Lang Hoặc
37: Khôi Phục Linh Lực


"Bà nương thối, đàng hoàng một chút!"
Cảnh Tình bị Đào lão nhị đẩy, hai tay cô vẫn giữ trạng thái bị trói chặt.

"Viêm Địch đang ở đâu? Cô biết chứ?"
Đào lão đại hỏi.

"Đừng động vào tôi! Tôi tự biết đi!"
Cảnh Tình vạch ra khoảng cách với hai anh em họ.

Tính toán nên làm thế nào để giữa đường bỏ rơi hai anh em họ, đáng chết, không có một chút sức lực nào!
Sau khi rời cửa, mới thấy một hành lang thật dài, mỗi bên là hàng cửa song sắt, bên trên còn có một cửa sổ nhỏ.

Bỗng nhiên nghĩ ra kế sách.

"Các cậu biết lối ra ở đâu chứ?"
"Sao hả, muốn bỏ trốn à?"
Đào lão đại nhướng mi nhìn về phía cô.

"Để phòng ngừa chuyện lỡ như, trước hết chúng ta phải chắc chắn lối ra nằm ở đâu, lỡ đàm phán thất bại, cũng có thể nhanh chóng rời khỏi."
Cảnh Tình nghiêm mặt nói.

Đào lão đại sờ cằm.

"Cấu tạo lối đi nơi này có dạng đường ống, không giống với những lối đi thông thường, nhưng cửa ra chỉ có một!"
"Chuyện này cô yên tâm, làm sao thoát thân được, không cần cô nhọc lòng!"
Tập Chính Đông dọc trên đường đi cả người cảm thấy không đúng, liên quan việc tiểu thư Âu Dương triệu kiến hắn.

Bởi vì hắn nghe tiểu thư Âu Dương gần đây cũng không có mặt ở tập đoàn Vô Song, đã lâu không xuất hiện, sao lại gấp gáp triệu kiến hắn như vậy.

Vỗ đầu một cái, đột nhiên nghĩ ra.


"Hỏng bét rồi!"
Lẽ nào hắn bị lừa, vội vàng xoay người chạy ngược về lại.

Quả như hắn đã nghĩ, trên nền đất chỉ còn lại hai cỗ thi thể của đội viên, cửa phòng cũng bị mở toang, Cảnh Tình sớm không thấy bóng dáng.

Hắn hối hận không thôi, lại tràn ngập tức giận, lại là yêu! Là yêu loại đã sát hại hai thuộc hạ của hắn!
Lập tức áp điện thoại vô tuyến nhỏ bên tai.

"Các bộ phận chú ý, có yêu loại bỏ trốn, hãy khỏi động hệ thống báo động!"
"Các bộ phận chú ý, có yêu loại cấp cao thuộc hạng nguy hiểm đã bỏ trốn!"
Từ bốn phương tám hướng trong hành lang truyền tới, đèn báo động trên vách tường hành lang cũng sáng lên.

Ba người dừng bước, nhất thời cảm thấy không ổn.

"Mẹ nó, loài người đáng chết!"
Cảnh Tình lập tức nói.

"Tôi đoán là Viêm Địch đã được thả ra!"
"Cái gì?"
Đào lão đại nuốt nước miếng, chuyện này là thật? Cảnh Lưu khá lắm, lôi lão tử ra làm kẻ chết, lão tử sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ông.

Cảnh Tình thấy bọn họ đã hoàn toàn tin lời cô.

"Các cậu trước cởi trói cho tôi, như vậy cũng dễ dàng tiếp ứng cho nhau hơn!"
Đào lão đại ngẩng đầu nhìn về lão nhị, lão nhị không tình nguyện cởi trói cho Cảnh Tình.

Cảnh Tình hoạt động hai tay.

"Mau dẫn chúng ta tới lối ra, bây giờ bỏ trốn vẫn còn kịp!"
Trên hành lang, đội viên biệt đội R vội vàng chạy về hướng một căn phòng, đó là kho vũ khí, trang bị các loại thiết bị đặc thù.


Mà sâu trên lối đi, hai tên trông coi cấp bậc yêu loại S cực kỳ nguy hiểm đồng thời nhìn về hướng còi báo.

Trố mắt nhìn nhau.

"Thế này là thế nào?"
"Bây giờ vẫn chưa biết, chúng ta cũng chưa nhận được mệnh lệnh nào, trước cứ đứng đây canh giữ đi!"
"Đùa gì vậy, lỡ có yêu quái tới cứu tên trong đây, vậy chúng ta phải làm sao?"
"Không có mệnh lệnh, chúng ta tuyệt đối không thể rời đi, lỡ bị truy cứu, cậu sẽ chịu trách nhiệm?"
"Mạng sống cũng không còn, còn truy cứu cái con khỉ gì nữa?"
"Tôi mặc kệ, muốn ở lại đây, cậu cứ việc ở, tôi đi tới kho vũ khí!"
Vừa nói, tên đội viên liền chạy đi, tên đội viên còn lại thấp thỏm không yên, cuối cùng lại nhìn về hướng cửa, cắn răng, cũng rời đi.

Sâu trong bóng tối, "ngọn đèn" vàng lại sáng rỡ, càng truyền ra tiếng âm thanh va chạm mặt đất.

Ha, có đồng loại ở chỗ này à?
Cảnh Tình đi theo Đào lão đại, trong đầu giống như bị điện giật, dừng bước.

"Cứu ta ra ngoài! Tiểu bối!"
Âm thanh nặng nề khó hiểu truyền tới.

"Ông là ai?"
Trong lòng Cảnh Tình đáp lại.

"Ta là thượng cổ thần long Viêm Địch!"
"A?"
Cảnh Tình không kềm được kêu thành tiếng.

"Bà nương thối, mè nheo cái gì, còn không mau đi!"

Đào lão đại thúc giục.

"Nếu ngươi giúp ta, nhất định sẽ có được lợi ích khôn cùng!"
Thân thể Cảnh Tình lập tức không thể động đậy, chỉ có thể liên tục nghe thấy âm thanh như vọng tới từ một nơi rất xa xôi.

"A, tiểu bối, pháp lực ngươi có vẻ đang bị giam cầm?"
"Đừng vội, để ta giúp đỡ ngươi!"
Trong ánh chớp lóe lên, toàn thân Cảnh Tình giống như bị điện giật, con ngươi màu xanh lóe lên hồng quang quỷ dị, ngửa mặt lên trời há miệng kêu lên, răng nhọn lộ ra, hai tay về lại dạng vuốt, dần dần khôi phục về lại nguyên hình sói.

Đào lão đại trợn mắt há hốc mồm, nhưng trong đầu lại tỉnh táo, lúc này hiểu rõ, mặc kệ là chuyện gì xảy ra, pháp lực Cảnh Tình đang dần khôi phục lại, như vậy đối với bọn họ là bất lợi.

Hảo hán không sợ thiệt trước mắt, lần này định trước đã thất bại.

Vội vàng kéo theo lão nhị, tránh xa Cảnh Tình, một đường chạy thoát thân.

Hai chân Cảnh Tình chạm đất, không lâu lắm, lại lần nữa khôi phục về hình dạng loài người.

Linh khí bên trong cơ thể dồi dào, khiến cô hết sức sảng khoái.

"Thần long điện hạ, tôi tới cứu ông!"
Đới với Viêm Địch, việc cứu hắn ra, là phúc hay họa, Cảnh TÌnh đã không thể nghĩ nhiều, có điều nếu cứu hắn ra rồi, ít nhất việc rời khỏi nơi này không còn là vấn đề, cũng có thể tận lực tránh xung đột trực diện với loài người.

Cảnh Diệt nghe được tin tức, Âu Dương Vô Song đã lâu không tới công ty.

Ngay cả biệt đội R cũng hỏi tới rất ít, chỉ sợ cũng là nguyên nhân tại sao cho người bắt Cảnh Tình.

Có điều mượn dùng đường dây tin tức ở nhân giới của Cảnh Tình, muốn tìm được nơi cô ấy đang ở hiện tại cũng không khó.

Nếu đơn thân độc mã trước đi cứu Cảnh Tình, cũng không ổn thỏa, chỉ đành lựa chọn phương pháp trước mắt, giao thiệp với Âu Dương Vô Song mà thôi.

Xin lỗi cậu, Tình, chỉ đành để cậu ráng nhịn thêm một lúc.

Đây là tòa nhà rộng lớn ba tầng bên trong có vườn hoa, được xây dựng giữa sườn núi vùng ngoại ô.

Bình thường không có người lui tới, ngược lại hướng đi tới đây ngược hướng hoàn toàn với biệt thự Cảnh Tình.


Bên trong vườn, chỉ thấy Âu Dương Vô Song đang tưới hoa, còn bên cạnh cô ấy là một ngự tỷ tóc dài đen tuyền ngồi xe lăn, vừa nói vừa cười với cô ấy.

Cảnh Diệt liếc mắt liền thấy, lúc này tiến lên, ho khan hai tiếng.

"Âu Dương gia chủ, đã lỗ mãng làm phiền!"
Gương mặt Âu Dương Vô Song cười tươi, giống như hoa vậy.

Cùng hình tượng bình thường bên ngoài, vẻ trong trẻo giết chóc lạnh lùng hoàn toàn biến mất, ngược lại lại cảm thấy như một vầng thái dương.

Cô ngẩng đầu nhìn thấy người đến, thu hồi nụ cười.

"Cảnh thống lĩnh, chưa có được sự cho phép đã tới nhân giới sợ rằng không được ổn thỏa!"
Ngự tỷ ngồi xe lăn kéo áo cô, ẩn ẩn cười, ôn nhu nói.

"Có khách đến, tôi đi châm trà."
Không cho Âu Dương Vô Song cơ hội, trực tiếp đẩy xe lăn đi vào trong nhà.

Ánh mắt Âu Dương Vô Song không rời khỏi một mực nhìn theo bóng người cô gái, sâu bên trong bao hàm vô hạn quan tâm cùng không đành.

"Được rồi, Âu Dương gia chủ, đừng khó ở như vậy, tôi cũng không có ý đến quấy rầy cuộc sống cá nhân tươi đẹp của cô, có điều thuộc hạ của cô đã gây ra chút tai họa."
Cảnh Diệt lên tiếng ngắt ngang ánh mắt của cô.

Âu Dương Vô Song nghiêng đầu nhìn ánh mắt không hiểu.

"Chuyện tương đối khẩn cấp, tôi liền vào thẳng vấn đề, thuộc hạ cô đã bắt nữ vương Lang tộc chúng tôi, giải thích làm sao?"
"Cảnh Tình bị bắt?"
Giọng điệu Âu Dương Vô Song giống như thường ngày vậy không nghe ra bất kỳ tâm trạng.

Cảnh Diệt kể liên tục về chuyện đã xảy ra.

Chân mày Âu Dương Vô Song càng nhíu chặt.

"Đám ngu xuẩn này, xem ra tôi phải cân nhắc thay đổi lại máu cho biệt đội R!".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương