Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ám Tương Tư
-
Quyển 1 - Chương 1: Tiết tử
Đêm đã khuya, trong quán ân khách đến lại đi, mấy thiếu niên ăn mặc xinh đẹp dựa vào hành lang dài cười nói vui vẻ, thân hình non nớt, trước ngực mơ hồ lộ ra da thịt tuyết trắng khiến người khác không khỏi mơ màng.
Tiếng ti trúc không dứt bên tai, bỗng có tiếng thở dốc hướng đến, hồng đăng treo trên cao dưới ánh trăng khẽ lay động, cơn gió lướt qua khiến ánh nến trở nên mơ hồ, không ai thấy rõ được biểu tình của ai, tại đây trong Tần lâu sở quán.
Hàn Hàn kéo thân mình mệt mỏi trở lại thiên viện, hắn cả người ướt đẫm, một trận hàn phong thổi qua khiến cả người hắn run rẩy không thôi.
Hắn thật sự lúc này nghĩ không ra người nọ lão yêu như thế nào lại nhằm vào hắn, chính mình rốt cuộc là gây sự gì với hắn?
Hắn cũng bất quá chỉ là cái tiểu tư trong Tương công quán, theo như những lời người nọ nói về mình, không những vừa điếc vừa câm lại còn có khuôn mặt xấu xí, người nọ vì cái gì còn gây sức ép với hắn, hắn nghĩ trái nghĩ phải một hồi chính là không nghĩ ra.
Những người khác ở thông phô (kí túc xá) đều đang làm việc phía trước, trong đại ốc tử chỉ có một mình hắn. Hắn vội vàng đem vạt áo giải khai cởi bỏ áo khoác, sau đó trở mình tìm kiếm tìm trong rương, muốn tìm ra một y phục đủ dày để thay.
Đột nhiên một trận gió thổi tới, làm tắt ngọn đèn vừa điểm trên bàn, chợt nghĩ tới việc nếu có năm ngón tay bất ngờ đưa ra khiến cho Hàn Hàn hoảng sợ, hắn xoay người nghĩ muốn đốt đèn, nhưng mới đi đến bên cạnh bàn, liền bị hai cánh tay như thép chặt chẽ cô trụ.
Hàn Hàn bị dọa một thân mồ hôi lạnh, trực giác phản ứng bắt đầu giãy dụa.
Đối phương từ phía sau gắt gao ôm hắn, lực đạo mạng tới nỗi hắn cơ hồ nghĩ đến chính mình xương cốt sắp muốn nát, hơi thở nóng rực phun ở bên tai hắn, hắn càng muốn thoát ra, đối phương liền ôm hắn càng chặt.
Hàn Hàn tâm đập nhanh đến độ muốn nhảy ra khỏi yết hầu, thầm nghĩ sao lại có người chạy đến thiên viện của hạ nhân? Chẳng lẽ không có cái gì đặc biệt yêu thích, liền đi yêu tiểu tư của Tương công quán đi!
Vùng vẫy một hồi Hàn Hàn phát giác nơi đối phương gắt gao áp sát vào mông mình, không phải vốn là nơi rất mềm mại thế nhưng càng ngày càng cứng, làm sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Giữa cổ họng hắn truyền ra khí âm “Khách, khách, khách”, kích động cố gắng hô to, nhưng mà cổ họng bất đắc dĩ sớm đã phát không ra tiếng, bất luận như thế nào cố gắng cũng chỉ là vô ích.
Đột nhiên Hàn Hàn bị áp đến tấm ván gỗ trên giường, rồi sau đó cả thân bị lật ngược. Lúc này Hàn Hàn bắt đúng thời cơ, gập đầu gối muốn đạp cái tên gia hỏa tuyệt tử tuyệt tôn này. Chỉ tiếc đối phương động tác so với hắn còn nhanh hơn, cầm đầu gối của hắn hướng sang bên cạnh, rồi sau đó cả thân thể liền nhập vào giữa hai đùi hắn, cả người đưa hắn gắt gao chế trụ.
“Khách......” Dâm tặc!
Đối phương bất động, hơi thở dồn dập phả trên mặt hắn, đứt quãng, tựa hồ như đang gấp rút muốn nói điều gì.
Đột nhiên người này thân thủ sờ soạng mặt mình, rồi sau đó “Xoát –” một tiếng đem nhân bì diện cụ cấp dính đầy máu trên đầu kéo xuống, lộ ra khuôn mặt nguyên bản.
Một giọt huyết dừng ở trên khuôn mặt Hàn Hàn, Hàn Hàn hoảng sợ, theo trong kinh hãi từ từ bình tĩnh trở lại, lẳng lặng đưa mắt nhìn người này.
Ngoài phòng tinh nguyệt giao huy, rõ ràng chiếu sáng khuôn mặt của người này, nhưng Hàn Hàn vẫn không thể tin, có chút hoảng hốt vào mắt mình, nghĩ đến khuôn mặt tuấn dật cơ hồ cách biệt ngàn năm vạn năm.
Đối phương trên người truyền đến nhàn nhạt mùi hương khiến Hàn Hàn vừa quen thuộc lại xa lạ, hắn cảm thấy được chính mình phải nhận ra y mới đúng, nhưng như thế nào kia giữa trận hỗn loạn vừa rồi lại cái gì cũng không có phát hiện, còn đem y đánh úp xuống giường đi!
“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, Tiểu Hàn!” Mục Tương khai khép khép mở mở trong miệng, bất giác hô tên hắn, lo lắng trong mắt y, chứa đầy bóng dáng của hắn.
[ A Tương...... ] Hàn Hàn khẽ thở ra, thì thào nói.
Như thế nào chính là...... Ngươi......
Tiếng ti trúc không dứt bên tai, bỗng có tiếng thở dốc hướng đến, hồng đăng treo trên cao dưới ánh trăng khẽ lay động, cơn gió lướt qua khiến ánh nến trở nên mơ hồ, không ai thấy rõ được biểu tình của ai, tại đây trong Tần lâu sở quán.
Hàn Hàn kéo thân mình mệt mỏi trở lại thiên viện, hắn cả người ướt đẫm, một trận hàn phong thổi qua khiến cả người hắn run rẩy không thôi.
Hắn thật sự lúc này nghĩ không ra người nọ lão yêu như thế nào lại nhằm vào hắn, chính mình rốt cuộc là gây sự gì với hắn?
Hắn cũng bất quá chỉ là cái tiểu tư trong Tương công quán, theo như những lời người nọ nói về mình, không những vừa điếc vừa câm lại còn có khuôn mặt xấu xí, người nọ vì cái gì còn gây sức ép với hắn, hắn nghĩ trái nghĩ phải một hồi chính là không nghĩ ra.
Những người khác ở thông phô (kí túc xá) đều đang làm việc phía trước, trong đại ốc tử chỉ có một mình hắn. Hắn vội vàng đem vạt áo giải khai cởi bỏ áo khoác, sau đó trở mình tìm kiếm tìm trong rương, muốn tìm ra một y phục đủ dày để thay.
Đột nhiên một trận gió thổi tới, làm tắt ngọn đèn vừa điểm trên bàn, chợt nghĩ tới việc nếu có năm ngón tay bất ngờ đưa ra khiến cho Hàn Hàn hoảng sợ, hắn xoay người nghĩ muốn đốt đèn, nhưng mới đi đến bên cạnh bàn, liền bị hai cánh tay như thép chặt chẽ cô trụ.
Hàn Hàn bị dọa một thân mồ hôi lạnh, trực giác phản ứng bắt đầu giãy dụa.
Đối phương từ phía sau gắt gao ôm hắn, lực đạo mạng tới nỗi hắn cơ hồ nghĩ đến chính mình xương cốt sắp muốn nát, hơi thở nóng rực phun ở bên tai hắn, hắn càng muốn thoát ra, đối phương liền ôm hắn càng chặt.
Hàn Hàn tâm đập nhanh đến độ muốn nhảy ra khỏi yết hầu, thầm nghĩ sao lại có người chạy đến thiên viện của hạ nhân? Chẳng lẽ không có cái gì đặc biệt yêu thích, liền đi yêu tiểu tư của Tương công quán đi!
Vùng vẫy một hồi Hàn Hàn phát giác nơi đối phương gắt gao áp sát vào mông mình, không phải vốn là nơi rất mềm mại thế nhưng càng ngày càng cứng, làm sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.
Giữa cổ họng hắn truyền ra khí âm “Khách, khách, khách”, kích động cố gắng hô to, nhưng mà cổ họng bất đắc dĩ sớm đã phát không ra tiếng, bất luận như thế nào cố gắng cũng chỉ là vô ích.
Đột nhiên Hàn Hàn bị áp đến tấm ván gỗ trên giường, rồi sau đó cả thân bị lật ngược. Lúc này Hàn Hàn bắt đúng thời cơ, gập đầu gối muốn đạp cái tên gia hỏa tuyệt tử tuyệt tôn này. Chỉ tiếc đối phương động tác so với hắn còn nhanh hơn, cầm đầu gối của hắn hướng sang bên cạnh, rồi sau đó cả thân thể liền nhập vào giữa hai đùi hắn, cả người đưa hắn gắt gao chế trụ.
“Khách......” Dâm tặc!
Đối phương bất động, hơi thở dồn dập phả trên mặt hắn, đứt quãng, tựa hồ như đang gấp rút muốn nói điều gì.
Đột nhiên người này thân thủ sờ soạng mặt mình, rồi sau đó “Xoát –” một tiếng đem nhân bì diện cụ cấp dính đầy máu trên đầu kéo xuống, lộ ra khuôn mặt nguyên bản.
Một giọt huyết dừng ở trên khuôn mặt Hàn Hàn, Hàn Hàn hoảng sợ, theo trong kinh hãi từ từ bình tĩnh trở lại, lẳng lặng đưa mắt nhìn người này.
Ngoài phòng tinh nguyệt giao huy, rõ ràng chiếu sáng khuôn mặt của người này, nhưng Hàn Hàn vẫn không thể tin, có chút hoảng hốt vào mắt mình, nghĩ đến khuôn mặt tuấn dật cơ hồ cách biệt ngàn năm vạn năm.
Đối phương trên người truyền đến nhàn nhạt mùi hương khiến Hàn Hàn vừa quen thuộc lại xa lạ, hắn cảm thấy được chính mình phải nhận ra y mới đúng, nhưng như thế nào kia giữa trận hỗn loạn vừa rồi lại cái gì cũng không có phát hiện, còn đem y đánh úp xuống giường đi!
“Tiểu Hàn, Tiểu Hàn, Tiểu Hàn!” Mục Tương khai khép khép mở mở trong miệng, bất giác hô tên hắn, lo lắng trong mắt y, chứa đầy bóng dáng của hắn.
[ A Tương...... ] Hàn Hàn khẽ thở ra, thì thào nói.
Như thế nào chính là...... Ngươi......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook