Lang Hoặc
-
53: Cuối Cùng Cũng Về Nhà
Sau khi làm xong chuyện giữa người yêu nên làm với nhau, thông thường một phía là công và một phía là thụ, thì công phải quấn quít lấy thụ, hơn nữa phải mềm nhẹ an ủi.
Ví dụ như "nơi đó còn đau không?" "tối qua thoải mái không?" "ta làm có ổn không" sau đó phải kèm theo những hành động thực tế, tận lực để bên thụ cảm thấy được quan tâm săn sóc.
Có điều, Shura vương cao cao tại thượng với Cảnh thống lĩnh bình thường uy phong lẫm lẫm mà nói, dường như dù là loại nào cũng đều không hưởng thụ~
Bởi vì giờ phút này Shura vương đang nháo đòi "cách ly".
"Chị! Cút xa ra! Cách xa em một mét, giữ khoảng cách!"
Làm mặt lạnh hù dọa.
"Bà xã đại nhân, ngài đây là đang làm gì? Muốn người ta đi đâu ah? Một mét có hơi quá xa? Xa thế này phải không?"
Con sói nào đó mặt dày vô sỉ càng dựa vào gần hơn.
Lúc này Shura vương đại nhân đang định mặc quần áo, nhưng lúc phát hiện đôi sắc nhãn lóe sáng, đương nhiên vừa xấu hổ cũng vừa tức giận.
Đôi mắt lõa lồ không chút che đậy, lại khiến cô nhớ lại tối qua cùng sáng nay.
Nào có ai lại vậy, một đầu sói thối quỷ đói đầu thai! Bị cô ấy làm cho kiệt sức.
Shura vương dù có cơn giận cũng không bộc phát nổi, ảo não muốn phát tiết nhưng không phát tiết được với ai kia.
"Bà xã đại nhân, ngài thấy lạnh không? Để chị sưởi ấm cho!"
Con sói nào đó hào phóng không có ý định cho cô mặc đồ, tứ chi liền định bâu lấy Shura vương.
"Cút ngay! Cả chị nữa, mau mặc đồ vào cho em! Lỡ có ai tới thì sao!!"
"Bà xã đại nhân! Bằng không chúng ta cùng mặc đồ hen!"
Con sói nào đó giống như động vật thân mềm vậy, hận không thể bâu lấy toàn bộ người Shura vương.
Ừm ừm, Hỏa nhi của cô xinh đẹp, có nhìn thế nào cũng chẳng thấy đủ! Nhìn da thịt thủy nộn non nớt kia mà xem, đường cong lồi lõm thích thú, rồi cái mông! A a a, càng nhìn, càng thấy máu trong người lại sôi sục.
Sói nào đó quả thật lại muốn xông tới ăn thêm một lần a, bây giờ mới phát hiện thì ra bản thân lại mê đắm sắc đẹp như vậy!
Bị ánh mắt kia trừng đến thấy không được tự nhiên, cũng nhạy cảm phát giác người trước mặt lại muốn thú tính đại phát.
Shura vương dẫn đầu tạo nên ngọn lửa quanh thân, vạch ra khoảng cách với con sói nào đó.
"Em cảnh cáo chị! Không được lại động vào em! Bằng không em cho chị trở thành con sói đầu tiên trong lịch sử Lang tộc không có da đấy!"
Âm thanh hơi tức giận vang lên.
Sói nào đó thất vọng.
"Bà xã đại nhân! Nếu em muốn thiêu, liền thiêu đi! Có em làm bộ da và lông cho chị, là đủ rồi!"
Đối mặt trước động vật sói mặt dày vô sỉ, Shura vương dị thường quẫn bách, nhưng đáy lòng lại thấy vui vẻ.
Cảnh Diệt là triệt để chỉ thuộc về mình Shura vương cô mà thôi.
"Em lệnh cho chị mặc quần áo vào, sau đó đi mua đồ ăn cho em, em đói bụng!"
Thanh âm Shura vương tuy vẫn còn giận, nhưng sớm đã không còn khí thế như trước, cô chỉ muốn nhanh chút đuổi đầu sói háo sắc trước mặt này đi!
"Bà xã đại nhân! Nếu em đói, liền ăn vi phu nhé~"
Cảnh Diệt đại nghĩa lẫm lẫm giang hai cánh tay, hướng Shura vương tiến tới.
"Ngừng! Gần thêm một bước! Em lập tức không để ý tới chị! Còn nữa, ai đáp ứng gả cho chị chứ!"
Shura vương xoay mặt, không lại nhìn bản mặt người nọ, Cảnh Diệt có vẻ đẹp không phân cao thấp với cô, cô sao có thể không động tâm.
"Bà xã đại nhân! Em chơi xấu, rõ ràng đã ăn người ta sạch sẽ không chừa mẫu xương, với lại, đứa nhỏ sao có thể không có ba!"
Cảnh Diệt như thấy chuyện lạ nói.
"Rõ ràng chị mới là...!lại còn...!các loại...!đứa nhỏ gì vậy! Sói mắc dịch, chị đã làm chuyện xấu gì hả!"
Shura vương bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt khẩn trương nhìn về hướng Cảnh Diệt.
Theo bản năng sờ lên bụng, sói thối mắc dịch, lẽ nào đã!! Shura vương nghĩ vậy, nóng lòng nhìn Cảnh Diệt chứng thực.
"Chính là như vậy! Đều đã là người của chị, sinh bảo bảo cho chị là tự nhiên đi!"
Ánh mắt Cảnh Diệt vô tội nhìn Shura vương, ý nói lẽ nào em không nguyện ý sinh cho chị sao?
"Đồ.....!khốn.....!kiếp.....!"
Cả người Shura vương run rẩy biến mất trước mặt Cảnh Diệt.
"A! Hỏa nhi!"
Cảnh Diệt trễ một nước, nơi nào còn thấy bóng dáng Hỏa nhi.
Haiz.....!quả nhiên đã quá gấp gáp ư...!sớm biết trễ chút mới nói với cô ấy.....!
"Hì...."
Lang Lang nằm trong ngực Cơ Nhị, đưa ngón tay, huơ huơ về hướng Hoa Linh.
Cơ Nhị không hiểu, tiểu tử muốn làm gì.
"Lang Lang?"
Cơ Nhị cất tiếng gọi, dù cô biết bảo bảo còn nhỏ, cơ bản không nghe hiểu.
"Nha...!nha....."
Bàn tay nhỏ xíu của Lang Lang không hề có ý buông xuống, cố chấp chỉ về hướng Hoa Linh.
Là muốn qua chỗ cái cô kia?
Hoa Linh tiện tay cầm cuốn tạp chí không chú ý tới cử động Lang Lang.
Cơ Nhị bồng Lang Lang tới trước người Hoa Linh, Lang Lang cố gắng di động thân người bé nhỏ, muốn nghiêng về trước.
Cơ Nhị hơi cúi thấp người, bế bé con gần Hoa Linh hơn.
Hoa Linh ngẩng đầu trong nháy mắt, "bốp", tiểu móng vuốt của Lang Lang không lệch vỗ lên gò má cô.
"Ối..."
Yên lặng, Cơ Nhị cũng sững sốt, Hoa Linh muôn phần không ngờ nhãi con này sẽ làm như vậy.
"Bốp" lại một tiếng, xem ra nếu không có ai ngăn lại, Lang Lang lại chuẩn bị tiếp tục công việc trên tay mình.
Cơ Nhị vội vàng bồng bé con cách ra xa, rất sợ Hoa Linh sẽ lập tức ném Lang Lang đi.
Hoa Linh từng bước tiền về phía hai người.
Cơ Nhị lui ra sau một bước.
"Haha...!Thư ký Hoa...!nó đại khái tưởng cô là quả bóng thôi mà..."
Ý thức được mình vừa nói gì.
"A...!không phải...!trẻ con tuyệt đối không phải cố ý..."
Chối bỏ trách nhiệm hộ Lang Lang.
"Là cô!"
Âm thanh quen thuộc truyền tới, Hoa Linh ngừng lại, từ từ xoay người.
Tiếng "tưng" sợi dây có tên là "lý trí" không khống chế được đứt đoạn.
Tư Minh Vi được Cảnh Tình bồng trong ngực, mắc cỡ vùi đầu vào đấy.
Từ khi xuống trực thăng, Cảnh Tình vẫn luôn ôm cô như vậy một đường tiến vào nhà, Tình làm cho cô rất mắc cỡ.
"Cô muốn làm gì!"
Cảnh Tình nhạy cảm nhìn thấy trên người Hoa Linh tản ra lệ khí!
Cơ Nhị thấy có cứu tinh tới, lập tức ôm Lang Lang chạy về bên cạnh cô.
"Cảnh tổng, chị đã về rồi!"
Hoa Linh cúi đầu, cầm túi xách lên, muốn vụt chạy ra khỏi nhà.
"Cô hẳn nên giải thích rõ ràng, vừa rồi cô định làm gì với con gái tôi!"
Cảnh Tình lên tiếng quát cô ngừng lại.
Tư Minh Vi cũng bị âm thanh của Tình dọa sợ, ngẩng đầu lên.
Lặng lẽ kéo áo Cảnh Tình, cô cảm thấy Cảnh Tình đang nổi giận, cô không hiểu xảy ra chuyện gì.
"Cảnh tổng, chị đừng quá lo, tôi thì có thể làm gì cô con gái được nuông chiều quá đáng của chị đây!"
Hoa Linh lại phì cười, tiếng cười nghe vào bất kỳ một ai cũng sẽ thấy sợ hãi.
"Cô tốt nhất nên biết rõ vị trí của mình!"
Có những lời vào những lúc nào nên nói hay là không nên nói, Cảnh Tình cũng hơi không đành lòng, bởi Hoa Linh đi theo cô cũng đã mấy năm, cô không phải không biết điểm ấy.
Chỉ là cô ấy cuối cùng vẫn vượt qua giới hạn, hôm nay diễn tiến tới mức muốn tổn thương người quan trọng của cô! Loại chuyện này cô quyết không cho phép phát sinh!
"Haha, Cảnh tổng, chị quả thật quá chỉ biết nghĩ đến bản thân chị rồi!"
Bóng lưng quyết tuyệt, thê lương rời đi.
Quay đầu lại, Cảnh Tình lại lộ ra ánh mắt ôn nhu, nhìn Tư Minh Vi.
"Em có mệt không? Chị bế em vào nghỉ ngơi."
Tư Minh Vi lắc đầu, khẩn cấp nhìn về hướng Lang Lang.
"Mẹ...!mẹ......!bế..."
Lang Lang thấy mẹ, vội vàng kêu lên, giãy giụa bất an trong lòng Cơ Nhị.
Cảnh Tình thả Tư Minh Vi xuống, Tư Minh Vi cẩn thận nhận lấy Lang Lang, nhìn bé con tỉ mỉ từ trên xuống dưới!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook