Lắng Nghe Nhịp Tim Anh
-
Chương 78
Năm phút trước khi trận đấu bắt đầu, tiếng bình luận vang lên, sự cuồng nhiệt của khán giả tại sàn đấu lại lên đến một đỉnh cao mới.
Kiểu thi đấu của giải đấu này là tất cả chiến đội tranh tài với nhau, sau ba trận, xếp hạng dựa theo điểm số.
Trần Vưu An ngồi bên cạnh Nguyễn Túc và An Nam, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên sân khấu.
Tới tận bây giờ cô ta vẫn không tin, bạn trai của Nguyễn Túc chính là Dawn…
Đây chắc chắn là ác mộng.
Nguyễn Túc luôn chăm chú nhìn lên sân khấu, tay căng thẳng cuộn chặt lại. Cô đã tham gia thi đấu và biểu diễn nhiều lần như vậy, nhưng dường như không lần nào căng thẳng như hôm nay.
Bên kia, tuyển thủ lên sân khấu theo thứ tự, tiếng bình luận truyền đến.
“Trận đấu năm nay thật sự quá đặc sắc, có thể nói là thần tiên đấu nhau.”
“Đúng vậy, gần đây, có Thiên Mệnh hắc mã của năm nay, Sơn Ưng, Win, lão làng hơn, có Dawn, Sơn Dã, Thập Nhất, ba người này có thể nói là những huyền thoại gạo cội của giới e-Sport, chưa bao giờ ngờ đến, bọn họ vậy mà lại tham gia giải đấu cấp độ này. Phải hiểu rằng, các vị này là những huyền thoại có thể đè bẹp các tuyển thủ nước ngoài ở đấu trường thế giới, cúp vô địch thế giới đều đã có nhiều hơn một cái.”
“Nhắc đến cũng thật đúng lúc, năm nay STG cũng đến hiện trường, không biết Dawn với tư cách là đội trưởng cũ của STG, trong lòng có cảm nhận gì nhỉ.”
“Cô nói như vậy trái lại tôi thật sự mong đợi, lát nữa đội trưởng cũ và đội trưởng đương nhiệm của STG tranh giải, chắc chắn rất xuất sắc.”
Dưới sân khấu, hai giọng nam ngồi phía sau Nguyễn Túc bàn tán: “Này, mày nói xem STG tới làm gì nhỉ, dựa vào thực lực của bọn họ, chắc không xem giải đấu này ra gì đâu nhỉ.”
“Lúc trước chắc chắn là không xem ra gì, nhưng năm nay sao có thể, Dawn tái xuất, lại còn dẫn Thập Nhất Và Sơn Dã quay lại, sớm muộn gì STG cũng sẽ phải gặp mấy đối thủ mạnh này, thay vì đến lúc đó mới đối phó, chi bằng bây giờ tìm hiểu thực tế một chút.”
“Nhưng mà tao vẫn luôn tò mò, lính quân y trong chiến đội của Dawn có lai lịch gì nhỉ, trước kia cũng chưa từng nghe nói về hắn. Hôm nay vừa chào sân đã gặp lính quân y số một quốc gia, không phải sẽ chết rất thảm sao?”
“Còn không phải sao, tao cảm thấy lần này chắc chắn Dawn sẽ thua. Năm xưa giải nghệ đoạn tuyệt như vậy, ba năm sau lại muốn trở lại, ha ha ha.”
Bọn họ vừa nói xong, đúng lúc các đội bắt đầu lần lượt lên sân đấu.
Lâm Vị Đông ngồi bên cạnh Nguyễn Túc, hít một hơi thật sâu, giống như đang an ủi cô, cũng giống như tự cổ vũ cho mình: “Đừng lo, Thẩm Nhiên sẽ không thua đâu.”
Bên phía STG, Tưởng Văn Chu và Phi Ưng không ra sân, lên sân đấu là Giang Đồ, Tiger, Thiên Mệnh, Win.
Sau khi Cố Tòng Nam ngồi xuống, nhớ tới chuyện gặp phải Tưởng Văn Chu ở cửa lúc nãy, sắc mặt vẫn luôn hơi khó chịu, Sơn Dã còn tưởng rằng là do Giang Đồ, vỗ vỗ vai cậu nhỏ giọng than thở: “Cậu cũng đừng nản lòng, m* nó ai ngờ đến lần đầu tiên cậu thi đấu chính thức, thì gặp phải lính quân y số một quốc gia, coi như có thua thì cũng không thua quá khó coi, thả lỏng đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Tòng Nam càng không vui hơn: “Em sẽ không thua!”
Sơn Dã tỏ vẻ rất hiểu lối suy nghĩ bướng bỉnh như vịt chết của nhóc con này, tiếp tục than thở: “Đừng nói là cậu, tôi cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ đao kiếm tương tàn với những đồng đội đã từng kề vai chiến đấu lúc trước, mấy chuyện thi đấu này ấy mà, cố gắng hết sức là được rồi, đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy.”
Cố Tòng Nam vốn muốn phản bác lại, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Thẩm Nhiên lạnh lùng nói: “Cứ đánh giống như lúc trước đã luyện tập, không cần phải để ý đến những chuyện khác.”
Thập Nhất khởi động ngón tay và cổ: “Rất lâu rồi không ngồi vị trí này, quả thật có hơi không quen tay, thua thật thì không còn cách nào, chúng ta đã cố hết sức rồi mà.”
Cố Tòng Nam: “…”
Mặc dù Cố Tòng Nam không hiểu tại sao trước khi thi đấu ba người bọn họ còn có thể ung dung vô tư như vậy, nhưng với tư cách là đồng đội cũ của bọn họ, Giang Đồ rất hiểu, đây là phong cách từ trước đến nay của bọn họ.
Mặc dù lần nào lúc đầu cũng thích pha trò đùa giỡn, nhưng khi thi đấu thật sự, không một ai xem nhiệm vụ là trò đùa.
Thiên Mệnh cũng đang quan sát bên kia, sau khi nhìn một lát thì thu tầm mắt lại, khinh thường bật cười: “Bảng solo tôi thật sự không phải là đối thủ của Dawn, nhưng lại mang theo ba quả tạ, chắc là hôm nay muốn thắng cũng khó.”
Giang Đồ sửa lại dây tai nghe, nhàn nhạt nói: “Đừng xem thường Thập Nhất và Sơn Dã, trình độ của Thập Nhất năm đó chỉ kém Dawn, vị trí tấn công của Sơn Dã cũng không có nhiều người hạ được.”
“Tôi thấy không đến mức vậy đâu, bọn họ cũng đã ba năm không chơi, còn có thể phát huy được thực lực như trước sao, tôi không tin ai cũng giống như quái vật Dawn kia, hơn nữa…” Thiên Mệnh liếc nhìn Cố Tòng Nam bên cạnh Dawn: “Chẳng lẽ anh còn không bằng nhóc kia sao?”
Giang Đồ không lên tiếng, chỉ liếc nhìn tay phải của mình một chút, ngón tay hơi giật giật, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Rất nhanh, bắt đầu thi đấu.
Có lẽ vì thần thoại về Dawn lưu truyền trong giới e-Sport quá nhiều làm cho người ta nhắm tới, hoặc là vì những người mới này tò mò về huyền thoại e-Sport này….
Dưới nhiều nguyên nhân đan xen, Reborn vừa tiếp đất đã bị ba bốn đội bao vây tấn công.
Sơn Dã và Thập Nhất vừa tiếp đất đã rơi vào vòng vây, Cố Tòng Nam sau khi đưa vật liệu rất vất vả mới thu thập được trong mưa bom bão đạn cho Thẩm Nhiên, cũng ngã xuống đất.
Phía bình luận đã rộ lên: “Tuyệt đối không ngờ đến, Reborn ở bên này chưa tới năm phút đã ngã xuống ba người, bây giờ chỉ có Dawn còn sống!”
“Mấy đội còn lại vẫn còn đang lùng tìm, xem ra bọn họ định tận diệt Reborn ở đây.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy bọn họ không thể nào tìm được Dawn đâu, huyền thoại e-Sport không phải là gọi suông.”
“Nhưng mà mới đầu trận suýt chút nữa toàn đội đã chết hết, Reborn có thể nói là ra trận không thắng, chỉ là không biết cuối cùng Dawn có thể kéo tỷ số được bao nhiêu.”
Bên phía Reborn, Cố Tòng Nam ném tai nghe đi, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Sơn Dã vừa uống nước vừa vỗ vai hắn: “Thanh niên mà, nộ khí đừng nặng như thế chứ, chuyện này không phải là chuyện nằm trong dự đoán sao, chú mày đi hỏi anh Thập Nhất của chú xem, năm xưa lúc bọn anh ra nước ngoài thi đấu, lần nào mà không bị nhằm vào thì xem như hôm đó là ngày tốt.”
Thập Nhất gật đầu đồng ý: “Anh Sơn Dã của cậu nói đúng, cậu xem anh D….” Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, giọng điệu không chút xoay chuyển: “Không phải là Dawn còn sống sao, đừng nhụt chí.”
Có Tòng Nam nắm chặt nắm đấm ở trên bàn, nếu như cậu không đoán nhầm, hai từ lúc nãy Thập Nhất không nói ra chắc hẳn là “anh trai”, xem ra, bọn họ dường như đã biết hết.
Nghĩ đến đây, Cố Tòng Nam càng thêm cáu kỉnh.
Sơn Dã thấy vậy, chặc lưỡi hai tiếng, nói với Thập Nhất: “Mày nói xem sao tính tình của thằng nhóc này lại tệ như vậy, giống hệt Dawn năm xưa.”
Thập Nhất uống một hớp nước, liếc Cố Tòng Nam một cái: “Dawn không thiếu kiên nhẫn giống như cậu ta, nếu như Dawn giống bộ dạng muốn xông lên đánh nhau với người ta như cậu ta, vậy thì không phải là huyền thoại e-Sport mà là võ sĩ e-Sport rồi.”
Bên kia, Thiên Mệnh sau khi lùng sục một vòng cũng không tìm thấy Dawn, đắc ý cười: “Tôi đã nói mà, ba người kia chỉ biết kéo chân anh ta, xem ra tỷ số trận này, anh ta không kéo lại nổi đâu.”
Giang Đồ không để ý đến hắn, chỉ thay đổi góc ngắm, dựa vào kinh nghiệm tác chiến trước kia phán đoán rằng Dawn chắc chắn đang ẩn núp ở chỗ nào đó một lúc.
Còn chưa chờ hắn xác định, bên tai đã vang lên tiếng súng.
Thiên Mệnh bị bắn trực diện.
Kiểu thi đấu của giải đấu này là tất cả chiến đội tranh tài với nhau, sau ba trận, xếp hạng dựa theo điểm số.
Trần Vưu An ngồi bên cạnh Nguyễn Túc và An Nam, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên sân khấu.
Tới tận bây giờ cô ta vẫn không tin, bạn trai của Nguyễn Túc chính là Dawn…
Đây chắc chắn là ác mộng.
Nguyễn Túc luôn chăm chú nhìn lên sân khấu, tay căng thẳng cuộn chặt lại. Cô đã tham gia thi đấu và biểu diễn nhiều lần như vậy, nhưng dường như không lần nào căng thẳng như hôm nay.
Bên kia, tuyển thủ lên sân khấu theo thứ tự, tiếng bình luận truyền đến.
“Trận đấu năm nay thật sự quá đặc sắc, có thể nói là thần tiên đấu nhau.”
“Đúng vậy, gần đây, có Thiên Mệnh hắc mã của năm nay, Sơn Ưng, Win, lão làng hơn, có Dawn, Sơn Dã, Thập Nhất, ba người này có thể nói là những huyền thoại gạo cội của giới e-Sport, chưa bao giờ ngờ đến, bọn họ vậy mà lại tham gia giải đấu cấp độ này. Phải hiểu rằng, các vị này là những huyền thoại có thể đè bẹp các tuyển thủ nước ngoài ở đấu trường thế giới, cúp vô địch thế giới đều đã có nhiều hơn một cái.”
“Nhắc đến cũng thật đúng lúc, năm nay STG cũng đến hiện trường, không biết Dawn với tư cách là đội trưởng cũ của STG, trong lòng có cảm nhận gì nhỉ.”
“Cô nói như vậy trái lại tôi thật sự mong đợi, lát nữa đội trưởng cũ và đội trưởng đương nhiệm của STG tranh giải, chắc chắn rất xuất sắc.”
Dưới sân khấu, hai giọng nam ngồi phía sau Nguyễn Túc bàn tán: “Này, mày nói xem STG tới làm gì nhỉ, dựa vào thực lực của bọn họ, chắc không xem giải đấu này ra gì đâu nhỉ.”
“Lúc trước chắc chắn là không xem ra gì, nhưng năm nay sao có thể, Dawn tái xuất, lại còn dẫn Thập Nhất Và Sơn Dã quay lại, sớm muộn gì STG cũng sẽ phải gặp mấy đối thủ mạnh này, thay vì đến lúc đó mới đối phó, chi bằng bây giờ tìm hiểu thực tế một chút.”
“Nhưng mà tao vẫn luôn tò mò, lính quân y trong chiến đội của Dawn có lai lịch gì nhỉ, trước kia cũng chưa từng nghe nói về hắn. Hôm nay vừa chào sân đã gặp lính quân y số một quốc gia, không phải sẽ chết rất thảm sao?”
“Còn không phải sao, tao cảm thấy lần này chắc chắn Dawn sẽ thua. Năm xưa giải nghệ đoạn tuyệt như vậy, ba năm sau lại muốn trở lại, ha ha ha.”
Bọn họ vừa nói xong, đúng lúc các đội bắt đầu lần lượt lên sân đấu.
Lâm Vị Đông ngồi bên cạnh Nguyễn Túc, hít một hơi thật sâu, giống như đang an ủi cô, cũng giống như tự cổ vũ cho mình: “Đừng lo, Thẩm Nhiên sẽ không thua đâu.”
Bên phía STG, Tưởng Văn Chu và Phi Ưng không ra sân, lên sân đấu là Giang Đồ, Tiger, Thiên Mệnh, Win.
Sau khi Cố Tòng Nam ngồi xuống, nhớ tới chuyện gặp phải Tưởng Văn Chu ở cửa lúc nãy, sắc mặt vẫn luôn hơi khó chịu, Sơn Dã còn tưởng rằng là do Giang Đồ, vỗ vỗ vai cậu nhỏ giọng than thở: “Cậu cũng đừng nản lòng, m* nó ai ngờ đến lần đầu tiên cậu thi đấu chính thức, thì gặp phải lính quân y số một quốc gia, coi như có thua thì cũng không thua quá khó coi, thả lỏng đi.”
Nghe vậy, sắc mặt Cố Tòng Nam càng không vui hơn: “Em sẽ không thua!”
Sơn Dã tỏ vẻ rất hiểu lối suy nghĩ bướng bỉnh như vịt chết của nhóc con này, tiếp tục than thở: “Đừng nói là cậu, tôi cũng chưa từng nghĩ đến có một ngày sẽ đao kiếm tương tàn với những đồng đội đã từng kề vai chiến đấu lúc trước, mấy chuyện thi đấu này ấy mà, cố gắng hết sức là được rồi, đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy.”
Cố Tòng Nam vốn muốn phản bác lại, còn chưa mở miệng đã nghe thấy Thẩm Nhiên lạnh lùng nói: “Cứ đánh giống như lúc trước đã luyện tập, không cần phải để ý đến những chuyện khác.”
Thập Nhất khởi động ngón tay và cổ: “Rất lâu rồi không ngồi vị trí này, quả thật có hơi không quen tay, thua thật thì không còn cách nào, chúng ta đã cố hết sức rồi mà.”
Cố Tòng Nam: “…”
Mặc dù Cố Tòng Nam không hiểu tại sao trước khi thi đấu ba người bọn họ còn có thể ung dung vô tư như vậy, nhưng với tư cách là đồng đội cũ của bọn họ, Giang Đồ rất hiểu, đây là phong cách từ trước đến nay của bọn họ.
Mặc dù lần nào lúc đầu cũng thích pha trò đùa giỡn, nhưng khi thi đấu thật sự, không một ai xem nhiệm vụ là trò đùa.
Thiên Mệnh cũng đang quan sát bên kia, sau khi nhìn một lát thì thu tầm mắt lại, khinh thường bật cười: “Bảng solo tôi thật sự không phải là đối thủ của Dawn, nhưng lại mang theo ba quả tạ, chắc là hôm nay muốn thắng cũng khó.”
Giang Đồ sửa lại dây tai nghe, nhàn nhạt nói: “Đừng xem thường Thập Nhất và Sơn Dã, trình độ của Thập Nhất năm đó chỉ kém Dawn, vị trí tấn công của Sơn Dã cũng không có nhiều người hạ được.”
“Tôi thấy không đến mức vậy đâu, bọn họ cũng đã ba năm không chơi, còn có thể phát huy được thực lực như trước sao, tôi không tin ai cũng giống như quái vật Dawn kia, hơn nữa…” Thiên Mệnh liếc nhìn Cố Tòng Nam bên cạnh Dawn: “Chẳng lẽ anh còn không bằng nhóc kia sao?”
Giang Đồ không lên tiếng, chỉ liếc nhìn tay phải của mình một chút, ngón tay hơi giật giật, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Rất nhanh, bắt đầu thi đấu.
Có lẽ vì thần thoại về Dawn lưu truyền trong giới e-Sport quá nhiều làm cho người ta nhắm tới, hoặc là vì những người mới này tò mò về huyền thoại e-Sport này….
Dưới nhiều nguyên nhân đan xen, Reborn vừa tiếp đất đã bị ba bốn đội bao vây tấn công.
Sơn Dã và Thập Nhất vừa tiếp đất đã rơi vào vòng vây, Cố Tòng Nam sau khi đưa vật liệu rất vất vả mới thu thập được trong mưa bom bão đạn cho Thẩm Nhiên, cũng ngã xuống đất.
Phía bình luận đã rộ lên: “Tuyệt đối không ngờ đến, Reborn ở bên này chưa tới năm phút đã ngã xuống ba người, bây giờ chỉ có Dawn còn sống!”
“Mấy đội còn lại vẫn còn đang lùng tìm, xem ra bọn họ định tận diệt Reborn ở đây.”
“Nhưng mà tôi cảm thấy bọn họ không thể nào tìm được Dawn đâu, huyền thoại e-Sport không phải là gọi suông.”
“Nhưng mà mới đầu trận suýt chút nữa toàn đội đã chết hết, Reborn có thể nói là ra trận không thắng, chỉ là không biết cuối cùng Dawn có thể kéo tỷ số được bao nhiêu.”
Bên phía Reborn, Cố Tòng Nam ném tai nghe đi, rõ ràng tức giận không nhẹ.
Sơn Dã vừa uống nước vừa vỗ vai hắn: “Thanh niên mà, nộ khí đừng nặng như thế chứ, chuyện này không phải là chuyện nằm trong dự đoán sao, chú mày đi hỏi anh Thập Nhất của chú xem, năm xưa lúc bọn anh ra nước ngoài thi đấu, lần nào mà không bị nhằm vào thì xem như hôm đó là ngày tốt.”
Thập Nhất gật đầu đồng ý: “Anh Sơn Dã của cậu nói đúng, cậu xem anh D….” Nói được một nửa, hắn đột nhiên dừng lại, giọng điệu không chút xoay chuyển: “Không phải là Dawn còn sống sao, đừng nhụt chí.”
Có Tòng Nam nắm chặt nắm đấm ở trên bàn, nếu như cậu không đoán nhầm, hai từ lúc nãy Thập Nhất không nói ra chắc hẳn là “anh trai”, xem ra, bọn họ dường như đã biết hết.
Nghĩ đến đây, Cố Tòng Nam càng thêm cáu kỉnh.
Sơn Dã thấy vậy, chặc lưỡi hai tiếng, nói với Thập Nhất: “Mày nói xem sao tính tình của thằng nhóc này lại tệ như vậy, giống hệt Dawn năm xưa.”
Thập Nhất uống một hớp nước, liếc Cố Tòng Nam một cái: “Dawn không thiếu kiên nhẫn giống như cậu ta, nếu như Dawn giống bộ dạng muốn xông lên đánh nhau với người ta như cậu ta, vậy thì không phải là huyền thoại e-Sport mà là võ sĩ e-Sport rồi.”
Bên kia, Thiên Mệnh sau khi lùng sục một vòng cũng không tìm thấy Dawn, đắc ý cười: “Tôi đã nói mà, ba người kia chỉ biết kéo chân anh ta, xem ra tỷ số trận này, anh ta không kéo lại nổi đâu.”
Giang Đồ không để ý đến hắn, chỉ thay đổi góc ngắm, dựa vào kinh nghiệm tác chiến trước kia phán đoán rằng Dawn chắc chắn đang ẩn núp ở chỗ nào đó một lúc.
Còn chưa chờ hắn xác định, bên tai đã vang lên tiếng súng.
Thiên Mệnh bị bắn trực diện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook