Làng Âm Dương
-
Chương 70
Tiểu Linh bị Yến Loan bóp chặt cổ, cô khó thở vùng vẫy dữ dội, Nguyệt Thư niệm chú thổi vào hình nhân của Tiểu Linh, sau đó cô đổ chất lỏng sền sệt của thi du lên trên hình nhân.
Người của Tiểu Linh run lên bần bật, đôi mắt bỗng đỏ rực như máu, ánh mắt hiện lên sát khí nồng đậm.
Tiểu Linh dùng oán khí chưởng một phát vào người của Yến Loan, khiến cô té bật ngửa ra đằng sau.
Tiểu Linh bay lơ lửng trên không, tóc tai rối xù thả bay phất phơ trong gió.
Cô nhìn Yến Loan bằng ánh mắt gian ác thập phần, khoé miệng nở nụ cười lạnh tanh.
"Đêm nay mày phải chết!"
Tiểu Linh dùng oán khí đánh thẳng vào người của Yến Loan, cô nhanh trí dùng quỷ khí chống đỡ, cô không ngờ rằng trong thời gian ngắn mà con lệ quỷ đó lại trở nên cường đại như vậy.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Sao bỗng dưng mày trở nên mạnh như vậy?"
Tiểu Linh bay thẳng đến chỗ Yến Loan, cô ta dùng oán khí chưởng liên tục về phía Yến Loan, những đòn oán khí càng lúc càng mạnh khiến cô không trở tay kịp.
Yến Loan bị ăn một chưởng té ngã xuống dưới đất, hộc máu ra ngoài, cô đã yếu đi vì bị thương bởi hai con cương thi lúc nãy.
Vết thương chưa kịp lành thì lại gặp thêm một con lệ quỷ, nhưng con lệ quỷ này sức mạnh ác chiến hơn hai con cương thi vừa rồi.
Xung quanh người của Tiểu Linh đầy sát khí hừng hực như muốn ăn tươi nuốt sống Yến Loan, ánh mắt của cô ta lạnh lẽo và đỏ rực như máu.
Yến Loan vô cùng bất ngờ khi thấy Tiểu Linh trong thời gian ngắn như vậy mà sức mạnh của cô ta đã tăng lên nhanh chóng.
Tiểu Linh lạnh lùng bước tới bóp chặt cổ Yến Loan ném cô một phát dính vào thân cây cổ thụ ở ngoài sân, thân cây cổ thụ bị thủng nguyên một mảng lớn, Yến Loan trọng thương phun ra một bãi máu đen rồi nằm bệt xuống dưới đất.
Tiểu Linh lạnh lùng bước đến dùng chân đạp thẳng vào bụng của Yến Loan, cô ta vừa đạp vừa cười nhếch mép một cách khinh bỉ.
"Dám cướp người của chủ nhân tao thì mày phải chết, đồ con quỷ trà xanh!"
Yến Loan đau đớn ôm bụng nằm gục xuống dưới đất, Tiểu Linh vẫn cứ dùng chân đá nhiều cước vào bụng của cô.
A Diệp không thể chịu đựng được nữa, cô không thể nào trơ mắt đứng nhìn người bạn thân của mình bị Tiểu Linh đánh cho tơi tả thừa sống thiếu chết ngay trước mặt mình được.
A Diệp liền xuất hiện, cô dùng dây leo trói chặt người Tiểu Linh lại, cô ta trừng mắt nhìn A Diệp.
"Cái con thụ yêu kia! Mày đang làm cái trò quái quỷ gì vậy hả? Mau thả tao ra, mày muốn phản bội chủ nhân ư?"
A Diệp tức giận:
"Các người ăn hiếp Yến Loan vừa vừa phải phải thôi! Tôi không thể nhắm mắt làm ngơ nhìn đứa bạn thân chí cốt của mình bị các người hãm hại nữa!"
Tiểu Linh cười lạnh:
"Haha, mày tưởng là mày mạnh lắm sao? Còn lâu nhé!"
Tiểu Linh dùng quỷ khí đánh tan dây leo, cô ta bước đến bóp cổ A Diệp ném ra ngoài ngôi miếu.
Tiểu Linh dùng quỷ khí tạo thành kết giới xung quanh ngôi miếu không cho ai bước vào, cho dù là A Diệp cũng không đủ sức mạnh để bước vào bên trong.
Tiểu Linh cười nhếch mép.
"Chỉ là một con thụ yêu mà cũng dám ngáng đường, đúng là không biết thân biết phận!"
Tiểu Linh quay lại nhìn Yến Loan đang nằm đau đớn vật vã ở dưới đất, cô mỉm cười khinh bỉ rồi bước đến nắm tóc của Yến Loan kéo giật lên.
"Mày tưởng trên thế gian này chỉ có mày là quỷ thôi sao? Mày tưởng mày là con quỷ mạnh nhất ở cái làng Hành Sơn này hả? Không không không, mày suy nghĩ sai lầm rồi đó! Bây giờ tao sẽ cho mày biết con quỷ mạnh nhất là như thế nào!"
Tiểu Linh dùng quỷ khí đánh liên tiếp vào người của Yến Loan, cô đau đớn không chịu nổi nữa, bây giờ cô mới thực sự tức giận.
Cô bực mình đứng dậy từ từ, Yến Loan dùng oán khí đánh một phát vào ngực của Tiểu Linh khiến cho cô ta lùi lại về sau vài bước.
Cô ta phun ra một bãi máu đen, ánh mắt cô ta căm phẫn nhìn Yến Loan.
"Hừ, mày chỉ có vậy thôi sao?"
Tiểu Linh dùng lệ khí đánh Yến Loan, nhưng Yến Loan cũng không chịu thua, cô dùng oán khí đánh lại.
Hai bên đánh nhau ầm ĩ giằng co qua lại không ngừng, một trận chiến đầy khốc liệt.
Yến Loan dùng hết sức bình sinh của mình chưởng một phát vào người Tiểu Linh, khiến cho cô ta bay ra xa vài mét, cô ta phun ra bãi máu đen, đau đớn gục ngã xuống dưới đất.
Sau khi Yến Loan dùng hết sức của mình để tung tuyệt chiêu cuối thì cô cũng đã kiệt sức, cô ngã xuống dưới đất ngất xĩu.
Còn Tiểu Linh bị Yến Loan đánh cho trọng thương nặng, thân thể Tiểu Linh đang dần tan biến thành khói bụi.
Nguyệt Thư biết tin thì vô cùng tức giận:
"Cái con quỷ cái chết tiệt này! Mày đã giết chết hết tất cả quân cờ của tao, hừ, được thôi lần này đích thân tao ra tay để xem mày còn có cơ hội sống sót nào nữa không!"
Nói xong thì Nguyệt Thư lên đường đi đến ngôi miếu, cô vừa bước tới thì thấy A Diệp đang đứng ở ngoài thấp thỏm ngó nghiêng ngó dọc vào bên trong miếu.
Nguyệt Thư ra lệnh cho Tiểu Hồ đi hỏi xem ả ta đang làm cái quái gì.
"Này, A Diệp! Cô đang làm cái gì vậy?"
A Diệp giật mình khi thấy Tiểu Hồ hỏi, cô ta hoang mang không biết tại sao Tiểu Hồ lại xuất hiện ở đây.
Đáng lẽ giờ này cậu nên ở bên cạnh chủ nhân mới đúng chứ, sao tự dưng lại chạy đến đây rồi, không biết có chuyện gì không nữa.
"Tiểu Hồ, cậu đến đây làm gì vậy?"
Tiểu Hồ cười lạnh, khoanh tay trước ngực nói:
"Tôi hỏi cô đang làm cái gì ở ngoài này vậy?"
A Diệp gãi đầu:
"Tôi...tôi..."
Nguyệt Thư bước đến bên cạnh tát một cái tát trời giáng thẳng vào mặt của A Diệp, cái tát sử dụng lực quá mạnh khiến cho đôi má A Diệp bị đỏ ửng lên in năm ngón tay.
Cô nhìn A Diệp bằng cặp mắt lạnh lùng muốn xuyên thấu lòng người.
"Cô đang phản bội tôi?"
A Diệp ớn lạnh, cô cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mặt của Nguyệt Thư, miệng thì lắp ba lắp bắp.
"Chủ...chủ...nhân...sao người lại đến đây?"
Nguyệt Thư cười nhếch mép:
"Cô có biết đắc tội với tôi thì cô sẽ nhận lấy hậu quả như thế nào không?"
A Diệp run rẩy nói:
"Dạ...dạ...biết!"
Nguyệt Thư lạnh lùng liếc nhìn A Diệp bằng ánh mắt chứa đầy sát khí, khiến cho người đối diện cảm thấy sợ hãi.
"Biết? Hừ, tôi nghĩ là cô chưa biết đâu! Để tôi làm ví dụ minh họa cho cô xem nhé!"
Nguyệt Thư niệm chú ngữ, sợi xích bùa chú hiện lên trên thân cây cổ thụ, sợi xích nóng như lửa đốt khiến cho A Diệp đau đớn toàn thân.
Cô đau đớn rên rỉ khóc lóc cầu xin.
"Chủ nhân ơi, xin cô hãy tha cho tôi! Tôi biết lỗi của tôi rồi mà, mong cô hãy tha thứ cho tôi! Từ nay trở đi tôi hứa sẽ không tái phạm thêm một lần nào nữa!"
Nguyệt Thư cười lạnh lùng:
"Muốn tha thứ? Vậy thì cô hãy đi giết chết con ả Yến Loan đó đi, rồi tôi sẽ tha thứ cho cô!"
A Diệp nghe như sét đánh ngang tai:
"Cái gì? Giết chết Yến Loan á?"
Nguyệt Thư khoanh tay đứng nhìn:
"Đúng vậy! Nói bằng miệng thì ai tin chứ? Phải dùng hành động để chứng minh cho tôi xem là cô đang hối cải đi!"
A Diệp đấu tranh nội tâm dữ dội, một bên là bạn bè lâu năm, một bên là mạng sống của chính mình.
Cô không muốn lựa chọn, nhưng cuộc sống khắc nghiệt bắt cô phải lựa chọn, A Diệp đồng ý làm theo mệnh lệnh của Nguyệt Thư.
"Vâng, tôi sẽ đi giết chết Yến Loan để chứng minh cho chủ nhân biết là tôi đã ăn năn hối cải rồi!"
Nguyệt Thư cười lạnh:
"Được thôi! Bắt đầu đi!"
"Vâng!"
A Diệp bước đến bên cạnh Yến Loan đang ngất xĩu dưới đất, cô dùng dây leo trói chặt Yến Loan rồi nhấc bổng lên không trung.
A Diệp dùng sức mạnh khiến dây leo càng ngày càng xiết chặt thân xác của Yến Loan, cô cảm giác thân thể mình đang rất đau đớn, Yến Loan tỉnh dậy, cô mở mắt ra thấy mình đã bị A Diệp trói bằng dây leo.
Cô vùng vẫy la hét.
"A Diệp! Cô đang làm gì thế? Mau thả tôi xuống đi!"
A Diệp nhìn thấy Yến Loan đau đớn vùng vẫy thì nước mắt của cô khẽ rơi xuống gò má, A Diệp càng xiết mạnh hơn khiến Yến Loan đau rát.
Cô biết cảm giác của Yến Loan lúc này đang rất căm ghét cô, nhưng cô không thể làm trái ý chủ nhân được.
Nếu như cô không giết chết Yến Loan thì người chết tiếp theo chính là cô, chính cô sẽ bị chủ nhân giết chết.
Yến Loan mệt mỏi van xin.
"A Diệp, xin cô mau thả tôi ra đi! Chúng ta là bạn thân mà không phải sao? Chẳng lẽ cô lại trơ mắt đứng nhìn thấy tôi đang chết từ từ trước mặt cô thì cô mới vừa lòng đúng không?"
Nước mắt A Diệp cứ rơi xuống gò má như dòng suối, nó cứ tuôn ra không ngừng, từng lời nói của Yến Loan như nhát dao đâm chí mạng vào tim của A Diệp.
Nội tâm của cô đang rất là đau khổ, cô không biết phải làm thế nào cho đúng, một bên là bạn một bên là tính mạng.
Cô biết nếu cô không giết Yến Loan thì chủ nhân của cô cũng sẽ giết Yến Loan, cô biết Yến Loan đêm nay sẽ phải chết, cho dù cô không giết cô ấy nhưng chính Nguyệt Thư sẽ giết cô ấy.
Yến Loan nài nỉ.
"A Diệp, tôi biết cô bị ép làm vậy đúng không? Thật ra chúng ta chơi với nhau bao nhiêu năm rồi, tôi rất hiểu tính cách của cô! A Diệp, cô không phản bội tôi đúng không? Chúng ta vẫn sẽ là bạn bè thân thiết với nhau đúng chứ? A Diệp, cô đừng khóc nữa, cô hãy thả tôi xuống đi, tôi sẽ đi giải quyết con ả pháp sư kia cho cô!"
A Diệp lắc đầu nguầy nguậy:
"Không, đừng làm vậy mà Yến Loan! Tôi xin cô đó, cô không phải là đối thủ của Nguyệt Thư đâu! Hay là cô bỏ trốn đi, tôi sẽ giúp cô trốn thoát khỏi đây!"
Yến Loan cười lạnh:
"Hừ, bỏ trốn? Cô nghĩ là tôi sẽ bỏ trốn một mình mà bỏ rơi cô ở lại đây hay sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook