Nguyễn Túc ho sặc sụa, hoàn toàn không trả lời được, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy nhân viên công tác đi tới, thì liền chạy đi.

Người đàn ông nhìn bóng lưng cô, đôi mắt đen hờ hững, khóe môi giật giật, đem nửa điếu thuốc lên miệng.

Lúc này, một giọng nói từ phía sau vang lên:“Lão Thẩm, vừa nói chuyện với ai vậy.”

Thẩm Nhiên cũng không quay đầu, phả ra một làn khói, liền dập tàn thuốc, ra ngoài. Anh lãnh đạm nói:“Cô bé đó chắc có xung đột với người lớn ở nhà.”

Lâm Vị Đông thở dài: “Anh Thẩm của chúng ta đúng là người đào hoa, đến đây rồi còn có cô gái nhỏ đến bắt chuyện… Có điều nhà vệ sinh cũng khó tìm quá đi, xoay tao gần chết. ”

Thẩm Nhiên nói:“ Đi thôi.”

“ À đúng rồi, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, chúng ta phải nhanh lên mới được. ”

Lâm Vị Đông được một người bạn tặng hai vé xem buổi hòa nhạc, nhưng anh không có đứa bạn nào biết thưởng thức loại nghệ thuật này. Vất vả lắm mới kéo được Thẩm Nhiên, trạch nam chỉ biết ru rú ở phòng game cùng đi

Tuy, cả hai bọn họ đều không có tố chất thưởng thức âm nhạc cho lắm, nhưng dù sao lần này đi chung cũng có thể tranh thủ vun đắp tình huynh đệ.

Đặc biệt là Thẩm Nhiên, chưa bao giờ ra khỏi phòng game nửa bước, ai không biết còn tưởng anh đóng tổ ở đó luôn rồi.

Sau khi tìm được chỗ ngồi, Lâm Vị Đông nhìn xung quanh, thấp giọng nói với người bên cạnh: “Cả khán phòng chật ních người luôn, xem ra hôm nay chúng ta đến đúng nơi rồi. Trước khi đến, tao có tra chút thông tin. Người này nghệ danh là Tây Mễ, sinh ra trong gia đình có truyền thống nghệ thuật, cha là nghệ sĩ dương cầm và mẹ là vũ công. Cô ấy bắt đầu học piano từ năm bốn tuổi và học cello từ năm sáu tuổi. Giành được rất nhiều giải thưởng khi chỉ mới mười sáu tuổi. Cô ấy năm nay mới mười chín tuổi. Hôm nay là buổi biểu diễn cuối cùng trong chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của cô. Như này, được gọi là thiên tài cello cũng không có gì lạ. “

Thẩm Nhiên đặt khuỷu tay lên tay vịn, chống má, thờ ơ ừ một tiếng.

Anh thực sự không có hứng thú với mấy thứ này.

Ngược lại, Lâm Vị Đông tỏ ra rất hào hứng, vừa nhìn chằm chằm vào sân khấu mờ mịt, vừa nói tiếp với Thẩm Nhiên:”Nghe nói cô ấy rất đẹp. Lát nữa, nếu được thì tao sẽ xuống xin chữ ký cô ấy, được chụp ảnh chung nữa thì càng tốt.”

“Mày toi chắc luôn, người ta vẫn còn là cô gái nhỏ đó.”

Lâm Vị Đông bĩu môi:“Còn nhỏ thì đã sao, mày chưa nghe câu: Không ai nói trước được điều gì, không khéo lúc bạn đang cầm tấm bằng trên tay thì vợ của bạn vẫn đang ở nhà trẻ uống sữa à.”

Thẩm Nhiên mặc kệ hắn, vặn chai nước khoáng, uống một ngụm.

Ánh đèn sân khấu sáng lên, một dáng người mảnh mai bước ra, sau khi cúi đầu chào khán giả, cô ấy bước đến chỗ cây đàn Cello và ngồi xuống.

Một chùm ánh sáng chiếu vào cô, trên toàn bộ sân khấu, chỉ có cô là tỏa sáng.

Thẩm Nhiên nhàn nhạt liếc qua sân khấu, khi nhìn thấy cô gái đang cầm đàn cello, tay cầm nước khoáng liền dừng lại.

Lâm Vị Đông thì thào: “Thật sự rất xinh đẹp. Lát nữa nhất định phải tìm cơ hội xin chữ ký mới được.”

Thẩm Nhiên không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm trên sân khấu, không biết đang suy nghĩ gì.

Trên sân khấu, Nguyễn Túc hít một hơi thật sâu, tay cầm cây đàn cello run rẩy yếu ớt.

Bài hát đầu tiên của tối nay là “Aria on the G String” của Johann Sebastian Bach.

“Aria on the G String” là tác phẩm phỏng tác theo chương thứ hai của bản giao hưởng hợp xướng cung Rê trưởng số ba của Bach, bài hát này trở nên phổ biến sau một trăm năm sau khi Bach qua đời.

Toàn khán phòng tràn ngập giai điệu nhẹ nhàng trầm thấp, mọi người đều yên lặng thưởng thức bản nhạc.

Ngay cả Lâm Vị Đông, mù âm nhạc, cũng hoàn toàn say mê theo bản nhạc.

Kết thúc bài hát, Nguyễn Túc đứng dậy, cúi chào, sau đó đi vào hậu trường nghỉ ngơi một lúc trước khi bắt đầu bài hát thứ hai.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trong nháy mắt đã đến bài hát cuối cùng.

Nguyễn Túc nhìn những khán giả ở phía dưới vì cô mà đến, tay càng run hơn, cắn môi ngồi trên ghế đẩu, lông mi khẽ run run.

Cô cầm cây đàn cello, bắt đầu chơi giai điệu đầu tiên.

Chơi đến những giai điệu tiếp theo, lòng bàn tay cô càng đổ nhiều mồ hôi.

Thẩm Nhiên nhìn cô một cái, hai tay ở đầu gối nắm chặt lại, mím môi.

Cuối cùng khi chơi đến giai điệu mà nhiều lần mắc lỗi, Nguyễn Túc nhìn thấy mẹ cô ngồi dưới khán đài với vẻ mặt hài lòng, thì bàn tay cầm cung bắt đầu nới lỏng. Dù chỉ là thoáng qua, nhưng cô vẫn có ý định từ bỏ.

Nếu chuyến lưu diễn này thất bại, người thất vọng nhất, xấu hổ nhất và tức giận nhất chính là mẹ cô.

Khi Nguyễn Túc chuẩn bị buông tay, bỗng lọt vào tầm mắt cô là đôi mắt đen tuyền trầm tĩnh.

Là người đàn ông mà cô gặp trước đó.

Mùi vị nồng nặc kích thích của thuốc lá dường như lại bốc lên, tràn ngập khoang miệng và mũi khiến cô tỉnh táo lại nhanh chóng.

Anh ấy cũng đến đây để nghe buổi hòa nhạc này sao?

Nguyễn Túc nhìn những khán giả dưới kia, nhắm mắt lại, siết chặt cây cung vĩ, căng da đầu để kéo nốt những giai điệu còn lại.

Bài hát cuối cùng đã kết thúc.

Sau một khoảng trầm lặng, tiếng vỗ tay như sấm nổ vang lên trong phòng hòa nhạc.

Nguyễn Túc đứng dậy, cúi đầu thật sâu trước hàng ghế khán giả.

Cô ấy thực sự cảm thấy có lỗi với họ.

__

Lúc này, Nguyễn Túc ngồi trên xe dựa vào cửa sổ, nhìn cảnh đường phố lướt qua, trên mặt không chút biểu cảm.

Mẹ cô, Chu Lam ngồi bên cạnh khẽ cau mày:”Tây Mễ, con hôm nay có chuyện gì vậy, người nào có một chút hiểu biết về âm nhạc cũng có thể nghe được giai điệu của con có vấn đề. Con luôn nói mẹ gây áp lực lớn cho con, vậy nên, mẹ nghe con, để con tự do luyện tập, không đến phòng tập giám sát. Nhưng mẹ vừa lơ là như thế, con lại phát sinh vấn đề, con như thế làm sao mẹ yên tâm được? ”

Người bố đang lái xe, nhẹ nhàng nói:“Cô đừng trách con nữa. Gần đây, nó liên tục biểu diễn như vậy, nên tất nhiên có chút mệt mỏi thôi. Hơn nữa, khán giả ở dưới có ai nghe được đâu, huống chi là một giai điệu thôi mà, không có ai để ý đâu.”

“Chỉ là một giai điệu? Nửa giai điệu cũng không được mắc lỗi! Nếu con bé muốn tiếp tục đi trên con đường này, nó không được mắc bất kỳ một sai lầm nào!” Chu Lan lại nói:”Tây Mễ, con nên biết rằng có rất nhiều người giỏi hơn con, nhưng không phải ai cũng có được may mắn như con đâu. Một khi khả năng của con bị người khác nghi ngờ, không được công nhận, thì con sẽ sớm bị thay thế bởi người khác thôi. Con hiểu không? ”

Nguyễn Túc dựa vào cửa kính xe không nói.

Sau đó, Chu Lan lại nói: “Mẹ đã nộp đơn vào Nhạc viện Curtis rồi. Nếu không có gì thay đổi, con sẽ học tập bên đó nhiều nhất là một năm. Trong thời gian này, con ở nhà lo mà luyện tập cho tốt. Đừng để mẹ thấy xuất hiện sai lầm như hôm nay nữa. “

Nguyễn Túc chậm rãi quay đầu lại nói:”Con muốn ở lại trường luyện tập. “

Chu Lan từ chối không cần suy nghĩ:”Không được, mỗi ngày đều có tài xế đưa đón, con không cần ở lại ký túc xá. “

Nguyễn Túc mím môi: “Con muốn ở lại ký túc xá, con cũng muốn có không gian riêng của mình.”’

Chu Lan chưa kịp lên tiếng, bố Nguyễn đã nói:” Tây Mễ muốn ở lại ký túc xá, thì cứ cho nó ở lại. Dù sao, trường học của con cũng gần chỗ tôi, nếu cần nó có thể đến chỗ tôi bất cứ lúc nào.”

Chu Lan cau mày: “Chính vì anh đã cưng chiều con bé cho nên nó luôn cảm thấy như tôi đang tạo áp lực quá lớn cho nó đấy. Chúng ta đã ly hôn rồi và tôi tự biết cách chăm sóc, dạy dỗ nó. “

“Cho dù đã ly hôn thì Tây Mễ vẫn là con gái tôi, tôi cũng có trách nhiệm chăm sóc con bé”.

“Bởi vì anh luôn như thế này, nên chúng ta mới không giáo dục được con đến nơi đến chốn, dẫn đến tình trạng thế này đấy.” 

Nguyễn Túc che tai lại, không muốn nghe nữa.

___________________________________

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương