Lắng Nghe Tiếng Biển
Chương 24: Một con người và một người cá

Còn chưa đến nửa tiếng, Phương Tư Vân đã chịu không nổi run chân ngã ngồi trên mặt đất. Mồ hôi không ngừng tuôn rơi, lớp trang điểm đẹp đẽ cũng bị rửa trôi mất, cô nhỏ giọng nức nở.

Mạc Tử Hi liếc một cái, cất điện thoại rồi bước về phía Phương Tư Vân, đứng trước mặt cô ta nhìn xuống.

Phương Tư Vân thu mình lại dưới bóng đổ của Mạc Tử Hi, nức nở nói: "Em chỉ thích anh thôi, như vậy là sai sao?"

"Không sai." Mạc Tử Hi nói.

"Vậy tại sao anh..." Phương Tư Vân hỏi vô cùng cẩn thận.

Mạc Tử Hi hừ nhẹ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Cô tưởng tôi không biết mối quan hệ giữa cô và Vương Uyển Tuệ sao?"

Phương Tư Vân giật mình ngẩng đầu, nhìn Mạc Tử Hi không tin được, trong mắt ngập tràn sợ hãi, âm thanh cũng bắt đầu trở nên run rẩy, "Anh điều tra em?"

"Vốn không định tìm cô, thế nhưng cô chạm vào giới hạn của tôi."

"Giới hạn...là Thẩm Bắc sao? Nhưng cậu ta là con trai mà!" Phương Tư Vân khàn giọng gào lên.

Mạc Tử Hi nhìn ngắm điện thoại trong tay, "Tôi không quan tâm cô tiếp cận tôi vì thích tôi hay vì ý của Vương Uyển Tuệ. Nhưng cô ra tay với cậu ấy, cũng đừng trách tôi không thương hương tiếc ngọc."

"Em..." Phương Tư Vân khẽ cắn môi, "Em thật sự thích anh, không liên quan gì đến dì nhỏ hết."

"À." Mạc Tử Hi cười lạnh, "Về nói với Vương Uyển Tuệ, bà ta không có năng lực sinh con cho ông già cũng đừng có chủ ý gì với tôi."

Mạc Tử Hi nói rồi cũng không quan tâm đến phản ứng của Phương Tư Vân xoay người rời đi, lúc mở cửa sân thượng lại bổ sung một câu: "Đứng đó thêm nửa tiếng đi, sát khuẩn cho sạch sẽ."

Sau khi cậu rời đi thì có hai nam sinh xuất hiện, có vẻ là học sinh lớp mười một, không nói câu nào chỉ nhìn chằm chằm Phương Tư Vân. Cô ta không dám nhúc nhích, chỉ đành tiếp tục đứng dưới ánh nắng gay gắt, đôi tay nắm chặt y phục đến nhăn nhúm.

Lúc Mạc Tử Hi trở về phòng học thì thấy Chân Tranh và vài nữ sinh mọi khi có quan hệ tốt với Thẩm Bắc đang ngồi chỗ cậu cười đùa, Quách Phi cũng tham gia, chọc Thẩm Bắc bật cười, cả người thả lỏng hơn không ít. Mạc Tử Hi cũng không vội về chỗ mà tìm ghế trống phía sau gác hai chân lướt điện thoại.

Hàn Thần Dật mở cửa sau vào lớp thiếu chút nữa đụng trúng cậu, "Sao ngồi đây....ý, nhường chỗ cho mấy người đẹp đó rồi? Hôm nay sao không ăn giấm* nữa?"

"Mày nghĩ ai cũng như mày sao." Mạc Tử Hi không thèm ngẩng đầu lên nói.

"Mọe...tao làm sao? Hôm nay Vũ Gia vẫn chưa liên lạc lại với tao, tao ăn giấm với ai!"

"Vừa lắm."

"Tâm trạng mày không tốt đem tao ra trút phải không..." Hàn Thần Dật nói xong lại nghĩ đến gì đó bèn đặt mông xuống ngồi cạnh Mạc Tử Hi, "Đúng rồi, Phương Tư Vân kia mày xử sao."

"Một đứa con gái thôi, tao có thể làm gì, để cô ta đứng dưới nắng một chút." Mạc Tử Hi thờ ơ nói.

Hàn Thần Dật do dự hỏi: "Cô ta là cháu gái của mẹ kế mày thật sao?"

Mạc Tử Hi ngẩng đầu, "Tao không có mẹ kế."

"Được được được, tao nói sai rồi." Hàn Thần Dật vội vàng xua tay, "Mày nói xem cô ta bị sao vậy, tao nghe mẹ nói lần trước chú Mạc với ba tao tụ họp cô ta cũng đi, cứ nói bóng nói gió hỏi ba tao chuyện của mày, làm sao ba tao biết được."

Mạc Tử Hi trầm mặc chơi game, không nói nữa, xem ra Vương Uyển Tuệ định xuống tay vơi cậu. Mạc Tử Hi âm thầm cười lạnh, vậy không bằng chờ xem.

Cậu đang nghĩ ngợi thì màn hình đột nhiên tối lại, Mạc Tử Hi ngẩng đầu thấy Thẩm Bắc đang đứng trước mặt mình bèn ấn tắt điện thoại.

Hàn Thần Dật thấy thế yên lặng trở về chỗ của mình. Vũ Gia còn chưa liên lạc được, cậu ta không muốn ăn cẩu lương** đâu.

Mạc Tử Hi nhìn chỗ ngồi của mình một cái, thấy mọi người đã giải tán rồi bèn cười nói với Thẩm Bắc: "Mọi người nói gì mà vui vậy, anh không có nhà để về nè."

"Chuyện kia...là Phương Tư Vân làm sao?" Thẩm Bắc nhỏ giọng hỏi, nói rồi lại sợ Mạc Tử Hi phủ nhận anh lại bổ sung, "Hồi sáng anh nói chuyện với Hàn Thần Dật em nghe hết rồi."

"Ừm anh tìm cô ta rồi, chuyện này em đừng quan tâm." Mạc Tử Hi kéo kéo tay Thẩm Bắc.

Thẩm Bắc vội rút tay ra nhìn bốn phía, "Đang ở lớp đó, anh sợ tụi mình chưa đủ ồn ào sao!"

"Thẩm Bắc, đừng sợ, chúng ta không làm sai gì hết."

"Em không sợ." Thẩm Bắc nhỏ giọng nói, "Em chỉ sợ mang đến phiền phức cho anh, anh vốn không cần phải nhúng tay vào, cô ta chỉ là muốn em biết khó tự lui thôi. Xem ra cô gái dám tỏ tình với anh thật sự khác biệt."

Mạc Tử Hi nghe xong chỉ cười cười không phản bác lại. Mấy chuyện nát bét trong nhà cậu cũng không định để Thẩm Bắc biết. Mạc Tử Hi chống bàn đứng lên ghé sát vào Thẩm Bắc, cười nói: "Ghen rồi?"

Thẩm Bắc đẩy cậu ra xoay người về chỗ. Mạc Tử Hi cũng theo về, lại áp sát vào Thẩm Bắc nhỏ giọng nói gì đó. Những người không nghỉ trưa trong lớp muốn tò mò hóng chuyện, nhưng lại không dám lộ liễu quá, chỉ có thể núp sau sách vở nhìn trộm.

Ở độ tuổi này, chuyện nam nữ yêu nhau đều trở thành đề tài tán gẫu vui vẻ trong giờ nghỉ trưa. Huống chi lần này còn là hai nam sinh yêu nhau, chỉ là bọn họ sợ Mạc Tử Hi nên không dám đường hoàng thảo luận, nhưng tin đồn truyền đi có đến bảy tám bản rồi.

Một ngày học tập như tra tấn kết thúc khi tiếng chuông vang lên, Thâm Bắc vội vã rời khỏi lớp, anh từ chối cả Mạc Tử Hi muốn đưa anh về, nếu như không phải cùng trường cùng lớp, Thẩm Bắc thật sự không muốn gặp cậu ở nơi đầu sóng ngọn gió này.

Vừa về đến nhà đã thấy Vũ Gia đang giúp bà Văn trong bếp, cô đang bận rộn đem dĩa đồ ăn ra nhìn thấy Thẩm Bắc thì ngẩn người, ánh mắt không tự giác né tránh anh, nhỏ giọng nói một câu: "Anh..anh về rồi, rửa tay ăn cơm đi."

Cô không còn thân thiết gọi là anh Tiểu Bắc nữa, Thẩm Bắc cũng không có lòng dạ so đo với cô, anh im lặng rửa tay rồi ngồi vào ghế, ăn vài miếng đã bỏ đũa xuống. Gió biển lúc trời chạng vạng rất lớn, trong gió mang theo cả vị mặn của biển, Thẩm Bắc nhoài nửa người ra khỏi ban công ở lầu hai, để mặc gió thổi loạn đầu tóc.

"Anh Tiểu Bắc..." Vũ Gia bước đến sau lưng Thẩm Bắc, nhỏ giọng gọi một tiếng, nghĩ nghĩ lại nói, "Em còn được gọi anh là anh Tiểu Bắc không?"

"Đương nhiên là được." Thẩm Bắc xoay người lại nhìn cô, cười nói, "Mặc kệ anh là ai, anh vĩnh viễn là anh trai của em."

Vũ Gia cười nhẹ, "Hôm nay anh không vui sao? Không ăn được mấy muỗng cơm, có phải là...vẫn còn giận em không?"

"Không có, anh cũng không giận em, anh chỉ lo thế giới loài người sẽ tổn thương em, em ngây thơ như vậy."

Dường như Vũ Gia đã hạ quyết tâm, cô nói, "Anh Tiểu Bắc, em biết em nói rồi anh sẽ không vui, nhưng mấy ngày nay em suy nghĩ nhiều lắm, em thấy...em có thể...thật sự hơi thích Hàn Thần Dật, em chưa từng thích người nào, nhưng em nghĩ cảm giác này có lẽ là thích. Em cũng biết em và anh ấy không phải đồng loại, thế nhưng...thế nhưng...bà Văn cũng kết hôn với con người, anh cũng ở bên con người, em nghĩ...em nghĩ...không biết mình cũng có thể hay không..."

"Em thật sự nghĩ kĩ rồi? Bây giờ Hàn Thần Dật mới mười mấy tuổi, tính tình cũng chưa ổn định, nói không chừng sau này còn thay đổi, đến lúc đó em sẽ tổn thương rất nhiều, em không sợ sao?"

"Không sợ, anh ấy tốt với em lắm. Anh cũng không nghĩ đến mối quan hệ của anh và Mạc Tử Hi sẽ thay đổi, vậy em và Hàn Thần Dật...cũng sẽ không thay đổi."

Thẩm Bắc nghe thế đột nhiên có chút khó chịu trong lòng, chuyện vừa xảy ra lúc sáng vẫn chưa tan đi trong lòng anh, anh không khỏi do dự trước lời nói của Vũ Gia, "Anh và Mạc Tử Hi...có thể cũng sẽ có thay đổi."

"Sao vậy anh? Anh ấy không đối xử tốt với anh sao?" Vũ Gia lo lắng hỏi.

Thẩm Bắc cười khổ, "Vũ Gia em biết không, anh và anh ấy đều là nam sinh, ở thế giới loài người, hai nam sinh ở bên nhau là chuyện rất kì quái."

"Nhưng em thấy hai người không kì quái chút nào, cả hai thật xứng đôi!"

Mạc Tử Hi xoa đầu Vũ Gia cười nói: "Cảm ơn em."

Xứng đôi sao? Anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, ban đầu tình cảm đối với Mạc Tử Hi là cảm giác trách nhiệm của người anh lớn, sau đó dần thấu hiểu dần bị hấp dẫn, đến việc có tình cảm khác với cậu từ lúc nào anh cũng chưa từng nghĩ đến. Dường như bắt đầu từ trận chiến tranh lạnh vào lễ Giáng Sinh, hoặc từ nụ hôn đầu của họ, dù sao đến lúc Thẩm Bắc phản ứng lại thì đã không quay đầu được nữa rồi.

Một nam sinh cùng một nam sinh, một con người cùng một người cá.

Cho dù là tổ hợp nào cũng không thấy được tương lai, nhưng chuyện tình cảm có đôi khi không thể nói rõ được, càng không có tương lai lại càng muốn tạo ra tương lai.

"Anh Tiểu Bắc, em có thể liên lạc với Hàn Thần Dật không? Mấy hôm nay anh ấy đều nhắn tin cho em..." Vũ Gia cẩn thận hỏi.

Thẩm Bắc nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của cô, thở dài rồi gật đầu, đến tình cảm của bản thân anh còn không khống chế được, sao có thể không chế tình cảm của người khác.

Vũ Gia hoan hô nhảy nhót chạy ra ngoài, Thẩm Bắc định về phòng thì nhận được tin nhắn, là tin nhắn mắng chửi anh.

[Mới đầu thấy mày giống yêu tinh, không ngờ là yêu tinh thật, quen nam sinh khác không thấy ghê tởm sao?]

Anh nhíu mày, chưa kịp xóa đi đã có hai ba tin nhắn được gửi đến, số điện thoại gửi tin đều khác nhau.

[Nhiều nữ sinh trong trường thích mày như vậy, không quen mấy cô ấy lại làm chuyện biến thái này.]

[Thẩm Bắc, lúc trước tôi từng thích cậu, không ngờ cậu lại như thế, thật sự khiến tôi thất vọng quá rồi.]

[Mặc dù bây giờ đồng tính luyến ái không phải chuyện mới mẻ, nhưng nhìn thấy vẫn thật ghê tởm.]

......

Những lời lúc sáng không dám nói trước mặt, bọn họ dùng cách này trút hết lên người anh. Số điện thoại của Thẩm Bắc không phải bí mật, lúc anh mới chuyển đến đã đưa số cho các bạn học rồi. Lúc trước Thẩm Bắc thường nhận được rất nhiều tin nhắn thổ lộ nhưng đều không trả lời lại, nhưng mấy tin nhắn hôm nay lại khiến anh đau đầu.

Anh tắt nguồn điện thoại rồi nhảy xuống biển, mỗi khi phiền lòng anh đều chọn trốn xuống biển. Đại dương dịu dàng ôm lấy anh, ngăn cách với thế giới bên ngoài có thể khiến cõi lòng yên tĩnh lại.

Phương Tư Vân ngồi trên giường xoa kem trị bỏng lên vết thương trên mặt, điện thoại mở loa ngoài, một giọng nữ vang vọng khắp phòng, "Nó bảo con phơi nắng con lập tức phơi, sao lại ngốc như vậy."

"Vậy phải làm sao, con không đứng đó anh ấy tìm hai người tới đánh con thì phải làm sao?" Phương Tư Vân khóc rấm rức nói, "Dì nhỏ, con thích anh ấy thật lòng, con không muốn đối đầu với anh ấy."

"Ngốc à, con muốn ở cùng với nó sao?" Vương Uyển Tuệ hỏi.

"Đương nhiên muốn, nhưng anh ấy không thích con, còn thích người khác rồi."

"Đừng lo, dì nhỏ nghĩ cách giúp con, sau này con phải gả cho nhà họ Mạc."

Bàn tay đang thoa thuốc của Phương Tư Vân ngừng một chút, "Con...có thể gả cho anh ấy sao."

"Đương nhiên!" Vương Uyển Tuệ nói, "Nhà bọn họ chỉ có một đứa con trai, con gả vào thì trong nhà họ Mạc này không phải chúng ta muốn nói gì cũng được sao, dì nhỏ nhất định sẽ giúp con."

- ----------------

*Ăn giấm: ghen.

** Cẩu lương: ý chỉ những đôi yêu nhau ngọt ngào khiến người xung quanh, hay còn gọi là cẩu độc thân phải chứng kiến sự ngọt ngào đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương