Lang Hoặc
-
Chương 94: Vị khách không mời
"Chào~"
Lúc một thiếu nữ tóc lam thống lĩnh một đoàn chiến binh người cá chuẩn bị tấn công hòn đảo, bất ngờ, một chiếc xe mô tô phân khối lớn chặn trước đường đi bọn họ. Thân hình Tư Đồ Nhật tiêu sái, nháy mắt xuống xe, hướng thiếu nữ tóc lam phất tay.
"Cô?"
Thiếu nữ tóc lam không rõ nhìn cô gái trước mặt cả người phát ra khí chất ngự tỷ.
"Công chúa nhân ngư tôn quý, cô mang nhiều người như vậy chuẩn bị đi đâu?"
Tư Đồ Nhật nghiêng người tựa vào chiếc xe, cười vô lại.
"Xem các hạ cũng không phải loài người tầm thường, thấy chúng tôi mà mặt vẫn không đổi sắc!"
Thiếu nữ tóc lam hừ lạnh, nhưng vẫn có chút kinh ngạc đối với cô gái trước mặt, không tự chủ nhìn thêm vài lần.
"Công chúa điện hạ tôn quý, nhìn tôi vậy là đã si mê tôi sao? Đáng tiếc, tôi sớm là hoa đã có chủ. Bình thường, tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là xác chết, cho nên trong mắt tôi, mặc kệ loài người, hay những chủng loài sinh vật khác, kết quả sau cùng chỉ có một, chính là cái chết."
Tư Đồ Nhật hướng một bên phất tay, một chiếc xe thương vụ màu xám bạc ẩn nấp nãy giờ lái ra, cửa xe mở ra, nhân viên y tế lần lượt bước xuống, cầm theo xe lăn, đặt vững vàng dưới đất, tiếp đó bọn họ đỡ một ông lão xuống xe. Đợi thiếu nữ tóc lam nhìn thấy ông lão, biểu cảm đầu tiên chính là kinh ngạc, sau đó biến thành xem thường, đầu nghiêng sang một bên.
"Nè, gặp mặt cha ruột mình, không phải nên trưng ra thái độ tốt hơn sao?"
Tư Đồ Nhật nhìn về hướng thiếu nữ cười nói.
"Các hạ đúng là thích xen vào chuyện người khác, tôi chỉ có mẹ, không có cha, huống hồ còn là nhân loại, giống loài hèn mọn bẩn thỉu. Hừ!"
Thiếu nữ tóc lam nhìn ông lão bằng ánh nhìn phỉ nhổ, không sai, người này chính là Lưu Bách Dương nghỉ ngơi ở bệnh viện nhiều ngày trước.
"Đúng là đứa con bất hiếu~ Lưu lão tiên sinh, đối với đứa con gái bất hiếu này, ông còn lời nào muốn nói không?"
Ánh mắt Tư Đồ Nhật nhìn về hướng ông lão ngồi trên xe lăn. Vẻ mặt Lưu Bách Dương rất khẩn trương, thỉnh thoảng trộm nhìn về hướng thiếu nữ tóc lam, nhưng có phần như sợ sệt lập tức cúi đầu, giờ phút này nghe Tư Đồ Nhật gọi, hai tay bất an siết chặt tay vịn hai bên xe lăn.
"Ôi dào, Lưu lão tiên sinh, ông đừng sợ, cô ta sẽ không làm vậy với ông, giọt máu đào dù sao cũng hơn ao nước lã, trên người cô ta đang chảy dòng máu của ông, nói thế nào đi nữa cũng là cha, cùng lắm không nhận mặt, sẽ không huơ đao múa kiếm đối địch~"
Tư Đồ Nhật bộ dạng như xem kịch, thản nhiên nhếch môi cười nói.
"Đủ rồi! Cút cho tôi! Lập tức mang tên loài người bẩn thỉu này cút khỏi mắt tôi, tôi còn tha cho một mạng! Bằng không, đừng trách!"
Thiếu nữ tóc lam tức giận thét lên. Cao Lãnh tiến lên đè bả vai cô lại.
"Đại tiểu thư... dù gì ông ta cũng là cha cô..."
Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ tóc lam đã giơ tay tát hắn một cái, Cao Lãnh kinh ngạc nhìn cô, lui sang một bên.
"Vị trai đẹp đây đúng là mặt nóng thích dán mông lạnh, cứ đứng yên một bên xem cuộc vui được rồi. Thôi vậy, Lưu lão tiên sinh thấy con gái ruột nên kích động, để tôi nói thay cho."
Tư Đồ Nhật vỗ tay một cái, tới trước mặt thiếu nữ tóc lam.
"Hôm nay mục đích tôi tới đây rất đơn giản, chính là muốn mấy người dừng cuộc tấn công, ngoan ngoãn trở về hang ổ của mình!"
Tư Đồ Nhật tuy ngoài mặt tươi cười, nhưng trong giọng nói tràn đầy đe dọa.
"Cô là cái thá gì? Ra lệnh cho tôi?"
Thiếu nữ tóc lam thấy cô gái trước mặt giở bộ mặt tươi cười, rất muốn tiến lên lột da mặt cô ta, để xem còn cười nổi không.
"Haha~ tính khí lớn ghê ha. Mà thôi~ ai bảo tôi tâm địa thiện lương, thích xen vào việc người khác đây! Công chúa điện hạ, cô phải hiểu, nếu hôm nay ở đây cô động thủ với nhân loại, vậy coi như cô hoàn toàn không thể vãn hồi. Kết quả của việc vi phạm pháp luật, cô biết rõ hơn ai hết."
Tư Đồ Nhật ngày càng tiến sát, thiếu nữ tóc lam không được tự nhiên lui ra sau một bước.
"Tôi dư sức biết! Nhưng chuyện của gia tộc tôi, bao giờ đến phiên loài người các cô nhúng tay vào!"
Thiếu nữ tóc lam đứng yên, trịnh trọng nói.
"Hắc! Thân là người thừa kế gia tộc Tư Đồ một trong tứ đại gia tộc, cô cảm thấy tôi nên quản không?"
Tư Đồ Nhật nhảy tới trước, ngón tay nắm cằm thiếu nữ nâng lên, chọc cho cô nổi nóng một trận, càng nhiều hơn là thẹn thùng, người phụ nữ này rõ ràng đang bỡn cợt cô.
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của cô ra!"
Thiếu nữ tóc lam lui ra sau mười mét, giữ khoảng cách với Tư Đồ Nhật.
"Tiểu công chúa quả nhiên tuổi còn trẻ, nhìn qua rất ngon miệng~ haha. Tiểu công chúa tuổi cô còn quá trẻ, đừng để người ta lợi dụng, để tộc nhân ngư phải rơi vào kết cục diệt tộc."
Tư Đồ Nhật chăm chú nhìn cô.
"Thì ra là người thừa kế gia tộc Tư Đồ. Đúng là thích xen vào việc người khác!"
Thiếu nữ tóc lam khinh thường nhìn cô một cái.
"Được rồi, tôi không vòng vo tam quốc nữa. Là Cảnh Lưu đã uy hiếp cô?"
Tư Đồ Nhật bộ dạng như hiểu rõ mọi chuyện.
"Nói hươu nói vượn!"
Thiếu nữ tóc lam không muốn tiếp tục dây dưa với Tư Đồ Nhật.
"Lan nhi..."
Lưu Bách Dương một mực yên lặng bỗng lên tiếng. Đầu tiên thiếu nữ tóc lam dừng bước, sau đó xoay người lại, bước nhanh tới trước mặt Lưu Bách Dương, nhìn hắn chằm chằm.
"Nghe cho kỹ đây! Tôi không phải con gái ông! Ông lão."
Thiếu nữ tóc lam hai mắt tràn đầy oán hận, đối mặt Lưu Bách Dương, nhưng chỉ một giây sau, liền rời đi.
"Trước kia khi ta với Hinh nhi đùa giỡn, đã nói nếu sau này chúng ta có con gái, sẽ đặt tên cho nó là Lưu Lan... nghĩ đến Lam Hinh một mực hận ta, sẽ không đặt cho con cái tên này đi."
Lưu Bách Dương lộ ra nụ cười khổ, bất an xoa hai tay.
"Không cho phép ông nhắc đến tên mẹ tôi!"
Thiếu nữ tóc lam kích động tiến lên, hai tay bấu chặt áo ông lão, hung hăng trừng hắn. Cao Lãnh tiến lên, bị Tư Đồ Nhật chặn lại.
"Ông không xứng! Biết chưa? Ông không xứng!"
Thiếu nữ tóc lam nói xong lập tức buông tay, sửa lại quần áo, cũng không thèm cho hắn cái liếc nhìn.
"Haha... con nói đúng... ta không xứng đáng... là lỗi của ta... ta không xứng với Hinh nhi, bà ấy xinh đẹp là thế..."
Hai gò má Lưu Bách Dương hõm xuống, da nhăn nheo, là người gần đất xa trời, lảo đảo muốn ngã, hai tay run rẩy. So với lúc ở trên thuyền, sợ rằng đã già hơn mấy chục tuổi.
"Tôi hận ông!"
Thiếu nữ tóc lam nhàn nhạt nói.
"Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã hận ông!"
"Ừm... nên như vậy... ta luôn hy vọng sẽ có một ngày, có thể gặp lại cô ấy, nếu phải đánh đổi bằng cái chết, ta cũng nguyện ý."
Lưu Bách Dương thư thái cười một tiếng, chậm rãi chống lên tay vịn, muốn đứng lên, nhân viên y tế một bên muốn đỡ hắn, bị hắn ngăn lại.
"Giết ta đi... nếu làm vậy có thể khiến con nguôi ngoai cơn giận... chết dưới tay con cũng là một chuyện tốt..."
Thiếu nữ tóc lam ngẩng đầu nhìn hắn, thời điểm vẫy tay, lòng bàn tay liền xuất hiện cây dao găm, cắn dao có khắc những ký tự kỳ dị. Cao Lãnh lần nữa muốn tiến lên, Tư Đồ Nhật lực đạo đè trên bả vai hắn nặng hơn một phần, khiến hắn không thể động đậy. Tư Đồ Nhật cho hắn nụ cười không rõ hàm ý, chỉ biết hắn nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
- ---
"KHÔNG!!!!!!!!!"
Người trong lòng mềm nhũn ngã vào lòng Cảnh Tình, chỉ là gương mặt nhìn cô mỉm cười, hai mắt từ từ nhắm lại. Cảnh Tình dùng sức ôm chặt lấy cô ấy.
"Tiểu đà điểu, em sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì..."
Màu đỏ nơi ngực càng trở nên yêu dị, nhiễm đỏ bộ lễ phục của Tư Minh Vi. Cảnh Tình một tay đè lên miệng vết thương, không ngừng truyền vào linh lực.
"Cục cưng... tại sao em ngốc vậy... chị là yêu quái, chị sẽ không bị thương, sẽ không chết... Tiểu đà điểu, tỉnh lại đi em..."
Cảnh Tình một tay nâng đầu cô lên, trán chạm trán, nước mắt rơi xuống không ngừng, đây là lần đầu tiên cô khóc tê tâm phế liệt như vậy, vì một người mà rơi lệ.
"Nói chuyện với chị đi, có được không!"
Nhưng bất luận có kêu gào thế nào, Tư Minh Vi vẫn giống một người đã ngủ say.
"Tôi không phải cố ý! Tôi làm sao biết cô ta sẽ đỡ đạn cho cô!"
Tập Chính Đông hoảng loạn, ném khẩu súng khói vẫn còn bốc ra từ miệng súng xuống đất. Trong khẩu súng là đạn đặc chế, đặc biệt dùng để giết yêu loại, nhưng vẫn sẽ gây sát thương đến nhân loại như đạn bình thường, đã được bắn xuyên qua ngực Tư Minh Vi.
Tình cảnh hỗn loạn hoang tàn, Charles mắt thấy Tư Minh Vi bị trúng đạn, vội mang theo đội y tế chạy đến. Lúc bấy giờ tất cả nhân viên có vũ trang vốn phụ trách bảo vệ hòn đảo và an toàn cho hắn đều không liên lạc được. Cuộc tấn công này cơ bản đã được sắp đặt từ trước, kẻ đó cư nhiên đi nước cờ này, gây tổn hại đến thể diện gia chủ, càng khiến hắn hổ thẹn tột cùng, cùng lúc này, cũng không biết tung tích Cherry ở đâu.
"Cút đi! Đừng động vào cô ấy!"
Cảnh Tình gầm thét với y bác sĩ, bọn họ bị dọa sợ chùn bước.
"Không được đâu... em không thể rời bỏ chị... Lang Lang không thể không có mẹ, chị cũng không thể không có em... chỉ cần em tỉnh lại... dù có không muốn chị, chị cũng đồng ý, chị sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa... cầu xin em..."
Thân thể Tư Minh Vi dần trở nên lạnh lẽo, chuyện này đại biểu cho điều gì, Cảnh Tình sao sẽ không biết. Cô truyền linh lực vào người cô ấy bao nhiêu cũng như đá ném xuống biển, cơ bản không có một chút tác dụng. Trái tim là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể, là điểm then chốt, một khi tim ngừng đập, chẳng khác nào tuyên bố bạn đã chết.
"Vi Vi."
Bóng người không ai ngờ đến bỗng xuất hiện trước cửa, đôi mắt Trần Vĩ hiện lên hắc khí bước về hướng này. Đào lão đại cùng nhóm anh em ai cũng lánh xa, không dám lại gần Trần Vĩ dù chỉ một bước.
Cảnh Tình nhạy bén cảm nhận nguồn khí cường đại không giống loài người, đang từ từ hướng lại gần, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vĩ, cô rất lấy làm kinh hãi, sao có thể?
Một nhân loại sao có thể có loại khí tức này?
"Trả Vi Vi lại cho tôi."
Trần Vĩ đưa tay muốn ôm Tư Minh Vi từ ngực Cảnh Tình, Cảnh Tình bế Tư Minh Vi né tránh, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Trần Vĩ, cảnh giác nhìn hắn.
"Trả lại cho tôi, Vi Vi là của tôi."
Thanh âm Trần Vĩ trầm thấp mà kềm nén, nghe không giống âm thanh của người bình thường, ngược lại giống âm điệu tử thi vừa bò ra từ cỗ quan tài hơn.
"Cô ấy không phải của cậu, cũng không thuộc về bất kỳ ai. Cút xéo cho tôi!"
Quanh thân Cảnh Tình tản mát linh lực cường đại, cô biết, cô sắp không khắc chế nổi, hơn nữa cô cũng không muốn khắc chế, cô muốn giết chết tên nhân loại kia. Vừa chạm phải ánh mắt Cảnh Tình, Tập Chính Đông liền hèn nhát lui về sau, dựa theo Cảnh Lưu căn dặn, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo đã không còn việc của hắn, còn chuyện giết Cảnh Tình, vẫn là gác lại đợi cơ hội khác, huống hồ theo lời Cảnh Lưu, thì Cảnh Tình...*
***
(*) Mình có tìm trên mạng chương này, đa số trang khúc này đều bỏ lửng như vậy. Hết chương ngộ ghê, gây tò mò thiệt. Không biết có phải bị lỗi hay là cố ý như vậy.
Lúc một thiếu nữ tóc lam thống lĩnh một đoàn chiến binh người cá chuẩn bị tấn công hòn đảo, bất ngờ, một chiếc xe mô tô phân khối lớn chặn trước đường đi bọn họ. Thân hình Tư Đồ Nhật tiêu sái, nháy mắt xuống xe, hướng thiếu nữ tóc lam phất tay.
"Cô?"
Thiếu nữ tóc lam không rõ nhìn cô gái trước mặt cả người phát ra khí chất ngự tỷ.
"Công chúa nhân ngư tôn quý, cô mang nhiều người như vậy chuẩn bị đi đâu?"
Tư Đồ Nhật nghiêng người tựa vào chiếc xe, cười vô lại.
"Xem các hạ cũng không phải loài người tầm thường, thấy chúng tôi mà mặt vẫn không đổi sắc!"
Thiếu nữ tóc lam hừ lạnh, nhưng vẫn có chút kinh ngạc đối với cô gái trước mặt, không tự chủ nhìn thêm vài lần.
"Công chúa điện hạ tôn quý, nhìn tôi vậy là đã si mê tôi sao? Đáng tiếc, tôi sớm là hoa đã có chủ. Bình thường, tôi tiếp xúc nhiều nhất chính là xác chết, cho nên trong mắt tôi, mặc kệ loài người, hay những chủng loài sinh vật khác, kết quả sau cùng chỉ có một, chính là cái chết."
Tư Đồ Nhật hướng một bên phất tay, một chiếc xe thương vụ màu xám bạc ẩn nấp nãy giờ lái ra, cửa xe mở ra, nhân viên y tế lần lượt bước xuống, cầm theo xe lăn, đặt vững vàng dưới đất, tiếp đó bọn họ đỡ một ông lão xuống xe. Đợi thiếu nữ tóc lam nhìn thấy ông lão, biểu cảm đầu tiên chính là kinh ngạc, sau đó biến thành xem thường, đầu nghiêng sang một bên.
"Nè, gặp mặt cha ruột mình, không phải nên trưng ra thái độ tốt hơn sao?"
Tư Đồ Nhật nhìn về hướng thiếu nữ cười nói.
"Các hạ đúng là thích xen vào chuyện người khác, tôi chỉ có mẹ, không có cha, huống hồ còn là nhân loại, giống loài hèn mọn bẩn thỉu. Hừ!"
Thiếu nữ tóc lam nhìn ông lão bằng ánh nhìn phỉ nhổ, không sai, người này chính là Lưu Bách Dương nghỉ ngơi ở bệnh viện nhiều ngày trước.
"Đúng là đứa con bất hiếu~ Lưu lão tiên sinh, đối với đứa con gái bất hiếu này, ông còn lời nào muốn nói không?"
Ánh mắt Tư Đồ Nhật nhìn về hướng ông lão ngồi trên xe lăn. Vẻ mặt Lưu Bách Dương rất khẩn trương, thỉnh thoảng trộm nhìn về hướng thiếu nữ tóc lam, nhưng có phần như sợ sệt lập tức cúi đầu, giờ phút này nghe Tư Đồ Nhật gọi, hai tay bất an siết chặt tay vịn hai bên xe lăn.
"Ôi dào, Lưu lão tiên sinh, ông đừng sợ, cô ta sẽ không làm vậy với ông, giọt máu đào dù sao cũng hơn ao nước lã, trên người cô ta đang chảy dòng máu của ông, nói thế nào đi nữa cũng là cha, cùng lắm không nhận mặt, sẽ không huơ đao múa kiếm đối địch~"
Tư Đồ Nhật bộ dạng như xem kịch, thản nhiên nhếch môi cười nói.
"Đủ rồi! Cút cho tôi! Lập tức mang tên loài người bẩn thỉu này cút khỏi mắt tôi, tôi còn tha cho một mạng! Bằng không, đừng trách!"
Thiếu nữ tóc lam tức giận thét lên. Cao Lãnh tiến lên đè bả vai cô lại.
"Đại tiểu thư... dù gì ông ta cũng là cha cô..."
Lời còn chưa nói hết, thiếu nữ tóc lam đã giơ tay tát hắn một cái, Cao Lãnh kinh ngạc nhìn cô, lui sang một bên.
"Vị trai đẹp đây đúng là mặt nóng thích dán mông lạnh, cứ đứng yên một bên xem cuộc vui được rồi. Thôi vậy, Lưu lão tiên sinh thấy con gái ruột nên kích động, để tôi nói thay cho."
Tư Đồ Nhật vỗ tay một cái, tới trước mặt thiếu nữ tóc lam.
"Hôm nay mục đích tôi tới đây rất đơn giản, chính là muốn mấy người dừng cuộc tấn công, ngoan ngoãn trở về hang ổ của mình!"
Tư Đồ Nhật tuy ngoài mặt tươi cười, nhưng trong giọng nói tràn đầy đe dọa.
"Cô là cái thá gì? Ra lệnh cho tôi?"
Thiếu nữ tóc lam thấy cô gái trước mặt giở bộ mặt tươi cười, rất muốn tiến lên lột da mặt cô ta, để xem còn cười nổi không.
"Haha~ tính khí lớn ghê ha. Mà thôi~ ai bảo tôi tâm địa thiện lương, thích xen vào việc người khác đây! Công chúa điện hạ, cô phải hiểu, nếu hôm nay ở đây cô động thủ với nhân loại, vậy coi như cô hoàn toàn không thể vãn hồi. Kết quả của việc vi phạm pháp luật, cô biết rõ hơn ai hết."
Tư Đồ Nhật ngày càng tiến sát, thiếu nữ tóc lam không được tự nhiên lui ra sau một bước.
"Tôi dư sức biết! Nhưng chuyện của gia tộc tôi, bao giờ đến phiên loài người các cô nhúng tay vào!"
Thiếu nữ tóc lam đứng yên, trịnh trọng nói.
"Hắc! Thân là người thừa kế gia tộc Tư Đồ một trong tứ đại gia tộc, cô cảm thấy tôi nên quản không?"
Tư Đồ Nhật nhảy tới trước, ngón tay nắm cằm thiếu nữ nâng lên, chọc cho cô nổi nóng một trận, càng nhiều hơn là thẹn thùng, người phụ nữ này rõ ràng đang bỡn cợt cô.
"Lấy bàn tay bẩn thỉu của cô ra!"
Thiếu nữ tóc lam lui ra sau mười mét, giữ khoảng cách với Tư Đồ Nhật.
"Tiểu công chúa quả nhiên tuổi còn trẻ, nhìn qua rất ngon miệng~ haha. Tiểu công chúa tuổi cô còn quá trẻ, đừng để người ta lợi dụng, để tộc nhân ngư phải rơi vào kết cục diệt tộc."
Tư Đồ Nhật chăm chú nhìn cô.
"Thì ra là người thừa kế gia tộc Tư Đồ. Đúng là thích xen vào việc người khác!"
Thiếu nữ tóc lam khinh thường nhìn cô một cái.
"Được rồi, tôi không vòng vo tam quốc nữa. Là Cảnh Lưu đã uy hiếp cô?"
Tư Đồ Nhật bộ dạng như hiểu rõ mọi chuyện.
"Nói hươu nói vượn!"
Thiếu nữ tóc lam không muốn tiếp tục dây dưa với Tư Đồ Nhật.
"Lan nhi..."
Lưu Bách Dương một mực yên lặng bỗng lên tiếng. Đầu tiên thiếu nữ tóc lam dừng bước, sau đó xoay người lại, bước nhanh tới trước mặt Lưu Bách Dương, nhìn hắn chằm chằm.
"Nghe cho kỹ đây! Tôi không phải con gái ông! Ông lão."
Thiếu nữ tóc lam hai mắt tràn đầy oán hận, đối mặt Lưu Bách Dương, nhưng chỉ một giây sau, liền rời đi.
"Trước kia khi ta với Hinh nhi đùa giỡn, đã nói nếu sau này chúng ta có con gái, sẽ đặt tên cho nó là Lưu Lan... nghĩ đến Lam Hinh một mực hận ta, sẽ không đặt cho con cái tên này đi."
Lưu Bách Dương lộ ra nụ cười khổ, bất an xoa hai tay.
"Không cho phép ông nhắc đến tên mẹ tôi!"
Thiếu nữ tóc lam kích động tiến lên, hai tay bấu chặt áo ông lão, hung hăng trừng hắn. Cao Lãnh tiến lên, bị Tư Đồ Nhật chặn lại.
"Ông không xứng! Biết chưa? Ông không xứng!"
Thiếu nữ tóc lam nói xong lập tức buông tay, sửa lại quần áo, cũng không thèm cho hắn cái liếc nhìn.
"Haha... con nói đúng... ta không xứng đáng... là lỗi của ta... ta không xứng với Hinh nhi, bà ấy xinh đẹp là thế..."
Hai gò má Lưu Bách Dương hõm xuống, da nhăn nheo, là người gần đất xa trời, lảo đảo muốn ngã, hai tay run rẩy. So với lúc ở trên thuyền, sợ rằng đã già hơn mấy chục tuổi.
"Tôi hận ông!"
Thiếu nữ tóc lam nhàn nhạt nói.
"Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện, tôi đã hận ông!"
"Ừm... nên như vậy... ta luôn hy vọng sẽ có một ngày, có thể gặp lại cô ấy, nếu phải đánh đổi bằng cái chết, ta cũng nguyện ý."
Lưu Bách Dương thư thái cười một tiếng, chậm rãi chống lên tay vịn, muốn đứng lên, nhân viên y tế một bên muốn đỡ hắn, bị hắn ngăn lại.
"Giết ta đi... nếu làm vậy có thể khiến con nguôi ngoai cơn giận... chết dưới tay con cũng là một chuyện tốt..."
Thiếu nữ tóc lam ngẩng đầu nhìn hắn, thời điểm vẫy tay, lòng bàn tay liền xuất hiện cây dao găm, cắn dao có khắc những ký tự kỳ dị. Cao Lãnh lần nữa muốn tiến lên, Tư Đồ Nhật lực đạo đè trên bả vai hắn nặng hơn một phần, khiến hắn không thể động đậy. Tư Đồ Nhật cho hắn nụ cười không rõ hàm ý, chỉ biết hắn nên yên lặng theo dõi kỳ biến.
- ---
"KHÔNG!!!!!!!!!"
Người trong lòng mềm nhũn ngã vào lòng Cảnh Tình, chỉ là gương mặt nhìn cô mỉm cười, hai mắt từ từ nhắm lại. Cảnh Tình dùng sức ôm chặt lấy cô ấy.
"Tiểu đà điểu, em sẽ không sao, sẽ không có chuyện gì..."
Màu đỏ nơi ngực càng trở nên yêu dị, nhiễm đỏ bộ lễ phục của Tư Minh Vi. Cảnh Tình một tay đè lên miệng vết thương, không ngừng truyền vào linh lực.
"Cục cưng... tại sao em ngốc vậy... chị là yêu quái, chị sẽ không bị thương, sẽ không chết... Tiểu đà điểu, tỉnh lại đi em..."
Cảnh Tình một tay nâng đầu cô lên, trán chạm trán, nước mắt rơi xuống không ngừng, đây là lần đầu tiên cô khóc tê tâm phế liệt như vậy, vì một người mà rơi lệ.
"Nói chuyện với chị đi, có được không!"
Nhưng bất luận có kêu gào thế nào, Tư Minh Vi vẫn giống một người đã ngủ say.
"Tôi không phải cố ý! Tôi làm sao biết cô ta sẽ đỡ đạn cho cô!"
Tập Chính Đông hoảng loạn, ném khẩu súng khói vẫn còn bốc ra từ miệng súng xuống đất. Trong khẩu súng là đạn đặc chế, đặc biệt dùng để giết yêu loại, nhưng vẫn sẽ gây sát thương đến nhân loại như đạn bình thường, đã được bắn xuyên qua ngực Tư Minh Vi.
Tình cảnh hỗn loạn hoang tàn, Charles mắt thấy Tư Minh Vi bị trúng đạn, vội mang theo đội y tế chạy đến. Lúc bấy giờ tất cả nhân viên có vũ trang vốn phụ trách bảo vệ hòn đảo và an toàn cho hắn đều không liên lạc được. Cuộc tấn công này cơ bản đã được sắp đặt từ trước, kẻ đó cư nhiên đi nước cờ này, gây tổn hại đến thể diện gia chủ, càng khiến hắn hổ thẹn tột cùng, cùng lúc này, cũng không biết tung tích Cherry ở đâu.
"Cút đi! Đừng động vào cô ấy!"
Cảnh Tình gầm thét với y bác sĩ, bọn họ bị dọa sợ chùn bước.
"Không được đâu... em không thể rời bỏ chị... Lang Lang không thể không có mẹ, chị cũng không thể không có em... chỉ cần em tỉnh lại... dù có không muốn chị, chị cũng đồng ý, chị sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa... cầu xin em..."
Thân thể Tư Minh Vi dần trở nên lạnh lẽo, chuyện này đại biểu cho điều gì, Cảnh Tình sao sẽ không biết. Cô truyền linh lực vào người cô ấy bao nhiêu cũng như đá ném xuống biển, cơ bản không có một chút tác dụng. Trái tim là bộ phận quan trọng nhất của cơ thể, là điểm then chốt, một khi tim ngừng đập, chẳng khác nào tuyên bố bạn đã chết.
"Vi Vi."
Bóng người không ai ngờ đến bỗng xuất hiện trước cửa, đôi mắt Trần Vĩ hiện lên hắc khí bước về hướng này. Đào lão đại cùng nhóm anh em ai cũng lánh xa, không dám lại gần Trần Vĩ dù chỉ một bước.
Cảnh Tình nhạy bén cảm nhận nguồn khí cường đại không giống loài người, đang từ từ hướng lại gần, khi cô ngẩng đầu nhìn thấy Trần Vĩ, cô rất lấy làm kinh hãi, sao có thể?
Một nhân loại sao có thể có loại khí tức này?
"Trả Vi Vi lại cho tôi."
Trần Vĩ đưa tay muốn ôm Tư Minh Vi từ ngực Cảnh Tình, Cảnh Tình bế Tư Minh Vi né tránh, vẫn duy trì khoảng cách nhất định với Trần Vĩ, cảnh giác nhìn hắn.
"Trả lại cho tôi, Vi Vi là của tôi."
Thanh âm Trần Vĩ trầm thấp mà kềm nén, nghe không giống âm thanh của người bình thường, ngược lại giống âm điệu tử thi vừa bò ra từ cỗ quan tài hơn.
"Cô ấy không phải của cậu, cũng không thuộc về bất kỳ ai. Cút xéo cho tôi!"
Quanh thân Cảnh Tình tản mát linh lực cường đại, cô biết, cô sắp không khắc chế nổi, hơn nữa cô cũng không muốn khắc chế, cô muốn giết chết tên nhân loại kia. Vừa chạm phải ánh mắt Cảnh Tình, Tập Chính Đông liền hèn nhát lui về sau, dựa theo Cảnh Lưu căn dặn, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ, tiếp theo đã không còn việc của hắn, còn chuyện giết Cảnh Tình, vẫn là gác lại đợi cơ hội khác, huống hồ theo lời Cảnh Lưu, thì Cảnh Tình...*
***
(*) Mình có tìm trên mạng chương này, đa số trang khúc này đều bỏ lửng như vậy. Hết chương ngộ ghê, gây tò mò thiệt. Không biết có phải bị lỗi hay là cố ý như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook