Lan Tâm Xa Vời - Nhiễm Văn Hưng
-
Chương 6
Ta nắm chặt vạt áo, cảm thấy tim như bị d.a.o cắt, đau đớn che mặt khóc nức nở.
Càng khóc, ta càng không thể dừng lại, như muốn trút hết những uất ức của nửa đời người theo dòng nước mắt.
Đang khóc đến mức trời đất như tối sầm lại, bên cạnh bỗng có người đưa tới một chén nước.
Lúc khóc, ta còn chưa cảm thấy gì, nhưng vừa nhìn thấy chén nước, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, khó chịu, liền thuận tay cầm lấy uống một ngụm.
Thế nhưng vừa uống xong, ta liền sững người, bởi vì người đưa nước cho ta, chính là tên phu quân yêu trư của ta.
Ta lại sợ hãi run lên, nước trà trong miệng cũng không biết nên nhổ ra hay nuốt vào.
Chàng phu quân yêu quái dường như không hề hay biết sự khác thường của ta, cũng chẳng hỏi ta vì sao lại khóc, mà ngược lại còn hào hứng nói với ta: "Thúy Lan, nàng có muốn xem thỏ nhảy múa Vũ Y không?"
Chàng cũng chẳng đợi ta trả lời, liền ôm eo ta xoay một vòng. Đến khi ta kịp phản ứng thì đã ở trên không trung rồi.
Mặc dù được chàng dùng tay áo rộng lớn che chở trong lòng, nhưng tai ta vẫn ù đi vì tiếng gió rít gào, lại càng không dám nhìn xuống dưới, chỉ có thể sợ hãi ôm chặt lấy chàng.
Khi hai chân chạm đất, ta mới ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ của mình, thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là đáng sợ, chàng cứ bay tới bay lui như vậy cả ngày sao?"
"Có gì mà phải sợ chứ?"
"Cao quá!"
"Đây mà đã là cao ư? Trên trời mới gọi là cao."
"Hừ, nói cứ như chàng đã từng lên trời vậy."
Chàng đột nhiên chỉ tay về phía xa, nói: "Nàng mau nhìn kìa!"
Giữa núi rừng có một tảng đá kỳ lạ, bằng phẳng và rộng lớn, xung quanh cây cối xanh um, trăm hoa đua nở.
Đom đóm bay lượn giữa những khóm hoa, cỏ, trông như thể hoa lá cây cỏ đang tự mình phát sáng vậy.
Vài chú thỏ xám cao thấp, béo gầy, mặc váy cỏ, đứng thẳng người, đang nhảy múa thật uyển chuyển dưới ánh trăng. Chúng không có được sự nhẹ nhàng, uyển chuyển của điệu múa Vũ Y, mà ngược lại trông rất ngộ nghĩnh, đáng yêu.
Nhưng mà nhảy được một lúc thì mấy con thỏ lại đánh nhau.
Nguyên nhân là do Thỏ Béo giẫm phải chân Thỏ Gầy, Thỏ Gầy loạng choạng làm rách váy cỏ của Thỏ Lùn, Thỏ Lùn vội vàng cúi người che chắn, lại đụng đầu vào bụng Thỏ Cao.
Thế là bốn con thỏ đánh nhau, quấn lấy nhau thành một đoàn, khó mà tách ra được. Lông thỏ màu xám bay tứ tung trong gió, dính đầy mặt chàng yêu trư khiến chàng mặt mày xanh mét.
Cuối cùng ta cũng không nhịn được cười, "phì" một tiếng.
Bốn con thỏ bị tiếng cười của ta dọa sợ, vểnh tai lên rồi chạy biến mất dạng.
Ta đi đến chỗ tảng đá kỳ lạ đó ngồi xuống, chống cằm ngẩng đầu nhìn trăng.
"Không ngờ trên núi lại có một nơi tuyệt vời như vậy, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh."
Chàng phu quân yêu trư ngồi xuống bên cạnh ta: "Nếu nàng thích, ngày nào ta cũng sẽ nàng đến đây."
Ta cụp mắt xuống, nhổ một cây cỏ dại, nắm trong tay đùa nghịch: "Nơi xa nhất mà ta từng đến là chợ lớn trong trấn. Hồi nhỏ, vào ngày Tết Thượng Nguyên, ta bị lạc ở chợ, tìm mãi mà không thấy đường về nhà. Là một bác tốt bụng đã đưa ta về nhà, từ đó về sau, ta không thích ra ngoài nữa."
Nghĩ đến chuyện cũ, ta nhìn những con đom đóm bay lượn mà lòng buồn man mác.
Chàng lại đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy bất bình: "Bác gì chứ? Nàng nhìn rõ chưa? Rõ ràng là một chàng trai trẻ mà."
Ta tỏ vẻ không đồng ý: "Ân nhân của ta, ta còn có thể nhìn nhầm sao?"
Chàng hừ mạnh một tiếng, miệng chu ra có thể treo cả bình dầu.
Ta rộng lượng cười: "Được rồi, chàng nói là chàng trai trẻ thì là chàng trai trẻ."
Canh khuya, giữa núi rừng bao la, ta cùng một con yêu quái ngồi vai kề vai.
Trong lòng lại cảm nhận được sự yên bình đã lâu không có.
Sau ngày hôm đó, chàng phu quân yêu trư mỗi ngày đều đưa ta đến núi rừng chơi đùa.
Trong núi có đứa trẻ nhân sâm mặc yếm đỏ, cứ cắm đầu xuống đất rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, có lũ khỉ lượm quả ủ rượu uống đến say mèm, còn có yêu quái cây dùng dây leo quất người đau điếng.
Chúng tự tạo thành một thế giới tiêu d.a.o tự tại của riêng mình.
Ta cũng làm quen với bốn con Thỏ Cao thấp béo gầy kia.
Lũ thỏ sống trong một hang động giữa núi, trên đó có đề ba chữ lớn —— động Vân Tiễn.
Bốn con thỏ này rất thú vị, mỗi con đều mặc một bộ áo dài xanh lam rách rưới, sống trong hang động và sinh hoạt giống như con người.
Chúng còn tự gọi đó là: Tu luyện theo cách của con người!
Lần đầu tiên vào hang, ta thấy Thỏ Lùn đang nửa ngồi xổm ở cửa hang ăn vụng củ cải đường.
Vừa nhìn thấy ta, mắt Thỏ Lùn liền trợn tròn xoe, củ cải đường trong miệng cũng rơi vãi đầy đất.
Nó hét lớn: "Nhị tỷ, tỷ đã về rồi!"
Một câu nói không đầu không đuôi, lại khiến trong lòng ta trong nháy mắt dậy sóng.
Cha nói chuyện đổi người lấy chồng là việc lừa gạt thiên cơ, nên đã ép ta phải phát lời thề độc.
Tuyệt đối không được hé lộ chuyện đổi người lấy chồng dù chỉ nửa lời, nếu không sẽ bị trời đánh, không được siêu sinh.
Ngay cả chàng phu quân yêu trư cũng không biết chuyện này, vậy con thỏ này làm sao biết ta là con thứ hai trong nhà chứ?
Càng khóc, ta càng không thể dừng lại, như muốn trút hết những uất ức của nửa đời người theo dòng nước mắt.
Đang khóc đến mức trời đất như tối sầm lại, bên cạnh bỗng có người đưa tới một chén nước.
Lúc khóc, ta còn chưa cảm thấy gì, nhưng vừa nhìn thấy chén nước, bỗng nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc, khó chịu, liền thuận tay cầm lấy uống một ngụm.
Thế nhưng vừa uống xong, ta liền sững người, bởi vì người đưa nước cho ta, chính là tên phu quân yêu trư của ta.
Ta lại sợ hãi run lên, nước trà trong miệng cũng không biết nên nhổ ra hay nuốt vào.
Chàng phu quân yêu quái dường như không hề hay biết sự khác thường của ta, cũng chẳng hỏi ta vì sao lại khóc, mà ngược lại còn hào hứng nói với ta: "Thúy Lan, nàng có muốn xem thỏ nhảy múa Vũ Y không?"
Chàng cũng chẳng đợi ta trả lời, liền ôm eo ta xoay một vòng. Đến khi ta kịp phản ứng thì đã ở trên không trung rồi.
Mặc dù được chàng dùng tay áo rộng lớn che chở trong lòng, nhưng tai ta vẫn ù đi vì tiếng gió rít gào, lại càng không dám nhìn xuống dưới, chỉ có thể sợ hãi ôm chặt lấy chàng.
Khi hai chân chạm đất, ta mới ôm lấy trái tim đang đập loạn xạ của mình, thở phào nhẹ nhõm.
"Thật là đáng sợ, chàng cứ bay tới bay lui như vậy cả ngày sao?"
"Có gì mà phải sợ chứ?"
"Cao quá!"
"Đây mà đã là cao ư? Trên trời mới gọi là cao."
"Hừ, nói cứ như chàng đã từng lên trời vậy."
Chàng đột nhiên chỉ tay về phía xa, nói: "Nàng mau nhìn kìa!"
Giữa núi rừng có một tảng đá kỳ lạ, bằng phẳng và rộng lớn, xung quanh cây cối xanh um, trăm hoa đua nở.
Đom đóm bay lượn giữa những khóm hoa, cỏ, trông như thể hoa lá cây cỏ đang tự mình phát sáng vậy.
Vài chú thỏ xám cao thấp, béo gầy, mặc váy cỏ, đứng thẳng người, đang nhảy múa thật uyển chuyển dưới ánh trăng. Chúng không có được sự nhẹ nhàng, uyển chuyển của điệu múa Vũ Y, mà ngược lại trông rất ngộ nghĩnh, đáng yêu.
Nhưng mà nhảy được một lúc thì mấy con thỏ lại đánh nhau.
Nguyên nhân là do Thỏ Béo giẫm phải chân Thỏ Gầy, Thỏ Gầy loạng choạng làm rách váy cỏ của Thỏ Lùn, Thỏ Lùn vội vàng cúi người che chắn, lại đụng đầu vào bụng Thỏ Cao.
Thế là bốn con thỏ đánh nhau, quấn lấy nhau thành một đoàn, khó mà tách ra được. Lông thỏ màu xám bay tứ tung trong gió, dính đầy mặt chàng yêu trư khiến chàng mặt mày xanh mét.
Cuối cùng ta cũng không nhịn được cười, "phì" một tiếng.
Bốn con thỏ bị tiếng cười của ta dọa sợ, vểnh tai lên rồi chạy biến mất dạng.
Ta đi đến chỗ tảng đá kỳ lạ đó ngồi xuống, chống cằm ngẩng đầu nhìn trăng.
"Không ngờ trên núi lại có một nơi tuyệt vời như vậy, đẹp như chốn bồng lai tiên cảnh."
Chàng phu quân yêu trư ngồi xuống bên cạnh ta: "Nếu nàng thích, ngày nào ta cũng sẽ nàng đến đây."
Ta cụp mắt xuống, nhổ một cây cỏ dại, nắm trong tay đùa nghịch: "Nơi xa nhất mà ta từng đến là chợ lớn trong trấn. Hồi nhỏ, vào ngày Tết Thượng Nguyên, ta bị lạc ở chợ, tìm mãi mà không thấy đường về nhà. Là một bác tốt bụng đã đưa ta về nhà, từ đó về sau, ta không thích ra ngoài nữa."
Nghĩ đến chuyện cũ, ta nhìn những con đom đóm bay lượn mà lòng buồn man mác.
Chàng lại đột nhiên nhảy dựng lên, vẻ mặt đầy bất bình: "Bác gì chứ? Nàng nhìn rõ chưa? Rõ ràng là một chàng trai trẻ mà."
Ta tỏ vẻ không đồng ý: "Ân nhân của ta, ta còn có thể nhìn nhầm sao?"
Chàng hừ mạnh một tiếng, miệng chu ra có thể treo cả bình dầu.
Ta rộng lượng cười: "Được rồi, chàng nói là chàng trai trẻ thì là chàng trai trẻ."
Canh khuya, giữa núi rừng bao la, ta cùng một con yêu quái ngồi vai kề vai.
Trong lòng lại cảm nhận được sự yên bình đã lâu không có.
Sau ngày hôm đó, chàng phu quân yêu trư mỗi ngày đều đưa ta đến núi rừng chơi đùa.
Trong núi có đứa trẻ nhân sâm mặc yếm đỏ, cứ cắm đầu xuống đất rồi biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa, có lũ khỉ lượm quả ủ rượu uống đến say mèm, còn có yêu quái cây dùng dây leo quất người đau điếng.
Chúng tự tạo thành một thế giới tiêu d.a.o tự tại của riêng mình.
Ta cũng làm quen với bốn con Thỏ Cao thấp béo gầy kia.
Lũ thỏ sống trong một hang động giữa núi, trên đó có đề ba chữ lớn —— động Vân Tiễn.
Bốn con thỏ này rất thú vị, mỗi con đều mặc một bộ áo dài xanh lam rách rưới, sống trong hang động và sinh hoạt giống như con người.
Chúng còn tự gọi đó là: Tu luyện theo cách của con người!
Lần đầu tiên vào hang, ta thấy Thỏ Lùn đang nửa ngồi xổm ở cửa hang ăn vụng củ cải đường.
Vừa nhìn thấy ta, mắt Thỏ Lùn liền trợn tròn xoe, củ cải đường trong miệng cũng rơi vãi đầy đất.
Nó hét lớn: "Nhị tỷ, tỷ đã về rồi!"
Một câu nói không đầu không đuôi, lại khiến trong lòng ta trong nháy mắt dậy sóng.
Cha nói chuyện đổi người lấy chồng là việc lừa gạt thiên cơ, nên đã ép ta phải phát lời thề độc.
Tuyệt đối không được hé lộ chuyện đổi người lấy chồng dù chỉ nửa lời, nếu không sẽ bị trời đánh, không được siêu sinh.
Ngay cả chàng phu quân yêu trư cũng không biết chuyện này, vậy con thỏ này làm sao biết ta là con thứ hai trong nhà chứ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook