Lang Hậu Truyền Kì
15: Phiên Ngoại Chi Nhất Kiến Chung Tình 2


Thời gian Mộ Tước dành để dõi theo A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn càng ngày càng nhiều, đến mức nàng còn tranh việc với đám nữ nô cắt cỏ tỉa hoa để có cơ hội nhìn bóng lưng của điện hạ.
Thấm thoát đã trôi qua một tháng kể từ ngày Mộ Tước lần đầu tiên gặp A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, ngày đêm ôm tương tư giấu kín trong lòng không dám nói với bất kỳ ai.

Hôm nay Tào vương phủ lại đặc biệt muốn tổ chức gia yến, Mộ Tước cố tình nhận giặt thêm rất nhiều y phục chỉ để có cơ hội vào đại điện rót rượu cho ý trung nhân.

Lúc đến lượt nàng tiến lên rót rượu thì A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đã ngà ngà say, mệt mỏi tựa lưng vào trong tường, hai hàm răng bén nhọn cọ sát vào nhau vang lên tiếng kẽo kẹt.
Bàn tay rót rượu khựng lại, Mộ Tước đưa mắt nhìn nàng một lúc rồi lén đem nửa chén rượu đổ đi, tiện tay đổi bình rượu thành bình trà nóng rót vào chén.

Đối phương hoàn toàn không phát hiện ra, Mộ Tước âm thầm thở dài một tiếng, nhanh nhẹn rời đi châm rượu cho những bàn khác.
Trở về cũng đã gần giờ tuất, Mộ Tước bị một đám nữ nô kéo đến hồ nước dùng để giặt y phục của chủ tử, cao giọng quát tháo với nàng.
“Ngươi nói gì đều nhớ chứ? Mau giặt đi, không giặt xong thì đừng hòng ngủ!”
“Hảo, các tỷ tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ giặt sạch sẽ.”
Đám nữ nô hừ hừ hai tiếng rồi lần lượt xoay người trở về phòng của mình.
Mộ Tước đưa mắt nhìn mớ quần áo bẩn chất thành núi trước mặt nhìn không được thở dài, cũng may nàng đã cho Mộ Hoan ngủ trước nếu không chẳng biết nha đầu phải đợi đến bao giờ.
Ngồi sát xuống mép hồ, cẩn thận đem kiện y phục nhúng vào trong nước lạnh, cả hai bàn tay nhịn không được mà kịch liệt run rẩy.

Bất quá Mộ Tước hoàn toàn chẳng than oán nửa lời, đem y phục vò sạch bằng tay vì nếu dùng bàn chà sẽ dễ làm hỏng y phục của chủ tử.
Chẳng biết giặt đến bao lâu, trời đêm càng lúc càng tối còn ánh trăng thì cô độc treo mình giữa đêm đen cô tịch.
Sau khi yến tiệc kết thúc, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thấy trong người không được khỏe nên muốn đi dạo một lúc rồi về phòng, tất cả là do đám đệ muội ra sức chuốc rượu nàng.

Gió lạnh kéo lại được vài tia thanh tỉnh, bất quá A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vẫn nhớ mình đã uống phải một chén trà.

Rõ ràng suốt buổi yến chỉ có nữ nô dâng rượu, ngay cả một chén nước lã cũng không có làm sao chén của nàng lại là trà? Một buổi yến như vậy có ít nhất năm bảy nữ nô luân phiên nhau đi dâng rượu, muốn biết ai tráo rượu thành trà cũng không dễ dàng gì.
Một đường đi thẳng đến hậu viện, nơi ở của nữ nô.

A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cảm thấy đến lúc trở về rồi, dù sao nơi này cũng không thích hợp để ở lâu.


Đúng lúc đó lại nghe thấy tiếng nước rì rào, dường như là từ phía hồ nước phát ra.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn hiếu kỳ đi xem thử là ai nửa đêm canh ba còn ra hồ, trong lòng suy đoán bảy phần là có gián điệp trà trộn vào trong này.

Bất quá gián điệp đâu không thấy chỉ thấy một nữ nô tuổi trạc mười bốn mười lăm đang ngồi sát mép hồ giặt y phục.
Cơ thể nhỏ thó giấu trong lớp bố y vừa cũ vừa bẩn, hai tay áo vá đủ nơi xắn lên đến khuỷu tay để lộ cánh tay xương xẩu trắng nhợt.

Đôi tay nhỏ gầy xơ xác đỏ bừng bừng vì cái lạnh của hồ nước nhưng vẫn thoăn thoắt đem từng kiện từng kiện y phục giặt sạch sẽ.

Bóng lưng phủ ánh trăng bạc, linh lung tinh xảo.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn tựa như quỷ mê tâm khiếu, chủ động bước đến hỏi: “Ngươi là ai?”
Mộ Tước giật mình quay lại nhìn thử là ai gọi nàng, bất quá vừa nhìn thấy A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn liền luống cuống chẳng biết phải làm sao.

Ban đầu định đặt lại y phục vào thùng gỗ sạch nhưng bất cẩn đặt hụt khiến toàn bộ cơ thể theo quán tính ngã xuống dưới hồ nước lạnh như băng.
“A!”
Căn bản Mộ Tước không có biết bơi lại gặp ngay hồ nước lạnh như thế chỉ biết ngụp lặn xuống theo nhịp đẩy của sóng, hai tay quơ quào trên không khí tìm phao cứu sinh cho mình.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn sao có thể thấy chết không cứu, không chút nghĩ ngợi đã lao xuống hồ, dùng răng cắn chặt cổ áo Mộ Tước đem nàng lôi vào trong bờ.
Còn tưởng lần thật sự đi đến Quỷ Môn Quan rồi, may thay Mộ Tước nàng phúc lớn mạng lớn chưa thể chết được.

Cả người co rúm đổ sụp xuống mặt đất dơ bẩn, nước hồ vào ban đêm cực kỳ lạnh, bây giờ cả người đều ướt sũng sớm muộn gì cũng sẽ nhiễm phong hàn.
“Có sao không?”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dùng sức xốc người Mộ Tước lên, phát hiện đối phương mặt mũi đều đã đỏ bừng, hai hàm răng cắn chặt cố gắng chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt.

Trong lòng lập tức nổi lên tia không nỡ, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nghĩ ngợi hồi lâu mới đem Mộ Tước xốc lên trên lưng, một đường cõng nàng về phòng mình.
“Điện hạ...!ngài muốn đưa nô tỳ đi đâu vậy?” Mộ Tước chống đỡ cái lạnh đang bủa vây, run run co rúm người thành một đoàn: “Nô tỳ có thể tự đi được, ngài không cần…”
“Ngồi yên đi.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dùng tốc độ nhanh nhất trở về phòng: “Là do ta khiến ngươi giật mình ngã xuống hồ, nếu ngươi nhiễm bệnh ta sẽ rất áy náy.”

Mộ Tước không có hơi sức để trả lời, mệt mỏi gục xuống lớp lông mao ấm áp của đối phương, hơi thở nhẹ bẫng lúc có lúc không.

Lúc này Mộ Tước trộm nghĩ, nếu bây giờ có thể an ổn ở trong vòng tay của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn mà chết đi cũng đủ mãn nguyện.
Đường đi không xa nhưng phải quẹo qua nhiều khúc quanh khác nhau, mãi mới dừng được trước đại môn phòng của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.

Dùng chi trước đẩy mạnh cánh cửa vào trong, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thoáng liếc nhìn người đang gục ở trên lưng nàng, lồng ngực nổi lên một tia hoài nghi.

Tại sao nàng lại không thấy bẩn khi chạm vào Mộ Tước? Nữ nhân này có điểm gì đặc biệt hay do chính nàng trước sự thiên chân vô hại của nàng mà buông bỏ phòng bị?
Nữ nhân này nhỏ bé như một con mèo nhỏ, ngay cả giơ móng vuốt cũng không biết đã đủ khiến A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn không nỡ xuống tay với nàng.

Loại tính cách này thật sự hiếm có ở Tào vương phủ đầy những toan tính lọc lừa.

Chính vì trưởng thành trong môi trường như thế mà A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn luôn xem những người xung quanh ‘bẩn’, nhưng khi gặp Mộ Tước tản mát một luồng khí tức vô hại lập tức chủ động tiếp cận.
Ở cạnh một người thiên chân không toan tính vẫn tốt hơn ở cạnh một đám mẫu lang giả nhân giả nghĩa chỉ biết theo sau nịnh bợ.
Trong phòng A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đặt rất nhiều kệ sách, nàng vốn không thích xây thư phòng riêng nên đã dồn hết vào trong phòng ngủ để những lúc rảnh rỗi có thể lấy sách để xem ngay.
Giường ngủ đặt ở góc trái, rèm hoa mềm nhẹ buông rũ.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn khụy xuống hai chi sau để Mộ Tước có thể leo xuống, ôn giọng nói: “Ngươi cả người đều ướt sũng mau vào ngâm mình đi, bên trong có nước nóng.”
Ban nãy lúc yến tàn A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn có sai người mang nước nóng cho nàng tắm rửa, bất quá nàng cũng chưa gấp dùng nên Mộ Tước đặc biệt có cơ hội hưởng dụng.
“Cái này…” Mộ Tước biết rõ bản thân là omega lại không biết xấu hổ vào phòng của một alpha ngâm mình tắm rửa, chuyện này đồn ra ngoài nàng biết nhìn mặt ai đây?
Liếc mắt một cái đã nhận ra Mộ Tước nghĩ gì, A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nói tiếp: “Ngươi yên tâm, nếu có chuyện phát sinh ta sẽ thay ngươi đính chính, việc của ngươi là ngâm mình thay đồ kẻo nhiễm phong hàn.”
“Tạ điện hạ ân sủng.”
Mộ Tước chậm rì rì đi ra sau bức bình phong, trộm dùng khóe mắt liếc nhìn điện hạ, không biết nghĩ đến cái gì mà mặt nhỏ đã đỏ bừng bừng như phát sốt.
Bên trong quả nhiên đã được nữ nô chuẩn bị nước nóng, thậm chí vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút.

Mộ Tước thò tay vào dục bồn kiểm trà nhiệt độ, cảm thấy vừa đủ mới chậm rãi cởi xuống xiêm y.


Bất quá cởi được một nửa thì phát hiện nàng không có y phục mới để thay, mà y phục cũ lại ướt đến thê thảm.
Đúng lúc đó phía sau bình phong lại vang lên tiếng nói của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn: “Mấy hôm trước ta được tặng một ít y phục của nữ nhân loài người, vốn định đem cho ai có thị thiếp là omega loài người nhưng lại chưa có cơ hội, thôi thì cái này ngươi lấy mặc tạm đi.”
“T-Tạ điện hạ…”
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn dùng chi trước đẩy đẩy đến khe hở bình phong, sau mới xấu hổ xoay người bỏ đi ngay.

Dù bản thân có là alpha nhưng không có nghĩa nàng dễ dàng thoải mái khi có omega khác ở trong phòng, đặc biệt là nàng chưa từng tiêu ký bất kỳ omega nào.
Nhận bộ y phục từ A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, Mộ Tước ngượng ngùng suy tưởng viễn vông, lúc này có bắt nàng tử nàng cũng cam lòng a.
Bước lên bục gỗ để có thể tiến vào dục bồn ngâm mình, dục bồn cỡ lớn này đủ đến sáu người cùng ngâm vẫn còn dư, nhưng nếu để cho alpha Lang tộc thì cỡ này chỉ đủ một và dư nửa khoản nhỏ để có thể di chuyển.
Alpha Lang tộc chưa thành niên sẽ to gần gấp đôi một alpha loài người trưởng thành.

Nếu là A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn thì hiện tại kích thước đã vượt quá hai người trưởng thành, lang vỹ thậm chí còn dài gần một bộ.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chính là đại diện cho alpha Lang tộc trưởng thành, kích thước đạt mức tiêu chuẩn đẹp nhất.
Mộ Tước giấu nửa mặt dưới làn nước ấm, hai vành tai đỏ bừng bừng chẳng biết vì lạnh hay xấu hổ.

Có cô nương nào ở cạnh ý trung nhân mà không ngượng ngùng bao giờ?
Nước nóng vỗ về thân thể mệt nhọc cả ngày hôm nay, thậm chí ngay cả thời gian ăn trưa cũng chẳng có, đến chiều muộn Mộ Tước mới ăn được một nửa củ khoai lót dạ.

Hai tay vòng qua ôm đầu gối, yếu ớt tựa lưng vào thành bồn, giờ hai vai của nàng đã bắt đầu kêu gào phản kháng.
Bất quá Mộ Tước cũng biết xấu hổ, chỉ ngâm mình một chút là rời khỏi dục bồn thay bộ y phục mới mà A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đưa.

Nhận rõ là dạng y phục gì, mặt Mộ Tước liền đỏ bừng bừng lan hết cả vành tai, quả nhiên đồ được tặng chẳng có gì tốt lành.
Miễn cưỡng đem y phục mặc vào, không nhìn gương cũng biết rõ dáng vẻ của bản thân hiện tại thế nào.

Hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí đi ra ngoài, mái tóc vẫn còn ướt nhỏ thành giọt xuống sàn nhà.
Ánh trăng treo người ngoài khung cửa sổ, tia sáng nhu hòa nương theo khe hẹp phản chiếu một tầng quang vựng mê người trên sàn gỗ giáng hương tinh xảo.

Phảng phất hương hoa đào tháng ba đượm chút hơi ấm noãn dương ban mai, tựa như mật ngọt lại mềm mại dịu dàng như tiếng sáo nhà ai vang vọng.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn nghe tiếng bước chân liền quay đầu lại, biểu cảm đầu tiên chính là kinh ngạc, ngây ngốc nhìn chằm chằm dáng kiều thướt tha đang từ từ bước đến gần.


Quả nhiên đồ tặng chẳng có gì tốt lành, phát hiện mình mang cho Mộ Tước loại quần áo gì liền xấu hổ muốn đào một cái hố tự chôn cho rồi.
Y phục đồng sắc thuần bạch, áo trên và váy bên dưới rời nhau.

Đáng nói chính là kiện thượng y quá ngắn, chỉ đủ khe khuất bộ ngực đầy đặn để lộ chiếc bụng thon nhỏ đáng yêu.

Váy kia cũng không quá dài, chỉ tới gần đầu gối nhưng vạt phía sau lại kéo dài phết một khoảng đất lớn, chẳng hiểu dụng ý của việc thiết kế bộ xiêm y này là gì.
Đây chẳng phải là y phục mà omega loài người mặc khi thị tẩm sao!?
Người tặng rõ ràng muốn nàng dùng tặng cho thị thiếp, không ngờ lại đưa cho Mộ Tước để xảy ra một màn xấu hổ thế này.

Bất quá Mộ Tước mặc bộ y sam này lại rất dễ nhìn, đường cong đẹp mắt bại lộ hoàn toàn trước mắt A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, yết hầu âm thầm lên xuống theo nhịp điệu bất ổn.
“Điện hạ…” Mộ Tước bị nhìn như vậy có chút mất tự nhiên, lí nhí nói: “Trời cũng đã khuya rồi, nô tỳ không dám làm phiền ngài nghỉ ngơi, xin phép cáo lui.”
“Ách, hảo, ngươi đi đi.”
Mộ Tước thở hắt ra một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài cửa, một đợt gió lạnh từ bên ngoài xông vào thổi tung mới tóc dài xoăn nhẹ.

Cầm lòng chẳng đặng mà quay lại nhìn một cái, nào ngờ đối phương cũng đang dõi theo nàng, bốn mắt vừa vặn chạm nhau thiên ngôn vạn ngữ lại không thốt nổi một lời.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chần chờ chốc lát cũng bước lên, giọng nói mềm nhẹ dễ nghe: “Ta tiễn ngươi một đoạn.”
Thật sự trong lòng chỉ muốn tiễn một đoạn?
Mộ Tước ngại ngùng gật gật đầu, chậm rì rì nghiêng người nhường cho A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn đi trước.

Bất quá đối phương lại muốn nhìn bóng lưng nàng nên chậm chạp chưa cất bước, nàng đành phải xoay người đi trước.
Gió lạnh hiu hắt, tóc dài lay lay, một trước một sau đi trên con đường dài thênh thang.

Mộ Tước cúi đầu nắm chặt mép váy, mặt nhỏ hồng thấu một mảng kiều diễm, tưởng chừng mọi thứ diễn ra đều chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ tự nàng thêu dệt nên.
A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn lầm lũi đi theo, đôi mắt đạm kim vẫn dán chặt bóng lưng gầy nhỏ của đối phương, chẳng biết từ lúc nào trong ánh mắt đã chứa đựng tia ôn nhu điềm mật.
Đường đêm nay rất tối, trản đèn chẳng biết đã tắt từ lúc nào, đường về cũng vì vậy mà tối om chỉ có thể nương theo ánh trăng tàn.

Còn đương mải mê suy nghĩ cánh tay đột nhiên bị nắm lấy, chưa kịp hiểu chuyện gì mặt nhỏ đã âm ỉ đau buốt, tự khắc nhận ra có người vừa tát một cái đau điếng.

Mộ Tước chỉ kịp kêu thảm một tiếng, tóc bị ai đó kéo mạnh ra phía sau buộc phải ngẩng đầu lên, trong bóng tối lờ mờ thấy được thân ảnh của hai ba nữ nô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương