Lần Theo Quỷ Án
-
Chương 83: Hành trình Tương Tây (H+)
Trình Tấn Tùng và Thẩm Nghiêm trải qua một ngày một đêm ở trên xe lửa, sáng sớm ngày thứ hai mới tới trạm xe lửa Trường Sa. Sau đó hai người liền đổi xe chạy lên Tương Tây, mãi đến tận trưa hôm đó, bọn họ mới tới mục đích của chuyến đi này—— thành phố Cát Thủ.
Cát Thủ là một thành phố cấp huyện và là thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, dân tộc Miêu Tương Tây tại tỉnh Hồ Nam Trung Quốc, sơn mạch đông lộc Vũ Lăng, là một thành thị nhỏ diện tích 1062km2, nhân khẩu khoảng 29,43 vạn người. Vừa xuống xe, trong tai liền tràn ngập khẩu âm tiếng phổ thông Tây Nam dày đặc, cùng dòng người ra vào bến xe, nhân viên phụ trách tiếp đón đã đứng chờ ở cửa khẩu.
"Các anh khổ cực rồi!" Người đến là một cảnh sát tuổi trẻ, vóc dáng không cao hơi thấp cường tráng, cũng có vẻ khá là rắn chắc. Hắn cùng Thẩm Nghiêm và Trình Tấn Tùng bắt tay, giới thiệu: "Tên tôi là Bành Phúc Thạch, hai vị gọi tôi Tiểu Bành là được, cục công an cũng ở cách đây không xa, chúng ta đi một lúc là đến."
Đi ra trạm xe lửa, trước mặt chính là tuyến đường chính chủ yếu ở thành phố Cát Thủ. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh một chút, một thành phố khác xa với thành phố S đập vào tầm mắt mọi người. Thành phố Cát Thủ chẳng hề phát đạt như thành phố S, bất kể là xe cộ trên đường, hay nhà ở hai bên đường, so với thành phố S lạc hậu hơn mấy năm. Thế nhưng nơi này núi non vờn quanh, suối nước ngang dọc, ngược lại là một nơi có một mùi vị bình yên của quê nhà.
Cục công an thành phố Cát Thủ cách trạm xe lửa cũng không tới 1km, mấy người đi gần mươi phút, đã đến nơi. Phụ trách tiếp đón đội trưởng Mã đưa hai người vào phòng khách, song phương đơn giản hàn huyên hai câu, liền tiến nhập đề tài chính.
"Đội trưởng Mã, lần này chúng tôi tới, là muốn điều tra hành tung của một sinh viên năm năm trước có khả năng từng tới nơi này." Thẩm Nghiêm đơn giản giải thích một chút tình huống: "... Trước mắt chúng tôi có thể tra được tin tức cuối cùng liên quan đến nạn nhân chính là trong kế hoạch đầu tiên của cậu ta, cậu ta muốn đến Tương Tây, chúng tôi muốn điều tra một chút có thể phát hiện lúc trước cậu ta từng tới nơi này và đã làm những gì hay không."
Đội trưởng Mã nghe Thẩm Nghiêm nói xong, gật đầu nhất thời không lên tiếng, tựa hồ đang do dự không biết nên bắt đầu từ đâu. Trình Tấn Tùng thấy thế bổ sung nói: "Sinh viên này có đam mê khảo cổ, cậu ta cực kỳ hứng thú với di vật văn hoá, vì vậy chúng tôi nghĩ cậu ta có thể sẽ đến viện bảo tàng, cổ mộ hoặc là chỗ dân tộc đặc biệt."
Nghe xong Trình Tấn Tùng nói, đội trưởng Mã bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À chuyện này cũng dễ thôi, thành phố Cát Thủ của chúng tôi có hai viện bảo tàng, đều cách đây không xa, các anh cũng có thể đi nhìn xem. Tiểu Bành!" Nói xong, đội trưởng Mã bắt chuyện với vị cảnh viên vừa nãy đi đón hai người: "Cậu mang hai vị đồng nghiệp này đi viện bảo tàng Miêu tộc và dân tộc Thủ Gia nhìn xem, xem có tìm hiểu được tình huống gì không."
"Rõ!"
Mấy người chạy xe tới viện bảo tàng dân tộc Thổ Gia Miêu tộc cách cục công an thành phố 2.5km, chủ nhiệm Điền viện bảo tàng tiếp đón ba người, sau khi ông ta nghe xong hai người Trình Thẩm trình bày, xin lỗi lắc đầu một cái.
"Nơi này của chúng tôi thời điểm lưu lượng khách cao nhất có thể đạt đến gần vạn người một ngày, nếu như các anh hỏi một năm gần đây, chúng tôi còn có thể tra camera theo dõi, thế nhưng chuyện năm năm trước chúng tôi thật sự không tra được."
"'Người này là sinh viên hệ khảo cổ, cậu ta muốn làm một ít nghiên cứu chuyên nghiệp, cho nên cậu ta rất có thể sớm viết thư hoặc là gọi điện thoại, hẹn trước để có thể xem một ít di vật văn hoá quý giá."
Nghe thấy Trình Tấn Tùng nói như vậy, Điền chủ nhiệm càng là lắc đầu cười: "Vậy thì càng không thể, tất cả di vật văn hoá của chúng tôi đều được bày trong viên bảo tàng, không thể mang ra xem, dù cho đối phương là thân phận gì..."
Nhân viên quản lý ở viện bảo tàng Miêu tộc cũng có lời giải thích gần như viên bảo tàng Châu tự trị: "Xưa nay chúng tôi không nhận được lời đề nghị nào như vậy."
Mấy tiếng đồng hồ chạy đi chạy lại, không thu hoạch được gì.
Từ viện bảo tàng Miêu tộc đi ra, đã là hơn năm giờ. Bành Phúc Thạch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ngẩng đầu nói với hai người: "Đội trưởng Thẩm, tổ trưởng Trình, giờ này các viện bảo tàng khác đều đóng cửa. Các anh từ xe lửa xuống vẫn luôn bận bịu đến bây giờ, chắc cũng đói bụng rồi đúng không? Chúng ta đi ăn cơm đi."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng giờ khắc này xác thực cũng đã bụng đói cồn cào, vì vậy cũng đồng ý.
Cảnh sát Tiểu Bành lái xe về trong thành phố, dừng ở một quán cơm cách cục cảnh sát không xa. Hắn vui vẻ hớn hở giới thiệu cho hai người: "Đây là quán cơm lúc thường chúng tôi hay đến nhất. Các anh đừng thấy nó nhỏ, thế nhưng đồ ăn ở đây làm rất chính tông. Các anh từ xa lại đây, cũng nên nếm thử một chút đặc sản Tương Tây của chúng tôi."
Nhìn bộ dạng cảnh sát Tiểu Bành nhiệt tình, hai người Trình Thẩm đều bật cười, Trình Tấn Tùng cười nói: "Tốt lắm, vậy hai chúng tôi nghe theo cậu."
Ba người đi vào bên trong quán cơm. Cảnh sát Tiểu Bành hiển nhiên là khách quen của nơi này, hắn cùng ông chủ chào hỏi một câu, sau khi ngồi xuống liền lấy thực đơn gọi món ăn.
"Đội trưởng Thẩm, tổ trưởng Trình, hai người có thể ăn cay không? Đồ ăn ở Cát Thủ chúng tôi đều là đồ ăn cay, nếu như hai anh không sợ cay, có thể nếm thử."
"Được." Trình Tấn Tùng đáp ứng một tiếng, lại bổ sung: "Thế nhưng đừng quá cay, dạ dày của đội trưởng Thẩm không quá tốt, quá cay tôi sợ cậu ấy sẽ đau dạ dày."
Thẩm Nghiêm vừa định biểu thị bản thân mình không thành vấn đề, cảnh sát Tiểu Bành bên kia đã gật đầu hiểu ý: "Được, vậy tôi nói cho bọn họ làm ít cay một chút." Hắn quay đầu lại nói cho nhân viên phục vụ. Hai người Trình Thẩm chỉ thấy cảnh sát Tiểu Hành cùng nhân viên phục vụ nói gì đó, nhưng nói cái gì hai người lại hoàn toàn không nghe rõ. Trình Tấn Tùng cười với hai Thẩm Nghiêm, đơn giản nhập gia tùy tục, toàn bộ để cảnh sát Tiểu Bành làm chủ.
Quán cơm nhỏ nấu ăn tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát, mấy món ăn liền dọn lên mặt bàn —— măng núi cào cay, tôm nhỏ sốt cay, tiết vịt, còn có một chén canh cá lớn. Đồ ăn mang theo vị cay mùi thơm nức mũi được mang đến, trong nháy mắt Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm đều cảm thấy chảy nước dãi.
"Đến đến, mau nếm thử!"Cảnh sát Tiểu Bành nhiệt tình bắt chuyện.
Trình Tấn Tùng cầm lấy đũa, gắp một miếng tôm sốt cay thả vào trong miệng, cảm giác nóng bỏng tràn ngập khoang miệng, đồ ăn Hồ Nam quả nhiên là không cay không vui, nhưng mà vị cay này vừa vặn che giấu mùi tanh của tôm, trái lại tỏa ra vị thơm ngo. Trình Tấn Tùng giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon!"
Cảnh sát Tiểu Bành trong mắt lộ ra nụ cười an tâm.
Ba người vui vẻ ăn, người Hồ Nam quả nhiên là có thể ăn cay, cho dù là đã đặc biệt căn dặn "Cho ít cay", thế nhưng mấy món ăn cũng làm cho hai người Trình Thẩm ăn đến mồ hôi đầm đìa. Hai người một bên bị cay đến mức hít vào một hơi, một bên lại không nhịn được ăn tiếp, bốn đĩa đồ ăn cuối cùng bị ba người tiêu diệt sạch sành sanh.
"A, thực là không tồi." Sau khi cơm nước no nê, Trình Tấn Tùng uống nước, than thở mà nói với Bành Phúc Thạch: "Cảnh sát Bành, đồ ăn nơi này của các cậu thật không tệ."
"Khà khà, như vậy chưa là gì, đồ ăn của chúng tôi càng cay càng có mùi vị, càng cay càng ngon."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng cảm thụ được môi bị cay đến phồng rộp, liếc mắt nhìn nhau một chút, đều bật cười.
"Đúng rồi cảnh sát Bành, cậu cũng là người dân tộc thiểu số?" Thẩm Nghiêm hỏi. Từ ban đầu gặp nhau, anh liền cảm thấy diện mạo cảnh sát Bành rất giống với dân tộc người Hán.
Nghe Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, cảnh sát Tiểu Bành bật cười, hắn lắc lắc đầu: "Tôi không phải."
Thẩm Nghiêm lấy làm kinh ngạc: "Cậu là người dân tộc Hán?"
"Tôi là dân tộc Thổ Gia."Cảnh sát Tiểu Bành nói xong, thấy hai người Trình Thẩm lộ ra vẻ khó hiểu, cười nói: "Ở nơi này của chúng tôi, các anh mới là dân tộc thiểu số."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng sững sờ, tiện đà phản ứng lại, hai người đều bật cười.
"Ôi cảnh sát Bành, ở chỗ này của các anh có bao nhiêu dân tộc thiểu số."
"Chúng tôi chủ yếu là dân tộc Thổ Gia cùng Miêu tộc, còn có bạch tộc, dân tộc Hồi... Tổng cộng khoảng ba mươi dân tộc đi."
"Vậy mỗi dân tộc đều có phong tục tập quán riêng?"
"Đúng vậy. Chỉ lấy chuyện kết hôn luyến ái mà nói đi, người Miêu tộc thích hát đối, nam nữ đều có thể hát, hai người cùng nhau hát là nói chuyện luyến ái; dân tộc Thổ Gia chúng tôi thì lại chú ý đến 'Khóc gả', ngày kết hôn phụ nữ được gả đi nhất định phải khóc, khóc càng thảm càng thương tâm hôn nhân tương lai mới càng hạnh phúc!..." Cảnh sát Tiểu Bành rất quen thuộc với dân tộc ở đây cũng thuận miệng nói ra."Hàng năm có rất nhiều du khách đến nơi này du lịch, đều phải đến xem những dân tộc đó."
Lời nói của cảnh sát Tiểu Bành nhắc nhở Trình Tấn Tùng, hỏi hắn: "Vậy cảnh sát Bành, ở đây có dân tộc nào phong tục văn hoá mai táng tương đối có tiếng, nói ví dụ như cương thi không?"
Cảnh sát Tiểu Bành vừa nghe cái này liền vui vẻ: "Cương thi chỉ là một vật truyền thuyết, căn bản không có người thực sự gặp được, thế nhưng mấy lão tiền bối đều nói có thể là ở Lô Tây, một vùng có suối thần..." Nói đến đây, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó: "Ôi đúng rồi, huyện Lô Tây bên kia có rất nhiều thứ liên quan đến quỷ thần, còn có một nhà hát hí kịch, các anh có muốn qua bên kia hỏi một chút không?"
"Được." Thẩm Nghiêm đáp ứng một tiếng.
"Vậy được, ngày mai tôi mang các anh đi. Hai người các vị ngày hôm nay cũng đủ mệt, tôi đưa các anh đi khách sạn. Hai người cố gắng ngủ một giấc, ngày mai chúng ta xuất phát sớm."
Công an thành phố Cát Thủ giúp Trình Thẩm hai người sắp xếp một khách sạn gần cục công an. Thành phố Cát Thủ không lớn, điều kiện khách sạn đương nhiên không thể so với thành phố trung tâm, thế nhưng thiết bị trong phòng tuy rằng đơn giản, mà lại rất đầy đủ, máy điều hoà lắp ở giữa, phòng phòng tắm độc lập, còn có một cái tivi nhỏ.
Trình Tấn Tùng đem đồ vật đặt ở trên giường, nói với Thẩm Nghiêm: "Dằn vặt một ngày, mệt lắm rồi đúng không? Nhìn em ra một thân mồ hôi này, nhanh đi tắm rửa đi."
"Vâng." Ngày hôm nay Thẩm Nghiêm ở bên ngoài bôn ba, hơn nữa vừa nãy ăn cơm, thực sự là ra không ít mồ hôi, trên người bây giờ dính dính khó chịu. Vì vậy anh từ trong túi xách lấy ra khăn mặt cùng quần áo, quay người đi vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh không hề lớn, thế nhưng buồng tắm có vòi hoa sen nóng lạnh, lượng nước ra đều. Ở trên xe lửa gần tới ba mươi tiếng đồng hồ, sau đó lại tất bận bắt đầu công tác, vào giờ phút này, Thẩm Nghiêm còn thật cảm thấy hơi mệt chút. Anh điều chỉnh nước ấm một chút, dùng nước nóng để giảm bớt thân thể mệt nhọc.
Đứng ở dưới nước nóng tắm khoảng năm phút đồng hồ, Thẩm Nghiêm rốt cục bắt đầu tắm rửa. Mà cho đến lúc này anh mới phát hiện —— bên trong phòng tắm này lại không có dầu gội đầu! Ban đầu Thẩm Nghiêm còn tưởng rằng những thứ đồ này ở trên bồn rửa tay, thế nhưng chờ anh đi đến nhìn không khỏi làm kinh ngạc, trên bồn rửa tay chỉ có hai cốc thuỷ tinh sạch sẽ trống không, dầu gội đầu, dầu tắm xà phòng thơm, bàn chải đánh răng... Hết thảy đều không có!
"Tấn Tùng!" Thẩm Nghiêm hướng ngoài cửa kêu lên: "Khách sạn này không có đồ để tắm?!"
Âm thanh Trình Tấn Tùng từ ngoài cửa truyền đến: "A!Anh quên mất nói cho em biết! khách sạn tỉnh Hồ Nam không có cung cấp mấy thứ này, không sao anh có mang theo, để anh lấy cho em!"
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện: "Thẩm Nghiêm, cầm lấy này."
"Chờ chút!" Nghe đến tiếng cửa mở, Thẩm Nghiêm trong nháy mắt ý thức được thân thể mình còn trần truồng, anh vội vàng xoay người đi lấy khăn tắm, nhưng còn chưa kịp quấn vào, bên kia Trình Tấn Tùng đã mở cửa ——
"Thẩm Nghiêm..."
Trình Tấn Tùng đang nói đột nhiên im bặt, hắn mở to hai mắt nhìn trong phòng, đại não hoàn toàn không kịp suy nghĩ ——
Giờ khắc này Thẩm Nghiêm không mặc gì, một cái khăn lông lớn vẫn còn không kịp che kín hạ thân. Đại khái là do nguyên nhân vừa mới tắm nước nóng, làn da của anh so với lúc thường hồng hơn một chút, tóc đen bị nước làm cho ướt nhẹp tán loạn trên đỉnh đầu, trên tay anh cầm lấy khăn mặt, trong mắt mang theo một vẻ bối rối.
"Anh để đồ ở kia là được." Thẩm Nghiêm vội vội vàng xoay người đi quấn khăn tắm. Phần lưng trơn bóng hiện ra ở trước mặt Trình Tấn Tùng, đường cong mê người mang theo giọt nước ở dưới ánh đèn hiện ra vô cùng gợi cảm.
Trình Tấn Tùng chỉ cảm thấy bụng dưới trong nháy mắt nóng lên.
Hắn hít sâu một hơi, yên tĩnh đem vật cầm trong tay đặt ở trên bồn rửa tay, sau đó đi lên kéo khăn tắm của Thẩm Nghiêm ra, tàn nhẫn mà hôn lên.
"A —— "
Thẩm Nghiêm không ngờ Trình Tấn Tùng đột nhiên tập kích, nhất thời hoảng loạn một trận, anh theo bản năng mà muốn đẩy Trình Tấn Tùng ra, lại bị hắn ôm càng chặt. Thẩm Nghiêm cảm giác được hai tay nóng bỏng của Trình Tấn Tùng ở trên người mình du tẩu, loại nhiệt độ cùng sức mạnh kia, làm cho anh hiểu rõ ý đồ của đối phương.
"A... Em..." Thẩm Nghiêm đang ở bên trong nụ hôn nói không thành tiếng mà kháng nghị: "A còn chưa tắm xong..."
"Chúng ta cùng nhau tắm..." Trình Tấn Tùng nỉ non nói.
... Trong phòng tắm lần thứ hai nổi lên hơi nước mịt mờ. Hai cỗ thân thể tràn ngập nam tính mị lực dính sát vào nhau dưới vòi hoa sen, không ngừng hôn môi, không ngừng dây dưa. Lý trí bị nước trôi đi, tình dục ở bên trong hơi nước càng ngày càng tăng, phảng phất chỉ có thân mật nguyên thuỷ nhất, mới có thể biểu hiện hết luyến ái của hai người...
Dây dưa từ buồng tắm chuyển đến bên giường, hai người ở trên giường hôn môi. Trong mê loạn, ngón tay Trình Tấn Tùng sờ về phía sau Thẩm Nghiêm ——
Thân thể Thẩm Nghiêm nhất thời run lên.
Trình Tấn Tùng dừng lại động tác, hắn hơi khẽ nâng đầu lên, nhìn Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?..."
"Em..." Biểu tình Thẩm Nghiêm chẳng hề tự nhiên, anh cắn môi, mang theo lúng túng nói: "Em không mang đồ..."
Trình Tấn Tùng hiểu được, hắn cười cười: "Anh có mang theo."
"Anh?..."
Còn không đợi Thẩm Nghiêm phản ứng lại, Trình Tấn Tùng đã xuống giường. Hắn đi tới bên cạnh valy của mình, từ bên trong lấy ra ít thứ, sau đó mới lần thứ hai trở lại trên giường. Thẩm Nghiêm nhìn thuốc bôi trơn cùng bao cao su khó giải thích được xuất hiện ở trước mặt, trong nháy mắt trợn to hai mắt.
"Anh... Tại sao anh lại mang theo thứ này?" Anh đột nhiên phản ứng lại: "Anh sớm có âm mưu đúng không?!"
Trình Tấn Tùng cười, dùng nụ hôn ngăn lại đôi môi Thẩm Nghiêm còn đang chất vấn.
Có thuốc bôi trơn phụ trợ, động tác chuẩn bị trở nên thuận lợi rất nhiều, Trình Tấn Tùng kiên nhẫn khai thác, mãi đến tận khi hậu huyệt của Thẩm Nghiêm có thể chứa đựng ba ngón tay ra vào.
Trình Tấn Tùng khẽ nâng người lên trên, hắn nhìn Thẩm Nghiêm, thấp giọng nói: "Thẩm Nghiêm, em nhẫn nhịn một chút."
Nói xong, hắn đột nhiên ưỡn eo một cái ——
"A!"
Trong chớp mắt tiến vào, Thẩm Nghiêm vẫn là bị đau mà kêu lên thành tiếng, anh ngửa cổ về phía sau, tạo ra một đường cong đẹp mắt.
Trình Tấn Tùng lần này chỉ đi vào một nửa, thấy biểu tình Thẩm Nghiêm thống khổ vì đau, hắn lập tức dừng lại động tác, cúi người động viên Thẩm Nghiêm. Trình Tấn Tùng tỉ mỉ hôn Thẩm Nghiêm, đồng thời dùng tay an ủi phân thân của đối phương. Thẩm Nghiêm rốt cục thanh tĩnh lại, phân thân cũng lần thứ hai trở nên cứng rắn. Lúc này Trình Tấn Tùng mới yên lòng, tiếp tục thâm nhập sâu.
Một khắc kia hoàn toàn tiến vào, hai người đồng thời rên thành tiếng. Trong cơ thể Thẩm Nghiêm nhiệt độ ấm áp cùng cảm giác căng mịn khiến Trình Tấn Tùng như lên thiên đường, hắn khó tự kiềm chế đi vào sâu hơn, khiến cho Thẩm Nghiêm hừ lên một tiếng. Trình Tấn Tùng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Nghiêm nhắm chặt hai mắt, trên mặt là thống khổ và dục vọng xen lẫn gợi cảm. Trình Tấn Tùng tiếp tục âu yếm thân thể Thẩm Nghiêm, mãi đến tận khi Thẩm Nghiêm chậm rãi mở ra lông mày, lúc này mới bắt đầu chậm rãi động.
"Thẩm Nghiêm... Thẩm Nghiêm..." Trình Tấn Tùng một bên ra vào, một bên thấp giọng gọi tên Thẩm Nghiêm, âm thanh khàn khàn mà gợi cảm. Thẩm Nghiêm nhắm mắt thừa nhận, khuôn mặt vốn tuấn mỹ bị tình dục nhuộm màu càng thêm mê người. Rốt cục, thời điểm chạm vào một vị trí nào đó, Thẩm Nghiêm đột nhiên rên thành h tiếng ——
"A! —— "
Thẩm Nghiêm đột nhiên ngửa cổ ra sau, cánh mũi của anh cấp tốc mấp máy, âm thanh động tình không bị khống chế tràn ra cổ họng. Trình Tấn Tùng nhìn dáng dấp Thẩm Nghiêm gợi cảm như vậy, rốt cục không kiềm chế nổi kích động, bắt đầu động mạnh, dẫn dắt Thẩm Nghiêm chìm sâu trong bể dục vọng...
Cát Thủ là một thành phố cấp huyện và là thủ phủ của Châu tự trị dân tộc Thổ Gia, dân tộc Miêu Tương Tây tại tỉnh Hồ Nam Trung Quốc, sơn mạch đông lộc Vũ Lăng, là một thành thị nhỏ diện tích 1062km2, nhân khẩu khoảng 29,43 vạn người. Vừa xuống xe, trong tai liền tràn ngập khẩu âm tiếng phổ thông Tây Nam dày đặc, cùng dòng người ra vào bến xe, nhân viên phụ trách tiếp đón đã đứng chờ ở cửa khẩu.
"Các anh khổ cực rồi!" Người đến là một cảnh sát tuổi trẻ, vóc dáng không cao hơi thấp cường tráng, cũng có vẻ khá là rắn chắc. Hắn cùng Thẩm Nghiêm và Trình Tấn Tùng bắt tay, giới thiệu: "Tên tôi là Bành Phúc Thạch, hai vị gọi tôi Tiểu Bành là được, cục công an cũng ở cách đây không xa, chúng ta đi một lúc là đến."
Đi ra trạm xe lửa, trước mặt chính là tuyến đường chính chủ yếu ở thành phố Cát Thủ. Phóng tầm mắt nhìn xung quanh một chút, một thành phố khác xa với thành phố S đập vào tầm mắt mọi người. Thành phố Cát Thủ chẳng hề phát đạt như thành phố S, bất kể là xe cộ trên đường, hay nhà ở hai bên đường, so với thành phố S lạc hậu hơn mấy năm. Thế nhưng nơi này núi non vờn quanh, suối nước ngang dọc, ngược lại là một nơi có một mùi vị bình yên của quê nhà.
Cục công an thành phố Cát Thủ cách trạm xe lửa cũng không tới 1km, mấy người đi gần mươi phút, đã đến nơi. Phụ trách tiếp đón đội trưởng Mã đưa hai người vào phòng khách, song phương đơn giản hàn huyên hai câu, liền tiến nhập đề tài chính.
"Đội trưởng Mã, lần này chúng tôi tới, là muốn điều tra hành tung của một sinh viên năm năm trước có khả năng từng tới nơi này." Thẩm Nghiêm đơn giản giải thích một chút tình huống: "... Trước mắt chúng tôi có thể tra được tin tức cuối cùng liên quan đến nạn nhân chính là trong kế hoạch đầu tiên của cậu ta, cậu ta muốn đến Tương Tây, chúng tôi muốn điều tra một chút có thể phát hiện lúc trước cậu ta từng tới nơi này và đã làm những gì hay không."
Đội trưởng Mã nghe Thẩm Nghiêm nói xong, gật đầu nhất thời không lên tiếng, tựa hồ đang do dự không biết nên bắt đầu từ đâu. Trình Tấn Tùng thấy thế bổ sung nói: "Sinh viên này có đam mê khảo cổ, cậu ta cực kỳ hứng thú với di vật văn hoá, vì vậy chúng tôi nghĩ cậu ta có thể sẽ đến viện bảo tàng, cổ mộ hoặc là chỗ dân tộc đặc biệt."
Nghe xong Trình Tấn Tùng nói, đội trưởng Mã bỗng nhiên tỉnh ngộ: "À chuyện này cũng dễ thôi, thành phố Cát Thủ của chúng tôi có hai viện bảo tàng, đều cách đây không xa, các anh cũng có thể đi nhìn xem. Tiểu Bành!" Nói xong, đội trưởng Mã bắt chuyện với vị cảnh viên vừa nãy đi đón hai người: "Cậu mang hai vị đồng nghiệp này đi viện bảo tàng Miêu tộc và dân tộc Thủ Gia nhìn xem, xem có tìm hiểu được tình huống gì không."
"Rõ!"
Mấy người chạy xe tới viện bảo tàng dân tộc Thổ Gia Miêu tộc cách cục công an thành phố 2.5km, chủ nhiệm Điền viện bảo tàng tiếp đón ba người, sau khi ông ta nghe xong hai người Trình Thẩm trình bày, xin lỗi lắc đầu một cái.
"Nơi này của chúng tôi thời điểm lưu lượng khách cao nhất có thể đạt đến gần vạn người một ngày, nếu như các anh hỏi một năm gần đây, chúng tôi còn có thể tra camera theo dõi, thế nhưng chuyện năm năm trước chúng tôi thật sự không tra được."
"'Người này là sinh viên hệ khảo cổ, cậu ta muốn làm một ít nghiên cứu chuyên nghiệp, cho nên cậu ta rất có thể sớm viết thư hoặc là gọi điện thoại, hẹn trước để có thể xem một ít di vật văn hoá quý giá."
Nghe thấy Trình Tấn Tùng nói như vậy, Điền chủ nhiệm càng là lắc đầu cười: "Vậy thì càng không thể, tất cả di vật văn hoá của chúng tôi đều được bày trong viên bảo tàng, không thể mang ra xem, dù cho đối phương là thân phận gì..."
Nhân viên quản lý ở viện bảo tàng Miêu tộc cũng có lời giải thích gần như viên bảo tàng Châu tự trị: "Xưa nay chúng tôi không nhận được lời đề nghị nào như vậy."
Mấy tiếng đồng hồ chạy đi chạy lại, không thu hoạch được gì.
Từ viện bảo tàng Miêu tộc đi ra, đã là hơn năm giờ. Bành Phúc Thạch nhìn đồng hồ đeo tay một cái, ngẩng đầu nói với hai người: "Đội trưởng Thẩm, tổ trưởng Trình, giờ này các viện bảo tàng khác đều đóng cửa. Các anh từ xe lửa xuống vẫn luôn bận bịu đến bây giờ, chắc cũng đói bụng rồi đúng không? Chúng ta đi ăn cơm đi."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng giờ khắc này xác thực cũng đã bụng đói cồn cào, vì vậy cũng đồng ý.
Cảnh sát Tiểu Bành lái xe về trong thành phố, dừng ở một quán cơm cách cục cảnh sát không xa. Hắn vui vẻ hớn hở giới thiệu cho hai người: "Đây là quán cơm lúc thường chúng tôi hay đến nhất. Các anh đừng thấy nó nhỏ, thế nhưng đồ ăn ở đây làm rất chính tông. Các anh từ xa lại đây, cũng nên nếm thử một chút đặc sản Tương Tây của chúng tôi."
Nhìn bộ dạng cảnh sát Tiểu Bành nhiệt tình, hai người Trình Thẩm đều bật cười, Trình Tấn Tùng cười nói: "Tốt lắm, vậy hai chúng tôi nghe theo cậu."
Ba người đi vào bên trong quán cơm. Cảnh sát Tiểu Bành hiển nhiên là khách quen của nơi này, hắn cùng ông chủ chào hỏi một câu, sau khi ngồi xuống liền lấy thực đơn gọi món ăn.
"Đội trưởng Thẩm, tổ trưởng Trình, hai người có thể ăn cay không? Đồ ăn ở Cát Thủ chúng tôi đều là đồ ăn cay, nếu như hai anh không sợ cay, có thể nếm thử."
"Được." Trình Tấn Tùng đáp ứng một tiếng, lại bổ sung: "Thế nhưng đừng quá cay, dạ dày của đội trưởng Thẩm không quá tốt, quá cay tôi sợ cậu ấy sẽ đau dạ dày."
Thẩm Nghiêm vừa định biểu thị bản thân mình không thành vấn đề, cảnh sát Tiểu Bành bên kia đã gật đầu hiểu ý: "Được, vậy tôi nói cho bọn họ làm ít cay một chút." Hắn quay đầu lại nói cho nhân viên phục vụ. Hai người Trình Thẩm chỉ thấy cảnh sát Tiểu Hành cùng nhân viên phục vụ nói gì đó, nhưng nói cái gì hai người lại hoàn toàn không nghe rõ. Trình Tấn Tùng cười với hai Thẩm Nghiêm, đơn giản nhập gia tùy tục, toàn bộ để cảnh sát Tiểu Bành làm chủ.
Quán cơm nhỏ nấu ăn tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát, mấy món ăn liền dọn lên mặt bàn —— măng núi cào cay, tôm nhỏ sốt cay, tiết vịt, còn có một chén canh cá lớn. Đồ ăn mang theo vị cay mùi thơm nức mũi được mang đến, trong nháy mắt Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm đều cảm thấy chảy nước dãi.
"Đến đến, mau nếm thử!"Cảnh sát Tiểu Bành nhiệt tình bắt chuyện.
Trình Tấn Tùng cầm lấy đũa, gắp một miếng tôm sốt cay thả vào trong miệng, cảm giác nóng bỏng tràn ngập khoang miệng, đồ ăn Hồ Nam quả nhiên là không cay không vui, nhưng mà vị cay này vừa vặn che giấu mùi tanh của tôm, trái lại tỏa ra vị thơm ngo. Trình Tấn Tùng giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon!"
Cảnh sát Tiểu Bành trong mắt lộ ra nụ cười an tâm.
Ba người vui vẻ ăn, người Hồ Nam quả nhiên là có thể ăn cay, cho dù là đã đặc biệt căn dặn "Cho ít cay", thế nhưng mấy món ăn cũng làm cho hai người Trình Thẩm ăn đến mồ hôi đầm đìa. Hai người một bên bị cay đến mức hít vào một hơi, một bên lại không nhịn được ăn tiếp, bốn đĩa đồ ăn cuối cùng bị ba người tiêu diệt sạch sành sanh.
"A, thực là không tồi." Sau khi cơm nước no nê, Trình Tấn Tùng uống nước, than thở mà nói với Bành Phúc Thạch: "Cảnh sát Bành, đồ ăn nơi này của các cậu thật không tệ."
"Khà khà, như vậy chưa là gì, đồ ăn của chúng tôi càng cay càng có mùi vị, càng cay càng ngon."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng cảm thụ được môi bị cay đến phồng rộp, liếc mắt nhìn nhau một chút, đều bật cười.
"Đúng rồi cảnh sát Bành, cậu cũng là người dân tộc thiểu số?" Thẩm Nghiêm hỏi. Từ ban đầu gặp nhau, anh liền cảm thấy diện mạo cảnh sát Bành rất giống với dân tộc người Hán.
Nghe Thẩm Nghiêm hỏi như vậy, cảnh sát Tiểu Bành bật cười, hắn lắc lắc đầu: "Tôi không phải."
Thẩm Nghiêm lấy làm kinh ngạc: "Cậu là người dân tộc Hán?"
"Tôi là dân tộc Thổ Gia."Cảnh sát Tiểu Bành nói xong, thấy hai người Trình Thẩm lộ ra vẻ khó hiểu, cười nói: "Ở nơi này của chúng tôi, các anh mới là dân tộc thiểu số."
Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng sững sờ, tiện đà phản ứng lại, hai người đều bật cười.
"Ôi cảnh sát Bành, ở chỗ này của các anh có bao nhiêu dân tộc thiểu số."
"Chúng tôi chủ yếu là dân tộc Thổ Gia cùng Miêu tộc, còn có bạch tộc, dân tộc Hồi... Tổng cộng khoảng ba mươi dân tộc đi."
"Vậy mỗi dân tộc đều có phong tục tập quán riêng?"
"Đúng vậy. Chỉ lấy chuyện kết hôn luyến ái mà nói đi, người Miêu tộc thích hát đối, nam nữ đều có thể hát, hai người cùng nhau hát là nói chuyện luyến ái; dân tộc Thổ Gia chúng tôi thì lại chú ý đến 'Khóc gả', ngày kết hôn phụ nữ được gả đi nhất định phải khóc, khóc càng thảm càng thương tâm hôn nhân tương lai mới càng hạnh phúc!..." Cảnh sát Tiểu Bành rất quen thuộc với dân tộc ở đây cũng thuận miệng nói ra."Hàng năm có rất nhiều du khách đến nơi này du lịch, đều phải đến xem những dân tộc đó."
Lời nói của cảnh sát Tiểu Bành nhắc nhở Trình Tấn Tùng, hỏi hắn: "Vậy cảnh sát Bành, ở đây có dân tộc nào phong tục văn hoá mai táng tương đối có tiếng, nói ví dụ như cương thi không?"
Cảnh sát Tiểu Bành vừa nghe cái này liền vui vẻ: "Cương thi chỉ là một vật truyền thuyết, căn bản không có người thực sự gặp được, thế nhưng mấy lão tiền bối đều nói có thể là ở Lô Tây, một vùng có suối thần..." Nói đến đây, hắn tựa hồ nhớ ra cái gì đó: "Ôi đúng rồi, huyện Lô Tây bên kia có rất nhiều thứ liên quan đến quỷ thần, còn có một nhà hát hí kịch, các anh có muốn qua bên kia hỏi một chút không?"
"Được." Thẩm Nghiêm đáp ứng một tiếng.
"Vậy được, ngày mai tôi mang các anh đi. Hai người các vị ngày hôm nay cũng đủ mệt, tôi đưa các anh đi khách sạn. Hai người cố gắng ngủ một giấc, ngày mai chúng ta xuất phát sớm."
Công an thành phố Cát Thủ giúp Trình Thẩm hai người sắp xếp một khách sạn gần cục công an. Thành phố Cát Thủ không lớn, điều kiện khách sạn đương nhiên không thể so với thành phố trung tâm, thế nhưng thiết bị trong phòng tuy rằng đơn giản, mà lại rất đầy đủ, máy điều hoà lắp ở giữa, phòng phòng tắm độc lập, còn có một cái tivi nhỏ.
Trình Tấn Tùng đem đồ vật đặt ở trên giường, nói với Thẩm Nghiêm: "Dằn vặt một ngày, mệt lắm rồi đúng không? Nhìn em ra một thân mồ hôi này, nhanh đi tắm rửa đi."
"Vâng." Ngày hôm nay Thẩm Nghiêm ở bên ngoài bôn ba, hơn nữa vừa nãy ăn cơm, thực sự là ra không ít mồ hôi, trên người bây giờ dính dính khó chịu. Vì vậy anh từ trong túi xách lấy ra khăn mặt cùng quần áo, quay người đi vào phòng vệ sinh.
Phòng vệ sinh không hề lớn, thế nhưng buồng tắm có vòi hoa sen nóng lạnh, lượng nước ra đều. Ở trên xe lửa gần tới ba mươi tiếng đồng hồ, sau đó lại tất bận bắt đầu công tác, vào giờ phút này, Thẩm Nghiêm còn thật cảm thấy hơi mệt chút. Anh điều chỉnh nước ấm một chút, dùng nước nóng để giảm bớt thân thể mệt nhọc.
Đứng ở dưới nước nóng tắm khoảng năm phút đồng hồ, Thẩm Nghiêm rốt cục bắt đầu tắm rửa. Mà cho đến lúc này anh mới phát hiện —— bên trong phòng tắm này lại không có dầu gội đầu! Ban đầu Thẩm Nghiêm còn tưởng rằng những thứ đồ này ở trên bồn rửa tay, thế nhưng chờ anh đi đến nhìn không khỏi làm kinh ngạc, trên bồn rửa tay chỉ có hai cốc thuỷ tinh sạch sẽ trống không, dầu gội đầu, dầu tắm xà phòng thơm, bàn chải đánh răng... Hết thảy đều không có!
"Tấn Tùng!" Thẩm Nghiêm hướng ngoài cửa kêu lên: "Khách sạn này không có đồ để tắm?!"
Âm thanh Trình Tấn Tùng từ ngoài cửa truyền đến: "A!Anh quên mất nói cho em biết! khách sạn tỉnh Hồ Nam không có cung cấp mấy thứ này, không sao anh có mang theo, để anh lấy cho em!"
Rất nhanh, ngoài cửa truyền đến âm thanh nói chuyện: "Thẩm Nghiêm, cầm lấy này."
"Chờ chút!" Nghe đến tiếng cửa mở, Thẩm Nghiêm trong nháy mắt ý thức được thân thể mình còn trần truồng, anh vội vàng xoay người đi lấy khăn tắm, nhưng còn chưa kịp quấn vào, bên kia Trình Tấn Tùng đã mở cửa ——
"Thẩm Nghiêm..."
Trình Tấn Tùng đang nói đột nhiên im bặt, hắn mở to hai mắt nhìn trong phòng, đại não hoàn toàn không kịp suy nghĩ ——
Giờ khắc này Thẩm Nghiêm không mặc gì, một cái khăn lông lớn vẫn còn không kịp che kín hạ thân. Đại khái là do nguyên nhân vừa mới tắm nước nóng, làn da của anh so với lúc thường hồng hơn một chút, tóc đen bị nước làm cho ướt nhẹp tán loạn trên đỉnh đầu, trên tay anh cầm lấy khăn mặt, trong mắt mang theo một vẻ bối rối.
"Anh để đồ ở kia là được." Thẩm Nghiêm vội vội vàng xoay người đi quấn khăn tắm. Phần lưng trơn bóng hiện ra ở trước mặt Trình Tấn Tùng, đường cong mê người mang theo giọt nước ở dưới ánh đèn hiện ra vô cùng gợi cảm.
Trình Tấn Tùng chỉ cảm thấy bụng dưới trong nháy mắt nóng lên.
Hắn hít sâu một hơi, yên tĩnh đem vật cầm trong tay đặt ở trên bồn rửa tay, sau đó đi lên kéo khăn tắm của Thẩm Nghiêm ra, tàn nhẫn mà hôn lên.
"A —— "
Thẩm Nghiêm không ngờ Trình Tấn Tùng đột nhiên tập kích, nhất thời hoảng loạn một trận, anh theo bản năng mà muốn đẩy Trình Tấn Tùng ra, lại bị hắn ôm càng chặt. Thẩm Nghiêm cảm giác được hai tay nóng bỏng của Trình Tấn Tùng ở trên người mình du tẩu, loại nhiệt độ cùng sức mạnh kia, làm cho anh hiểu rõ ý đồ của đối phương.
"A... Em..." Thẩm Nghiêm đang ở bên trong nụ hôn nói không thành tiếng mà kháng nghị: "A còn chưa tắm xong..."
"Chúng ta cùng nhau tắm..." Trình Tấn Tùng nỉ non nói.
... Trong phòng tắm lần thứ hai nổi lên hơi nước mịt mờ. Hai cỗ thân thể tràn ngập nam tính mị lực dính sát vào nhau dưới vòi hoa sen, không ngừng hôn môi, không ngừng dây dưa. Lý trí bị nước trôi đi, tình dục ở bên trong hơi nước càng ngày càng tăng, phảng phất chỉ có thân mật nguyên thuỷ nhất, mới có thể biểu hiện hết luyến ái của hai người...
Dây dưa từ buồng tắm chuyển đến bên giường, hai người ở trên giường hôn môi. Trong mê loạn, ngón tay Trình Tấn Tùng sờ về phía sau Thẩm Nghiêm ——
Thân thể Thẩm Nghiêm nhất thời run lên.
Trình Tấn Tùng dừng lại động tác, hắn hơi khẽ nâng đầu lên, nhìn Thẩm Nghiêm, nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?..."
"Em..." Biểu tình Thẩm Nghiêm chẳng hề tự nhiên, anh cắn môi, mang theo lúng túng nói: "Em không mang đồ..."
Trình Tấn Tùng hiểu được, hắn cười cười: "Anh có mang theo."
"Anh?..."
Còn không đợi Thẩm Nghiêm phản ứng lại, Trình Tấn Tùng đã xuống giường. Hắn đi tới bên cạnh valy của mình, từ bên trong lấy ra ít thứ, sau đó mới lần thứ hai trở lại trên giường. Thẩm Nghiêm nhìn thuốc bôi trơn cùng bao cao su khó giải thích được xuất hiện ở trước mặt, trong nháy mắt trợn to hai mắt.
"Anh... Tại sao anh lại mang theo thứ này?" Anh đột nhiên phản ứng lại: "Anh sớm có âm mưu đúng không?!"
Trình Tấn Tùng cười, dùng nụ hôn ngăn lại đôi môi Thẩm Nghiêm còn đang chất vấn.
Có thuốc bôi trơn phụ trợ, động tác chuẩn bị trở nên thuận lợi rất nhiều, Trình Tấn Tùng kiên nhẫn khai thác, mãi đến tận khi hậu huyệt của Thẩm Nghiêm có thể chứa đựng ba ngón tay ra vào.
Trình Tấn Tùng khẽ nâng người lên trên, hắn nhìn Thẩm Nghiêm, thấp giọng nói: "Thẩm Nghiêm, em nhẫn nhịn một chút."
Nói xong, hắn đột nhiên ưỡn eo một cái ——
"A!"
Trong chớp mắt tiến vào, Thẩm Nghiêm vẫn là bị đau mà kêu lên thành tiếng, anh ngửa cổ về phía sau, tạo ra một đường cong đẹp mắt.
Trình Tấn Tùng lần này chỉ đi vào một nửa, thấy biểu tình Thẩm Nghiêm thống khổ vì đau, hắn lập tức dừng lại động tác, cúi người động viên Thẩm Nghiêm. Trình Tấn Tùng tỉ mỉ hôn Thẩm Nghiêm, đồng thời dùng tay an ủi phân thân của đối phương. Thẩm Nghiêm rốt cục thanh tĩnh lại, phân thân cũng lần thứ hai trở nên cứng rắn. Lúc này Trình Tấn Tùng mới yên lòng, tiếp tục thâm nhập sâu.
Một khắc kia hoàn toàn tiến vào, hai người đồng thời rên thành tiếng. Trong cơ thể Thẩm Nghiêm nhiệt độ ấm áp cùng cảm giác căng mịn khiến Trình Tấn Tùng như lên thiên đường, hắn khó tự kiềm chế đi vào sâu hơn, khiến cho Thẩm Nghiêm hừ lên một tiếng. Trình Tấn Tùng cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Nghiêm nhắm chặt hai mắt, trên mặt là thống khổ và dục vọng xen lẫn gợi cảm. Trình Tấn Tùng tiếp tục âu yếm thân thể Thẩm Nghiêm, mãi đến tận khi Thẩm Nghiêm chậm rãi mở ra lông mày, lúc này mới bắt đầu chậm rãi động.
"Thẩm Nghiêm... Thẩm Nghiêm..." Trình Tấn Tùng một bên ra vào, một bên thấp giọng gọi tên Thẩm Nghiêm, âm thanh khàn khàn mà gợi cảm. Thẩm Nghiêm nhắm mắt thừa nhận, khuôn mặt vốn tuấn mỹ bị tình dục nhuộm màu càng thêm mê người. Rốt cục, thời điểm chạm vào một vị trí nào đó, Thẩm Nghiêm đột nhiên rên thành h tiếng ——
"A! —— "
Thẩm Nghiêm đột nhiên ngửa cổ ra sau, cánh mũi của anh cấp tốc mấp máy, âm thanh động tình không bị khống chế tràn ra cổ họng. Trình Tấn Tùng nhìn dáng dấp Thẩm Nghiêm gợi cảm như vậy, rốt cục không kiềm chế nổi kích động, bắt đầu động mạnh, dẫn dắt Thẩm Nghiêm chìm sâu trong bể dục vọng...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook