Lãng Mạn Của Anh
-
Chương 76
Hai người đứng bên bờ biển, nghiêm túc hôn một cái mới về.
Nước biển đang cuồn cuộn, nội tâm bọn họ cũng trở nên mênh mông, nhưng mà vì Chu Túy Túy là thai phụ, đội trưởng Thẩm cho dù muốn làm cái gì, cũng không có cách nào.
Nhưng buổi tối, đội trưởng Thẩm vẫn phải lấy phúc lợi của mình.
Sau khi kết thúc, Chu Túy Túy mệt thảm nằm trên giường, tay nhức mỏi. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hờn dỗi.
Thẩm Nam cười, cúi đầu hôn trán cô dỗ dành, "Mệt mỏi?"
"Ừm."
Chu Túy Túy gật đầu, nằm trong ngực anh, "Mệt mỏi, không muốn tắm."
Thẩm Nam bật cười, thấp giọng, "Anh ôm em đi."
"Được."
Hai người nhìn nhau cười, sau khi tắm rửa xong, Chu Túy Túy dính lên giường liền ngủ. Thẩm Nam cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, mới ôm người nặng nề ngủ.
Sáng sớm hôm say, đoàn người du lịch trên biển.
Lục Gia Tu và Hồ Dật không biết đã đặt một du thuyền nhỏ từ lúc nào, để cho mọi người lên thuyền, ra biển du ngoạn.
Nhìn biển rộng trước mặt, trời xanh mây trắng cùng nước biển xanh ngát, tâm tình của mọi người đều không tồi, ít nhất cũng đã mở một party trên thuyền.
Chu Túy Túy nhìn mọi người cười, tâm tình miễn bàn tốt bao nhiêu.
Hạ Văn gần sát cô nói, "Nói thật, trước nay chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy."
Chu Túy Túy ừ ừ hai tiếng, cười nói, "Mình cũng vậy."
Là thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày vui vẻ như vậy.
Tuần trăng mật này, cuối cùng vẫn kết thúc ở biệt thự, sau khi ở biệt thự ngày cuối cùng, mọi người liền rời khỏi.
Trước khi đi một đêm, Chu Túy Túy ai oán nhìn về phía Thẩm Nam, "Đến nhiều ngày như vậy vẫn không được bơi."
Thẩm Nam dừng một chút, cúi đầu nhìn cô, "Muốn ra bờ biển bơi?"
"Có thể chứ?"
Thẩm Nam im lặng một lát, ngước mắt nhìn về phía cô, "Không thể."
Chu Túy Túy, "......"
Cho nên ánh mắt lúc nãy anh nhìn em, đã cho em hy vọng biết bao nhiêu là như thế nào????
Thẩm Nam thấp giọng cười, cong cong khóe môi nói, "Muốn xem em khát vọng bao nhiêu."
Chu Túy Túy, "....."
Cô cũng không muốn biểu hiện ra được không? Cô trừng mắt nhìn Thẩm Nam.
Thẩm Nam bật cười, duỗi tay xoa đầu cô nói, "Không biết tầng thượng có bể bơi?" Anh hôn khóe môi cô, "Bên ngoài chúng ta không đi, hơi nguy hiểm, chúng ta lên tầng thượng nhé?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy cố mà đồng ý.
"Được, vậy lên tầng thượng đi."
Cuối cùng hai người cũng không đi bơi lúc giữa trưa, bên này ánh nắng hơi gắt, tia tử ngoại rất nhiều, nếu phơi nhiều, có hại cho da. Đến chạng vạng, Chu Túy Túy và Thẩm Nam mới thay đồ đi lên.
Thẩm Nam nhìn người thay áo tắm đi ra, ánh mắt trầm trầm.
Dáng người Chu Túy Túy cũng không bởi vì mang thai mà thay đổi quá lớn, ngược lại bây giờ bụng còn chưa rõ, hơi thở thành thục trên người ngày càng nồng đậm hơn, làm cho người nhìn không nhịn được mà động tâm. Cô chỉ đứng nơi đó, đều có thể làm cho Thẩm Nam không thể khống chế được suy nghĩ nào đó trong đầu.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Nam, Chu Túy Túy khụ một tiếng, gọi anh hoàn hồn, "Anh nhìn cái gì đấy?"
Cô mặc áo tắm màu vàng nhạt, tôn da trắng như tuyết, gợi cảm vô cùng.
Thẩm Nam khó khăn dời ánh mắt, sau đó đến gần cô, duỗi tay nhéo nhéo vành tai cô, hôn một cái, giọng nói khàn khàn,"Nhìn bà xã của anh."
Chu Túy Túy ngước mắt, đối diện với anh.
Hai người nhìn nhau, Chu Túy Túy bị anh nhìn đến không được tự nhiên, duỗi tay đẩy bả vai Thẩm Nam, rất ngượng ngùng, "Đi đi đi, chúng ta nhanh đi thôi."
Cô nói thầm, "Chỉ bơi nửa tiếng, chúng ta còn qua bên cách vách ăn cơm."
Đám người ở bên cạnh chơi đến điên rồi, lúc này còn đang ở bên bãi biển đó. Hai người bọn họ có chút khác biệt, buổi chiều ở nhà.
Thẩm Nam nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, thấp giọng đáp ứng, "Được."
Hai người lên bể bơi trên tầng thượng, nước trong lành thấy đáy, đứng ở bể bơi, còn có thể ngắm được hoàng hôn đang chậm rãi rơi xuống cách đó không xa, lộng lẫy rực rỡ.
Chu Túy Túy xuống nước, Thẩm Nam vẫn luôn ở bên cạnh căng thẳng nhìn.
Bà xã của mình chỉ có chút không thích hợp, đội trưởng Thẩm liền sẵn sàng nhảy xuống nước vớt người lên, chỉ là lúc này Chu Túy Túy rất nhẹ nhàng, bởi ở trong nước, giống như mỹ nhân ngư, hấp dẫn vô cùng.
Bơi được một lúc lâu sau, Thẩm Nam xuống nước theo, nhìn về phía cô, "Bà xã."
"Ừ."
Chu Túy Túy nhìn anh, "Không phải anh nói không xuống dưới sao?"
Thẩm Nam nhướng mày, một tay kéo người vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Nam mới nặng nề nói, "Không nhịn được."
Nhìn cô xinh đẹp như vậy, không nhịn được mà xuống dưới.
Chu Túy Túy, "......"
Cô duỗi tay, ôm cổ Thẩm Nam, chủ động hôn.
Một hồi lâu sau, Chu Túy Túy mềm mại nhắc nhở anh, "Thật ra bác sỹ bảo chú ý một chút là có thể."
Chỉ vì câu nói này, sau đó hai người ngay cả cơm chiều cũng không sang bên cạnh ăn, Chu Túy Túy thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ chết ở bể bơi.
Chờ sau khi kết thúc, cô vừa đói vừa mệt.
Thẩm Nam tự biết đuối lý, ôm người xuống lầu, chủ động đi nấu cơm.
Chu Túy Túy ngồi trên sô pha trừng mắt nhìn người trong bếp, vô cùng hối hận mình đã nói ra câu biết vậy chẳng làm kia.
Đàn ông, không thể tin.
Chờ sau khi hai người ăn cơm chiều xong, Lục Gia Tu mới đến đây nhắc nhỏ hai người, "Buổi sáng ngày mai đi, hai người thức dậy được không?"
Thẩm Nam liếc mắt nhìn người mới đến, "Cậu nói xem."
Lục Gia Tu nhún vai, khụ một tiếng, hỏi, "Đúng rồi, buổi chiều bọn tôi đến đây gõ cửa sao không thấy hai người?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy mặt không đỏ tim không run mà nói, "Bọn tôi đang ngủ."
Nhưng mà cách ngủ khác mà thôi.
Lục Gia Tu nhướng mày, cười như không cười nhìn Thẩm Nam, "Đội trưởng Thẩm, kiềm chế một chút, chị dâu còn đang mang thai."
Thẩm Nam, "Cút."
Sau khi nói rõ xong, Lục Gia Tu thật sự nhanh nhẹn mà chuồn đi, trêu chọc thì thôi đi, nếu không sẽ bị Thẩm Nam đánh cho một trận nhừ đòn, như vậy rất không đáng giá.
Đám người đi rồi, Chu Túy Túy trừng mắt nhìn Thẩm Nam, nói thầm, "Đều tại anh."
Người đàn ông đã được thỏa mãn liên tục gật đầu, đối với sự lên án của bà xã mình không hề trốn tránh, "Ừ, đều do anh."
Chu Túy Túy. "......"
Anh nói lời này quá mức tự nhiên, cô cũng không biết nói cái gì mới được.
Cô liếc mắt nhìn Thẩm Nam, không muốn nói chuyện.
Đến cuối cùng, tuần trăng mật của hai người vẫn vô cùng hoàn mỹ, cũng không bởi vì Chu Túy Túy mang thai mà, khụ khụ, tạo thành một chút tiếc nuối.
Sau khi về nhà, Thẩm Nam về đội huấn luyện, Chu Túy Túy thỉnh thoảng đến cửa hàng nhìn một chút, càng nhiều thời gian là ở nhà nghỉ ngơi, đi dạo phố với Hạ Văn hoặc là Duy Nhất.
Đến mùa hè, có chút khác biệt.
Thu Thu sắp thi đại học, Chu Túy Túy vì trấn an cô bé, cũng để cho cô bé bớt căng thẳng, hoàn toàn bỏ hết chuyện ở bên này, về cổ trấn giúp đỡ Thu Thu thi, cái này làm cho Thẩm Nam ghen tỵ mấy hôm, cảm thấy bà xã của mình không yêu mình.
Mỗi ngày có gọi điện đến cho Chu Túy Túy hai ba lần, làm cô dở khóc dở cười.
Hôm nay, Chu Túy Túy lại một lần nữa nhận được điện thoại của Thẩm Nam.
"Bà xã, đang làm gì vậy?"
Chu Túy Túy ngồi trong tiệm, chống tay xem TV, "Đang xem TV."
Thẩm Nam, "Nhớ anh không?"
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, nhìn thời gian, "Một tiếng trước anh vừa gọi điện đến hỏi em, có nhớ anh không."
Thẩm Nam, "Vậy sao, anh nhớ lầm."
Anh cho rằng là ngày hôm qua điện.
Thẩm Nam im lặng một lát, tiếp tục hỏi, "Khi nào về?"
Chu Túy Túy nghẹn họng, bất đắc dĩ nói, "Còn mấy ngày nữa Thu Thu sẽ thi đại học, chờ cô bé thi xong sẽ dẫn cô bé về được không?"
Nghe vậy, đội trưởng Thẩm cố đồng ý, "Được thôi."
Còn có mấy ngày, nhịn là qua.
Thu Thu từ bên cạnh chạy đến, nhìn Chu Túy Túy đang gọi điện thoại cười một tiếng, cong môi hỏi, "Chị, anh rể hả?"
Chu Túy Túy sống không gì để yêu thương gật đầu, "Đúng vậy."
Cô sờ sờ bụng mình, nhìn về phía Thu Thu, "Nghỉ ngơi một lát đi, em đã học cả sáng rồi."
"Được nha." Thu Thu nhìn về phía bụng cô, duỗi tay sờ sờ, "Tiểu bảo bối nhanh ra nhé."
Chu Túy Túy cười, "Đại khái là tháng chín đi, nhanh lắm."
Bây giờ vừa hay là tháng sáu.
Cô ngước mắt, nhìn về phía Thu Thu, "Thi đừng căng thẳng, còn mấy ngày, thả lỏng tâm tình, chị tin em có thể."
"Vâng."
Nháy mắt, Thu Thu đã thi đại học xong.
Sau khi kết thúc, Thẩm Nam liền xuất hiện ở cổ trấn, đến đón bà xã của mình về, những ngày không có bà xã, miễn bàn có bao nhiêu gian nan. Trước kia, đội trưởng Thẩm không hiểu mấy người đàn ông lưu luyến gia đình kia, nhưng bây giờ anh đã hiểu rồi.
Vẫn là bà xã ở nhà mới tốt.
Chu Túy Túy bật cười, nhưng ngày hôm sau cũng về cùng Thẩm Nam.
Về đến nhà đầu tiên, Thẩm Nam quen thuộc với cô, chào hỏi với tiểu bảo bối, giới thiệu bản thân.
"Bảo bối, ba là ba con." Thẩm Nam nghe động tĩnh trong bụng cô, thấp giọng nói, "Hơn nửa tháng không nói chuyện với ba ba, có nhớ ba không?"
Chu Túy Túy: "Em trả lời thay cho bảo bối, không nhớ."
Thẩm Nam, "....."
Anh nhìn về bà xã của mình, nhéo mặt cô cười, "Cứ như vậy không nhớ anh?"
"Không phải." Chu Túy Túy bất đắc dĩ nói, "Đội trưởng Thẩm, anh không cảm thấy hình tượng của anh đã sụp đổ hả, bình tĩnh bá đạo của anh đâu, bây giờ anh chính là dấm vương, em đi đến đâu theo đến đó."
Thật sự, không hề giống đội trưởng Thẩm một chút nào, thậm chí còn không giống một người quân nhân bình tĩnh tự chủ.
Thẩm Nam nhướng mày, nhìn về phía Chu Túy Túy, "Còn muốn anh bình tĩnh như vậy?"
Chu Túy Túy nghĩ, "Vẫn là đừng đi."
Thật ra cô rất hưởng thụ bộ dáng hiện giờ của Thẩm Nam, hiếm thấy, đại khái cũng là chỉ có khi mang thai mới nhìn thấy, hơn nữa chỉ có một mình cô thấy. Nghĩ, Chu Túy Túy duỗi tay ôm cổ Thẩm Nam, cười nói: "Nếu như người khác thấy bộ dáng của anh bây giờ, nhất định sẽ chấn kinh."
Thẩm Nam thấp giọng cười, hôn hôn đôi mắt cô, dịu dàng nói: "Cho nên chỉ có em thấy cô."
Chu Túy Túy bật cười, ôm người chặt hơn.
Mang thai không làm cho Chu Túy Túy có bất kỳ uất ức hay buồn bã gì, có lẽ nguyên nhân của Thẩm Nam rất lớn, anh nghe nói thai phụ đều hay bị chứng uất ức, chỉ cần không quan tâm một chút là dễ suy nghĩ nhiều, cho nên vẫn luôn cố gắng thay đổi, từng ngày quan tâm Chu Túy Túy. Tuy rằng ngoài miệng cô nói ghét bỏ Thẩm Nam, nhưng chỉ có trong lòng mới biết, cô thích sự quan tâm và cưng chiều như vậy của Thẩm Nam.
Có một người đàn ông yêu và chiều chuộng mình như thế, giống như hết thảy đều rất đáng giá.
"Muốn ăn cái gì?" Thẩm Nam hỏi.
Chu Túy Túy mi mắt cong cong, nhìn anh, "Anh làm đều ăn, bảo bối cũng muốn ăn."
Thẩm Nam, "Được, chờ nhé, anh hầm canh cho em trước."
"Được."
Trong thời kỳ mang thai, chỉ cần Thẩm Nam có thời, tất cả đồ ăn trong nhà đều là anh làm, Chu Túy Túy mang thai, Thẩm Nam ngoại trừ kiên nhẫn nhiều hơn, trù nghệ cũng tiến bộ rất nhiều. Chu Túy Túy không biết chồng người khác như thế nào, nhưng tất cả những điều mà Thẩm Nam làm khi cô mang thai, có thể nói là hoàn mỹ.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có nhiệm vụ không thể ở bên cạnh cô, thời gian còn lại, chỉ cần anh có thời gian, đều đi theo cô, chăm sóc cô, hoàn toàn không cho cô bất kỳ thời gian hay cơ hội suy nghĩ linh tinh.
Ở trên phương diện này, không chỉ Chu Túy Túy cho là như vậy, ngay cả mẹ Thẩm cũng cảm khái với Chu Túy Túy, nói Thẩm Nam như đã biến thành người khác, người sắp thành ba quả nhiên khác.
Bọn Hạ Văn cũng rất hâm mộ.
Chu Túy Túy không biết nên nói như thế nào, nhưng cô nhìn người đàn ông đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp cho mình, liền cảm thấy hạnh phúc.
Cô nghĩ, vì sao cô lại yêu Thẩm Nam chứ?
Đại khái là vì người đàn ông này, biết cô muốn cái gì, cần cái gì. Anh cho cô tất cả cảm giác an toàn, để cô an tâm.
Nghĩ, Chu Túy Túy cúi đầu, dịu dàng nhìn bụng mình cười, nhẹ giọng nói cho tiểu bảo bối đang nghịch ngợm trong bụng, "Con xem, đây là ba của con, ba con giỏi vô cùng."
Cũng rất yêu chúng ta.
Nước biển đang cuồn cuộn, nội tâm bọn họ cũng trở nên mênh mông, nhưng mà vì Chu Túy Túy là thai phụ, đội trưởng Thẩm cho dù muốn làm cái gì, cũng không có cách nào.
Nhưng buổi tối, đội trưởng Thẩm vẫn phải lấy phúc lợi của mình.
Sau khi kết thúc, Chu Túy Túy mệt thảm nằm trên giường, tay nhức mỏi. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, hờn dỗi.
Thẩm Nam cười, cúi đầu hôn trán cô dỗ dành, "Mệt mỏi?"
"Ừm."
Chu Túy Túy gật đầu, nằm trong ngực anh, "Mệt mỏi, không muốn tắm."
Thẩm Nam bật cười, thấp giọng, "Anh ôm em đi."
"Được."
Hai người nhìn nhau cười, sau khi tắm rửa xong, Chu Túy Túy dính lên giường liền ngủ. Thẩm Nam cúi đầu nhìn cô một lúc lâu, mới ôm người nặng nề ngủ.
Sáng sớm hôm say, đoàn người du lịch trên biển.
Lục Gia Tu và Hồ Dật không biết đã đặt một du thuyền nhỏ từ lúc nào, để cho mọi người lên thuyền, ra biển du ngoạn.
Nhìn biển rộng trước mặt, trời xanh mây trắng cùng nước biển xanh ngát, tâm tình của mọi người đều không tồi, ít nhất cũng đã mở một party trên thuyền.
Chu Túy Túy nhìn mọi người cười, tâm tình miễn bàn tốt bao nhiêu.
Hạ Văn gần sát cô nói, "Nói thật, trước nay chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy."
Chu Túy Túy ừ ừ hai tiếng, cười nói, "Mình cũng vậy."
Là thật sự không nghĩ đến sẽ có một ngày vui vẻ như vậy.
Tuần trăng mật này, cuối cùng vẫn kết thúc ở biệt thự, sau khi ở biệt thự ngày cuối cùng, mọi người liền rời khỏi.
Trước khi đi một đêm, Chu Túy Túy ai oán nhìn về phía Thẩm Nam, "Đến nhiều ngày như vậy vẫn không được bơi."
Thẩm Nam dừng một chút, cúi đầu nhìn cô, "Muốn ra bờ biển bơi?"
"Có thể chứ?"
Thẩm Nam im lặng một lát, ngước mắt nhìn về phía cô, "Không thể."
Chu Túy Túy, "......"
Cho nên ánh mắt lúc nãy anh nhìn em, đã cho em hy vọng biết bao nhiêu là như thế nào????
Thẩm Nam thấp giọng cười, cong cong khóe môi nói, "Muốn xem em khát vọng bao nhiêu."
Chu Túy Túy, "....."
Cô cũng không muốn biểu hiện ra được không? Cô trừng mắt nhìn Thẩm Nam.
Thẩm Nam bật cười, duỗi tay xoa đầu cô nói, "Không biết tầng thượng có bể bơi?" Anh hôn khóe môi cô, "Bên ngoài chúng ta không đi, hơi nguy hiểm, chúng ta lên tầng thượng nhé?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy cố mà đồng ý.
"Được, vậy lên tầng thượng đi."
Cuối cùng hai người cũng không đi bơi lúc giữa trưa, bên này ánh nắng hơi gắt, tia tử ngoại rất nhiều, nếu phơi nhiều, có hại cho da. Đến chạng vạng, Chu Túy Túy và Thẩm Nam mới thay đồ đi lên.
Thẩm Nam nhìn người thay áo tắm đi ra, ánh mắt trầm trầm.
Dáng người Chu Túy Túy cũng không bởi vì mang thai mà thay đổi quá lớn, ngược lại bây giờ bụng còn chưa rõ, hơi thở thành thục trên người ngày càng nồng đậm hơn, làm cho người nhìn không nhịn được mà động tâm. Cô chỉ đứng nơi đó, đều có thể làm cho Thẩm Nam không thể khống chế được suy nghĩ nào đó trong đầu.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thẩm Nam, Chu Túy Túy khụ một tiếng, gọi anh hoàn hồn, "Anh nhìn cái gì đấy?"
Cô mặc áo tắm màu vàng nhạt, tôn da trắng như tuyết, gợi cảm vô cùng.
Thẩm Nam khó khăn dời ánh mắt, sau đó đến gần cô, duỗi tay nhéo nhéo vành tai cô, hôn một cái, giọng nói khàn khàn,"Nhìn bà xã của anh."
Chu Túy Túy ngước mắt, đối diện với anh.
Hai người nhìn nhau, Chu Túy Túy bị anh nhìn đến không được tự nhiên, duỗi tay đẩy bả vai Thẩm Nam, rất ngượng ngùng, "Đi đi đi, chúng ta nhanh đi thôi."
Cô nói thầm, "Chỉ bơi nửa tiếng, chúng ta còn qua bên cách vách ăn cơm."
Đám người ở bên cạnh chơi đến điên rồi, lúc này còn đang ở bên bãi biển đó. Hai người bọn họ có chút khác biệt, buổi chiều ở nhà.
Thẩm Nam nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, thấp giọng đáp ứng, "Được."
Hai người lên bể bơi trên tầng thượng, nước trong lành thấy đáy, đứng ở bể bơi, còn có thể ngắm được hoàng hôn đang chậm rãi rơi xuống cách đó không xa, lộng lẫy rực rỡ.
Chu Túy Túy xuống nước, Thẩm Nam vẫn luôn ở bên cạnh căng thẳng nhìn.
Bà xã của mình chỉ có chút không thích hợp, đội trưởng Thẩm liền sẵn sàng nhảy xuống nước vớt người lên, chỉ là lúc này Chu Túy Túy rất nhẹ nhàng, bởi ở trong nước, giống như mỹ nhân ngư, hấp dẫn vô cùng.
Bơi được một lúc lâu sau, Thẩm Nam xuống nước theo, nhìn về phía cô, "Bà xã."
"Ừ."
Chu Túy Túy nhìn anh, "Không phải anh nói không xuống dưới sao?"
Thẩm Nam nhướng mày, một tay kéo người vào trong ngực, cúi đầu hôn xuống.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Nam mới nặng nề nói, "Không nhịn được."
Nhìn cô xinh đẹp như vậy, không nhịn được mà xuống dưới.
Chu Túy Túy, "......"
Cô duỗi tay, ôm cổ Thẩm Nam, chủ động hôn.
Một hồi lâu sau, Chu Túy Túy mềm mại nhắc nhở anh, "Thật ra bác sỹ bảo chú ý một chút là có thể."
Chỉ vì câu nói này, sau đó hai người ngay cả cơm chiều cũng không sang bên cạnh ăn, Chu Túy Túy thiếu chút nữa cho rằng mình sẽ chết ở bể bơi.
Chờ sau khi kết thúc, cô vừa đói vừa mệt.
Thẩm Nam tự biết đuối lý, ôm người xuống lầu, chủ động đi nấu cơm.
Chu Túy Túy ngồi trên sô pha trừng mắt nhìn người trong bếp, vô cùng hối hận mình đã nói ra câu biết vậy chẳng làm kia.
Đàn ông, không thể tin.
Chờ sau khi hai người ăn cơm chiều xong, Lục Gia Tu mới đến đây nhắc nhỏ hai người, "Buổi sáng ngày mai đi, hai người thức dậy được không?"
Thẩm Nam liếc mắt nhìn người mới đến, "Cậu nói xem."
Lục Gia Tu nhún vai, khụ một tiếng, hỏi, "Đúng rồi, buổi chiều bọn tôi đến đây gõ cửa sao không thấy hai người?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy mặt không đỏ tim không run mà nói, "Bọn tôi đang ngủ."
Nhưng mà cách ngủ khác mà thôi.
Lục Gia Tu nhướng mày, cười như không cười nhìn Thẩm Nam, "Đội trưởng Thẩm, kiềm chế một chút, chị dâu còn đang mang thai."
Thẩm Nam, "Cút."
Sau khi nói rõ xong, Lục Gia Tu thật sự nhanh nhẹn mà chuồn đi, trêu chọc thì thôi đi, nếu không sẽ bị Thẩm Nam đánh cho một trận nhừ đòn, như vậy rất không đáng giá.
Đám người đi rồi, Chu Túy Túy trừng mắt nhìn Thẩm Nam, nói thầm, "Đều tại anh."
Người đàn ông đã được thỏa mãn liên tục gật đầu, đối với sự lên án của bà xã mình không hề trốn tránh, "Ừ, đều do anh."
Chu Túy Túy. "......"
Anh nói lời này quá mức tự nhiên, cô cũng không biết nói cái gì mới được.
Cô liếc mắt nhìn Thẩm Nam, không muốn nói chuyện.
Đến cuối cùng, tuần trăng mật của hai người vẫn vô cùng hoàn mỹ, cũng không bởi vì Chu Túy Túy mang thai mà, khụ khụ, tạo thành một chút tiếc nuối.
Sau khi về nhà, Thẩm Nam về đội huấn luyện, Chu Túy Túy thỉnh thoảng đến cửa hàng nhìn một chút, càng nhiều thời gian là ở nhà nghỉ ngơi, đi dạo phố với Hạ Văn hoặc là Duy Nhất.
Đến mùa hè, có chút khác biệt.
Thu Thu sắp thi đại học, Chu Túy Túy vì trấn an cô bé, cũng để cho cô bé bớt căng thẳng, hoàn toàn bỏ hết chuyện ở bên này, về cổ trấn giúp đỡ Thu Thu thi, cái này làm cho Thẩm Nam ghen tỵ mấy hôm, cảm thấy bà xã của mình không yêu mình.
Mỗi ngày có gọi điện đến cho Chu Túy Túy hai ba lần, làm cô dở khóc dở cười.
Hôm nay, Chu Túy Túy lại một lần nữa nhận được điện thoại của Thẩm Nam.
"Bà xã, đang làm gì vậy?"
Chu Túy Túy ngồi trong tiệm, chống tay xem TV, "Đang xem TV."
Thẩm Nam, "Nhớ anh không?"
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, nhìn thời gian, "Một tiếng trước anh vừa gọi điện đến hỏi em, có nhớ anh không."
Thẩm Nam, "Vậy sao, anh nhớ lầm."
Anh cho rằng là ngày hôm qua điện.
Thẩm Nam im lặng một lát, tiếp tục hỏi, "Khi nào về?"
Chu Túy Túy nghẹn họng, bất đắc dĩ nói, "Còn mấy ngày nữa Thu Thu sẽ thi đại học, chờ cô bé thi xong sẽ dẫn cô bé về được không?"
Nghe vậy, đội trưởng Thẩm cố đồng ý, "Được thôi."
Còn có mấy ngày, nhịn là qua.
Thu Thu từ bên cạnh chạy đến, nhìn Chu Túy Túy đang gọi điện thoại cười một tiếng, cong môi hỏi, "Chị, anh rể hả?"
Chu Túy Túy sống không gì để yêu thương gật đầu, "Đúng vậy."
Cô sờ sờ bụng mình, nhìn về phía Thu Thu, "Nghỉ ngơi một lát đi, em đã học cả sáng rồi."
"Được nha." Thu Thu nhìn về phía bụng cô, duỗi tay sờ sờ, "Tiểu bảo bối nhanh ra nhé."
Chu Túy Túy cười, "Đại khái là tháng chín đi, nhanh lắm."
Bây giờ vừa hay là tháng sáu.
Cô ngước mắt, nhìn về phía Thu Thu, "Thi đừng căng thẳng, còn mấy ngày, thả lỏng tâm tình, chị tin em có thể."
"Vâng."
Nháy mắt, Thu Thu đã thi đại học xong.
Sau khi kết thúc, Thẩm Nam liền xuất hiện ở cổ trấn, đến đón bà xã của mình về, những ngày không có bà xã, miễn bàn có bao nhiêu gian nan. Trước kia, đội trưởng Thẩm không hiểu mấy người đàn ông lưu luyến gia đình kia, nhưng bây giờ anh đã hiểu rồi.
Vẫn là bà xã ở nhà mới tốt.
Chu Túy Túy bật cười, nhưng ngày hôm sau cũng về cùng Thẩm Nam.
Về đến nhà đầu tiên, Thẩm Nam quen thuộc với cô, chào hỏi với tiểu bảo bối, giới thiệu bản thân.
"Bảo bối, ba là ba con." Thẩm Nam nghe động tĩnh trong bụng cô, thấp giọng nói, "Hơn nửa tháng không nói chuyện với ba ba, có nhớ ba không?"
Chu Túy Túy: "Em trả lời thay cho bảo bối, không nhớ."
Thẩm Nam, "....."
Anh nhìn về bà xã của mình, nhéo mặt cô cười, "Cứ như vậy không nhớ anh?"
"Không phải." Chu Túy Túy bất đắc dĩ nói, "Đội trưởng Thẩm, anh không cảm thấy hình tượng của anh đã sụp đổ hả, bình tĩnh bá đạo của anh đâu, bây giờ anh chính là dấm vương, em đi đến đâu theo đến đó."
Thật sự, không hề giống đội trưởng Thẩm một chút nào, thậm chí còn không giống một người quân nhân bình tĩnh tự chủ.
Thẩm Nam nhướng mày, nhìn về phía Chu Túy Túy, "Còn muốn anh bình tĩnh như vậy?"
Chu Túy Túy nghĩ, "Vẫn là đừng đi."
Thật ra cô rất hưởng thụ bộ dáng hiện giờ của Thẩm Nam, hiếm thấy, đại khái cũng là chỉ có khi mang thai mới nhìn thấy, hơn nữa chỉ có một mình cô thấy. Nghĩ, Chu Túy Túy duỗi tay ôm cổ Thẩm Nam, cười nói: "Nếu như người khác thấy bộ dáng của anh bây giờ, nhất định sẽ chấn kinh."
Thẩm Nam thấp giọng cười, hôn hôn đôi mắt cô, dịu dàng nói: "Cho nên chỉ có em thấy cô."
Chu Túy Túy bật cười, ôm người chặt hơn.
Mang thai không làm cho Chu Túy Túy có bất kỳ uất ức hay buồn bã gì, có lẽ nguyên nhân của Thẩm Nam rất lớn, anh nghe nói thai phụ đều hay bị chứng uất ức, chỉ cần không quan tâm một chút là dễ suy nghĩ nhiều, cho nên vẫn luôn cố gắng thay đổi, từng ngày quan tâm Chu Túy Túy. Tuy rằng ngoài miệng cô nói ghét bỏ Thẩm Nam, nhưng chỉ có trong lòng mới biết, cô thích sự quan tâm và cưng chiều như vậy của Thẩm Nam.
Có một người đàn ông yêu và chiều chuộng mình như thế, giống như hết thảy đều rất đáng giá.
"Muốn ăn cái gì?" Thẩm Nam hỏi.
Chu Túy Túy mi mắt cong cong, nhìn anh, "Anh làm đều ăn, bảo bối cũng muốn ăn."
Thẩm Nam, "Được, chờ nhé, anh hầm canh cho em trước."
"Được."
Trong thời kỳ mang thai, chỉ cần Thẩm Nam có thời, tất cả đồ ăn trong nhà đều là anh làm, Chu Túy Túy mang thai, Thẩm Nam ngoại trừ kiên nhẫn nhiều hơn, trù nghệ cũng tiến bộ rất nhiều. Chu Túy Túy không biết chồng người khác như thế nào, nhưng tất cả những điều mà Thẩm Nam làm khi cô mang thai, có thể nói là hoàn mỹ.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có nhiệm vụ không thể ở bên cạnh cô, thời gian còn lại, chỉ cần anh có thời gian, đều đi theo cô, chăm sóc cô, hoàn toàn không cho cô bất kỳ thời gian hay cơ hội suy nghĩ linh tinh.
Ở trên phương diện này, không chỉ Chu Túy Túy cho là như vậy, ngay cả mẹ Thẩm cũng cảm khái với Chu Túy Túy, nói Thẩm Nam như đã biến thành người khác, người sắp thành ba quả nhiên khác.
Bọn Hạ Văn cũng rất hâm mộ.
Chu Túy Túy không biết nên nói như thế nào, nhưng cô nhìn người đàn ông đang bận rộn nấu ăn trong phòng bếp cho mình, liền cảm thấy hạnh phúc.
Cô nghĩ, vì sao cô lại yêu Thẩm Nam chứ?
Đại khái là vì người đàn ông này, biết cô muốn cái gì, cần cái gì. Anh cho cô tất cả cảm giác an toàn, để cô an tâm.
Nghĩ, Chu Túy Túy cúi đầu, dịu dàng nhìn bụng mình cười, nhẹ giọng nói cho tiểu bảo bối đang nghịch ngợm trong bụng, "Con xem, đây là ba của con, ba con giỏi vô cùng."
Cũng rất yêu chúng ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook