Lắng Nghe Tiếng Lòng🎵[Piano! Piano....]
-
Chương 10: Ám ảnh
Cái gì cũng phải tới hồi kết. Trước khi tiệc tàn cô nói:
"Thật xin lỗi khi khiến mọi người phải dây vào. Đây tuy là thù riêng của tôi nhưng bằng một thuyết nào đó nó cũng là thù chung của S.O. Ngày kia, cho tôi danh sách của 3000 người, tự lượt ra 2000 người rồi tới Pháp theo địa chỉ này, còn lại tìm thời điểm về Việt Nam sau tôi và đến đây, sẽ có người sắp xếp. Riêng cậu....-Cô chỉ cậu trai khi nãy trách phạt mình khiến cậu ta lạnh sống lưng- sẽ đi cùng tôi!! Richard Evans- Rồi lên xe phóng đi mất hút.
Sau làn bụi đêm do chiếc Ferrari F60 America rời đi tạo thành là những gương mặt thẩn thờ, mặt hiện lên chữ không thể tin, người lãnh đạo "ngoài hành tinh" vừa xin lỗi họ.
Gương mặt nhăn nhó đầy đau khổ của Richard cũng gặt hái được sự đồng tình của mọi người. Nhưng cậu ta nào có để ý, chỉ lặp lại đúng một câu từ đây về khu nhà chung:
"Cô ấy nhớ tên mình rồi, cô ấy nhớ tên mình rồi!!"
Nhưng dẫu vậy, thực tâm cậu cũng có chút chút mong chờ!!
...
"Paul!"
''Các cậu, tôi...''
"Không cầy áy náy, tụi tôi biết trước rồi mà."
"Nhưng..."
"Đúng, với lại cậu làm chủ là hợp nhất còn gì? Phải không, đội trưởng??"
"Nhưng còn..."
"Làm gì mà hôm nay cậu cứ nhưng nhưng hoài vậy. Cậu không phải Rin nên đừng học đòi làm nũng"
"Ủa Rob, mèo ăn mất lưỡi của cậu rồi à!!"
"Không phải chuyện của cậu."
"Hời, còn giả bộ ngầu, cậu mà cứ thế đảm bảo sẽ ế"
"HENRY GALLAGHER!!"
"Ấy, đừng gọi nhau thân mật thế chứ"
"Hừ! mà Paul,cậu định làm gì sắp tới?"
"Về Pháp một chuyến, chi nhánh bên đó đang gặp sự cố. Sau đó tìm Rin, con nhóc chưa thật sự ổn lắm. Mọi chuyện ở đây đành nhờ các cậu vậy"
"Ok, nhưng thù lao thì...''
''Ôi Karl, cậu vẫn cái tánh 'cho đi và nhận lại gấp đôi' như ngày nào!!"
"Ồ Hen, cậu có ý kiến?"
"Hahaha''
"..."
Cuộc đối thoại của cảc chàng trai diễn ra hết sức hòa thuận và đầy tiếng cười. Ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng họ thực sự không bình tĩnh. Nỗi lo lắng và bất an theo bản năng bao trùm lấy họ.
Những ngày sắp tới....Sẽ như thế nào đây?
[Khu A5]
Một căn phòng đơn giản không quá lớn với gam màu nâu kem và trắng làm chủ đạo, nền nhà bằng gỗ sơn đen tuyền. Chiếc giường 2m trải ra đen tuyền đối diện với bộ sôpha trắng tinh đặt giữa phòng. Tất cả chỉ như làm nền cho chủ nhân của chúng đang khép hờ mắt ngồi chải tóc ở chiếc bàn trang điểm gần đó... Một lúc lâu sau, cô mở mắt, dùng tay lấy lens ra để lộ đôi mắt màu khói hút hồn, nhưng đôi mắt đó rất tĩnh lặng, nhìn không khéo còn ngỡ như không có tiêu cự. Cô nhìn vào nó, đúng hơn là nhìn vào tia màu lam ẩn hiện trên nền xám mơ hồ kia như bị thôi miên...
Đúng vậy, mắt cô...đã thay đổi! Hơi hư cấu đúng không? Nhưng trong truyện cổ tích, rõ ràng có chuyện nàng công chúa xấu xí thay đổi trở nên xinh đẹp mà.
Nhà Valois có một thuyết cổ, rằng một vị thần và tổ tiên của họ yêu nhau rất sâu đậm. Đó là một câu chuyện buồn....
Họ gặp nhau trong một lần vị thần đó đi làm nhiệm vụ và tình cờ nghe thấy tiếng kèn Acmonica vang vọng gần đấy. Nó rất hay nhưng lại buồn quá. Vị thần đó bèn lần theo tiếng nhạc và gặp cô. Không giống như đôi mắt màu lam tràn sức sống của anh, cô sở hữu một đôi mắt màu khói sâu hoắm dường như không tiêu cự, Anh bị cuống hút bởi nó và đột nhiên có suy nghĩ phải làm cho cô gái này hạnh phúc... Vị thần từ đó tới bắt chuyện và biết được cô vì bị cấm túc trong ngôi nhà lớn với mớ lễ nghi dài lê thê và bị tước đi tự do khi phải cưới một người mình không yêu. Nỗi thương xót đã gắn kết họ lại với nhau, anh ta ngày nào cũng xuống trần thế để đưa cô đi khắp nơi... tình yêu của bắt đầu ngọt ngào như vậy đấy!! Nhưng rồi anh bị thần Odin phát hiện và bị đày xuống địa ngục. Anh cầu khẩn người để cho mình gặp cô ấy lần cuối, Odin chấp nhận! Anh tới tìm gặp cô và nói cho sự thật, nói rằng cô hãy quên mình và sống thật hạnh phúc. Thần Odin định xóa ký ức của cô vì không có người nào được phép biết về sự tồn tại của họ. Vào lúc đó, cô cầu khẩn rằng hãy để lại trong đôi mắt mình một tia xanh dương, để cô có thể giữ nó như là một minh chứng rằng người kia đã từng tồn tại... Cảm động, Odin chấp nhận và làm theo ước nguyện của cô... [T/g: câu truyện cổ này có thật nha, mình đọc rồi chỉ là mình không biết nó ở đâu thôi nên bịa thêm. Bạn nào đam mê hoặc có tìm hiểu thần thoại BẮC ÂU đừng ném đá mình (T.T)]
Hiện nay theo ghi chép, thì còn một người nữa trong dòng tộc Valois sở hữu sự biến hóa này khi lên 10 tuổi.... và người thứ hai là cô. Sách nói rằng chỉ khi người con gái bước đến tận cùng của nỗi đau thì ánh mắt của họ mới có thể thay đổi và đương nhiên sách này là tác phẩm tinh thần của cụ cố cố và có phần khó tin nên thông tin của nó được lưu trữ chặt chẽ và không cho lọt được ra ngoài [t/g: này bịa chăm phần chăm (-_-!!)]
Cô sở hữu màu mắt mới này khi lên 14. Nó giúp cô thoát khỏi thân phận công chúa Amarie Valois hay cô tiểu thư họ Hàn. Nhưng với cô đó không đơn giản là lộc ban mà còn là lời nhắc nhở đầy ám ảnh.
Không biết tình cờ hay cố ý, tạo hóa quả thật trêu người khi màu lam ấy lại giống như màu mắt của mẹ cô!! Như nhắc cô về cái chết của bà, nhắc cổ về ngày huyết tẩy đó. Nhưng với cô cũng không hẳn là xấu, điều đó luôn thôi thúc cô mạnh hơn và phấn đấu hết mực. (T/g sẽ có lời giải thích khác trong tương lai)
Cô không che giấu màu mắt của mình, mà là che giấu sự yếu đuối của mình. Sau ngày hôm đó, cô mắc chứng sợ máu. Cô sợ tất cả loại máu trừ của cô... Đôi lens này được thiết kế đặc biệc, nó giúp cô không nhìn thấy màu đỏ của máu mà thay vào đó là màu nâu đồng. Lúc nãy do khá vội nên cô vẫn chưa kịp tháo ra. Đó là điều hạn chế của cô mà Bean đã nói, thực nực cười, đúng là một điểm yếu đầy tai hại.
Cả bọn Henry cũng biết điều này, và thật ngạc nhiên khi họ thở phào nhẹ nhõm và phán một câu xanh rờn.
"Phù~! May mà em vẫn còn là con gái, bọn này sẽ bảo vệ em, đừng lo!!"
Thế đấy, họ như một nhà có 5 anh em cùng người bố già cá tính-Bean. Cô thật sự không muốn bọn họ chịu bất kỳ sự tổn thương nào...
Ngồi trước bàn trang điểm, cô vô hồn nhìn lại bản thân mình. Gương mặt cùng bộ dạng này đã bị năm tháng vun đắp và cải tạo. Đường nét cũng thấp thoáng giống như mười năm trước nhưng lại chẳng thể hình dung tận sâu trong đấy là loại biểu cảm gì nữa...
Còn đâu ý cười tùy ý?
Còn đâu những suy tưởng lạc quan?
Còn đâu những cái gọi là hạnh phúc?
Còn đâu một bóng hình?
Ha!~Ông trời cũng thật quá công bằng đi..
Con người sinh ra không ai là mãnh ghép hoàn hảo. Được này mất kia, mất kia lại được bù vào cái khác.
Phải chăng cô đang ở thế cân bằng? Cô có danh phận, vẻ ngoài, có rất nhiều nhưng lại thiếu mất tình thương của mẹ. Đổi lại? Là thực lực, là bản lĩnh hiện có.
Đôi tay này đã nhuốn bao nhiêu máu tanh rồi? Dù người đời có xa lánh thì đã làm sao? Báo ứng? Ám ảnh? Thù hận?
Cô không quan tâm! Hay nói cách khác, cô không hề cảm thấy một chút gì gọi là thương cảm hay đồng tình với những người mình xuống tay. Lòng không vướng bận thì còn sợ cái gì nữa chứ?
Giờ đây cô như một con rắn lột xác về mọi phương diện. Độc, Hiểm và cô tịch. Đeo trên mình cái mặt nạ da người hoàn hảo. Ngày ngày phải tỏ ra thật tự nhiên, thật lạc quan, thật bình tĩnh. Nào đâu mới là cảm xúc thật? Nào đâu là lúc buồn tủi cô đơn?
Bởi vì che giấu rất tốt nên gần như chẳng thấy được...
Đi bao năm vẫn cảm thấy mình thật trống rỗng, chất chứa những ước mong chỉ sống như một dòng chảy không khác một ai, đơn giản là chạy theo những gì phù phiếm, những giá trị mà ai cũng kiếm tìm nhưng chưa từng là những gì con tim này thật lòng mong muốn.
Nhưng chỉ "vui vẻ" thôi ngờ đâu cũng quá xa xỉ!!
Đã có lúc từng ước có thể nhẹ nhàng thoát khỏi những hận ý của quá khứ tang thương, muốn được ngắm nhìn những hạt mưa rơi xuống giữa lòng thành phố buồn mang đi cái nóng trong những ngày hè, muốn làm đứa trẻ không bao giờ lớn, muốn những cô đơn sẽ được cơn gió nào đó nhè nhẹ cuốn trôi đi. Muốn buông đi tất cả để sống một cuộc đời bình dị.
Nhưng có thể sao?
Bán nụ cười cho thiên hạ, mua tiếng khóc cho riêng mình.. Khóc những khi lạnh lẽo, cười những lúc đớn đau… Khóc cho tình thương đau, cười sự đời tráo trở.. Khóc những khi lầm lỡ, cười những lúc đắng cay. Tháng ngày tiếp tục quay, mình tôi cười tôi khóc…
Có ai ngờ, sự thanh thản cũng đắt giá như thế. Có tiền cũng không mua được, có mạng sống cũng chưa chắc đổi được.
Thôi thì nhanh nhanh kết thúc cuộc chơi tanh tưởi này đi...
"Mọi người, em xin lỗi đã đẩy các anh vào cuộc chiến này"
"Ông!! Con xin lỗi khi dùng đứa con tinh thần của ông làm điểm tựa lưng cho mình"
"Baba, con đủ thực lực rồi phải không??
"Mẹ, con sẽ đến thăm mẹ khi đã trả được món nợ máu này! "
....
"Việt Nam!! Chúng ta sắp gặp lại rồi"
"Mẫn Mẫn, mình nhớ cậu!! "
"Ba Mẹ nuôi không biết có khoẻ không?"
"À còn cậu nhóc mặt quan tài đó nữa. Chúng ta có lẽ vô duyên rồi!!"
...
"X_LINE, sẽ thế nào khi gặp lại con mồi cũ?? Nhưng bây giờ hãy chuẩn bị đi. Tao sẽ săn cả bọn"
ZzzZz!!
Đêm nay nhiều thứ đã thay đổi và đảo ngược, những con người đều nhận lấy nhiệm vụ mới cho mình. Câu hỏi gì đang chờ họ phía trước? Hạnh phúc và cái kết có hậu có đang chào đón họ sau những trận càn quyét thù hận của chính mình? Tương lai họ sẽ ra sao trong cái thế giới đầy hỗn tạp kia đây?
Không ai và chẳng ai có thể đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh...
!!.
___
Haizz, chap sau có ẻm "mặt quan tài" rồi. Không biết còn ai nhớ Nam chính không nữa>>>>>
"Thật xin lỗi khi khiến mọi người phải dây vào. Đây tuy là thù riêng của tôi nhưng bằng một thuyết nào đó nó cũng là thù chung của S.O. Ngày kia, cho tôi danh sách của 3000 người, tự lượt ra 2000 người rồi tới Pháp theo địa chỉ này, còn lại tìm thời điểm về Việt Nam sau tôi và đến đây, sẽ có người sắp xếp. Riêng cậu....-Cô chỉ cậu trai khi nãy trách phạt mình khiến cậu ta lạnh sống lưng- sẽ đi cùng tôi!! Richard Evans- Rồi lên xe phóng đi mất hút.
Sau làn bụi đêm do chiếc Ferrari F60 America rời đi tạo thành là những gương mặt thẩn thờ, mặt hiện lên chữ không thể tin, người lãnh đạo "ngoài hành tinh" vừa xin lỗi họ.
Gương mặt nhăn nhó đầy đau khổ của Richard cũng gặt hái được sự đồng tình của mọi người. Nhưng cậu ta nào có để ý, chỉ lặp lại đúng một câu từ đây về khu nhà chung:
"Cô ấy nhớ tên mình rồi, cô ấy nhớ tên mình rồi!!"
Nhưng dẫu vậy, thực tâm cậu cũng có chút chút mong chờ!!
...
"Paul!"
''Các cậu, tôi...''
"Không cầy áy náy, tụi tôi biết trước rồi mà."
"Nhưng..."
"Đúng, với lại cậu làm chủ là hợp nhất còn gì? Phải không, đội trưởng??"
"Nhưng còn..."
"Làm gì mà hôm nay cậu cứ nhưng nhưng hoài vậy. Cậu không phải Rin nên đừng học đòi làm nũng"
"Ủa Rob, mèo ăn mất lưỡi của cậu rồi à!!"
"Không phải chuyện của cậu."
"Hời, còn giả bộ ngầu, cậu mà cứ thế đảm bảo sẽ ế"
"HENRY GALLAGHER!!"
"Ấy, đừng gọi nhau thân mật thế chứ"
"Hừ! mà Paul,cậu định làm gì sắp tới?"
"Về Pháp một chuyến, chi nhánh bên đó đang gặp sự cố. Sau đó tìm Rin, con nhóc chưa thật sự ổn lắm. Mọi chuyện ở đây đành nhờ các cậu vậy"
"Ok, nhưng thù lao thì...''
''Ôi Karl, cậu vẫn cái tánh 'cho đi và nhận lại gấp đôi' như ngày nào!!"
"Ồ Hen, cậu có ý kiến?"
"Hahaha''
"..."
Cuộc đối thoại của cảc chàng trai diễn ra hết sức hòa thuận và đầy tiếng cười. Ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng họ thực sự không bình tĩnh. Nỗi lo lắng và bất an theo bản năng bao trùm lấy họ.
Những ngày sắp tới....Sẽ như thế nào đây?
[Khu A5]
Một căn phòng đơn giản không quá lớn với gam màu nâu kem và trắng làm chủ đạo, nền nhà bằng gỗ sơn đen tuyền. Chiếc giường 2m trải ra đen tuyền đối diện với bộ sôpha trắng tinh đặt giữa phòng. Tất cả chỉ như làm nền cho chủ nhân của chúng đang khép hờ mắt ngồi chải tóc ở chiếc bàn trang điểm gần đó... Một lúc lâu sau, cô mở mắt, dùng tay lấy lens ra để lộ đôi mắt màu khói hút hồn, nhưng đôi mắt đó rất tĩnh lặng, nhìn không khéo còn ngỡ như không có tiêu cự. Cô nhìn vào nó, đúng hơn là nhìn vào tia màu lam ẩn hiện trên nền xám mơ hồ kia như bị thôi miên...
Đúng vậy, mắt cô...đã thay đổi! Hơi hư cấu đúng không? Nhưng trong truyện cổ tích, rõ ràng có chuyện nàng công chúa xấu xí thay đổi trở nên xinh đẹp mà.
Nhà Valois có một thuyết cổ, rằng một vị thần và tổ tiên của họ yêu nhau rất sâu đậm. Đó là một câu chuyện buồn....
Họ gặp nhau trong một lần vị thần đó đi làm nhiệm vụ và tình cờ nghe thấy tiếng kèn Acmonica vang vọng gần đấy. Nó rất hay nhưng lại buồn quá. Vị thần đó bèn lần theo tiếng nhạc và gặp cô. Không giống như đôi mắt màu lam tràn sức sống của anh, cô sở hữu một đôi mắt màu khói sâu hoắm dường như không tiêu cự, Anh bị cuống hút bởi nó và đột nhiên có suy nghĩ phải làm cho cô gái này hạnh phúc... Vị thần từ đó tới bắt chuyện và biết được cô vì bị cấm túc trong ngôi nhà lớn với mớ lễ nghi dài lê thê và bị tước đi tự do khi phải cưới một người mình không yêu. Nỗi thương xót đã gắn kết họ lại với nhau, anh ta ngày nào cũng xuống trần thế để đưa cô đi khắp nơi... tình yêu của bắt đầu ngọt ngào như vậy đấy!! Nhưng rồi anh bị thần Odin phát hiện và bị đày xuống địa ngục. Anh cầu khẩn người để cho mình gặp cô ấy lần cuối, Odin chấp nhận! Anh tới tìm gặp cô và nói cho sự thật, nói rằng cô hãy quên mình và sống thật hạnh phúc. Thần Odin định xóa ký ức của cô vì không có người nào được phép biết về sự tồn tại của họ. Vào lúc đó, cô cầu khẩn rằng hãy để lại trong đôi mắt mình một tia xanh dương, để cô có thể giữ nó như là một minh chứng rằng người kia đã từng tồn tại... Cảm động, Odin chấp nhận và làm theo ước nguyện của cô... [T/g: câu truyện cổ này có thật nha, mình đọc rồi chỉ là mình không biết nó ở đâu thôi nên bịa thêm. Bạn nào đam mê hoặc có tìm hiểu thần thoại BẮC ÂU đừng ném đá mình (T.T)]
Hiện nay theo ghi chép, thì còn một người nữa trong dòng tộc Valois sở hữu sự biến hóa này khi lên 10 tuổi.... và người thứ hai là cô. Sách nói rằng chỉ khi người con gái bước đến tận cùng của nỗi đau thì ánh mắt của họ mới có thể thay đổi và đương nhiên sách này là tác phẩm tinh thần của cụ cố cố và có phần khó tin nên thông tin của nó được lưu trữ chặt chẽ và không cho lọt được ra ngoài [t/g: này bịa chăm phần chăm (-_-!!)]
Cô sở hữu màu mắt mới này khi lên 14. Nó giúp cô thoát khỏi thân phận công chúa Amarie Valois hay cô tiểu thư họ Hàn. Nhưng với cô đó không đơn giản là lộc ban mà còn là lời nhắc nhở đầy ám ảnh.
Không biết tình cờ hay cố ý, tạo hóa quả thật trêu người khi màu lam ấy lại giống như màu mắt của mẹ cô!! Như nhắc cô về cái chết của bà, nhắc cổ về ngày huyết tẩy đó. Nhưng với cô cũng không hẳn là xấu, điều đó luôn thôi thúc cô mạnh hơn và phấn đấu hết mực. (T/g sẽ có lời giải thích khác trong tương lai)
Cô không che giấu màu mắt của mình, mà là che giấu sự yếu đuối của mình. Sau ngày hôm đó, cô mắc chứng sợ máu. Cô sợ tất cả loại máu trừ của cô... Đôi lens này được thiết kế đặc biệc, nó giúp cô không nhìn thấy màu đỏ của máu mà thay vào đó là màu nâu đồng. Lúc nãy do khá vội nên cô vẫn chưa kịp tháo ra. Đó là điều hạn chế của cô mà Bean đã nói, thực nực cười, đúng là một điểm yếu đầy tai hại.
Cả bọn Henry cũng biết điều này, và thật ngạc nhiên khi họ thở phào nhẹ nhõm và phán một câu xanh rờn.
"Phù~! May mà em vẫn còn là con gái, bọn này sẽ bảo vệ em, đừng lo!!"
Thế đấy, họ như một nhà có 5 anh em cùng người bố già cá tính-Bean. Cô thật sự không muốn bọn họ chịu bất kỳ sự tổn thương nào...
Ngồi trước bàn trang điểm, cô vô hồn nhìn lại bản thân mình. Gương mặt cùng bộ dạng này đã bị năm tháng vun đắp và cải tạo. Đường nét cũng thấp thoáng giống như mười năm trước nhưng lại chẳng thể hình dung tận sâu trong đấy là loại biểu cảm gì nữa...
Còn đâu ý cười tùy ý?
Còn đâu những suy tưởng lạc quan?
Còn đâu những cái gọi là hạnh phúc?
Còn đâu một bóng hình?
Ha!~Ông trời cũng thật quá công bằng đi..
Con người sinh ra không ai là mãnh ghép hoàn hảo. Được này mất kia, mất kia lại được bù vào cái khác.
Phải chăng cô đang ở thế cân bằng? Cô có danh phận, vẻ ngoài, có rất nhiều nhưng lại thiếu mất tình thương của mẹ. Đổi lại? Là thực lực, là bản lĩnh hiện có.
Đôi tay này đã nhuốn bao nhiêu máu tanh rồi? Dù người đời có xa lánh thì đã làm sao? Báo ứng? Ám ảnh? Thù hận?
Cô không quan tâm! Hay nói cách khác, cô không hề cảm thấy một chút gì gọi là thương cảm hay đồng tình với những người mình xuống tay. Lòng không vướng bận thì còn sợ cái gì nữa chứ?
Giờ đây cô như một con rắn lột xác về mọi phương diện. Độc, Hiểm và cô tịch. Đeo trên mình cái mặt nạ da người hoàn hảo. Ngày ngày phải tỏ ra thật tự nhiên, thật lạc quan, thật bình tĩnh. Nào đâu mới là cảm xúc thật? Nào đâu là lúc buồn tủi cô đơn?
Bởi vì che giấu rất tốt nên gần như chẳng thấy được...
Đi bao năm vẫn cảm thấy mình thật trống rỗng, chất chứa những ước mong chỉ sống như một dòng chảy không khác một ai, đơn giản là chạy theo những gì phù phiếm, những giá trị mà ai cũng kiếm tìm nhưng chưa từng là những gì con tim này thật lòng mong muốn.
Nhưng chỉ "vui vẻ" thôi ngờ đâu cũng quá xa xỉ!!
Đã có lúc từng ước có thể nhẹ nhàng thoát khỏi những hận ý của quá khứ tang thương, muốn được ngắm nhìn những hạt mưa rơi xuống giữa lòng thành phố buồn mang đi cái nóng trong những ngày hè, muốn làm đứa trẻ không bao giờ lớn, muốn những cô đơn sẽ được cơn gió nào đó nhè nhẹ cuốn trôi đi. Muốn buông đi tất cả để sống một cuộc đời bình dị.
Nhưng có thể sao?
Bán nụ cười cho thiên hạ, mua tiếng khóc cho riêng mình.. Khóc những khi lạnh lẽo, cười những lúc đớn đau… Khóc cho tình thương đau, cười sự đời tráo trở.. Khóc những khi lầm lỡ, cười những lúc đắng cay. Tháng ngày tiếp tục quay, mình tôi cười tôi khóc…
Có ai ngờ, sự thanh thản cũng đắt giá như thế. Có tiền cũng không mua được, có mạng sống cũng chưa chắc đổi được.
Thôi thì nhanh nhanh kết thúc cuộc chơi tanh tưởi này đi...
"Mọi người, em xin lỗi đã đẩy các anh vào cuộc chiến này"
"Ông!! Con xin lỗi khi dùng đứa con tinh thần của ông làm điểm tựa lưng cho mình"
"Baba, con đủ thực lực rồi phải không??
"Mẹ, con sẽ đến thăm mẹ khi đã trả được món nợ máu này! "
....
"Việt Nam!! Chúng ta sắp gặp lại rồi"
"Mẫn Mẫn, mình nhớ cậu!! "
"Ba Mẹ nuôi không biết có khoẻ không?"
"À còn cậu nhóc mặt quan tài đó nữa. Chúng ta có lẽ vô duyên rồi!!"
...
"X_LINE, sẽ thế nào khi gặp lại con mồi cũ?? Nhưng bây giờ hãy chuẩn bị đi. Tao sẽ săn cả bọn"
ZzzZz!!
Đêm nay nhiều thứ đã thay đổi và đảo ngược, những con người đều nhận lấy nhiệm vụ mới cho mình. Câu hỏi gì đang chờ họ phía trước? Hạnh phúc và cái kết có hậu có đang chào đón họ sau những trận càn quyét thù hận của chính mình? Tương lai họ sẽ ra sao trong cái thế giới đầy hỗn tạp kia đây?
Không ai và chẳng ai có thể đưa ra một câu trả lời hoàn chỉnh...
!!.
___
Haizz, chap sau có ẻm "mặt quan tài" rồi. Không biết còn ai nhớ Nam chính không nữa>>>>>
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook