"Phí phục vụ 200, ôm một cái 400, đồ mua ngoài chia đôi, đưa tôi 23." Trương Triết Hạn hơi nghiêng đầu nói vào tai Cung Tuấn︰ "Tổng cộng 623, nếu không buông ra thì không phải giá này đâu."
Cung Tuấn ngẩn người, Trương Triết Hạn không đẩy cậu ra, điều này như đặt một viên thuốc định tâm trong lòng cậu, Cung Tuấn không buông ra, ngẩng đầu cười nói ︰ "Ôm một cái 400, lão Trương anh làm bằng vàng à? Gạt tiền nghệ sĩ tuyến 18 như em, anh có lương tâm không?"
Trương Triết Hạn cũng cười theo, chỉ gượng cười, vẻ mặt uể oải, rồi sau đó theo nụ cười rút đi, Trương Triết Hạn chậm rãi nói ︰ "Cậu cho rằng mình không nổi tiếng, nên làm chuyện gì cũng không ai chú ý à?"
Nụ cười vụt tắt trên khuôn mặt Cung Tuấn.

"Trong cái giới này, nếu cậu tạo quan hệ với bất kỳ ai, đi nhầm một bước...!Đừng nói chuyển mình, ngay cả cơ hội nhúng tay cũng không có." Trương Triết Hạn cúi đầu chậm rãi trần thuật lại sự thật, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh nhìn chằm chằm Cung Tuấn ︰ "Cậu ở giới giải trí mấy năm rồi, thật sự ngốc đến đạo lý này còn không hiểu sao?"
...!
Trước đây, Cung Tuấn cảm thấy mình chỉ giả ngốc, giả dáng vẻ không thèm để ý, cả ngày vui vẻ hiha thấy tiền sáng mắt, ai ngờ thì ra cậu thật sự ngốc.

Ngốc đến nhập vai mà không biết, quên bản thân mà theo đuổi đến cùng
Đặc biệt sau khi Cung Tuấn lần thứ hai nhận được tiền ứng của đoàn phim, lúc đó dì Lý, chủ cửa hàng bán đồ ăn mang đi kia, gọi đến nhắc tiền, cậu càng cảm thấy bản thân ngốc đến đáng thương, nhập vai nhập đến quên hiện thực.

Không chỉ dì Lý gọi tới, chủ nhà trước kia của cậu cũng gọi đến.


Cậu đổi số điện thoại được mấy tháng rồi, trước đây quay phim xong nhận được tiền cậu đều định kỳ gửi vào thẻ của mấy người đó, chỉ là lần này mấy tháng liền cậu không nhận phim, bọn họ đã gấp tới cửa đòi nợ rồi.

Cung Tuấn tranh thủ buổi trưa cơm nước xong nghỉ ngơi, gọi lại cho dì Lý.

"Dì Lý, cháu biết rồi, cháu sẽ xử lý, lần sau bọn họ đến gây rối dì cứ báo cảnh sát."
"Ực...!cháu...!cháu trước kia có mượn tiền bọn họ."
"Đúng, bây giờ cháu không ở nhà, gây phiền phức cho dì rồi, dì Lý."
...!
Cung Tuấn lo lắng bọn chúng sẽ đến gây sự nữa, đêm hôm đó cậu định tìm trợ lý Diêu người gần như không xuất hiện ở phim trường, muốn mượn trước mấy nghìn đồng.

Nhưng cậu vẫn không làm, buồn bực ra ngoài khách sạn giải sầu thì gặp Trương Triết Hạn, anh đang đứng bên cạnh đèn đường không biết đang nghĩ cái gì.


Cách 4-5m, hai người họ nhìn nhau thờ ơ.

Cung Tuấn không muốn đứng cùng Trương Triết Hạn trong lúc buồn bực thế này, như vậy chỉ làm cậu khó chịu hơn, thậm chí sẽ có chút tủi thân...!
Những năm qua, cậu đã cảm nhận phấn đấu, nỗ lực, hi vọng, khổ sở thậm chí là tuyệt vọng, nhưng chỉ có lần này cảm thấy tủi thân.

Mấy ngày nay cậu đã cố gắng đè nén suy nghĩ không thực tế của bản thân xuống đáy lòng, nhất định không hề để lộ ra ngoài, có lẽ đợi đến khi đóng máy quan hệ của hai người chỉ có thể dừng lại ở bạn bè trên phim ảnh.

Cung Tuấn cố gắng kéo kéo khóe miệng vẫn không thể cười với Trương Triết Hạn, đành bó tay, giờ bản thân ở trước mặt anh ấy là bộ dạng nào cũng không quan trọng nữa, chỉ có thể dời tầm nhìn, trở về khách sạn.

Sau khi về khách sạn, cậu vắt hết óc, bỏ qua thể diện hỏi mượn Châu Dã, không ngờ tới Châu Dã đồng ý liền, lập tức chuyển cho cậu 5000 đồng.

Cung Tuấn rất chân thành nói cảm ơn xong, chuẩn bị chuyển tiền đi, lúc này lại có một tràng tiếng gõ cửa, sau khi Cung Tuấn nghe xong xác nhận gõ cửa phòng mình liền nhảy xuống giường đi mở cửa.

Sau khi mờ cửa, cậu sững sờ.

Trợ lý Diêu?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương