“Không sao! Không sao!” Tiểu Xuân lắc lắc đầu, lồng ngực đau rần.

“Ơn nghĩa ngày hôm nay, Liêu Tiễu xin ghi lòng!” Liêu Tiễu cảm kích nói “Ngài không cần lo lắng, Tư Đồ trang chủ cùng ta quen biết từ nhỏ, ngài nhất thiết đừng vì ta mà thụ thương!”

“Đi!” Tư Đồ thấy người mình yêu tỏ ra quan tâm tới kẻ khác, trong lòng càng thêm hậm hực.

“Ngươi đừng tùy tiện đánh người.” Liêu Tiễu thấp giọng nói.

Tư Đồ mang Liêu Tiễu rời đi. Tiểu Xuân ở phía sau không cam tâm, gọi với theo “Liêu Tiễu cô nương, đôi ta hợp nhau như vậy, đáng tiếc lại bị kẻ lỗ mãng đó phá ngang. Nàng phải cố gắng dưỡng bệnh, ngày khác ta nhất định tìm đến Lục liễu sơn trang tương ngộ. Tới lúc đó nàng lại đánh đàn cho ta nghe, chúng ta cùng trò chuyện. Tốt nhất là cùng đối ẩm, hẹn nhau dưới đuốc tâm tình. Nàng nhớ chờ ta- “

Biết Tiểu Xuân nói vậy là cố ý châm chích Tư Đồ. Lại thấy Tư Đồ nổi giận mà không có chỗ trút, Liêu Tiễu bất giác mỉm cười.

Tiểu Xuân chỉ thấy người đẹp quay lại cười, nhất thời trong lòng đâu còn biết thế nào là lưu ly đăng ngọc. Châu ngọc bảo khí tất cả đều vô sắc, trời đất nháy mắt cũng tối sầm, chỉ còn hào quang tỏa ra trên người mỹ nhân là chói lọi.

“Thật là đẹp à~“

Tư Đồ hừ một tiếng. Cái “gảy đàn trò chuyện” lọt vào tai hắn, hết mười phần biến thành tâm tình hẹn ước. Rốt cuộc trong lòng Liêu Tiễu nàng, tên tiểu tử này có địa vị thế nào? Không sớm đưa nàng về, càng dây dưa ở đây thì càng thêm phiền toái. Có cơ hội, khẳng định chắc chắn sẽ phải nhiệt tình giáo huấn lại tên hỗn tiểu tử đó.

Vân Khuynh sau khi tỉnh lại, hồi lâu cũng không thấy ai. Cứ tưởng rằng mở mắt ra là thấy Triệu Tiểu Xuân đó, không ngờ sương phòng trống không.

Bên ngoài thị nhân nghe thấy Vân Khuynh tỉnh lại, liền bưng cơm nước gõ cửa đi vào. Vân Khuynh tưởng Triệu Tiểu Xuân trở lại, ngẩng đầu nhìn thấy không phải, nhãn thần tức khắc lạnh lẽo. Đem mai hoa châm bắn ra, thị nhân ngã xuống cạnh bàn, trúng độc hôn mê.

Đồ ăn đổ vãi xuống đất, Vân Khuynh hoàn toàn không quan tâm. Nơi ở thế này, thức ăn thế này, cả loại hạ dân này, chẳng đáng để mắt đến. Hắn cảm thấy bực bội khó chịu. Lạ chỗ lạ người, lại không thấy Triệu Tiểu Xuân, cơ thể trúng độc không giải được, tất cả đều khó chấp nhận.

Qua hai canh giờ sau, lại thêm một thằng nhóc gõ cửa đi vào.

Ám khí rời tay thêm lần nữa, đồ đạc lỉnh kỉnh trên người tiểu tư rơi “ầm” xuống, còn người ngã xuống cửa rồi từ từ lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.

Sau một nén nhang, một người đẩy cửa tiến vào, cũng không cần gõ cửa.

Mai hoa châm xuất ra, lại nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết quen thuộc.

“Ai da, ngươi sao lại thế nữa rồi?” Tiểu Xuân vừa bước vào cửa đã phải kêu lên. Ba cây châm chỉ né được một, trên người còn lưu lại hai vết nhỏ, độc châm xuyên qua bả vai, cắm thẳng vào xương.

Phát hiện trên mặt đất có hai người đang nằm, Tiểu Xuân lại càng hoảng sợ. Bất chấp đau đớn, không màng nhổ châm trên vai mình ra, vội vàng kéo hai người họ ra khỏi phòng, thay họ giải độc lưu thông khí huyết.

Trở lại phòng, Vân Khuynh mặt không chút thay đổi ngồi trên giường, lãnh đạm nhìn hắn.

“Ngươi chút nữa giết chết hai người!”

“Giết thì giết!” Vân Khuynh vô tình nói.

“Mạng người đó!” Tiểu Xuân kêu một tiếng. Bất quá hắn cũng đã lường trước, Vân Khuynh có thể thản nhiên giơ tay chém xuống là lấy đầu người khác, nhất định không cảm thấy sinh mạng con người đáng quý thế nào.

“Kiến huyết phong hầu ngươi giải dễ như trở bàn tay, độc châm của ta đâu thể làm khó ngươi được!” Vân Khuynh vẫn không thừa nhận chuyện mấy tên hạ nhân kia trúng độc có gì đáng nói.

“Bởi vì ta lợi hại!” Tiểu Xuân vén vạt áo ngồi xuống, uống ngụm nước lấy hơi “Nhưng cho dù là lợi hại, con người đã ngừng thở cũng rất khó cứu!”

“Không còn khí vẫn cứu được?” Vân Khuynh cho rằng người này khoe khoang quá trớn.

“Khó cứu! Cũng không phải là nhất định cứu được. Lạnh, cứng, nát hay thối đều không tốt, còn một chút ôn ôn nhuyễn nhuyễn thì còn có thể miễn cưỡng thử xem.”

Tiểu Xuân suy nghĩ một chút, lại nói:

“Nhưng mà thân thể ngươi như vậy đúng là khiến ta đau đầu. Độc này ta chưa từng thấy qua, cổ quái kỳ lạ, lần đầu tiên thấy thứ độc lại có cả xuân dược, tương sinh tương khắc mà lại hòa hợp một cách quá hoàn thiện. Loại độc này nếu gặp ta trễ một ngày, ngươi chắc cũng sớm gặp Mạnh bà uống trà cắn hạt dưa rồi ha.”

“Độc này thế gian không có người giải nổi.” Là vì thiên hạ võ lâm cả trăm năm chưa từng gặp qua, Ô y giáo giáo chủ Lan Khánh – “Độc thủ trích tiên” đã từng nói vậy.

“Không hẳn thế!” Tiểu Xuân lắc lắc chén trà cười cười “Sư phụ ta từng nói, làm ra độc dược, tất làm ra thuốc giải. Trước đây lúc còn sống trong cốc, sư phụ cũng từng khen đại sư huynh “tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả”. Bản lĩnh dùng độc của hắn, có thể nói thiên hạ vô song thế gian vô địch. Sau đó ta nhập cốc, hắn trong một lúc cao hứng đã hạ tới một trăm lẻ tám loại độc trên người ta, đau tới mức lăn lộn kêu cha gọi mẹ luôn, nhưng cuối cùng không phải ta đã nghĩ ra cách giải đó sao? Trời sinh một vật khắc một vật, tuyệt đối không thể có thứ độc không có cách giải!”

“Hừ.” Vân Khuynh đối với sự tự tin của hắn thì tỏ ta khinh bỉ. Nhưng đúng là kẻ này qua một trăm lẻ tám loại độc mà còn không chết, cũng không sợ Kiến huyết phong hầu trên mai hoa độc châm.

Thân thể bách độc bất xâm là thế này? Vân Khuynh ngắm Tiểu Xuân không chớp mắt, cảm thấy có điểm hứng thú.

Tự nhiên thấy ớn lạnh, Tiểu Xuân gượng cười một cái. Không biết trong đầu tên kia đang nghĩ cái quái gì, cứ nhìn hắn âu yếm cứ như rắn nhìn thấy ếch.

Chậm rãi cởi áo ngoài, Tiểu Xuân sờ lên vết thương trên bả vai, cầm nam châm hút tế châm từ trong thịt, song vết đâm quá sâu không hút ra được, đành phải cắn răng cầm chủy thủ rạch vào da.

Vừa mới được họ Tư Đồ ưu ái tặng một chưởng, Tiểu Xuân bây giờ phải cố gắng làm thật chậm, sợ nội thương đau nhức sẽ làm xương cốt đau theo. Sau đó lấy từ trong bọc quần áo một dược bình nhỏ màu vàng, tống thuốc vào miệng rồi dùng Đào hoa nhưỡng phục xuống.

“Khổ muốn chết à!” Tiểu Xuân nhăn nhó nói.

Thấy Vân Khuynh đang nhìn, chợt nhớ ra hắn cũng cần loại thuốc này, Tiểu Xuân lau mồ hôi trán, rồi ném cái bình cho hắn.

“Ngươi nội thương cũng không nhẹ, cầm lấy cái này! Đây là thuốc tốt, ta dùng tâm thất, bạch cập và một số thảo dược quý để làm, chuyên trị đao thương chảy máu, hóa giải nội thương. Thoa ngoài hay uống đều được, người lớn trẻ nhỏ đều có thể dùng, bất luận thương tích qua bao lâu, nặng hay nhẹ, chỉ cần dùng một chút, tức khắc sẽ thấy có hiệu quả. Vết thương đao kiếm trên người ngươi có liền miệng cũng nhờ thuốc của ta. Thánh dược trị thương đó!”

Tiểu Xuân thuyết minh y chang mấy thằng cha bán thuốc dạo, chỉ khác là thuốc của hắn thực sự công hiệu. Năm xưa ngũ sư huynh lục sư huynh quyết định đi hành tẩu giang hồ, hắn cũng tặng cho cả tá. Dù sao thuốc này dùng cá nhân cũng rất hợp mà~

“Ngươi bị nội thương?” Vân Khuynh đi tới nắm lấy tay hắn xem mạch, tự nhiên cao giọng.

“Ai… ừ… không bằng người ta, trong lúc vô ý… thế là ăn đòn…” Tiểu Xuân chống chế. Tư Đồ Vô Nhai đó quả thực là cao thủ “Ai… không cần quan tâm, chỉ là chuyện nhỏ thôi…”

Vân Khuynh thu tay lại ngồi xuống bên cạnh, lại hừ một tiếng.

“Vậy còn hai người kia có chọc giận gì ngươi, người bình thường bị đâm như vậy thì xuống gặp Diêm vương cái một. Cũng may ta về sớm, không thì… muộn mất!” Tiểu Xuân chuyền chén trà cho Vân Khuynh, thấy hắn chỉ liếc mắt, chắc là sợ chén bẩn không muốn uống.

Hắn cũng không bận tâm lắm, hướng sự chú ý vào cái đống trên bàn, lôi từng thứ một ra. Những thứ này trong cốc đâu mấy khi được thấy, khiến cho hắn vui vẻ hết sức.

Vân Khuynh thấy vẻ mặt hắn tự đắc, tự nhiên không hiểu sao lại thấy ngứa ngáy, cáu kỉnh mà nói “Ngươi đi đâu vậy, sao ta tỉnh dậy lại không thấy?”

“Đi dạo phố a~ “ Tiểu Xuân cầm lấy bao hạt thông ngâm đường, hoan hỉ nếm liền hai hạt “Ngọt thật!”

“Đi dạo phố?” thảo nào mà không thấy bóng dáng đâu, câu trả lời khiến cái mặt của Vân Khuynh đã lạnh nay càng lạnh hơn.

Thấy bầu không khí có vẻ bất thường, Tiểu Xuân vội vàng ấn luôn hai hạt thông vào miệng tên kia.

“Ăn ngon lắm, đồ ngọt đó!” Tiểu Xuân ngưng lại nhìn hắn, ánh mắt cười thu lại như trăng bán nguyệt, con ngươi đen sáng lấp lánh.

Vân Khuynh không nuốt cũng không nhổ ra, chỉ cau mày ngậm lại.

“Ta thay ngươi đi mua thuốc, nhưng mà lại nhìn thấy nhiều thứ lạ mắt hay đáo để, cho nên mới về muộn!” Tiểu Xuân vừa nói vừa lắc cái trống bỏi, nghe lùng tùng lùng tùng.

Vân Khuynh trầm ngâm một lúc, mới quyết định hỏi chuyện mà hắn vẫn luôn nghi hoặc, “Tại sao cứu ta?”

“Muốn cứu thì cứu thôi!” hắn lơ đễnh trả lời.

“Cho dù ta giết ngươi, ngươi cũng cứu ta?”

“Nhưng ngươi cũng đâu có giết được, không phải ta hiện tại vẫn còn ngồi đây sao?”

Vân Khuynh im lặng. Có lẽ Tiểu Xuân cũng đã quên, cơ thể hắn bách độc bất xâm. Nếu không, trúng phải Kiến huyết phong hầu kịch độc trên mai hoa châm, thì đáng ra đã chết cùng với đám hắc y nhân rồi. Lúc này Vân Khuynh đột nhiên cao hứng, cao hứng vì Tiểu Xuân đúng là bách độc bất xâm, đã không chết sớm.

Sau đó Tiểu Xuân tới bên bếp lò ngồi tán dược, vừa cho thảo dược vào nồi, vừa ngân nga một điệu hát dân gian nào đó.

“Tây biên sơ vũ đông biên tình, tương ước dạ lí lai thâu tình……”

“…” nghe thấy hắn tùy tiện xướng lên hai chữ “thâu tình”, Vân Khuynh chỉ im lặng.

“Nguyệt nhân cao cao quải chi đầu, tỷ nhân đê đê hồng tu dung…… tiếp liên thanh thanh tâm can nhân, vãn khởi la vi cổn thượng sàng……” (*) Tiểu Xuân cao hứng rống lên.

Vân Khuynh chưa từng nghe qua bài hát này, chỉ thấy ca từ phiến tình trắng trợn. Nhưng giọng hát của Tiểu Xuân lại nhẹ nhàng trong sáng, gương mặt không một chút phiên dâm mĩ khí, quanh đi quẩn lại, lại thấy có vẻ dễ nghe.

Quả thông đường trong miệng từ từ tan ra, Vân Khuynh im lặng nhìn Tiểu Xuân ngồi bên lò rang thuốc, vẻ mặt dương dương tự đắc, miệng vẫn còn ê a hát.

Sương phòng tràn ngâp mùi thuốc đắng, tâm tư cũng bình tĩnh lại, mọi phiền muộn cáu kỉnh vừa rồi của Vân khynh dần dần tan biến.

Lát sau, Tiểu Xuân đem thuốc mới chế xong nắn thành viên bỏ vào một bình thuốc màu xanh, giao cho Vân Khuynh.

Hắn thuận tay đút cho Vân Khuynh một viên, lúc này độc đã phát, trên trán Vân Khuynh đầy mồ hôi.

“Thuốc này tuy không giải độc, nhưng cũng giúp ngươi bớt đau đớn, áp chế độc tính. Có điều dược tính rất mạnh, dùng nhiều sẽ tổn hại sức khỏe. Ngươi nhớ mỗi ngày đều đặn, khi nào đau mới ăn, mỗi lần một viên, cho dù thế nào cũng không được tăng liều lượng của thuốc.”

Dặn dò xong cũng không còn sớm nữa, cả ngày mệt mỏi, Tiểu Xuân thổi tắt nến bò lên giường nằm cạnh Vân Khuynh đang nhắm mắt nén đau. Tiểu Xuân áp tay vào lưng hắn, lại đẩy chân khí vào cơ thể giúp hắn độ khốn.

Dược hiệu chỉ phút chốc đã hoàn toàn phát huy, Vân Khuynh cảm thấy cơn đau ở tứ chi giảm đáng kể. Không chỉ kinh ngạc về sự thần kỳ của thuốc, mà cả cái kẻ chế ra nó tuổi còn trẻ đã có được bản lĩnh thế này?

Một lúc sau, Tiểu Xuân lăn ra ngủ, Vân Khuynh nhìn gương mặt vô tư không phòng bị của hắn, không hề cảm thấy mệt.

Người này có thể ngủ dễ dàng như vậy…

Nhiệt độ bắt đầu tăng lên, nhanh chóng lan ra. Vân Khuynh thấy Tiểu Xuân mãi không thực hiện hành động tiếp sau đó, mới mở miệng “Triệu Tiểu Xuân, tỉnh lại!”

“Làm sao vậy?” Tiểu Xuân mơ màng mở mắt ra.

“Ngươi quên rồi!”

“Quên cái gì cơ?” Tiểu Xuân kỳ thực là buồn ngủ lắm rồi.

“Ngươi còn chưa làm cái chuyện tiết tinh cho ta!” Vân Khuynh nói thẳng thừng, không hề cảm thấy có gì bất ổn.

Tiểu Xuân rên rỉ “Chuyện đó tự làm được rồi, không phải hôm qua dã dạy ngươi sao? Còn cái chữ “tiết tinh” cũng đừng có nói lớn như vậy, không phải ta sợ mất mặt, mà sợ ngươi mất mặt đó!”

“Ngươi làm.”

“Chúng ta đều là nam tử, không thể làm!” Tiểu Xuân than thở, Vân Khuynh với chuyện này cứ như tờ giấy trắng, chả biết cái quái gì cả.

“Tại sao cùng là nam tử thì không thể làm?”

“Ầy…” Tiểu Xuân ngây người “Thì bởi cùng là nam tử nên mới không thể làm. Huống chi cái mặt ngươi so với nữ tử còn đẹp hơn.” Ngày hôm nay trông thấy Liêu Tiễu, so qua so lại, vẫn còn kém Vân Khuynh mấy phần.

“Không làm?” Vân Khuynh chờ mãi bắt đầu thấy bực mình, trong mắt lóe lên sự nguy hiểm.

“Làm, ta làm, sao lại không làm?” nhìn ánh mắt đó khiến hắn nhớ tới mai hoa châm, tức khắc không dám nói thêm lời nào, vội đưa tay luồn xuống dưới bụng Vân Khuynh.

Vân Khuynh bắt đầu thở dốc. Hơi thở truyền đến trước mặt Tiểu Xuân, khiến hắn cũng có phần ngứa ngáy, bèn thấp giọng khẽ nói “Ngươi đưa tay qua đây, tự làm thử đi, sẽ thấy thích hơn!”

Vân Khuynh sau đó liền đưa tay thâm nhập vào chỗ chết người trong khố của Tiểu Xuân.

“Ah~ “ Tiểu Xuân kêu lên, giọng run rẩy “Không phải làm cho ta, tự làm cho ngươi đi!”

“Tại sao ngươi thì không?” Vân Khuynh ngước mắt hỏi. Tiểu Xuân xem ra không giống hắn, không nóng cũng không cương.

“Ta đâu có trúng xuân dược!!!”

Tiểu Xuân không dừng tay, khiến cho Vân Khuynh cảm thấy rất dễ chịu, rên nhẹ một tiếng, cả người run lên liên đới tay cũng run theo. Tiểu Xuân nghe thấy âm thanh đó, phân thân lại bị cọ xát, căn bản vốn không có hứng thú, cuối cùng lại nảy sinh phản ứng.

Chẳng nhớ đã bắt đầu như thế nào, Tiểu Xuân chỉ biết khi thần trí phục hồi thì, Vân Khuynh cũng dùng cách thức của hắn đối lại với hắn.

Trong lúc tiết ra tay Vân Khuynh, thượng khí bất tiếp hạ khí, thì Vân Khuynh cũng thấm ướt tay hắn.

Vừa lên mây xong lập tức rớt xuống đất, Tiểu Xuân thở ra hai tiếng, đột nhiên ngón tay ấm áp của Vân Khuynh chạm vào môi hắn.

“Sao vậy?” Tiểu Xuân ngây người.

Vân Khuynh xoa lên đôi môi đỏ hồng của Tiểu Xuân, nhè nhẹ ấn xuống, cảm thấy mềm mại. Khi gã mở miệng nói, thuận thế đưa ngón tay vào trong miệng, chạm tới bên trong, ướt át mà nóng ấm.

Ngón tay cọ xát vào đầu lưỡi Tiểu Xuân, bị đẩy nhẹ ra. Vân Khuynh cố chấp không muốn rời, cho đến khi từ khóe miệng có nước bọt trào ra, lại thêm tiếng rên khó chịu, mới chịu thu tay về.

Nhắm mắt lại, đau nhức đã qua, thân thể cũng thư thái, cơn buồn ngủ kéo tới, Vân Khuynh thiếp đi bên cạnh Tiểu Xuân. Hắn không hiểu chuyện, chỉ thấy người này, có thể ở bên cạnh hắn, cũng có thể chạm vào hắn.

Tiểu Xuân ngơ ngác nhìn, không biết tại sao Vân Khuynh vừa rồi lại có hành động như vậy. Cho tay vào miệng người ta một hồi, cái gì cũng không nói, sau đó lại nhắm mắt ngủ không quan tâm tới ai.

Nghĩ lại một lúc, Tiểu Xuân vội bật dậy, không ngừng “Phì, phì, phì…” nôn xuống giường. Cảm thấy chưa đủ, lại chạy tới cầm bầu trà rót vào miệng, rồi nôn sạch ra.

Vân Khuynh trong tay dính tinh thủy của hắn, lại còn đem cho vào miệng. Chả trách hắn nãy giờ cứ thấy trong miệng có vị gì là lạ, hóa ra là ăn phải cái thứ đó.

“Phì, phì, phì…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương