Lắng Nghe Nhịp Tim Anh
-
Chương 6
Khi giảng viên thấy Nguyễn Túc ngồi đó, không có động tĩnh gì, thì quan tâm hỏi: “Có vấn đề gì vậy? Em có sao không?”
Vài giây sau, Nguyễn Túc đặt cây cung xuống, mím môi đứng dậy.: “Xin lỗi cô, trong người em có hơi khó chịu.”
Giảng viên không biết phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác nói: “À… sao vậy, em không thoải mái ở đâu, có cần đến phòng y tế kiểm tra không? ”
Nguyễn Túc lắc đầu,“ Không ạ, em nghỉ ngơi một chút sẽ ổn ạ. ”
“Vậy em về ký túc xá trước đi, nếu vẫn không đỡ thì phải xuống phòng y tế kiểm tra đó”
“Vâng ạ, em cảm ơn cô. “
…
Nguyễn Túc mang đàn cello trên lưng, đi bộ trong khuôn viên trường, cúi gằm đầu xuống. Cô không biết mình bị làm sao, vốn dĩ đó chỉ là một bản nhạc rất đơn giản, cô cũng luyện tập nó rất nhiều lần rồi, nhưng không hiểu sao lại không thể kéo được nhịp đầu.
Cứ như chỉ cần cô vào giai điệu, thì liền sẽ mắc lỗi.
Sau khi đi dạo quanh sân thể dục hai vòng, tiếng chuông trường vang lên, người đi ra càng lúc càng đông.
Nguyễn Túc không muốn về ký túc xá, nhưng cô cũng không biết phải đi đâu.
Cứ vậy lang thang không biết mục tiêu.
Đến khi ngẩng đầu lên, Nguyễn Túc mới biết mình đang đứng bên ngoài phòng game.
Thời gian này là thời điểm tựu trường, nên trong phòng game lúc này cũng không có nhiều người, chỉ có khoảng hai ba nhóm người, không gian cũng không ồn ào như lần trước nữa.
Nguyễn Túc nhón chân nhìn vào trong, quầy thu ngân không có ai cả, chắc ông chủ vẫn ngủ chưa dậy. Cô đứng ở cửa chần chừ một lúc rồi bước vào.
Bây giờ cô đang rất khó chịu nên muốn tìm một nơi để giải tỏa.
Nguyễn Túc bước đến quầy thu ngân, quẹt mã mua năm mươi đồng xu, rồi cầm lấy, chọn bừa một máy ngồi xuống, rồi đặt cello ở dưới chân.
Cô bỏ hai đồng xu vào, di chuyển cần điều khiển trước mặt, nhìn hai nhân vật trong màn hình đánh tới đánh lui, một lúc sau, trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Game over”.
Nguyễn Túc bỏ thêm vài đồng nữa, trò chơi lại nhanh chóng kết thúc, nhân vật cô điều khiển bị đánh bầm tím mặt mũi.
Tâm trạng dường như còn tệ hơn trước …
Lúc Nguyễn Túc tính chuẩn bị bỏ cuộc, bỗng một bóng đen phủ xuống bên cạnh, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô·: “Trò này không phải chơi như vậy.”
Nguyễn Túc theo bản năng quay đầu lại, không ngờ rằng người nọ đang ở rất gần cô, môi cô suýt nữa chạm vào mặt anh, may là cô nhanh rụt người lại.
Thẩm Nhiên cúi người về phía sau cô, dùng tay trái ấn phím điều khiển, tay phải thì ấn nhanh vài nút ở gần cô, chăm chú nhìn vào màn hình, như thể không để ý đến chi tiết vừa rồi.
Phía sau Nguyễn Túc là một khuôn ngực ấm áp, mạnh mẽ của người đàn ông, cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh. Trong một vài khoảnh khắc, tay anh đã chạm vào cô.
“Biết chơi chưa?”
Đến khi giọng nói của người đàn ông lại vang lên, Nguyễn Túc mới nhìn lại màn hình, nhân vật của cô thắng rồi.
Nguyễn Túc đỏ mặt, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Chưa…chưa hiểu lắm…”
Cô lúc nãy thậm chí còn không xem cách anh chơi như thế nào, mà là… tập trung toàn bộ sự chú ý vào người anh.
Thẩm Nhiên cười nhẹ, định lên tiếng, thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang gần trong gang tấc, dường như rốt cuộc cũng nhận ra tư thế này có chút không ổn, rút tay lại, đứng thẳng người:“Để tôi dạy em?”
Nguyễn Túc gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ.”
Chân Thẩm nhiên di chuyển đến ngồi ở bên cạnh cô, nói với cậu nhóc ngồi gần đó: “Lấy giúp anh vài xu.”
Cậu nhóc định đứng dậy, thì Nguyễn Túc nói: “Em còn rất nhiều ở đây, dùng của em đi.”
Thẩm Nhiên nhướng mày nhưng cũng không từ chối, lấy vài đồng xu cho vào máy, vừa định nói cho cô biết quy luật của trò chơi, quay đầu lại nhìn thấy cô gái nhỏ với đôi mắt to tròn ngơ ngác, im lặng trong vài giây, ấn nút trên máy rồi bắt đầu nói.
Nguyễn Túc nghe lúc hiểu lúc không, nhanh chóng nhớ chức năng của từng nút.
Sau khi nghe Thẩm Nhiên nói qua về quy luật chơi, cô đã hiểu đôi chút.
Nhưng, khi bắt đầu chơi thì cô vẫn thua.
Thấy biểu hiện thất vọng của cô gái nhỏ, Thẩm Nhiên bỏ thêm hai đồng xu vào: “Không sao, thử lại lần nữa đi, vừa rồi em chơi tốt hơn so với lúc đầu rồi.”
Sau vài ván, thao tác của Nguyễn Túc càng ngày càng tốt hơn. Cuối cùng thì nhân vật của cô chiến thắng, Nguyễn Túc nhìn màn hình hiện dòng chữ “Game Victory”. Buồn bực cả buổi trong người cô liền tan biến, miệng nở nụ cười tươi rói.
Thẩm Nhiên đứng dậy, lấy một chai nước trong tủ lạnh, mở nắp rồi đưa cho cô, mỉm cười, thấp giọng nói: “Giỏi lắm.”
Thành thật mà nói, Nguyễn Túc cảm thấy mình chơi rất kém, chơi biết bao nhiêu vắn mới thắng được một lần. Nên là khi nghe anh khen ngợi, tai cô hơi đỏ lên, chậm rãi đưa tay nhận lấy chai nước: “Cảm ơn. Nếu không có anh, em cũng sẽ không chơi được như này ạ. “
“Không cần khách sáo.”
Lúc này, Tần Hiển không biết từ nơi nào chui ra, hét lên,”Lão Thẩm, đi ăn đi, em đói gần chết rồi. ”
Thẩm Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi.
Nguyễn Túc đang uống nước, thấy anh nhìn qua, nghĩ chắc do cô còn ở đây nên anh mới không đóng cửa đi ăn được, tính xua tay nói cô về luôn bây giờ, thì nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Đi chung đi?”
Nguyễn Túc tính từ chối, nhưng không hiểu tại sao cô lại im lặng vài giây.
Sau khi nói ra câu đó, Thẩm Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm, với cả, hai người chỉ mới gặp nhau ba lần. Với cô mà nói, anh cũng chỉ là một người xa lạ, giờ lại đột nhiên mời cô đi ăn tối, có thể sẽ khiến cô gái nhỏ nghĩ anh không phải là người tốt, nhưng lời đã nói cũng chẳng thể thu hồi lại được.
Thẩm Nhiên bình tĩnh liếm môi, giải thích: “Dù gì lúc nãy tôi cũng dùng xu của em… hay là để tôi chuyển lại tiền cho em?”
Nguyễn Túc lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy em có thể gọi thêm một người bạn nữa được không?
Thẩm Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Tất nhiên là được.”
An Nam nhận được tin nhắn của Nguyễn Túc, liền đem nửa hộp cơm ở trong tay ném đi, mang giày vào rồi hung hăng chạy ra khỏi ký túc xá.
Má ơi!! Mới hai ngày trước, mình kể với Nguyễn Túc là muốn một lần được ngồi ăn cùng bàn với ông chủ Thẩm thôi mà không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy! Mình yêu Nguyễn Túc chết đi được!
Trong nhà hàng Tứ Xuyên.
Tần Hiển cùng những người khác không khỏi liếc nhìn Nguyễn Túc, rồi nhìn Thẩm Nhiên, với nụ cười mờ ám.
Mặc dù lão Thẩm thường ngày vẫn mời bọn họ đi ăn tối, nhưng chưa bao giờ xuất hiện một cô gái ở trên bàn ăn, nhất là một cô gái xinh đẹp như này.
Hơn nữa, cô gái này trông rất ngoan hiền, không cần đoán cũng biết là bị lừa đến đây.
Vì Thẩm Nhiên vẫn đang ngồi ở đó nên bọn họ không dám mở miệng bàn tán, trao đổi bằng ánh mắt, nụ cười cũng ngày càng mờ ám hơn.
Xem ra, mùa xuân của lão Thẩm đang đến rồi.
Nguyễn Túc hoàn toàn không biết được suy nghĩ của mấy người kia, chỉ nhìn cốc nước lọc trước mặt, cô nghĩ mấy cái này tuy là cô không cần phải trả tiền… Nhưng ông chủ Thẩm mời cô đi ăn, thì cũng không nên đòi hỏi đồ uống hay đồ ăn gì đó đi.
Lát nữa, tốt nhất vẫn nên trả lại tiền cho anh ấy, dù sao mấy đồng xu anh dùng là để chỉ cô chơi game.
Sau khi Thẩm Nhiên gọi món xong, quay đầu lại, trầm giọng hỏi Nguyễn Túc: “Có muốn uống chút gì không?”
Nguyễn Túc lắc đầu, chỉ vào cốc nước trước mặt: “Không cần đâu, chỗ em vẫn còn.”
Vài giây sau, Nguyễn Túc đặt cây cung xuống, mím môi đứng dậy.: “Xin lỗi cô, trong người em có hơi khó chịu.”
Giảng viên không biết phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác nói: “À… sao vậy, em không thoải mái ở đâu, có cần đến phòng y tế kiểm tra không? ”
Nguyễn Túc lắc đầu,“ Không ạ, em nghỉ ngơi một chút sẽ ổn ạ. ”
“Vậy em về ký túc xá trước đi, nếu vẫn không đỡ thì phải xuống phòng y tế kiểm tra đó”
“Vâng ạ, em cảm ơn cô. “
…
Nguyễn Túc mang đàn cello trên lưng, đi bộ trong khuôn viên trường, cúi gằm đầu xuống. Cô không biết mình bị làm sao, vốn dĩ đó chỉ là một bản nhạc rất đơn giản, cô cũng luyện tập nó rất nhiều lần rồi, nhưng không hiểu sao lại không thể kéo được nhịp đầu.
Cứ như chỉ cần cô vào giai điệu, thì liền sẽ mắc lỗi.
Sau khi đi dạo quanh sân thể dục hai vòng, tiếng chuông trường vang lên, người đi ra càng lúc càng đông.
Nguyễn Túc không muốn về ký túc xá, nhưng cô cũng không biết phải đi đâu.
Cứ vậy lang thang không biết mục tiêu.
Đến khi ngẩng đầu lên, Nguyễn Túc mới biết mình đang đứng bên ngoài phòng game.
Thời gian này là thời điểm tựu trường, nên trong phòng game lúc này cũng không có nhiều người, chỉ có khoảng hai ba nhóm người, không gian cũng không ồn ào như lần trước nữa.
Nguyễn Túc nhón chân nhìn vào trong, quầy thu ngân không có ai cả, chắc ông chủ vẫn ngủ chưa dậy. Cô đứng ở cửa chần chừ một lúc rồi bước vào.
Bây giờ cô đang rất khó chịu nên muốn tìm một nơi để giải tỏa.
Nguyễn Túc bước đến quầy thu ngân, quẹt mã mua năm mươi đồng xu, rồi cầm lấy, chọn bừa một máy ngồi xuống, rồi đặt cello ở dưới chân.
Cô bỏ hai đồng xu vào, di chuyển cần điều khiển trước mặt, nhìn hai nhân vật trong màn hình đánh tới đánh lui, một lúc sau, trên màn hình xuất hiện dòng chữ “Game over”.
Nguyễn Túc bỏ thêm vài đồng nữa, trò chơi lại nhanh chóng kết thúc, nhân vật cô điều khiển bị đánh bầm tím mặt mũi.
Tâm trạng dường như còn tệ hơn trước …
Lúc Nguyễn Túc tính chuẩn bị bỏ cuộc, bỗng một bóng đen phủ xuống bên cạnh, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô·: “Trò này không phải chơi như vậy.”
Nguyễn Túc theo bản năng quay đầu lại, không ngờ rằng người nọ đang ở rất gần cô, môi cô suýt nữa chạm vào mặt anh, may là cô nhanh rụt người lại.
Thẩm Nhiên cúi người về phía sau cô, dùng tay trái ấn phím điều khiển, tay phải thì ấn nhanh vài nút ở gần cô, chăm chú nhìn vào màn hình, như thể không để ý đến chi tiết vừa rồi.
Phía sau Nguyễn Túc là một khuôn ngực ấm áp, mạnh mẽ của người đàn ông, cô thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá và mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người anh. Trong một vài khoảnh khắc, tay anh đã chạm vào cô.
“Biết chơi chưa?”
Đến khi giọng nói của người đàn ông lại vang lên, Nguyễn Túc mới nhìn lại màn hình, nhân vật của cô thắng rồi.
Nguyễn Túc đỏ mặt, giọng nói có chút ngượng ngùng: “Chưa…chưa hiểu lắm…”
Cô lúc nãy thậm chí còn không xem cách anh chơi như thế nào, mà là… tập trung toàn bộ sự chú ý vào người anh.
Thẩm Nhiên cười nhẹ, định lên tiếng, thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đang gần trong gang tấc, dường như rốt cuộc cũng nhận ra tư thế này có chút không ổn, rút tay lại, đứng thẳng người:“Để tôi dạy em?”
Nguyễn Túc gật gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ.”
Chân Thẩm nhiên di chuyển đến ngồi ở bên cạnh cô, nói với cậu nhóc ngồi gần đó: “Lấy giúp anh vài xu.”
Cậu nhóc định đứng dậy, thì Nguyễn Túc nói: “Em còn rất nhiều ở đây, dùng của em đi.”
Thẩm Nhiên nhướng mày nhưng cũng không từ chối, lấy vài đồng xu cho vào máy, vừa định nói cho cô biết quy luật của trò chơi, quay đầu lại nhìn thấy cô gái nhỏ với đôi mắt to tròn ngơ ngác, im lặng trong vài giây, ấn nút trên máy rồi bắt đầu nói.
Nguyễn Túc nghe lúc hiểu lúc không, nhanh chóng nhớ chức năng của từng nút.
Sau khi nghe Thẩm Nhiên nói qua về quy luật chơi, cô đã hiểu đôi chút.
Nhưng, khi bắt đầu chơi thì cô vẫn thua.
Thấy biểu hiện thất vọng của cô gái nhỏ, Thẩm Nhiên bỏ thêm hai đồng xu vào: “Không sao, thử lại lần nữa đi, vừa rồi em chơi tốt hơn so với lúc đầu rồi.”
Sau vài ván, thao tác của Nguyễn Túc càng ngày càng tốt hơn. Cuối cùng thì nhân vật của cô chiến thắng, Nguyễn Túc nhìn màn hình hiện dòng chữ “Game Victory”. Buồn bực cả buổi trong người cô liền tan biến, miệng nở nụ cười tươi rói.
Thẩm Nhiên đứng dậy, lấy một chai nước trong tủ lạnh, mở nắp rồi đưa cho cô, mỉm cười, thấp giọng nói: “Giỏi lắm.”
Thành thật mà nói, Nguyễn Túc cảm thấy mình chơi rất kém, chơi biết bao nhiêu vắn mới thắng được một lần. Nên là khi nghe anh khen ngợi, tai cô hơi đỏ lên, chậm rãi đưa tay nhận lấy chai nước: “Cảm ơn. Nếu không có anh, em cũng sẽ không chơi được như này ạ. “
“Không cần khách sáo.”
Lúc này, Tần Hiển không biết từ nơi nào chui ra, hét lên,”Lão Thẩm, đi ăn đi, em đói gần chết rồi. ”
Thẩm Nhiên liếc mắt nhìn đồng hồ, gần bảy giờ rồi.
Nguyễn Túc đang uống nước, thấy anh nhìn qua, nghĩ chắc do cô còn ở đây nên anh mới không đóng cửa đi ăn được, tính xua tay nói cô về luôn bây giờ, thì nghe thấy anh thấp giọng hỏi: “Đi chung đi?”
Nguyễn Túc tính từ chối, nhưng không hiểu tại sao cô lại im lặng vài giây.
Sau khi nói ra câu đó, Thẩm Nhiên cũng cảm thấy không thích hợp cho lắm, với cả, hai người chỉ mới gặp nhau ba lần. Với cô mà nói, anh cũng chỉ là một người xa lạ, giờ lại đột nhiên mời cô đi ăn tối, có thể sẽ khiến cô gái nhỏ nghĩ anh không phải là người tốt, nhưng lời đã nói cũng chẳng thể thu hồi lại được.
Thẩm Nhiên bình tĩnh liếm môi, giải thích: “Dù gì lúc nãy tôi cũng dùng xu của em… hay là để tôi chuyển lại tiền cho em?”
Nguyễn Túc lắc lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: “Vậy em có thể gọi thêm một người bạn nữa được không?
Thẩm Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Tất nhiên là được.”
An Nam nhận được tin nhắn của Nguyễn Túc, liền đem nửa hộp cơm ở trong tay ném đi, mang giày vào rồi hung hăng chạy ra khỏi ký túc xá.
Má ơi!! Mới hai ngày trước, mình kể với Nguyễn Túc là muốn một lần được ngồi ăn cùng bàn với ông chủ Thẩm thôi mà không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy! Mình yêu Nguyễn Túc chết đi được!
Trong nhà hàng Tứ Xuyên.
Tần Hiển cùng những người khác không khỏi liếc nhìn Nguyễn Túc, rồi nhìn Thẩm Nhiên, với nụ cười mờ ám.
Mặc dù lão Thẩm thường ngày vẫn mời bọn họ đi ăn tối, nhưng chưa bao giờ xuất hiện một cô gái ở trên bàn ăn, nhất là một cô gái xinh đẹp như này.
Hơn nữa, cô gái này trông rất ngoan hiền, không cần đoán cũng biết là bị lừa đến đây.
Vì Thẩm Nhiên vẫn đang ngồi ở đó nên bọn họ không dám mở miệng bàn tán, trao đổi bằng ánh mắt, nụ cười cũng ngày càng mờ ám hơn.
Xem ra, mùa xuân của lão Thẩm đang đến rồi.
Nguyễn Túc hoàn toàn không biết được suy nghĩ của mấy người kia, chỉ nhìn cốc nước lọc trước mặt, cô nghĩ mấy cái này tuy là cô không cần phải trả tiền… Nhưng ông chủ Thẩm mời cô đi ăn, thì cũng không nên đòi hỏi đồ uống hay đồ ăn gì đó đi.
Lát nữa, tốt nhất vẫn nên trả lại tiền cho anh ấy, dù sao mấy đồng xu anh dùng là để chỉ cô chơi game.
Sau khi Thẩm Nhiên gọi món xong, quay đầu lại, trầm giọng hỏi Nguyễn Túc: “Có muốn uống chút gì không?”
Nguyễn Túc lắc đầu, chỉ vào cốc nước trước mặt: “Không cần đâu, chỗ em vẫn còn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook