Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng
-
Chương 7
Kết quả còn chưa đợi ta kịp phản ứng, Thỏ Cao đã nhảy ra, tung một cước đá vào m.ô.n.g Thỏ Lùn.
"Nói bậy bạ gì đó, đây không phải nhị tỷ."
Thỏ Lùn ôm mông, ánh mắt lảng tránh: "Đúng đúng đúng, là ta nhầm lẫn rồi."
Hai con thỏ còn lại nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới. Bốn con Thỏ Cao thấp béo gầy rất tự nhiên, thân thiết vây quanh ta, ríu rít nói không ngừng.
"Đều tại Thỏ Béo giẫm phải chân ta, thật ra ta nhảy rất đẹp mắt."
"Mày gầy, xấu, tao mập mạp, tao đẹp!"
"Răng cửa của tao to, tao đẹp nhất!"
Chàng phu quân yêu trư của ta bị đẩy ra ngoài thì không vui, liền ngồi xổm xuống, tung một cước khiến mấy con thỏ ngã lăn quay ra đất.
Chàng ôm lấy ta, nhướng mày: "Đây là nương tử của ta, tất cả chú ý một chút."
"Chỉ bằng mấy đứa bây, nhảy nhót lộn xộn mà cũng dám nhận công lao."
Bốn con thỏ tức giận xông lên, đánh nhau với chàng phu quân yêu quái, cả đám loạn thành một đoàn.
Thỏ Lùn đánh nhau rất ranh mãnh, vừa đánh vừa lùi, mắt liếc ngang liếc dọc.
Rút khỏi vòng chiến, nó chạy vèo đến bên cạnh ta, dùng móng vuốt nhỏ của nó nắm lấy tay ta, dẫn ta tiếp tục đi vào trong hang.
Thỏ Lùn đắc ý nói: "Cứ để bọn họ đánh nhau đi, ta sẽ dẫn tỷ đi tham quan Động Vân Tiễn của chúng ta."
Lối vào hang rất chật hẹp và tối tăm.
Đi được vài chục bước, bỗng nhiên không gian trở nên sáng sủa, hiện ra một khung cảnh khác biệt, giống như một động tiên.
Ánh trăng từ trên đỉnh hang chiếu xuống như những mảnh vàng vụn rơi lả tả, trong hang có ghế đá, giường gỗ đầy đủ tiện nghi, hoa cỏ kỳ lạ mọc khắp nơi, tỏa ra hương thơm ngát.
Điều khiến ta kinh ngạc nhất là, trong hang có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, là những loại dược liệu kỳ lạ chỉ được ghi chép trong nửa quyển sau của cuốn sách thuốc trong phòng ta.
Không ngờ những thứ đó có tồn tại trên đời thật!
Cỏ Nguyệt Tiễn mọc um tùm, thoải mái vươn rộng những chiếc lá dưới ánh trăng sáng, phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo.
Không gian bên trong hang động kỳ diệu hòa trộn dấu vết của con người và sự tự nhiên của núi rừng làm một.
Giữa những khóm hoa cỏ còn có một đàn bướm và chuồn chuồn bay lượn, đôi cánh trong suốt phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ.
Ta nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, bên cạnh là chú thỏ mặc quần áo, tay ta còn nắm lấy móng vuốt lông xù của nó, quả thực như đang lạc vào trong giấc mơ.
Hai mươi năm qua, ta luôn sống theo khuôn phép, chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường không thể bình thường hơn, làm sao lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến vậy.
Chẳng lẽ trong mơ ta đã từng du ngoạn đến nơi này?
Đang ngẩn ngơ, chàng phu quân yêu quái và ba con thỏ còn lại đã đuổi theo tới nơi, vừa cười vừa mắng Thỏ Lùn hèn hạ.
Sau khi cười đùa thoả thích, chúng ta ngồi trên ghế đá, lũ thỏ xếp hàng dâng lên những món ăn ngon, lá cây làm bát, nước sương đêm làm đồ uống.
Uống đến lúc vui vẻ, ta thật sự không chịu nổi bộ quần áo như giẻ rách của lũ thỏ nữa. Ta lấy túi kim chỉ mang theo bên người ra, may vá lại cho chúng.
Chúng liền chu cái miệng ba cánh lên, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
Như thể ta đã làm ra chuyện gì đó vô cùng ghê gớm lắm vậy.
Dưới ánh mắt lấp lánh của lũ thỏ, ta tuy hơi chột dạ nhưng vẫn cố ưỡn n.g.ự.c ra vẻ, làm như mình thật sự là một người tài giỏi lắm. Ta thầm hạ quyết tâm: Lần sau quay lại nhất định phải may cho mỗi con một bộ y phục mới thật đẹp!
Bốn con thỏ đáng yêu quá đỗi, cuộc sống trên núi cũng thật là vui vẻ. Vừa chập tối chàng đã đến đón ta, đưa ta đi khắp nơi thưởng ngoạn cảnh đẹp non nước. Thấy ta hứng thú với các loại dược thảo trong động, chàng lại kiên nhẫn dẫn ta đi nhận biết từng cây một.
Chàng còn hay bày trò xấu xa, lừa Thỏ Lùn ăn phải cỏ Say Hoan khiến nó ngủ li bì ba ngày liền. Chàng nói rằng làm vậy là để giúp ta quen thuộc với dược tính, sau đó lại biện minh thêm: "Ngủ nhiều là chuyện tốt, đỡ cho nó lười biếng không lo tu luyện mà cứ quấn lấy nàng mãi."
Trong động có một số loại thảo dược kỳ lạ không cho người thường chạm vào, nếu không sẽ bị cắn. Ta vốn tò mò, chàng bèn nắm tay ta để ta sờ thử, đợi đến khi cây thuốc sắp cắn vào tay thì chàng lại nhanh như chớp kéo tay ta về. Ta bị dọa đến mức la hét ầm ĩ.
Cỏ Nguyệt Tiễn trong động là chàng mang từ Hàn Đàm về trồng sau khi nó đã trưởng thành.
Chàng bèn đưa ta đến Hàn Đàm để xem quá trình sinh trưởng của loại cỏ này.
Kết quả là bị Thanh Giao trong đầm vẫy đuôi làm nước b.ắ.n tung tóe lên người ta, ướt sũng cả rồi mới chịu trở về động.
Những loại kỳ hoa dị thảo có công hiệu thần kỳ được ghi chép trong dược kinh ta cũng đã nhận biết được kha khá. Cũng thật trùng hợp, hoặc có lẽ là do linh khí trong núi dồi dào, những nơi chàng đưa ta đến đều mọc đầy dị thảo và linh thạch. Chàng mỉm cười nhìn ta hớn hở đi thu thập chúng.
Ta chợt nhớ tới những ghi chép trong dược kinh liền tò mò hỏi chàng: "Có loại quả nào trông giống như đứa bé không? Chẳng lẽ là quả thành tinh?"
Chàng kéo tay ta, tùy ý ngồi xuống bãi cỏ: "Có chứ, loại quả đó gọi là quả nhân sâm, là bảo bối đấy. Bảo bối này ba nghìn năm mới nở hoa một lần, ba nghìn năm mới kết quả một lần, rồi lại mất thêm ba nghìn năm nữa mới chín. Ngắn ngủi một vạn năm, chỉ kết được ba mươi quả. Người hữu duyên, chỉ cần ngửi một cái thôi cũng sống được ba trăm sáu mươi tuổi, ăn một quả thì sống được bốn vạn bảy nghìn năm."
Ta nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc: "Trời ạ, thật vậy sao? Ta chưa từng thấy loại quả này bao giờ."
Chàng mỉm cười dịu dàng nói với ta: "Vậy nàng đợi đấy, chỉ cần nàng muốn, quả nhân sâm ta cũng sẽ hái cho nàng."
"Nói bậy bạ gì đó, đây không phải nhị tỷ."
Thỏ Lùn ôm mông, ánh mắt lảng tránh: "Đúng đúng đúng, là ta nhầm lẫn rồi."
Hai con thỏ còn lại nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới. Bốn con Thỏ Cao thấp béo gầy rất tự nhiên, thân thiết vây quanh ta, ríu rít nói không ngừng.
"Đều tại Thỏ Béo giẫm phải chân ta, thật ra ta nhảy rất đẹp mắt."
"Mày gầy, xấu, tao mập mạp, tao đẹp!"
"Răng cửa của tao to, tao đẹp nhất!"
Chàng phu quân yêu trư của ta bị đẩy ra ngoài thì không vui, liền ngồi xổm xuống, tung một cước khiến mấy con thỏ ngã lăn quay ra đất.
Chàng ôm lấy ta, nhướng mày: "Đây là nương tử của ta, tất cả chú ý một chút."
"Chỉ bằng mấy đứa bây, nhảy nhót lộn xộn mà cũng dám nhận công lao."
Bốn con thỏ tức giận xông lên, đánh nhau với chàng phu quân yêu quái, cả đám loạn thành một đoàn.
Thỏ Lùn đánh nhau rất ranh mãnh, vừa đánh vừa lùi, mắt liếc ngang liếc dọc.
Rút khỏi vòng chiến, nó chạy vèo đến bên cạnh ta, dùng móng vuốt nhỏ của nó nắm lấy tay ta, dẫn ta tiếp tục đi vào trong hang.
Thỏ Lùn đắc ý nói: "Cứ để bọn họ đánh nhau đi, ta sẽ dẫn tỷ đi tham quan Động Vân Tiễn của chúng ta."
Lối vào hang rất chật hẹp và tối tăm.
Đi được vài chục bước, bỗng nhiên không gian trở nên sáng sủa, hiện ra một khung cảnh khác biệt, giống như một động tiên.
Ánh trăng từ trên đỉnh hang chiếu xuống như những mảnh vàng vụn rơi lả tả, trong hang có ghế đá, giường gỗ đầy đủ tiện nghi, hoa cỏ kỳ lạ mọc khắp nơi, tỏa ra hương thơm ngát.
Điều khiến ta kinh ngạc nhất là, trong hang có rất nhiều loại thảo dược quý hiếm, là những loại dược liệu kỳ lạ chỉ được ghi chép trong nửa quyển sau của cuốn sách thuốc trong phòng ta.
Không ngờ những thứ đó có tồn tại trên đời thật!
Cỏ Nguyệt Tiễn mọc um tùm, thoải mái vươn rộng những chiếc lá dưới ánh trăng sáng, phát ra ánh sáng huỳnh quang mờ ảo.
Không gian bên trong hang động kỳ diệu hòa trộn dấu vết của con người và sự tự nhiên của núi rừng làm một.
Giữa những khóm hoa cỏ còn có một đàn bướm và chuồn chuồn bay lượn, đôi cánh trong suốt phát ra ánh sáng năm màu rực rỡ.
Ta nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, bên cạnh là chú thỏ mặc quần áo, tay ta còn nắm lấy móng vuốt lông xù của nó, quả thực như đang lạc vào trong giấc mơ.
Hai mươi năm qua, ta luôn sống theo khuôn phép, chỉ là một phụ nữ nông thôn bình thường không thể bình thường hơn, làm sao lại cảm thấy cảnh tượng trước mắt quen thuộc đến vậy.
Chẳng lẽ trong mơ ta đã từng du ngoạn đến nơi này?
Đang ngẩn ngơ, chàng phu quân yêu quái và ba con thỏ còn lại đã đuổi theo tới nơi, vừa cười vừa mắng Thỏ Lùn hèn hạ.
Sau khi cười đùa thoả thích, chúng ta ngồi trên ghế đá, lũ thỏ xếp hàng dâng lên những món ăn ngon, lá cây làm bát, nước sương đêm làm đồ uống.
Uống đến lúc vui vẻ, ta thật sự không chịu nổi bộ quần áo như giẻ rách của lũ thỏ nữa. Ta lấy túi kim chỉ mang theo bên người ra, may vá lại cho chúng.
Chúng liền chu cái miệng ba cánh lên, nước mắt lưng tròng nhìn ta.
Như thể ta đã làm ra chuyện gì đó vô cùng ghê gớm lắm vậy.
Dưới ánh mắt lấp lánh của lũ thỏ, ta tuy hơi chột dạ nhưng vẫn cố ưỡn n.g.ự.c ra vẻ, làm như mình thật sự là một người tài giỏi lắm. Ta thầm hạ quyết tâm: Lần sau quay lại nhất định phải may cho mỗi con một bộ y phục mới thật đẹp!
Bốn con thỏ đáng yêu quá đỗi, cuộc sống trên núi cũng thật là vui vẻ. Vừa chập tối chàng đã đến đón ta, đưa ta đi khắp nơi thưởng ngoạn cảnh đẹp non nước. Thấy ta hứng thú với các loại dược thảo trong động, chàng lại kiên nhẫn dẫn ta đi nhận biết từng cây một.
Chàng còn hay bày trò xấu xa, lừa Thỏ Lùn ăn phải cỏ Say Hoan khiến nó ngủ li bì ba ngày liền. Chàng nói rằng làm vậy là để giúp ta quen thuộc với dược tính, sau đó lại biện minh thêm: "Ngủ nhiều là chuyện tốt, đỡ cho nó lười biếng không lo tu luyện mà cứ quấn lấy nàng mãi."
Trong động có một số loại thảo dược kỳ lạ không cho người thường chạm vào, nếu không sẽ bị cắn. Ta vốn tò mò, chàng bèn nắm tay ta để ta sờ thử, đợi đến khi cây thuốc sắp cắn vào tay thì chàng lại nhanh như chớp kéo tay ta về. Ta bị dọa đến mức la hét ầm ĩ.
Cỏ Nguyệt Tiễn trong động là chàng mang từ Hàn Đàm về trồng sau khi nó đã trưởng thành.
Chàng bèn đưa ta đến Hàn Đàm để xem quá trình sinh trưởng của loại cỏ này.
Kết quả là bị Thanh Giao trong đầm vẫy đuôi làm nước b.ắ.n tung tóe lên người ta, ướt sũng cả rồi mới chịu trở về động.
Những loại kỳ hoa dị thảo có công hiệu thần kỳ được ghi chép trong dược kinh ta cũng đã nhận biết được kha khá. Cũng thật trùng hợp, hoặc có lẽ là do linh khí trong núi dồi dào, những nơi chàng đưa ta đến đều mọc đầy dị thảo và linh thạch. Chàng mỉm cười nhìn ta hớn hở đi thu thập chúng.
Ta chợt nhớ tới những ghi chép trong dược kinh liền tò mò hỏi chàng: "Có loại quả nào trông giống như đứa bé không? Chẳng lẽ là quả thành tinh?"
Chàng kéo tay ta, tùy ý ngồi xuống bãi cỏ: "Có chứ, loại quả đó gọi là quả nhân sâm, là bảo bối đấy. Bảo bối này ba nghìn năm mới nở hoa một lần, ba nghìn năm mới kết quả một lần, rồi lại mất thêm ba nghìn năm nữa mới chín. Ngắn ngủi một vạn năm, chỉ kết được ba mươi quả. Người hữu duyên, chỉ cần ngửi một cái thôi cũng sống được ba trăm sáu mươi tuổi, ăn một quả thì sống được bốn vạn bảy nghìn năm."
Ta nghe xong thì há hốc mồm kinh ngạc: "Trời ạ, thật vậy sao? Ta chưa từng thấy loại quả này bao giờ."
Chàng mỉm cười dịu dàng nói với ta: "Vậy nàng đợi đấy, chỉ cần nàng muốn, quả nhân sâm ta cũng sẽ hái cho nàng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook