“Trên đường nhiều loại hoa lần lượt nở, chim én bay tới đậu trên cành dương liễu.

Sợi tơ rơi vì thương xuân qua đi, lại gọi giai nhân chậm chạp quay về.


Cuối xuân, gió mát thời tiết ấm áp làm người đi chơi muốn buồn ngủ, nước xuân chảy xuôi trên hồ, những thiếu nữ dân chày cất tiếng ca chân chất du dương, từng chiếc thuyền hoa nối đuôi nhau tạo thành một hàng không giới hạn.

Trên chiếc thuyền hoa Bạch phủ, một thân ảnh nhỏ nhắn xinh xinh, đứng lặng im ở mũi thuyền nhìn ngó tứ phía, dường như không quan tâm tới cảnh đẹp xung quanh.

“Tiểu Hoàn, ngươi đang cản trở bản công tử ngắm phong cảnh quanh hồ.


” Giọng nói miễn cưỡng từ phía sau truyền đến, trên ghế da lông cáo trắng đằng mũi thuyền, công tử Bạch Ế cơ thể gầy yếu bệnh tật, như cười như không mà nhìn bóng lưng Tiểu Hoàn.

“Công tử, người còn có tâm trạng ngắm cảnh? Giờ là lúc nào rồi!” Vẻ mặt Tiểu Hoàn sốt ruột mà trông về chiếc thuyền hoa xa xa kia, nhìn từng chiếc từng chiếc một, nhưng chỉ độc không có chiếc thuyền nào treo đèn lồng Thẩm phủ.

“A? Chuyện này là sao, không phải ngươi nói hôm nay tiết trời ấm áp, thích hợp dạo chơi trên hồ ngắm cảnh hay sao? Sao mà bản công tử thật lòng đến ngắm cảnh, trái lại ngươi lại mất hứng vậy?” Bạch Ế nắm thật chặt chiếc áo khoác da cáo trên người, gió hồ thổi phất trên mặt.

“Dạo hồ cũng không phải giả, nhưng mà…Ôi trời, em không nói rõ với công tử được!” Tiểu Hoàn bị lời nói của Bạch Ế chặn lại, ngay tức thì cũng không nghĩ ra phải giải thích làm sao, quýnh đến nỗi giậm chân.

“Tiểu Hoàn, đừng nóng, đừng nóng, ngươi xem cảnh hồ xuân ở đây thật là đẹp, ngắm một lúc vẫn thấy chưa đủ đó.

” Bạch Ế chầm chậm nói, trong lúc đó ánh mắt nhìn ra dãy núi non trùng điệp, nhấp nhô phía xa xa.

Thuyền hoa chậm rãi tiến lên theo con sóng, vừa đi qua một ngọn núi băng đá lởm chởm, trước mặt đột ngột bị một chiếc thuyền hoa khác đang trôi đến chặn lại, trên nóc chiếc thuyền đó có treo một dãy đèn lồng đỏ, bên trên có đề một chữ “Thẩm” thật bắt mắt.

Trong lòng tiểu Hoàn thấy vui vẻ, xuôi theo mép thuyền Thẩm phủ, nhìn về phía đầu thuyền.

Trên mũi thuyền, một dáng vẻ mĩ ngọc, thướt tha, y phục trắng thuần, quần áo phất phơ trong gió, áo khoác lụa ôm gọn lấy cánh tay, làn váy lay động theo chiều gió ở phía sau, phảng phất như gặp được tiên nữ trên sông, nữ thần Tiêu Tương.


Hai chiếc thuyền bất ngờ gặp nhau, thuyền hoa của Thẩm phủ gấp gáp muốn quay đầu, lại không ngờ thuyền phu đánh lái quá gấp, nước hồ chấn động mạnh, làm chiếc thuyền của Thẩm phủ chồm lên.

Trong lúc hoảng hốt thì một con sóng đáng về phía chiếc thuyền, đợi khi nước yên lại, thì đã không thấy bóng dáng đó trên mũi thuyền nữa.

“A a! Thẩm tiểu thư rơi xuống nước rồi!” Tiểu hoàn hoảng hốt, vội vàng la lên.

“Mỹ nhân rơi xuống nước, nhưng lúc này lại không có ai diễn cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, đáng tiếc, thật là đáng tiếc mà.

” Bạch Ế cười tít mắt nhìn chiếc thuyền của Thẩm phủ đang rối loạn trước mắt, cất tiếng nói đều đều.

Tiểu Hoàn bất ngờ quay đầu lại, trong con ngươi lóe ra một tia sáng, cười gằn nói vọng về phía Bạch Ế: “Công tử, em thấy mấy ngày nay, bệnh của người chưa hề tái phát, có lẽ xương cốt trong người rất khỏe mạnh, hẳn là nên vận động chứ nhỉ?”
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?! Này Này…!!” Còn không để Bạch Ế hỏi hết, tiểu Hoàn đưa tay đẩy một cái, đẩy Bạch Ế vào trong nước hồ “Ùm”, “Tõm”, liên tiếp hai tiếng, tiểu Hoàn cũng nhảy theo xuống nước, bơi theo Bạch Ế.


Nước hồ buổi tối vào mùa xuân vẫn lạnh đến thấu xương, trong nháy mắt nước đã tràn vào khoang mũi, tiểu Hoàn bị sặc vài lần, muốn trồi lên mặt nước, nhưng lòng cô thắt thỏm lo cho Bạch Ế, trong lúc mờ mờ mịt mịt thì nhìn thấy trong đáy nước có một bóng trắng, liều mình hít một hơi bơi lại gần.

Chờ đến lúc tới gần, tiểu Hòan nhìn rõ bóng người này đúng là Bạch Ế đang trôi bồng bềnh, thấy anh ta từ từ khép hai mắt lại, trông như sắp chết, lòng thấy hoảng hốt, vội vàng ôm lấy anh, há miệng hôn lấy.

Đôi môi gắn sát với nhau, ở trong nước nhẹ nhàng uyển chuyển, hết một hơi, Bạch Ế trong lòng có hơi động đậy, lòng tiểu Hoàn cảm thấy nhẹ nhõm một chút, chân quẫy mạnh vào nước, quặp lấy cổ Bạch Ế kéo anh ta bơi lên mặt nước.

Thấy tiểu Hoàn và Bạch Ế cùng trồi lên mặt nước, mọi người trên thuyền Bạch phủ vội vàng kéo Bạch Ế lên thuyền, tiểu Hoàn hít một hơi, lại lặn vào trong nước, thân hình giống như người cá tiếp tục tìm vị Thẩm tiểu thư kia.

~ Hết phần 3 ~.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương