Lãng Đãng Giang Hồ Chi Dược Sư (Triệu Tiểu Xuân Lịch Hiểm Ký)
-
Quyển 5 - Chương 8
Qua một giấc chập chờn, Tiểu Xuân sau đó từ trong mộng bừng tỉnh.
Hắn thở hổn hển, mơ hồ nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, đao kiếm không ngừng hỗn loạn, tiếng bước chân vang vọng quanh quẩn trên hành lang, ván gỗ cũng rung lên ầm ầm.
Không muốn bận tâm, Tiểu Xuân dụi dụi mắt, ngọ ngoạy nhỏm người ngồi dậy.
Hắn dùng sức giãn lưng, lại nhận lấy một trận đau xé người ở trước ngực, vội vàng cúi đầu xem, nhìn thấy rõ ràng một vết thương không biết sinh ra từ lúc nào, máu còn đang lai láng.
Thoáng thấy bên cạnh có bóng người màu trắng, Tiểu Xuân hoảng sợ quay đầu lại nhìn, trước ngực Vân Khuynh cũng có vết thương sâu dài y chang như hắn.
Hắn vội vàng bò tới bên cạnh Vân Khuynh xem thử thương thế, may mà chưa tới nội phủ, bối rối bắt mạch, mạch tượng tuy là yếu ớt nhưng chủ yếu là vì mất máu, không đáng lo ngại.
Vội vội vàng vàng lôi bao đồ tùy thân ở đầu giường ra, dốc hết một đống thuốc, trước tiên rắc kim sang dược, thuốc bột gặp máu hóa thành dạng cao bịt kín hoàn toàn vết thương, thêm một mớ hàng cũ tái chế nào vạn linh đan nào khư thống đan tán nhiệt giảm đau lần lượt nhét vào miệng Vân Khuynh.
Tất cả đều xong xuôi, khẩn trương xác nhận mấy lần cho đến khi chắc chắn những gì cần làm đều làm hết, Tiểu Xuân lúc này mới thở ra một hơi dài, hổn hển, chậm rãi tự xử lý vết thương của mình.
Lại xem mạch, ngồi xếp bằng đem chân khí trong cơ thể vận hành mười hai chu thiên, Tiểu Xuân phát giác ba thành công lực của hắn vất vả lắm mới khôi phục được, hiện giờ bị con đồng mệnh cổ kia hút không sót một miếng, còn may mà gân mạch thông suốt không bị tắc nghẽn, cũng sẽ không sợ nội lực khô cạn mà chết.
Chẳng qua......
Tiểu Xuân nhích mấy bước, ngồi ở bên cạnh Vân Khuynh nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của đối phương.
Chẳng qua làm khổ lây người này...... Từ nay về sau đã không thể động võ......
[Tên ngốc nhà ngươi......] Tiểu Xuân chua xót cười.
Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt Vân Khuynh, chạm vào làn da vốn phải nhẵn nhụi lạnh lẽo lại vì vết thương quá sâu mà bắt đầu phát nhiệt, cảm thấy đau đớn không thôi.
[May mắn ngươi không có việc gì...... May mắn...... May mắn......] Tiểu Xuân chưa từng thấy sợ hãi như vậy.
Lúc đó bị Vân Khuynh đánh ngất, khoảnh khắc sa vào hôn mê, tâm của hắn quả thực muốn nhảy ra khỏi ngực, chỉ sợ khi hắn tỉnh lại sẽ không còn nghe tiếng người này, càng sợ sau khi tỉnh lại chỉ có thể thấy một khối thi thể lạnh băng.
[Làm ta sợ muốn chết.] lo lắng trong lòng hoàn toàn không còn, Tiểu Xuân nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn Vân Khuynh.
Tâm tư của hắn chỉ ưu tiên lên người Vân Khuynh, hiện tại xác nhận Vân Khuynh không có gì nguy hiểm, không còn khẩn trương như nãy, mới phát hiện bàn tay đặt trên mặt Vân Khuynh của mình không thấy nữa, bị tay áo phủ mất rồi.
Rụt về, kéo kéo kéo, xắn tay áo lên, cố gắng vươn tay ra nhìn nhìn.
Tiểu Xuân hít sâu một hơi.
Hắn từ trên giường đứng lên, lại phát hiện hai chấn cũng bị ống quần che kín, ngay cả đầu ngón chân cũng không thấy.
Kéo kéo kéo, xách hai ống quần lên, ngẩn người.
[Con bà nó —— đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ——] Tiểu Xuân rống lên.
Hắn vừa tỉnh giấc thấy Vân Khuynh không có việc gì, bản thân cũng không có việc gì, vốn liền cho rằng thật sự không có việc gì, thế nhưng con bà nó cái hồi xuân công này rốt cuộc là võ công tà môn từ xó nào tới, sao lại làm hắn một lần nữa co lại thành năm tuổi.
Tiểu Xuân vội vàng niệm phương pháp tán công, nhưng mà niệm tới lui tới mấy chục lần, bộ dáng vẫn y xì đúc.
Lại cuống cuồng mở tờ khẩu quyết mà Tiểu Thất viết để trong bọc ra, nhìn trước nhìn sau, nhìn trên nhìn dưới, sau mới nhìn thấy dòng ghi chú nho nhỏ:
[Hồi xuân công một khi đã tu luyện thì không thể dừng lại, nếu giữa chừng mà bị trọng thương phải tán công, sẽ quay ngược lại bộ dáng trẻ nhỏ. Tiểu bát sư đệ, sư huynh biết ngươi dễ dàng gây chuyện, đặc biệt viết ra đây, nhớ lấy nhớ lấy. Bách Lý Thất ký tên.]
[Ốc Linh Tiên tên hỗn trướng —— ta giết ngươi ——] Tiểu Xuân nghiến răng nghiến lợi gào thét nhảy nhót trên giường.
Lúc trước nếu không phải do tên kia dụ hắn luyện cái này cho hắn đi chết thay, hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tối ngày co thành trẻ nhỏ như thế.
Tiểu Xuân nhảy mấy cái, quần tụt xuống, cảm thấy tự nhiên sao lạnh cả mông, ngẩn người kéo vạt áo nhìn thử.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là tá hỏa.
Em nhỏ cũng co lại, nhỏ thấy mà thương. Chim chích bông be bé trên cành cao, hót véo von hót véo von.
[Đáng giận a ——] Tiểu Xuân tức giận đến mức ngay cả quần cũng không muốn mặc, hắn dùng sức buộc chặt cái áo dài quá gối, cẩn thận vọt qua người Vân Khuynh hung hăng đòi nhảy xuống giường tìm kẻ đầu têu.
Bên ngoài leng keng leng keng không ngừng, hẳn là Ô Y giáo chúng đang đánh nhau, mà đối phương, mười phần mười là Ốc Linh Tiên.
Tiểu Xuân sớm biết Ốc Linh Tiên sẽ không thừa hảo tâm mà cứu mình, cho nên cũng âm thầm dặn dò Vô Tiên trước, bảo hắn vô luận như thế nào cũng phải trông chừng Linh Tiên, chỉ cần Linh Tiên có manh động, trảm trước tấu sau, đỡ phải sai một bước đem mạng ra bồi.
Tiểu Xuân chân tay cũn cỡn đang cố gắng bò qua ngọn núi là Vân Khuynh này định xuống giường, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Lan Khánh đầu tóc rồi bù như kẻ điên, thực ra thì bản chất cũng không khác mấy, thò đầu vào nhìn trong phòng.
Lan Khánh là đi tìm người, thấy Tiểu Xuân thì tỏ ra rất sửng sốt, lập tức bước nhanh vào trong.
Một đôi mị nhãn mê người của hắn mang theo nghi hoặc, đánh giá Tiểu Xuân trái phải một hồi, thật lâu sau mới nhận ra.
Lan Khánh hét to hỏi [Tiểu Thường ngươi làm sao vậy!]
Ánh mắt Lan Khánh thật sự là lo lắng, Tiểu Xuân còn đang bực bội, Linh Tiên nói thế nào cũng là thứ yêu tinh hại người từ tay Lan Khánh thải ra, nhưng nhìn bộ dáng Lan Khánh lúc này, nghĩ đến người này cũng bị Vân Khuynh tra tấn đến thê thảm, cơn tức biến sạch, chỉ có giọng điệu không tốt lắm [Ta không sao.]
Lan Khánh thẳng tiến đến trước mặt Tiểu Xuân, nhìn nhìn thật lâu mới nói [Tiểu Thường sao lại biến thành tiểu Tiểu Thường rồi!]
Lửa giận vừa mới cố áp chế được của Tiểu Xuân sau khi hắn nghe thấy "tiểu Tiểu Thường" xong, lập tức lại bùng lên mãnh liệt.
[Má nó còn không phải tại cái tên Ốc Linh Tiên ngươi dạy dỗ ra, lão tử vô duyên vô cớ làm gì luyện hồi xuân công, trúng đồng mệnh cổ. Lão tử đời này lớn thì chậm người thì thấp, bước ra giang hồ bị người gọi tiểu huynh đệ, tiểu tướng công, hai mươi mấy tuổi đầu còn mang cái mặt mười sáu mười bảy tuổi đã quá lắm rồi. Bây giờ còn rụt thành bộ dáng bốn năm tuổi, những thứ nên to thì đều biến nhỏ, nên nhỏ thì lại càng nhỏ, ngươi còn gọi cái gì tiểu Tiểu Thường. Một cái tiểu đã đủ giận rồi, bây giờ lại còn thành hai cái tiểu, con bà nó ——]
Tiểu Xuân điên cuồng hét lên, giơ chân đòi phi đến đá Lan Khánh.
Lan Khánh thuận tay nắm lấy cổ chân nho nho của hắn, cổ tay bị bẽ gãy hưa kịp hồi phục lại răng rắc một tiếng lệch xương, nhưng cũng không quan tâm, chỉ biết xách ngược Tiểu Xuân lên, rồi ngắm nghía, lật tới lật lui.
Áo lót che hơn nửa người tiêu xuân bởi vì tư thế xoay ngược mà chụp xuống mặt hắn, mông mát mẻ, khiến cho Tiểu Xuân giật cả mình.
Hắn cảm thấy bộ dáng lúc này của mình giống con gà đang bị xách đi thiến, hoặc mổ không biết chừng, hai tay điên cuồng vung vẩy, nhưng sau cùng vẫn không giãy ra được.
[Ngươi bị bệnh?] Lan Khánh nghi hoặc hỏi.
Tiểu Xuân điên cuồng hét lên [Mau buông ra.]
[Đồng mệnh cổ a......thứ đó lại không dễ giải......] Lan Khánh đột nhiên thốt ra một câu như thế.
[Ngươi còn nhớ được đồng mệnh cổ?] Tiểu Xuân sửng sốt, nhất thời mừng rỡ.
Tiểu Xuân từng nghe Linh Tiên nói đồng mệnh cổ khó giải, mà hắn căn bản không tin lời tên này.
Có độc dược thì sẽ có giải dược, giống như thiên địa có âm liền có dương, đây là lệ thường, bằng không năm đó Vân Khuynh trúng ‘Nguyệt bán loan’ cực độc có tiếng không ai giải được của đại sư huynh, cũng sẽ không bị tên thần y hắn hóa giải.
Lan Khánh không nghe thấy câu hỏi của Tiểu Xuân, vì còn đang bị cảnh đẹp trơn tuồn tuột trước mắt hấp dẫn.
Âm thanh giao đấu bên ngoài phòng đột nhiên ngừng lại, chỉ chốc lát sau Vô Tiên dẫn hai thuộc hạ xông vào trong.
[Tả hộ pháp ngươi không việc gì đi? Ta không kịp bắt Tiểu ốc, hắn chạy thoát rồi.] Cột nhà cháy Vô Tiên nhễ nhại mồ hôi chạy vội tới báo cáo.
[Chạy thoát, hắn làm gì bỏ chạy?] Tiểu Xuân bị xách ngược lên vừa vặn nghiêng người ngang với hướng cửa, hắn quay đầu hỏi, nghe Vô Tiên tiếp tục nói [Tiểu Ốc sau khi di cổ định giết ngươi, bị ta ngăn......cản......]
Hai mắt Vô Tiên càng lúc càng mở to ra, khi nhìn thấy rõ kẻ đang nói chuyện với mình là một đứa trẻ mặc y phục người lớn, cởi truồng, cơ hồ mắt trợn ra ngoài.
Ngón tay Lan Khánh chọc chọc cái chỗ thằng em be bé của Tiểu Xuân, sau đó véo mạnh, nói [Tiểu Thường cái thứ này của ngươi sao lại mọc kì cục như vậy.]
[A ——] Tiểu Xuân đau đớn hét to.
Tiếng kêu thảm thiết như lợn mổ của Tiểu Xuân khiến Lan Khánh khoái chí, hắn lại véo véo, bóp bóp, Tiểu Xuân nổi cơn tam bành, vừa rống vừa vung loạn chân tay.
Hai người cứ vậy một hồi, cuối cùng Lan Khánh bởi vì đứt gân tay vô lực lại bị Tiểu Xuân đánh bầm cả mắt đành phải buông cổ chân hắn, Tiểu Xuân rốt cuộc mới rơi thẳng đập đầu xuống đất, loạng choạng đứng lên, coi như giải phóng thành công.
[Tiểu Thường ngươi làm gì đánh ta?] Lan Khánh cau mày, mắt đau không mở được.
[Ngươi bóp đường con cháu của ta, không đánh ta với ngươi chung họ.] Tiểu Xuân ôm chặt em trai không ngừng lui ra sau, hung tợn trừng mắt nhìn Lan Khánh.
[Ngươi vốn chung họ với ta.] Lan Khánh nói.
[Ta họ Triệu, họ Đông Phương, chính là không họ Lan.] Tiểu Xuân hừ mấy tiếng.
Lan Khánh nghe vậy, hàn quang trong mắt lóe lên, lệ khí tanh nồng của đại ma đầu thiên hạ vô địch đột nhiên phát tác trở lại, nhất thời gió lạnh vèo vèo, mặc dù mới đầu thu, thế nhưng so với rét đậm tháng chạp còn đáng sợ hơn nhiều.
[Tiểu Thường ngươi nói lại rõ ràng một chút, ca ca mới nãy không nghe thấy.] Lan Khánh híp mắt, chậm rãi gần từng chữ một.
Tiểu Xuân lúc này mới nhớ tới Lan Khánh mặc dù bị Vân Khuynh phế võ công, nhưng lại dùng kế để lưu lại năm phần, hiện tại người này chỉ còn một nửa công lực lại tẩu hỏa nhập ma ý thức không rõ ràng, thế nhưng nếu dánh thật, cả cái phòng này chỉ e không còn mống nào sống sót.
Tiểu Xuân vội vàng cười toe toét nói [Ta nói ta họ Lan, tên Lan Thảng, là đệ đệ mà ca ca ngươi thương yêu nhất.] Mặt chỉ hơi hơi cứng đờ.
[Ngoan.] Lan Khánh hơi mỹ mãn hơn một chút.
Giáo chúng đứng cửa hai mắt nhìn nhau, không có cửa chen miệng, sau đó tự hiểu tình thế, lùi khỏi cửa còn thuận tay đóng nó lại.
Tiểu Xuân chỉa lỗ mũi hướng Lan Khánh thở phì phì, không thèm để ý nữa, trực tiếp chạy đến bên cạnh giường Vân Khuynh, nhìn chằm chằm Vân Khuynh, bắt mạch rồi lại xem xét vết thương, hoàn toàn xem Lan Khánh như hàng trưng bày, không đáng để ý tới.
Lan Khánh lò dò theo phía sau Tiểu Xuân, quan sát người trên giường.
Tiểu Xuân thấy Lan Khánh nhìn Vân Khuynh nhà hắn, lập tức lấy lưng chắn tiệt tầm mắt Lan Khánh, không cho người này nhìn tò tò bộ dáng say ngủ dụ hoặc của Vân Khuynh mỹ nhân.
Có lẽ do độc cổ trong cơ thể làm loạn, trán Vân Khuynh càng ngày càng nóng, hai mày cũng từ từ nhíu chặt.
Tiểu Xuân lòng thì đau thật, có cái là tại Vân Khuynh ngủ không hề phòng bị, thêm một thân toàn hơi thở sạch sẽ, hắn nhìn nhìn một hồi, thế nhưng lại cảm giác cái vẻ thấy mà thương này của vợ mình dụ dỗ quá sức.
[Ngươi đang làm gì?] Lan Khánh hỏi.
[Chẩn mạch, nghe bệnh, mớm thuốc.]
Tiểu Xuân sợ Vân Khuynh chịu không nổi thống khổ do luồng khí chí âm cùng sức mạnh chí dương của đồng mệnh cổ xen kẽ trùng kích vào cân mạch, lại lấy nửa viên Khư thống đan nhét vào miệng Vân Khuynh, sau đó nhảy xuống chạy đi bưng chén nước nguội mang trở lại giường, trước tiên uống một ngụm con con để trơn họng, lại ngậm một ngụm đẩy vào miệng Vân Khuynh, giúp Vân Khuynh uống thuốc dễ dàng.
[Chảy nhiều máu như vậy......tên ngu ngốc nhà ngươi......] Tiểu Xuân mỉm cười, nhìn vạt áo bị nhiễm máu đỏ sẫm trước ngực Vân Khuynh, khuôn mặt không đành lòng mà mang vẻ đau thương.
[Ta cũng chảy máu, tay rất đau.] Lan Khánh giơ cổ tay đang chảy máu đến trước mặt Tiểu Xuân, trong mắt lóe lên một tia sáng nho nhỏ, gọi là chờ mong.
Tiểu Xuân đảo mắt.
Lan Khánh dẩu môi nhích lại gần.
[Làm gì?] Thêm chút nữa là sắp sửa chuyển cảnh huynh đệ, Tiểu Xuân vội vàng thối lui, lại vấp phải chân Vân Khuynh, làm hắn lăn một vòng ra giữa giường.
Lan Khánh chỉa chỉa Vân Khuynh, sau đó xách Tiểu Xuân đang cố đứng dậy giữa giường mà mãi không xong lên.
Tiểu Xuân thấy mình lại bị treo lơ lửng, may cái là lần này còn treo xuôi. Hắn nói [Đấy là Vân Khuynh hôn mê không nuốt được thuốc, ta mới mớm cho hắn.] Hắn cầm nửa viên thuốc còn lại lên, [Há mồm.]
Lan Khánh nghe lời há mồm, Tiểu Xuân liền bắn viên thuốc vào miệng hắn.
Tiểu Xuân lại nói [Bỏ ta xuống.]
Lan Khánh cũng ngoan ngoãn đặt Tiểu Xuân xuống giường.
Tiểu Xuân lưu luyến nhìn Vân Khuynh một cái, sau liền kéo vạt áo chạy ra ngoài.
Lan Khánh không biết em bé Tiểu Thường muốn làm gì, cho nên cũng tung tăng theo sau mông.
Sau hắn mới phát hiện Tiểu Xuân sai người đi mua thuốc về, sau đó còn nghiêm túc ngồi canh bếp sắc thuốc, giúp hắn nắn lại chỗ gãy xương, thật cẩn thận nối lại, lại chế cho hắn thuốc mỡ đen sì sì thối um sùm, sau cùng thì chậm rãi buộc băng vải mới trắng tinh cho hắn.
Lan Khánh có phần cao hứng. Hết cả đêm để nhìn chằm chằm băng trắng trên hai tay.
Đây là Tiểu Thường băng cho hắn.
Đệ đệ hắn rất lợi hại.
Tiểu Xuân một mình rúc vào trong Xuân thủy các.
[Má ơi, rách hết cả da, bảo sao khó chịu cả ngày.] Hắn lầm bầm mấy tiếng, bôi thuốc xong xuôi mấy chỗ bầm tím sứt sở rồi mặc quần áo mới vào, đỏ chon chót như sắp đi chúc tết.
Cúi người đi đôi giày lông thỏ vào, thuận tiện nhét mấy miếng ngân phiếu còn lại vào ngực cẩn thận. Ngân phiếu là tứ sư tỷ cho hắn, là thông bảo hành mệnh giá lớn nhất, đến đâu cũng đổi được. Tiện hết chỗ nói.
Vô Tiên đẩy cửa Xuân thủy các, vừa lúc nhìn thấy tiểu xân ăn mặc chỉnh tề xong đạp chân nhảy lên, với lấy cây đàn đặt ở chỗ cao nhất trên tủ.
[Tả hộ pháp ngươi tìm ta?] Vô Tiên đi đến trước mặt tiểu Xuân.
[Đừng gọi ta tả hộ pháp, hoặc là gọi Triệu đại gia, hoặc là gọi Triệu bát gia, ngươi chọn một cái.] Tiểu Xuân nói.
Vô Tiên ngây ra, sau lại nói [Bát gia.]
[À, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi chút chuyện xem thử Yên ba lâu với Ô Y giáo liên quan thế nào với nhau!] Tiểu Xuân đặt chiếc đàn thất huyền có bề ngoài vô cùng bình thường trong tay lên bàn, lấy cái ghế lại chèn thêm chồng sách, mới vừa với tới, để cho ngón tay có thể chạm vào dây đàn.
Vô Tiên hơi khựng lại, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang nghĩ xem phải bắt đầu kể từ đâu.
Tiểu Xuân gảy gảy mấy cái, lại rót chén trà từ từ nhấm nháp.
Rõ ràng Xuân thủy các này ba năm trước đã bị lửa thiêu trụi, hiện giờ lại dựng lại mô phỏng y hệt lúc trước, chi tiết không hoàn toàn là giống, mà những kỷ vật năm xưa mẹ hắn lưu lại cũng không còn, ngay cả đàn cũng là hàng nhái, hắn lại vẫn cảm thấy ở đây lâu một lúc, sẽ ngửi thấy hương vị quen thuộc của ngày xưa —— mùi son phấn mẹ hắn hay dùng.
[Từ thuở ban đầu, quản lý Yên ba lâu này là nghĩa nữ của tiền tể phụ,] Vô Tiên nói [Về sau Ô Y giáo cần xây dựng cứ điểm để trà trộn vào kinh thành, vì thế nữ tử kia liền sắp xếp cho người của Ô Y giáo vào Yên Ba lâu, hoặc làm nữ tử thanh lâu hoặc làm tiểu tư quét dọn, không ai phát hiện chuyện này.]
Tiểu Xuân tý nữa thì phun mồm trà. Má hắn là nghĩa nữ của cha Lan Khánh? Vậy chẳng phải má hắn với Lan Khánh là cùng thế hệ, Lan Khánh phải gọi má hắn là tỷ tỷ, còn hắn gọi Lan Khánh là cữu cữu!
Như vậy đúng là quá vô duyên, tự dưng thòi đâu ra một tên cữu cữu!
[Vậy quan hệ giữa Lan gia với Ô Y giáo là gì?] Tiểu Xuân cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp.
[Mỗi đời giáo chủ của Ô Y giáo, đều là con trưởng của Lan gia.] Vô Tiên nói.
Tiểu Xuân nghĩ nghĩ, mới gật đầu. Khó trách năm xưa hoàng đế hao hết tâm tư diệt trừ thế lực Lan gia bằng mọi giá, thì ra Lan gia chẳng những dây mơ rễ má phức tạp trong triều đình, còn hô phong hoán vũ trên giang hồ.
Ô Y Ô Y, bao đời trước quan lại đều mặc Ô Y luận quốc sự đàm quốc chính, Ô Y lúc xưa còn là thường phục của bọn họ. Hắn sớm phải nghĩ ra năm xưa sư huynh xuất cốc thân cô thế cô, làm sao có thể chỉ bằng mấy năm ngắn ngủi dựng nên Ô Y giáo huyết tẩy giang hồ, thì ra Ô Y giáo chính là con đường lui nho nhỏ mà tổ tiên Lan gia đã dựng sẵn cho hậu nhân.
Chỉ có điều Ô Y giáo năm xưa lại không nên hồn không tạo được sức ép đến triều đình, khiến Lan gia chết mất nhiều người như vậy.
Mà sau đó Lan Khánh ra khỏi Thần Tiên cốc, trong mấy năm làm cho Ô Y giáo lớn mạnh không ngừng, đến mức ai nấy táng đảm kinh hồn như hôm nay, thật sự cũng không tầm thường.
Còn chuyện sau khi mẹ hắn không còn chủ nhân Yên ba lâu chuyển thành cha hắn, xem bộ ông già cũng không biết được lằng nhằng phía sau, ngày ngày ôm chức vị lâu chủ Yên ba lâu ngồi nhớ nhung thê tử, mặc cho người của Ô Y giáo ngay bên cạnh tới tới lui lui cũng chẳng biết gì.
Bây giờ thiêu hủy đi lại trùng kiến, tiễn bước tần lâu sở quán hóa thành tửu quán thật ra cũng tốt.
Quá khứ cứ để nó thành quá khứ, không nên níu kéo.
Tiếng đập của dồn dập vang lên, [Tả hộ pháp.]
[Lại làm gì? Không phải đã nói đừng gọi ta là tả hộ pháp, muốn gọi thì gọi Triệu đại gia, gọi Triệu bát gia, tả hộ pháp nghe hoài vẫn không thấy lọt.] Tiểu Xuân bĩu môi.
[Bát gia,] tiếng gọi bên ngoài vội vàng đổi lại cách xưng hô. [Giáo chủ không tìm thấy ngài, cho rằng ngài đang ở trong sương phòng, hiện đang xông vào đó.]
[Cái gì!] Tiểu Xuân vừa nghe thấy liền biết chuyện quá nguy cấp, ầm một tiếng nhảy bật khỏi ghế, đống sách lót dưới mông đổ ào ào cũng không màng, tức tốc bỏ chạy về sương phòng.
Tiểu Xuân cuống cuồng chạy như điên, ván gỗ trên hành lang bị dậm xuống rung bần bật, hắn vận hết cả phần công lực không đủ một phần mười còn sót trong người kia, thi triển khinh công, liều mạng cắm đầu tới trước.
Vô Tiên cùng với mấy tên bộ hạ theo sát phía sau.
[Thạch đầu chết tiệt, ngươi ngàn vạn lần đừng có chạm vào Vân Khuynh bảo bối nhà ta, bằng không thì chờ đó!] Tiểu Xuân vừa chạy vừa nghiến răng.
Vòng qua chỗ rẽ trên hành lang rồi xộc thẳng vào sương phòng, Tiểu Xuân thở hồng hộc nhìn thẳng vào trong, chỉ thấy toàn là hỗn độn, mấy tên giáo chúng Ô Y giáo bầm tím mặt mày đứng tránh vào một bên, mà đại sư huynh nhà hắn đang đứng ở mép giường, mắt mở to tròn nhìn người đang ngủ say trên đó, sau đó ánh mắt thay đổi, sát khí bùng lên, chậm rãi vung tay lên định đánh xuống.
Tiểu Xuân phát hiện ra luồng sát ý nồng đậm bao phủ xung quanh Lan Khánh kia, vội vàng hô to [Sư huynh đừng!]
Lan Khánh nghe thấy tiếng Tiểu Xuân, từ từ quay lại, nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt trừ lệ khí ra thì chẳng còn lại gì.
Tiểu Xuân vừa thấy vậy liền nghĩ ngay tới chuyện Lan Khánh tẩu hỏa nhập ma thần trí bất minh, lúc bình thường mặc dù không rõ ràng, nhưng một khi bị kích thích, sẽ không thể khống chế bản thân cuồng tính đại phát.
Tiểu Xuân vì vậy cuống lên, một chưởng của Lan Khánh nếu đánh xuống, Vân Khuynh còn có đường sống sao?
Thấy Lan Khánh lại giơ tay lên định đánh, Tiểu Xuân sợ tới mức gan mật đều nứt toách, hét lên [Ca ca không được đâu, kia là vợ của đệ đệ ngươi a! Ngươi hại hắn, đệ đệ ngươi làm sao sống nổi!]
Thân hình Lan Khánh đột nhiên lảo đảo, một lúc lâu sau mới xoay người lại, yếu ớt nói: [Vợ của Tiểu Thường?]
Tiểu Xuân gật như bổ củi. [Đúng đúng đúng, Vợ của Tiểu Thường, tên là Vân Khuynh a, đại ca quên sao? Lúc trước gặp qua rồi!]
[Vân Khuynh...... Vân Khuynh?] Lan Khánh khe khẽ đọc lại, đầu ngón tay lóe ra lam quang rất nhỏ, do độc vật ngấm vào trường kì tạo ra, nếu nhìn không kỹ, bình thường sẽ không nhận ra.
[Vân Khuynh!? Đông Phương Vân Khuynh!?] Hàn quang trong mắt Lan Khánh càng phát ra mãnh liệt, đột nhiên rống lên.
[Không phải, vợ ta họ Vân tên Khuynh, nhũ danh là Bạch Bạch, không phải Đông Phương Vân Khuynh!] Tiểu Xuân rống còn to mồm hơn Lan Khánh, nói đến cuối giọng đã run, mà toàn thân cũng đang run ác liệt.
[Bạch Bạch...... Bạch Bạch......] Lan Khánh thì thầm mấy tiếng, sau đó cúi đầu nhìn kỹ người trên giường một lúc, rồi mới chậm rãi nói [Nếu là Bạch Bạch thì không phải...... Có một kẻ tên là Đông Phương Vân Khuynh rất đáng ghét...... Phải giết hắn......]
Tiểu Xuân thấy sát khí quanh người Lan Khánh nhất thời bị xua không còn một mảnh, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân hình bé nhỏ lảo đảo suýt nữa thì ngã oạch, Vô Tiên đuổi theo tới phía sau lập tức đỡ lấy hắn.
[Không có việc gì.] Tiểu Xuân khoát tay. [Chân nhũn thôi.]
Hắn yếu ớt đi đến bên cạnh Lan Khánh, hỏi: [Thuốc đưa cho ngươi ngươi có uống đàng hoàng không?]
[Đắng lắm.] Lan Khánh nhìn chằm chằm Vân Khuynh, nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên nói [Cho ca ca được không, vợ ngươi rất đẹp, Bạch Bạch trắng trắng.]
Tiểu Xuân trợn mắt khinh bỉ. [Vợ cả đời người ta có mỗi một, cho là cho thế lào. Ta cũng trắng trắng đầy, ngươi làm gì không đòi ta lại đòi hắn?]
Tiểu Xuân đương nhiên biết tỏng tâm tư Lan Khánh, người này đối với Vân Khuynh yêu hận đan xen, mới rồi còn muốn giết người, bây giờ đã lại đòi người. Nhưng Vân Khuynh cũng không phải đồ vật, không phải bảo đòi là đòi được.
[Ngươi đỏ, đỏ như đ*t khỉ.] Lan Khánh cũng liếc mắt khinh bỉ Tiểu Xuân một cái.
[Ta......] Tiểu Xuân đang định bật lại, không ngờ lại liếc mắt thấy người trên giường nhúc nhích, hắn kêu to một tiếng [A ——], nghe sặc mùi sữa, đã non lại ngọt.
Lan Khánh nhìn Tiểu Xuân, véo véo má hắn.
[Đừng phá, hắn tỉnh!] Tiểu Xuân vội vàng kéo hai tay đang nghịch của Lan Khánh ra, chạy vội đến trên giường định nhào tới Vân Khuynh.
Lan Khánh lại lôi hắn trở lại trong lòng, Tiểu Xuân giãy dụa không ngừng, Lan Khánh lại nói [Tiểu Thường ngươi kêu lại tiếng nữa cho ta nghe.]
[Không kêu.] Tiểu Xuân âm thầm phỉ nhổ, con bà nó, nói chuyện kiểu gì mà cứ làm hắn nhớ tới lúc trên giường Vân Khuynh cũng bảo hắn kêu lên kêu nữa đi ~
[Kêu.] Lan Khánh nói.
[Không kêu.]
Ánh mắt Lan Khánh sầm xuống, ôm luôn thắt lưng Tiểu Xuân xách lên xách xuống.
[Oa a a a a a —— đừng có giỡn ——] tiếng Tiểu Xuân bị giật chẳng giống thứ gì.
Vân Khuynh chậm rãi mở mắt ra, Tiểu Xuân nhìn thấy, dùng sức đập đầu ra sau, đánh vào cằm Lan Khánh, làm nạn nhân xiêu vẹo hẳn đi.
Tiếp theo đó Tiểu Xuân đạp chân về phía sau, đẩy mình khỏi ngực Lan Khánh, lại thấy thân hình tròn trịa lộn một vòng, đáp xuống nhẹ nhàng tại chỗ chăn đệm bên cạnh Vân Khuynh.
Rồi sau đó nhận ra, tầm mắt Vân Khuynh cũng chạy theo, dừng tại trên người hắn.
Tiểu Xuân ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, không nhúc nhích trước mặt Vân Khuynh.
Vân Khuynh vừa mới tỉnh, thần trí còn chưa rõ ràng.
Tiểu Xuân chỉ thấy đôi ngươi như băng sương trong veo của Vân Khuynh đang nhìn hắn, lại có một phần mờ mịt, một phần nghi hoặc, rồi sau đó lông mi rung động, Vân Khuynh dùng một tay chống giường, chậm rãi ngồi dậy.
Thương thế trên người cùng với vết máu lúc trước của Vân Khuynh Tiểu Xuân đều đã xử lý, còn thay cho hắn chiếc áo lót tơ tằm thượng hạng thêu hàn mai đông lạnh bằng chỉ bạc, hoa văn này không nổi bật, nhưng đến lúc Vân Khuynh di động giao ảnh luân phiên, ánh lên như sao xa, càng thêm huyễn lệ thu hút tầm nhìn.
Gương mặt tái nhợt không chút máu, mệt mỏi, hàng mi như viễn sơn hơi nhíu, cùng với đôi ngươi kia, trong trẻo lạnh lùng, lại có vẻ phong tình như sân như oán.
Mái tóc thả tung chảy từ bở vai xuống, hệt như thác nước bằng nhung tơ, vạt áo mập mờ lộ ra khuôn ngực bóng loáng săn chắc của chủ nhân nó, cùng một đường sẹo còn đỏ hồng.
Có lẽ độc cổ trong cơ thể dẫn phát gân mạch dị chuyển làm hắn khó chịu, cũng có lẽ vết thương trước ngực vẫn chưa yên ổn, nam tử lãnh ngạo luôn bễ nghễ thiên hạ này hai mày nhíu lại, môi mỏng hơi hé thốt ra một tiếng than nhẹ đau đớn, nhỏ đến nỗi khó thể nghe thấy, nhưng lại có vẻ yếu ớt trước kia chưa từng biểu hiện ra, nghi hoặc mà không biết phải làm sao, nhìn sang phía Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân bị bộ dáng muốn nói lại thôi mê người muốn chết này của Vân Khuynh hút hồn hai mắt chỉ còn biết nhìn đăm đăm, hơi thở nặng nề, nghĩ gì nói gì đều quên sạch bách, chỉ biết nhìn xem không chớp mặt, nhìn cho đến khi thỏa mãn mới thôi.
Hắn nuốt ực một tiếng rõ ro, lấy mu bàn tay quệt khóe miệng, bất thình lình nghe thấy âm thanh y hệt cũng to không kém vang lên bên cạnh, hắn quay sang nhìn......
Lan Khánh cũng đang đăm đăm không khác gì hắn......
[......] Tiểu Xuân hết lời để nói.
Vợ của anh em không thể chọc, mặc kệ là tẩu hỏa nhập ma hay không, dám thừa nước đục thả câu đong đưa với vợ hắn, cho dù là đại sư huynh hay là Thiên Vương lão tử, mà có là ông già hắn cũng không có cửa thương lượng, chém trước nói sau.
Ánh mắt Vân Khuynh từ trên người Tiểu Xuân dời sang Lan Khánh, sau đó, đất trời hồi về tĩnh lặng.
Vân Khuynh Lan Khánh hai trẻ nhìn nhau trong yên lặng, nhìn và nhìn chẳng làm gì cả, không gian hình ảnh đẹp chất lượng cao âm thanh vô hiệu tràn ra, bốn mắt nhìn nhau bằng một loại cảm xúc rất thâm ảo, ai nhìn không thấu thì từ từ nghe cũng thấu.
[Con bà nó!] Tiểu Xuân uất ức mắng.
Con đồng mệnh cổ kia một nằm trên người Lan Khánh, một nằm trên người Vân Khuynh, hai người trước tuy là có thù sống chết, nhưng lúc này một kẻ tẩu hỏa nhập ma tâm thần hỗn loạn, một người mất hết ký ức, lại bị đồng mệnh cổ quấy rối, đôi bên đều đưa tình hết sức ảo diệu.
[Con bà nó!] Hồi lâu sau vẫn không ai có động tĩnh, nhìn nhau mãi không chán cũng không rời mắt, lửa giận trong đầu Tiểu Xuân hừng hực bốc lên, xoay người chắn giữa, bực bội định quát tháo mấy tiếng, Vân Khuynh mĩ nhân đang đằng trước lại đột nhiên lấy tay đẩy hắn ra.
[Ai, đẩy ta?] Tiểu Xuân ngã xuống đệm chăm, con tim vỡ nát.
Trước kia Vân Khuynh nâng hắn như nâng trứng, hỏi han ân cầm chăm cơm ba bữa, có rảnh có nhàn còn khăng khăng ôm hắn ngủ, bây giờ chỉ vì một con trùng, vừa tỉnh lại đã bị Lan Khánh mê hoặc, chỉ nhìn mấy cái, liền xem hắn như vứt đi.
Được thôi, hắn thừa nhận bản thân lúc bị độc cổ khống chế cũng rất khó cưỡng lại đại sư huynh khác cha khác mẹ yêu nghiệt vô song nhà hắn, nhưng mà cuối cùng là vẫn vượt lên được chính mình kia mà, đâu có như Vân Khuynh, lúc này thế nhưng còn đẩy hắn ra.
Tiểu Xuân cắn góc chăn, oán khí một bụng.
Bất quá Vân Khuynh thay lòng đổi dạ lại không phải lỗi từ Vân Khuynh, là tại Lan Khánh yêu nghiệt hại người, dùng tử cổ hút tinh khí...... Không phải, hút chân khí không đủ, hiện tại còn dám đụng đến cả Vân Khuynh.
Tiểu Xuân sụt sịt mũi, nước mắt lưng tròng tay ôm chăn, đang định rơi vào chốn hoang tưởng, đột nhiên phía trên giường bùng lên sát khí, hắn ngẩn người, ngay sau đó, phía đối diện cũng căng thẳng, sát khí hiện ra trong mắt.
[A?] Tiểu Xuân còn ngơ ngác, đã thấy Vân Khuynh chớp nhoáng rút Ngân sương kiếm bên giường ra, ngân quang vừa lóe lên cả người lẫn kiếm đều đã đánh về hướng Lan Khánh.
Lan Khánh liên tiếp lùi mấy bước, xoay người một cái rút lấy phối kiếm bên người một thuộc hạ, cản lại thế công hung mãnh của Vân Khuynh.
Tiểu Xuân cảm thấy quá choáng, không hiểu tại sao và vì đâu mà hai người này là ẩu đả.
Hai người này không phải đã quên hẳn chuyện cũ rồi sao? Mặc dù hắn cũng biết bị đồng mệnh cổ áp chế ký ức sẽ hư không, mà thân thể thì chưa chắc đã ảnh, cố nhân (hoặc má con) gặp nhau sẽ sinh ra rung động từ máu thịt, nhưng chẳng lẽ hai người này thật sự hận sâu đến nỗi đấy? Trong tình trạng này vẫn muốn lao vào chém giết!
Sương phòng hỗn loạn, bình hoa chậu hoa đồ cổ chặn giấy văng vèo vèo như phim. Vân Khuynh chém một nhát, bàn giấy tan như bụi phấn, đẳng cấp nội lực này tức khắc kéo được thần hồn đang du đãng của Tiểu Xuân về với phố cũ.
Hắn vội vàng nói về phía Vân Khuynh [Vân Khuynh ngươi không thể động chân khí, trong thân thể ngươi có đồng mệnh cổ, động chân khí sẽ dẫn động tử cổ phản phệ hút lấy nội lực của ngươi, cuối cùng chân khí tuyệt tẫn mà chết.]
Lại quay đầu hướng về phía hướng Lan Khánh nói [Ca ca ngươi cũng đừng đánh, ta vất vả lắm mới nối lại được cổ tay ngươi, gãy thêm lần nữa về sau ngươi đùng hòng dùng kiếm!]
Mà căn bản hai mỹ nhân kia cũng không ai quan tâm đến hắn, chỉ thấy hai bên dùng khí thế lôi đình vạn quân để so chiêu trong sương phòng, không ai có ý lưu tình, trong mắt chỉ nhìn thấy nhau phải đánh cho gà bay chó sủa.
Bị ghế bay đột ngột đập về phía giường, Tiểu Xuân né không kịp, dùng mặt mình tương tác trực tiếp với mặt ghế, nhất thời trước mắt tối đen nước mắt nước mũi hay cái gì từ mũi cũng được, đều văng tung tóe ra ngoài.
Tựa hồ có cái gì đó theo khoang mũi chảy xuống, Tiểu Xuân lấy tay chùi, máu tươi đầy tay.
[…… Đau muốn chết!] Tiểu Xuân hét lên.
Hắn ném cái ghế tròn cao gần bằng mình về phía hai con gà chọi đang hăng máu kia, hai tên đồng thời đánh trả phá vụn cái ghế, Tiểu Xuân trợn trừng mắt muốn chửi thề.
[Hay lắm, ăn ý ghê gớm!] Tiểu Xuân tức muốn chết, hắn lao về giường, bới bọc đồ của mình ra, chai lọ lăn lông lốc một đống.
Rốt cuộc tìm được một lọ đổ vào lòng bàn tay, dùng sức quét miệng thổi "Lù —phù — lù — phù —" ba phát, sau đó áp chéo hai bàn tay chà xát thật lực, mới biến thủy thành châm phóng tới hai người.
Vân Khuynh cùng Lan Khánh chỉ nghe thấy tiếng động của ám khí phá không lao đến, vung binh khí lên chắn, không ngờ hư chiêu lại xen lẫn thực chiêu, có ám khí mang nội lực, có ám khí nhân cơ hội ám độ trần thương lao tới lúc sau, không mấy hồi cả hai đều bị bắn đầy hàn bằng châm, chậm rãi ngã người xuống.
Vân Khuynh cau mày, cả người bị dính ướt nhơm nhớp, hắn đưa tay áo lên ngửi, lại nghe thấy tiếng cười đểu giả của Tiểu Xuân, nói [Đừng ngửi, nước bọt thôi.]
Vân Khuynh rên một tiếng, lộ vẻ chán ghét.
[Tiểu Thường ngươi bẩn chết đi.] Lan Khánh cũng tỏ vẻ ghê tởm muốn mửa.
[Đánh tiếp đi, ta cho các ngươi đánh tiếp. Còn đánh thì ta còn nước bọt hầu hạ, cho các ngươi muốn sống cũng không được.] Tiểu Xuân ngửa mặt lên trời cười to, âm thanh non nớt có phần khàn đặc.
Tiểu Xuân cười cười, rốt cục chịu không nổi, bò xuống giường, chạy ra ngoài kiếm miếng nước uống.
[Con bà nó, nước bọt cũng phun khô hết cả mồm.] Đầu lưỡi lia lịa giữa không trung, thiếu chút cũng bị chuột rút.
Tiểu Xuân sai người cách ly chỗ ở cho Lan Khánh với Vân Khuynh, một kẻ đằng tây một kẻ đằng đông, dùng cự ly bảo tồn ưu thế.
Phải cái hậu viện của Yên Ba lâu cũng chẳng phải to lớn gì cho cam, cách ly kiểu gì cũng coi như là vô ích, không nhanh chóng làm công tác tư tưởng cho hai tên này, lần tới đụng mặt nhau kiểu gì cũng lại có thế chiến.
Lan Khánh khả năng đơn giản hơn, giải dược tính trên hàn băng châm, hạ thêm chút mê dược cho ngủ tiếp là hết việc, tới tối tỉnh lại không chừng mới rồi đánh ai vì sao đánh cũng chẳng nhớ nổi.
Phía bên này Vân Khuynh có vẻ phức tạp hơn, hiện tại thân thể đó bách độc bất xâm, mê dược không tác dụng, chỉ có "Xuân tâm động" có thể chế phục được hắn, khiến hắn không thể vận lực.
Nhưng "Xuân tâm động" căn bản là xuân dược...... Khó tránh khỏi khiến người ta sung sướng……
Tiểu Xuân vòng vo trên hành lang, suy xét nên tìm ai trước, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định phóng về phía Vân Khuynh.
Hắn dù sao vẫn là kẻ nặng về tư tâm, mỹ nhân ở đây, sư huynh dẹp qua trước đã.
Triệu Tiểu Xuân ngươi thật sự là cái đồ thấy sắc quên huynh đệ!
Tiểu Xuân rón rén chân tay mở cửa phòng Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh đang làm mặt lạnh ngồi trên giường, sắc mặt đà hồng, hơi thở gấp gáp. Trên người hắn đã thay lên một bộ y phục khác, còn cái áo lót dính nước bọt thì nằm tàn tạ trên mặt đất.
Khả năng thôi tình của xuân tâm động khá yếu, cùng lắm cũng chỉ là làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh, cái chính yếu vẫn là khiến nạn nhân tứ chi vô lực không thể sử võ.
Tiểu Xuân nuốt nước miếng ực một cái, cười cười với mỹ nhân trên giường, nhoáng cái chạy đến trước mặt, kéo qua cái ghế tròn, ngồi nghiêm chỉnh, vội vàng giải thích [Vụ hạ dược này là do ta hết cách rồi mới làm như vậy, ai bảo ngươi với Lan Khánh xông vào đánh nhau đến nỗi hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang không ai cản nổi, nếu không nhanh chóng tách cả hai ra, Yên ba lâu sớm hay muộn cũng bị các người hủy đi lần thứ hai.]
[Ngươi hạ dược gì lên người ta?] Vân Khuynh cảm thấy trên người có chút nóng, tứ chi bải hoải.
Tiểu Xuân hé miệng một hồi, cũng thấy có một lóng tay ngượng ngùng, nói [Xuân tâm động thôi mà.]
[Xuân tâm động?] Vân Khuynh cao giọng, nghe đến tên này không biết vì sao, còn có cảm giác lửa giận công tâm.
[Ai ai ai, đừng có nổi giận.] Tiểu Xuân vội vàng nói [Tên nghe tuy là có vẻ khá...... Dâm......] Hắn làm như thống khổ, chớp chớp mắt, [Nhưng mà khả năng gây ra tác dụng kia cũng ít, chỉ làm cho người luyện võ tạm thời dùng không được võ công, mặc ta xâm lược...... Không, mặc người xâm lược, cũng không đúng......]
Đổi tới đổi lui cũng không ổn, Tiểu Xuân cuối cùng đành phải nói [Dù sao chính là như kiểu hiện giờ thôi! Mà ta thật sự không có ý đồ gì cả, bất quá cũng chỉ là muốn ngươi không tiếp tục đánh nhau với sư huynh! Hơn nữa dược cũng không nặng, khó chịu một chút là qua. Ngươi ráng chịu đi.]
Vân Khuynh lạnh lùng trừng tên tiểu quỷ này.
Hắn từ lúc mới bị đưa vào phòng này, liền soát lại sự tình. Lúc mới tỉnh chưa kịp phản ứng cái khác, đã nhìn thấy gương mặt gợi đòn của tên hắc y nhân kia, ào một cái hỗn loạn, hiện giờ bình tĩnh lại, mới thấy quỷ dị.
Hắn, cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, càng nghĩ ra không ra tên mình là gì, là ai.
Hết thảy thật sự là mạc danh kỳ diệu, còn có thằng nhóc miệng còn hôi sữa nước bọt bắn tứ tung, biết ngưng thủy thành châm, lại quỷ kế đa đoan không phù hợp độ tuổi này.
Tiểu quỷ, cái nhìn đầu tiên, làm cho hắn cảm thấy đau đầu như kim đâm, cái nhìn thứ hai, làm hắn tức ngực không thở được như bị đá đè. Vân Khuynh nghĩ mãi không thông bản thân xảy ra chuyện gì, có chút buồn bực.
Tiểu Xuân cho rằng Vân Khuynh vẫn còn giận chuyện xuân dược, vô cùng đau đớn mà nói [Ta thật là không muốn làm như vậy, cũng không còn cách nào mà, tại ngươi bách độc bất xâm, chỉ có xuân dược xử lý được. Ngươi phải tin ta, ta chắc chắn là vô kế khả thi mới phải dùng tới dược này, tuyệt đối không phải muốn cái này cái kia!]
Vân Khuynh nhìn thằng nhóc con đang mải nhăn mày nhăn mặt, cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này mới mấy tuổi, hạ xuân dược hắn xong còn muốn làm cái gì?
Vân Khuynh cố gắng điều tức, khắc chế tâm thần nhộn nhạo, hỏi [Ngươi là ai?]
[Triệu Tiểu Xuân.] Nghe mỹ nhân hỏi mình, Tiểu Xuân nhe răng, cười toe toét trả lời.
[Ngươi biết ta?] Vân Khuynh hỏi.
Tiểu Xuân lại gật đầu cười nói [Ngươi tên Đông Phương Vân Khuynh.]
[Tên hắc y nhân bộ dạng giống đàn bà kia?] Vân Khuynh lại hỏi.
[Đại sư huynh của ta, Lan Khánh.] Tiểu Xuân ngoéo ngoéo ngón tay, [Hai tên các ngươi không ưa nhau, lúc nào cũng đánh nhau.]
Kỳ thật đâu phải chỉ đơn giản là đánh (hiếp hay giết đều có khả năng), nhưng Tiểu Xuân cũng không muốn nói ra trắng trợn, quá trình đẫm máu trước kia, giấu đi được miếng nào hay miếng đó.
Tiểu Xuân nghĩ vậy, nói không chừng đây cũng là một cơ hội khó được. Cơ hội để gỡ bỏ gút mắc.
[Ngươi với ta là loại quan hệ gì?] Vân Khuynh hỏi lại.
(rõ ràng là loại quan hệ một đêm bảy lần tuần bảy ngày rồi còn hỏi ~)
[Ta…… Ta……] Tiểu Xuân bối rối.
Hắn vừa gãi đầu vừa lúng túng đứng ngồi không yêu, mông cứ dẹo qua dẹo lại trên ghế, khó được Vân Khuynh cũng đủ kiên nhẫn, đợi được hắn dẹo xong nói [Chúng ta là bạn rất tốt...... Phi thường phi thường tốt......]
Tiểu Xuân nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu [Là loại sinh tử tương hứa...... Thân đến nỗi Lan Khánh cũng ghen tỵ......]
Vân Khuynh hỏi xong, gương mặt vẫn đỏ hồng như cũ, hắn lẳng lặng hồi lâu, nhìn thẳng vào ánh mắt Tiểu Xuân, suy xét mức độ chân thực đáng tin. Không phải tùy tiện xuất hiện một đứa trẻ đến nói là biết hắn, hắn liền phải tin. Hắn chỉ tin tưởng những gì bản thân tự mắt thấy, tự mình cảm nhận.
Tiểu Xuân thấy hơi thở Vân Khuynh vừa ngắn vừa gấp, vẻ mặt động tình, thoạt nhìn có chút mờ mịt lại bất lực, cảm thấy miệng khô lưỡi khô khó thể kiềm chế, thân thể cũng nóng lên.
Tiểu Xuân trước kia đâu đã từng nhìn thấy bộ dáng đơn thuần yêu ớt này của Vân Khuynh, hắn vặn vẹo mấy cái, cảm thấy đôi ngươi trong veo nhiễm mê hoặc kia thật sự rất dụ dỗ, câu luôn hắn thần hồn phiêu diêu, sắp sửa nhịn không được bổ nhào tới.
[......] Vân Khuynh trầm ngâm. Hắn cảm thấy bản thân không hề thích nơi này, bèn đứng dậy đi ra ngoài, nói [Ta phải rời khỏi đây.]
Rời đi nơi này, thoát ly những sự vật lạ lẫm cùng với khống chế của đối phương. Hiện giờ hắn tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, nơi này hết thảy hắn đều không thể tin ngay được, mà nếu đối phương thực sự có ý đồ, thời điểm này quả thực chính là lúc tuyệt vời nhất để sắp bẫy, chờ hắn rơi vào.
Tiểu Xuân sửng sốt, chưa kịp phản ứng được người ta vừa mới nói cái gì, cho đến khi thân ảnh màu trắng của Vân Khuynh lướt qua trước mặt, vạt áo màu trăng non tung lên theo gió, che khuất tầm nhìn hắn, thậm chí chạm hẳn lên mặt, mới giật mình bừng tỉnh.
Tiểu Xuân ngửa đầu nhìn, giật mình nhận ra trên gương mặt tuyệt mỹ mà tái nhợt của Vân Khuynh không có một chút quyến luyến, không có nửa phần nhu tình. Trước kia Vân Khuynh chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng lạnh lùng như thế, cũng không dùng vẻ mặt lạnh như băng này nhìn hắn. Mà Vân Khuynh lúc này đây lại đối hắn nhìn như không thấy, đi qua bên cạnh không có nửa bước chần chờ.
Tiểu Xuân nhăn mặt, hốc mắt nóng lên, sống mũi chua xót, tâm can quặn thắt......
Mặc dù biết Vân Khuynh là vì cứu hắn mà phải chịu độc tính của đồng mệnh cổ làm mất đi ký ức, lại vẫn không nhịn được khổ sở trong lòng. Thì ra bị người mà mình yêu thương quên mất, chính là cảm giác như vậy.
Lan Khánh cũng từng quên hắn, còn gọi hắn là Tiểu Thường, hắn cũng không khổ sở đến thế này.
[Ngươi không thể đi!] Tiểu Xuân vội vàng hô.
Vân Khuynh chỉ hơi khựng một chút, chân không dừng bước.
[Vân Khuynh, ngươi không thể đi!] Tiểu Xuân lập tức lao về phía Vân Khuynh.
Lúc này cánh tay bé tý của hắn có ôm cũng không nổi người ta, thế nhưng hắn bất kể, liều mạng ôm thật chặt, giọng mũi nức nở, hốc mắt nóng rực.
Vân Khuynh đột nhiên bị ôm thì cứng người lại, đụng chạm xa lạ làm hắn cảm thấy phiền lòng, mà cách qua hai tầng vải, dược tính nhàn nhạt của xuân dược do da thịt đụng chạm cũng sinh ra phản ứng khiến hắn khẽ run lên, cảm giác tê dại từ nơi bị chạm vào truyền thẳng đến tận lồng ngực, làm hắn sửng sốt.
Vân Khuynh cúi đầu, nhìn đứa trẻ tên là triệu Tiểu Xuân, bộ dạng trắng tròn như phấn đang ôm chặt đùi hắn, sống chết không buông, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Không thể diễn tả đó là loại tâm tình thế nào, chỉ cảm thấy tâm tư nhất thời hỗn độn, rối tung lên, khiến hắn bực bội, khiến hắn không thể hô hấp.
Hắn cho rằng nguyên nhân vì dược tính, ý thức mới hỗn loạn cuồn cuộn như dời sông lấp bể, thế nhưng tiếp xúc với ảnh mắt của đứa trẻ, khẩn cầu trong đó khiến hắn đứng sững, không thể nhúc nhích.
Không giống vẻ mặt mà một đúa trẻ bốn năm tuổi nên có.
Đứa trẻ này ngẩng đầu ra sức nhìn thẳng vào mắt hắn, con mắt to tròn linh động mà sâu sắc, vành mắt ướt át như thể chỉ chớp mắt một cái, nước mắt sẽ ào ra.
Vân Khuynh nhíu mày, khó chịu vì cảm giác bị người khác gây vướng víu, hắn giãy giãy chân muốn dứt khỏi thứ đang ôm cứng đùi mình, không ngờ đá mãi không ra, ngược lại còn bị đối phương ôm chặt hơn nữa.
Cho nên, hai đầu mày cũng nhíu càng thêm sâu.
Hắn thở hổn hển, mơ hồ nghe thấy tiếng ầm ĩ bên ngoài, đao kiếm không ngừng hỗn loạn, tiếng bước chân vang vọng quanh quẩn trên hành lang, ván gỗ cũng rung lên ầm ầm.
Không muốn bận tâm, Tiểu Xuân dụi dụi mắt, ngọ ngoạy nhỏm người ngồi dậy.
Hắn dùng sức giãn lưng, lại nhận lấy một trận đau xé người ở trước ngực, vội vàng cúi đầu xem, nhìn thấy rõ ràng một vết thương không biết sinh ra từ lúc nào, máu còn đang lai láng.
Thoáng thấy bên cạnh có bóng người màu trắng, Tiểu Xuân hoảng sợ quay đầu lại nhìn, trước ngực Vân Khuynh cũng có vết thương sâu dài y chang như hắn.
Hắn vội vàng bò tới bên cạnh Vân Khuynh xem thử thương thế, may mà chưa tới nội phủ, bối rối bắt mạch, mạch tượng tuy là yếu ớt nhưng chủ yếu là vì mất máu, không đáng lo ngại.
Vội vội vàng vàng lôi bao đồ tùy thân ở đầu giường ra, dốc hết một đống thuốc, trước tiên rắc kim sang dược, thuốc bột gặp máu hóa thành dạng cao bịt kín hoàn toàn vết thương, thêm một mớ hàng cũ tái chế nào vạn linh đan nào khư thống đan tán nhiệt giảm đau lần lượt nhét vào miệng Vân Khuynh.
Tất cả đều xong xuôi, khẩn trương xác nhận mấy lần cho đến khi chắc chắn những gì cần làm đều làm hết, Tiểu Xuân lúc này mới thở ra một hơi dài, hổn hển, chậm rãi tự xử lý vết thương của mình.
Lại xem mạch, ngồi xếp bằng đem chân khí trong cơ thể vận hành mười hai chu thiên, Tiểu Xuân phát giác ba thành công lực của hắn vất vả lắm mới khôi phục được, hiện giờ bị con đồng mệnh cổ kia hút không sót một miếng, còn may mà gân mạch thông suốt không bị tắc nghẽn, cũng sẽ không sợ nội lực khô cạn mà chết.
Chẳng qua......
Tiểu Xuân nhích mấy bước, ngồi ở bên cạnh Vân Khuynh nhìn chăm chú gương mặt tái nhợt của đối phương.
Chẳng qua làm khổ lây người này...... Từ nay về sau đã không thể động võ......
[Tên ngốc nhà ngươi......] Tiểu Xuân chua xót cười.
Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt Vân Khuynh, chạm vào làn da vốn phải nhẵn nhụi lạnh lẽo lại vì vết thương quá sâu mà bắt đầu phát nhiệt, cảm thấy đau đớn không thôi.
[May mắn ngươi không có việc gì...... May mắn...... May mắn......] Tiểu Xuân chưa từng thấy sợ hãi như vậy.
Lúc đó bị Vân Khuynh đánh ngất, khoảnh khắc sa vào hôn mê, tâm của hắn quả thực muốn nhảy ra khỏi ngực, chỉ sợ khi hắn tỉnh lại sẽ không còn nghe tiếng người này, càng sợ sau khi tỉnh lại chỉ có thể thấy một khối thi thể lạnh băng.
[Làm ta sợ muốn chết.] lo lắng trong lòng hoàn toàn không còn, Tiểu Xuân nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười nhìn Vân Khuynh.
Tâm tư của hắn chỉ ưu tiên lên người Vân Khuynh, hiện tại xác nhận Vân Khuynh không có gì nguy hiểm, không còn khẩn trương như nãy, mới phát hiện bàn tay đặt trên mặt Vân Khuynh của mình không thấy nữa, bị tay áo phủ mất rồi.
Rụt về, kéo kéo kéo, xắn tay áo lên, cố gắng vươn tay ra nhìn nhìn.
Tiểu Xuân hít sâu một hơi.
Hắn từ trên giường đứng lên, lại phát hiện hai chấn cũng bị ống quần che kín, ngay cả đầu ngón chân cũng không thấy.
Kéo kéo kéo, xách hai ống quần lên, ngẩn người.
[Con bà nó —— đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ——] Tiểu Xuân rống lên.
Hắn vừa tỉnh giấc thấy Vân Khuynh không có việc gì, bản thân cũng không có việc gì, vốn liền cho rằng thật sự không có việc gì, thế nhưng con bà nó cái hồi xuân công này rốt cuộc là võ công tà môn từ xó nào tới, sao lại làm hắn một lần nữa co lại thành năm tuổi.
Tiểu Xuân vội vàng niệm phương pháp tán công, nhưng mà niệm tới lui tới mấy chục lần, bộ dáng vẫn y xì đúc.
Lại cuống cuồng mở tờ khẩu quyết mà Tiểu Thất viết để trong bọc ra, nhìn trước nhìn sau, nhìn trên nhìn dưới, sau mới nhìn thấy dòng ghi chú nho nhỏ:
[Hồi xuân công một khi đã tu luyện thì không thể dừng lại, nếu giữa chừng mà bị trọng thương phải tán công, sẽ quay ngược lại bộ dáng trẻ nhỏ. Tiểu bát sư đệ, sư huynh biết ngươi dễ dàng gây chuyện, đặc biệt viết ra đây, nhớ lấy nhớ lấy. Bách Lý Thất ký tên.]
[Ốc Linh Tiên tên hỗn trướng —— ta giết ngươi ——] Tiểu Xuân nghiến răng nghiến lợi gào thét nhảy nhót trên giường.
Lúc trước nếu không phải do tên kia dụ hắn luyện cái này cho hắn đi chết thay, hắn cũng sẽ không rơi vào tình cảnh tối ngày co thành trẻ nhỏ như thế.
Tiểu Xuân nhảy mấy cái, quần tụt xuống, cảm thấy tự nhiên sao lạnh cả mông, ngẩn người kéo vạt áo nhìn thử.
Không nhìn còn đỡ, vừa nhìn là tá hỏa.
Em nhỏ cũng co lại, nhỏ thấy mà thương. Chim chích bông be bé trên cành cao, hót véo von hót véo von.
[Đáng giận a ——] Tiểu Xuân tức giận đến mức ngay cả quần cũng không muốn mặc, hắn dùng sức buộc chặt cái áo dài quá gối, cẩn thận vọt qua người Vân Khuynh hung hăng đòi nhảy xuống giường tìm kẻ đầu têu.
Bên ngoài leng keng leng keng không ngừng, hẳn là Ô Y giáo chúng đang đánh nhau, mà đối phương, mười phần mười là Ốc Linh Tiên.
Tiểu Xuân sớm biết Ốc Linh Tiên sẽ không thừa hảo tâm mà cứu mình, cho nên cũng âm thầm dặn dò Vô Tiên trước, bảo hắn vô luận như thế nào cũng phải trông chừng Linh Tiên, chỉ cần Linh Tiên có manh động, trảm trước tấu sau, đỡ phải sai một bước đem mạng ra bồi.
Tiểu Xuân chân tay cũn cỡn đang cố gắng bò qua ngọn núi là Vân Khuynh này định xuống giường, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.
Lan Khánh đầu tóc rồi bù như kẻ điên, thực ra thì bản chất cũng không khác mấy, thò đầu vào nhìn trong phòng.
Lan Khánh là đi tìm người, thấy Tiểu Xuân thì tỏ ra rất sửng sốt, lập tức bước nhanh vào trong.
Một đôi mị nhãn mê người của hắn mang theo nghi hoặc, đánh giá Tiểu Xuân trái phải một hồi, thật lâu sau mới nhận ra.
Lan Khánh hét to hỏi [Tiểu Thường ngươi làm sao vậy!]
Ánh mắt Lan Khánh thật sự là lo lắng, Tiểu Xuân còn đang bực bội, Linh Tiên nói thế nào cũng là thứ yêu tinh hại người từ tay Lan Khánh thải ra, nhưng nhìn bộ dáng Lan Khánh lúc này, nghĩ đến người này cũng bị Vân Khuynh tra tấn đến thê thảm, cơn tức biến sạch, chỉ có giọng điệu không tốt lắm [Ta không sao.]
Lan Khánh thẳng tiến đến trước mặt Tiểu Xuân, nhìn nhìn thật lâu mới nói [Tiểu Thường sao lại biến thành tiểu Tiểu Thường rồi!]
Lửa giận vừa mới cố áp chế được của Tiểu Xuân sau khi hắn nghe thấy "tiểu Tiểu Thường" xong, lập tức lại bùng lên mãnh liệt.
[Má nó còn không phải tại cái tên Ốc Linh Tiên ngươi dạy dỗ ra, lão tử vô duyên vô cớ làm gì luyện hồi xuân công, trúng đồng mệnh cổ. Lão tử đời này lớn thì chậm người thì thấp, bước ra giang hồ bị người gọi tiểu huynh đệ, tiểu tướng công, hai mươi mấy tuổi đầu còn mang cái mặt mười sáu mười bảy tuổi đã quá lắm rồi. Bây giờ còn rụt thành bộ dáng bốn năm tuổi, những thứ nên to thì đều biến nhỏ, nên nhỏ thì lại càng nhỏ, ngươi còn gọi cái gì tiểu Tiểu Thường. Một cái tiểu đã đủ giận rồi, bây giờ lại còn thành hai cái tiểu, con bà nó ——]
Tiểu Xuân điên cuồng hét lên, giơ chân đòi phi đến đá Lan Khánh.
Lan Khánh thuận tay nắm lấy cổ chân nho nho của hắn, cổ tay bị bẽ gãy hưa kịp hồi phục lại răng rắc một tiếng lệch xương, nhưng cũng không quan tâm, chỉ biết xách ngược Tiểu Xuân lên, rồi ngắm nghía, lật tới lật lui.
Áo lót che hơn nửa người tiêu xuân bởi vì tư thế xoay ngược mà chụp xuống mặt hắn, mông mát mẻ, khiến cho Tiểu Xuân giật cả mình.
Hắn cảm thấy bộ dáng lúc này của mình giống con gà đang bị xách đi thiến, hoặc mổ không biết chừng, hai tay điên cuồng vung vẩy, nhưng sau cùng vẫn không giãy ra được.
[Ngươi bị bệnh?] Lan Khánh nghi hoặc hỏi.
Tiểu Xuân điên cuồng hét lên [Mau buông ra.]
[Đồng mệnh cổ a......thứ đó lại không dễ giải......] Lan Khánh đột nhiên thốt ra một câu như thế.
[Ngươi còn nhớ được đồng mệnh cổ?] Tiểu Xuân sửng sốt, nhất thời mừng rỡ.
Tiểu Xuân từng nghe Linh Tiên nói đồng mệnh cổ khó giải, mà hắn căn bản không tin lời tên này.
Có độc dược thì sẽ có giải dược, giống như thiên địa có âm liền có dương, đây là lệ thường, bằng không năm đó Vân Khuynh trúng ‘Nguyệt bán loan’ cực độc có tiếng không ai giải được của đại sư huynh, cũng sẽ không bị tên thần y hắn hóa giải.
Lan Khánh không nghe thấy câu hỏi của Tiểu Xuân, vì còn đang bị cảnh đẹp trơn tuồn tuột trước mắt hấp dẫn.
Âm thanh giao đấu bên ngoài phòng đột nhiên ngừng lại, chỉ chốc lát sau Vô Tiên dẫn hai thuộc hạ xông vào trong.
[Tả hộ pháp ngươi không việc gì đi? Ta không kịp bắt Tiểu ốc, hắn chạy thoát rồi.] Cột nhà cháy Vô Tiên nhễ nhại mồ hôi chạy vội tới báo cáo.
[Chạy thoát, hắn làm gì bỏ chạy?] Tiểu Xuân bị xách ngược lên vừa vặn nghiêng người ngang với hướng cửa, hắn quay đầu hỏi, nghe Vô Tiên tiếp tục nói [Tiểu Ốc sau khi di cổ định giết ngươi, bị ta ngăn......cản......]
Hai mắt Vô Tiên càng lúc càng mở to ra, khi nhìn thấy rõ kẻ đang nói chuyện với mình là một đứa trẻ mặc y phục người lớn, cởi truồng, cơ hồ mắt trợn ra ngoài.
Ngón tay Lan Khánh chọc chọc cái chỗ thằng em be bé của Tiểu Xuân, sau đó véo mạnh, nói [Tiểu Thường cái thứ này của ngươi sao lại mọc kì cục như vậy.]
[A ——] Tiểu Xuân đau đớn hét to.
Tiếng kêu thảm thiết như lợn mổ của Tiểu Xuân khiến Lan Khánh khoái chí, hắn lại véo véo, bóp bóp, Tiểu Xuân nổi cơn tam bành, vừa rống vừa vung loạn chân tay.
Hai người cứ vậy một hồi, cuối cùng Lan Khánh bởi vì đứt gân tay vô lực lại bị Tiểu Xuân đánh bầm cả mắt đành phải buông cổ chân hắn, Tiểu Xuân rốt cuộc mới rơi thẳng đập đầu xuống đất, loạng choạng đứng lên, coi như giải phóng thành công.
[Tiểu Thường ngươi làm gì đánh ta?] Lan Khánh cau mày, mắt đau không mở được.
[Ngươi bóp đường con cháu của ta, không đánh ta với ngươi chung họ.] Tiểu Xuân ôm chặt em trai không ngừng lui ra sau, hung tợn trừng mắt nhìn Lan Khánh.
[Ngươi vốn chung họ với ta.] Lan Khánh nói.
[Ta họ Triệu, họ Đông Phương, chính là không họ Lan.] Tiểu Xuân hừ mấy tiếng.
Lan Khánh nghe vậy, hàn quang trong mắt lóe lên, lệ khí tanh nồng của đại ma đầu thiên hạ vô địch đột nhiên phát tác trở lại, nhất thời gió lạnh vèo vèo, mặc dù mới đầu thu, thế nhưng so với rét đậm tháng chạp còn đáng sợ hơn nhiều.
[Tiểu Thường ngươi nói lại rõ ràng một chút, ca ca mới nãy không nghe thấy.] Lan Khánh híp mắt, chậm rãi gần từng chữ một.
Tiểu Xuân lúc này mới nhớ tới Lan Khánh mặc dù bị Vân Khuynh phế võ công, nhưng lại dùng kế để lưu lại năm phần, hiện tại người này chỉ còn một nửa công lực lại tẩu hỏa nhập ma ý thức không rõ ràng, thế nhưng nếu dánh thật, cả cái phòng này chỉ e không còn mống nào sống sót.
Tiểu Xuân vội vàng cười toe toét nói [Ta nói ta họ Lan, tên Lan Thảng, là đệ đệ mà ca ca ngươi thương yêu nhất.] Mặt chỉ hơi hơi cứng đờ.
[Ngoan.] Lan Khánh hơi mỹ mãn hơn một chút.
Giáo chúng đứng cửa hai mắt nhìn nhau, không có cửa chen miệng, sau đó tự hiểu tình thế, lùi khỏi cửa còn thuận tay đóng nó lại.
Tiểu Xuân chỉa lỗ mũi hướng Lan Khánh thở phì phì, không thèm để ý nữa, trực tiếp chạy đến bên cạnh giường Vân Khuynh, nhìn chằm chằm Vân Khuynh, bắt mạch rồi lại xem xét vết thương, hoàn toàn xem Lan Khánh như hàng trưng bày, không đáng để ý tới.
Lan Khánh lò dò theo phía sau Tiểu Xuân, quan sát người trên giường.
Tiểu Xuân thấy Lan Khánh nhìn Vân Khuynh nhà hắn, lập tức lấy lưng chắn tiệt tầm mắt Lan Khánh, không cho người này nhìn tò tò bộ dáng say ngủ dụ hoặc của Vân Khuynh mỹ nhân.
Có lẽ do độc cổ trong cơ thể làm loạn, trán Vân Khuynh càng ngày càng nóng, hai mày cũng từ từ nhíu chặt.
Tiểu Xuân lòng thì đau thật, có cái là tại Vân Khuynh ngủ không hề phòng bị, thêm một thân toàn hơi thở sạch sẽ, hắn nhìn nhìn một hồi, thế nhưng lại cảm giác cái vẻ thấy mà thương này của vợ mình dụ dỗ quá sức.
[Ngươi đang làm gì?] Lan Khánh hỏi.
[Chẩn mạch, nghe bệnh, mớm thuốc.]
Tiểu Xuân sợ Vân Khuynh chịu không nổi thống khổ do luồng khí chí âm cùng sức mạnh chí dương của đồng mệnh cổ xen kẽ trùng kích vào cân mạch, lại lấy nửa viên Khư thống đan nhét vào miệng Vân Khuynh, sau đó nhảy xuống chạy đi bưng chén nước nguội mang trở lại giường, trước tiên uống một ngụm con con để trơn họng, lại ngậm một ngụm đẩy vào miệng Vân Khuynh, giúp Vân Khuynh uống thuốc dễ dàng.
[Chảy nhiều máu như vậy......tên ngu ngốc nhà ngươi......] Tiểu Xuân mỉm cười, nhìn vạt áo bị nhiễm máu đỏ sẫm trước ngực Vân Khuynh, khuôn mặt không đành lòng mà mang vẻ đau thương.
[Ta cũng chảy máu, tay rất đau.] Lan Khánh giơ cổ tay đang chảy máu đến trước mặt Tiểu Xuân, trong mắt lóe lên một tia sáng nho nhỏ, gọi là chờ mong.
Tiểu Xuân đảo mắt.
Lan Khánh dẩu môi nhích lại gần.
[Làm gì?] Thêm chút nữa là sắp sửa chuyển cảnh huynh đệ, Tiểu Xuân vội vàng thối lui, lại vấp phải chân Vân Khuynh, làm hắn lăn một vòng ra giữa giường.
Lan Khánh chỉa chỉa Vân Khuynh, sau đó xách Tiểu Xuân đang cố đứng dậy giữa giường mà mãi không xong lên.
Tiểu Xuân thấy mình lại bị treo lơ lửng, may cái là lần này còn treo xuôi. Hắn nói [Đấy là Vân Khuynh hôn mê không nuốt được thuốc, ta mới mớm cho hắn.] Hắn cầm nửa viên thuốc còn lại lên, [Há mồm.]
Lan Khánh nghe lời há mồm, Tiểu Xuân liền bắn viên thuốc vào miệng hắn.
Tiểu Xuân lại nói [Bỏ ta xuống.]
Lan Khánh cũng ngoan ngoãn đặt Tiểu Xuân xuống giường.
Tiểu Xuân lưu luyến nhìn Vân Khuynh một cái, sau liền kéo vạt áo chạy ra ngoài.
Lan Khánh không biết em bé Tiểu Thường muốn làm gì, cho nên cũng tung tăng theo sau mông.
Sau hắn mới phát hiện Tiểu Xuân sai người đi mua thuốc về, sau đó còn nghiêm túc ngồi canh bếp sắc thuốc, giúp hắn nắn lại chỗ gãy xương, thật cẩn thận nối lại, lại chế cho hắn thuốc mỡ đen sì sì thối um sùm, sau cùng thì chậm rãi buộc băng vải mới trắng tinh cho hắn.
Lan Khánh có phần cao hứng. Hết cả đêm để nhìn chằm chằm băng trắng trên hai tay.
Đây là Tiểu Thường băng cho hắn.
Đệ đệ hắn rất lợi hại.
Tiểu Xuân một mình rúc vào trong Xuân thủy các.
[Má ơi, rách hết cả da, bảo sao khó chịu cả ngày.] Hắn lầm bầm mấy tiếng, bôi thuốc xong xuôi mấy chỗ bầm tím sứt sở rồi mặc quần áo mới vào, đỏ chon chót như sắp đi chúc tết.
Cúi người đi đôi giày lông thỏ vào, thuận tiện nhét mấy miếng ngân phiếu còn lại vào ngực cẩn thận. Ngân phiếu là tứ sư tỷ cho hắn, là thông bảo hành mệnh giá lớn nhất, đến đâu cũng đổi được. Tiện hết chỗ nói.
Vô Tiên đẩy cửa Xuân thủy các, vừa lúc nhìn thấy tiểu xân ăn mặc chỉnh tề xong đạp chân nhảy lên, với lấy cây đàn đặt ở chỗ cao nhất trên tủ.
[Tả hộ pháp ngươi tìm ta?] Vô Tiên đi đến trước mặt tiểu Xuân.
[Đừng gọi ta tả hộ pháp, hoặc là gọi Triệu đại gia, hoặc là gọi Triệu bát gia, ngươi chọn một cái.] Tiểu Xuân nói.
Vô Tiên ngây ra, sau lại nói [Bát gia.]
[À, kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi chút chuyện xem thử Yên ba lâu với Ô Y giáo liên quan thế nào với nhau!] Tiểu Xuân đặt chiếc đàn thất huyền có bề ngoài vô cùng bình thường trong tay lên bàn, lấy cái ghế lại chèn thêm chồng sách, mới vừa với tới, để cho ngón tay có thể chạm vào dây đàn.
Vô Tiên hơi khựng lại, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang nghĩ xem phải bắt đầu kể từ đâu.
Tiểu Xuân gảy gảy mấy cái, lại rót chén trà từ từ nhấm nháp.
Rõ ràng Xuân thủy các này ba năm trước đã bị lửa thiêu trụi, hiện giờ lại dựng lại mô phỏng y hệt lúc trước, chi tiết không hoàn toàn là giống, mà những kỷ vật năm xưa mẹ hắn lưu lại cũng không còn, ngay cả đàn cũng là hàng nhái, hắn lại vẫn cảm thấy ở đây lâu một lúc, sẽ ngửi thấy hương vị quen thuộc của ngày xưa —— mùi son phấn mẹ hắn hay dùng.
[Từ thuở ban đầu, quản lý Yên ba lâu này là nghĩa nữ của tiền tể phụ,] Vô Tiên nói [Về sau Ô Y giáo cần xây dựng cứ điểm để trà trộn vào kinh thành, vì thế nữ tử kia liền sắp xếp cho người của Ô Y giáo vào Yên Ba lâu, hoặc làm nữ tử thanh lâu hoặc làm tiểu tư quét dọn, không ai phát hiện chuyện này.]
Tiểu Xuân tý nữa thì phun mồm trà. Má hắn là nghĩa nữ của cha Lan Khánh? Vậy chẳng phải má hắn với Lan Khánh là cùng thế hệ, Lan Khánh phải gọi má hắn là tỷ tỷ, còn hắn gọi Lan Khánh là cữu cữu!
Như vậy đúng là quá vô duyên, tự dưng thòi đâu ra một tên cữu cữu!
[Vậy quan hệ giữa Lan gia với Ô Y giáo là gì?] Tiểu Xuân cố giữ bình tĩnh, hỏi tiếp.
[Mỗi đời giáo chủ của Ô Y giáo, đều là con trưởng của Lan gia.] Vô Tiên nói.
Tiểu Xuân nghĩ nghĩ, mới gật đầu. Khó trách năm xưa hoàng đế hao hết tâm tư diệt trừ thế lực Lan gia bằng mọi giá, thì ra Lan gia chẳng những dây mơ rễ má phức tạp trong triều đình, còn hô phong hoán vũ trên giang hồ.
Ô Y Ô Y, bao đời trước quan lại đều mặc Ô Y luận quốc sự đàm quốc chính, Ô Y lúc xưa còn là thường phục của bọn họ. Hắn sớm phải nghĩ ra năm xưa sư huynh xuất cốc thân cô thế cô, làm sao có thể chỉ bằng mấy năm ngắn ngủi dựng nên Ô Y giáo huyết tẩy giang hồ, thì ra Ô Y giáo chính là con đường lui nho nhỏ mà tổ tiên Lan gia đã dựng sẵn cho hậu nhân.
Chỉ có điều Ô Y giáo năm xưa lại không nên hồn không tạo được sức ép đến triều đình, khiến Lan gia chết mất nhiều người như vậy.
Mà sau đó Lan Khánh ra khỏi Thần Tiên cốc, trong mấy năm làm cho Ô Y giáo lớn mạnh không ngừng, đến mức ai nấy táng đảm kinh hồn như hôm nay, thật sự cũng không tầm thường.
Còn chuyện sau khi mẹ hắn không còn chủ nhân Yên ba lâu chuyển thành cha hắn, xem bộ ông già cũng không biết được lằng nhằng phía sau, ngày ngày ôm chức vị lâu chủ Yên ba lâu ngồi nhớ nhung thê tử, mặc cho người của Ô Y giáo ngay bên cạnh tới tới lui lui cũng chẳng biết gì.
Bây giờ thiêu hủy đi lại trùng kiến, tiễn bước tần lâu sở quán hóa thành tửu quán thật ra cũng tốt.
Quá khứ cứ để nó thành quá khứ, không nên níu kéo.
Tiếng đập của dồn dập vang lên, [Tả hộ pháp.]
[Lại làm gì? Không phải đã nói đừng gọi ta là tả hộ pháp, muốn gọi thì gọi Triệu đại gia, gọi Triệu bát gia, tả hộ pháp nghe hoài vẫn không thấy lọt.] Tiểu Xuân bĩu môi.
[Bát gia,] tiếng gọi bên ngoài vội vàng đổi lại cách xưng hô. [Giáo chủ không tìm thấy ngài, cho rằng ngài đang ở trong sương phòng, hiện đang xông vào đó.]
[Cái gì!] Tiểu Xuân vừa nghe thấy liền biết chuyện quá nguy cấp, ầm một tiếng nhảy bật khỏi ghế, đống sách lót dưới mông đổ ào ào cũng không màng, tức tốc bỏ chạy về sương phòng.
Tiểu Xuân cuống cuồng chạy như điên, ván gỗ trên hành lang bị dậm xuống rung bần bật, hắn vận hết cả phần công lực không đủ một phần mười còn sót trong người kia, thi triển khinh công, liều mạng cắm đầu tới trước.
Vô Tiên cùng với mấy tên bộ hạ theo sát phía sau.
[Thạch đầu chết tiệt, ngươi ngàn vạn lần đừng có chạm vào Vân Khuynh bảo bối nhà ta, bằng không thì chờ đó!] Tiểu Xuân vừa chạy vừa nghiến răng.
Vòng qua chỗ rẽ trên hành lang rồi xộc thẳng vào sương phòng, Tiểu Xuân thở hồng hộc nhìn thẳng vào trong, chỉ thấy toàn là hỗn độn, mấy tên giáo chúng Ô Y giáo bầm tím mặt mày đứng tránh vào một bên, mà đại sư huynh nhà hắn đang đứng ở mép giường, mắt mở to tròn nhìn người đang ngủ say trên đó, sau đó ánh mắt thay đổi, sát khí bùng lên, chậm rãi vung tay lên định đánh xuống.
Tiểu Xuân phát hiện ra luồng sát ý nồng đậm bao phủ xung quanh Lan Khánh kia, vội vàng hô to [Sư huynh đừng!]
Lan Khánh nghe thấy tiếng Tiểu Xuân, từ từ quay lại, nhìn hắn hồi lâu, ánh mắt trừ lệ khí ra thì chẳng còn lại gì.
Tiểu Xuân vừa thấy vậy liền nghĩ ngay tới chuyện Lan Khánh tẩu hỏa nhập ma thần trí bất minh, lúc bình thường mặc dù không rõ ràng, nhưng một khi bị kích thích, sẽ không thể khống chế bản thân cuồng tính đại phát.
Tiểu Xuân vì vậy cuống lên, một chưởng của Lan Khánh nếu đánh xuống, Vân Khuynh còn có đường sống sao?
Thấy Lan Khánh lại giơ tay lên định đánh, Tiểu Xuân sợ tới mức gan mật đều nứt toách, hét lên [Ca ca không được đâu, kia là vợ của đệ đệ ngươi a! Ngươi hại hắn, đệ đệ ngươi làm sao sống nổi!]
Thân hình Lan Khánh đột nhiên lảo đảo, một lúc lâu sau mới xoay người lại, yếu ớt nói: [Vợ của Tiểu Thường?]
Tiểu Xuân gật như bổ củi. [Đúng đúng đúng, Vợ của Tiểu Thường, tên là Vân Khuynh a, đại ca quên sao? Lúc trước gặp qua rồi!]
[Vân Khuynh...... Vân Khuynh?] Lan Khánh khe khẽ đọc lại, đầu ngón tay lóe ra lam quang rất nhỏ, do độc vật ngấm vào trường kì tạo ra, nếu nhìn không kỹ, bình thường sẽ không nhận ra.
[Vân Khuynh!? Đông Phương Vân Khuynh!?] Hàn quang trong mắt Lan Khánh càng phát ra mãnh liệt, đột nhiên rống lên.
[Không phải, vợ ta họ Vân tên Khuynh, nhũ danh là Bạch Bạch, không phải Đông Phương Vân Khuynh!] Tiểu Xuân rống còn to mồm hơn Lan Khánh, nói đến cuối giọng đã run, mà toàn thân cũng đang run ác liệt.
[Bạch Bạch...... Bạch Bạch......] Lan Khánh thì thầm mấy tiếng, sau đó cúi đầu nhìn kỹ người trên giường một lúc, rồi mới chậm rãi nói [Nếu là Bạch Bạch thì không phải...... Có một kẻ tên là Đông Phương Vân Khuynh rất đáng ghét...... Phải giết hắn......]
Tiểu Xuân thấy sát khí quanh người Lan Khánh nhất thời bị xua không còn một mảnh, thở phào nhẹ nhõm một hơi, thân hình bé nhỏ lảo đảo suýt nữa thì ngã oạch, Vô Tiên đuổi theo tới phía sau lập tức đỡ lấy hắn.
[Không có việc gì.] Tiểu Xuân khoát tay. [Chân nhũn thôi.]
Hắn yếu ớt đi đến bên cạnh Lan Khánh, hỏi: [Thuốc đưa cho ngươi ngươi có uống đàng hoàng không?]
[Đắng lắm.] Lan Khánh nhìn chằm chằm Vân Khuynh, nhìn trái lại nhìn phải, đột nhiên nói [Cho ca ca được không, vợ ngươi rất đẹp, Bạch Bạch trắng trắng.]
Tiểu Xuân trợn mắt khinh bỉ. [Vợ cả đời người ta có mỗi một, cho là cho thế lào. Ta cũng trắng trắng đầy, ngươi làm gì không đòi ta lại đòi hắn?]
Tiểu Xuân đương nhiên biết tỏng tâm tư Lan Khánh, người này đối với Vân Khuynh yêu hận đan xen, mới rồi còn muốn giết người, bây giờ đã lại đòi người. Nhưng Vân Khuynh cũng không phải đồ vật, không phải bảo đòi là đòi được.
[Ngươi đỏ, đỏ như đ*t khỉ.] Lan Khánh cũng liếc mắt khinh bỉ Tiểu Xuân một cái.
[Ta......] Tiểu Xuân đang định bật lại, không ngờ lại liếc mắt thấy người trên giường nhúc nhích, hắn kêu to một tiếng [A ——], nghe sặc mùi sữa, đã non lại ngọt.
Lan Khánh nhìn Tiểu Xuân, véo véo má hắn.
[Đừng phá, hắn tỉnh!] Tiểu Xuân vội vàng kéo hai tay đang nghịch của Lan Khánh ra, chạy vội đến trên giường định nhào tới Vân Khuynh.
Lan Khánh lại lôi hắn trở lại trong lòng, Tiểu Xuân giãy dụa không ngừng, Lan Khánh lại nói [Tiểu Thường ngươi kêu lại tiếng nữa cho ta nghe.]
[Không kêu.] Tiểu Xuân âm thầm phỉ nhổ, con bà nó, nói chuyện kiểu gì mà cứ làm hắn nhớ tới lúc trên giường Vân Khuynh cũng bảo hắn kêu lên kêu nữa đi ~
[Kêu.] Lan Khánh nói.
[Không kêu.]
Ánh mắt Lan Khánh sầm xuống, ôm luôn thắt lưng Tiểu Xuân xách lên xách xuống.
[Oa a a a a a —— đừng có giỡn ——] tiếng Tiểu Xuân bị giật chẳng giống thứ gì.
Vân Khuynh chậm rãi mở mắt ra, Tiểu Xuân nhìn thấy, dùng sức đập đầu ra sau, đánh vào cằm Lan Khánh, làm nạn nhân xiêu vẹo hẳn đi.
Tiếp theo đó Tiểu Xuân đạp chân về phía sau, đẩy mình khỏi ngực Lan Khánh, lại thấy thân hình tròn trịa lộn một vòng, đáp xuống nhẹ nhàng tại chỗ chăn đệm bên cạnh Vân Khuynh.
Rồi sau đó nhận ra, tầm mắt Vân Khuynh cũng chạy theo, dừng tại trên người hắn.
Tiểu Xuân ngoan ngoãn ngồi nghiêm chỉnh, không nhúc nhích trước mặt Vân Khuynh.
Vân Khuynh vừa mới tỉnh, thần trí còn chưa rõ ràng.
Tiểu Xuân chỉ thấy đôi ngươi như băng sương trong veo của Vân Khuynh đang nhìn hắn, lại có một phần mờ mịt, một phần nghi hoặc, rồi sau đó lông mi rung động, Vân Khuynh dùng một tay chống giường, chậm rãi ngồi dậy.
Thương thế trên người cùng với vết máu lúc trước của Vân Khuynh Tiểu Xuân đều đã xử lý, còn thay cho hắn chiếc áo lót tơ tằm thượng hạng thêu hàn mai đông lạnh bằng chỉ bạc, hoa văn này không nổi bật, nhưng đến lúc Vân Khuynh di động giao ảnh luân phiên, ánh lên như sao xa, càng thêm huyễn lệ thu hút tầm nhìn.
Gương mặt tái nhợt không chút máu, mệt mỏi, hàng mi như viễn sơn hơi nhíu, cùng với đôi ngươi kia, trong trẻo lạnh lùng, lại có vẻ phong tình như sân như oán.
Mái tóc thả tung chảy từ bở vai xuống, hệt như thác nước bằng nhung tơ, vạt áo mập mờ lộ ra khuôn ngực bóng loáng săn chắc của chủ nhân nó, cùng một đường sẹo còn đỏ hồng.
Có lẽ độc cổ trong cơ thể dẫn phát gân mạch dị chuyển làm hắn khó chịu, cũng có lẽ vết thương trước ngực vẫn chưa yên ổn, nam tử lãnh ngạo luôn bễ nghễ thiên hạ này hai mày nhíu lại, môi mỏng hơi hé thốt ra một tiếng than nhẹ đau đớn, nhỏ đến nỗi khó thể nghe thấy, nhưng lại có vẻ yếu ớt trước kia chưa từng biểu hiện ra, nghi hoặc mà không biết phải làm sao, nhìn sang phía Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân bị bộ dáng muốn nói lại thôi mê người muốn chết này của Vân Khuynh hút hồn hai mắt chỉ còn biết nhìn đăm đăm, hơi thở nặng nề, nghĩ gì nói gì đều quên sạch bách, chỉ biết nhìn xem không chớp mặt, nhìn cho đến khi thỏa mãn mới thôi.
Hắn nuốt ực một tiếng rõ ro, lấy mu bàn tay quệt khóe miệng, bất thình lình nghe thấy âm thanh y hệt cũng to không kém vang lên bên cạnh, hắn quay sang nhìn......
Lan Khánh cũng đang đăm đăm không khác gì hắn......
[......] Tiểu Xuân hết lời để nói.
Vợ của anh em không thể chọc, mặc kệ là tẩu hỏa nhập ma hay không, dám thừa nước đục thả câu đong đưa với vợ hắn, cho dù là đại sư huynh hay là Thiên Vương lão tử, mà có là ông già hắn cũng không có cửa thương lượng, chém trước nói sau.
Ánh mắt Vân Khuynh từ trên người Tiểu Xuân dời sang Lan Khánh, sau đó, đất trời hồi về tĩnh lặng.
Vân Khuynh Lan Khánh hai trẻ nhìn nhau trong yên lặng, nhìn và nhìn chẳng làm gì cả, không gian hình ảnh đẹp chất lượng cao âm thanh vô hiệu tràn ra, bốn mắt nhìn nhau bằng một loại cảm xúc rất thâm ảo, ai nhìn không thấu thì từ từ nghe cũng thấu.
[Con bà nó!] Tiểu Xuân uất ức mắng.
Con đồng mệnh cổ kia một nằm trên người Lan Khánh, một nằm trên người Vân Khuynh, hai người trước tuy là có thù sống chết, nhưng lúc này một kẻ tẩu hỏa nhập ma tâm thần hỗn loạn, một người mất hết ký ức, lại bị đồng mệnh cổ quấy rối, đôi bên đều đưa tình hết sức ảo diệu.
[Con bà nó!] Hồi lâu sau vẫn không ai có động tĩnh, nhìn nhau mãi không chán cũng không rời mắt, lửa giận trong đầu Tiểu Xuân hừng hực bốc lên, xoay người chắn giữa, bực bội định quát tháo mấy tiếng, Vân Khuynh mĩ nhân đang đằng trước lại đột nhiên lấy tay đẩy hắn ra.
[Ai, đẩy ta?] Tiểu Xuân ngã xuống đệm chăm, con tim vỡ nát.
Trước kia Vân Khuynh nâng hắn như nâng trứng, hỏi han ân cầm chăm cơm ba bữa, có rảnh có nhàn còn khăng khăng ôm hắn ngủ, bây giờ chỉ vì một con trùng, vừa tỉnh lại đã bị Lan Khánh mê hoặc, chỉ nhìn mấy cái, liền xem hắn như vứt đi.
Được thôi, hắn thừa nhận bản thân lúc bị độc cổ khống chế cũng rất khó cưỡng lại đại sư huynh khác cha khác mẹ yêu nghiệt vô song nhà hắn, nhưng mà cuối cùng là vẫn vượt lên được chính mình kia mà, đâu có như Vân Khuynh, lúc này thế nhưng còn đẩy hắn ra.
Tiểu Xuân cắn góc chăn, oán khí một bụng.
Bất quá Vân Khuynh thay lòng đổi dạ lại không phải lỗi từ Vân Khuynh, là tại Lan Khánh yêu nghiệt hại người, dùng tử cổ hút tinh khí...... Không phải, hút chân khí không đủ, hiện tại còn dám đụng đến cả Vân Khuynh.
Tiểu Xuân sụt sịt mũi, nước mắt lưng tròng tay ôm chăn, đang định rơi vào chốn hoang tưởng, đột nhiên phía trên giường bùng lên sát khí, hắn ngẩn người, ngay sau đó, phía đối diện cũng căng thẳng, sát khí hiện ra trong mắt.
[A?] Tiểu Xuân còn ngơ ngác, đã thấy Vân Khuynh chớp nhoáng rút Ngân sương kiếm bên giường ra, ngân quang vừa lóe lên cả người lẫn kiếm đều đã đánh về hướng Lan Khánh.
Lan Khánh liên tiếp lùi mấy bước, xoay người một cái rút lấy phối kiếm bên người một thuộc hạ, cản lại thế công hung mãnh của Vân Khuynh.
Tiểu Xuân cảm thấy quá choáng, không hiểu tại sao và vì đâu mà hai người này là ẩu đả.
Hai người này không phải đã quên hẳn chuyện cũ rồi sao? Mặc dù hắn cũng biết bị đồng mệnh cổ áp chế ký ức sẽ hư không, mà thân thể thì chưa chắc đã ảnh, cố nhân (hoặc má con) gặp nhau sẽ sinh ra rung động từ máu thịt, nhưng chẳng lẽ hai người này thật sự hận sâu đến nỗi đấy? Trong tình trạng này vẫn muốn lao vào chém giết!
Sương phòng hỗn loạn, bình hoa chậu hoa đồ cổ chặn giấy văng vèo vèo như phim. Vân Khuynh chém một nhát, bàn giấy tan như bụi phấn, đẳng cấp nội lực này tức khắc kéo được thần hồn đang du đãng của Tiểu Xuân về với phố cũ.
Hắn vội vàng nói về phía Vân Khuynh [Vân Khuynh ngươi không thể động chân khí, trong thân thể ngươi có đồng mệnh cổ, động chân khí sẽ dẫn động tử cổ phản phệ hút lấy nội lực của ngươi, cuối cùng chân khí tuyệt tẫn mà chết.]
Lại quay đầu hướng về phía hướng Lan Khánh nói [Ca ca ngươi cũng đừng đánh, ta vất vả lắm mới nối lại được cổ tay ngươi, gãy thêm lần nữa về sau ngươi đùng hòng dùng kiếm!]
Mà căn bản hai mỹ nhân kia cũng không ai quan tâm đến hắn, chỉ thấy hai bên dùng khí thế lôi đình vạn quân để so chiêu trong sương phòng, không ai có ý lưu tình, trong mắt chỉ nhìn thấy nhau phải đánh cho gà bay chó sủa.
Bị ghế bay đột ngột đập về phía giường, Tiểu Xuân né không kịp, dùng mặt mình tương tác trực tiếp với mặt ghế, nhất thời trước mắt tối đen nước mắt nước mũi hay cái gì từ mũi cũng được, đều văng tung tóe ra ngoài.
Tựa hồ có cái gì đó theo khoang mũi chảy xuống, Tiểu Xuân lấy tay chùi, máu tươi đầy tay.
[…… Đau muốn chết!] Tiểu Xuân hét lên.
Hắn ném cái ghế tròn cao gần bằng mình về phía hai con gà chọi đang hăng máu kia, hai tên đồng thời đánh trả phá vụn cái ghế, Tiểu Xuân trợn trừng mắt muốn chửi thề.
[Hay lắm, ăn ý ghê gớm!] Tiểu Xuân tức muốn chết, hắn lao về giường, bới bọc đồ của mình ra, chai lọ lăn lông lốc một đống.
Rốt cuộc tìm được một lọ đổ vào lòng bàn tay, dùng sức quét miệng thổi "Lù —phù — lù — phù —" ba phát, sau đó áp chéo hai bàn tay chà xát thật lực, mới biến thủy thành châm phóng tới hai người.
Vân Khuynh cùng Lan Khánh chỉ nghe thấy tiếng động của ám khí phá không lao đến, vung binh khí lên chắn, không ngờ hư chiêu lại xen lẫn thực chiêu, có ám khí mang nội lực, có ám khí nhân cơ hội ám độ trần thương lao tới lúc sau, không mấy hồi cả hai đều bị bắn đầy hàn bằng châm, chậm rãi ngã người xuống.
Vân Khuynh cau mày, cả người bị dính ướt nhơm nhớp, hắn đưa tay áo lên ngửi, lại nghe thấy tiếng cười đểu giả của Tiểu Xuân, nói [Đừng ngửi, nước bọt thôi.]
Vân Khuynh rên một tiếng, lộ vẻ chán ghét.
[Tiểu Thường ngươi bẩn chết đi.] Lan Khánh cũng tỏ vẻ ghê tởm muốn mửa.
[Đánh tiếp đi, ta cho các ngươi đánh tiếp. Còn đánh thì ta còn nước bọt hầu hạ, cho các ngươi muốn sống cũng không được.] Tiểu Xuân ngửa mặt lên trời cười to, âm thanh non nớt có phần khàn đặc.
Tiểu Xuân cười cười, rốt cục chịu không nổi, bò xuống giường, chạy ra ngoài kiếm miếng nước uống.
[Con bà nó, nước bọt cũng phun khô hết cả mồm.] Đầu lưỡi lia lịa giữa không trung, thiếu chút cũng bị chuột rút.
Tiểu Xuân sai người cách ly chỗ ở cho Lan Khánh với Vân Khuynh, một kẻ đằng tây một kẻ đằng đông, dùng cự ly bảo tồn ưu thế.
Phải cái hậu viện của Yên Ba lâu cũng chẳng phải to lớn gì cho cam, cách ly kiểu gì cũng coi như là vô ích, không nhanh chóng làm công tác tư tưởng cho hai tên này, lần tới đụng mặt nhau kiểu gì cũng lại có thế chiến.
Lan Khánh khả năng đơn giản hơn, giải dược tính trên hàn băng châm, hạ thêm chút mê dược cho ngủ tiếp là hết việc, tới tối tỉnh lại không chừng mới rồi đánh ai vì sao đánh cũng chẳng nhớ nổi.
Phía bên này Vân Khuynh có vẻ phức tạp hơn, hiện tại thân thể đó bách độc bất xâm, mê dược không tác dụng, chỉ có "Xuân tâm động" có thể chế phục được hắn, khiến hắn không thể vận lực.
Nhưng "Xuân tâm động" căn bản là xuân dược...... Khó tránh khỏi khiến người ta sung sướng……
Tiểu Xuân vòng vo trên hành lang, suy xét nên tìm ai trước, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định phóng về phía Vân Khuynh.
Hắn dù sao vẫn là kẻ nặng về tư tâm, mỹ nhân ở đây, sư huynh dẹp qua trước đã.
Triệu Tiểu Xuân ngươi thật sự là cái đồ thấy sắc quên huynh đệ!
Tiểu Xuân rón rén chân tay mở cửa phòng Vân Khuynh, thấy Vân Khuynh đang làm mặt lạnh ngồi trên giường, sắc mặt đà hồng, hơi thở gấp gáp. Trên người hắn đã thay lên một bộ y phục khác, còn cái áo lót dính nước bọt thì nằm tàn tạ trên mặt đất.
Khả năng thôi tình của xuân tâm động khá yếu, cùng lắm cũng chỉ là làm người ta đỏ mặt tim đập nhanh, cái chính yếu vẫn là khiến nạn nhân tứ chi vô lực không thể sử võ.
Tiểu Xuân nuốt nước miếng ực một cái, cười cười với mỹ nhân trên giường, nhoáng cái chạy đến trước mặt, kéo qua cái ghế tròn, ngồi nghiêm chỉnh, vội vàng giải thích [Vụ hạ dược này là do ta hết cách rồi mới làm như vậy, ai bảo ngươi với Lan Khánh xông vào đánh nhau đến nỗi hôn thiên ám địa, nhật nguyệt vô quang không ai cản nổi, nếu không nhanh chóng tách cả hai ra, Yên ba lâu sớm hay muộn cũng bị các người hủy đi lần thứ hai.]
[Ngươi hạ dược gì lên người ta?] Vân Khuynh cảm thấy trên người có chút nóng, tứ chi bải hoải.
Tiểu Xuân hé miệng một hồi, cũng thấy có một lóng tay ngượng ngùng, nói [Xuân tâm động thôi mà.]
[Xuân tâm động?] Vân Khuynh cao giọng, nghe đến tên này không biết vì sao, còn có cảm giác lửa giận công tâm.
[Ai ai ai, đừng có nổi giận.] Tiểu Xuân vội vàng nói [Tên nghe tuy là có vẻ khá...... Dâm......] Hắn làm như thống khổ, chớp chớp mắt, [Nhưng mà khả năng gây ra tác dụng kia cũng ít, chỉ làm cho người luyện võ tạm thời dùng không được võ công, mặc ta xâm lược...... Không, mặc người xâm lược, cũng không đúng......]
Đổi tới đổi lui cũng không ổn, Tiểu Xuân cuối cùng đành phải nói [Dù sao chính là như kiểu hiện giờ thôi! Mà ta thật sự không có ý đồ gì cả, bất quá cũng chỉ là muốn ngươi không tiếp tục đánh nhau với sư huynh! Hơn nữa dược cũng không nặng, khó chịu một chút là qua. Ngươi ráng chịu đi.]
Vân Khuynh lạnh lùng trừng tên tiểu quỷ này.
Hắn từ lúc mới bị đưa vào phòng này, liền soát lại sự tình. Lúc mới tỉnh chưa kịp phản ứng cái khác, đã nhìn thấy gương mặt gợi đòn của tên hắc y nhân kia, ào một cái hỗn loạn, hiện giờ bình tĩnh lại, mới thấy quỷ dị.
Hắn, cũng không biết bản thân đang ở nơi nào, càng nghĩ ra không ra tên mình là gì, là ai.
Hết thảy thật sự là mạc danh kỳ diệu, còn có thằng nhóc miệng còn hôi sữa nước bọt bắn tứ tung, biết ngưng thủy thành châm, lại quỷ kế đa đoan không phù hợp độ tuổi này.
Tiểu quỷ, cái nhìn đầu tiên, làm cho hắn cảm thấy đau đầu như kim đâm, cái nhìn thứ hai, làm hắn tức ngực không thở được như bị đá đè. Vân Khuynh nghĩ mãi không thông bản thân xảy ra chuyện gì, có chút buồn bực.
Tiểu Xuân cho rằng Vân Khuynh vẫn còn giận chuyện xuân dược, vô cùng đau đớn mà nói [Ta thật là không muốn làm như vậy, cũng không còn cách nào mà, tại ngươi bách độc bất xâm, chỉ có xuân dược xử lý được. Ngươi phải tin ta, ta chắc chắn là vô kế khả thi mới phải dùng tới dược này, tuyệt đối không phải muốn cái này cái kia!]
Vân Khuynh nhìn thằng nhóc con đang mải nhăn mày nhăn mặt, cảm thấy buồn cười, đứa nhỏ này mới mấy tuổi, hạ xuân dược hắn xong còn muốn làm cái gì?
Vân Khuynh cố gắng điều tức, khắc chế tâm thần nhộn nhạo, hỏi [Ngươi là ai?]
[Triệu Tiểu Xuân.] Nghe mỹ nhân hỏi mình, Tiểu Xuân nhe răng, cười toe toét trả lời.
[Ngươi biết ta?] Vân Khuynh hỏi.
Tiểu Xuân lại gật đầu cười nói [Ngươi tên Đông Phương Vân Khuynh.]
[Tên hắc y nhân bộ dạng giống đàn bà kia?] Vân Khuynh lại hỏi.
[Đại sư huynh của ta, Lan Khánh.] Tiểu Xuân ngoéo ngoéo ngón tay, [Hai tên các ngươi không ưa nhau, lúc nào cũng đánh nhau.]
Kỳ thật đâu phải chỉ đơn giản là đánh (hiếp hay giết đều có khả năng), nhưng Tiểu Xuân cũng không muốn nói ra trắng trợn, quá trình đẫm máu trước kia, giấu đi được miếng nào hay miếng đó.
Tiểu Xuân nghĩ vậy, nói không chừng đây cũng là một cơ hội khó được. Cơ hội để gỡ bỏ gút mắc.
[Ngươi với ta là loại quan hệ gì?] Vân Khuynh hỏi lại.
(rõ ràng là loại quan hệ một đêm bảy lần tuần bảy ngày rồi còn hỏi ~)
[Ta…… Ta……] Tiểu Xuân bối rối.
Hắn vừa gãi đầu vừa lúng túng đứng ngồi không yêu, mông cứ dẹo qua dẹo lại trên ghế, khó được Vân Khuynh cũng đủ kiên nhẫn, đợi được hắn dẹo xong nói [Chúng ta là bạn rất tốt...... Phi thường phi thường tốt......]
Tiểu Xuân nghĩ nghĩ lại bỏ thêm câu [Là loại sinh tử tương hứa...... Thân đến nỗi Lan Khánh cũng ghen tỵ......]
Vân Khuynh hỏi xong, gương mặt vẫn đỏ hồng như cũ, hắn lẳng lặng hồi lâu, nhìn thẳng vào ánh mắt Tiểu Xuân, suy xét mức độ chân thực đáng tin. Không phải tùy tiện xuất hiện một đứa trẻ đến nói là biết hắn, hắn liền phải tin. Hắn chỉ tin tưởng những gì bản thân tự mắt thấy, tự mình cảm nhận.
Tiểu Xuân thấy hơi thở Vân Khuynh vừa ngắn vừa gấp, vẻ mặt động tình, thoạt nhìn có chút mờ mịt lại bất lực, cảm thấy miệng khô lưỡi khô khó thể kiềm chế, thân thể cũng nóng lên.
Tiểu Xuân trước kia đâu đã từng nhìn thấy bộ dáng đơn thuần yêu ớt này của Vân Khuynh, hắn vặn vẹo mấy cái, cảm thấy đôi ngươi trong veo nhiễm mê hoặc kia thật sự rất dụ dỗ, câu luôn hắn thần hồn phiêu diêu, sắp sửa nhịn không được bổ nhào tới.
[......] Vân Khuynh trầm ngâm. Hắn cảm thấy bản thân không hề thích nơi này, bèn đứng dậy đi ra ngoài, nói [Ta phải rời khỏi đây.]
Rời đi nơi này, thoát ly những sự vật lạ lẫm cùng với khống chế của đối phương. Hiện giờ hắn tỉnh lại cái gì cũng không nhớ rõ, nơi này hết thảy hắn đều không thể tin ngay được, mà nếu đối phương thực sự có ý đồ, thời điểm này quả thực chính là lúc tuyệt vời nhất để sắp bẫy, chờ hắn rơi vào.
Tiểu Xuân sửng sốt, chưa kịp phản ứng được người ta vừa mới nói cái gì, cho đến khi thân ảnh màu trắng của Vân Khuynh lướt qua trước mặt, vạt áo màu trăng non tung lên theo gió, che khuất tầm nhìn hắn, thậm chí chạm hẳn lên mặt, mới giật mình bừng tỉnh.
Tiểu Xuân ngửa đầu nhìn, giật mình nhận ra trên gương mặt tuyệt mỹ mà tái nhợt của Vân Khuynh không có một chút quyến luyến, không có nửa phần nhu tình. Trước kia Vân Khuynh chưa bao giờ nói chuyện với hắn bằng giọng lạnh lùng như thế, cũng không dùng vẻ mặt lạnh như băng này nhìn hắn. Mà Vân Khuynh lúc này đây lại đối hắn nhìn như không thấy, đi qua bên cạnh không có nửa bước chần chờ.
Tiểu Xuân nhăn mặt, hốc mắt nóng lên, sống mũi chua xót, tâm can quặn thắt......
Mặc dù biết Vân Khuynh là vì cứu hắn mà phải chịu độc tính của đồng mệnh cổ làm mất đi ký ức, lại vẫn không nhịn được khổ sở trong lòng. Thì ra bị người mà mình yêu thương quên mất, chính là cảm giác như vậy.
Lan Khánh cũng từng quên hắn, còn gọi hắn là Tiểu Thường, hắn cũng không khổ sở đến thế này.
[Ngươi không thể đi!] Tiểu Xuân vội vàng hô.
Vân Khuynh chỉ hơi khựng một chút, chân không dừng bước.
[Vân Khuynh, ngươi không thể đi!] Tiểu Xuân lập tức lao về phía Vân Khuynh.
Lúc này cánh tay bé tý của hắn có ôm cũng không nổi người ta, thế nhưng hắn bất kể, liều mạng ôm thật chặt, giọng mũi nức nở, hốc mắt nóng rực.
Vân Khuynh đột nhiên bị ôm thì cứng người lại, đụng chạm xa lạ làm hắn cảm thấy phiền lòng, mà cách qua hai tầng vải, dược tính nhàn nhạt của xuân dược do da thịt đụng chạm cũng sinh ra phản ứng khiến hắn khẽ run lên, cảm giác tê dại từ nơi bị chạm vào truyền thẳng đến tận lồng ngực, làm hắn sửng sốt.
Vân Khuynh cúi đầu, nhìn đứa trẻ tên là triệu Tiểu Xuân, bộ dạng trắng tròn như phấn đang ôm chặt đùi hắn, sống chết không buông, ánh mắt vô cùng kiên quyết.
Không thể diễn tả đó là loại tâm tình thế nào, chỉ cảm thấy tâm tư nhất thời hỗn độn, rối tung lên, khiến hắn bực bội, khiến hắn không thể hô hấp.
Hắn cho rằng nguyên nhân vì dược tính, ý thức mới hỗn loạn cuồn cuộn như dời sông lấp bể, thế nhưng tiếp xúc với ảnh mắt của đứa trẻ, khẩn cầu trong đó khiến hắn đứng sững, không thể nhúc nhích.
Không giống vẻ mặt mà một đúa trẻ bốn năm tuổi nên có.
Đứa trẻ này ngẩng đầu ra sức nhìn thẳng vào mắt hắn, con mắt to tròn linh động mà sâu sắc, vành mắt ướt át như thể chỉ chớp mắt một cái, nước mắt sẽ ào ra.
Vân Khuynh nhíu mày, khó chịu vì cảm giác bị người khác gây vướng víu, hắn giãy giãy chân muốn dứt khỏi thứ đang ôm cứng đùi mình, không ngờ đá mãi không ra, ngược lại còn bị đối phương ôm chặt hơn nữa.
Cho nên, hai đầu mày cũng nhíu càng thêm sâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook