Lần Theo Quỷ Án
-
Chương 79: Cổ Mộ
Vừa nãy trên mặt hắn biểu tình tung bay giờ khắc này đã biến mất không thấy, thay vào đó, là nặng nề tối tăm...
Chương 78: Cổ Mộ
Ba người từ đại học S, trực tiếp lái xe đi cổ mộ.
Cổ mộ chiến quốc này nằm ở thôn song ngọc cách ngọc sơn 8,7km. Xe vừa tới cửa thôn, liền thấy phía trước có dây cách ly, lại đến gần, bóng người từ từ trở lên rõ ràng, chỉ thấy trước cửa thôn có một trạm kiểm soát, ngoài cửa thôn có mấy chiếc xe hơi, phần lớn trên thân xe đều có dòng chữ của đài truyền hình hoặc toà soạn báo.
"Không ít người nhỉ..." Trình Tấn Tùng nhìn về phía trước nói.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, dần dần thả chậm tốc độ xe.
Nhìn thấy lại có xe dừng ở ngoài cửa, một người đàn ông đi tới. Mấy người kinh ngạc phát hiện, người đến dĩ nhiên mặc quần áo cảnh sát.
Người mặc quân phục, nhìn thấy trên xe Thẩm Nghiêm bọn họ có biểu tượng cảnh sát, cũng thoáng sửng sốt một chút.
Thẩm Nghiêm ấn cửa sổ xe xuống, đưa lên thẻ cảnh sát của mình, nói với cảnh quan gác cửa: "Xin chào chúng tôi là tổ trọng án cục cảnh sát thành phố, chúng tôi bây giờ đang điều tra một vụ án có thể liên quan đến ngôi mộ cổ này, chúng tôi muốn tìm giáo sư Đào Ngọc Kim đại học S để tìm hiểu một chút tình huống."
Cảnh quan gác cửa một bên nghe Thẩm Nghiêm nói một bên cúi đầu kiểm tra thẻ cảnh sát của Thẩm Nghiêm, sau khi xác định thẻ cảnh sát là thật, hơi do dự một chút, nói: "Các anh trước tiên dừng xe ở bên cạnh đợi một lát, tôi đi hỏi một chút."
"Được."
Thẩm Nghiêm đỗ xe ở mảnh đất trống ven đường, ba người xuống xe. Chỉ đợi trong chốc lát, liền thấy cảnh quan kia cũng mang một người mặc cảnh phục đi tới.
Người sắp tới này không tới ba mươi tuổi, xem dáng dấp tựa hồ là người phụ trách. Hắn đi tới trước mặt ba người chào một cái, sau đó nhìn Thẩm Nghiêm hỏi: "Các anh là đến tra án?"
"Đúng, hai ngày trước chúng tôi ở gần khu vực này phát hiện được một thi thể, trải qua điều tra chúng tôi suy đoán vụ án có liên quan tới ngôi mộ cổ này, cho nên chúng tôi muốn tìm người phụ trách nơi này, giáo sư Đào Ngọc Kim đại học S, để tìm hiểu tình hình một chút."
"Xin hỏi các người có thư giới thiệu của cục công an không?"
"Chúng tôi là từ đại học S trực tiếp tới, cho nên không có mang theo thư giới thiệu, thế nhưng các anh có thể gọi điện cho đại học S tiến hành xác nhận, hoặc là tôi cũng có thể gọi cho công an thành phố, để cho các anh xác nhận một chút."
Nghe được câu này, trên mặt đối phương lộ ra thần sắc khó xử, hắn nói với Thẩm Nghiêm: "Thật không tiện đồng chí, nơi này chúng tôi có quy định nghiêm chỉnh, hết thảy người ra vào sân bãi nhất định phải có thư giới thiệu đơn vị liên quan không có không thể vào."
Thẩm Nghiêm cùng Tần Khải hoàn toàn không nghĩ tới một cái cổ mộ mà lại có yêu cầu nghiêm khắc như vậy, nghe đến lời giải thích của cảnh quan đều lấy làm kinh ngạc. Hơn nữa, nhân viên phụ trách an ninh đều là cảnh sát vũ trang, ngay cả cục công an cũng không quản được người ta. Trong lúc Thẩm Nghiêm bắt đầu cân nhắc có nên tìm người đưa thư giới thiệu tới đây hay không, ngược lại là Trình Tấn Tùng đứng bên cạnh mở miệng.
"Đồng chí, anh xem như vậy có được hay không: Chúng tôi không tiến vào hiện trường khai quật, anh giúp chúng tôi gọi giáo sư Đào Ngọc Kim ra đây, chúng tôi sẽ đến khu nghỉ ngơi hoặc chỗ khác để nói chuyện, được không?"
Nghe đến Trình Tấn Tùng nói như vậy, trên mặt vũ cảnh kia lộ ra thần sắc do dự. Thẩm Nghiêm cùng Tần Khải vừa nhìn trong lòng hơi động, tựa hồ có hi vọng.
Quả nhiên, sau khi đối phương do dự một lát, rốt cục gật đầu: "Nếu như vậy, tôi đi vào bên trong hỏi một chút."
"Được, cảm ơn."
Vũ cảnh rời đi, Tần Khải nhìn Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm bĩu môi nói: "Không nghĩ tới chỗ này quản lý nghiêm như thế..."
Trình Tấn Tùng cười, giải thích nói: "Hiện trường khai quật cổ mộ đều được quản lý rất nghiêm khắc, một mặt là sợ có người ngoài tới quấy rối, càng sợ có người mượn cơ hội đục nước béo cò trộm cướp di vật văn hóa. Thế nhưng những thứ này đều là nhằm vào khu khai quật, khu sinh hoạt xung quanh yêu cầu sẽ thấp hơn một ít." Nói đến đây, Trình Tấn Tùng vừa nhìn về phía dây cách ly: "Thế nhưng cổ mộ này nghiêm ngặt như thế, tôi cũng không nghĩ tới..."
Trình Tấn Tùng vẫn là đoán rất chuẩn, không tới một phút, vị vũ cảnh kia lần thứ hai đi ra, nói cho mấy người trợ thủ của giáo sư Đào chẳng mấy chốc sẽ lại đây dẫn bọn họ đi vào. Lại không tới mười phút, một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi đi tới trước mặt ba người. Người này khuôn mặt gầy gò, trên mặt đeo kính mắt, mặc trên người quần áo công sở. Trên cổ của hắn đeo một cái thẻ, Thẩm Nghiêm nhìn lướt qua, tên phía trên gọi Lý Tu Viễn.
"Mấy vị chính là cảnh sát tìm giáo sư Đào?" Người kia hỏi.
"Đúng."
"Chào mọi người" Đối phương vươn tay ra cùng Thẩm Nghiêm bắt tay: "Tôi là trợ thủ của giáo sư Đào, tôi đưa mấy vị đi."
"Được."
Ba người đăng ký ở cửa, sau đó cùng Lý Tu Viễn đi vào khu quản chế. Cái khu quản chế kỳ thực này so với phạm vi cổ mộ lớn hơn rất nhiều, ba người đi một lúc cũng không thấy cái hố nào, trái lại thấy mấy ngôi nhà gỗ, đoán chừng là chỗ ở của nhân viên ở đây. Không ít người mặc quần áo công sở túm năm tụm ba đi qua, có người mang theo thùng dụng cụ, có người lại mang theo cái chổi, thỉnh thoảng có người dừng bước lại cùng Lý Tu Viễn lên tiếng chào hỏi.
"Chỗ này thật không nhỏ." Trình Tấn Tùng nói với Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn gật đầu, vừa dùng tay khoa tay vừa nói: "Ngôi mộ này tìm được ở phía dưới một mảnh đất thôn Song Ngọc, cho nên một nửa thôn phía đông, còn có một nửa làng phía tây, đều bị chúng tôi khoanh vòng."
"Thôn dân ở đây thì sao?"
"Mấy gia đình gần hiện trường đều phải di cư, phòng ở để lại cho đội khảo cổ dùng, những người phụ trách sẽ sắp xếp chỗ ở khác cho người trong thôn. Bên ngoài còn một số người, nếu như người ta đồng ý, chúng tôi cũng sẽ tận lực để cho bọn họ đi chỗ khác ở. Có mấy thôn dân thực sự không muốn rời đi, chúng tôi sẽ yêu cầu bọn họ tránh xa chỗ này, nếu như muốn đi vào nhất định phải tiếp nhận kiểm tra của nhân viên bên ngoài." Lý Tu Viễn giới thiệu xong lại giải thích nguyên nhân: "Hết cách rồi, cái cổ mộ quá lớn, bên trong di vật văn hóa cũng nhiều, từ khi khai quật đến bây giờ đã có không ít kẻ tới muốn trộm mộ. Nếu như không nghiêm ngặt hạn chế, chúng tôi sẽ không có cách nào an tâm làm việc."
Trình Tấn Tùng gật gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy nếu như có người ngoài tới, cũng phải đăng kí giống như chúng tôi vừa nãy."
"Đúng. Đi vào khu quản chế mỗi người đều cần đăng ký họ tên, ở hiện trường khai quật thì càng nghiêm hơn, người muốn đi vào nhất định phải có người ở bên trong tới đón, hơn nữa cần có giấy chứng nhân của cơ quan, thời điểm rời đi hiện trường, giấy chứng nhận đều phải thu hồi. Hơn nữa, xung quanh sân bãi có rất nhiều camera, tiến hành lưu lại toàn bộ quá trình quan sát đối với hiện trường khai quật."
"Vậy sao?" Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi Lý Tu Viễn: "Vậy camera này được lắp đặt ở đây từ khi nào?"
"Từ ba năm trước đã bắt đầu lắp đặt. Cái công trình này cực kì trọng yếu, camera không chỉ giúp chúng tôi quản lý toàn bộ sân bãi, cũng có thể làm tư liệu trực tiếp cho công tác hậu kỳ."
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm nháy mắt, Thẩm Nghiêm hiểu ý gật gật đầu —— ít nhất, bọn họ lại có một manh mối có thể điều tra.
Bốn người đi về phía trước một đoạn, rốt cục thấy được dây cách ly thứ hai. Lần này dây cách ly dính liền với lưới sắt, vũ cảnh đứng bên cạnh lưới sắt cũng nhiều hơn so với bên ngoài. Xuyên thấu qua lưới sắt, có thể nhìn thấy mấy hố đất cỡ lớn. Không cần phải nói, nhất định là hiện trường khai quật.
Nhìn thấy ánh mắt mấy người nhìn về phía bên kia, Lý Tu Viễn hiểu ý, giới thiệu nói: "Không sai, nơi đó chính là hiện trường khai quật!. Này...! Các người đang làm gì!!"
Cũng không biết nhìn thấy gì, Lý Tu Viễn đột nhiên hướng về phía cách đó không xa rống lên, khiến cho ba người sợ hết hồn. Chỉ thấy Lý Tu Viễn bước nhanh đi tới lối vào, hướng về phía mấy công nhân mặc quần áo công sở tay cầm di vật, trách cứ: "Ai cho các cậu mang những đồ này ra đây."
Mấy công nhân kia sợ hết hồn, chỉ vào bên trong: "Là thầy Tề... Anh ấy nói lát nữa có đài truyền hình đến phỏng vấn, bảo chúng tôi đem những thứ đồ này cho phóng viên chụp hình."
Nghe công nhân giải thích, trên mặt ôn hoà của Lý Tu Viễn hiện ra tức giận mơ hồ, hắn hít vào một hơi thật sâu, tựa hồ đè nén phẫn nộ, dùng giọng điệu nhẫn nhịn nói với mấy công nhân kia: "Món di vật văn hóa này là mới vừa đào ra, chúng nó rất dễ bị oxi hoá nếu đưa ra ngoài không khí, hơn nữa cũng chưa trải qua kiểm tra, bị số lượng lớn ánh đèn chiếu rọi rất dễ dàng bởi vì chênh lệch nhiệt độ mà vỡ tan, cho nên không thể đem ra triển lãm được."
Mấy công nhân cũng không phải nhân viên khảo cổ chuyên nghiệp, tựa hồ chỉ là công nhân hỗ trợ, nghe Lý Tu Viễn trong miệng nói một đống danh từ chuyên môn, một mặt mờ mịt, chỉ vào công trường, mê man mà nói: "Thế nhưng thầy Tề."
"Tôi biết là cậu ta, thế nhưng bây giờ các cậu nghe tôi, đem chúng nó đưa... Thôi không cần các cậu." Lý Tu Viễn giống như từ bỏ mà lắc đầu một cái, hướng về phía một người trẻ tuổi đứng bên trong dây cách ly kêu lên, "Tiểu Vương!"
"Dạ!" Người trẻ tuổi kia nghe đến tiếng gọi, rất nhanh chạy ra: "Lý ca, làm sao vậy?"
"Cậu dẫn người đem mấy di vật này vào phòng cất giữ, đồng thời khẩn trương tiến hành xử lý." Lý Tu Viễn đem một cái di vật văn hóa nhét vào trong lòng ngực người nọ.
Người trẻ tuổi bị đông tác Lý Tu Viễn làm cho sững sờ, đợi đến khi nhìn thấy di vật văn hoá trong ngực mình, lấy làm kinh hãi: "Đệt! Lý ca, đây không phải là mấy món vừa mới lấy ra sao..."
"Đúng. Tề Phi lại muốn khoe khoang." Lý Tu Viễn không kiên nhẫn trả lời một câu, sau đó một mặt nghiêm túc dặn dò người trẻ tuổi: "Tiểu Vương, ngày hôm nay khẳng định còn có thể khai quật được mấy món đồ khác, cậu trông chừng những thứ đồ này cho tôi, trước khi kiểm tra xong xuôi, không nên để cho Tề Phi đến gây phiền phức cho chúng ta!"
"Được!" Cậu thanh niên gật gật đầu, chào hỏi mấy công nhân kia, ôm di vật văn hóa rời đi.
Lý Tu Viễn sắp xếp xong này đó, mới lần thứ hai đi trở về, hắn mang trên mặt vẻ áy náy nói với ba người Thẩm Nghiêm: "Thật không tiện, bên này rất nhiều chuyện, liếc mắt một cái không để ý liền thành như vậy." Tiếp theo, hắn chỉ vào một phòng ở bên tay phải: "Chúng ta đi bên kia chờ Đào giáo sư đi."
Lý Tu Viễn đưa ba người vào bên trong phòng nhỏ. Trong phòng trang trí rất đơn giản, hai cái bàn, mấy cái ghế, còn có một cái quạt máy hơi cũ, ở góc tường lại có hai bình nước lọc. Thoạt nhìn, nơi này hẳn là chỗ nghỉ ngơi của nhân viên công tác.
"Nơi này là phòng nghỉ ngơi của chúng tôi, ba vị xin chờ một chút, mới vừa chúng tôi lại đào được một nhóm di vật văn hóa, giáo sư Đào đang dẫn người tiến hành dọn dẹp, một lát nữa ông ấy mới tới được."
Trình Tấn Tùng cũng là xuất thân làm nghiên cứu khoa học, từ sau khi đi vào trong thôn hắn cảm thấy rất hứng thú với hoàn cảnh xung quanh. Nghe đến Lý Tu Viễn nói như vậy, không nhịn được mở miệng hỏi: "Thầy Lý, mấy người khai quật đến đâu rồi?"
"Hiện tại được khoảng 40% đi, lúc trước đều chủ yếu nghiên cứu bên ngoài hầm mộ, chúng tôi mới vừa dọn dẹp xung quanh chủ mộ, mấy ngày nay khả năng sẽ tiến hành khám phá chủ mộ. Cho nên gần đây mới đặc biệt bận bịu."
"Vậy thu hoạch thế nào?"
"Cũng được lắm, trước mắt đã khai quật được hơn 600 di vật văn hóa, phỏng chừng thời điểm đào ra toàn bộ có thể đạt đến khoảng 2000 món."
Mấy người đang trò chuyện, cửa phòng nhỏ lần thứ hai bị đẩy ra. Một lão trung niên tầm hơn năm mươi tuổi và một thanh niên chưa tới 30 tuổi đi vào phòng nhỏ, hai người tựa hồ đang bàn luận gì đó, trên mặt thanh niên tinh thần khá là phấn chấn.
"Thầy, " Lý Tu Viễn lập tức đến đón: "Mấy vị này chính là cảnh sát cục công an."
Thời điểm nói tới câu này, Lý Tu Viễn không nhìn người trẻ tuổi kia, mà người trẻ tuổi kia nhìn lướt qua Lý Tu Viễn, bĩu môi không lên tiếng.
Đám người Thẩm Nghiêm cũng không chú ý tới hai người kia, anh đi tới, vươn tay ra: "Giáo sư Đào chào ngài, tôi là tổ trưởng tổ tổ trọng án cảnh sát thành phố Thẩm Nghiêm, hai vị này là đồng nghiệp của tôi."
Bản thân giáo sư Đào Ngọc Kim vóc dáng không cao, có lẽ là nguyên nhân trường kỳ công tác bên ngoài, da ông ngăm đen, vóc người cũng tương đối rắn chắc, phối hợp quần áo công tác trên người, mới nhìn lại không thấy giống giáo sư, giống nông dân làm việc ở ruộng đồng nhiều hơn. Thế nhưng con mắt của ông lão cực kì sáng ngời. Đào giáo sư bắt tay Thẩm Nghiêm, sau đó đi thẳng vào đề tài chính: "Tôi vừa nãy gọi điện thoại cho trường học bên kia một chút, nghe nói người chết là sinh viên tốt nghiệp của trường chúng tôi."
Lời vừa nói ra, Lý Tu Viễn cùng người trẻ tuổi phía sau Đào Ngọc Kim đều lộ ra thần sắc có chút giật mình.
"Đúng, là sinh viên khoa lịch sử, tên Hứa Bằng." Thẩm Nghiêm nói, đem bức ảnh Hứa Bằng đưa cho Đào Ngọc Kim.
Bởi vì lúc trước hỏi mấy vị giáo viên đều nói không có ấn tượng gì với Hứa Bằng, cho nên ba người Thẩm Nghiêm cũng không ôm hi vọng gì nhiều, không nghĩ Đào Ngọc Kim tiếp nhận bức ảnh, trên mặt càng hiện ra vẻ kinh ngạc: "Là cậu ấy?!..."
"Giáo sư Đào, ngài biết cậu ta?" Thẩm Nghiêm vội vã truy hỏi.
"Có ấn tượng." Lão đầu đeo mắt kính, nhận biết một chút, xác định mà nói: "Tôi nhớ tới đứa nhỏ này đã tham gia thực tiễn của khoa chúng tôi," Nói tới chỗ này, giáo sư Đào tựa hồ nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía thanh niên phía sau: "Ôi chao tiểu Tề, đứa nhỏ này có phải là cùng cậu đi qua cổ Mộ nhà Hán không?"
Thanh niên phía sau giáo sư Đào tựa hồ đang ngây người, nghe đến giáo sư Đào hỏi mình mới phục hồi tinh thần lại, hắn liếc mắt nhìn tấm hình kia, nói: "Hình như là vậy, tôi không nhớ rõ lắm..."
"Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có thể nói tường tận cho chúng tôi không?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"À, đứa nhỏ này học khoa lịch sử, thế nhưng khi đó rất thường xuyên đến khoa khảo cổ nghe giảng, hơn nữa sau khi tan lớp thường xuyên đến cùng tôi thảo luận một số vấn đề. Đứa nhỏ này biết được không ít, cũng rất có hứng thú với khảo cổ, tôi rất yêu thích đứa nhỏ này. Sau đó thời điểm năm 2005, ở Lão Sơn Lân tỉnh phát hiện một một hầm mộ nhà Hán lớn, chúng tôi cùng bên kia thương lượng một chút, được cấp trên phê chuẩn, liền mang theo một ít nghiên cứu sinh đi thực tiễn, đứa nhỏ này nói cũng muốn đi, vì vậy tôi liền dẫn nó theo cùng, trong quá trình quan sát đứa nhỏ này biểu hiện rất tối. Lúc đó tôi đã nói với nó, để cho nó học xong hai năm, tương lai làm nghiên cứu sinh của tôi. Sau đó đứa nhỏ này nói với tôi dự định đến nơi xa hơn học thêm kiến thức, tôi nói rất tốt, cổ vũ nó nên ra ngoài xem nhiều... Sau đó đứa nhỏ này không biết làm sao lại không tới, về sau lại không có tin tức, không nghĩ tới người đã sớm rời khỏi thế gian rồi. Đúng rồi, đứa nhỏ này mất vào lúc nào?"
"Theo chúng tôi suy đoán, hẳn là ba năm trước."
Giáo sư Đào nghe xong, than thở một tiếng: "Đã ba năm rồi..."
Thẩm Nghiêm nhìn biểu tình giáo sư Đào có chút thương cảm, tiếp tục hỏi: "Giáo sư Đào, xin hỏi ngài mấy năm gần đây có thấy cậu ta không, đặc biệt là ở xung quanh đây?"
"Ở đây? Không có. Tôi đã ở đây 6 năm chưa từng gặp đứa bé kia, mấy năm qua cũng chưa từng thấy." giáo sư Đào nói xong, lại quay đầu hỏi trợ thủ bên cạnh: "Các cậu có gặp đứa nhỏ này không?"
Lý Tu Viễn cùng một người khác đều lắc đầu một cái.
"Vậy ngài có còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Hứa Bằng là vào lúc nào, đã nói cái gì không?"
"Chuyện này... Tôi thật là không có ấn tượng gì...Sau khi đi thực tiễn về tôi chưa từng gặp nó,chỉ nhớ nó nói muốn đi chỗ khác học tập..."
Thẩm Nghiêm thấy thế gật gật đầu, hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Giáo sư Đào, vì để xác định một chút, chúng ta muốn mượn băng hình ở đây từ ba năm trước, có được không?"
"Cái này..." Giáo sư Đào do dự một chút, nói: "Cái này tôi có thể không làm chủ được, bên này chúng tôi kết hợp với mấy nhà khảo cổ khác đồng thời khai quật, chỉ sợ cậu phải hỏi sở di vật văn hóa và chính quyền thành phố.."
"Được, tôi hiểu được rồi, cảm ơn." Thẩm Nghiêm cảm ơn một tiếng, chuẩn bị rời đi.
"Tôi đưa mấy vị đi ra ngoài." Lý Tu Viễn nói.
Bốn người rời khỏi phòng, giáo sư Đào nhìn phương hướng bọn họ rời khỏi, cảm khái nói: "Ai, một đứa nhỏ rất có thiên phú, không ngờ lại chết sớm như vậy..."
Ở phía sau ông, thanh niên trẻ tuổi kia nhìn phương hướng ba người Thẩm Nghiêm rời đi không có lên tiếng. Vừa nãy trên mặt hắn biểu tình tung bay giờ khắc này đã biến mất không thấy, thay vào đó, là nặng nề tối tăm...
Chương 78: Cổ Mộ
Ba người từ đại học S, trực tiếp lái xe đi cổ mộ.
Cổ mộ chiến quốc này nằm ở thôn song ngọc cách ngọc sơn 8,7km. Xe vừa tới cửa thôn, liền thấy phía trước có dây cách ly, lại đến gần, bóng người từ từ trở lên rõ ràng, chỉ thấy trước cửa thôn có một trạm kiểm soát, ngoài cửa thôn có mấy chiếc xe hơi, phần lớn trên thân xe đều có dòng chữ của đài truyền hình hoặc toà soạn báo.
"Không ít người nhỉ..." Trình Tấn Tùng nhìn về phía trước nói.
Thẩm Nghiêm gật gật đầu, dần dần thả chậm tốc độ xe.
Nhìn thấy lại có xe dừng ở ngoài cửa, một người đàn ông đi tới. Mấy người kinh ngạc phát hiện, người đến dĩ nhiên mặc quần áo cảnh sát.
Người mặc quân phục, nhìn thấy trên xe Thẩm Nghiêm bọn họ có biểu tượng cảnh sát, cũng thoáng sửng sốt một chút.
Thẩm Nghiêm ấn cửa sổ xe xuống, đưa lên thẻ cảnh sát của mình, nói với cảnh quan gác cửa: "Xin chào chúng tôi là tổ trọng án cục cảnh sát thành phố, chúng tôi bây giờ đang điều tra một vụ án có thể liên quan đến ngôi mộ cổ này, chúng tôi muốn tìm giáo sư Đào Ngọc Kim đại học S để tìm hiểu một chút tình huống."
Cảnh quan gác cửa một bên nghe Thẩm Nghiêm nói một bên cúi đầu kiểm tra thẻ cảnh sát của Thẩm Nghiêm, sau khi xác định thẻ cảnh sát là thật, hơi do dự một chút, nói: "Các anh trước tiên dừng xe ở bên cạnh đợi một lát, tôi đi hỏi một chút."
"Được."
Thẩm Nghiêm đỗ xe ở mảnh đất trống ven đường, ba người xuống xe. Chỉ đợi trong chốc lát, liền thấy cảnh quan kia cũng mang một người mặc cảnh phục đi tới.
Người sắp tới này không tới ba mươi tuổi, xem dáng dấp tựa hồ là người phụ trách. Hắn đi tới trước mặt ba người chào một cái, sau đó nhìn Thẩm Nghiêm hỏi: "Các anh là đến tra án?"
"Đúng, hai ngày trước chúng tôi ở gần khu vực này phát hiện được một thi thể, trải qua điều tra chúng tôi suy đoán vụ án có liên quan tới ngôi mộ cổ này, cho nên chúng tôi muốn tìm người phụ trách nơi này, giáo sư Đào Ngọc Kim đại học S, để tìm hiểu tình hình một chút."
"Xin hỏi các người có thư giới thiệu của cục công an không?"
"Chúng tôi là từ đại học S trực tiếp tới, cho nên không có mang theo thư giới thiệu, thế nhưng các anh có thể gọi điện cho đại học S tiến hành xác nhận, hoặc là tôi cũng có thể gọi cho công an thành phố, để cho các anh xác nhận một chút."
Nghe được câu này, trên mặt đối phương lộ ra thần sắc khó xử, hắn nói với Thẩm Nghiêm: "Thật không tiện đồng chí, nơi này chúng tôi có quy định nghiêm chỉnh, hết thảy người ra vào sân bãi nhất định phải có thư giới thiệu đơn vị liên quan không có không thể vào."
Thẩm Nghiêm cùng Tần Khải hoàn toàn không nghĩ tới một cái cổ mộ mà lại có yêu cầu nghiêm khắc như vậy, nghe đến lời giải thích của cảnh quan đều lấy làm kinh ngạc. Hơn nữa, nhân viên phụ trách an ninh đều là cảnh sát vũ trang, ngay cả cục công an cũng không quản được người ta. Trong lúc Thẩm Nghiêm bắt đầu cân nhắc có nên tìm người đưa thư giới thiệu tới đây hay không, ngược lại là Trình Tấn Tùng đứng bên cạnh mở miệng.
"Đồng chí, anh xem như vậy có được hay không: Chúng tôi không tiến vào hiện trường khai quật, anh giúp chúng tôi gọi giáo sư Đào Ngọc Kim ra đây, chúng tôi sẽ đến khu nghỉ ngơi hoặc chỗ khác để nói chuyện, được không?"
Nghe đến Trình Tấn Tùng nói như vậy, trên mặt vũ cảnh kia lộ ra thần sắc do dự. Thẩm Nghiêm cùng Tần Khải vừa nhìn trong lòng hơi động, tựa hồ có hi vọng.
Quả nhiên, sau khi đối phương do dự một lát, rốt cục gật đầu: "Nếu như vậy, tôi đi vào bên trong hỏi một chút."
"Được, cảm ơn."
Vũ cảnh rời đi, Tần Khải nhìn Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm bĩu môi nói: "Không nghĩ tới chỗ này quản lý nghiêm như thế..."
Trình Tấn Tùng cười, giải thích nói: "Hiện trường khai quật cổ mộ đều được quản lý rất nghiêm khắc, một mặt là sợ có người ngoài tới quấy rối, càng sợ có người mượn cơ hội đục nước béo cò trộm cướp di vật văn hóa. Thế nhưng những thứ này đều là nhằm vào khu khai quật, khu sinh hoạt xung quanh yêu cầu sẽ thấp hơn một ít." Nói đến đây, Trình Tấn Tùng vừa nhìn về phía dây cách ly: "Thế nhưng cổ mộ này nghiêm ngặt như thế, tôi cũng không nghĩ tới..."
Trình Tấn Tùng vẫn là đoán rất chuẩn, không tới một phút, vị vũ cảnh kia lần thứ hai đi ra, nói cho mấy người trợ thủ của giáo sư Đào chẳng mấy chốc sẽ lại đây dẫn bọn họ đi vào. Lại không tới mười phút, một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi đi tới trước mặt ba người. Người này khuôn mặt gầy gò, trên mặt đeo kính mắt, mặc trên người quần áo công sở. Trên cổ của hắn đeo một cái thẻ, Thẩm Nghiêm nhìn lướt qua, tên phía trên gọi Lý Tu Viễn.
"Mấy vị chính là cảnh sát tìm giáo sư Đào?" Người kia hỏi.
"Đúng."
"Chào mọi người" Đối phương vươn tay ra cùng Thẩm Nghiêm bắt tay: "Tôi là trợ thủ của giáo sư Đào, tôi đưa mấy vị đi."
"Được."
Ba người đăng ký ở cửa, sau đó cùng Lý Tu Viễn đi vào khu quản chế. Cái khu quản chế kỳ thực này so với phạm vi cổ mộ lớn hơn rất nhiều, ba người đi một lúc cũng không thấy cái hố nào, trái lại thấy mấy ngôi nhà gỗ, đoán chừng là chỗ ở của nhân viên ở đây. Không ít người mặc quần áo công sở túm năm tụm ba đi qua, có người mang theo thùng dụng cụ, có người lại mang theo cái chổi, thỉnh thoảng có người dừng bước lại cùng Lý Tu Viễn lên tiếng chào hỏi.
"Chỗ này thật không nhỏ." Trình Tấn Tùng nói với Lý Tu Viễn.
Lý Tu Viễn gật đầu, vừa dùng tay khoa tay vừa nói: "Ngôi mộ này tìm được ở phía dưới một mảnh đất thôn Song Ngọc, cho nên một nửa thôn phía đông, còn có một nửa làng phía tây, đều bị chúng tôi khoanh vòng."
"Thôn dân ở đây thì sao?"
"Mấy gia đình gần hiện trường đều phải di cư, phòng ở để lại cho đội khảo cổ dùng, những người phụ trách sẽ sắp xếp chỗ ở khác cho người trong thôn. Bên ngoài còn một số người, nếu như người ta đồng ý, chúng tôi cũng sẽ tận lực để cho bọn họ đi chỗ khác ở. Có mấy thôn dân thực sự không muốn rời đi, chúng tôi sẽ yêu cầu bọn họ tránh xa chỗ này, nếu như muốn đi vào nhất định phải tiếp nhận kiểm tra của nhân viên bên ngoài." Lý Tu Viễn giới thiệu xong lại giải thích nguyên nhân: "Hết cách rồi, cái cổ mộ quá lớn, bên trong di vật văn hóa cũng nhiều, từ khi khai quật đến bây giờ đã có không ít kẻ tới muốn trộm mộ. Nếu như không nghiêm ngặt hạn chế, chúng tôi sẽ không có cách nào an tâm làm việc."
Trình Tấn Tùng gật gật đầu, hỏi tiếp: "Vậy nếu như có người ngoài tới, cũng phải đăng kí giống như chúng tôi vừa nãy."
"Đúng. Đi vào khu quản chế mỗi người đều cần đăng ký họ tên, ở hiện trường khai quật thì càng nghiêm hơn, người muốn đi vào nhất định phải có người ở bên trong tới đón, hơn nữa cần có giấy chứng nhân của cơ quan, thời điểm rời đi hiện trường, giấy chứng nhận đều phải thu hồi. Hơn nữa, xung quanh sân bãi có rất nhiều camera, tiến hành lưu lại toàn bộ quá trình quan sát đối với hiện trường khai quật."
"Vậy sao?" Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm liếc mắt một cái, ngoài miệng lại tiếp tục hỏi Lý Tu Viễn: "Vậy camera này được lắp đặt ở đây từ khi nào?"
"Từ ba năm trước đã bắt đầu lắp đặt. Cái công trình này cực kì trọng yếu, camera không chỉ giúp chúng tôi quản lý toàn bộ sân bãi, cũng có thể làm tư liệu trực tiếp cho công tác hậu kỳ."
Trình Tấn Tùng nhìn Thẩm Nghiêm nháy mắt, Thẩm Nghiêm hiểu ý gật gật đầu —— ít nhất, bọn họ lại có một manh mối có thể điều tra.
Bốn người đi về phía trước một đoạn, rốt cục thấy được dây cách ly thứ hai. Lần này dây cách ly dính liền với lưới sắt, vũ cảnh đứng bên cạnh lưới sắt cũng nhiều hơn so với bên ngoài. Xuyên thấu qua lưới sắt, có thể nhìn thấy mấy hố đất cỡ lớn. Không cần phải nói, nhất định là hiện trường khai quật.
Nhìn thấy ánh mắt mấy người nhìn về phía bên kia, Lý Tu Viễn hiểu ý, giới thiệu nói: "Không sai, nơi đó chính là hiện trường khai quật!. Này...! Các người đang làm gì!!"
Cũng không biết nhìn thấy gì, Lý Tu Viễn đột nhiên hướng về phía cách đó không xa rống lên, khiến cho ba người sợ hết hồn. Chỉ thấy Lý Tu Viễn bước nhanh đi tới lối vào, hướng về phía mấy công nhân mặc quần áo công sở tay cầm di vật, trách cứ: "Ai cho các cậu mang những đồ này ra đây."
Mấy công nhân kia sợ hết hồn, chỉ vào bên trong: "Là thầy Tề... Anh ấy nói lát nữa có đài truyền hình đến phỏng vấn, bảo chúng tôi đem những thứ đồ này cho phóng viên chụp hình."
Nghe công nhân giải thích, trên mặt ôn hoà của Lý Tu Viễn hiện ra tức giận mơ hồ, hắn hít vào một hơi thật sâu, tựa hồ đè nén phẫn nộ, dùng giọng điệu nhẫn nhịn nói với mấy công nhân kia: "Món di vật văn hóa này là mới vừa đào ra, chúng nó rất dễ bị oxi hoá nếu đưa ra ngoài không khí, hơn nữa cũng chưa trải qua kiểm tra, bị số lượng lớn ánh đèn chiếu rọi rất dễ dàng bởi vì chênh lệch nhiệt độ mà vỡ tan, cho nên không thể đem ra triển lãm được."
Mấy công nhân cũng không phải nhân viên khảo cổ chuyên nghiệp, tựa hồ chỉ là công nhân hỗ trợ, nghe Lý Tu Viễn trong miệng nói một đống danh từ chuyên môn, một mặt mờ mịt, chỉ vào công trường, mê man mà nói: "Thế nhưng thầy Tề."
"Tôi biết là cậu ta, thế nhưng bây giờ các cậu nghe tôi, đem chúng nó đưa... Thôi không cần các cậu." Lý Tu Viễn giống như từ bỏ mà lắc đầu một cái, hướng về phía một người trẻ tuổi đứng bên trong dây cách ly kêu lên, "Tiểu Vương!"
"Dạ!" Người trẻ tuổi kia nghe đến tiếng gọi, rất nhanh chạy ra: "Lý ca, làm sao vậy?"
"Cậu dẫn người đem mấy di vật này vào phòng cất giữ, đồng thời khẩn trương tiến hành xử lý." Lý Tu Viễn đem một cái di vật văn hóa nhét vào trong lòng ngực người nọ.
Người trẻ tuổi bị đông tác Lý Tu Viễn làm cho sững sờ, đợi đến khi nhìn thấy di vật văn hoá trong ngực mình, lấy làm kinh hãi: "Đệt! Lý ca, đây không phải là mấy món vừa mới lấy ra sao..."
"Đúng. Tề Phi lại muốn khoe khoang." Lý Tu Viễn không kiên nhẫn trả lời một câu, sau đó một mặt nghiêm túc dặn dò người trẻ tuổi: "Tiểu Vương, ngày hôm nay khẳng định còn có thể khai quật được mấy món đồ khác, cậu trông chừng những thứ đồ này cho tôi, trước khi kiểm tra xong xuôi, không nên để cho Tề Phi đến gây phiền phức cho chúng ta!"
"Được!" Cậu thanh niên gật gật đầu, chào hỏi mấy công nhân kia, ôm di vật văn hóa rời đi.
Lý Tu Viễn sắp xếp xong này đó, mới lần thứ hai đi trở về, hắn mang trên mặt vẻ áy náy nói với ba người Thẩm Nghiêm: "Thật không tiện, bên này rất nhiều chuyện, liếc mắt một cái không để ý liền thành như vậy." Tiếp theo, hắn chỉ vào một phòng ở bên tay phải: "Chúng ta đi bên kia chờ Đào giáo sư đi."
Lý Tu Viễn đưa ba người vào bên trong phòng nhỏ. Trong phòng trang trí rất đơn giản, hai cái bàn, mấy cái ghế, còn có một cái quạt máy hơi cũ, ở góc tường lại có hai bình nước lọc. Thoạt nhìn, nơi này hẳn là chỗ nghỉ ngơi của nhân viên công tác.
"Nơi này là phòng nghỉ ngơi của chúng tôi, ba vị xin chờ một chút, mới vừa chúng tôi lại đào được một nhóm di vật văn hóa, giáo sư Đào đang dẫn người tiến hành dọn dẹp, một lát nữa ông ấy mới tới được."
Trình Tấn Tùng cũng là xuất thân làm nghiên cứu khoa học, từ sau khi đi vào trong thôn hắn cảm thấy rất hứng thú với hoàn cảnh xung quanh. Nghe đến Lý Tu Viễn nói như vậy, không nhịn được mở miệng hỏi: "Thầy Lý, mấy người khai quật đến đâu rồi?"
"Hiện tại được khoảng 40% đi, lúc trước đều chủ yếu nghiên cứu bên ngoài hầm mộ, chúng tôi mới vừa dọn dẹp xung quanh chủ mộ, mấy ngày nay khả năng sẽ tiến hành khám phá chủ mộ. Cho nên gần đây mới đặc biệt bận bịu."
"Vậy thu hoạch thế nào?"
"Cũng được lắm, trước mắt đã khai quật được hơn 600 di vật văn hóa, phỏng chừng thời điểm đào ra toàn bộ có thể đạt đến khoảng 2000 món."
Mấy người đang trò chuyện, cửa phòng nhỏ lần thứ hai bị đẩy ra. Một lão trung niên tầm hơn năm mươi tuổi và một thanh niên chưa tới 30 tuổi đi vào phòng nhỏ, hai người tựa hồ đang bàn luận gì đó, trên mặt thanh niên tinh thần khá là phấn chấn.
"Thầy, " Lý Tu Viễn lập tức đến đón: "Mấy vị này chính là cảnh sát cục công an."
Thời điểm nói tới câu này, Lý Tu Viễn không nhìn người trẻ tuổi kia, mà người trẻ tuổi kia nhìn lướt qua Lý Tu Viễn, bĩu môi không lên tiếng.
Đám người Thẩm Nghiêm cũng không chú ý tới hai người kia, anh đi tới, vươn tay ra: "Giáo sư Đào chào ngài, tôi là tổ trưởng tổ tổ trọng án cảnh sát thành phố Thẩm Nghiêm, hai vị này là đồng nghiệp của tôi."
Bản thân giáo sư Đào Ngọc Kim vóc dáng không cao, có lẽ là nguyên nhân trường kỳ công tác bên ngoài, da ông ngăm đen, vóc người cũng tương đối rắn chắc, phối hợp quần áo công tác trên người, mới nhìn lại không thấy giống giáo sư, giống nông dân làm việc ở ruộng đồng nhiều hơn. Thế nhưng con mắt của ông lão cực kì sáng ngời. Đào giáo sư bắt tay Thẩm Nghiêm, sau đó đi thẳng vào đề tài chính: "Tôi vừa nãy gọi điện thoại cho trường học bên kia một chút, nghe nói người chết là sinh viên tốt nghiệp của trường chúng tôi."
Lời vừa nói ra, Lý Tu Viễn cùng người trẻ tuổi phía sau Đào Ngọc Kim đều lộ ra thần sắc có chút giật mình.
"Đúng, là sinh viên khoa lịch sử, tên Hứa Bằng." Thẩm Nghiêm nói, đem bức ảnh Hứa Bằng đưa cho Đào Ngọc Kim.
Bởi vì lúc trước hỏi mấy vị giáo viên đều nói không có ấn tượng gì với Hứa Bằng, cho nên ba người Thẩm Nghiêm cũng không ôm hi vọng gì nhiều, không nghĩ Đào Ngọc Kim tiếp nhận bức ảnh, trên mặt càng hiện ra vẻ kinh ngạc: "Là cậu ấy?!..."
"Giáo sư Đào, ngài biết cậu ta?" Thẩm Nghiêm vội vã truy hỏi.
"Có ấn tượng." Lão đầu đeo mắt kính, nhận biết một chút, xác định mà nói: "Tôi nhớ tới đứa nhỏ này đã tham gia thực tiễn của khoa chúng tôi," Nói tới chỗ này, giáo sư Đào tựa hồ nhớ ra cái gì đó, quay đầu nhìn về phía thanh niên phía sau: "Ôi chao tiểu Tề, đứa nhỏ này có phải là cùng cậu đi qua cổ Mộ nhà Hán không?"
Thanh niên phía sau giáo sư Đào tựa hồ đang ngây người, nghe đến giáo sư Đào hỏi mình mới phục hồi tinh thần lại, hắn liếc mắt nhìn tấm hình kia, nói: "Hình như là vậy, tôi không nhớ rõ lắm..."
"Cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có thể nói tường tận cho chúng tôi không?" Thẩm Nghiêm hỏi.
"À, đứa nhỏ này học khoa lịch sử, thế nhưng khi đó rất thường xuyên đến khoa khảo cổ nghe giảng, hơn nữa sau khi tan lớp thường xuyên đến cùng tôi thảo luận một số vấn đề. Đứa nhỏ này biết được không ít, cũng rất có hứng thú với khảo cổ, tôi rất yêu thích đứa nhỏ này. Sau đó thời điểm năm 2005, ở Lão Sơn Lân tỉnh phát hiện một một hầm mộ nhà Hán lớn, chúng tôi cùng bên kia thương lượng một chút, được cấp trên phê chuẩn, liền mang theo một ít nghiên cứu sinh đi thực tiễn, đứa nhỏ này nói cũng muốn đi, vì vậy tôi liền dẫn nó theo cùng, trong quá trình quan sát đứa nhỏ này biểu hiện rất tối. Lúc đó tôi đã nói với nó, để cho nó học xong hai năm, tương lai làm nghiên cứu sinh của tôi. Sau đó đứa nhỏ này nói với tôi dự định đến nơi xa hơn học thêm kiến thức, tôi nói rất tốt, cổ vũ nó nên ra ngoài xem nhiều... Sau đó đứa nhỏ này không biết làm sao lại không tới, về sau lại không có tin tức, không nghĩ tới người đã sớm rời khỏi thế gian rồi. Đúng rồi, đứa nhỏ này mất vào lúc nào?"
"Theo chúng tôi suy đoán, hẳn là ba năm trước."
Giáo sư Đào nghe xong, than thở một tiếng: "Đã ba năm rồi..."
Thẩm Nghiêm nhìn biểu tình giáo sư Đào có chút thương cảm, tiếp tục hỏi: "Giáo sư Đào, xin hỏi ngài mấy năm gần đây có thấy cậu ta không, đặc biệt là ở xung quanh đây?"
"Ở đây? Không có. Tôi đã ở đây 6 năm chưa từng gặp đứa bé kia, mấy năm qua cũng chưa từng thấy." giáo sư Đào nói xong, lại quay đầu hỏi trợ thủ bên cạnh: "Các cậu có gặp đứa nhỏ này không?"
Lý Tu Viễn cùng một người khác đều lắc đầu một cái.
"Vậy ngài có còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Hứa Bằng là vào lúc nào, đã nói cái gì không?"
"Chuyện này... Tôi thật là không có ấn tượng gì...Sau khi đi thực tiễn về tôi chưa từng gặp nó,chỉ nhớ nó nói muốn đi chỗ khác học tập..."
Thẩm Nghiêm thấy thế gật gật đầu, hỏi ra một vấn đề cuối cùng: "Giáo sư Đào, vì để xác định một chút, chúng ta muốn mượn băng hình ở đây từ ba năm trước, có được không?"
"Cái này..." Giáo sư Đào do dự một chút, nói: "Cái này tôi có thể không làm chủ được, bên này chúng tôi kết hợp với mấy nhà khảo cổ khác đồng thời khai quật, chỉ sợ cậu phải hỏi sở di vật văn hóa và chính quyền thành phố.."
"Được, tôi hiểu được rồi, cảm ơn." Thẩm Nghiêm cảm ơn một tiếng, chuẩn bị rời đi.
"Tôi đưa mấy vị đi ra ngoài." Lý Tu Viễn nói.
Bốn người rời khỏi phòng, giáo sư Đào nhìn phương hướng bọn họ rời khỏi, cảm khái nói: "Ai, một đứa nhỏ rất có thiên phú, không ngờ lại chết sớm như vậy..."
Ở phía sau ông, thanh niên trẻ tuổi kia nhìn phương hướng ba người Thẩm Nghiêm rời đi không có lên tiếng. Vừa nãy trên mặt hắn biểu tình tung bay giờ khắc này đã biến mất không thấy, thay vào đó, là nặng nề tối tăm...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook