Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư
-
Quyển 1 - Chương 4-1
Vất vả lắm mới trở về phòng, trên trán bị va đụng cũng sưng đỏ lên, lúc Hàn Hàn đóng cửa lại, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, y tựa vào cửa mặt đỏ bừng thở dốc.
Vừa rồi Mục Tương như vậy nghiêm túc thay y nghĩ biện pháp, bố trí lại thủ vệ trong sơn trang, nhưng chính mình cư nhiên, cư nhiên trong lúc Mục Tương giúp y, lại nảy sinh ngân ý với hắn.
“Ách a......” Hàn Hàn che mặt.
Mình thật sự là tên hỗn trướng a, như thế nào có thể như vậy!
Thanh âm “thình thịch” trong ngực vẫn kích động vang lên, bộ dạng mới vừa rồi của Mục Tương không ngừng tái hiện trong đầu y.
Y trước kia rõ ràng không thể không khống chế được như vậy, vô luận Mục Tương dựa vào gần bao nhiêu, cho tới bây giờ vẫn có thể hảo hảo chịu đựng, như thế nào hôm nay mới bị người kia liếc mắt một cái, cả người tựa như phát điên lại hướng môi người ta mà hôn đi?
Hàn Hàn đột nhiên sửng sốt, đè lại ngực mình, theo tình cảm hỗn loạn dần hồi phục lại tinh thần.
Y đột nhiên nhớ tới việc xảy ra hôm qua, trước mắt y là hai bình sứ cùng người kia cười đến đào hoa loạn chiến Triệu Tiểu Xuân. Triệu Tiểu Xuân nói ngân dược kia gọi là cái gì phanh phanh khiêu, còn nói sau khi uống xong sẽ gặp ý loạn tình mê, vô pháp tự kỉ......
Hàn Hàn trong đầu như có cái gì bị đứt mất, y có một loại dự cảm không tốt lắm, chiếu theo Triệu Tiểu Xuân cái tên tiền trảm hậu tấu này, đem ngân dược bày ra cũng chỉ là muốn trêu đùa y, nói không chừng, nói không chừng đêm đó lúc bọn họ hôn mê, cũng đã bị tiểu tử kia hạ dược.
Hàn Hàn hung hăng chạy đến bên ngoài biệt viện nơi Tiểu Xuân ở kêu to. “Triệu tiểu tử, ngươi đi ra cho ta!”
Trên bàn dây đu trong biệt viện không có thân ảnh nho nhỏ ngày ấy, cánh cửa khép hờ, lão bộc đang quét dọn ngòa sân thấy Hàn hàn đến liền tiến tới nghênh đón.
Khuôn mặt Hàn Hàn bởi vì mới vừa rồi chạy như điên mà càng hồng nhuận, đầu tóc cũng phi thường hỗn độn, chưa từng thấy qua Hàn thiếu gia như thế lão bộc có chút sửng sốt, sau đó nghe Hàn Hàn thở phỉ phì mà hỏi:
“Triệu Tiểu Xuân, đi đâu rồi?”
Lão bộc đáp: “Hai vị khách nhân sáng nay đi rồi.”
“Cái gì!” Hàn Hàn lúc này càng khẳng định tiểu tử kia chắc chắc là động tay động chân trên người y và Mục Tương. Làm xong ác sự sợ sự tình bại lộ ngay hôm sau liền bỏ đi, nhất định là biết trước nội thương trong người đánh không lại y nên chọn cách bất cáo nhi biệt.
Lão bộc lúc này rút ra một phong thư trình đến trước mặt Hàn Hàn. “Triệu tiểu công tử nói nếu Hàn thiếu gia thở phì phì đến tìm người, thì đem này phong thư giao cho Hàn thiếu gia.”
Hàn Hàn cầm lấy phong thư xé ra, lấy chỉ tiên (giấy viết thư) bên trong. Cũng không xem hết, vừa thấy quả thực giận dữ đến thất khiếu sinh yên.
Triệu Tiểu Xuân cái gì cũng không viết, chỉ có mấy chữ rồng bay phượng múa: “Hôm nay ta làm việc thiện, tôn giá không cần cảm tạ!” Ý tứ này là, ngân dược kia, hắn hạ.
“Con bà nó!” Cảm tạ cái con khỉ! Hàn Hàn rống lên.
Hàn Hàn bắt đầu lo lắng phải dùng lý do gì mới có thể khiến Mục Tương để y rời khỏi Tả Ý sơn trang.
Mỗi lần cùng Mục Tương dùng bữa, ngửi thấy hương khí nhược hữu tự vô trên người hắn, nhìn thấy đôi mắt thoạt nhìn rõ ràng yên bình không dậy sóng lại càng ngày càng câu nhân kia, Hàn Hàn thật sự cảm thấy đối với người này luôn tỏ vẻ như không có việc gì, quả thực so với chống lại đám sát thủ khó chơi của Thanh Minh Các còn thống khổ hơn vạn phần.
Mục Tương sai đệ tử tới hỏi y đêm nay muốn ăn gì, Hàn Hàn vốn định hướng kia đệ tử hét lên: “Gì cũng được!” Lại nhìn vẻ mặt bi thương của đệ tử kia, đành phải lại vội vàng sửa miệng nói: “Vậy thuý ngọc nhưỡng đậu hũ cũng được.”
Đệ tử kia đi rồi, Hàn Hàn liền ngồi xuống dưới tàng cây luyện công. Nhưng một khi nhắm mắt lại, Mục Tương kia mang theo vẻ mặt ấm áp mỉm cười liền “Hô” hiện lên trong đầu y, khiến y đang vận công nhất chu thiên, thiếu chút nữa phân tâm mà tẩu hỏa nhập ma.
“Ai!” Vò vò tóc, Hàn Hàn phiền não không thôi.
Y cầm thanh kiếm khua lung tung, cắn răng nói: “Triệu Tiểu Xuân ngươi thứ quỷ dược kia, khiến ta mở mắt cũng nghĩ, nhắm mắt cũng nghĩ, sau khi ngủ còn liên tục mộng xuân nghĩ lung tung. Trận tử này không thể đột phá bình cảnh đã thực phiền lòng, hiện giờ bị ngươi phá như vậy căn bản không thể tĩnh tâm luyện công, ngươi này không phải giúp ta, ta xem là muốn hại ta!”
Mục Tương đi qua đình viện, vừa vặn thấy bộ dạng Hàn Hàn đột nhiên ủ rũ chốc lát lại nghiến răng nghiến lợi. Hắn mỉm cười cầm cuốn sách trong tay, trước mặt đi đến Hàn Hàn hỏi: “Làm sao vậy, có gì phiền lòng sao?”
Hàn Hàn vừa ngẩng đầu liền thấy người rõ ràng đứng trước mắt, hơn nữa người kia vẫn là chính mình ngày tư đêm niệm, y hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước, mà động tác kia khiến Mục Tương đang tươi cười cũng cứng lại vài phần, khả Hàn Hàn trong đầu hoảng hốt, không nhận thấy điểm khác thường kia của Mục Tương.
Mục Tương trong lòng thoáng chua xót, ngày ấy hắn đem rượu cùng Hàn Hàn cộng ẩm, vốn định khuyên Hàn Hàn quên đi Ôn Ngọc, nhưng lại quên mất Hàn Hàn là người đã mất hết hi vọng, y nhất định là thích Ôn Ngọc rất lâu, chính mình nói những lời kia khẳng định đã tổn thương đến y. Cho nên đêm đó Hàn Hàn mới có thể bất chấp nguy hiểm cũng muốn rời khỏi Tả Ý sơn trang, không muốn lưu lại để hắn tương trợ.
Chẳng lẽ tình nghĩa huynh đệ hơn mười năm lại vì một nữ tử mà gây nên hiềm khích?
Nghĩ vậy, Mục Tương thật sự có chút khó chịu.
Hàn Hàn miệng khép khép mở mở một hồi sau nói: “Ta chỉ là có mấy chiêu kiếm nghĩ không ra.” Y nói dối.
Mục Tương từ nhỏ đã lớn lên cùng Hàn Hàn, như thế nào không biết Hàn Hàn một khi trầm vu trong võ học tìm tòi chiêu thức là có bộ dạng gì, đôi mắt sâu thẳm kia của hắn nhẹ nhàng chớp động một chút, cũng không nói gì.
“Mấy năm nay bận bịu chuyện trong nhà, chúng ta cũng lâu rồi không đối chiêu, không bằng hôm nay ngươi bồi ta luyện một chút đi!” Mục Tương không đợi Hàn Hàn cự tuyệt, cuốn sách trong tay cuộn lại làm binh khí, ra chiêu hướng Hàn Hàn không phòng bị tấn công tới.
Hàn Hàn bất quá chỉ sửng sốt trong giây lát, lập tức giương kiếm nghênh đón.
Tả Ý sơn trang khắp nơi trồng kỳ hoa dị thảo, nhưng tối mỹ chính là khi lương phong thổi tới, diệp hải dập dờn gợn sóng tung bay khắp rừng mai.
Bạch mai lâm uyển vào mùa đông là đẹp nhất, trên những cành khô vạn điểm tuyết trắng phiêu hương, khiến cho Tả Ý sơn trang giống như tiên cảnh; giữa hè cảnh tượng mặc dù kém hơn long đông (mùa đông giá rét) ba phần, nhưng giữa nhành lá sum suê những quả mơ xanh nhỏ nhắn khả ái rủ xuống đầu cành, ánh lên dưới nắng trời, cũng mang một tư vị lạ lùng.
Giữa bích hải ba đào (biền xanh sóng lớn), Hàn Hàn cùng Mục Tương một kiếm một thư tựa như đang vũ. Mục Tương đạp nhẹ phiến lá cây như kinh hồng nhảy vọt lên, Hàn Hàn trực truy đuổi theo oai phong như du long cùng hắn giao triền.
Hai người tuy là bình thường khoa tay múa chân, ra chiêu lại khuynh tẫn toàn lực. Hàn Hàn đường kiếm sắc bén khí thế ào ạt, Mục Tương hạ thắt lưng né qua, mũi chân nâng lên đá văng trường kiếm, trên đỉnh ngọn cây xoay người một cái vững vàng hóa khai chiêu thức này.
Hàn Hàn lập tức xoay người tay trái tiếp được bội kiếm bị Mục Tương đá bay, khinh công thoán lạc tới trước mắt Mục Tương.
Mục Tương không ngờ tới thân hình Hàn Hàn so với ngày trước có thêm vài phần linh hoạt, mỉm cười mang theo tán thưởng cùng bội phục. Hắn thoáng lui, sau đó ngưng khí bay lên, Hàn Hàn lập tức cước thải liên hoàn đuổi theo.
Cuốn sách trong tay Mục Tương hướng vai trái Hàn Hàn một kích, Hàn Hàn nghiêng người rụt lại, vai trái lùi về, trong lúc vô tình lại xuất ra vai phải, Mục Tương tìm được chỗ hở, tay trái thừa thế xuất ra, mắt thấy trong khoảnh khắc sẽ đánh trúng Hàn Hàn, Hàn Hàn phát giác chính mình lộ ra sơ hở, tay trái cầm kiếm lập tức co lại bảo vệ chính mình.
Không ngờ một chút phân tâm, Hàn Hàn tụ khí đan điền bỗng nhiên buông lỏng lại ngã xuống. Lúc này Mục Tương vốn bởi tránh đường kiếm kia mà tay trái lùi về liền vội vươn ra, bắt lấy thân hình đang rớt xuống của Hàn Hàn.
Hàn Hàn nhìn thấy thiếu chút nữa chém phải Mục Tương, trong lòng hoảng hốt năm ngón tay buông ra, thanh kiếm quan trọng như sinh mệnh của y trong tay kia liền bị chính mình quẳng đi ra ngoài.
Này do tình thế cấp bách, chân khí hoàn toàn bị trút hết, Hàn Hàn lực đạo rơi xuống càng trở nên nhanh hơn.
Mục Tương luống cuống muốn bắt lấy Hàn Hàn, cả người nhích lại gần ôm chặt lấy y, kết quả hai người liền rơi xuống giữa một đám lá khô, sau đó thật mạnh ngã xuống mặt đất.
Hàn Hàn bị rơi thất điên bát đảo tựa vào trong lòng Mục Tương nghe được Mục Tương kêu rên một tiếng, y vội vội vàng vàng ngồi dậy, chịu đựng cảm giác thiên toàn địa chuyển, quỳ gối bên người Mục Tương hỏi: “A Tương ngươi thế nào?”
Thật sự rất chóng mặt, hắn ngã sấp trên mặt đất, một lúc sau mới lại lảo đảo đứng lên.
“Không có việc gì, ngươi kéo ta lên!” Mục Tương cau mày nói.
Hàn Hàn vội vàng cầm tay hắn kéo dậy, lại thấy Mục Tương cơ hồ đứng không thẳng, sắc mặt không khỏi biến đổi. “Ngươi cả mặt đều trắng bệch còn cái gì mà không có sự!” Y không nhịn được đem Mục Tương toàn thân sờ soạng lung tung một hồi, khẩn trương hỏi: “Ngã chỗ nào, rốt cuộc có sao không?”
Mục Tương thử cố nhấc thắt lưng, nhưng tức khắc lại hạ xuống, hắn lúc sau nhìn đến thụ căn đan xen dưới tàng cây, Hàn Hàn cũng theo hướng hắn nhìn lại. Sau đó Hàn Hàn đưa tay chọc chọc vào thắt lưng của Mục Tương, Mục Tương quay đầu nhíu mày nhìn y, thần sắc có chút không thích hợp, y cắn răng xuống chút nữa bóp bóp kiều đồn Mục Tương (đồn là mông, kiều là vểnh lên nhô lên, bạn Hàn bóp mông bạn Tương á:”>), Mục Tương lập tức nhăn mặt.
“Hẳn là làm bị thương thắt lưng đồn rồi!” Hàn Hàn đau đớn vạn phần, chỉ nghĩ đến mới vừa rồi Mục Tương đúng là không để ý an nguy muốn cứu chính mình mới phải chịu vết thương nghiêm trọng như vậy, liền nhịn không được tức giận quát: “Vừa rồi vì sao không rút tay về, ngươi có biết hay không ta thiếu chút nữa chém phải tay ngươi!”
“Ngươi sắp ngã, ” Mục Tương nói: “Hơn nữa, ta hiểu được chỉ cần ta duỗi tay ra ngươi sẽ lập tức thu kiếm.” Vẻ mặt hắn lại khôi phục bộ dạng vân đạm phong khinh, một chút cũng không nghĩ đến nguy hiểm vừa rồi.
“Ngươi!” Hàn Hàn quả thực như bị chọc tức.
Nhìn thấy bộ dạng Hàn Hàn lo lắng cho hắn như vậy, Mục Tương đột nhiên mở miệng nói: “Là ta không đúng, ngươi tha thứ ta đi!”
Hàn Hàn sửng sốt, y cảm thấy điều Mục Tương nói không phải vì chuyện vừa rồi, suy nghĩ một chút, có lẽ là chuyện đêm kia say rượu vì Ôn Ngọc xém chút nữa cãi nhau, nên cũng liền gật gật đầu.
“Vẫn là huynh đệ?” Mục Tương hỏi.
“Đương nhiên.” Hàn Hàn cắt ngang liếc hắn một cái.
Mục Tương cảm nhận được này bach nhãn của Hàn Hàn tràn đầy quan ái cùng không được tự nhiên, khối đá lớn trong lòng như mất đi, tâm tình vốn căng thẳng cũng dần thả lỏng. “Như vậy bị ngã lần này cũng đáng.”
Hàn Hàn lại quay sang Mục Tương liếc mắt một cái.
Mục Tương nhặt cuốn sách bị kiếm tước rách bung trên mặt đất lên, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên, mang theo một chút thương tiếc buông tiếng thở dài: “Chỉ tiếc quyển sách bị hủy.”
“Cái gì!” Hàn Hàn vừa nghe xong. “Ngươi lấy sách đánh với ta? Ngươi lấy sách đánh với ta còn đánh cho rách ra như vậy? Ta khả dĩ vì sao lại đem cái quyển dày như tứ thư ngũ kinh này liều mạng xé a!”
Không phải Hàn Hàn thích đại kinh tiểu quái, Tả Ý sơn trang gia đại nghiệp đại, ở mấy tỉnh phía Nam đều có kì nghiệp, giá trị một quyển sổ sách cũng không phải ở mấy trang sách thường này, mà là đại biểu cho sinh ý mấy ngàn mấy vạn hoàng kim.
Nghe thấy Hàn Hàn nói chuyện với hắn ngữ khí thái độ lại nhớ tới bộ dáng trước kia, Mục Tương trên mặt liền mang theo thản nhiên ý cười. Đây mới là bộ dạng Hàn Hàn cần có, hắn không thích nhìn người này trốn tránh hắn, nói một câu liền muốn ngậm trong họng ba câu, tất cả tâm sự đều giấu vào bụng.
“Rách thì cũng đã rách rồi!” Mục Tương nhìn Hàn Hàn cười, vô tình nói.
“Làm, làm cái gì cười thành như vậy!” Hàn Hàn bị Mục Tương nhìn chăm chú, cả người liền có chút không thích hợp.
Khả Hàn Hàn nhớ đến vết thương vừa rồi của Mục Tương, cúi đầu giẫm giẫm giày mình, vẫn là lại gần nâng tay Mục Tương, nói: “Vết thương trên người ngươi quan trọng hơn, về phòng trước ta thay ngươi thượng dược. Bị ngã lần này sợ suất thương đến gân cốt, vẫn là hảo hảo nhìn xem mới được.”
Hàn Hàn dìu Mục Tương muốn ly khai, Mục Tương nhắc nhở nói: “Kiếm của ngươi.”
“A, phải, kiếm của ta!” Hàn Hàn lúc này mới vội vàng chạy đến bụi cây tìm tìm kiếm kiếm.
Thật vất vả rốt cục cũng tìm được thanh bội kiếm bảo bối lão gia tử truyền lại cho y này, lại bị y tùy tiện vung tay không biết ném đi nơi nào, lúc này mới mang theo Mục Tương ly khai.
Vừa rồi Mục Tương như vậy nghiêm túc thay y nghĩ biện pháp, bố trí lại thủ vệ trong sơn trang, nhưng chính mình cư nhiên, cư nhiên trong lúc Mục Tương giúp y, lại nảy sinh ngân ý với hắn.
“Ách a......” Hàn Hàn che mặt.
Mình thật sự là tên hỗn trướng a, như thế nào có thể như vậy!
Thanh âm “thình thịch” trong ngực vẫn kích động vang lên, bộ dạng mới vừa rồi của Mục Tương không ngừng tái hiện trong đầu y.
Y trước kia rõ ràng không thể không khống chế được như vậy, vô luận Mục Tương dựa vào gần bao nhiêu, cho tới bây giờ vẫn có thể hảo hảo chịu đựng, như thế nào hôm nay mới bị người kia liếc mắt một cái, cả người tựa như phát điên lại hướng môi người ta mà hôn đi?
Hàn Hàn đột nhiên sửng sốt, đè lại ngực mình, theo tình cảm hỗn loạn dần hồi phục lại tinh thần.
Y đột nhiên nhớ tới việc xảy ra hôm qua, trước mắt y là hai bình sứ cùng người kia cười đến đào hoa loạn chiến Triệu Tiểu Xuân. Triệu Tiểu Xuân nói ngân dược kia gọi là cái gì phanh phanh khiêu, còn nói sau khi uống xong sẽ gặp ý loạn tình mê, vô pháp tự kỉ......
Hàn Hàn trong đầu như có cái gì bị đứt mất, y có một loại dự cảm không tốt lắm, chiếu theo Triệu Tiểu Xuân cái tên tiền trảm hậu tấu này, đem ngân dược bày ra cũng chỉ là muốn trêu đùa y, nói không chừng, nói không chừng đêm đó lúc bọn họ hôn mê, cũng đã bị tiểu tử kia hạ dược.
Hàn Hàn hung hăng chạy đến bên ngoài biệt viện nơi Tiểu Xuân ở kêu to. “Triệu tiểu tử, ngươi đi ra cho ta!”
Trên bàn dây đu trong biệt viện không có thân ảnh nho nhỏ ngày ấy, cánh cửa khép hờ, lão bộc đang quét dọn ngòa sân thấy Hàn hàn đến liền tiến tới nghênh đón.
Khuôn mặt Hàn Hàn bởi vì mới vừa rồi chạy như điên mà càng hồng nhuận, đầu tóc cũng phi thường hỗn độn, chưa từng thấy qua Hàn thiếu gia như thế lão bộc có chút sửng sốt, sau đó nghe Hàn Hàn thở phỉ phì mà hỏi:
“Triệu Tiểu Xuân, đi đâu rồi?”
Lão bộc đáp: “Hai vị khách nhân sáng nay đi rồi.”
“Cái gì!” Hàn Hàn lúc này càng khẳng định tiểu tử kia chắc chắc là động tay động chân trên người y và Mục Tương. Làm xong ác sự sợ sự tình bại lộ ngay hôm sau liền bỏ đi, nhất định là biết trước nội thương trong người đánh không lại y nên chọn cách bất cáo nhi biệt.
Lão bộc lúc này rút ra một phong thư trình đến trước mặt Hàn Hàn. “Triệu tiểu công tử nói nếu Hàn thiếu gia thở phì phì đến tìm người, thì đem này phong thư giao cho Hàn thiếu gia.”
Hàn Hàn cầm lấy phong thư xé ra, lấy chỉ tiên (giấy viết thư) bên trong. Cũng không xem hết, vừa thấy quả thực giận dữ đến thất khiếu sinh yên.
Triệu Tiểu Xuân cái gì cũng không viết, chỉ có mấy chữ rồng bay phượng múa: “Hôm nay ta làm việc thiện, tôn giá không cần cảm tạ!” Ý tứ này là, ngân dược kia, hắn hạ.
“Con bà nó!” Cảm tạ cái con khỉ! Hàn Hàn rống lên.
Hàn Hàn bắt đầu lo lắng phải dùng lý do gì mới có thể khiến Mục Tương để y rời khỏi Tả Ý sơn trang.
Mỗi lần cùng Mục Tương dùng bữa, ngửi thấy hương khí nhược hữu tự vô trên người hắn, nhìn thấy đôi mắt thoạt nhìn rõ ràng yên bình không dậy sóng lại càng ngày càng câu nhân kia, Hàn Hàn thật sự cảm thấy đối với người này luôn tỏ vẻ như không có việc gì, quả thực so với chống lại đám sát thủ khó chơi của Thanh Minh Các còn thống khổ hơn vạn phần.
Mục Tương sai đệ tử tới hỏi y đêm nay muốn ăn gì, Hàn Hàn vốn định hướng kia đệ tử hét lên: “Gì cũng được!” Lại nhìn vẻ mặt bi thương của đệ tử kia, đành phải lại vội vàng sửa miệng nói: “Vậy thuý ngọc nhưỡng đậu hũ cũng được.”
Đệ tử kia đi rồi, Hàn Hàn liền ngồi xuống dưới tàng cây luyện công. Nhưng một khi nhắm mắt lại, Mục Tương kia mang theo vẻ mặt ấm áp mỉm cười liền “Hô” hiện lên trong đầu y, khiến y đang vận công nhất chu thiên, thiếu chút nữa phân tâm mà tẩu hỏa nhập ma.
“Ai!” Vò vò tóc, Hàn Hàn phiền não không thôi.
Y cầm thanh kiếm khua lung tung, cắn răng nói: “Triệu Tiểu Xuân ngươi thứ quỷ dược kia, khiến ta mở mắt cũng nghĩ, nhắm mắt cũng nghĩ, sau khi ngủ còn liên tục mộng xuân nghĩ lung tung. Trận tử này không thể đột phá bình cảnh đã thực phiền lòng, hiện giờ bị ngươi phá như vậy căn bản không thể tĩnh tâm luyện công, ngươi này không phải giúp ta, ta xem là muốn hại ta!”
Mục Tương đi qua đình viện, vừa vặn thấy bộ dạng Hàn Hàn đột nhiên ủ rũ chốc lát lại nghiến răng nghiến lợi. Hắn mỉm cười cầm cuốn sách trong tay, trước mặt đi đến Hàn Hàn hỏi: “Làm sao vậy, có gì phiền lòng sao?”
Hàn Hàn vừa ngẩng đầu liền thấy người rõ ràng đứng trước mắt, hơn nữa người kia vẫn là chính mình ngày tư đêm niệm, y hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước, mà động tác kia khiến Mục Tương đang tươi cười cũng cứng lại vài phần, khả Hàn Hàn trong đầu hoảng hốt, không nhận thấy điểm khác thường kia của Mục Tương.
Mục Tương trong lòng thoáng chua xót, ngày ấy hắn đem rượu cùng Hàn Hàn cộng ẩm, vốn định khuyên Hàn Hàn quên đi Ôn Ngọc, nhưng lại quên mất Hàn Hàn là người đã mất hết hi vọng, y nhất định là thích Ôn Ngọc rất lâu, chính mình nói những lời kia khẳng định đã tổn thương đến y. Cho nên đêm đó Hàn Hàn mới có thể bất chấp nguy hiểm cũng muốn rời khỏi Tả Ý sơn trang, không muốn lưu lại để hắn tương trợ.
Chẳng lẽ tình nghĩa huynh đệ hơn mười năm lại vì một nữ tử mà gây nên hiềm khích?
Nghĩ vậy, Mục Tương thật sự có chút khó chịu.
Hàn Hàn miệng khép khép mở mở một hồi sau nói: “Ta chỉ là có mấy chiêu kiếm nghĩ không ra.” Y nói dối.
Mục Tương từ nhỏ đã lớn lên cùng Hàn Hàn, như thế nào không biết Hàn Hàn một khi trầm vu trong võ học tìm tòi chiêu thức là có bộ dạng gì, đôi mắt sâu thẳm kia của hắn nhẹ nhàng chớp động một chút, cũng không nói gì.
“Mấy năm nay bận bịu chuyện trong nhà, chúng ta cũng lâu rồi không đối chiêu, không bằng hôm nay ngươi bồi ta luyện một chút đi!” Mục Tương không đợi Hàn Hàn cự tuyệt, cuốn sách trong tay cuộn lại làm binh khí, ra chiêu hướng Hàn Hàn không phòng bị tấn công tới.
Hàn Hàn bất quá chỉ sửng sốt trong giây lát, lập tức giương kiếm nghênh đón.
Tả Ý sơn trang khắp nơi trồng kỳ hoa dị thảo, nhưng tối mỹ chính là khi lương phong thổi tới, diệp hải dập dờn gợn sóng tung bay khắp rừng mai.
Bạch mai lâm uyển vào mùa đông là đẹp nhất, trên những cành khô vạn điểm tuyết trắng phiêu hương, khiến cho Tả Ý sơn trang giống như tiên cảnh; giữa hè cảnh tượng mặc dù kém hơn long đông (mùa đông giá rét) ba phần, nhưng giữa nhành lá sum suê những quả mơ xanh nhỏ nhắn khả ái rủ xuống đầu cành, ánh lên dưới nắng trời, cũng mang một tư vị lạ lùng.
Giữa bích hải ba đào (biền xanh sóng lớn), Hàn Hàn cùng Mục Tương một kiếm một thư tựa như đang vũ. Mục Tương đạp nhẹ phiến lá cây như kinh hồng nhảy vọt lên, Hàn Hàn trực truy đuổi theo oai phong như du long cùng hắn giao triền.
Hai người tuy là bình thường khoa tay múa chân, ra chiêu lại khuynh tẫn toàn lực. Hàn Hàn đường kiếm sắc bén khí thế ào ạt, Mục Tương hạ thắt lưng né qua, mũi chân nâng lên đá văng trường kiếm, trên đỉnh ngọn cây xoay người một cái vững vàng hóa khai chiêu thức này.
Hàn Hàn lập tức xoay người tay trái tiếp được bội kiếm bị Mục Tương đá bay, khinh công thoán lạc tới trước mắt Mục Tương.
Mục Tương không ngờ tới thân hình Hàn Hàn so với ngày trước có thêm vài phần linh hoạt, mỉm cười mang theo tán thưởng cùng bội phục. Hắn thoáng lui, sau đó ngưng khí bay lên, Hàn Hàn lập tức cước thải liên hoàn đuổi theo.
Cuốn sách trong tay Mục Tương hướng vai trái Hàn Hàn một kích, Hàn Hàn nghiêng người rụt lại, vai trái lùi về, trong lúc vô tình lại xuất ra vai phải, Mục Tương tìm được chỗ hở, tay trái thừa thế xuất ra, mắt thấy trong khoảnh khắc sẽ đánh trúng Hàn Hàn, Hàn Hàn phát giác chính mình lộ ra sơ hở, tay trái cầm kiếm lập tức co lại bảo vệ chính mình.
Không ngờ một chút phân tâm, Hàn Hàn tụ khí đan điền bỗng nhiên buông lỏng lại ngã xuống. Lúc này Mục Tương vốn bởi tránh đường kiếm kia mà tay trái lùi về liền vội vươn ra, bắt lấy thân hình đang rớt xuống của Hàn Hàn.
Hàn Hàn nhìn thấy thiếu chút nữa chém phải Mục Tương, trong lòng hoảng hốt năm ngón tay buông ra, thanh kiếm quan trọng như sinh mệnh của y trong tay kia liền bị chính mình quẳng đi ra ngoài.
Này do tình thế cấp bách, chân khí hoàn toàn bị trút hết, Hàn Hàn lực đạo rơi xuống càng trở nên nhanh hơn.
Mục Tương luống cuống muốn bắt lấy Hàn Hàn, cả người nhích lại gần ôm chặt lấy y, kết quả hai người liền rơi xuống giữa một đám lá khô, sau đó thật mạnh ngã xuống mặt đất.
Hàn Hàn bị rơi thất điên bát đảo tựa vào trong lòng Mục Tương nghe được Mục Tương kêu rên một tiếng, y vội vội vàng vàng ngồi dậy, chịu đựng cảm giác thiên toàn địa chuyển, quỳ gối bên người Mục Tương hỏi: “A Tương ngươi thế nào?”
Thật sự rất chóng mặt, hắn ngã sấp trên mặt đất, một lúc sau mới lại lảo đảo đứng lên.
“Không có việc gì, ngươi kéo ta lên!” Mục Tương cau mày nói.
Hàn Hàn vội vàng cầm tay hắn kéo dậy, lại thấy Mục Tương cơ hồ đứng không thẳng, sắc mặt không khỏi biến đổi. “Ngươi cả mặt đều trắng bệch còn cái gì mà không có sự!” Y không nhịn được đem Mục Tương toàn thân sờ soạng lung tung một hồi, khẩn trương hỏi: “Ngã chỗ nào, rốt cuộc có sao không?”
Mục Tương thử cố nhấc thắt lưng, nhưng tức khắc lại hạ xuống, hắn lúc sau nhìn đến thụ căn đan xen dưới tàng cây, Hàn Hàn cũng theo hướng hắn nhìn lại. Sau đó Hàn Hàn đưa tay chọc chọc vào thắt lưng của Mục Tương, Mục Tương quay đầu nhíu mày nhìn y, thần sắc có chút không thích hợp, y cắn răng xuống chút nữa bóp bóp kiều đồn Mục Tương (đồn là mông, kiều là vểnh lên nhô lên, bạn Hàn bóp mông bạn Tương á:”>), Mục Tương lập tức nhăn mặt.
“Hẳn là làm bị thương thắt lưng đồn rồi!” Hàn Hàn đau đớn vạn phần, chỉ nghĩ đến mới vừa rồi Mục Tương đúng là không để ý an nguy muốn cứu chính mình mới phải chịu vết thương nghiêm trọng như vậy, liền nhịn không được tức giận quát: “Vừa rồi vì sao không rút tay về, ngươi có biết hay không ta thiếu chút nữa chém phải tay ngươi!”
“Ngươi sắp ngã, ” Mục Tương nói: “Hơn nữa, ta hiểu được chỉ cần ta duỗi tay ra ngươi sẽ lập tức thu kiếm.” Vẻ mặt hắn lại khôi phục bộ dạng vân đạm phong khinh, một chút cũng không nghĩ đến nguy hiểm vừa rồi.
“Ngươi!” Hàn Hàn quả thực như bị chọc tức.
Nhìn thấy bộ dạng Hàn Hàn lo lắng cho hắn như vậy, Mục Tương đột nhiên mở miệng nói: “Là ta không đúng, ngươi tha thứ ta đi!”
Hàn Hàn sửng sốt, y cảm thấy điều Mục Tương nói không phải vì chuyện vừa rồi, suy nghĩ một chút, có lẽ là chuyện đêm kia say rượu vì Ôn Ngọc xém chút nữa cãi nhau, nên cũng liền gật gật đầu.
“Vẫn là huynh đệ?” Mục Tương hỏi.
“Đương nhiên.” Hàn Hàn cắt ngang liếc hắn một cái.
Mục Tương cảm nhận được này bach nhãn của Hàn Hàn tràn đầy quan ái cùng không được tự nhiên, khối đá lớn trong lòng như mất đi, tâm tình vốn căng thẳng cũng dần thả lỏng. “Như vậy bị ngã lần này cũng đáng.”
Hàn Hàn lại quay sang Mục Tương liếc mắt một cái.
Mục Tương nhặt cuốn sách bị kiếm tước rách bung trên mặt đất lên, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên, mang theo một chút thương tiếc buông tiếng thở dài: “Chỉ tiếc quyển sách bị hủy.”
“Cái gì!” Hàn Hàn vừa nghe xong. “Ngươi lấy sách đánh với ta? Ngươi lấy sách đánh với ta còn đánh cho rách ra như vậy? Ta khả dĩ vì sao lại đem cái quyển dày như tứ thư ngũ kinh này liều mạng xé a!”
Không phải Hàn Hàn thích đại kinh tiểu quái, Tả Ý sơn trang gia đại nghiệp đại, ở mấy tỉnh phía Nam đều có kì nghiệp, giá trị một quyển sổ sách cũng không phải ở mấy trang sách thường này, mà là đại biểu cho sinh ý mấy ngàn mấy vạn hoàng kim.
Nghe thấy Hàn Hàn nói chuyện với hắn ngữ khí thái độ lại nhớ tới bộ dáng trước kia, Mục Tương trên mặt liền mang theo thản nhiên ý cười. Đây mới là bộ dạng Hàn Hàn cần có, hắn không thích nhìn người này trốn tránh hắn, nói một câu liền muốn ngậm trong họng ba câu, tất cả tâm sự đều giấu vào bụng.
“Rách thì cũng đã rách rồi!” Mục Tương nhìn Hàn Hàn cười, vô tình nói.
“Làm, làm cái gì cười thành như vậy!” Hàn Hàn bị Mục Tương nhìn chăm chú, cả người liền có chút không thích hợp.
Khả Hàn Hàn nhớ đến vết thương vừa rồi của Mục Tương, cúi đầu giẫm giẫm giày mình, vẫn là lại gần nâng tay Mục Tương, nói: “Vết thương trên người ngươi quan trọng hơn, về phòng trước ta thay ngươi thượng dược. Bị ngã lần này sợ suất thương đến gân cốt, vẫn là hảo hảo nhìn xem mới được.”
Hàn Hàn dìu Mục Tương muốn ly khai, Mục Tương nhắc nhở nói: “Kiếm của ngươi.”
“A, phải, kiếm của ta!” Hàn Hàn lúc này mới vội vàng chạy đến bụi cây tìm tìm kiếm kiếm.
Thật vất vả rốt cục cũng tìm được thanh bội kiếm bảo bối lão gia tử truyền lại cho y này, lại bị y tùy tiện vung tay không biết ném đi nơi nào, lúc này mới mang theo Mục Tương ly khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook