Lắng Nghe Nhịp Tim Anh
-
Chương 65
Sáng sớm thứ hai, Nguyễn Thanh Sơn tới đón Nguyễn Túc.
Chu Lan dặn dò vài câu rồi trở về phòng.
Sau khi lên xe, Nguyễn Thanh Sơn hỏi: “Tây Mễ, gần đây bố có hơi bận, con thế nào, có khỏe không?”
Nguyễn Túc vẫn còn hơi buồn ngủ, dụi dụi mắt: “Dạ….Không khác trước kia là mấy ạ.”
“Nếu con có gì không tiện nói với mẹ, thì có thể nói với bố.”
Nghe vậy, Nguyễn Túc tỉnh táo vài phần, ngồi về phía trước, nhoài người về phía ghế lái: “Bố ơi, bố biết eSport không bố?”
“Từng nghe nói qua, nhưng mà những thứ đó đều là trò của giới trẻ. Sao thế, con thấy hứng thú với cái đó à?”
“Không phải, chỉ là con cảm thấy… Bọn họ rất lợi hại, cho dù bây giờ bị nhiều người hiểu lầm, nhưng vẫn có thể lấy được rất nhiều giải vô địch thế giới.”
Nguyễn Thanh Sơn bật cười: “Tây Mễ của chúng ta cũng lấy được giải vô địch thế giới, cũng rất lợi hại, không thể kém hơn so với hiện tại.”
Môi Nguyễn Túc cong lên không nói gì, dựa vào phía sau bắt đầu ngủ bù.
*
Sinh nhật ông nội Nguyễn Túc lần này không phải đại thọ, chỉ là sinh nhật bình thường, cho nên không mời người ngoài.
Căn nhà lớn như vậy, bình thường cũng chỉ có hai ông bà cụ và người giúp việc ở.
Vì Nguyễn Thanh Sơn và Nguyễn Túc đến, ngôi nhà vắng vẻ trong chớp mắt náo nhiệt hơn mấy phần.
Nguyễn Túc xuống xe đã nhìn thấy bà nội Nguyễn đứng ở cửa cười híp mắt đợi, cô vội vàng chạy tới, nhào vào lòng bà: “Bà nội ơi!”
Bà nội Nguyễn vỗ vỗ lưng cô, vui mừng nói: “Tây Mễ nhà chúng ta lại cao hơn rồi, là một cô thiếu nữ rồi.”
Ông nội Nguyễn chống gậy từ trong nhà đi ra, nghiêm mặt: “Đã bao lâu rồi, còn biết trở lại à.”
Nguyễn Túc bĩu môi, cúi đầu xuống: “Ông nội, con sai rồi…”
Ông cụ quay đầu hừ một tiếng, không chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Bà nội Nguyễn đưa tay kéo kéo ông: “Vừa phải thôi, bình thương Tây Mễ bận rộn như vậy, phải đi học, lại còn đi diễn nữa, không phải lần này đã về rồi sao.”
Nguyễn Thanh Sơn ở bên cạnh cười ôn hòa nói: “Bố, Tây Mễ nó đã muốn về thăm bố từ lâu lắm rồi, chỉ là vẫn luôn không có thời gian đến. Sinh nhật lần này của bố, con bé còn đặc biệt chuẩn bị quà đây này.”
Ông cụ liếc mắt: “Cái này thì tạm được.”
Nguyễn Túc âm thầm le lưỡi, thật ra thì quà căn bản không phải cô chuẩn bị, hai ngày trước cô mới nhận được tin sinh nhật của ông nội, không có thời gian…
Nguyễn Túc đỡ cánh tay ông: “Ông nội, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong trước đi.”
Trong phòng khách.
Sau khi bà nội Nguyễn hỏi tình hình gần đây của Nguyễn Túc, lại thởi dài một hơi: “Không biết tại sao mẹ con lại muốn đưa con ra nước ngoài, ở trong nước không phải cũng như nhau sao, cuộc sống ở đó không quen thuộc, Tây Mễ chúng ta cũng không biết có quen hay không.”
Ông cụ cau mày: “Cô ta xưa nay là vậy, thích tự quyết định, cho dù là một lần cũng không bàn bạc với chúng ta.”
Nguyễn Thanh Sơn nói: “Chu Lan cô ấy là vì muốn tốt cho Tây Mễ, chỉ là có lúc cách làm không đúng lắm thôi.”
Mấy người bọn họ thảo luận một lát, Nguyễn Túc vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì.
Cô cũng rất không muốn đi nước ngoài, nhưng nếu như có thể vì vậy mà có được sự đồng ý của mẹ cô, cho cô và Thẩm Nhiên ở bên nhau, thì cô nguyện ý đi.
Chỉ là không biết bọn họ sẽ xa nhau bao lâu.
Lúc trở về, đã là buổi tối, Nguyễn Túc nằm trên cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Bố, bố nói trời đêm ở nước ngoài, có đẹp giống ở đây không ạ.”
Nguyễn Thanh Sơn đang lái xe thì dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Tây Mễ, con có muốn đi hay không, bố đi nói chuyện với mẹ con…”
Nguyễn Túc lắc đầu: “Không cần ạ, con đã đồng ý với mẹ là phải đi.”
Hơn nữa, chuyện mẹ cô đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Cô không muốn bọn họ lại cãi nhau vì cô.
Nguyễn Túc đến ký túc xá, mới vừa đặt đồ xuống, đã nhận được điện thoại của Thẩm Nhiên.
“Về trường rồi sao?”
“Dạ, vừa mới tới, em đang chuẩn bị đến tìm anh đây.”
Thẩm Nhiên cong môi: “Xuống đây đi.”
Mắt Nguyễn Túc sáng lên, nhanh chóng chạy ra sân thượng, nhìn thấy một bóng người thon dài, cao nhất đứng dưới lầu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, người con trai giương mắt, vẫy vẫy tay với cô.
Nguyễn Túc nói: “Em xuống ngay!”
Cô cất điện thoại, rất vui vẻ chạy ra ngoài.
Đúng lúc Trần Vưu An vào cửa, thuận miệng nói: “Tôi mới vừa thấy bạn trai của cậu đến…”
“Biết rồi, bây giờ tớ đi tìm anh ấy.”
Trần Vưu An: “…” Cô ta cũng không nên nói nhiều.
Trần Vưu An ra sân thượng đứng, khoanh tay, hừ một tiếng, nghiêng đầu đánh giá Thẩm Nhiên.
Từ sau lần cảm thấy anh ta giống Dawn, lần này nhìn lại, cho dù là vóc dáng hay sườn mặt, đều càng nhìn càng giống.
Sau khi suy nghĩ một lát, trong lòng Trần Vưu An đột nhiên cảm thấy nể trọng anh ta.
Cô thật sự không ngờ tới, cái phòng game nát này, lại có thể làm đến nước này vì Nguyễn Túc, biết rõ là cô thích người con trai khác, mà vẫn bằng lòng vứt bỏ đi tôn nghiêm của đàn ông, biến thành bộ dáng mà cô thích.
Xem ra lớn tuổi, cũng không phải là không có chỗ tốt.
Dưới lầu lúc này không có ai.
Nguyễn Túc sau khi ra cửa ký túc xá, thì nhào vào lòng Thẩm Nhiên.
Thẩm Nhiên giang hai tay, đón lấy bé con, nụ cười trầm thấp vang bên tai cô: “Nhớ anh đến vậy sao?”
Tai của Nguyễn Túc đỏ bừng lên, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trên ngực anh, không nói gì.
Thẩm Nhiên xoa đầu cô: “Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần đâu, em ăn trái cây ở nhà rồi.”
Thẩm Nhiên dắt bàn tay lạnh như băng của cô bé con, nhét vào trong túi áo: “Vậy muộn chút lại ăn nữa, anh dẫn em đi chỗ này.”
Nguyễn Túc nghiêng đầu nhìn anh: “Đi thăm bà nội sao anh?”
“Không phải, gần đây nội bận tập khiêu vũ quảng trường rồi, đợi một khoảng thời gian nữa đã.”
“Vậy là đi chơi sao?”
Thẩm Nhiên nhướng mày: “Cũng có thể nói như vậy.”
Nguyễn Túc mím môi cười, đi theo tốc độ của anh, trái một bước phải một bước.
Nhưng chân cô không dài giống như anh, nên đi giống như nhảy.
Thẩm Nhiên liếc mắt, nhìn bé con bên cạnh ra sức muốn đuổi theo bước chân của anh, môi mỏng cong lên, bước chân chậm lại.
Cuối cùng Nguyễn Túc cũng theo kịp bước chân của anh, trên mặt trong nháy mắt lộ ra nụ cười, lúc ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh lộ ra ý cười.
Mặt cô không khỏi đỏ lên, vừa nghĩ đến những cử động nhỏ vừa nãy đều bị anh nhìn thấy, cảm giác hơi xấu hổ.
Khóe miệng Nguyễn Túc mím lại, không để ý đến anh.
Nhưng nụ cười trong ánh mắt lại ngập tràn ánh sáng.
Thẩm Nhiên khẽ nhếch mày, nhìn cổng trường có bán kẹo hồ lô.
“Ở đây đợi anh một chút nhé.”
Anh buông Nguyễn Túc ra, bước nhanh tới.
Bàn tay kia được anh dắt rất ấm áp, cô chà xát hai bàn tay lại với nhau.
Rất nhanh, Thẩm Nhiên cầm theo một xâu kẹo hồ lô quay lại, bóc lớp giấy bọc bên ngoài cho cô.
Nguyễn Túc vừa muốn đưa tay đón lấy, anh liền nắm lấy đôi tay lành lạnh kia của cô, nhét vào túi áo, đặt kẹo hồ lô ở bên miệng cô: “Cứ ăn như vậy đi, đợi đến lúc nữa tay lại lạnh còng đấy.”
Nguyễn Túc cúi đầu cắn một miếng, mơ hồ hỏi: “Sao tay anh vẫn luôn ấm áp như vậy thế.”
Thẩm Nhiên nhìn đôi môi hồng hồng của bé con, bình tĩnh liếm liếm môi mỏng, giọng thật trầm thấp: “Tuổi trẻ khí lực tràn trề, hỏa khí mạnh.”
Nguyễn Túc nhai nhai, cũng không biết đột nhiên nghĩ đi đâu, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, vội vàng xoay người đi.
Chu Lan dặn dò vài câu rồi trở về phòng.
Sau khi lên xe, Nguyễn Thanh Sơn hỏi: “Tây Mễ, gần đây bố có hơi bận, con thế nào, có khỏe không?”
Nguyễn Túc vẫn còn hơi buồn ngủ, dụi dụi mắt: “Dạ….Không khác trước kia là mấy ạ.”
“Nếu con có gì không tiện nói với mẹ, thì có thể nói với bố.”
Nghe vậy, Nguyễn Túc tỉnh táo vài phần, ngồi về phía trước, nhoài người về phía ghế lái: “Bố ơi, bố biết eSport không bố?”
“Từng nghe nói qua, nhưng mà những thứ đó đều là trò của giới trẻ. Sao thế, con thấy hứng thú với cái đó à?”
“Không phải, chỉ là con cảm thấy… Bọn họ rất lợi hại, cho dù bây giờ bị nhiều người hiểu lầm, nhưng vẫn có thể lấy được rất nhiều giải vô địch thế giới.”
Nguyễn Thanh Sơn bật cười: “Tây Mễ của chúng ta cũng lấy được giải vô địch thế giới, cũng rất lợi hại, không thể kém hơn so với hiện tại.”
Môi Nguyễn Túc cong lên không nói gì, dựa vào phía sau bắt đầu ngủ bù.
*
Sinh nhật ông nội Nguyễn Túc lần này không phải đại thọ, chỉ là sinh nhật bình thường, cho nên không mời người ngoài.
Căn nhà lớn như vậy, bình thường cũng chỉ có hai ông bà cụ và người giúp việc ở.
Vì Nguyễn Thanh Sơn và Nguyễn Túc đến, ngôi nhà vắng vẻ trong chớp mắt náo nhiệt hơn mấy phần.
Nguyễn Túc xuống xe đã nhìn thấy bà nội Nguyễn đứng ở cửa cười híp mắt đợi, cô vội vàng chạy tới, nhào vào lòng bà: “Bà nội ơi!”
Bà nội Nguyễn vỗ vỗ lưng cô, vui mừng nói: “Tây Mễ nhà chúng ta lại cao hơn rồi, là một cô thiếu nữ rồi.”
Ông nội Nguyễn chống gậy từ trong nhà đi ra, nghiêm mặt: “Đã bao lâu rồi, còn biết trở lại à.”
Nguyễn Túc bĩu môi, cúi đầu xuống: “Ông nội, con sai rồi…”
Ông cụ quay đầu hừ một tiếng, không chấp nhận lời xin lỗi của cô.
Bà nội Nguyễn đưa tay kéo kéo ông: “Vừa phải thôi, bình thương Tây Mễ bận rộn như vậy, phải đi học, lại còn đi diễn nữa, không phải lần này đã về rồi sao.”
Nguyễn Thanh Sơn ở bên cạnh cười ôn hòa nói: “Bố, Tây Mễ nó đã muốn về thăm bố từ lâu lắm rồi, chỉ là vẫn luôn không có thời gian đến. Sinh nhật lần này của bố, con bé còn đặc biệt chuẩn bị quà đây này.”
Ông cụ liếc mắt: “Cái này thì tạm được.”
Nguyễn Túc âm thầm le lưỡi, thật ra thì quà căn bản không phải cô chuẩn bị, hai ngày trước cô mới nhận được tin sinh nhật của ông nội, không có thời gian…
Nguyễn Túc đỡ cánh tay ông: “Ông nội, bên ngoài gió lớn, chúng ta vào trong trước đi.”
Trong phòng khách.
Sau khi bà nội Nguyễn hỏi tình hình gần đây của Nguyễn Túc, lại thởi dài một hơi: “Không biết tại sao mẹ con lại muốn đưa con ra nước ngoài, ở trong nước không phải cũng như nhau sao, cuộc sống ở đó không quen thuộc, Tây Mễ chúng ta cũng không biết có quen hay không.”
Ông cụ cau mày: “Cô ta xưa nay là vậy, thích tự quyết định, cho dù là một lần cũng không bàn bạc với chúng ta.”
Nguyễn Thanh Sơn nói: “Chu Lan cô ấy là vì muốn tốt cho Tây Mễ, chỉ là có lúc cách làm không đúng lắm thôi.”
Mấy người bọn họ thảo luận một lát, Nguyễn Túc vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói gì.
Cô cũng rất không muốn đi nước ngoài, nhưng nếu như có thể vì vậy mà có được sự đồng ý của mẹ cô, cho cô và Thẩm Nhiên ở bên nhau, thì cô nguyện ý đi.
Chỉ là không biết bọn họ sẽ xa nhau bao lâu.
Lúc trở về, đã là buổi tối, Nguyễn Túc nằm trên cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời: “Bố, bố nói trời đêm ở nước ngoài, có đẹp giống ở đây không ạ.”
Nguyễn Thanh Sơn đang lái xe thì dừng lại một chút, chậm rãi nói: “Tây Mễ, con có muốn đi hay không, bố đi nói chuyện với mẹ con…”
Nguyễn Túc lắc đầu: “Không cần ạ, con đã đồng ý với mẹ là phải đi.”
Hơn nữa, chuyện mẹ cô đã quyết định thì sẽ không thay đổi.
Cô không muốn bọn họ lại cãi nhau vì cô.
Nguyễn Túc đến ký túc xá, mới vừa đặt đồ xuống, đã nhận được điện thoại của Thẩm Nhiên.
“Về trường rồi sao?”
“Dạ, vừa mới tới, em đang chuẩn bị đến tìm anh đây.”
Thẩm Nhiên cong môi: “Xuống đây đi.”
Mắt Nguyễn Túc sáng lên, nhanh chóng chạy ra sân thượng, nhìn thấy một bóng người thon dài, cao nhất đứng dưới lầu.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, người con trai giương mắt, vẫy vẫy tay với cô.
Nguyễn Túc nói: “Em xuống ngay!”
Cô cất điện thoại, rất vui vẻ chạy ra ngoài.
Đúng lúc Trần Vưu An vào cửa, thuận miệng nói: “Tôi mới vừa thấy bạn trai của cậu đến…”
“Biết rồi, bây giờ tớ đi tìm anh ấy.”
Trần Vưu An: “…” Cô ta cũng không nên nói nhiều.
Trần Vưu An ra sân thượng đứng, khoanh tay, hừ một tiếng, nghiêng đầu đánh giá Thẩm Nhiên.
Từ sau lần cảm thấy anh ta giống Dawn, lần này nhìn lại, cho dù là vóc dáng hay sườn mặt, đều càng nhìn càng giống.
Sau khi suy nghĩ một lát, trong lòng Trần Vưu An đột nhiên cảm thấy nể trọng anh ta.
Cô thật sự không ngờ tới, cái phòng game nát này, lại có thể làm đến nước này vì Nguyễn Túc, biết rõ là cô thích người con trai khác, mà vẫn bằng lòng vứt bỏ đi tôn nghiêm của đàn ông, biến thành bộ dáng mà cô thích.
Xem ra lớn tuổi, cũng không phải là không có chỗ tốt.
Dưới lầu lúc này không có ai.
Nguyễn Túc sau khi ra cửa ký túc xá, thì nhào vào lòng Thẩm Nhiên.
Thẩm Nhiên giang hai tay, đón lấy bé con, nụ cười trầm thấp vang bên tai cô: “Nhớ anh đến vậy sao?”
Tai của Nguyễn Túc đỏ bừng lên, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn trên ngực anh, không nói gì.
Thẩm Nhiên xoa đầu cô: “Có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”
“Không cần đâu, em ăn trái cây ở nhà rồi.”
Thẩm Nhiên dắt bàn tay lạnh như băng của cô bé con, nhét vào trong túi áo: “Vậy muộn chút lại ăn nữa, anh dẫn em đi chỗ này.”
Nguyễn Túc nghiêng đầu nhìn anh: “Đi thăm bà nội sao anh?”
“Không phải, gần đây nội bận tập khiêu vũ quảng trường rồi, đợi một khoảng thời gian nữa đã.”
“Vậy là đi chơi sao?”
Thẩm Nhiên nhướng mày: “Cũng có thể nói như vậy.”
Nguyễn Túc mím môi cười, đi theo tốc độ của anh, trái một bước phải một bước.
Nhưng chân cô không dài giống như anh, nên đi giống như nhảy.
Thẩm Nhiên liếc mắt, nhìn bé con bên cạnh ra sức muốn đuổi theo bước chân của anh, môi mỏng cong lên, bước chân chậm lại.
Cuối cùng Nguyễn Túc cũng theo kịp bước chân của anh, trên mặt trong nháy mắt lộ ra nụ cười, lúc ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh lộ ra ý cười.
Mặt cô không khỏi đỏ lên, vừa nghĩ đến những cử động nhỏ vừa nãy đều bị anh nhìn thấy, cảm giác hơi xấu hổ.
Khóe miệng Nguyễn Túc mím lại, không để ý đến anh.
Nhưng nụ cười trong ánh mắt lại ngập tràn ánh sáng.
Thẩm Nhiên khẽ nhếch mày, nhìn cổng trường có bán kẹo hồ lô.
“Ở đây đợi anh một chút nhé.”
Anh buông Nguyễn Túc ra, bước nhanh tới.
Bàn tay kia được anh dắt rất ấm áp, cô chà xát hai bàn tay lại với nhau.
Rất nhanh, Thẩm Nhiên cầm theo một xâu kẹo hồ lô quay lại, bóc lớp giấy bọc bên ngoài cho cô.
Nguyễn Túc vừa muốn đưa tay đón lấy, anh liền nắm lấy đôi tay lành lạnh kia của cô, nhét vào túi áo, đặt kẹo hồ lô ở bên miệng cô: “Cứ ăn như vậy đi, đợi đến lúc nữa tay lại lạnh còng đấy.”
Nguyễn Túc cúi đầu cắn một miếng, mơ hồ hỏi: “Sao tay anh vẫn luôn ấm áp như vậy thế.”
Thẩm Nhiên nhìn đôi môi hồng hồng của bé con, bình tĩnh liếm liếm môi mỏng, giọng thật trầm thấp: “Tuổi trẻ khí lực tràn trề, hỏa khí mạnh.”
Nguyễn Túc nhai nhai, cũng không biết đột nhiên nghĩ đi đâu, lỗ tai nhanh chóng đỏ lên, vội vàng xoay người đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook