Làng Âm Dương
-
Chương 33
Tiểu Linh và An Long chia nhau đi thi hành nhiệm vụ, trong lúc mọi người đều tập trung ăn giỗ ở nhà của Xuân Bá thì Tiểu Linh và An Long đã đi đến thôn làng.
Đầu tiên là thầy giáo Hạt Dư gần nhà của Tiểu Linh, ông ta xin về sớm để soạn bài mai dạy học trên trường.
Đang đi trên đường bỗng nhiên Hạt Dư nhìn thấy một thân ảnh đang đứng từ xa, theo quán tính ông dụi mắt rồi ngước lên nhìn xem một lần nữa.
Thì ông khá là bất ngờ.
"Ồ cháu bé hàng xóm, sao bây giờ cháu mới quay về làng vậy? Cháu có biết mấy hôm nay mọi người đều đi tìm cháu không hả? Mọi người đều rất lo lắng cho cháu đấy!"
Tiểu Linh mỉm cười thân thiện, hai ngón tay đan vào nhau, nói giọng thanh thoát bay bổng, khiến Hạt Dư ớn lạnh sống lưng.
"Cháu...cháu làm mọi người lo lắng thế ạ?"
Hạt Dư gật đầu, ông bước lại gần nắm lấy hai bàn tay của Tiểu Linh, ông cảm nhận được hơi lạnh lẽo toát ra từ bàn tay bé nhỏ này.
"Đúng thế! Nhưng...nhưng sao tay cháu lại lạnh thế! Cháu mau về nhà mặc thêm quần áo vào đi cho đỡ lạnh!"
Tiểu Linh cười nham hiểm:
"Thế cơ ạ! Nhưng cháu không cảm thấy lạnh!"
Hạt Dư xoa xoa đôi bàn tay của Tiểu Linh:
"Trời ơi, tay cháu lạnh thế mà cháu còn bảo không ư? Cái con bé này lúc nào cũng khiến mọi người lo lắng như vậy!"
Tiểu Linh mặt trắng bệch:
"Hahaha...quỷ còn biết lạnh hay sao?"
Hạt Dư run người lên bần bật:
"Cháu...cháu nói vậy là có ý gì?"
Tiểu Linh hoá thành một lệ quỷ kinh khủng, mặt trắng bệch xanh sao gầy gò, đôi mắt đỏ rực hiện lên tia gân máu.
Cô mặc bộ đồ màu đỏ ngầu, tóc xoã dài, móng tay sắc nhọn bóp lấy cổ Hạt Dư, ông ta nhìn thấy cô mà chỉ kịp hét lên một tiếng.
"Áaa...có quỷ!"
Hạt Dư bị cô bóp cổ nhấc lên không trung, gió lạnh thổi vù vù làm cho quần áo của ông bay phấp phới trong gió.
Tiểu Linh cười nửa miệng:
"Chú muốn toàn thân lạnh buốt như cháu không?"
Hạt Dư bị cô bóp cổ xanh tái cả mặt, đôi mắt long lên sòng sọc, cố gắng phát ra tiếng khó khăn.
"Ư...ư...ư...mau...thả...ra...khó...thở...quá...cầu...xin...cháu...đấy..."
Tiểu Linh cười nhếch mép:
"Rất tiếc là chú đã bị liệt vào danh sách đen rồi! Xin vĩnh việt chú!"
Tiểu Linh dùng móng tay bấu vào cổ Hạt Dư, những móng tay dài nhọn thoăn thoắt từng chút từng chút đâm vào cổ của ông ta.
Máu ở cổ chảy ra không ngừng, Tiểu Linh lấy trong túi áo ra một lọ thủy tinh hứng máu của Hạt Dư vào trong đó.
Cô mỉm cười hài lòng.
"Đem lọ máu này về chắc An Long thích lắm nhỉ? Hahaha..."
Chưa dừng lại ở đó, Tiểu Linh tham lam hút hết dương khí của Hạt Dư, khiến ông ta mất hết dương khí và chết, vừa mất máu lại vừa cạn dương khí.
Tiểu Linh xử lý xong ông ta thì cô phủi tay.
"Chậc! Cái cảm giác lần đầu tiên giết người này có chút sảng khoái! Haizz, bây giờ phải đem cái xác này về sào huyệt cho đại ca xem thôi!"
Tiểu Linh nhấc bổng Hạt Dư lên và biến mất về sào huyệt, còn An Long thì đang đi đến nhà của Y Khả là hàng xóm của nhà cậu.
Hồi còn sống bà ta hay qua nhà cậu chơi, bà ấy rất thân với mẹ của cậu, nói chung Y Khả là một người hàng xóm tốt bụng.
Cậu cũng không nỡ giết bà ta, nhưng đây là mệnh lệnh cậu không thể nào kháng lệnh được đành phải chấp nhận thôi.
Y Khả ăn giỗ nhà Xuân Bá xong thì xin về sớm tại nhà bà còn có việc chưa làm xong, bà ta chào mọi người rồi đi về nhà.
Vừa về đến nhà thấy có ai đứng trước cửa cổng, Y Khả tò mò bước lại gần.
"Ai đang đứng trước cửa nhà của tôi vậy?"
An Long từ từ xoay người lại, khiến cho bà ta giật hết cả mình.
"An...An Long! Cậu đã chết rồi mà, tại sao lại xuất hiện ở đây?"
An Long nhìn Y Khả chằm chằm, cậu không nói một lời nào, chỉ đứng bất động nhìn bà ta mà thôi.
Y Khả cảm thấy ớn lạnh sống lưng, bà ta rùng mình nói.
"Này, cậu đừng có hù doạ tôi nhá! Khi cậu còn sống tôi cũng hay qua giúp đỡ nhà cậu, bây giờ cậu chết rồi thì cũng đừng đi hù doạ bà già này chứ! Tôi già rồi, dễ đi gặp các cụ lắm!"
An Long vẫn lạnh lùng như vậy, cậu không muốn nghe bà ta nói thêm câu nào nữa, vì bà ta càng nói thì cậu càng yếu mềm không nỡ ra tay giết hại mà thôi.
Khi còn sống cậu cũng là một người hiền lành lương thiện, cho nên cậu cũng không nỡ giết hàng xóm bấy lâu hay qua giúp đỡ nhà mình.
Y Khả thấy cậu đứng im bất động không nhúc nhích thì bà ta hít thở thật sâu, bà ta bắt đầu chuẩn bị chạy vào nhà thật nhanh thì bị cậu tóm lấy tay lại.
"Á chết tiệt! Mau buông tay ra cái thằng nhóc này, cậu đang làm cái quái gì vậy hả?"
An Long nhìn thấy phản ứng của Y Khả thấy mình thì bà ta lại sợ hãi như vậy, còn tỏ ra chán ghét mình nữa.
Cậu cảm thấy trong lòng có hơi tức giận, cậu sẽ giết chết bà ta để hoàn thành nhiệm vụ trước khi quá giờ.
An Long dùng sức bóp cổ bà ta, xiết cổ thật chặt khiến bà ta trợn trắng mắt, cậu há miệng lòi ra một cặp nanh dài nhọn hoắt.
Cắn sâu vào cổ Y Khả, bà ta giãy đành đạch như cá mắc cạn, máu vẫn cứ tuôn trào vào cuống họng của An Long.
Cậu đang tận hưởng mùi máu thơm nồng này, đây là một bữa tối tuyệt vời của ngày hôm nay, cậu mãi mê hút máu say sưa đến nổi Y Khả đã chết từ lúc nào.
Bà ta mất quá nhiều máu dẫn đến tử vong, khuôn mặt trắng bệch, chân tay lạnh toát, mắt trợn trắng, miệng há hốc.
Sau khi hút cạn máu xong, An Long liếm mép.
"Chậc, bữa tối thật ngon miệng! Mình lỡ uống hết mất rồi, đáng lẽ nên chừa cho mẹ một ít chứ nhỉ? Haizz, quên mất!"
Cậu đứng nhìn cái xác của bà ta nằm ở dưới đất, máu ở cổ còn rơi vài giọt nhỏ ươn ướt.
Cậu lấy tay quệt máu ở cổ rồi đưa vào miệng mút.
"Bỏ thì phí lắm!"
An Long đứng nhìn Y Khả nằm ở dưới đất, cậu khẽ thở dài, ai biểu bà ta nhiều chuyện quá chi.
Nếu bà ta không quan tâm đến chuyện nhà cậu thì có lẽ bà ta sẽ được sống tiếp rồi, chủ nhân của cậu quá là ghê gớm nhổ cỏ tận gốc.
Cậu cũng cảm thấy ớn lạnh trước cái ác của chủ nhân rồi, An Long ẵm Y Khả trên tay rồi đem về sào huyệt cho Tiểu Hồ kiểm tra.
Công việc tối nay coi như hoàn thành, An Long đen Y Khả về đến sào huyệt thì thấy Tiểu Linh đang ngồi ở đó chờ sẵn.
Nhìn thấy cậu thì cô khẽ cười híp mắt.
"Ài, anh về trễ quá nha! Xem em có gì cho anh này?"
Tiểu Linh lấy trong túi ra một lọ máu còn tươi rói, cô lắc lắc lọ máu mỉm cười toe toét.
"Sao nào? Thích không?"
An Long lạnh lùng đáp:
"No rồi!"
Tiểu Linh há hốc mồm:
"Cái gì? No rồi? Đây...đây là lần đầu tiên anh nói chuyện với em...ôi...ôi...xúc động quá!"
An Long im lặng không nói thêm lời nào nữa, cậu quăng cái xác Y Khả xuống đất.
Bịch
Tiểu Linh vuốt ve tóc của mình:
"Ồ anh cũng đem thành tích về rồi đấy hả? Chắc anh uống máu của bà ta no căng bụng rồi, nên không thèm máu của em cho chứ gì? Hứ, anh là cái đồ đáng ghét, uổng công em đi hứng máu cho anh!"
An Long lạnh lùng lấy tay giật lấy lọ máu trên tay của Tiểu Linh, cậu nhét lọ máu vào trong áo của mình rồi đi ra chỗ bà An Liên đang nằm ở trong quan tài.
Tiểu Linh thấy cậu lấy lọ máu của mình thì cô vui vẻ nói.
"Ồ anh nhận rồi hả! Em rất là vui nha, cơ mà anh đi đâu thế?"
An Long không trả lời cô, cậu chỉ bước lại gần quan tài lay cánh tay của mẹ cậu dậy.
Bà An Liên mở mắt ra nhìn thấy An Long thì bà ta ngơ ngác, vốn dĩ bà ta là cương thi mao trắng nên trí nhớ có hạn.
Lúc nhớ lúc không, lúc nhận ra lúc thì chẳng nhận ra ai cả, An Long chỉ biết thở dài xót thương cho mẹ của mình.
Cậu đưa lọ máu cho bà, nhìn thấy máu thì hai mắt của bà sáng rực lên, bà liếm môi thèm khát máu tươi.
Nhận lấy lọ máu bà uống một hơi cạn sạch, người bà như được tiếp thêm năng lượng, sinh khí tràn trề và có thể nhớ được một chút.
Bà lấy tay xoa xoa đầu An Long mỉm cười hài lòng, An Long thấy mẹ mình có thể nhớ lại được một chút thì cậu cũng rất vui rồi.
Tiểu Linh nhìn thấy hai mẹ con cậu tình cảm hạnh phúc như vậy, thì cô cũng có chút ghen tị.
Khi còn nhỏ ba mẹ đã ly hôn để cô lại cho bà nội nuôi, cô lớn lên trong sự thiếu thốn tình cảm ba mẹ nên cô rất ao ước có được tình thương đó dù chỉ là một chút thôi.
Cô sống với bà nội được mười bảy năm thì bà nội mất, thế là cô lại sống một mình bơ vơ lạc lõng giữa dòng đời.
Người thân cuối cùng lại bỏ cô mà đi, Tiểu Linh đau khổ lắm, cô nhìn thấy An Long và mẹ cậu ôm nhau hạnh phúc như vậy thì cô cũng muốn được ôm.
Cô bước lại gần bà An Liên, cô dang vòng tay của mình ra chỉ muốn được bà ôm vào lòng thôi.
"Mẹ...mẹ...ơi...xin mẹ hãy ôm con một chút thôi được không?"
An Liên quay lại nhìn thấy Tiểu Linh là một đứa trẻ thật đáng thương, bà gật đầu, Tiểu Linh mừng rỡ chạy lại sà vào lòng của bà.
Cho dù là quỷ cơ thể rất lạnh, nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi ấm từ tình yêu thương của mẹ.
Mặc dù An Liên không phải là mẹ của cô, nhưng cô luôn coi bà là người mẹ thứ hai của mình.
An Long thấy cảnh tượng đó thì cậu chỉ biết thở dài lắc đầu, Tiểu Linh đúng là một cô gái đáng thương mà.
Tiểu Linh và An Long đang ngập tràn trong sự hạnh phúc của mẹ, mà không biết nhiệm vụ vẫn còn thiếu một người chưa giải quyết, đó chính là người phụ nữ có chồng say xỉn bị An Long hút cạn máu.
Người phụ nữ đó tên là Diễm Dạ, bà ta cũng đi ăn giỗ của Xuân Bá.
Nhưng vì quá đau khổ cái chết của chồng nên bà ta đã xin về sớm, bà ta đang đi trên đường về thì bỗng nhiên gặp một thân ảnh.
Dáng người gầy gò bước đi loạng choạng, Diễm Dạ dụi mắt nhìn kỹ thì phát hiện ra đó chính là chồng của mình.
Bà ta vừa mừng vừa vui chạy lại đến bên cạnh mà hét lên.
"Chồng ơi! Anh đi đâu mà lâu thế! Sao bây giờ anh mới trở về, anh có biết em tìm anh sốt ruột đến như thế nào không? Thật may vì anh vẫn còn sống, nào mình mau về nhà thôi anh!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook