. “Liệu tôi có nên lên trên xem cô ấy thế nào không?”

May thậm chí còn tủm tỉm cười. “Đừng, nếu như anh còn biết xót mạng mình!” Cô lắc đầu rầu rĩ. “Để một lúc đi, con bé sẽ xuống đây khi đã ổn”, May khuyên nhủ và cầm lấy chai rượu rồi khéo léo mở nút. “March chóng giận, nhưng cũng chóng nguôi. Đặc biệt khi nó biết mình là người sai”, cô khàn giọng nói thêm.

“Nhưng mà...”

“Uống chút rượu vang nào, Will, May nhanh nhẹn bảo anh, rót rượu vào hai chiếc ly vẫn còn nguyên vẹn. “Anh sẽ thấy March sắp quay xuống đây ngay thôi.” Dường như khả năng đó không nhiều vì cả tiếng đồng hồ tiếp theo hai người họ ngồi trong bếp, sau khi quét dọn chiếc ly vỡ, lặng lẽ nói chuyện và từ từ uống cạn chai rượu vang.

Họ nghe thấy tiếng March di chuyển trên gác một đôi lần, có lẽ là sang phòng tắm để xem vết cắt, ngoài ra thì chẳng thấy động tĩnh gì nữa.

“Tôi xin lỗi vì mấy chuyện này nhé, Will, rốt cuộc thì một tiếng sau May thở dài. “Tất cả là do lỗi của tôi, còn tôi chắc chắn là mình không phải người anh muốn ngồi và uống rượu cùng!”, cô rầu rĩ nói.

Will nhìn May với vẻ quan tâm. “Không phải sao?”

“Cả hai chúng ta đều biết là không phải.” Cô bật cười, ánh mắt hơi trách móc.

Anh nheo mắt lại. “Chúng ta biết sao?”

“Anh đừng có bắt đầu!” May lạnh nhạt cảnh báo, đặt ly rượu xuống đầy dứt khoát. “Tôi nghĩ mình sẽ lên lầu và xem nó có ổn không.” Và cô đứng dậy.

“Có lẽ tôi nên đi...”

“Hy vọng không phải vì tôi”, March khẽ gạt đi khi bước vào bếp.

Will nhìn cô dò hỏi. Dù May đã nói hay làm gì lúc trước khiến March buồn thì giờ chuyện đó đang được kiểm soát rất chặt. Thực ra, lần này nét mặt cô thật là khó đọc!

“Dù sao thì cũng vừa hay là em đang định ra ngoài”, March vui vẻ tiếp lời, với lấy chiếc áo khoác treo sau cánh cửa bếp. “Em nói với dì Lyn là tuần này sẽ tới một tối để giúp dì ấy chuyển quà cưới sang nhà của Sara và Josh trước khi hai người họ đi trăng mật về vào tuần sau”, cô nhanh nhẹn nói thêm.

“Sara, em họ của chúng tôi mới cưới cuối tuần trước”, May nhân dịp đó giải thích với Will. “Mà tôi nghĩ là cả hai chúng tôi đã hứa qua đó giúp.” May cau mày nhìn em gái.

March hất mái tóc dài ra sau. “Ôi, trông rõ ràng là tối nay chị đang bận...”

Will bật dậy. “Tôi đang định đi...”

“Không, anh không cần...”

“Chắc chắn chị chẳng cần phải làm thế”, March bước nhanh sang phía chị gái từ chối. “Không cần cả hai chị em mình đâu, May”, cô cố nài. “Em sẽ không đi lâu đâu. Chị ở đây và ngồi với Will.” Cô lạnh lùng nhìn anh.

Will không đoán nổi chuyện gì làm hai chị em căng thẳng thế, nhưng anh hy vọng chuyện không liên quan gì đến mình. Hay nguyên do anh ở đây.

“Không đâu, thực sự tôi phải đi.” Anh uống cạn ly rượu. “Dẫu sao thì tối nay tôi có vài việc phải làm”, anh vội an ủi May.

“Chắc chắn cái này làm thay đổi rồi”, March đốp thẳng thừng. “Chắc Jude Marshall đang muốn biết hắn ta trả tiền cho anh để làm gì chứ!”

May cứ nhìn chằm chằm vào cô em gái với vẻ bối rối vô cùng, lúc này, trông cô đã mất vẻ kiên nhẫn để cố gắng làm March bớt khiếm nhã.

Will đếm đến mười trước khi đáp lời; dẫu sao anh cũng hiếm khi mất bình tĩnh, bởi chẳng giúp được gì trong vấn đề này. “Tình cờ là anh ta chưa trả công gì cho tôi hết.” Anh cố giữ giọng đều đều. “Tôi chỉ được trả khi nào hoàn thành bản vẽ.”

“Thế thì tốt hơn hết là anh tiếp tục làm đi, đúng không?” March cay nghiệt.

Lần này anh đếm tới hai mươi, không chắc đến mức đó có đủ ngăn anh phản ứng gay gắt với cô hay không. Anh chưa từng gặp ai, dù là đàn ông hay phụ nữ mà ăn nói thẳng thừng khó nghe như March Calendar.

Anh nghiêng đầu chấp nhận, đôi mắt xanh nheo lại. “Tôi cũng có ý định đó.”

Có lẽ, sau cùng thì điều tốt nhất cho tất cả bọn họ là anh nên rời khỏi trang trại càng nhanh càng tốt. Điều cuối cùng anh muốn làm là trở thành nguyên nhân va chạm giữa hai chị em.

Thực ra, có khi anh là nguyên nhân thật. Điều này chẳng rõ nữa. Nhưng giờ anh cũng đủ thấy mình không thoải mái trước mặt họ. “Buổi tối tốt lành nhé”, anh bảo May... chẳng tin cô ấy sẽ có được buổi tối như mình chúc. Anh quyết định tốt nhất là tối nay không nên thử nói năng hay làm gì với March cả.

Có thể cô chóng giận rồi lại chóng nguôi nhưng lúc này thì chắc chắn chẳng vậy đâu!

May đi cùng anh ra phía cửa, bước ra thềm. “Will à, tôi thực sự rất xin lỗi”, cô khàn giọng nói, lắc lắc đầu hối lỗi.

“Đừng làm vậy”, anh an ủi. “Chính cô mới là người tôi cần xin lỗi”, anh cảm thán thêm vào.

May khẽ cười. “Vậy thì đừng”, cô cười an ủi. “March chỉ tức giận vì nó biết mình sai thôi.”

Anh nhướng cặp mày màu vàng. “Cô mà nhìn thấy cô ấy thì đã chẳng nghĩ thế!”

“Nhưng anh biết là tôi hiểu March mà”, May khẽ đáp. “Đấy mới là vấn đề thực sự”, cô nói vẻ bí ẩn.

Chỉ là quá phức tạp để Will mày mò tìm ra. Nếu anh muốn. Mà anh đâu chắc là mình muốn biết, ôi, anh vẫn thấy March là người đẹp và hấp dẫn nhất mình từng gặp, nhưng hầu như anh chẳng biết tí gì về cô với cái thái độ châm chích lạnh lẽo này, điều ấy chắc chắn chẳng nói lên được cô đang nghĩ hay cảm thấy cái gì. Mà không biết điều đó, cô chỉ là một người đẹp bí ẩn...

“Với cô hơn là tôi đấy!”, anh ân cần bảo May rồi giơ tay chào và bước một mạch bảng qua sân về phòng mình mà không hề ngoái đầu nhìn lại.

May đã nói hay làm chuyện quái quỷ gì với March để khiến cô ấy cư xử vô lối như vậy nhỉ?

Anh hoàn toàn không biết. Từ những gì May hé lộ ra với anh thì chắc chắn cô ấy cũng chẳng định kể cho anh. Và rõ ràng là March cũng thế!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương