Lắng Nghe Nhịp Tim Anh
-
Chương 74
Cô nghĩ, nếu như sau này Thẩm Nhiên có con, chắc chắn sẽ dịu dàng giống như bố của cô vậy.
Nếu thế thì, cô cũng muốn làm một người mẹ ân cần.
Tôn trọng mọi ý kiến và quyết định của con cái, tuyệt đối sẽ không ép buộc chúng, cũng sẽ không ép chúng phải làm chuyện mình không muốn làm.
Thẩm Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Nguyễn Túc vội vàng thu lại suy nghĩ, thay đổi tầm mắt, lắp bắp đáp lại: “Dạ… Đỡ hơn nhiều rồi.”
Cô vừa mới suy nghĩ cái gì thế, sao lại nghĩ đến…. chuyện đó chứ.
Thẩm Nhiên khẽ nhếch mày, cô gái nhỏ không chỉ đỏ tai, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ gay, ánh mắt hốt hoảng không dám nhìn anh.
Vết trầy trên trán và vết thương trên chân của cô, không khó nhìn ra là lúc lén ra ngoài để lại.
Anh cầm khăn giấy lau tay, giọng điệu trầm thấp: “Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, anh sẽ đưa em về được không?”
Nguyễn Túc bĩu môi không nói lời nào.
Thẩm Nhiên tiếp tục: “Mẹ em tỉnh dậy không nhìn thấy em, sẽ lo lắng đấy.”
Nguyễn Túc suy nghĩ một lát, nhỏ giọng: “Vậy….em về trước khi mẹ dậy là được rồi, anh cũng không cần đưa em về, em có thể tự đón xe về.”
Thẩm Nhiên bật cười: “Ở đây nhiều người, nếu như buổi sáng lúc em ra cửa bị bọn họ nhìn thấy, thì sẽ không giải thích được.”
“Tại sao phải giải thích?” Nguyễn Túc đỏ mặt hỏi: “Chúng ta vốn dĩ là đang hẹn hò, bị trông thấy….thì có làm sao.”
Thẩm Nhiên bình tĩnh nhấp môi, giọng nói thấp xuống một chút: “Nguyễn Túc, chuyện này không giống như vậy.”
Mặt Nguyễn Túc càng thêm đỏ, tay vì căng thẳng mà cuộn chặt lại: “Em biết, nhưng mà… nhưng mà cho dù có xảy ra chuyện gì thật, thì cũng…. cũng là bình thường…. là hợp tình hợp lý.”
Cô gái nhỏ đã nói rõ ràng như vậy, Thẩm Nhiên cũng không ngốc đến nỗi mà không hiểu ý của cô.
Anh xắn ống quần xuống cho cô, mang lại giày: “Quay về ngủ sớm chút đi, ngày mai anh đến đón em nhé.”
Nguyễn Túc bĩu môi, lại không cam tâm hỏi thử một lần nữa: “Em thật sự không thể ở lại sao anh?”
Thẩm Nhiên đứng dậy, kéo mũ trên áo lên cho cô thật kín: “Ngoan, đi nào.”
Sau khi xuống lầu, Thẩm Nhiên dắt tay của cô bé con, nhét vào trong túi áo.
Đi được một đoạn, Nguyễn Túc hỏi: “Cố Tòng Nam sẽ quay lại sao ạ?”
“Có lẽ thế.”
Nguyễn Túc nói: “Em cảm thấy cậu ấy nhất định sẽ trở lại.”
Dì Phương nhất định sẽ tôn trọng quyết định của cậu ấy, sẽ không ép buộc cậu ấy làm chuyện mình không thích.
“Đối với cậu ấy mà nói, con đường này cũng chưa chắc là con đường đúng đắn.”
“Nhưng mà nếu không đi thử, cũng không ai biết rốt cuộc là đúng, hay là sai, hơn nữa… Anh đã rất thành công, cũng rất giỏi.”
Thẩm Nhiên cười, liếc mắt hỏi cô gái nhỏ: “Em cảm thấy anh rất giỏi sao?”
Nguyễn Túc gật đầu: “Em đã từng xem video lúc anh thi đấu, thật….”
Anh từ từ dừng bước lại: “Thật ra thì, những mặt khác anh cũng rất giỏi.”
Nguyễn Túc không hiểu: “Hả?”
Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ đơn thuần không hiểu gì, yết hầu của Thẩm Nhiên chuyển động, đè nén ngọn lửa trong cơ thể xuống, cười lắc đầu: “Không có gì.”
Nguyễn Túc mới hai mươi tuổi, quá nhỏ, sao anh có thể làm thế được.
Bây giờ nghĩ lại, cô phải ra nước ngoài vài năm, hình như cũng không hẳn là chuyện xấu.
Nếu không thì anh thật sự không đảm bảo được rằng một lúc nào đó mình không kiềm chế được, rồi làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Liên quan đến đề tài bất thình lình này, Nguyễn Túc trước sau vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, sau khi kịp phản ứng, cô quả thật cảm thấy Thẩm Nhiên rất giỏi, chơi game cũng giỏi, chơi bóng rổ cũng tốt, cái gì cũng biết, hơn nữa còn chơi rất tốt.
*
Buổi trưa, Trần Vưu An bê cơm ngồi xếp bằng đối diện Nguyễn Túc, thấy mặt mày cô đăm chiêu ủ dột, không nhịn được rạng rỡ hỏi: “Cậu ngồi đây than thở rầu rĩ cả một buổi trưa, chẳng lẽ không vượt qua được bài kiểm tra bên học viện Curtis à, bọn họ không thích cậu?”
An Nam “phi phi phi” mấy tiếng: “Cái miệng quạ này của cậu, không được nói bậy bạ, Tây Mễ của chúng ta xuất sắc như vậy, sao bọn họ có thể không cần.”
Trần Vưu An bĩu môi, khinh thường hừ một tiếng: “Cậu chỉ biết mở mắt đoán mò thôi, sống trong cái thế giới cổ tích hoàn hảo của cậu đi.”
An Nam không muốn để ý đến cô, quay đầu hỏi Nguyễn Túc: “Tây Mễ, cậu sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”
Nguyễn Túc đặt đũa xuống lắc lắc đầu, không biết nên nói thế nào.
Trần Vưu An liếc nhìn cô: “À, tôi biết rồi, chắc chắn là chia tay rồi.”
Cô ta hài lòng hớp một ngụm canh, thở dài nói: “Việc học không suôn sẻ, tình yêu của không thuận lợi, chặc chặc chặc, thảm nhỉ.”
An Nam: “…”
Nguyễn Túc: “…”
Trong lúc An Nam nhiều lần truy hỏi, Nguyễn Túc rốt cuộc cũng ấp úng mở miệng, có chút chán nản: “Tớ cảm thấy…. dường như tớ không có sức hấp dẫn gì cả.”
An Nam: “?”
Đùa gì vậy?
Trần Vưu An cũng không nhịn được, liếc mắt: “Cậu đang nói ngôn ngữ loài người sao?”
“Đúng vậy, Tây Mễ, cậu không biết đấy thôi, từ sau khi mấy người con trai kia biết tớ ở chung phòng ký túc xá với cậu, số lượng con trai kết bạn Wechat với tớ trong mấy tháng qua, còn nhiều hơn số người tớ gặp trong hai mươi năm qua đấy.”
An Nam vừa nói, vừa chỉ trỏ Trần Vưu An: “Giống như cậu ấy, lần trước hot boy ngành tài chính tìm cậu ấy, cậu ta tưởng là tỏ tình với mình, vẫn còn kiêu ngạo ngất trời, kết quả là người ta hỏi cậu ấy Wechat của cậu, ha ha ha ha, trời ơi, cậu không nhìn thấy sắc mặt của Trần Vưu An lúc đó đâu, tớ suýt chút nữa cười đến chết mất thôi….”
Trần Vưu An nghiến răng nghiến lợi: “An Nam!”
Trông thấy hai người sắp đánh nhau ngay lập tức, Nguyễn Túc vội vàng kéo bọn họ ra, đồng thời đem chuyện tối hôm qua cô muốn ở lại, nhưng Thẩm Nhiên lại khăng khăng muốn đưa cô về nhà kể hết một lượt.
An Nam sau khi nghe xong, cau mày: “Có phải cậu ra hiệu vẫn chưa rõ ràng?”
Nguyễn Túc bĩu môi, khuấy ly trà sữa trước mặt, suy nghĩ thêm một chút: “Nhưng tớ cảm thấy tớ đã nói rất rõ ràng rồi, nếu nói thêm nữa, có thể sẽ chặn luôn đấy.”
“Vậy…. Hay là ông chủ Thẩm chính là một trai thẳng tinh thần thép, nghe không hiểu ý cậu?”
Trần Vưu An đột nhiên mở miệng: “Các cậu đều sai hết.”
Nguyễn Túc và An Nam đồng loạt quay đầu nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Trần Vưu An khoanh hai tay trước ngược, phong thái như người đã từng trải: “Không phải cậu ra hiệu không đủ rõ ràng, cũng không phải anh ta không hiểu ý của cậu, mà là…”
Cô ta cố ý kéo dài âm điệu, sau khi chờ đến đoạn mấu chốt nhất, mới thong thả nói: “Anh ta vốn cũng không thích cậu.”
An Nam cạn lời: “Cậu nói nhảm nhí gì vậy hả?”
Nguyễn Túc thu hồi ánh mắt lại, uống một ngụm trà sữa, không muốn để ý đến cô ta.
Trần Vưu An nói: “Các cậu nghe tôi nói xong đã, đầu tiên, năm nay anh ta đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn mở một phòng game nát, loại người nào mà chưa từng thấy qua, những người bạn gái trước kia của anh ta, chắc chắc đều là bằng tuổi hoặc không kém nhiều lắm, trưởng thành quyến rũ, còn cậu…”
Trần Vưu An lướt qua người cô một lượt, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Chỉ là một nhóc con chưa trải sự đời, đối với người từng trải như anh ta mà nói, thật sự là vô cùng nhạt nhẽo nhàm chán, một chút quyến rũ cũng không có.”
An Nam không phục: “Ông chủ Thẩm vốn không phải loại người giống như cậu nói, nếu như giống cậu nói, vậy tại sao anh ấy lại muốn hẹn hò với Tây Mễ chứ?”
“Cậu lại không hiểu nữa rồi, quen ăn sơn hào hải vị, đôi khi cũng muốn đổi một chút cháo trắng cải chua mà. Em gái nhỏ trong sáng, người con trai nào có thể từ chối chứ?”
“Cậu biết nhiều thật nhỉ, có phải trước kia đã từng gặp mấy tên yêu đương bịp bợm vậy không?”
Trần Vưu An sững sốt chớp mắt, nghiến răng: “Cậu lại bắt đầu rồi phải không?!”
Hai cô gái ở hai bên cãi nhau ầm ĩ, Nguyễn Túc vừa uống trà sữa vừa suy nghĩ gì đó.
Mặc dù Trần Vưu An nói toàn mấy câu nhảm nhí vô nghĩa, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Thẩm Nhiên vẫn luôn gọi cô là bé con, đêm hôm trước ở phòng game, anh ấy cũng như vậy…. anh vẫn nhịn không làm gì với cô.
Nếu như nghĩ theo hướng này, thì câu chuyện kia có thể có lý.
Suy cho cùng, vẫn cảm thấy cô còn quá nhỏ.
Nghĩ đến nó, Nguyễn Túc vô thức cúi đầu nhìn lướt qua.
An Nam cãi nhau với Trần Vưu An xong, đi qua kéo Nguyễn Túc: “Tây Mễ, chúng ta đi thôi.”
“Đi…Đi đâu?”
“Tớ nghĩ, chắc là ông chủ Thẩm không hiểu ý cậu, chúng ta đi mua thứ khiến cho anh ấy chỉ nhìn một cái là có thể hiểu ra ý của cậu.”
Buổi chiều Trần Vưu An còn có việc, nên không đi cùng hai người.
Lúc Nguyễn Túc đứng ở khu bán thắt lưng da, cảm nhận sâu sắc rằng không có món nào có thể gợi ý trực tiếp hơn món này.
Cô sờ sờ dây chuyền trên cổ mình, nhẹ nhàng nhấp môi.
Vốn dĩ đã muốn tặng quà cho Thẩm Nhiên từ lâu, nhưng vẫn không tìm được món thích hợp….
Vậy thì chọn cái này.
Sau khi mua xong, Nguyễn Túc lại đi dạo với An Nam trong trung tâm thương mại thêm một lát, một người phụ nữ ở phía đối diện bước tới, dừng trước mặt bọn cô, đánh giá Nguyễn Túc một lượt, khẽ bật cười đắc ý: “Là cô à.”
Nguyễn Túc nhớ cô ta, là cô gái lần trước đi cùng với Tưởng Văn Chu.
Người phụ nữ nói: “Tôi nghe nói Dawn sắp trở lại, chúc mừng cô nhé.”
Nguyễn Túc mím môi: “Cô vẫn hẹn hò với Tưởng Văn Chu chứ?”
Người phụ nữ bật cười, bình thản nói: “Đã chia tay từ lâu rồi, anh ta và tôi chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.”
Vừa nói, người phụ nữ lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra đưa cho Nguyễn Túc: “Đúng rồi, cái này cho cô.”
Nguyễn Túc không biết đó là gì, không nhận lấy ngay.
Người phụ nữ lại nói: “Không phải là Dawn vẫn luôn tìm Triệu Mạn Lộ sao, gọi số điện thoại này không chừng có thể liên lạc được với cô ấy đấy.”
“Tại sao…lại đưa tôi?”
“Lần trước nghe cô nhắc tới Dawn trước mặt Tưởng Văn Chu, có thể nói ra những lời đó, biết nhiều chuyện như vậy, chắc là cô không chỉ là một fan hâm mộ bình thường nhỉ. Hai ngày nữa tôi phải ra nước ngoài rồi, chắc là không thể xem được vở kịch đặc sắc này rồi.” Cô ta tiếp tục: “Nhưng mà do thấy cô là bạn của An An, mới đưa cái này cho cô, cô giao lại cho Dawn đi.”
Người phụ nữ nói xong, đặt tờ giấy vào tay Nguyễn Túc, đeo kính râm lên rồi rời đi.
Nguyễn Túc mở tờ giấy ra, nhìn dãy số trên giấy, cắn cắn môi.
Người Thẩm Nhiên vẫn luôn tìm sao?
Chính là cô gái ba năm trước đã vu khống Thẩm Nhiên mà trước kia Trần Vưu An từng nói qua sao?
Cả quá trình An Nam đều trong trạng thái há hốc mồm, chờ sau khi người phụ nữ đi xa, mới lẩm bẩm nói: “Tưởng Văn Chu? Dawn? Tớ không nghe nhầm chứ?”
Cô độc thoại một hồi, lại quay đầu nhìn Nguyễn Túc, vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng: “Tây Mễ, cậu nói cậu biết Dawn? Chính là huyền thoại trong làng e-Sport đó sao? Tại sao cậu lại biết anh ta?”
Nguyễn Túc gấp tờ giấy lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngượng ngùng với cô: “Thật ra thì…. Thẩm Nhiên chính là Dawn.”
An Nam: “????”
Nếu thế thì, cô cũng muốn làm một người mẹ ân cần.
Tôn trọng mọi ý kiến và quyết định của con cái, tuyệt đối sẽ không ép buộc chúng, cũng sẽ không ép chúng phải làm chuyện mình không muốn làm.
Thẩm Nhiên ngẩng đầu nhìn cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Nguyễn Túc vội vàng thu lại suy nghĩ, thay đổi tầm mắt, lắp bắp đáp lại: “Dạ… Đỡ hơn nhiều rồi.”
Cô vừa mới suy nghĩ cái gì thế, sao lại nghĩ đến…. chuyện đó chứ.
Thẩm Nhiên khẽ nhếch mày, cô gái nhỏ không chỉ đỏ tai, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ gay, ánh mắt hốt hoảng không dám nhìn anh.
Vết trầy trên trán và vết thương trên chân của cô, không khó nhìn ra là lúc lén ra ngoài để lại.
Anh cầm khăn giấy lau tay, giọng điệu trầm thấp: “Nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, anh sẽ đưa em về được không?”
Nguyễn Túc bĩu môi không nói lời nào.
Thẩm Nhiên tiếp tục: “Mẹ em tỉnh dậy không nhìn thấy em, sẽ lo lắng đấy.”
Nguyễn Túc suy nghĩ một lát, nhỏ giọng: “Vậy….em về trước khi mẹ dậy là được rồi, anh cũng không cần đưa em về, em có thể tự đón xe về.”
Thẩm Nhiên bật cười: “Ở đây nhiều người, nếu như buổi sáng lúc em ra cửa bị bọn họ nhìn thấy, thì sẽ không giải thích được.”
“Tại sao phải giải thích?” Nguyễn Túc đỏ mặt hỏi: “Chúng ta vốn dĩ là đang hẹn hò, bị trông thấy….thì có làm sao.”
Thẩm Nhiên bình tĩnh nhấp môi, giọng nói thấp xuống một chút: “Nguyễn Túc, chuyện này không giống như vậy.”
Mặt Nguyễn Túc càng thêm đỏ, tay vì căng thẳng mà cuộn chặt lại: “Em biết, nhưng mà… nhưng mà cho dù có xảy ra chuyện gì thật, thì cũng…. cũng là bình thường…. là hợp tình hợp lý.”
Cô gái nhỏ đã nói rõ ràng như vậy, Thẩm Nhiên cũng không ngốc đến nỗi mà không hiểu ý của cô.
Anh xắn ống quần xuống cho cô, mang lại giày: “Quay về ngủ sớm chút đi, ngày mai anh đến đón em nhé.”
Nguyễn Túc bĩu môi, lại không cam tâm hỏi thử một lần nữa: “Em thật sự không thể ở lại sao anh?”
Thẩm Nhiên đứng dậy, kéo mũ trên áo lên cho cô thật kín: “Ngoan, đi nào.”
Sau khi xuống lầu, Thẩm Nhiên dắt tay của cô bé con, nhét vào trong túi áo.
Đi được một đoạn, Nguyễn Túc hỏi: “Cố Tòng Nam sẽ quay lại sao ạ?”
“Có lẽ thế.”
Nguyễn Túc nói: “Em cảm thấy cậu ấy nhất định sẽ trở lại.”
Dì Phương nhất định sẽ tôn trọng quyết định của cậu ấy, sẽ không ép buộc cậu ấy làm chuyện mình không thích.
“Đối với cậu ấy mà nói, con đường này cũng chưa chắc là con đường đúng đắn.”
“Nhưng mà nếu không đi thử, cũng không ai biết rốt cuộc là đúng, hay là sai, hơn nữa… Anh đã rất thành công, cũng rất giỏi.”
Thẩm Nhiên cười, liếc mắt hỏi cô gái nhỏ: “Em cảm thấy anh rất giỏi sao?”
Nguyễn Túc gật đầu: “Em đã từng xem video lúc anh thi đấu, thật….”
Anh từ từ dừng bước lại: “Thật ra thì, những mặt khác anh cũng rất giỏi.”
Nguyễn Túc không hiểu: “Hả?”
Nhìn vẻ mặt cô gái nhỏ đơn thuần không hiểu gì, yết hầu của Thẩm Nhiên chuyển động, đè nén ngọn lửa trong cơ thể xuống, cười lắc đầu: “Không có gì.”
Nguyễn Túc mới hai mươi tuổi, quá nhỏ, sao anh có thể làm thế được.
Bây giờ nghĩ lại, cô phải ra nước ngoài vài năm, hình như cũng không hẳn là chuyện xấu.
Nếu không thì anh thật sự không đảm bảo được rằng một lúc nào đó mình không kiềm chế được, rồi làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Liên quan đến đề tài bất thình lình này, Nguyễn Túc trước sau vẫn không cảm thấy có vấn đề gì, sau khi kịp phản ứng, cô quả thật cảm thấy Thẩm Nhiên rất giỏi, chơi game cũng giỏi, chơi bóng rổ cũng tốt, cái gì cũng biết, hơn nữa còn chơi rất tốt.
*
Buổi trưa, Trần Vưu An bê cơm ngồi xếp bằng đối diện Nguyễn Túc, thấy mặt mày cô đăm chiêu ủ dột, không nhịn được rạng rỡ hỏi: “Cậu ngồi đây than thở rầu rĩ cả một buổi trưa, chẳng lẽ không vượt qua được bài kiểm tra bên học viện Curtis à, bọn họ không thích cậu?”
An Nam “phi phi phi” mấy tiếng: “Cái miệng quạ này của cậu, không được nói bậy bạ, Tây Mễ của chúng ta xuất sắc như vậy, sao bọn họ có thể không cần.”
Trần Vưu An bĩu môi, khinh thường hừ một tiếng: “Cậu chỉ biết mở mắt đoán mò thôi, sống trong cái thế giới cổ tích hoàn hảo của cậu đi.”
An Nam không muốn để ý đến cô, quay đầu hỏi Nguyễn Túc: “Tây Mễ, cậu sao thế? Tâm trạng không tốt sao?”
Nguyễn Túc đặt đũa xuống lắc lắc đầu, không biết nên nói thế nào.
Trần Vưu An liếc nhìn cô: “À, tôi biết rồi, chắc chắn là chia tay rồi.”
Cô ta hài lòng hớp một ngụm canh, thở dài nói: “Việc học không suôn sẻ, tình yêu của không thuận lợi, chặc chặc chặc, thảm nhỉ.”
An Nam: “…”
Nguyễn Túc: “…”
Trong lúc An Nam nhiều lần truy hỏi, Nguyễn Túc rốt cuộc cũng ấp úng mở miệng, có chút chán nản: “Tớ cảm thấy…. dường như tớ không có sức hấp dẫn gì cả.”
An Nam: “?”
Đùa gì vậy?
Trần Vưu An cũng không nhịn được, liếc mắt: “Cậu đang nói ngôn ngữ loài người sao?”
“Đúng vậy, Tây Mễ, cậu không biết đấy thôi, từ sau khi mấy người con trai kia biết tớ ở chung phòng ký túc xá với cậu, số lượng con trai kết bạn Wechat với tớ trong mấy tháng qua, còn nhiều hơn số người tớ gặp trong hai mươi năm qua đấy.”
An Nam vừa nói, vừa chỉ trỏ Trần Vưu An: “Giống như cậu ấy, lần trước hot boy ngành tài chính tìm cậu ấy, cậu ta tưởng là tỏ tình với mình, vẫn còn kiêu ngạo ngất trời, kết quả là người ta hỏi cậu ấy Wechat của cậu, ha ha ha ha, trời ơi, cậu không nhìn thấy sắc mặt của Trần Vưu An lúc đó đâu, tớ suýt chút nữa cười đến chết mất thôi….”
Trần Vưu An nghiến răng nghiến lợi: “An Nam!”
Trông thấy hai người sắp đánh nhau ngay lập tức, Nguyễn Túc vội vàng kéo bọn họ ra, đồng thời đem chuyện tối hôm qua cô muốn ở lại, nhưng Thẩm Nhiên lại khăng khăng muốn đưa cô về nhà kể hết một lượt.
An Nam sau khi nghe xong, cau mày: “Có phải cậu ra hiệu vẫn chưa rõ ràng?”
Nguyễn Túc bĩu môi, khuấy ly trà sữa trước mặt, suy nghĩ thêm một chút: “Nhưng tớ cảm thấy tớ đã nói rất rõ ràng rồi, nếu nói thêm nữa, có thể sẽ chặn luôn đấy.”
“Vậy…. Hay là ông chủ Thẩm chính là một trai thẳng tinh thần thép, nghe không hiểu ý cậu?”
Trần Vưu An đột nhiên mở miệng: “Các cậu đều sai hết.”
Nguyễn Túc và An Nam đồng loạt quay đầu nhìn cô, chờ cô nói tiếp.
Trần Vưu An khoanh hai tay trước ngược, phong thái như người đã từng trải: “Không phải cậu ra hiệu không đủ rõ ràng, cũng không phải anh ta không hiểu ý của cậu, mà là…”
Cô ta cố ý kéo dài âm điệu, sau khi chờ đến đoạn mấu chốt nhất, mới thong thả nói: “Anh ta vốn cũng không thích cậu.”
An Nam cạn lời: “Cậu nói nhảm nhí gì vậy hả?”
Nguyễn Túc thu hồi ánh mắt lại, uống một ngụm trà sữa, không muốn để ý đến cô ta.
Trần Vưu An nói: “Các cậu nghe tôi nói xong đã, đầu tiên, năm nay anh ta đã hai mươi mấy tuổi rồi, còn mở một phòng game nát, loại người nào mà chưa từng thấy qua, những người bạn gái trước kia của anh ta, chắc chắc đều là bằng tuổi hoặc không kém nhiều lắm, trưởng thành quyến rũ, còn cậu…”
Trần Vưu An lướt qua người cô một lượt, lộ ra vẻ mặt thất vọng: “Chỉ là một nhóc con chưa trải sự đời, đối với người từng trải như anh ta mà nói, thật sự là vô cùng nhạt nhẽo nhàm chán, một chút quyến rũ cũng không có.”
An Nam không phục: “Ông chủ Thẩm vốn không phải loại người giống như cậu nói, nếu như giống cậu nói, vậy tại sao anh ấy lại muốn hẹn hò với Tây Mễ chứ?”
“Cậu lại không hiểu nữa rồi, quen ăn sơn hào hải vị, đôi khi cũng muốn đổi một chút cháo trắng cải chua mà. Em gái nhỏ trong sáng, người con trai nào có thể từ chối chứ?”
“Cậu biết nhiều thật nhỉ, có phải trước kia đã từng gặp mấy tên yêu đương bịp bợm vậy không?”
Trần Vưu An sững sốt chớp mắt, nghiến răng: “Cậu lại bắt đầu rồi phải không?!”
Hai cô gái ở hai bên cãi nhau ầm ĩ, Nguyễn Túc vừa uống trà sữa vừa suy nghĩ gì đó.
Mặc dù Trần Vưu An nói toàn mấy câu nhảm nhí vô nghĩa, nhưng cũng không phải hoàn toàn vô lý.
Thẩm Nhiên vẫn luôn gọi cô là bé con, đêm hôm trước ở phòng game, anh ấy cũng như vậy…. anh vẫn nhịn không làm gì với cô.
Nếu như nghĩ theo hướng này, thì câu chuyện kia có thể có lý.
Suy cho cùng, vẫn cảm thấy cô còn quá nhỏ.
Nghĩ đến nó, Nguyễn Túc vô thức cúi đầu nhìn lướt qua.
An Nam cãi nhau với Trần Vưu An xong, đi qua kéo Nguyễn Túc: “Tây Mễ, chúng ta đi thôi.”
“Đi…Đi đâu?”
“Tớ nghĩ, chắc là ông chủ Thẩm không hiểu ý cậu, chúng ta đi mua thứ khiến cho anh ấy chỉ nhìn một cái là có thể hiểu ra ý của cậu.”
Buổi chiều Trần Vưu An còn có việc, nên không đi cùng hai người.
Lúc Nguyễn Túc đứng ở khu bán thắt lưng da, cảm nhận sâu sắc rằng không có món nào có thể gợi ý trực tiếp hơn món này.
Cô sờ sờ dây chuyền trên cổ mình, nhẹ nhàng nhấp môi.
Vốn dĩ đã muốn tặng quà cho Thẩm Nhiên từ lâu, nhưng vẫn không tìm được món thích hợp….
Vậy thì chọn cái này.
Sau khi mua xong, Nguyễn Túc lại đi dạo với An Nam trong trung tâm thương mại thêm một lát, một người phụ nữ ở phía đối diện bước tới, dừng trước mặt bọn cô, đánh giá Nguyễn Túc một lượt, khẽ bật cười đắc ý: “Là cô à.”
Nguyễn Túc nhớ cô ta, là cô gái lần trước đi cùng với Tưởng Văn Chu.
Người phụ nữ nói: “Tôi nghe nói Dawn sắp trở lại, chúc mừng cô nhé.”
Nguyễn Túc mím môi: “Cô vẫn hẹn hò với Tưởng Văn Chu chứ?”
Người phụ nữ bật cười, bình thản nói: “Đã chia tay từ lâu rồi, anh ta và tôi chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.”
Vừa nói, người phụ nữ lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra đưa cho Nguyễn Túc: “Đúng rồi, cái này cho cô.”
Nguyễn Túc không biết đó là gì, không nhận lấy ngay.
Người phụ nữ lại nói: “Không phải là Dawn vẫn luôn tìm Triệu Mạn Lộ sao, gọi số điện thoại này không chừng có thể liên lạc được với cô ấy đấy.”
“Tại sao…lại đưa tôi?”
“Lần trước nghe cô nhắc tới Dawn trước mặt Tưởng Văn Chu, có thể nói ra những lời đó, biết nhiều chuyện như vậy, chắc là cô không chỉ là một fan hâm mộ bình thường nhỉ. Hai ngày nữa tôi phải ra nước ngoài rồi, chắc là không thể xem được vở kịch đặc sắc này rồi.” Cô ta tiếp tục: “Nhưng mà do thấy cô là bạn của An An, mới đưa cái này cho cô, cô giao lại cho Dawn đi.”
Người phụ nữ nói xong, đặt tờ giấy vào tay Nguyễn Túc, đeo kính râm lên rồi rời đi.
Nguyễn Túc mở tờ giấy ra, nhìn dãy số trên giấy, cắn cắn môi.
Người Thẩm Nhiên vẫn luôn tìm sao?
Chính là cô gái ba năm trước đã vu khống Thẩm Nhiên mà trước kia Trần Vưu An từng nói qua sao?
Cả quá trình An Nam đều trong trạng thái há hốc mồm, chờ sau khi người phụ nữ đi xa, mới lẩm bẩm nói: “Tưởng Văn Chu? Dawn? Tớ không nghe nhầm chứ?”
Cô độc thoại một hồi, lại quay đầu nhìn Nguyễn Túc, vừa kinh ngạc vừa bàng hoàng: “Tây Mễ, cậu nói cậu biết Dawn? Chính là huyền thoại trong làng e-Sport đó sao? Tại sao cậu lại biết anh ta?”
Nguyễn Túc gấp tờ giấy lại, hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên nở một nụ cười ngượng ngùng với cô: “Thật ra thì…. Thẩm Nhiên chính là Dawn.”
An Nam: “????”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook