Lang Gia Bảng
-
Quyển 3 - Chương 47: Bày binh bố trận
Ngôn Dự Tân được Dự vương cho là người tiêu dao sung sướng nhất nhưng thực ra lúc này hắn không hề ung dung, thoải mái như những gì hắn thể hiện.
Vị quý gia công tử mặc áo gấm cưỡi tuấn mã chạy ngang dọc trong thành Kim Lăng này không lâu trước mới nhận một nhiệm vụ do phụ thân mình giao cho, một nhiệm vụ dù không có gì nguy hiểm nhưng cũng không dễ dàng hoàn thành.
Ngôn Dự Tân sớm đã phát hiện phụ thân mình Ngôn Khuyết bắt đầu can thiệp trở lại vào việc của triều đình, nhưng chính thức được nghe phụ thân hắn xác nhận thì là vào đêm Giao thừa năm nay.
Đêm hôm đó, sau khi tế tổ từ đường, hai cha con trở lại sương phòng ấm áp ngồi uống rượu bên lò sưởi, trò chuyện với nhau gần một đêm.
Chuyện phong vân của Ngôn Khuyết khi còn trẻ, Ngôn Dự Tân mới nghe Mai Trường Tô kể sơ lược một chuyện, lúc này nghe chính bản thân ông ta hồi tưởng lại quá khứ lại thấy có một cảm xúc khác hẳn.
Trong những năm tháng xưa kia của Ngôn Khuyết có hào khí ngút trời, có phóng khoáng ung dung, có chí lớn sục sôi, có thảm thương đau khổ, có rất nhiều người cần hoài niệm, có rất nhiều chuyện khó mà quên…
Mười mấy năm tinh thần sa sút, chán chường vẫn không thể thay đổi sự nhiệt tình sôi sục, ngẩng đầu uống rượu, ném chén ngâm nga, khi kể lại chuyện cũ, gương mặt vị lão hầu gia đã hao mòn anh khí này lại trở nên sáng láng, không hề thấy nét uể oải già nua.
Ngôn Dự Tân cảm thấy hắn thích một phụ thân như vậy, một phụ thân tâm tình tươi sáng, sức sống tràn trề.
"Dự Nhi!" Ngôn Khuyết vỗ vai con trai, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Vi phụ không thích đấu đá bè cánh, đó là chuyện đáng ghê tởm, sẽ nuốt mất rất nhiều thiện mĩ. Vi phụ cũng không thích Mai Trường Tô, hắn quá quỷ quyệt, quá khó đoán định, cho nên trước kia vi phụ cũng chỉ chịu đáp ứng làm một vài việc có hạn cho hắn. Nhưng lần này vi phụ quyết đinh phải dùng toàn lực giúp hắn, trả bất cứ giá nào cũng không tiếc, bởi vì quyết định này của hắn và Tĩnh vương thật sự khiến vi phụ cảm thấy chấn động. Biết rõ là bẫy, là thòng lọng, lợi và hại rõ ràng như thế nhưng vẫn phải đi cứu, tất cả chỉ vì tình nghĩa và công lý... Đã lâu lắm rồi vi phụ không gặp người nào ngu ngốc, lại gan dạ như vậy. Nếu lần này vi phụ không giúp bọn họ thì sau này đâu còn mặt mũi nào đến gặp bằng hữu cũ dưới suối vàng? Dự Nhi, con có hiểu tấm lòng của vi phụ không?"
"Con hiểu." Ngôn Dự Tân thu lại vẻ hoạt bát vui tươi thường ngày, hai mắt hắn trở nên sâu thẳm dưới ánh lửa của lò sưởi. "Cha yên tâm, con là con cháu nhà họ Ngôn, con biết rõ cái gì là trung, cái gì là hiếu. Đối với cục diện triều đình giờ đây, quan điểm của con thực ra cũng giống như cha, chỉ có điều con không hiểu cha và Tô huynh đều bằng lòng phò tá Tĩnh vương thì người này nhất định phải có chỗ hơn người.”
"Tĩnh vương từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Kỳ vương, cách đối nhân xử thế và sách lược trị quốc đều kế thừa từ Kỳ vương, về mặt này vi phụ vẫn tin tưởng hắn. Có điều tính tình hắn không giống đại ca hắn cho lắm, thêm một chút cứng đầu cứng cổ, bớt một chút tự nhiên, phóng khoáng. Con còn ít tuổi, e là không còn nhớ rõ Kỳ vương nữa... Cảnh Vũ... rất giống mẫu thân của nó…”
Đối với những cuồng nhiệt khi còn trẻ và tình cảm giữa mình với Thần phi, vừa rồi lúc kể lại chuyện xưa, giọng Ngôn Khuyết cực kì mơ hồ, nhưng Ngôn Dự Tân tâm tư thông minh cũng đã đoán được phần nào.
Lúc này hắn nhìn phụ thân mình đang trầm ngâm, cảm giác trong lòng hơi phức tạp, không nói được là cảm khái hay là buồn bã. Cảnh Vũ... Dự Tân(*) ... Hai cái tên này gần giống như một cách đảo âm, rốt cuộc là trùng hợp ngẫu nhiên hay là việc làm vô thức của người nào đó? Ngôn Dự Tân không lên tiếng thăm dò, nhưng là một đứa con mà sâu trong nội tâm vẫn hết sức để ý đến cha mình, hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu hỏi khác.
(*) Phiên âm lần lượt là JingYu và YuJin
"Cha, còn con thì sao? Con có giống mẹ con không?”
“Con...” Ngôn Khuyết quay lại nhìn con trai, trong mắt lộ ra vẻ từ ái. "Con giống cha, giống cha lúc trẻ, có điều khi con đến tuổi của cha bây giờ, cha mong rằng con đừng giống như cha."
"Cha bây giờ rất tốt mà, lòng chưa nguội, người cũng chưa già, có gì không tốt đâu?"
"Tên tiểu tử chỉ được cái khéo miệng." Ngôn Khuyết bật cười, rót đầy một ly rượu cho con trai.
"Kỳ thực chuyện trước kia con chưa quên hết, Lâm bá bá, Thần phi nương nương, còn có Kỳ vương…con đều nhớ một chút." Ngôn Dự Tân ngẩng mặt lên, hồi tưởng. "Kỳ vương rất tốt với lũ trẻ bọn con, có vấn đề gì hỏi, huynh ấy luôn giải đáp rất rõ ràng, lúc dẫn bọn con ra ngoài cưỡi ngựa, bắn cung cũng trông nom hết sức chu toàn, không giống Lâm Thù ca ca lúc nào cũng ngại phiền phức, chê bọn con chậm chạp, lại chê bọn con ngốc, hơi chút đã lôi bọn con từ trên lưng ngựa xuống ném vào trong xe cho mẹ chăm sóc, còn huynh ấy thì chạy lên phía trước... Chuyện này con vẫn nhớ rất rõ!"
Ngôn Khuyết không nhịn được bật cưòi, có điều nụ cười này nhanh chóng tan biến. "Tiểu Thù... Ôi, đáng tiếc nhất chính là nó..."
Thấy phụ thân lại bắt đầu thương cảm, Ngôn Dự Tân vội nói: "Cha, rốt cuộc Tô huynh muốn cha giúp huynh ấy thế nào? Huynh ấy đã nói chưa?"
"Cũng nói sơ qua rồi. Việc của cha chủ yếu là đến ngày đó thì dẫn Hạ Giang ra, sau khi xong xuôi thì âm thầm liên lạc với các triều thần gỡ tội cho Tĩnh vương, đều không phải việc khó khăn gì cả."
Ngôn Khuyết nói rất thoải mái nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết chuyện này cũng không dễ dàng, đặc biệt là việc thứ hai càng phải có khả năng phán đoán chuẩn xác và sức khống chế chu đáo, đúng mực, chỉ cần có một chút sai lệch thì sẽ lập tức phản tác dụng.
"Cha có nắm chắc không?"
"Chuyện là do người làm.” Một luồng ngạo khí chợt hiện lên trên mặt Ngôn Khuyết. "Cha đứng ngoài nhìn cục diện triều đình nhiều năm như vậy, khả năng phán đoán cũng còn tàm tạm."
"Con có thể giúp cha việc gì không?"
"Mai Trường Tô cũng đã nói muốn nhờ con giúp đỡ, có điều hắn bảo cha hỏi trước một tiếng, nếu con không đồng ý thì cũng không miễn cưỡng."
Ngôn Dự Tần cười khổ, nói: "Gã Tô huynh này, chuyện đã như vậy thì con làm sao có thể không đồng ý chứ. Rốt cuộc là việc gì?"
"Hắn chưa nói, cha còn phải gặp hắn lần nữa, lúc đó cha sẽ hỏi." Ngôn Khuyết nắm chặt vai con trai. "Mai Trường Tô đáp ứng sẽ không để con làm chuyện nguy hiểm, cha cũng sẽ không để con mạo hiểm."
"Cha, không sao đâu..."
"Con thấy không sao nhưng cha thì khác. Nghe lời cha, mấy năm nay cha đã để con phải tủi thân quá rồi.
Ngôn Dự Tân chưa bao giờ thấy phụ thân mình dịu dàng như vậy, sống mũi cay cay, ngẩng đầu uống một ly rượu, kìm nén cảm giác nôn nao trong lồng ngực.
Đêm hôm đó, hai cha con uống hết hơn một vò rượu mới dừng lại, cả hai đều không ngờ tửu lượng của người kia lại cao như vậy.
Say rượu ngủ một mạch đến tận lúc mặt trời lên cao, vừa tỉnh lại, hai người đã thấy một thiếu niên tuấn tú, lạnh lùng đang ngồi trước mặt nhìn bọn họ chằm chằm. Vừa thấy bọn họ mở mắt ra, hắn liền đưa một phong thư cho Ngôn Khuyết rồi lớn tiếng nói: "Đốt đi!" Nói xong lập tức biến mất.
Mặc dù còn chưa tỉnh hẳn nhưng Ngôn Khuyết vẫn đủ tỉnh táo để không đốt luôn lá thư theo lời thiếu niên mà trước hết mở ra đọc một lượt.
Chính là vì lá thư này mà ngày mùng Bốn, Ngôn Dự Tân mới thúc ngựa chạy khắp thành Kim Lăng, rêu rao chúc Tết đám bằng hữu một lượt, cuối cùng đi tới trước phủ Kỷ vương.
Hoàng thúc Kỷ vương nổi tiếng tính tình thẳng thắn, thông hiểu âm luật, rất thích rượu ngon, là bạn vong niên của Ngôn Dự Tân, vừa nhìn thấy tiểu bằng hữu này đến liền hết sức vui mừng, vội đón vào trong phủ ân cần chiêu đãi, còn gọi hết đám nhạc công và ca cơ mình mới huấn luyện lên biểu diễn.
Tuy nhiên, dù ông ta có thịnh tình tha thiết nhưng rượu mới qua ba tuần, Ngôn Dự Tân đã bắt đầu phân tâm, nhưng vì lịch sự, hắn vẫn làm bộ tập trung thưởng thức, tiếc là ánh mắt rõ ràng vẫn lơ đãng.
"Tai ngươi đã bị Diệu m phường làm hư rồi." Kỷ vương hậm hực nói. "Đương nhiên ngươi không còn muốn nghe mấy thứ nhạc nông cạn trong phủ của ta nữa."
"Vương gia đừng chỉ nói một mình ta như thế, tai ngài chẳng phải cũng bị chiều hư rồi hay sao?" Ngôn Dự Tân xua tay, cười. "Người mê tiếng đàn của Cung Vũ cô nương nhất e rằng không phải là ta?"
"Ôi!" Kỷ vương thở dài một hơi. "Tiếc cho một nơi thú vị như Diệu m phường, sao lại đi cấu kết với phường trộm cướp chứ?"
"Xí, nói vậy mà ngài cũng..." Ngôn Dự Tần buột miệng, hình như lập tức nhận ra nên vội dừng lại, nâng chén kính rượu.
Kỷ vương hiểu ngay, lại thản nhiên uống với hắn hai chén rồi sai hạ nhân lui ra, chuyển đến bên cạnh Ngôn Dự Tân, nhỏ giọng hỏi. "Ý ngươi là Diệu m phường hoàn toàn không có chuyện cấu kết với phường trộm cướp?"
"Cấu kết cái gì?" Ngôn Dự Tân nhếch miệng . “Phường trộm cướp nào? Có tên có tuổi không? Bộ Hình có ghi chép gì không? Người tố cáo là ai? Có bằng chứng nào không? Đều là chuyện giả dối hết."
"Đã là oan uổng thì vì sao người trong Diệu m phường lại phải chạy trốn hết?"
"Rất đơn giản, câu kết với trộm cướp là oan uổng, nhưng đắc tội với người khác thì là thật. Chọc vào người không chọc được, không chạy trốn thì ở lại chờ chết à?"
Kỷ vương lập tức bất bình, cả giận nói: “Dưới chân thiên tử, ai dám ngang ngược như vậy?"
Ngôn Dự Tân liếc nhìn ông ta, hạ thấp giọng, nói: "Vương gia, người hôm đó đi bắt bớ là ai, lẽ nào ngài lại không biết?”
"Chuyện này ta cũng đã nghe nói, không phải bộ Hình mà là Đại lý tự…” Nói tới đây, Kỷ vương đột nhiên hiểu ra. Đại lý tự thừa Chu Việt là nội đệ của Dự vương, xưa nay nổi tiếng háo sắc. Nếu nói hắn ỷ thế tỷ phu muốn cưỡng ép Cung Vũ thì cũng chẳng phải chuyện gì quá lạ thường.
"Bây giờ ngài rõ chưa? Cung Vũ cũng không còn cách nào khác, nàng chỉ muốn thoát được lần này để xem xem còn có cơ hội nào khác hay không."
Kỷ vương nhướng mày, đột nhiên chỉ Ngôn Dự Tân, bật cười quái dị.
"Vương gia sao thế?"
“Cung Vũ cô nương nghĩ thế nào thì người biết sao được?” Kỷ vương cười vẻ xấu xa. “Nói đi, có phải ngươi đã giấu nàng đi không?”
"Ta... ta... ta đâu có?" Ngôn Dự Tân kinh sợ, không khỏi lắp bắp. "Vương gia đừng... đừng nói lung tung…”
"Chột dạ rồi, có tật mới hay giật mình." Kỷ vương cười lớn, quyết không tha. "Tiểu Dự Tân, nói thật với ta thì cũng có sao? Ta cũng rất lo lắng cho Cung Vũ cô nương. Nàng vẫn khỏe chứ?"
Ngôn Dự Tân nhìn ông ta hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc, buông tay, nói: "Cũng không phải ta giấu nàng, là nàng chạy thoát nhưng lại rơi vào cảnh khốn cùng, phái người tới xin ta giúp đỡ, ta chỉ trợ giúp một chút thôi. Bây giờ nàng vẫn rất tốt, đã tập xong một khúc mới, trước Tết ta tới tặng quà còn được nghe nàng diễn khúc này."
Kỷ vương cũng là người mê nhạc, vừa nghe thấy Cung Vũ cô nương có khúc mới, lập tức không kìm được khao khát, nắm chặt tay Ngôn Dự Tân, nói: "Ngươi phải dẫn ta đi, ta và Cung Vũ cô nương cũng có tri giao, nàng gặp nạn làm sao có thể không hỏi han một tiếng?"
"Nhưng..."
"Yên tâm, có gì phải sợ, chỉ là một gã Chu Việt thôi mà. Tên kia ta còn không để vào mắt, Dự vương cũng chưa đến mức trở mặt với ta vì chuyện này, tốt xấu ta cũng là bề trên của nó."
"Thực ra..." Ngôn Dự Tân kéo dài giọng, nói. "Dẫn ngài đi cũng không có gì, có điều Cung Vũ cô nương hơi tâm tàn ý lạnh, chỉ sợ sẽ không muốn gặp những bậc quý nhân như ngài."
"Ta giống những kẻ đó sao?" Kỷ vương vỗ bàn, nói. "Ngươi nói như vậy ta lại càng phải đi. Nào, đi, bây giờ đi luôn."
"Làm gì mà phải sốt ruột như vậy chứ?" Ngôn Dự Tân bật cười, nói. "Không để ý bây giờ là lúc nào à? Thôi, dù sao cũng không lay chuyển được ngài, ta cũng đành để Cung cô nương trách cứ, ngày mai dẫn ngài đi một chuyến."
"Nói thế còn được. Lúc nào ngày mai?"
"Giờ Mùi buổi chiều đi, buổi sáng ta phải đi với cha ta ra ngoài một chuyến. "
"Đúng là đứa con hiếu thảo." Kỷ vương cười ha ha. "Được, giờ Mùi thì giờ Mùi, ngươi không được nuốt lời đâu đấy."
"Nếu ta nuốt lời thì ngài lại chẳng đánh đến tận nhà?" Ngôn Dự Tân vươn người một cái. "Ngày mai ngài cũng đừng mặc vương phục, chúng ta phải đi bí mật mới được."
"Biết rồi, biết rồi." Kỷ vương lập tức đáp ứng, lại sai người bày đồ ăn mới, giữ tên khách đang định chuồn lại, uống thêm hơn nửa canh giờ, đến lúc thấy sắc trời đã tối mới cho hắn về.
Lúc này gió đêm đã nổi, không khí mang mùi tanh ngọt cho thấy ngày mai trời sẽ không nắng ráo. Ngôn Dự Tân trùm mũ áo choàng lên, xoay người lên ngựa. Dưới vành mũ bằng lông cáo trắng như tuyết, khuôn mặt luôn sáng ngời của hắn lúc này lại trở nên nghiêm túc.
Khoảng giờ Mùi buổi chiều ngày mùng Năm đưa Kỷ vương tới phía bắc ngõ Đăng Giáp gặp Cung Vũ, chính là việc Mai Trường Tô yêu cầu Ngôn Dự Tân làm.
Hắn đã chấp hành nghiêm túc, cũng suy nghĩ nghiêm túc, có điều lúc đó hắn còn không thể hiểu được Mai Trường Tô yêu cầu hắn làm như vậy thì có vai trò gì trong cả kế hoạch này.
Trong khi Ngôn Dự Tân thưởng thức hoan ca diễm vũ trong phủ Kỷ vương thì Mai Trường Tô đang bí mật tiếp một nhóm người trong Tô phủ của mình. Chỉ có điều, bầu không khí ở đây nặng nề hơn một chút.
"Tổng cộng ta mang đến mười người, võ công mặc dù chẳng ra gì nhưng được cái khinh công đều không tồi, lại đều là cao thủ dùng độc. Mai tông chủ cứ việc sai bảo bọn chúng theo ý mình." Người đang nói ngồi đầu tiên bên phải Mai Trường Tô, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, thân hình gầy gò tóc trắng như tuyết nhưng sắc mặt lại rất hồng hào, so với chủ nhân của tòa viện này thì còn có sức sống hơn nhiều.
"Đúng là đa tạ Tố cốc chủ. Lần này còn phải mượn danh tiếng cốc chủ để hành sự, đúng là ngại quá." Mai Trường Tô cúi người, mỉm cười tạ ơn.
"Mai tông chủ sao lại nói thế? Vệ Tranh là gì của ta, mấy năm nay nó gọi ta là cha nuôi chỉ là gọi suông thôi sao? Sau khi xuất quan, ta dẫn đám người chạy thẳng đến đây chính là để cứu nó, tông chủ còn tạ ơn ta làm gì?" Tố Thiên Xu sảng khoái phất tay. "Còn danh tiếng gì đó, thích dùng cứ dùng. Một hành động nguy hiểm như vậy, khó bảo toàn không có người thất thủ, đến lúc đó bất kể ai bị bắt cũng cứ việc nói là người của Dược Vương cốc ta, không cần làm liên lụy người ngoài. Dù sao Dược Vương Cốc chúng ta cũng là nơi trời cao hoàng đế xa, trốn vào trong rừng một chập, ta cầm cự được, bọn chúng không cầm cự nổi."
Nghe ông ta nói vậy, Mai Trường Tô mỉm cười, cũng gật đầu, nói: "Lời này không sai. Nhớ lần đầu tiên ta đến Dược Vương cốc đúng là hoa hết cả mắt, nếu không phải được Lận Thần dẫn đi thì có lẽ đến bây giờ vẫn chưa ra được."
Tố Thiên Xu cười ha ha, khen ngợi: "Có điều Mai tông chủ đúng là tài giỏi, Lận công tử chỉ dẫn tông chủ đi một lần, lần thứ hai tông chủ đã tự mình hóa giải được những cạm bẫy của ta. Nếu triều đình cũng có những nhân vật như tông chủ thì ta không dám nói mạnh miệng như vừa rồi."
“Đó là Cốc chủ hạ thủ lưu tình." Mai Trường Tô cầm ấm rót trà, lại hỏi: "Lúc Tố cốc chủ qua Tẩm Dương thấy tình hình Vân gia thế nào?"
"Tông chủ yên tâm, Vân thị có thanh danh tốt đẹp, trong triều lại có người bảo vệ, Huyền Kính ti cũng không có hứng thú đuổi cùng giết tận nên vẫn không định tội bao che phản nghịch, chỉ cho quan phủ địa phương giám sát. Vân gia là vọng tộc mấy đời ở Tẩm Dương, quan lại địa phương cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Có điều, nếu muốn rời khỏi Tẩm Dương ra ngoài thì cũng không dễ dàng lắm."
"Vậy thì tốt." Mai Trường Tô yên tâm thở phào một hơi.
Lúc này Lê Cương đi vào, lặng lẽ vái chào.
Mai Trường Tô lập tức hiểu ý hắn, đứng dậy nói: 'Tố cốc chủ, những người ngày mai tham gia hành động đã triệu tập đủ, ta dẫn ngài đi xem qua một chút?"
"Không dám không dám, mời Mai tông chủ." Tố Thiên Xu cũng đứng dậy nhường đường, hai người cùng đi ra nhà chính, tới một gian nhà nhỏ sạch sẽ trong hậu viện.
Trong phòng đã có khoảng bốn, năm mươi người đang chia làm mấy nhóm nghiên cứu sơ đồ địa hình. Thấy bọn họ đi vào, tất cả lũ lượt bước tới thi lễ.
"Mọi người vất vả rồi." Sau khi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn lớn hình chữ nhật đặt chính giữa phòng, Mai Trường Tô cũng đưa tay lật giở sơ đồ, hỏi: "Toàn bộ sơ đồ lối đi trong Huyền Kính ti đều nhớ hết rồi chứ?"
"Vâng."
“Mấy ngày nay chúng ta đã thảo luận rất kĩ về các chi tiết hành động, có điều hôm nay có các bằng hữu bên Dược Vương cốc gia nhập nên nói lại một lần nữa.” Mai Trường Tô ra hiệu cho tất cả mọi người tiến lại gần, nói với giọng nghiêm nghị. "Thời gian hành động của chúng ta là giờ Ngọ ngày mai, lúc đó Huyền Kính ti đổi ca, ta đã giao hẹn Hạ Đông nghĩ cách đưa các ngươi vào cổng. Vương Viễn, ngươi dẫn mười lăm người ở bên ngoài cảnh giới tình hình, sẵn sàng tiếp ứng. Trịnh Tự Đình dẫn ba mươi người cùng hành động với Hạ Đông. Giờ đó Hạ Giang, Hạ Xuân và Hạ Thu đều sẽ không có mặt ở Huyền Kính ti, cho nên lúc đầu sẽ rất thuận lợi. Có điều cùng lắm các người chỉ vào đến ngoại viện của địa lao là sẽ có người phản ứng lại, từ lúc này sẽ bắt đầu phải cường công. Các ngươi phải nhớ, Hạ Đông sẽ không ra tay giúp các ngươi, người ta chỉ đứng xem, việc các ngươi cần phải làm là mở địa lao, tới vị trí giam cầm theo như lời Hạ Đông, sau đó lại xông ra."
Lúc này đã có người của Dược Vương cốc tỏ vẻ muốn chất vấn, Mai Trường Tô khẽ cười, quay sang nhìn hắn. "Huyền Kính ti mặc dù có rất nhiều binh lính nhưng lối ra địa lao chỉ có duy nhất một lối đi hẹp, chỉ cần bốn, năm người là đã thủ được rất lâu rồi. Có điều lúc các ngươi chuẩn bị phá vòng vây thì phải nhờ đến các bằng hữu ở Dược Vương cốc. Nếu ở trên sa trường thì mấy thứ độc phấn, độc trùng này không ngăn cản được thế công của đại quân, nhưng ở nơi tương đối nhỏ hẹp như Huyền Kính ti thì lại rất hữu dụng. Các ngươi đều là cao thủ trăm người chọn một, chỉ cần thế trận của đối phương có một chút lỏng lẻo là sẽ có thể đột phá. Tuyến đường đi ra thì ta chọn đường này." Ngón tay chàng nhanh chóng chỉ lên sơ đồ. "Từ nơi này đến cửa sau mặc dù xa hơn một chút so với đường đi ra cửa trước nhưng trên đường không có khu vực nào rộng rãi, hạn chế được lính nỏ. Khi bọn họ dùng cung tên chặn đường thì chúng ta lại sử dụng phấn yên hoàn của Lôi Hỏa đường. Có điều trong lúc che khuất tầm nhìn của đối phương, các người cũng phải xông về phía trước trong khói bụi dày đặc. Tần Đức, mười người của ngươi là những cao thủ nhắm mắt còn hơn cả khi mở mắt, lúc này các ngươi phải lập tức đi trước mở đưòng. Chỉ cần lao ra cổng Huyền Kính ti, những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Vì sao?" Tố Thiên Xu vuốt râu, hỏi. "Ra ngoài thì địa hình trống trải, Huyền Kính ti có thể phát huy ưu thế binh lực đông đảo, tại sao lại dễ dàng hơn ở trong?"
Mai Trường Tô bình thản nói: "Bởi vì lúc đó... tên siêu đạo tặc mà tuần phòng doanh truy tìm bấy lâu sẽ để lộ hành tung, hai đạo nhân mã đuổi theo hai mục tiêu khác nhau chen lấn cùng một chỗ, tình hình sẽ trở nên hỗn loạn. Đối với chúng ta thì càng hỗn loạn đương nhiên lại càng tốt."
Tố Thiên Xu lập tức hiểu ra, cười to, nói: "Có thể tưởng tượng tình hình lúc đó sẽ cực kì thú vị."
''Còn việc ẩn nấp sau đó thì đã sắp xếp thỏa đáng, ta cũng không nói nhiều nữa." Mai Trường Tô nhìn lướt qua bốn phía. "Cuối cùng ta chỉ muốn nhắc lại yêu cầu nghe có vẻ hơi thái quá kia, đó chính là ta cần các ngươi toàn vẹn rút lui, tốt nhất không được rơi lại bất cứ một người nào, hiểu chưa?"
"Rõ!" Trong phòng lập tức vang lên tiếng trả lời trầm thấp mà kiên định.
"Mọi người còn điều gì cần hỏi không?"
Sau một lát yên lặng, có một số người bắt đầu đưa ra các tình huống có thể bất ngờ xảy ra, Mai Trường Tô lần lượt nêu ra phương pháp giải quyết. Xem dáng vẻ ung dung, tự tại, nhàn hạ tự nhiên của chàng thì hiển nhiên chàng đã suy tính mọi chuyện, không biết đã hao phí bao nhiêu tâm huyết.
"Mai tông chủ đúng là kỳ tài." Tố Thiên Xu nghe xong không kìm được cảm khái. "Những chuyện đó mà tông chủ cũng đoán được, lão già này đúng là bội phục."
"Nói cho cùng thì lần này cũng giống như đánh một trận đánh nhỏ." Mai Trường Tô cười cười, hơi lộ vẻ mệt mỏi. "Chỉnh hợp binh lực của mình, nắm chắc tình hình quân địch, lợi dụng địa thế sa trường đưa ra chiến pháp tương ứng, dự kiến các tình huống có thể xảy ra... Những việc này thực ra đều là thuật dụng binh cơ bản nhất, đâu có gì là khó?"
"Ha ha, Mai tông chủ khiêm tốn quá." Tố Thiên Xu nói, lại đưa tay tới bắt mạch cho chàng rồi lắc đầu, nói tiếp: "Có điều trên phương diện chăm sóc thân thể thì tông chủ còn kém lắm, tối qua không ngủ sao?"
Thấy Lê Cương và Chân Bình đồng loạt đưa ánh mắt nhìn mình chất vấn, Mai Trường Tồ vội nói: "Ngủ, đương nhiên là có ngủ chứ."
"E là không ngủ." Tố Thiên Xu nói vẻ chắc chắn. "Ta đã đưa một ít thuốc đến chỗ Yến đại phu, tông chủ uống một thang rồi đi ngủ đi. Đám tiểu tử này bản lĩnh đều không tồi, tông chủ cứ yên tâm. Dưỡng đủ tinh thần thì sáng mai mới tọa trân được."
Mai Trường Tô biết ông ta có ý tốt, hơn nữa quả thật cũng đã mệt nên không từ chối, đứng dậy dặn dò Lê Cương chiêu đãi khách khứa cho tốt rồi dẫn Phi Lưu về phòng.
Đêm đó chàng ngủ có ngon hay không thì không ai biết, nhưng ít ra bề ngoài chàng có vẻ ngủ yên giấc, hơi thở đều đặn, không trở mình, nằm yên trong chăn bông dày, yên tĩnh như một lão tăng nhập định.
Sau nửa đêm, cuối cùng tuyết cũng rơi xuống, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi lên mái ngói, âm thanh nghe như tiếng kim đâm, lẹt xẹt đến tận bình minh.
Sáng sớm mùng Năm, tuyết bắt đầu kèm theo mưa lạnh, gió lạnh cũng thổi mạnh hơn mấy phần.
Trong mưa tuyết đan xen, một nữ nhân mặc áo tơi - nón tre thấp thoáng xuất hiện trên đường, thong thả đi từng bước đến cổng thành phía đông vừa mở.
Tất cả quan binh thủ thành đều khom người thi lễ, trên mặt lộ vẻ kính sợ, đưa mắt nhìn vị đại nhân Huyền Kính sứ năm nào giờ này cũng mặc đồ tang đi ra ngoài thành.
Khoảng một canh giờ sau, một vị thiếu chưởng sứ của Huyền Kính ti cưỡi ngựa tới, quát hỏi: “Hạ Đông đại nhân ra ngoài thành chưa?"
"Rồi ạ. Ra được khoảng một canh giờ rồi." Tên đứng đầu ca trực này trả lời, cho rằng đối phương có việc cần đuổi theo Hạ Đông nên vừa đáp vừa vội vàng giơ tay ra hiệu cho thủ hạ tránh đường.
Nhưng vị thiếu chưởng sứ kia chỉ nghe hắn trả lời xong liền lập tức quay ngựa chạy về.
Sau khi trở lại phủ nha Huyền Kính ti, thiếu chưởng sứ đi thẳng vào chính đường của thủ tôn.
Hạ Giang mặc một chiếc áo đã cũ, đang mở một bức thư pháp ra xem.
Thiếu chưởng sứ hành lễ xong thì nói nhỏ: "Thủ tôn, Hạ Đông đại nhân quả thật đã ra ngoài thành "
Hạ Giang còn chưa có bất cứ phản ứng gì, lúc này một vị thiếu chưởng sứ khác cũng vội vã chạy vào, quỳ gối trước bậc, nói: "Thù tôn, gã Tô Triết kia đã ra ngoài từ cổng thành phía tây, hắn cải trang rất kĩ, suýt nữa đã giấu được chúng thuộc hạ."
Hạ Giang "ờ" một tiếng, phất tay cho hai người lui ra, xem lại bức thư pháp một lượt, lộ vẻ suy tư, sắc mặt có chút kì dị, giống như âm tàn, lại giống như đau khổ.
Sau khi thất thần một hồi, hắn bước nhanh ra ngoài chính đường, ra lệnh dắt ngựa đến, lập tức xoay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa rời khỏi Huyền Kính ti.
Gần như cùng lúc Hạ Giang ra ngoài, một chiếc kiệu nhỏ gọn cũng được nhấc lên trong phủ Ngôn hầu, theo sau kiệu còn có một xe ngựa chở hương nến, bùa giây. Ngôn Dự Tân cưỡi ngựa đi bên cạnh bảo vệ, cả đoàn đi quanh co tới Hàn Chung quán ở phía tây kinh thành, có lẽ là đang đi cúng bái gì đó.
Nhưng đến Hàn Chung quán, nơi này dường như lại không hề có sự chuẩn bị, lúc đi ra nghênh đón Ngôn hầu, vẻ mặt quán chủ cũng hết sức ngỡ ngàng. "Hầu gia không nói trước là hôm nay sẽ đến, lão đạo sơ suất, chưa có chuẩn bị gì cả..."
"Ngươi chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ, mang ấm trà nóng vào là được. Ta cần tiếp một vị bằng hữu." Ngôn Khuyết vừa nói xong đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau, quay đầu nhìn lại thì Hạ Giang cũng đã đến nơi.
"Hạ huynh cưỡi ngựa đến à?" Ngôn Khuyết chào hỏi. "Chắc là Hàn Chung quán này không dễ tìm, trên đường đi có quá nhiều ngã rẽ. Hạ huynh cưỡi ngựa đến mà còn muộn hơn ta ngồi kiệu."
"Biết đâu Ngôn hầu khởi hành trước thì sao?" Hạ Giang lạnh lùng hỏi lại một câu, không để ý đến đạo nhân định đi tới dắt ngựa giúp hắn, tự tay buộc ngựa rồi sải bước bước vào.
"Các ngươi đều không cần ở đây, cứ để bọn ta tùy tiện.” Ngôn Khuyết đuổi quán chủ đi, quay lại nhìn thấy Ngôn Dự Tân, sắc mặt lập tức sa sầm, nói: "Hôm nay dẫn ngươi tới để quỳ kinh, tại sao còn theo ta? Mau đi vào trong kia!”
"Cha…” Ngôn Dự Tân làm nũng. "Phải quỳ cả ngày thật à?”
"Còn cãi nữa là quỳ hai ngày!" Ngôn Khuyết trừng mắt nhìn con trai, đang định phát tác thì Ngôn Dự Tân thấy tình thế không ổn nên đã chạy mất. Nhìn vẻ sung sướng của hắn thì không ai biết hắn có đi quỳ kinh thật hay không.
"Tên tiểu tử này..." Ngôn Khuyết than thở với Hạ Giang. "Không biết làm sao được, nuông chiều nó quá mức rồi, bây giờ không thể chịu khổ được nữa."
"Ta thây Dự Tân rất giống Ngôn hầu khi còn trẻ.”
"Lúc trẻ ta đâu có quần là áo lượt như nó?" Ngôn Khuyết cười phủ nhận, hai mắt nhìn Hạ Giang chăm chú, cố ý nói: "Có điều bọn chúng lớn nhanh thật, nếu lệnh lang vẫn còn thì có lẽ cũng đã lớn như Dự Nhi rồi."
Trái tim Hạ Giang lập tức như bị kim đâm đau nhói, có điều hắn mím môi kiềm chế, không để lộ ra mặt mà chỉ lạnh lùng nói: "Ngôn huynh, huynh hẹn ta đến đây là định đứng nói chuyện ở đây à?"
"Đâu dám!" Ngôn Khuyết đưa tay mời. "Trong quán đã chuẩn bị tịnh phòng, mời!"
Hạ Giang im lặng, cất bước, cùng Ngôn Khuyết đi vào một gian tịnh phòng độc lập, sạch sẽ trong hậu viện.
Một tiểu đạo đồng đứng canh bên ngoài, phụng mệnh sư phụ đến hầu hạ trà nước.
Ngôn Khuyết lệnh cho hắn đặt đồ xuống, rồi đuổi ra ngoài, đích thân cầm ấm rót cho Hạ Giang một ly trà xanh.
"Trà trong đạo quán này rất ngon, Hạ huynh uống thử xem."
Hạ Giang nhìn ông ta, không để ý đến câu nói khách sáo này, chỉ đưa tay đỡ ly trà mà không uống, câu đầu tiên đã hỏi thẳng: "Trong thư Ngôn huynh nói có biết tung tích một người ta vẫn nhớ mong, có phải huynh ám chỉ tiểu nhi không?"
Ngôn Khuyết không trả lời ngay mà cầm ly trà của mình lên, nhấp mấy ngụm rồi lại chậm rãi đặt xuống. "Năm đó Hạ huynh vì hồng nhan tri kỷ, các lão bằng hữu khuyên bảo thế nào cũng không nghe, bỏ mặc chính thê ở nhà khiến bà ấy dẫn con bỏ đi không biết tung tích. Bây giờ chuyện đã qua nhiều năm, trong lòng Hạ huynh chỉ nhớ mong đứa con trai đó chứ không nhớ gì đến thê tử năm xưa hay sao?"
"Đây là việc nhà của ta." Ngữ khí của Hạ Giang lạnh như băng. "Không dám phiền Ngôn hầu bận tâm."
"Đã không muốn ta bận tâm thì nhận được thư cũng cần gì phải đến?"
"Ta đến cũng chỉ để hỏi một câu, năm đó nói thế nào Ngôn hầu cũng nhất quyết không chịu cho biết tung tích của tiểu nhi, tại sao hôm nay đột nhiên lại sẵn lòng nói ra?"
Ngôn Khuyết yên lặng nhìn hắn, thở dài một tiếng. "Quả nhiên huynh vẫn cho rằng năm đó bọn ta không chịu cho huynh biết, nhưng kỳ thực... Tẩu phu nhân đi rất quả quyết, không nói hành tung của mình với bất cứ ai.”
Hạ Giang cười lạnh, tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật thế à?"
"Ta nghĩ khi đó tẩu phu nhân nhất định là đã rất lạnh lòng rồi..." Ngôn Khuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. "Bởi vì nữ nhân mất nước bị biến thành nô lệ mà mình nhất thời động lòng trắc ẩn cứu ra khỏi Dịch U đình, sau đó hết lòng thương yêu, như tỷ tỷ lại như mẹ, không ngờ trên đời nay lại có người lấy oán trả ơn, lòng lang dạ sói. Sau chuyện này bà ấy làm sao có thể tin tưởng người khác được? Không cho bất kì ai biết hành tung của mình chắc cũng vì bà ấy muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ..."
Cơ mặt Hạ Giang khẽ co giật nhưng hắn lại mạnh mẽ chống chịu, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt, vô tình: "Đã vậy vì sao hôm nay ngài lại hẹn ta tới đây?"
"Huynh cứ bình tĩnh đã." Ngôn Khuyết liếc hắn nói không nhanh không chậm. "Lúc đi tẩu phu nhân không nói với bất kì ai, đây là sự thật, có điều năm năm trước bà ấy đã chuyển một vài tin tức cho ta."
"Vì sao lại là ngài?"
"Có lẽ là các cố nhân trong kinh chỉ còn lại mình ta.” Ánh mắt Ngôn Khuyết đột nhiên trở nên nghiêm khắc, sắc bén quét qua mặt Hạ Giang. "Tác phẩm của chính Hạ huynh, chẳng lẽ lại quên rồi?"
Hạ Giang không để ý tới sự khiêu khích của ông ta, hỏi tiếp: "Bà ta nói gì?"
"Bà ấy nói lệnh lang mắc chứng phong hàn, chưa trưởng thành đã chết yểu, bà ấy cũng đã mắc bệnh nặng, ngày tháng không còn nhiều, chỉ mong bằng hữu cũ trong kinh thành có thể thắp cho bà ấy nén nhang trong những ngày Thanh minh, Hàn thực..."
Chén trà trong tày Hạ Giang vỡ tan, nước trà nóng tràn qua kẽ tay, hắn lại như không hề hay biết, chỉ đưa ánh mắt âm hàn thấu xương nhìn Ngôn Khuyết, một lúc lâu sau mới cắn răng, nói: "Ngài cho rằng ta sẽ tin sao?"
Ngôn Khuyết rút trong áo ra một bức thư màu vàng nhạt, đưa tới. "Có tin hay không thì ngài hãy tự mình xem đi. Hai người là sư huynh sư muội đồng môn, cho dù không còn nghĩa phu thê nhưng chắc huynh vẫn nhận ra nét chữ của bà ấy..."
Ông ta còn chưa nói xong, Hạ Giang đã đưa tay giật lấy bức thư, vội vàng mở ra xem. Chưa đọc được một nửa, môi hắn đã tái nhợt, hai tay như co giật, xé tan lá thư thành từng mảnh.
Trong mắt Ngôn Khuyết lộ vẻ bi thương, than thở: "Đây gần như là di vật cuối cùng của bà ấy, vậy mà huynh cũng nỡ xé.”
Hạ Giang hoàn toàn không nghe thấy ông ta nói gì, hai tay chống bàn, áp sát tới trước mặt Ngôn Khuyết, cả giận nói: "Vì sao khi đó ngài không nói với ta?"
"Thư này là viết cho ta, trong thư cũng không bảo ta báo cho huynh." Vẻ mặt Ngôn Khuyết vẫn bình thản như nước lặng. "Cho nên nói với huynh hay không hay lúc nào nói với huynh đều do chính ta quyết định. Khi đó ta không muốn nói gì với huynh, hôm nay lại đột nhiên muốn nói, thế thôi.”
Hạ Giang bị tin dữ tấn công bất ngờ dường như đã bị chọc giận, khuôn mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, bàn tay ấn mạnh xuống bàn, tất cả đều cho thấy tâm tình hắn đang vô cùng bất ổn.
Nhưng Hạ Giang quả không hổ là Hạ Giang, sau khi cơn giận tràn tới, hắn lập tức cố gắng thu lại tất cả những tâm tình lộ ra ngoài, chỉ giữ lại một thoáng oán hận dưới đáy mắt, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình.
"Ngôn hầu..." Vẻ mặt đã bình thản trở lại, thủ tôn Huyền Kính ti điều chỉnh âm điệu khiến giọng nói tỏ ra hời hợt mà lại khiến người nghe run sợ: "Xem ra Tĩnh vương định hôm nay cướp ngục, đúng không?"
Nếu Hạ Giang đột nhiên nói ra một câu như vậy là muốn làm Ngôn Khuyết cảm thấy khiếp sợ thì có thể nói hắn đã hoàn toàn thất bại.
Nói đến công phu hàm dưỡng bất động như nước thì có lẽ trên đời rất ít người có thể so được với vị hầu gia từng một thời phong vân này, cho nên dù là đôi mắt tinh vi trên đời thì lúc này cũng không thể nào phát hiện ra chút khác thường trên gương mặt Ngôn Khuyết, mặc dù ông ta cũng không phải hoàn toàn không bất ngờ trước câu hỏi này.
"Hạ huynh đang nói gì vậy? Cướp ngục gì cơ?" Ngôn Khuyểt nhướng mày hỏi, lộ vẻ ngạc nhiên vừa đủ.
"Đương nhiên là cứu Vệ Tranh, gã phó tướng Xích Vũ doanh đó. Địa lao của Huyền Kính ti không dễ tấn công, không dẫn ta ra ngoài thì Tĩnh vương sẽ không dám động thủ." Hạ Giang nhìn Ngôn Khuyết, mặt như sắt lạnh, ánh mắt như băng. "Ngôn hầu bắt đầu làm việc cho Tĩnh vương từ bao giờ vậy? Mấy năm nay ngài che giấu chân tướng, ngay cả ta cũng thật sự cho rằng ngài đã chán nản lánh đời rồi."
"Thói xấu tự cho là đúng, thích suy từ bụng ta ra bụng người của huynh vẫn không thay đổi." Ánh mắt Ngôn Khuyết trở nên sắc bén. "Đối với huynh mà nói, có lẽ trên đời này hoàn toàn không tồn tại tội danh huynh không thể chứng thực mà chỉ có tội danh huynh không nghĩ ra được thôi. Không có bằng chứng đã áp tội danh cướp nghịch phạm lên người một vị thân vương, Hạ Giang, huynh không cảm thấy mình hơi điên cuồng sao?"
"Chẳng lẽ ta đổ oan cho hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không đi cứu Vệ Tranh?" Hạ Giang hơi ngửa mặt, liếc nhìn Ngôn Khuyết. “Ta chỉ sợ hắn rụt đầu thật, bỏ mặc gã phó tướng Xích Diễm kia. Có điều ta tin rằng với tính tình của Tĩnh vương, hắn sẽ không làm ta thất vọng như vậy."
Ngôn Khuyết suy nghĩ một lát, vui vẻ gật đầu. "Huynh nói cũng đúng, tính tình của Tĩnh vương hình như đúng là như vậy. Có điều hắn cũng không ngốc, Huyền Kính ti của huynh như đầm rồng hang hổ, cho dù hắn muốn tấn công thì e là cũng hữu tâm vô lực."
"Cho nên Ngôn hầu gia mới dẫn ta ra ngoài." Hạ Giang nói, ánh mắt chăm chú. "Có lẽ không chỉ có ta, nghe nói gã mưu sĩ của Tĩnh vương cũng có bản lĩnh không nhỏ, nói không chừng ngay cả Hạ Thu và Hạ Xuân hắn cũng có thể nghĩ cách dẫn ra ngoài. Ba người bọn ta không có mặt, có thể hắn sẽ đánh liều được ăn cả ngã về không."
"Còn nhớ rất lâu rất lâu trước kia, lúc vừa xuất sư, huynh không có thói quen dùng trí tưởng tượng thay thế cho thực tế như bây giờ." Ngôn Khuyết thở dài, nói. "Huynh biến thành như vậy từ bao giờ? Là bọn ta thay đổi quá chậm hay là huynh thay đổi quá nhanh?"
"Ta chỉ đang tưởng tượng hay sao? Dạo này binh lính tuần phòng doanh bố trí xung quanh Huyền Kính ti ngày càng nhiều, Tĩnh vương tưởng rằng hắn âm thầm chia nhỏ binh lính ra là có thể giấu được ta sao?" Nụ cười của Hạ Giang mang vẻ cuồng ngạo. "Đáng tiếc hắn đã đánh một trận thất bại, thực ra là ta đang khuyến khích hắn đến, để lộ sơ hở cho hắn điều quân, tạo cơ hội cho hắn lợi dụng, tất cả chính là để tăng thêm lòng tin cho hắn, khiến hắn cảm thấy có hi vọng cứu người, đặc biệt là trong trường hợp hắn đã có một nội ứng…”
Ngôn Khuyết thoáng nhìn Hạ Giang, ánh mắt có một giây đông cứng. Đối với vị hầu gia này, đây đã là vẻ mặt kinh ngạc nhất của ông ta rồi.
"Ta còn chưa điều tra ra vì sao Đông Nhi đột nhiên lại nghi ngờ, bắt đầu truy tra lại bản án cũ kia. Có điều nó nghiêng về phía các ngài cũng tốt, ta đang lo không có cách nào để tăng lòng tin cho Tĩnh vương, ép hắn hành động sớm hơn một chút. Hạ Giang ghé tới gần Ngôn Khuyết, dường như muốn chọc thủng lớp da mặt bình tĩnh của ông ta. "Nó đã về được ba ngày, ta vẫn không hề hạn chế bất cứ hành động nào của nó như trước kia. Khi nó bí mật nhờ Thu Nhi dò hỏi vị trí giam giữ Vệ Tranh trong địa lao, ta cũng nghĩ cách tiết lộ cho nó, không để nó phát hiện bất cứ việc gì khác thường. Đối với Tĩnh Vương, có một người đồng mưu bí mật như ta, há nhất định sẽ cảm thấy kế hoạch rất thuận lợi, đã nắm trong tay quá nửa thành công rồi. Ngài nói có đúng vậy không?”
“Ta cảm thấy huynh quá tự cao tự đại rồi đấy.” Ngôn Khuyết nói không hề khách khí. “Ta biết địa lao Huyền Kính ti là một nơi lợi hại, nhưng trong tình huống tất cả mọi chính sứ đều không có mặt, lại có Hạ Đông là nội ứng, bị công phá cũng không phải là chuyện không thể đúng không? Huynh không sợ Hạ Đông dẫn người xông vào địa lao cứu Vệ Tranh thật à?”
“Không sai.” Hạ Giang gật đầu.”Đây là một vấn đề khó. Ta dùng con mồi để bẫy sói thì không thể để mất mồi được. Bây giờ Vệ Tranh còn rất hữu dụng đối với ta, chỉ cần hắn còn ở trong tay ta thì bất kể tình hình có bao nhiêu đột biến khiến mọi người bất ngờ thì cơ thắng vẫn luôn nằm trong tay ta."
Ngôn Khuyết gạt than trong lò, lại mở nắp ấm nước trên lò ra xem nước đã sôi chưa, có vẻ không hề chú ý đến những gì Hạ Giang nói.
"Nếu người Tĩnh vưong phái đi có chút tài cán thì Đông Nhi quả thật có bản lĩnh dẫn bọn chúng công phá địa lao." Hạ Giang cũng không quan tâm tới Ngôn Khuyết, tiếp tục nói. "Có điều, Ngôn hầu gia, ngài cho rằng công phá địa lao cũng có nghĩa là tìm được Vệ Tranh hay sao?"
Ngôn Khuyết lại đậy nắp ấm vào, ánh mắt rốt cuộc cũng có chút dao động. Bởi vì ông ta hiểu ý Hạ Giang. Sau khi Mai Trường Tô bí mật thực hiện kế hoạch, vượt qua tất cả mọi chướng ngại đánh vào đến địa lao Huyền Kính ti, nhưng lại chỉ thu được kết quả là thực ra Vệ Tranh hoàn toàn không bị nhốt ở đó.
Hạ Đông là một nội ứng rất tốt, nhưng nếu nội ứng này thực ra lại là một quân cờ do người khác sắp đặt thì càng nhận được nhiều tin tức và sự trợ giúp từ chỗ ả, khả năng thảm bại sẽ càng lớn.
Hình như Hạ Giang rất hài lòng vì cuối cùng mình cũng đục được một lỗ nhỏ trên lớp da mặt cứng như sắt của Ngôn Khuyết, lập tức bồi thêm một câu: "Ngôn hầu, Tĩnh vương có nói với ngài sau khi cướp được Vệ Tranh, hắn định làm thế nào để thoát tội hay không?"
"Ta và Tĩnh vương không hề có qua lại." Ngôn Khuyết đáp, giọng lạnh như băng. "Hơn nữa ta tin rằng Tĩnh vương cũng sẽ không cướp tù. Hạ Giang, huynh nghĩ nhiều quá đấy."
"Ngài vẫn không biết thời thế như vậy." Hạ Giang nói một câu rồi đứng lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ dán giấy lên, dùng que chống lại, hít sâu một hơi khí lạnh ẩm ướt. "Đạo quán trên núi này mát mẻ hơn trong thành. Bất kể có tiếng ồn gì cũng không thể truyền đến đây được. Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc vì tiếng ồn ào không thể truyền đến?"
"Đúng vậy." Hạ Giang bình thản nói. "Xa quá, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Không biết bây giờ trong Huyền Kính ti đã bắt đầu náo nhiệt hay chưa?"
Ngôn Khuyết nhìn bóng nắng, cùng lắm mới vừa qua chính ngọ, mọi hành động chắc còn chưa bắt đầu. Nhưng lộ trình từ đạo quán về đến thành là một canh giờ rưỡi, cho nên tất cả đều đã không thể nghịch chuyển.
"Cũng tiếc cho tòa địa lao của ta." Hạ Giang quay đầu lại. "Trong đó không có Vệ Tranh mà lại có hỏa lôi, ngòi nổ thì dẫn sang bên cạnh, ngài tưởng tượng xem, chỉ cần trong địa lao bắt đầu tung tóe máu thịt, ta không tin Tĩnh vương nhận được tin tức mà còn nhẫn nhịn được. Bao nhiêu người của tuần phòng doanh vây quanh Huyền Kính ti như vậy, quá nửa trong đó đều do thuộc cấp tâm phúc của Tĩnh vương dẫn đầu, chẳng lẽ bọn chúng vẫn nhẫn tâm trơ mắt nhìn? Chỉ cần người của Tĩnh vương kích động, tùy tiện tăng thêm binh lực, người bị cuốn vào sẽ ngày càng nhiều, chuyện cũng tự nhiên sẽ ngày càng lớn, khi đó hắn muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không dễ dàng gì. Còn ta cũng tuyệt đối không cho hắn bất cứ cơ hội nào để tẩy sạch tội lỗi của mình."
Ngôn Khuyết buông mí mắt, yên lặng rất lâu, sau đó chậm rãi ngẩng lên.
"Hạ Giang, ta chỉ muốn hỏi huynh một chuyện."
"Xin mời."
"Huynh có nghĩ tới hay không, khi ngòi nổ hỏa lôi bị đốt, đồ nhi Hạ Đông của huynh ở đâu?"
Hạ Giang mím chặt môi, trong mắt gần như không có ba cứ thứ gì có thể được gọi là tình cảm.
"Biểu hiện của nó gần đây khiến ta rất thất vọng, nó đã không còn là một Huyền Kinh sứ đúng nghĩa."
"Trong mắt huynh, nó chỉ là một quân cờ như vậy sao? Đồ nhi theo huynh học nghệ từ bé, vẫn tôn kính huynh, phục tùng huynh cũng chỉ là một quân cờ sao? Vĩnh viễn chỉ có lợi dụng, lừa gạt, lại lợi dụng. Đến lúc nó phát hiện, huynh thật sự không thể lợi dụng được nữa thì sẽ hủy diệt..." Ngôn Khuyết nói từng chữ từng câu, vừa bi thương vừa chán nản. "Hạ Đông đã bất hạnh vì đầu nhập vào môn hạ của huynh, lại bất hạnh vì không kịp thời thấy rõ diện mạo của huynh."
"Lời ngài nói bắt đầu không dễ nghe rồi." Hạ Giang không hề rung động. "Thế nào, kích động rồi à? Bây giờ hối hận còn chưa muộn. Ngôn hầu, năm đó ngài đã chọn sai chỗ đứng một lần, chẳng lẽ còn muốn đứng sai chỗ một lần nữa?"
"Đúng sai chỉ ở trong mình mới biết, huynh cho rằng ta sai, chẳng lẽ ta không cho rằng huynh sai?" Ngôn Khuyết lắc đầu than thở. "Nhưng ta muốn nói, có thể huynh không tin tình nghĩa, nhưng tốt nhất đừng miệt thị tình nghĩa, nếu không cuối cùng huynh sẽ bại vì tình nghĩa."
Hạ Giang ngẩng đầu cười to, cười hồi lâu mới dừng lại, điều chỉnh nhịp thở, nói: "Mấy năm nay ngài chỉ tăng mỗi tuổi thôi à? Những lời ngây thơ như thế mà cũng nói ra được? Thực ra người bại vì tình nghĩa chính là các ngài, các ngài vốn vẫn có cơ thắng nhưng chính các ngài đã từ bỏ nó. Năm đó như vậy, giờ đây cũng là như vậy..."
Ngôn Khuyết quay lại nhìn bóng nắng lần nữa, uống hết ly trà cuối cùng rồi đứng lên.
"Ngài làm gì?"
"Ta có thể đi rồi. Ở gần ngài một khắc nữa cũng không chịu nổi." Lúc trả lời, Ngôn Khuyết không thèm nhìn Hạ Giang, vừa nói vừa đi ra ngoài, cuối cùng đi thẳng ra khỏi đạo quán.
Vị quý gia công tử mặc áo gấm cưỡi tuấn mã chạy ngang dọc trong thành Kim Lăng này không lâu trước mới nhận một nhiệm vụ do phụ thân mình giao cho, một nhiệm vụ dù không có gì nguy hiểm nhưng cũng không dễ dàng hoàn thành.
Ngôn Dự Tân sớm đã phát hiện phụ thân mình Ngôn Khuyết bắt đầu can thiệp trở lại vào việc của triều đình, nhưng chính thức được nghe phụ thân hắn xác nhận thì là vào đêm Giao thừa năm nay.
Đêm hôm đó, sau khi tế tổ từ đường, hai cha con trở lại sương phòng ấm áp ngồi uống rượu bên lò sưởi, trò chuyện với nhau gần một đêm.
Chuyện phong vân của Ngôn Khuyết khi còn trẻ, Ngôn Dự Tân mới nghe Mai Trường Tô kể sơ lược một chuyện, lúc này nghe chính bản thân ông ta hồi tưởng lại quá khứ lại thấy có một cảm xúc khác hẳn.
Trong những năm tháng xưa kia của Ngôn Khuyết có hào khí ngút trời, có phóng khoáng ung dung, có chí lớn sục sôi, có thảm thương đau khổ, có rất nhiều người cần hoài niệm, có rất nhiều chuyện khó mà quên…
Mười mấy năm tinh thần sa sút, chán chường vẫn không thể thay đổi sự nhiệt tình sôi sục, ngẩng đầu uống rượu, ném chén ngâm nga, khi kể lại chuyện cũ, gương mặt vị lão hầu gia đã hao mòn anh khí này lại trở nên sáng láng, không hề thấy nét uể oải già nua.
Ngôn Dự Tân cảm thấy hắn thích một phụ thân như vậy, một phụ thân tâm tình tươi sáng, sức sống tràn trề.
"Dự Nhi!" Ngôn Khuyết vỗ vai con trai, nhìn thẳng vào mắt hắn. "Vi phụ không thích đấu đá bè cánh, đó là chuyện đáng ghê tởm, sẽ nuốt mất rất nhiều thiện mĩ. Vi phụ cũng không thích Mai Trường Tô, hắn quá quỷ quyệt, quá khó đoán định, cho nên trước kia vi phụ cũng chỉ chịu đáp ứng làm một vài việc có hạn cho hắn. Nhưng lần này vi phụ quyết đinh phải dùng toàn lực giúp hắn, trả bất cứ giá nào cũng không tiếc, bởi vì quyết định này của hắn và Tĩnh vương thật sự khiến vi phụ cảm thấy chấn động. Biết rõ là bẫy, là thòng lọng, lợi và hại rõ ràng như thế nhưng vẫn phải đi cứu, tất cả chỉ vì tình nghĩa và công lý... Đã lâu lắm rồi vi phụ không gặp người nào ngu ngốc, lại gan dạ như vậy. Nếu lần này vi phụ không giúp bọn họ thì sau này đâu còn mặt mũi nào đến gặp bằng hữu cũ dưới suối vàng? Dự Nhi, con có hiểu tấm lòng của vi phụ không?"
"Con hiểu." Ngôn Dự Tân thu lại vẻ hoạt bát vui tươi thường ngày, hai mắt hắn trở nên sâu thẳm dưới ánh lửa của lò sưởi. "Cha yên tâm, con là con cháu nhà họ Ngôn, con biết rõ cái gì là trung, cái gì là hiếu. Đối với cục diện triều đình giờ đây, quan điểm của con thực ra cũng giống như cha, chỉ có điều con không hiểu cha và Tô huynh đều bằng lòng phò tá Tĩnh vương thì người này nhất định phải có chỗ hơn người.”
"Tĩnh vương từ nhỏ đã đi theo bên cạnh Kỳ vương, cách đối nhân xử thế và sách lược trị quốc đều kế thừa từ Kỳ vương, về mặt này vi phụ vẫn tin tưởng hắn. Có điều tính tình hắn không giống đại ca hắn cho lắm, thêm một chút cứng đầu cứng cổ, bớt một chút tự nhiên, phóng khoáng. Con còn ít tuổi, e là không còn nhớ rõ Kỳ vương nữa... Cảnh Vũ... rất giống mẫu thân của nó…”
Đối với những cuồng nhiệt khi còn trẻ và tình cảm giữa mình với Thần phi, vừa rồi lúc kể lại chuyện xưa, giọng Ngôn Khuyết cực kì mơ hồ, nhưng Ngôn Dự Tân tâm tư thông minh cũng đã đoán được phần nào.
Lúc này hắn nhìn phụ thân mình đang trầm ngâm, cảm giác trong lòng hơi phức tạp, không nói được là cảm khái hay là buồn bã. Cảnh Vũ... Dự Tân(*) ... Hai cái tên này gần giống như một cách đảo âm, rốt cuộc là trùng hợp ngẫu nhiên hay là việc làm vô thức của người nào đó? Ngôn Dự Tân không lên tiếng thăm dò, nhưng là một đứa con mà sâu trong nội tâm vẫn hết sức để ý đến cha mình, hắn vẫn không nhịn được hỏi một câu hỏi khác.
(*) Phiên âm lần lượt là JingYu và YuJin
"Cha, còn con thì sao? Con có giống mẹ con không?”
“Con...” Ngôn Khuyết quay lại nhìn con trai, trong mắt lộ ra vẻ từ ái. "Con giống cha, giống cha lúc trẻ, có điều khi con đến tuổi của cha bây giờ, cha mong rằng con đừng giống như cha."
"Cha bây giờ rất tốt mà, lòng chưa nguội, người cũng chưa già, có gì không tốt đâu?"
"Tên tiểu tử chỉ được cái khéo miệng." Ngôn Khuyết bật cười, rót đầy một ly rượu cho con trai.
"Kỳ thực chuyện trước kia con chưa quên hết, Lâm bá bá, Thần phi nương nương, còn có Kỳ vương…con đều nhớ một chút." Ngôn Dự Tân ngẩng mặt lên, hồi tưởng. "Kỳ vương rất tốt với lũ trẻ bọn con, có vấn đề gì hỏi, huynh ấy luôn giải đáp rất rõ ràng, lúc dẫn bọn con ra ngoài cưỡi ngựa, bắn cung cũng trông nom hết sức chu toàn, không giống Lâm Thù ca ca lúc nào cũng ngại phiền phức, chê bọn con chậm chạp, lại chê bọn con ngốc, hơi chút đã lôi bọn con từ trên lưng ngựa xuống ném vào trong xe cho mẹ chăm sóc, còn huynh ấy thì chạy lên phía trước... Chuyện này con vẫn nhớ rất rõ!"
Ngôn Khuyết không nhịn được bật cưòi, có điều nụ cười này nhanh chóng tan biến. "Tiểu Thù... Ôi, đáng tiếc nhất chính là nó..."
Thấy phụ thân lại bắt đầu thương cảm, Ngôn Dự Tân vội nói: "Cha, rốt cuộc Tô huynh muốn cha giúp huynh ấy thế nào? Huynh ấy đã nói chưa?"
"Cũng nói sơ qua rồi. Việc của cha chủ yếu là đến ngày đó thì dẫn Hạ Giang ra, sau khi xong xuôi thì âm thầm liên lạc với các triều thần gỡ tội cho Tĩnh vương, đều không phải việc khó khăn gì cả."
Ngôn Khuyết nói rất thoải mái nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết chuyện này cũng không dễ dàng, đặc biệt là việc thứ hai càng phải có khả năng phán đoán chuẩn xác và sức khống chế chu đáo, đúng mực, chỉ cần có một chút sai lệch thì sẽ lập tức phản tác dụng.
"Cha có nắm chắc không?"
"Chuyện là do người làm.” Một luồng ngạo khí chợt hiện lên trên mặt Ngôn Khuyết. "Cha đứng ngoài nhìn cục diện triều đình nhiều năm như vậy, khả năng phán đoán cũng còn tàm tạm."
"Con có thể giúp cha việc gì không?"
"Mai Trường Tô cũng đã nói muốn nhờ con giúp đỡ, có điều hắn bảo cha hỏi trước một tiếng, nếu con không đồng ý thì cũng không miễn cưỡng."
Ngôn Dự Tần cười khổ, nói: "Gã Tô huynh này, chuyện đã như vậy thì con làm sao có thể không đồng ý chứ. Rốt cuộc là việc gì?"
"Hắn chưa nói, cha còn phải gặp hắn lần nữa, lúc đó cha sẽ hỏi." Ngôn Khuyết nắm chặt vai con trai. "Mai Trường Tô đáp ứng sẽ không để con làm chuyện nguy hiểm, cha cũng sẽ không để con mạo hiểm."
"Cha, không sao đâu..."
"Con thấy không sao nhưng cha thì khác. Nghe lời cha, mấy năm nay cha đã để con phải tủi thân quá rồi.
Ngôn Dự Tân chưa bao giờ thấy phụ thân mình dịu dàng như vậy, sống mũi cay cay, ngẩng đầu uống một ly rượu, kìm nén cảm giác nôn nao trong lồng ngực.
Đêm hôm đó, hai cha con uống hết hơn một vò rượu mới dừng lại, cả hai đều không ngờ tửu lượng của người kia lại cao như vậy.
Say rượu ngủ một mạch đến tận lúc mặt trời lên cao, vừa tỉnh lại, hai người đã thấy một thiếu niên tuấn tú, lạnh lùng đang ngồi trước mặt nhìn bọn họ chằm chằm. Vừa thấy bọn họ mở mắt ra, hắn liền đưa một phong thư cho Ngôn Khuyết rồi lớn tiếng nói: "Đốt đi!" Nói xong lập tức biến mất.
Mặc dù còn chưa tỉnh hẳn nhưng Ngôn Khuyết vẫn đủ tỉnh táo để không đốt luôn lá thư theo lời thiếu niên mà trước hết mở ra đọc một lượt.
Chính là vì lá thư này mà ngày mùng Bốn, Ngôn Dự Tân mới thúc ngựa chạy khắp thành Kim Lăng, rêu rao chúc Tết đám bằng hữu một lượt, cuối cùng đi tới trước phủ Kỷ vương.
Hoàng thúc Kỷ vương nổi tiếng tính tình thẳng thắn, thông hiểu âm luật, rất thích rượu ngon, là bạn vong niên của Ngôn Dự Tân, vừa nhìn thấy tiểu bằng hữu này đến liền hết sức vui mừng, vội đón vào trong phủ ân cần chiêu đãi, còn gọi hết đám nhạc công và ca cơ mình mới huấn luyện lên biểu diễn.
Tuy nhiên, dù ông ta có thịnh tình tha thiết nhưng rượu mới qua ba tuần, Ngôn Dự Tân đã bắt đầu phân tâm, nhưng vì lịch sự, hắn vẫn làm bộ tập trung thưởng thức, tiếc là ánh mắt rõ ràng vẫn lơ đãng.
"Tai ngươi đã bị Diệu m phường làm hư rồi." Kỷ vương hậm hực nói. "Đương nhiên ngươi không còn muốn nghe mấy thứ nhạc nông cạn trong phủ của ta nữa."
"Vương gia đừng chỉ nói một mình ta như thế, tai ngài chẳng phải cũng bị chiều hư rồi hay sao?" Ngôn Dự Tân xua tay, cười. "Người mê tiếng đàn của Cung Vũ cô nương nhất e rằng không phải là ta?"
"Ôi!" Kỷ vương thở dài một hơi. "Tiếc cho một nơi thú vị như Diệu m phường, sao lại đi cấu kết với phường trộm cướp chứ?"
"Xí, nói vậy mà ngài cũng..." Ngôn Dự Tần buột miệng, hình như lập tức nhận ra nên vội dừng lại, nâng chén kính rượu.
Kỷ vương hiểu ngay, lại thản nhiên uống với hắn hai chén rồi sai hạ nhân lui ra, chuyển đến bên cạnh Ngôn Dự Tân, nhỏ giọng hỏi. "Ý ngươi là Diệu m phường hoàn toàn không có chuyện cấu kết với phường trộm cướp?"
"Cấu kết cái gì?" Ngôn Dự Tân nhếch miệng . “Phường trộm cướp nào? Có tên có tuổi không? Bộ Hình có ghi chép gì không? Người tố cáo là ai? Có bằng chứng nào không? Đều là chuyện giả dối hết."
"Đã là oan uổng thì vì sao người trong Diệu m phường lại phải chạy trốn hết?"
"Rất đơn giản, câu kết với trộm cướp là oan uổng, nhưng đắc tội với người khác thì là thật. Chọc vào người không chọc được, không chạy trốn thì ở lại chờ chết à?"
Kỷ vương lập tức bất bình, cả giận nói: “Dưới chân thiên tử, ai dám ngang ngược như vậy?"
Ngôn Dự Tân liếc nhìn ông ta, hạ thấp giọng, nói: "Vương gia, người hôm đó đi bắt bớ là ai, lẽ nào ngài lại không biết?”
"Chuyện này ta cũng đã nghe nói, không phải bộ Hình mà là Đại lý tự…” Nói tới đây, Kỷ vương đột nhiên hiểu ra. Đại lý tự thừa Chu Việt là nội đệ của Dự vương, xưa nay nổi tiếng háo sắc. Nếu nói hắn ỷ thế tỷ phu muốn cưỡng ép Cung Vũ thì cũng chẳng phải chuyện gì quá lạ thường.
"Bây giờ ngài rõ chưa? Cung Vũ cũng không còn cách nào khác, nàng chỉ muốn thoát được lần này để xem xem còn có cơ hội nào khác hay không."
Kỷ vương nhướng mày, đột nhiên chỉ Ngôn Dự Tân, bật cười quái dị.
"Vương gia sao thế?"
“Cung Vũ cô nương nghĩ thế nào thì người biết sao được?” Kỷ vương cười vẻ xấu xa. “Nói đi, có phải ngươi đã giấu nàng đi không?”
"Ta... ta... ta đâu có?" Ngôn Dự Tân kinh sợ, không khỏi lắp bắp. "Vương gia đừng... đừng nói lung tung…”
"Chột dạ rồi, có tật mới hay giật mình." Kỷ vương cười lớn, quyết không tha. "Tiểu Dự Tân, nói thật với ta thì cũng có sao? Ta cũng rất lo lắng cho Cung Vũ cô nương. Nàng vẫn khỏe chứ?"
Ngôn Dự Tân nhìn ông ta hồi lâu, cuối cùng bỏ cuộc, buông tay, nói: "Cũng không phải ta giấu nàng, là nàng chạy thoát nhưng lại rơi vào cảnh khốn cùng, phái người tới xin ta giúp đỡ, ta chỉ trợ giúp một chút thôi. Bây giờ nàng vẫn rất tốt, đã tập xong một khúc mới, trước Tết ta tới tặng quà còn được nghe nàng diễn khúc này."
Kỷ vương cũng là người mê nhạc, vừa nghe thấy Cung Vũ cô nương có khúc mới, lập tức không kìm được khao khát, nắm chặt tay Ngôn Dự Tân, nói: "Ngươi phải dẫn ta đi, ta và Cung Vũ cô nương cũng có tri giao, nàng gặp nạn làm sao có thể không hỏi han một tiếng?"
"Nhưng..."
"Yên tâm, có gì phải sợ, chỉ là một gã Chu Việt thôi mà. Tên kia ta còn không để vào mắt, Dự vương cũng chưa đến mức trở mặt với ta vì chuyện này, tốt xấu ta cũng là bề trên của nó."
"Thực ra..." Ngôn Dự Tân kéo dài giọng, nói. "Dẫn ngài đi cũng không có gì, có điều Cung Vũ cô nương hơi tâm tàn ý lạnh, chỉ sợ sẽ không muốn gặp những bậc quý nhân như ngài."
"Ta giống những kẻ đó sao?" Kỷ vương vỗ bàn, nói. "Ngươi nói như vậy ta lại càng phải đi. Nào, đi, bây giờ đi luôn."
"Làm gì mà phải sốt ruột như vậy chứ?" Ngôn Dự Tân bật cười, nói. "Không để ý bây giờ là lúc nào à? Thôi, dù sao cũng không lay chuyển được ngài, ta cũng đành để Cung cô nương trách cứ, ngày mai dẫn ngài đi một chuyến."
"Nói thế còn được. Lúc nào ngày mai?"
"Giờ Mùi buổi chiều đi, buổi sáng ta phải đi với cha ta ra ngoài một chuyến. "
"Đúng là đứa con hiếu thảo." Kỷ vương cười ha ha. "Được, giờ Mùi thì giờ Mùi, ngươi không được nuốt lời đâu đấy."
"Nếu ta nuốt lời thì ngài lại chẳng đánh đến tận nhà?" Ngôn Dự Tân vươn người một cái. "Ngày mai ngài cũng đừng mặc vương phục, chúng ta phải đi bí mật mới được."
"Biết rồi, biết rồi." Kỷ vương lập tức đáp ứng, lại sai người bày đồ ăn mới, giữ tên khách đang định chuồn lại, uống thêm hơn nửa canh giờ, đến lúc thấy sắc trời đã tối mới cho hắn về.
Lúc này gió đêm đã nổi, không khí mang mùi tanh ngọt cho thấy ngày mai trời sẽ không nắng ráo. Ngôn Dự Tân trùm mũ áo choàng lên, xoay người lên ngựa. Dưới vành mũ bằng lông cáo trắng như tuyết, khuôn mặt luôn sáng ngời của hắn lúc này lại trở nên nghiêm túc.
Khoảng giờ Mùi buổi chiều ngày mùng Năm đưa Kỷ vương tới phía bắc ngõ Đăng Giáp gặp Cung Vũ, chính là việc Mai Trường Tô yêu cầu Ngôn Dự Tân làm.
Hắn đã chấp hành nghiêm túc, cũng suy nghĩ nghiêm túc, có điều lúc đó hắn còn không thể hiểu được Mai Trường Tô yêu cầu hắn làm như vậy thì có vai trò gì trong cả kế hoạch này.
Trong khi Ngôn Dự Tân thưởng thức hoan ca diễm vũ trong phủ Kỷ vương thì Mai Trường Tô đang bí mật tiếp một nhóm người trong Tô phủ của mình. Chỉ có điều, bầu không khí ở đây nặng nề hơn một chút.
"Tổng cộng ta mang đến mười người, võ công mặc dù chẳng ra gì nhưng được cái khinh công đều không tồi, lại đều là cao thủ dùng độc. Mai tông chủ cứ việc sai bảo bọn chúng theo ý mình." Người đang nói ngồi đầu tiên bên phải Mai Trường Tô, khoảng chừng hơn sáu mươi tuổi, thân hình gầy gò tóc trắng như tuyết nhưng sắc mặt lại rất hồng hào, so với chủ nhân của tòa viện này thì còn có sức sống hơn nhiều.
"Đúng là đa tạ Tố cốc chủ. Lần này còn phải mượn danh tiếng cốc chủ để hành sự, đúng là ngại quá." Mai Trường Tô cúi người, mỉm cười tạ ơn.
"Mai tông chủ sao lại nói thế? Vệ Tranh là gì của ta, mấy năm nay nó gọi ta là cha nuôi chỉ là gọi suông thôi sao? Sau khi xuất quan, ta dẫn đám người chạy thẳng đến đây chính là để cứu nó, tông chủ còn tạ ơn ta làm gì?" Tố Thiên Xu sảng khoái phất tay. "Còn danh tiếng gì đó, thích dùng cứ dùng. Một hành động nguy hiểm như vậy, khó bảo toàn không có người thất thủ, đến lúc đó bất kể ai bị bắt cũng cứ việc nói là người của Dược Vương cốc ta, không cần làm liên lụy người ngoài. Dù sao Dược Vương Cốc chúng ta cũng là nơi trời cao hoàng đế xa, trốn vào trong rừng một chập, ta cầm cự được, bọn chúng không cầm cự nổi."
Nghe ông ta nói vậy, Mai Trường Tô mỉm cười, cũng gật đầu, nói: "Lời này không sai. Nhớ lần đầu tiên ta đến Dược Vương cốc đúng là hoa hết cả mắt, nếu không phải được Lận Thần dẫn đi thì có lẽ đến bây giờ vẫn chưa ra được."
Tố Thiên Xu cười ha ha, khen ngợi: "Có điều Mai tông chủ đúng là tài giỏi, Lận công tử chỉ dẫn tông chủ đi một lần, lần thứ hai tông chủ đã tự mình hóa giải được những cạm bẫy của ta. Nếu triều đình cũng có những nhân vật như tông chủ thì ta không dám nói mạnh miệng như vừa rồi."
“Đó là Cốc chủ hạ thủ lưu tình." Mai Trường Tô cầm ấm rót trà, lại hỏi: "Lúc Tố cốc chủ qua Tẩm Dương thấy tình hình Vân gia thế nào?"
"Tông chủ yên tâm, Vân thị có thanh danh tốt đẹp, trong triều lại có người bảo vệ, Huyền Kính ti cũng không có hứng thú đuổi cùng giết tận nên vẫn không định tội bao che phản nghịch, chỉ cho quan phủ địa phương giám sát. Vân gia là vọng tộc mấy đời ở Tẩm Dương, quan lại địa phương cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Có điều, nếu muốn rời khỏi Tẩm Dương ra ngoài thì cũng không dễ dàng lắm."
"Vậy thì tốt." Mai Trường Tô yên tâm thở phào một hơi.
Lúc này Lê Cương đi vào, lặng lẽ vái chào.
Mai Trường Tô lập tức hiểu ý hắn, đứng dậy nói: 'Tố cốc chủ, những người ngày mai tham gia hành động đã triệu tập đủ, ta dẫn ngài đi xem qua một chút?"
"Không dám không dám, mời Mai tông chủ." Tố Thiên Xu cũng đứng dậy nhường đường, hai người cùng đi ra nhà chính, tới một gian nhà nhỏ sạch sẽ trong hậu viện.
Trong phòng đã có khoảng bốn, năm mươi người đang chia làm mấy nhóm nghiên cứu sơ đồ địa hình. Thấy bọn họ đi vào, tất cả lũ lượt bước tới thi lễ.
"Mọi người vất vả rồi." Sau khi ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn lớn hình chữ nhật đặt chính giữa phòng, Mai Trường Tô cũng đưa tay lật giở sơ đồ, hỏi: "Toàn bộ sơ đồ lối đi trong Huyền Kính ti đều nhớ hết rồi chứ?"
"Vâng."
“Mấy ngày nay chúng ta đã thảo luận rất kĩ về các chi tiết hành động, có điều hôm nay có các bằng hữu bên Dược Vương cốc gia nhập nên nói lại một lần nữa.” Mai Trường Tô ra hiệu cho tất cả mọi người tiến lại gần, nói với giọng nghiêm nghị. "Thời gian hành động của chúng ta là giờ Ngọ ngày mai, lúc đó Huyền Kính ti đổi ca, ta đã giao hẹn Hạ Đông nghĩ cách đưa các ngươi vào cổng. Vương Viễn, ngươi dẫn mười lăm người ở bên ngoài cảnh giới tình hình, sẵn sàng tiếp ứng. Trịnh Tự Đình dẫn ba mươi người cùng hành động với Hạ Đông. Giờ đó Hạ Giang, Hạ Xuân và Hạ Thu đều sẽ không có mặt ở Huyền Kính ti, cho nên lúc đầu sẽ rất thuận lợi. Có điều cùng lắm các người chỉ vào đến ngoại viện của địa lao là sẽ có người phản ứng lại, từ lúc này sẽ bắt đầu phải cường công. Các ngươi phải nhớ, Hạ Đông sẽ không ra tay giúp các ngươi, người ta chỉ đứng xem, việc các ngươi cần phải làm là mở địa lao, tới vị trí giam cầm theo như lời Hạ Đông, sau đó lại xông ra."
Lúc này đã có người của Dược Vương cốc tỏ vẻ muốn chất vấn, Mai Trường Tô khẽ cười, quay sang nhìn hắn. "Huyền Kính ti mặc dù có rất nhiều binh lính nhưng lối ra địa lao chỉ có duy nhất một lối đi hẹp, chỉ cần bốn, năm người là đã thủ được rất lâu rồi. Có điều lúc các ngươi chuẩn bị phá vòng vây thì phải nhờ đến các bằng hữu ở Dược Vương cốc. Nếu ở trên sa trường thì mấy thứ độc phấn, độc trùng này không ngăn cản được thế công của đại quân, nhưng ở nơi tương đối nhỏ hẹp như Huyền Kính ti thì lại rất hữu dụng. Các ngươi đều là cao thủ trăm người chọn một, chỉ cần thế trận của đối phương có một chút lỏng lẻo là sẽ có thể đột phá. Tuyến đường đi ra thì ta chọn đường này." Ngón tay chàng nhanh chóng chỉ lên sơ đồ. "Từ nơi này đến cửa sau mặc dù xa hơn một chút so với đường đi ra cửa trước nhưng trên đường không có khu vực nào rộng rãi, hạn chế được lính nỏ. Khi bọn họ dùng cung tên chặn đường thì chúng ta lại sử dụng phấn yên hoàn của Lôi Hỏa đường. Có điều trong lúc che khuất tầm nhìn của đối phương, các người cũng phải xông về phía trước trong khói bụi dày đặc. Tần Đức, mười người của ngươi là những cao thủ nhắm mắt còn hơn cả khi mở mắt, lúc này các ngươi phải lập tức đi trước mở đưòng. Chỉ cần lao ra cổng Huyền Kính ti, những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn nhiều."
"Vì sao?" Tố Thiên Xu vuốt râu, hỏi. "Ra ngoài thì địa hình trống trải, Huyền Kính ti có thể phát huy ưu thế binh lực đông đảo, tại sao lại dễ dàng hơn ở trong?"
Mai Trường Tô bình thản nói: "Bởi vì lúc đó... tên siêu đạo tặc mà tuần phòng doanh truy tìm bấy lâu sẽ để lộ hành tung, hai đạo nhân mã đuổi theo hai mục tiêu khác nhau chen lấn cùng một chỗ, tình hình sẽ trở nên hỗn loạn. Đối với chúng ta thì càng hỗn loạn đương nhiên lại càng tốt."
Tố Thiên Xu lập tức hiểu ra, cười to, nói: "Có thể tưởng tượng tình hình lúc đó sẽ cực kì thú vị."
''Còn việc ẩn nấp sau đó thì đã sắp xếp thỏa đáng, ta cũng không nói nhiều nữa." Mai Trường Tô nhìn lướt qua bốn phía. "Cuối cùng ta chỉ muốn nhắc lại yêu cầu nghe có vẻ hơi thái quá kia, đó chính là ta cần các ngươi toàn vẹn rút lui, tốt nhất không được rơi lại bất cứ một người nào, hiểu chưa?"
"Rõ!" Trong phòng lập tức vang lên tiếng trả lời trầm thấp mà kiên định.
"Mọi người còn điều gì cần hỏi không?"
Sau một lát yên lặng, có một số người bắt đầu đưa ra các tình huống có thể bất ngờ xảy ra, Mai Trường Tô lần lượt nêu ra phương pháp giải quyết. Xem dáng vẻ ung dung, tự tại, nhàn hạ tự nhiên của chàng thì hiển nhiên chàng đã suy tính mọi chuyện, không biết đã hao phí bao nhiêu tâm huyết.
"Mai tông chủ đúng là kỳ tài." Tố Thiên Xu nghe xong không kìm được cảm khái. "Những chuyện đó mà tông chủ cũng đoán được, lão già này đúng là bội phục."
"Nói cho cùng thì lần này cũng giống như đánh một trận đánh nhỏ." Mai Trường Tô cười cười, hơi lộ vẻ mệt mỏi. "Chỉnh hợp binh lực của mình, nắm chắc tình hình quân địch, lợi dụng địa thế sa trường đưa ra chiến pháp tương ứng, dự kiến các tình huống có thể xảy ra... Những việc này thực ra đều là thuật dụng binh cơ bản nhất, đâu có gì là khó?"
"Ha ha, Mai tông chủ khiêm tốn quá." Tố Thiên Xu nói, lại đưa tay tới bắt mạch cho chàng rồi lắc đầu, nói tiếp: "Có điều trên phương diện chăm sóc thân thể thì tông chủ còn kém lắm, tối qua không ngủ sao?"
Thấy Lê Cương và Chân Bình đồng loạt đưa ánh mắt nhìn mình chất vấn, Mai Trường Tồ vội nói: "Ngủ, đương nhiên là có ngủ chứ."
"E là không ngủ." Tố Thiên Xu nói vẻ chắc chắn. "Ta đã đưa một ít thuốc đến chỗ Yến đại phu, tông chủ uống một thang rồi đi ngủ đi. Đám tiểu tử này bản lĩnh đều không tồi, tông chủ cứ yên tâm. Dưỡng đủ tinh thần thì sáng mai mới tọa trân được."
Mai Trường Tô biết ông ta có ý tốt, hơn nữa quả thật cũng đã mệt nên không từ chối, đứng dậy dặn dò Lê Cương chiêu đãi khách khứa cho tốt rồi dẫn Phi Lưu về phòng.
Đêm đó chàng ngủ có ngon hay không thì không ai biết, nhưng ít ra bề ngoài chàng có vẻ ngủ yên giấc, hơi thở đều đặn, không trở mình, nằm yên trong chăn bông dày, yên tĩnh như một lão tăng nhập định.
Sau nửa đêm, cuối cùng tuyết cũng rơi xuống, những bông tuyết nhẹ nhàng rơi lên mái ngói, âm thanh nghe như tiếng kim đâm, lẹt xẹt đến tận bình minh.
Sáng sớm mùng Năm, tuyết bắt đầu kèm theo mưa lạnh, gió lạnh cũng thổi mạnh hơn mấy phần.
Trong mưa tuyết đan xen, một nữ nhân mặc áo tơi - nón tre thấp thoáng xuất hiện trên đường, thong thả đi từng bước đến cổng thành phía đông vừa mở.
Tất cả quan binh thủ thành đều khom người thi lễ, trên mặt lộ vẻ kính sợ, đưa mắt nhìn vị đại nhân Huyền Kính sứ năm nào giờ này cũng mặc đồ tang đi ra ngoài thành.
Khoảng một canh giờ sau, một vị thiếu chưởng sứ của Huyền Kính ti cưỡi ngựa tới, quát hỏi: “Hạ Đông đại nhân ra ngoài thành chưa?"
"Rồi ạ. Ra được khoảng một canh giờ rồi." Tên đứng đầu ca trực này trả lời, cho rằng đối phương có việc cần đuổi theo Hạ Đông nên vừa đáp vừa vội vàng giơ tay ra hiệu cho thủ hạ tránh đường.
Nhưng vị thiếu chưởng sứ kia chỉ nghe hắn trả lời xong liền lập tức quay ngựa chạy về.
Sau khi trở lại phủ nha Huyền Kính ti, thiếu chưởng sứ đi thẳng vào chính đường của thủ tôn.
Hạ Giang mặc một chiếc áo đã cũ, đang mở một bức thư pháp ra xem.
Thiếu chưởng sứ hành lễ xong thì nói nhỏ: "Thủ tôn, Hạ Đông đại nhân quả thật đã ra ngoài thành "
Hạ Giang còn chưa có bất cứ phản ứng gì, lúc này một vị thiếu chưởng sứ khác cũng vội vã chạy vào, quỳ gối trước bậc, nói: "Thù tôn, gã Tô Triết kia đã ra ngoài từ cổng thành phía tây, hắn cải trang rất kĩ, suýt nữa đã giấu được chúng thuộc hạ."
Hạ Giang "ờ" một tiếng, phất tay cho hai người lui ra, xem lại bức thư pháp một lượt, lộ vẻ suy tư, sắc mặt có chút kì dị, giống như âm tàn, lại giống như đau khổ.
Sau khi thất thần một hồi, hắn bước nhanh ra ngoài chính đường, ra lệnh dắt ngựa đến, lập tức xoay người nhảy lên ngựa, thúc ngựa rời khỏi Huyền Kính ti.
Gần như cùng lúc Hạ Giang ra ngoài, một chiếc kiệu nhỏ gọn cũng được nhấc lên trong phủ Ngôn hầu, theo sau kiệu còn có một xe ngựa chở hương nến, bùa giây. Ngôn Dự Tân cưỡi ngựa đi bên cạnh bảo vệ, cả đoàn đi quanh co tới Hàn Chung quán ở phía tây kinh thành, có lẽ là đang đi cúng bái gì đó.
Nhưng đến Hàn Chung quán, nơi này dường như lại không hề có sự chuẩn bị, lúc đi ra nghênh đón Ngôn hầu, vẻ mặt quán chủ cũng hết sức ngỡ ngàng. "Hầu gia không nói trước là hôm nay sẽ đến, lão đạo sơ suất, chưa có chuẩn bị gì cả..."
"Ngươi chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ, mang ấm trà nóng vào là được. Ta cần tiếp một vị bằng hữu." Ngôn Khuyết vừa nói xong đã nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên phía sau, quay đầu nhìn lại thì Hạ Giang cũng đã đến nơi.
"Hạ huynh cưỡi ngựa đến à?" Ngôn Khuyết chào hỏi. "Chắc là Hàn Chung quán này không dễ tìm, trên đường đi có quá nhiều ngã rẽ. Hạ huynh cưỡi ngựa đến mà còn muộn hơn ta ngồi kiệu."
"Biết đâu Ngôn hầu khởi hành trước thì sao?" Hạ Giang lạnh lùng hỏi lại một câu, không để ý đến đạo nhân định đi tới dắt ngựa giúp hắn, tự tay buộc ngựa rồi sải bước bước vào.
"Các ngươi đều không cần ở đây, cứ để bọn ta tùy tiện.” Ngôn Khuyết đuổi quán chủ đi, quay lại nhìn thấy Ngôn Dự Tân, sắc mặt lập tức sa sầm, nói: "Hôm nay dẫn ngươi tới để quỳ kinh, tại sao còn theo ta? Mau đi vào trong kia!”
"Cha…” Ngôn Dự Tân làm nũng. "Phải quỳ cả ngày thật à?”
"Còn cãi nữa là quỳ hai ngày!" Ngôn Khuyết trừng mắt nhìn con trai, đang định phát tác thì Ngôn Dự Tân thấy tình thế không ổn nên đã chạy mất. Nhìn vẻ sung sướng của hắn thì không ai biết hắn có đi quỳ kinh thật hay không.
"Tên tiểu tử này..." Ngôn Khuyết than thở với Hạ Giang. "Không biết làm sao được, nuông chiều nó quá mức rồi, bây giờ không thể chịu khổ được nữa."
"Ta thây Dự Tân rất giống Ngôn hầu khi còn trẻ.”
"Lúc trẻ ta đâu có quần là áo lượt như nó?" Ngôn Khuyết cười phủ nhận, hai mắt nhìn Hạ Giang chăm chú, cố ý nói: "Có điều bọn chúng lớn nhanh thật, nếu lệnh lang vẫn còn thì có lẽ cũng đã lớn như Dự Nhi rồi."
Trái tim Hạ Giang lập tức như bị kim đâm đau nhói, có điều hắn mím môi kiềm chế, không để lộ ra mặt mà chỉ lạnh lùng nói: "Ngôn huynh, huynh hẹn ta đến đây là định đứng nói chuyện ở đây à?"
"Đâu dám!" Ngôn Khuyết đưa tay mời. "Trong quán đã chuẩn bị tịnh phòng, mời!"
Hạ Giang im lặng, cất bước, cùng Ngôn Khuyết đi vào một gian tịnh phòng độc lập, sạch sẽ trong hậu viện.
Một tiểu đạo đồng đứng canh bên ngoài, phụng mệnh sư phụ đến hầu hạ trà nước.
Ngôn Khuyết lệnh cho hắn đặt đồ xuống, rồi đuổi ra ngoài, đích thân cầm ấm rót cho Hạ Giang một ly trà xanh.
"Trà trong đạo quán này rất ngon, Hạ huynh uống thử xem."
Hạ Giang nhìn ông ta, không để ý đến câu nói khách sáo này, chỉ đưa tay đỡ ly trà mà không uống, câu đầu tiên đã hỏi thẳng: "Trong thư Ngôn huynh nói có biết tung tích một người ta vẫn nhớ mong, có phải huynh ám chỉ tiểu nhi không?"
Ngôn Khuyết không trả lời ngay mà cầm ly trà của mình lên, nhấp mấy ngụm rồi lại chậm rãi đặt xuống. "Năm đó Hạ huynh vì hồng nhan tri kỷ, các lão bằng hữu khuyên bảo thế nào cũng không nghe, bỏ mặc chính thê ở nhà khiến bà ấy dẫn con bỏ đi không biết tung tích. Bây giờ chuyện đã qua nhiều năm, trong lòng Hạ huynh chỉ nhớ mong đứa con trai đó chứ không nhớ gì đến thê tử năm xưa hay sao?"
"Đây là việc nhà của ta." Ngữ khí của Hạ Giang lạnh như băng. "Không dám phiền Ngôn hầu bận tâm."
"Đã không muốn ta bận tâm thì nhận được thư cũng cần gì phải đến?"
"Ta đến cũng chỉ để hỏi một câu, năm đó nói thế nào Ngôn hầu cũng nhất quyết không chịu cho biết tung tích của tiểu nhi, tại sao hôm nay đột nhiên lại sẵn lòng nói ra?"
Ngôn Khuyết yên lặng nhìn hắn, thở dài một tiếng. "Quả nhiên huynh vẫn cho rằng năm đó bọn ta không chịu cho huynh biết, nhưng kỳ thực... Tẩu phu nhân đi rất quả quyết, không nói hành tung của mình với bất cứ ai.”
Hạ Giang cười lạnh, tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật thế à?"
"Ta nghĩ khi đó tẩu phu nhân nhất định là đã rất lạnh lòng rồi..." Ngôn Khuyết nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm. "Bởi vì nữ nhân mất nước bị biến thành nô lệ mà mình nhất thời động lòng trắc ẩn cứu ra khỏi Dịch U đình, sau đó hết lòng thương yêu, như tỷ tỷ lại như mẹ, không ngờ trên đời nay lại có người lấy oán trả ơn, lòng lang dạ sói. Sau chuyện này bà ấy làm sao có thể tin tưởng người khác được? Không cho bất kì ai biết hành tung của mình chắc cũng vì bà ấy muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ..."
Cơ mặt Hạ Giang khẽ co giật nhưng hắn lại mạnh mẽ chống chịu, ngữ điệu vẫn lạnh nhạt, vô tình: "Đã vậy vì sao hôm nay ngài lại hẹn ta tới đây?"
"Huynh cứ bình tĩnh đã." Ngôn Khuyết liếc hắn nói không nhanh không chậm. "Lúc đi tẩu phu nhân không nói với bất kì ai, đây là sự thật, có điều năm năm trước bà ấy đã chuyển một vài tin tức cho ta."
"Vì sao lại là ngài?"
"Có lẽ là các cố nhân trong kinh chỉ còn lại mình ta.” Ánh mắt Ngôn Khuyết đột nhiên trở nên nghiêm khắc, sắc bén quét qua mặt Hạ Giang. "Tác phẩm của chính Hạ huynh, chẳng lẽ lại quên rồi?"
Hạ Giang không để ý tới sự khiêu khích của ông ta, hỏi tiếp: "Bà ta nói gì?"
"Bà ấy nói lệnh lang mắc chứng phong hàn, chưa trưởng thành đã chết yểu, bà ấy cũng đã mắc bệnh nặng, ngày tháng không còn nhiều, chỉ mong bằng hữu cũ trong kinh thành có thể thắp cho bà ấy nén nhang trong những ngày Thanh minh, Hàn thực..."
Chén trà trong tày Hạ Giang vỡ tan, nước trà nóng tràn qua kẽ tay, hắn lại như không hề hay biết, chỉ đưa ánh mắt âm hàn thấu xương nhìn Ngôn Khuyết, một lúc lâu sau mới cắn răng, nói: "Ngài cho rằng ta sẽ tin sao?"
Ngôn Khuyết rút trong áo ra một bức thư màu vàng nhạt, đưa tới. "Có tin hay không thì ngài hãy tự mình xem đi. Hai người là sư huynh sư muội đồng môn, cho dù không còn nghĩa phu thê nhưng chắc huynh vẫn nhận ra nét chữ của bà ấy..."
Ông ta còn chưa nói xong, Hạ Giang đã đưa tay giật lấy bức thư, vội vàng mở ra xem. Chưa đọc được một nửa, môi hắn đã tái nhợt, hai tay như co giật, xé tan lá thư thành từng mảnh.
Trong mắt Ngôn Khuyết lộ vẻ bi thương, than thở: "Đây gần như là di vật cuối cùng của bà ấy, vậy mà huynh cũng nỡ xé.”
Hạ Giang hoàn toàn không nghe thấy ông ta nói gì, hai tay chống bàn, áp sát tới trước mặt Ngôn Khuyết, cả giận nói: "Vì sao khi đó ngài không nói với ta?"
"Thư này là viết cho ta, trong thư cũng không bảo ta báo cho huynh." Vẻ mặt Ngôn Khuyết vẫn bình thản như nước lặng. "Cho nên nói với huynh hay không hay lúc nào nói với huynh đều do chính ta quyết định. Khi đó ta không muốn nói gì với huynh, hôm nay lại đột nhiên muốn nói, thế thôi.”
Hạ Giang bị tin dữ tấn công bất ngờ dường như đã bị chọc giận, khuôn mặt đỏ bừng, cả người run rẩy, bàn tay ấn mạnh xuống bàn, tất cả đều cho thấy tâm tình hắn đang vô cùng bất ổn.
Nhưng Hạ Giang quả không hổ là Hạ Giang, sau khi cơn giận tràn tới, hắn lập tức cố gắng thu lại tất cả những tâm tình lộ ra ngoài, chỉ giữ lại một thoáng oán hận dưới đáy mắt, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình.
"Ngôn hầu..." Vẻ mặt đã bình thản trở lại, thủ tôn Huyền Kính ti điều chỉnh âm điệu khiến giọng nói tỏ ra hời hợt mà lại khiến người nghe run sợ: "Xem ra Tĩnh vương định hôm nay cướp ngục, đúng không?"
Nếu Hạ Giang đột nhiên nói ra một câu như vậy là muốn làm Ngôn Khuyết cảm thấy khiếp sợ thì có thể nói hắn đã hoàn toàn thất bại.
Nói đến công phu hàm dưỡng bất động như nước thì có lẽ trên đời rất ít người có thể so được với vị hầu gia từng một thời phong vân này, cho nên dù là đôi mắt tinh vi trên đời thì lúc này cũng không thể nào phát hiện ra chút khác thường trên gương mặt Ngôn Khuyết, mặc dù ông ta cũng không phải hoàn toàn không bất ngờ trước câu hỏi này.
"Hạ huynh đang nói gì vậy? Cướp ngục gì cơ?" Ngôn Khuyểt nhướng mày hỏi, lộ vẻ ngạc nhiên vừa đủ.
"Đương nhiên là cứu Vệ Tranh, gã phó tướng Xích Vũ doanh đó. Địa lao của Huyền Kính ti không dễ tấn công, không dẫn ta ra ngoài thì Tĩnh vương sẽ không dám động thủ." Hạ Giang nhìn Ngôn Khuyết, mặt như sắt lạnh, ánh mắt như băng. "Ngôn hầu bắt đầu làm việc cho Tĩnh vương từ bao giờ vậy? Mấy năm nay ngài che giấu chân tướng, ngay cả ta cũng thật sự cho rằng ngài đã chán nản lánh đời rồi."
"Thói xấu tự cho là đúng, thích suy từ bụng ta ra bụng người của huynh vẫn không thay đổi." Ánh mắt Ngôn Khuyết trở nên sắc bén. "Đối với huynh mà nói, có lẽ trên đời này hoàn toàn không tồn tại tội danh huynh không thể chứng thực mà chỉ có tội danh huynh không nghĩ ra được thôi. Không có bằng chứng đã áp tội danh cướp nghịch phạm lên người một vị thân vương, Hạ Giang, huynh không cảm thấy mình hơi điên cuồng sao?"
"Chẳng lẽ ta đổ oan cho hắn? Chẳng lẽ hắn sẽ không đi cứu Vệ Tranh?" Hạ Giang hơi ngửa mặt, liếc nhìn Ngôn Khuyết. “Ta chỉ sợ hắn rụt đầu thật, bỏ mặc gã phó tướng Xích Diễm kia. Có điều ta tin rằng với tính tình của Tĩnh vương, hắn sẽ không làm ta thất vọng như vậy."
Ngôn Khuyết suy nghĩ một lát, vui vẻ gật đầu. "Huynh nói cũng đúng, tính tình của Tĩnh vương hình như đúng là như vậy. Có điều hắn cũng không ngốc, Huyền Kính ti của huynh như đầm rồng hang hổ, cho dù hắn muốn tấn công thì e là cũng hữu tâm vô lực."
"Cho nên Ngôn hầu gia mới dẫn ta ra ngoài." Hạ Giang nói, ánh mắt chăm chú. "Có lẽ không chỉ có ta, nghe nói gã mưu sĩ của Tĩnh vương cũng có bản lĩnh không nhỏ, nói không chừng ngay cả Hạ Thu và Hạ Xuân hắn cũng có thể nghĩ cách dẫn ra ngoài. Ba người bọn ta không có mặt, có thể hắn sẽ đánh liều được ăn cả ngã về không."
"Còn nhớ rất lâu rất lâu trước kia, lúc vừa xuất sư, huynh không có thói quen dùng trí tưởng tượng thay thế cho thực tế như bây giờ." Ngôn Khuyết thở dài, nói. "Huynh biến thành như vậy từ bao giờ? Là bọn ta thay đổi quá chậm hay là huynh thay đổi quá nhanh?"
"Ta chỉ đang tưởng tượng hay sao? Dạo này binh lính tuần phòng doanh bố trí xung quanh Huyền Kính ti ngày càng nhiều, Tĩnh vương tưởng rằng hắn âm thầm chia nhỏ binh lính ra là có thể giấu được ta sao?" Nụ cười của Hạ Giang mang vẻ cuồng ngạo. "Đáng tiếc hắn đã đánh một trận thất bại, thực ra là ta đang khuyến khích hắn đến, để lộ sơ hở cho hắn điều quân, tạo cơ hội cho hắn lợi dụng, tất cả chính là để tăng thêm lòng tin cho hắn, khiến hắn cảm thấy có hi vọng cứu người, đặc biệt là trong trường hợp hắn đã có một nội ứng…”
Ngôn Khuyết thoáng nhìn Hạ Giang, ánh mắt có một giây đông cứng. Đối với vị hầu gia này, đây đã là vẻ mặt kinh ngạc nhất của ông ta rồi.
"Ta còn chưa điều tra ra vì sao Đông Nhi đột nhiên lại nghi ngờ, bắt đầu truy tra lại bản án cũ kia. Có điều nó nghiêng về phía các ngài cũng tốt, ta đang lo không có cách nào để tăng lòng tin cho Tĩnh vương, ép hắn hành động sớm hơn một chút. Hạ Giang ghé tới gần Ngôn Khuyết, dường như muốn chọc thủng lớp da mặt bình tĩnh của ông ta. "Nó đã về được ba ngày, ta vẫn không hề hạn chế bất cứ hành động nào của nó như trước kia. Khi nó bí mật nhờ Thu Nhi dò hỏi vị trí giam giữ Vệ Tranh trong địa lao, ta cũng nghĩ cách tiết lộ cho nó, không để nó phát hiện bất cứ việc gì khác thường. Đối với Tĩnh Vương, có một người đồng mưu bí mật như ta, há nhất định sẽ cảm thấy kế hoạch rất thuận lợi, đã nắm trong tay quá nửa thành công rồi. Ngài nói có đúng vậy không?”
“Ta cảm thấy huynh quá tự cao tự đại rồi đấy.” Ngôn Khuyết nói không hề khách khí. “Ta biết địa lao Huyền Kính ti là một nơi lợi hại, nhưng trong tình huống tất cả mọi chính sứ đều không có mặt, lại có Hạ Đông là nội ứng, bị công phá cũng không phải là chuyện không thể đúng không? Huynh không sợ Hạ Đông dẫn người xông vào địa lao cứu Vệ Tranh thật à?”
“Không sai.” Hạ Giang gật đầu.”Đây là một vấn đề khó. Ta dùng con mồi để bẫy sói thì không thể để mất mồi được. Bây giờ Vệ Tranh còn rất hữu dụng đối với ta, chỉ cần hắn còn ở trong tay ta thì bất kể tình hình có bao nhiêu đột biến khiến mọi người bất ngờ thì cơ thắng vẫn luôn nằm trong tay ta."
Ngôn Khuyết gạt than trong lò, lại mở nắp ấm nước trên lò ra xem nước đã sôi chưa, có vẻ không hề chú ý đến những gì Hạ Giang nói.
"Nếu người Tĩnh vưong phái đi có chút tài cán thì Đông Nhi quả thật có bản lĩnh dẫn bọn chúng công phá địa lao." Hạ Giang cũng không quan tâm tới Ngôn Khuyết, tiếp tục nói. "Có điều, Ngôn hầu gia, ngài cho rằng công phá địa lao cũng có nghĩa là tìm được Vệ Tranh hay sao?"
Ngôn Khuyết lại đậy nắp ấm vào, ánh mắt rốt cuộc cũng có chút dao động. Bởi vì ông ta hiểu ý Hạ Giang. Sau khi Mai Trường Tô bí mật thực hiện kế hoạch, vượt qua tất cả mọi chướng ngại đánh vào đến địa lao Huyền Kính ti, nhưng lại chỉ thu được kết quả là thực ra Vệ Tranh hoàn toàn không bị nhốt ở đó.
Hạ Đông là một nội ứng rất tốt, nhưng nếu nội ứng này thực ra lại là một quân cờ do người khác sắp đặt thì càng nhận được nhiều tin tức và sự trợ giúp từ chỗ ả, khả năng thảm bại sẽ càng lớn.
Hình như Hạ Giang rất hài lòng vì cuối cùng mình cũng đục được một lỗ nhỏ trên lớp da mặt cứng như sắt của Ngôn Khuyết, lập tức bồi thêm một câu: "Ngôn hầu, Tĩnh vương có nói với ngài sau khi cướp được Vệ Tranh, hắn định làm thế nào để thoát tội hay không?"
"Ta và Tĩnh vương không hề có qua lại." Ngôn Khuyết đáp, giọng lạnh như băng. "Hơn nữa ta tin rằng Tĩnh vương cũng sẽ không cướp tù. Hạ Giang, huynh nghĩ nhiều quá đấy."
"Ngài vẫn không biết thời thế như vậy." Hạ Giang nói một câu rồi đứng lên, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, mở cánh cửa sổ dán giấy lên, dùng que chống lại, hít sâu một hơi khí lạnh ẩm ướt. "Đạo quán trên núi này mát mẻ hơn trong thành. Bất kể có tiếng ồn gì cũng không thể truyền đến đây được. Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc."
"Đáng tiếc cái gì? Đáng tiếc vì tiếng ồn ào không thể truyền đến?"
"Đúng vậy." Hạ Giang bình thản nói. "Xa quá, không nhìn thấy, cũng không nghe thấy. Không biết bây giờ trong Huyền Kính ti đã bắt đầu náo nhiệt hay chưa?"
Ngôn Khuyết nhìn bóng nắng, cùng lắm mới vừa qua chính ngọ, mọi hành động chắc còn chưa bắt đầu. Nhưng lộ trình từ đạo quán về đến thành là một canh giờ rưỡi, cho nên tất cả đều đã không thể nghịch chuyển.
"Cũng tiếc cho tòa địa lao của ta." Hạ Giang quay đầu lại. "Trong đó không có Vệ Tranh mà lại có hỏa lôi, ngòi nổ thì dẫn sang bên cạnh, ngài tưởng tượng xem, chỉ cần trong địa lao bắt đầu tung tóe máu thịt, ta không tin Tĩnh vương nhận được tin tức mà còn nhẫn nhịn được. Bao nhiêu người của tuần phòng doanh vây quanh Huyền Kính ti như vậy, quá nửa trong đó đều do thuộc cấp tâm phúc của Tĩnh vương dẫn đầu, chẳng lẽ bọn chúng vẫn nhẫn tâm trơ mắt nhìn? Chỉ cần người của Tĩnh vương kích động, tùy tiện tăng thêm binh lực, người bị cuốn vào sẽ ngày càng nhiều, chuyện cũng tự nhiên sẽ ngày càng lớn, khi đó hắn muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không dễ dàng gì. Còn ta cũng tuyệt đối không cho hắn bất cứ cơ hội nào để tẩy sạch tội lỗi của mình."
Ngôn Khuyết buông mí mắt, yên lặng rất lâu, sau đó chậm rãi ngẩng lên.
"Hạ Giang, ta chỉ muốn hỏi huynh một chuyện."
"Xin mời."
"Huynh có nghĩ tới hay không, khi ngòi nổ hỏa lôi bị đốt, đồ nhi Hạ Đông của huynh ở đâu?"
Hạ Giang mím chặt môi, trong mắt gần như không có ba cứ thứ gì có thể được gọi là tình cảm.
"Biểu hiện của nó gần đây khiến ta rất thất vọng, nó đã không còn là một Huyền Kinh sứ đúng nghĩa."
"Trong mắt huynh, nó chỉ là một quân cờ như vậy sao? Đồ nhi theo huynh học nghệ từ bé, vẫn tôn kính huynh, phục tùng huynh cũng chỉ là một quân cờ sao? Vĩnh viễn chỉ có lợi dụng, lừa gạt, lại lợi dụng. Đến lúc nó phát hiện, huynh thật sự không thể lợi dụng được nữa thì sẽ hủy diệt..." Ngôn Khuyết nói từng chữ từng câu, vừa bi thương vừa chán nản. "Hạ Đông đã bất hạnh vì đầu nhập vào môn hạ của huynh, lại bất hạnh vì không kịp thời thấy rõ diện mạo của huynh."
"Lời ngài nói bắt đầu không dễ nghe rồi." Hạ Giang không hề rung động. "Thế nào, kích động rồi à? Bây giờ hối hận còn chưa muộn. Ngôn hầu, năm đó ngài đã chọn sai chỗ đứng một lần, chẳng lẽ còn muốn đứng sai chỗ một lần nữa?"
"Đúng sai chỉ ở trong mình mới biết, huynh cho rằng ta sai, chẳng lẽ ta không cho rằng huynh sai?" Ngôn Khuyết lắc đầu than thở. "Nhưng ta muốn nói, có thể huynh không tin tình nghĩa, nhưng tốt nhất đừng miệt thị tình nghĩa, nếu không cuối cùng huynh sẽ bại vì tình nghĩa."
Hạ Giang ngẩng đầu cười to, cười hồi lâu mới dừng lại, điều chỉnh nhịp thở, nói: "Mấy năm nay ngài chỉ tăng mỗi tuổi thôi à? Những lời ngây thơ như thế mà cũng nói ra được? Thực ra người bại vì tình nghĩa chính là các ngài, các ngài vốn vẫn có cơ thắng nhưng chính các ngài đã từ bỏ nó. Năm đó như vậy, giờ đây cũng là như vậy..."
Ngôn Khuyết quay lại nhìn bóng nắng lần nữa, uống hết ly trà cuối cùng rồi đứng lên.
"Ngài làm gì?"
"Ta có thể đi rồi. Ở gần ngài một khắc nữa cũng không chịu nổi." Lúc trả lời, Ngôn Khuyết không thèm nhìn Hạ Giang, vừa nói vừa đi ra ngoài, cuối cùng đi thẳng ra khỏi đạo quán.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook