Lần Theo Quỷ Án
29: Đáp Án


Trình Tấn Tùng nhớ lại một chút, buổi sáng sớm hôm đó, hắn đã từng gọi Thẩm Hạo vào phòng, mạnh mẽ phê bình một trận...!Nghĩ tới đây hắn bật cười, xem ra, đứa nhỏ này còn có thể cứu.

Chương 28: Đáp án.

Thời điểm bốn người chạy vội tới quảng trường, đã là buổi tối hơn chín giờ.

Lúc này sắc trời đã tối đen từ lâu, mà bốn phía quảng trường đèn rất sáng, chiếu sáng rực nơi này giống như đang vào ban ngày.

Trên quảng trường rộn rộn ràng ràng, tản bộ, nhảy dây, khiêu vũ, vẽ vời, đủ loại kiểu dáng, mọi người đều đang tiến hành hoạt động của mình, vô cùng náo nhiệt.

Nhận được thông báo Trình Hải Dương cùng Tần Khải từ một bên quảng trường chạy tới, đã chờ ở nơi này.

Thẩm Nghiêm thuyết minh sơ qua một chút, liền đem bức ảnh lấy từ camera đưa cho mọi người, sau đó để cho mọi người phân công nhau hành động.

Sáu người phân tán ra, cầm bức ảnh đi xung quanh tìm kiếm kẻ tình nghi.

"Tấn ca?" Đột nhiên, một thanh âm quen thuộc xuất hiện ở bên tai.

Trình Tấn Tùng quay đầu lại, là Tô Mặc Hàm, mà bên cạnh cậu còn có Lý Gia Vũ đứng bên cạnh, hai người có chút ngoài ý muốn nhìn mấy người.

"Tại sao các cậu lại ở đây?" Trình Tấn Tùng có chút giật mình.

"Tiểu Nhu nói muốn tới tìm manh mối, kết quả kéo chúng tôi tới đây." Lý Gia Vũ nhìn mấy người mang vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Hung thủ khả năng đang ở quảng trường này." Trình Tấn Tùng hạ thấp giọng nói.

"Cái gì?!" Lý Gia Vũ lấy làm kinh hãi.

Thẩm Nghiêm dăm ba câu nói ra manh mối phát hiện được cho mọi người, Lý Gia Vũ vừa nghe vừa nhìn bức ảnh, cũng nhíu mày.

"Thế nào? Có nhìn thấy người nào tình nghi không?" Tưởng Duệ Hằng hỏi Lý Gia Vũ.

Lý Gia Vũ lắc đầu một cái: "Quá mơ hồ.

Hơn nữa nơi này có mấy người có hình thể khá giống tên hung thủ này."
"Hung thủ đã ký ngày vẽ lên bức hoạ người bị hại, chúng ta có thể dựa theo manh mối này để tìm." Thẩm Nghiêm đem tranh ảnh phát cho hai người bọn họ, vì vậy Lý Gia Vũ cùng Tô Mặc Hàm cũng nhanh chóng gia nhập đội tìm kiếm.

Lý Gia Vũ, Tưởng Duệ Hằng cùng Thẩm Hạo một tổ, Lý Gia Vũ một bên xem bức ảnh một bên quan sát hoạ sĩ, mà Tưởng Duệ Hằng thì lại tiến tới bên người Lý Gia Vũ.

"Cậu đi cùng Hứa Nhu để cảm nhận thế giới hai người à?" Thấp giọng thì thầm, âm thanh mang theo mùi vị khiêu khích.

"Thế giới hai người gì cơ?" Lý Gia Vũ trợn mắt trừng Tưởng Duệ Hằng một cái: "Còn có Mặc Hàm đi cùng đấy?"
"Cho nên tôi cũng ăn dấm chua của Mặc Hàm."
Lý Gia Vũ đứng lại, nhìn nụ cười và vẻ mặt ám muội của Tưởng Duệ Hằng, lườm một cái nói: "Anh còn thời gian tán gẫu à?"

Mắt thấy Lý Gia Vũ sắp tức giận, Tưởng Duệ Hằng lập tức thu liễm một chút, hắn cười cười nhìn chung quanh: "Đúng rồi, Hứa Nhu đâu rồi?"
"Về rồi."
"Về rồi? Không phải cô ấy nói đi tìm manh mối à?"
"Đúng..." Lý Gia Vũ bất đắc dĩ thở dài: "Sau khi mấy người chúng tôi tới quảng trường, cô ấy liền tìm một hoạ sĩ vẽ chân dung, nói là chán quá giết thời gian một chút.

Hai người chúng tôi mới vừa tìm mấy người tổ trọng án hàn huyên không bao lâu, cô ấy lại cầm một bức họa trở về."
Tưởng Duệ Hằng phì một tiếng bật cười: "Ừ, đúng là tác phong của Hứa Nhu."
"Cô ấy còn nói khoác với chúng tôi, nói hoạ sĩ khen dung mạo của cô ấy đẹp, nói gương mặt của cô ấy rất đối xứng." Nói tới chỗ này, Lý Gia Vũ cũng bất đắc dĩ mà bật cười: "Được người ta khen hai câu đã bay tới mây xanh rồi..."
Hai người đang cười nói, Thẩm Hạo phía sau lại đột nhiên dừng bước.

Cậu trợn mắt lên, thẳng tắp mà ngây người.

"Thẩm Hạo, làm sao vậy?" Lý Gia Vũ quay đầu lại.

Thẩm Hạo đột nhiên phản ứng lại, cậu lật qua lật lại bức ảnh, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên, vội vàng hỏi: "Hoạ sĩ kia ở đâu?"
"Hoạ sĩ kia?" Lý Gia Vũ nhìn chung quanh một chút: "Hình như không thấy..."
"Anh gặp hắn lần cuối vào lúc nào!"
"Trước khi Tiểu Nhu về nhà, người kia vẫn còn ở đó..." Lý Gia Vũ nhìn sắc mặt Thẩm Hạo càng ngày càng khó coi, truy hỏi: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ là cái người kia?"
Vậy mà, Thẩm Hạo nghe được câu này sắc mặt càng thêm kém, cậu không trả lời Lý Gia Vũ, quay người chạy đến chỗ Trình Tấn Tùng cùng Thẩm Nghiêm, một mặt lo lắng nói: "Hỏng rồi! Hứa Nhu khả năng gặp nguy hiểm!!"
Thẩm Nghiêm, Trình Tấn Tùng và Tô Mặc Hàm cùng một tổ đang đi điều tra, nghe được câu này, ba người đều không khỏi giật mình.

Đi theo phía sau Thẩm Hạo Tưởng Duệ Hằng cùng Lý Gia Vũ chạy tới cũng sợ hết hồn.

"Thẩm Hạo, xảy ra chuyện gì? Cậu từ từ nói." Trình Tấn Tùng bình tĩnh mở miệng.

"Em đã biết tiêu chuẩn chọn người của hung thủ, hắn là dựa vào gương mặt đối xứng của người đó." Thẩm Hạo nói xong lại tìm ra bức ảnh hai người chết: "Ban đầu, thời điểm em xem bức ảnh hai người này luôn cảm thấy có điểm không đúng, vừa nãy em nghe anh Gia Vũ nói chuyện em mới nhớ tới, mặt của hai nạn nhân đều cực kỳ đối xứng, còn lý do hắn bỏ qua người bị hại thứ ba là vì..." Thẩm Hạo dừng một chút, nhanh chóng tìm ra bức ảnh người phụ nữ bị thương trong điện thoại di động: "Là bởi vì mặt của người này bị nổi mụn."
Mấy người đồng thời đến gần xem, quả nhiên, bên trong bức tranh phác hoạ người bị hại, trên mặt trơn bóng, mà bức ảnh chụp trong bệnh viện vừa nãy, má phải của người phụ nữ bị thương có nổi lên vài cái mụn."
Thẩm Nghiêm nhìn bức ảnh một chút, cau mày nói: "Tiểu Hạo, em xác định?" Dù sao, "Bởi vì gương mặt đối xứng mà giết người" cái kết luận này có chút quá mức khó lòng tin tưởng, so với lời giải thích giết người vì ham mê vẽ vời càng không thể tin được.

"Tôi xác định." Thẩm Hạo nhìn Thẩm Nghiêm, trong ánh mắt không có một chút do dự.

Lý Gia Vũ nhớ lại hơn nửa tháng trước mọi người ở văn phòng từng sử dụng hệ thống giám định gương mặt, anh nói với Thẩm Hạo: "Thẩm Hạo, tôi hiểu ý của cậu, chỉ là, loại đối xứng này rất khó phát hiện được, hung thủ khả năng bằng mắt thường làm sao có thể phán đoán mặt ai đối xứng hay không đối xứng."
"Chuyện này cũng không nhất định, " Trình Tấn Tùng liếc nhìn bức ảnh người bị hại mở miệng: "Các cậu xem mấy người này, hai bên quai hàm của họn họ rất tương xứng, cả đầu tóc cũng vậy; hơn nữa, trên mặt của bọn họ không có bất kỳ vết tích mụn hay sẹo này, người phù hợp với điểm này kỳ thực không nhiều."
Mấy người nhìn bức ảnh một chút, phát hiện nghe Trình Tấn Tùng phân tích xác thực có mấy phần đạo lý.

"Hiện tại mấu chốt chính là hung thủ rất có thể đã để ý tới chị Tiểu Nhu!" Thẩm Hạo sốt ruột mà nói: "Anh Gia Vũ nói người kia tán thưởng gương mặt Tiểu Nhu rất đối xứng."
"Cái gì?" Mấy người đồng thời nhìn về phía Lý Gia Vũ.

Sắc mặt Lý Gia Vũ có phần nghiêm trọng gật gật đầu: "Lúc Tiểu Nhu vẽ xong trở lại, xác thực có nói với chúng tôi hoạ sĩ kia khen mặt cô ấy rất đối xứng, hơn nữa..." Lý Gia Vũ dừng một chút, lo âu mở miệng: "Cô ấy còn nói cho người kia, cô ấy đã từng làm qua phân tích, kết quả cho thấy tỉ lệ gương mặt của cô ấy rất hoàn hảo."
"Tên họa sĩ kia sau khi Tiểu Nhu về nhà liền không thấy tăm hơi, rất có thể hắn đang có ý định ra tay với chị ấy!!" Thẩm Hạo sốt ruột mà nói.

"Nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa Nhu!" Thẩm Nghiêm quát to một tiếng, quay người chạy ra bên ngoài: "Mọi người lên xe, đi đến nhà Hứa Nhu!!"
Giờ khắc này, nhà Hứa Nhu.


Điện thoại di động trên bàn rung lên từng đợt, phát ra tiếng chuông đô đô yếu ớt.

Bên cạnh điện thoại là một bức tranh phác hoạ chân dung, bên trong bức tranh là gương mặt hoàn mỹ của Tiểu Nhu, ngay cả nụ cười cũng cực kì cân xứng.

Điện thoại sáng đèn, nhưng thủy chung không có người nghe.

Cả căn phòng rất là yên tĩnh, chỉ có bên trong phòng tắm truyền đến một trận tiếng nước.

"Không được! Điện thoại Hứa Nhu trước sau không có người nhận" Trình Tấn Tùng lo lắng nói.

Thẩm Nghiêm càng thêm dùng sức mà đạp chân ga.

Mấy phút sau, Hứa Nhu cuối cùng từ trong phòng tắm đi ra, cô mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái, vừa lau tóc vừa hát lên.

Hôm nay là ngày thứ nhất cha mẹ Hứa ra ngoài du lịch, cô có thể ở nhà tùy tiện sống phóng túng, không cần phải nghe mẹ Hứa thao thao bất tuyệt, tâm tình Hứa Nhu quá tốt.

Điện thoại di động lại vang lên, Hứa Nhu cầm điện thoại di động lên, thấy là Trình Tấn Tùng gọi tới, liền gọi lại: "Không phải chứ?! Chẳng lẽ lại có vụ án?..."
"A lô? Tấn ca?"
"Tiểu Nhu em đang ở nhà hả?" Đầu bên kia điện thoại, âm thanh Trình Tấn Tùng giảm bớt lo lắng.

"Đúng ạ.

Làm sao vậy? Lại có vụ án?"
"Em ở trong nhà! Tuyệt đối không nên..." Bên kia lời còn chưa nói hết, điện thoại cũng không biết xảy ra vấn đề gì, đột nhiên không còn âm thanh.

"Alo? Alo? Đệt! Không có sóng." Hứa Nhu đi được hai bước thay đổi chỗ, lại vẫn không có phản ứng.

Hứa Nhu bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cúp điện thoại, dự định gọi lại.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.

Hứa Nhu ngừng lại động tác ấn số, cô hướng về phía ngoài cửa hỏi: "Ai vậy?"
"Chuyển phát nhanh."
"Chuyển phát nhanh? Là ai gửi đồ cho mình nhỉ?" Hứa Nhu một bên nói thầm một bên đi tới cửa.

Điện thoại di động lại vang lên.

Hứa Nhu nhận điện thoại di động, đồng thời đưa tay mở cửa ra,
Một khắc kia điện thoại được kết nối, Trình Tấn Tùng lo lắng gào lên: "Tiểu Nhu! Thành thật ở nhà! Tuyệt đối không nên mở cửa cho người khác!"
Cùng thời khắc đó, Hứa Nhu mở cửa phòng ra...!
Ba!

Điện thoại di động rớt xuống đất...!
Trong điện thoại, Trình Tấn Tùng nghe được tiếng mở cửa, sau đó là âm thanh điện thoại di động rơi xuống đất, không thể kết nối...!
"Nguy rồi! Hung thủ đã tìm đến!" Trình Tấn Tùng lo lắng nói.

"Đến rồi!" Thẩm Nghiêm đột nhiên dừng xe lại, tiểu khu nhà Hứa Nhu đã xuất hiện ở trước mắt.

Bên trong xe mấy người lập tức nhảy xuống xe, đồng thời chạy như bay vào bên trong, điệu bộ này không khỏi làm cho bảo vệ tiểu khu sợ hãi, Trình Hải Dương một bên chạy một bên hô to: "Cảnh sát phá án! Tránh ra!"
Mấy người chạy vội tới dưới lầu nhà Hứa Nhu, thế nhưng trùng hợp là cửa dưới lầu tiểu khu nhà Tiểu Nhu bị hỏng, toàn bộ cửa lớn mở ra, chẳng trách hung thủ có thể xông vào.

"Nhà cô ấy ở lầu mấy?" Thẩm Nghiêm vừa chạy vừa lớn tiếng hỏi.

"Tầng 12!" Trình Tấn Tùng theo ở phía sau, lớn tiếng trả lời.

"Người của tổ pháp chứng đi thang máy! Nhớ tới chặn lấy hai đầu thang máy! Những người khác theo tôi lên cầu thang!" Thẩm Nghiêm vừa chạy vừa ra lệnh, trước tiên anh chạy về phía cầu thang bộ, Trình Hải Dương Tần Khải cấp tốc đuổi tới.

Lý Gia Vũ lập tức nhấn nút thang máy, lo lắng nhìn con số biến hoá trên màn hình.

Bên kia, Thẩm Nghiêm Trình Hải Dương gần như cùng lúc đó vọt tới tầng 12, vừa ra tới liền nhìn thấy cửa nhà Hứa Nhu mở rộng.

Hai người trong lòng cả kinh, lập tức vọt vào.

"Hứa Nhu!! —— "
"Mấy anh làm gì vậy?" Một âm thanh thoải mái truyền tới từ phía bên cạnh, Hứa Nhu từ bên trong đi ra.

Toàn thân cô không thương tổn, thần sắc hoàn toàn bình thường.

Lúc này, Trình Tấn Tùng cùng Lý Gia Vũ đi thang máy cũng đã chạy tới, Hứa Nhu nhìn thấy, sợ hết hồn: "Oa! Náo nhiệt thế!!"
Tất cả mọi người thở hồng hộc nhìn vẻ mặt thoải mái của Hứa Nhu, có loại an lòng sau kinh hãi, đồng thời cũng đều sản sinh cảm giác ngờ vực ——
"Vậy..." Trình Hải Dương thở hổn hển hỏi: "Hung thủ kia không tìm đến chị à?"
"Há, cậu nói tên kia sao." Hứa Nhu chỉ tay bên phải: "Ở kia kìa"
Tất cả mọi người đồng thời quay đầu, chỉ thấy trên sàn nhà có một người đàn ông đang nằm, hắn tựa hồ là đã hôn mê, nằm trên đất không nhúc nhích, tay chân đều bị dây thừng trói chặt chẽ.

!!!
Mọi người đồng thời ngây người.

Hứa Nhu hoàn toàn không có chú ý tới đoàn người kinh ngạc, còn đang tự mình giải thích: "Cái tên này vừa tiến đến muốn chuốc thuốc mê em, bị em đạp một cước liền gục xuống.

Ai, các anh nói hoạ sĩ sát thủ, có phải là tên này không?"
...!
Tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.

Tần Khải nhìn về phía Trình Hải Dương, ngơ ngác mà nói: "Mịa nó, phụ nữ dũng mãnh quả thật không thể xem thường?"
Hung thủ ở dưới tình cảnh hài hước như vậy bị bắt đi.

Trải qua thẩm vấn, hung thủ tên Vincent, 32 tuổi, đến từ thị trấn nhỏ Lâm tỉnh.

Hắn từ nhỏ lớn lên ở viện mồ côi, bởi vì tính cách tương đối quái gở, vẫn luôn không có bạn bè.

Tên của hắn giống với tên hoạ sĩ nổi danh Van Gogh, cho nên hắn từ nhỏ đã bắt đầu học vẽ, ảo tưởng có một ngày cũng có thể trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng, nổi bật hơn mọi người.

Thế nhưng bởi vì không có giáo viên chuyên nghiệp chỉ đạo, thêm nữa thiên phú có hạn, vẫn luôn không có thành tích gì lớn.


Hắn tốn mấy năm thi vào trường đại học mỹ thuật cũng chưa một lần thành công, thầy giáo khuyên hắn từ bỏ hội họa tìm một công việc khác, nhưng hắn lại không muốn, vẫn là cố chấp kiên trì theo hội hoạ.

Một năm trước, hắn đi đến thành phố S, một bên dựa vào vẽ tranh đầu đường duy trì kế sinh nhai, một bên gửi bài đến triển lãm mỹ thuật, nhưng đáng tiếc vẫn luôn bị từ chối.

Nhiều năm thất bại cuối cùng tạo thành vặn vẹo trong lòng, hắn rốt cục bắt đầu đi lên con đường vẽ tranh giết người.

Thời điểm mọi người hỏi hắn, hắn dở dở điên điên nhiều lần mà nhắc đi nhắc lại một câu: "Tác phẩm vĩ đại, đều là dùng tính mạng để hoàn thành..."
Trên hành lang.

"Bao giờ đệ trình lên toà án?" Trình Tấn Tùng hỏi.

"Hai ngày sau, thế nhưng phải kiểm tra tâm lý cho người này." Thẩm Nghiêm nói.

"Tôi nhìn dáng vẻ của tên này, phỏng chừng có chướng ngại về tâm lý, có lẽ hắn sẽ bị đưa đi bệnh viện tâm thần." Tưởng Duệ Hằng nói.

Ba người trò chuyện đi vào phòng làm việc của Thẩm Nghiêm, chuẩn bị xử lý hồ sơ cuối cùng.

Thẩm Nghiêm đẩy cửa vào phòng, đi tới trước bàn làm việc lại không khỏi sửng sốt, trên bàn của mình chẳng biết lúc nào lại có một túi đồ vật.

Thẩm Nghiêm cầm lên nhìn, chỉ thấy là vài loại thuốc thông thường, còn có bánh bích quy đồ ăn các loại.

Thẩm Nghiêm kinh ngạc một chút, tiện đà phản ứng lại, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn về phía Trình Tấn Tùng: "Anh mua?"
"Không phải tôi." Trình Tấn Tùng vô tội vung vung tay, biểu tình cũng có chút bất ngờ.

"Không phải anh?" Thẩm Nghiêm bất ngờ, ngoại trừ Trình Tấn Tùng còn ai vào đây đưa anh những thứ đồ này?
"Có phải là Thẩm Hạo mua không?" Tưởng Duệ Hằng đột nhiên mở miệng.

Thẩm Nghiêm cùng Trình Tấn Tùng đồng thời sững sờ.

Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng liếc mắt một cái, lại chuyển hướng sang Tưởng Duệ Hằng, cười khổ lắc đầu một cái: "Sẽ không đâu." Xem ra mọi người đều biết quan hệ của anh và Thẩm Hạo, mà bọn họ lại không biết Thẩm Hạo oán giận anh cỡ nào...!
"Tôi cảm thấy rất có thể là cậu ấy, hai ngày trước ở bên ngoài phòng làm việc, tôi còn nhìn thấy cậu ấy lén lút nhìn vào văn phòng của anh."
Thẩm Nghiêm vừa nghe lời này, lấy làm kinh hãi: "Cái gì? Nó lén lút sang đây nhìn tôi? Chuyện khi nào?!"
"Ừ, ngày mùng 8 thì phải, sau hôm các anh bắt được sinh viên tình nghi kia."
Thẩm Nghiêm kinh ngạc, đó không phải là ngày thứ hai anh mới ốm dậy sao? Rõ ràng buổi tối hôm trước, Thẩm Hạo còn nghĩa chính ngôn từ phân rõ ranh giới với anh?!...!
Trình Tấn Tùng nhớ lại một chút, buổi sáng sớm hôm đó, hắn đã từng gọi Thẩm Hạo vào phòng, mạnh mẽ phê bình một trận...!Nghĩ tới đây hắn bật cười, xem ra, đứa nhỏ này còn có thể cứu.

Thẩm Nghiêm nhìn thấy Trình Tấn Tùng bật cười, cảm kích nhìn về phía hắn: "Anh làm cái gì à?"
"Tôi chẳng hề làm gì cả.

Là em trai cậu lớn rồi, hiểu chuyện." Trình Tấn Tùng mỉm cười nói: "Cậu xem, tôi nói rồi, tất cả sẽ từ từ chuyển biến tốt đúng không?"
Thẩm Nghiêm nhìn Trình Tấn Tùng, trong mắt hoàn toàn hàm chứa cảm kích, anh đưa mắt nhìn hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn."
Trình Tấn Tùng cười vỗ vỗ cánh tay Thẩm Nghiêm, xuất phát từ nội tâm mà thay hắn vui vẻ.

Một bên, Tưởng Duệ Hằng nhìn hai người giao lưu, cùng với ánh mắt tràn ngập tình cảm của Thẩm Nghiêm, nhẹ nhàng nâng lên khoé miệng.

—— giấc ngủ vô tận hoàn ——
Tác giả có lời muốn nói: trước quên mất nói, mọi người đoán xem linh cảm vụ án lần này đến từ nơi nào? Đáp: Nằm mơ! Tôi nằm mơ một ác mộng, trong giấc mộng có một tên đạo tặc cầm dao đầm về phía tôi, tôi vội vàng né tránh, vừa chạy vừa kêu to: "Ta biết nguyên nhân ngươi giết người! Ngươi là chuyên gia xem mặt đối xứng" Sau đó tôi liền tỉnh lại...!Sau khi tỉnh lại vừa mắng chính mình tưởng tượng linh tinh, một bên lấy điện thoại di động khẩn trương ghi chép lại...!Trở lên đều là tự thuật, tuyệt đối chân thực...!
Được rồi, lại một vụ án kết thúc, quan hệ Thẩm Nghiêm cùng Thẩm Hạo rốt cục có dấu hiệu băng tan rồi, Tấn ca, anh trả giá nhiều như vậy sẽ có báo lại..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương